Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-488
CHƯƠNG 488: KHÔNG THẤY ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG CỦA TÔI
CHƯƠNG 488: KHÔNG THẤY ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG CỦA TÔI
Bên ngoài hộp in logo CHANEL, vừa nhìn đã biết giá trị rất cao.
Sau khi mở hộp, bên trong là một lọ nước hoa, một lọ sữa rửa mặt và một chiếc tủi nhỏ kiểu cách cổ điển vô cùng giá trị.
Các phóng viên nhận được món quà đắt giá như vậy, từng người đều hiểu và biết cách phải viết tin tức thế nào.
Dương Yến tiễn hai người của công ty Bạch Lộ đến cửa thang máy: "Hôm nay làm phiền hai người khổ cực đến đây một chuyến.”
Sau đó bắt tay với hai người bọn họ.
Sau khi tiến thang máy, người phụ trách Bạch Lộ nói: "Dương tổng này, không hề đơn giản.”
"Không đơn giản không phải là phụ nữ.” Khuôn mặt chuyên gia nước hoa u ám.
Lúc đầu ông ta nghĩ rằng Hòa Tụng lâm vào vụ trộm như vậy cộng thêm Dương Yến bị bắt vì mưu hại một người phụ nữ mang thai, Hòa Tụng chắc chắn kết thúc.
Không ngờ tới Dương Yến lại tổ chức một cuộc họp báo, còn cầm bằng chứng trong tay.
Người phụ trách Bạch Lộ quét mắt nhìn ông ta một cái, cười lạnh nói: "Phụ nữ thì sao? Người ta có đầu óc, còn ông không có! Ông thật sự là ngu quá mức, không rõ nguồn gốc sản phẩm cũng dám dùng!"
Chuyên gia nước hoa phản bác: "Người ta muốn báo thù cô ta, kết quả là kéo tôi vào theo, là do tôi xui xẻo.”
"Chúng ta đã hòa giả với Hòa Tụng, ông mới không gặp xui." Người phụ trách Bạch Lộ lạnh lùng nói: “Ông nên cảm thấy may mắn vì cô ta đã chia tay với Phương tổng, nếu không dựa vào tính cách bao che khuyết điểm của Phương tổng, ông cũng không cần làm việc trong ngành này nữa.”
Hai người đã ra khỏi thang máy.
Chuyên gia nước hoa vừa đi vừa hỏi: “Cô ta thật sự có quan hệ cùng Phương tổng sao?”
"Hừ! Ông nghĩ sao?”
Chuyên gia nước hoa nhìn lại, trong mắt có một tia mỉa mai: “Làm phụ nữ thật tốt, chỉ cần nằm xuống mở hai chân ra, muốn cái gì cũng được, Phó tổng của một công ty niêm yết trên thị trường nói như vậy.”
"Ông biết là người ta không có bản lĩnh sao?”
"Bối cảnh của cô ta, có bản lĩnh cũng không thể triển khai được, trừ phi cô ta đi đường tắt.”
"Tốt nhất là ông nên ngậm miệng lại!” Người phụ trách nói: “Ông có thời gian nói những chuyện này, chi bằng trở về nghiên cứu phát minh sản phẩm mới đi.”
Dù sao bọn họ vẫn đang ở tại Hòa Tụng, trên đường có không ít người đi lại, bị người khác nghe được sẽ rất phiền phức.
Chuyên gia nước hoa trầm mặt không nói thêm gì nữa.
Hai người rời khỏi Hòa Tụng.
Người đàn ông vừa đi qua người bọn họ dừng bước chân lại, quay đầu nhìn bóng lưng của chuyên gia nước hoa, môi mỏng khẽ cong lên, một lần nữa bước chân đi, từ từ tiến vào trong thang máy.
Thật không may, nửa sau câu chuyện của bọn họ, anh ta đều nghe được.
Sau khi giải quyết tất cả, Dương Yến trở lại văn phòng, vừa ngồi xuống, một ngụm trà trái cây còn chưa kịp uống.
Cửa phòng làm việc bị gõ, trợ lý bước vào, phía sau còn có một bóg lưng thẳng tắp, cao lớn.”
"Dương tổng, Thiệu tổng của Thiệu thị tới."
Trên mặt Thiệu Tu Dung mang theo nụ cười, chào hỏi Dương Yến: “Dương tổng, đã lâu không gặp.”
"Thiệu tổng." Dương Yến vội vàng đứng dậy chào đón.
Thiệu Tu Dung cười chào: "Hình như cô đang rất bận, có làm phiền đến cô không?”
"Không sao, tôi đã hết bận rồi." Dương Yến đưa anh ta đến ngồi trên ghế sô pha sau đó rót trà: “Anh tìm tôi có việc gì sao?”
"Có việc, có điều đấy là việc cá nhân.” Thiệu Tu Dung nói, và lấy ra một tờ giấy nợ đưa cho Dương Yến: "Bạn của cô đã vay tôi một tỉ năm trăm triệu, nói nếu không tìm được cô ấy thì có thể tới tìm cô.”
"Một tỉ năm trăm triệu?”
Số tiền lớn như vậy khiến Dương Yến kinh ngạc, tò mò xem là người nào đã mượn.
Cô cầm tờ giấy nợ lên nhìn qua hai lần, thấy người ký tên là Lâm Thanh Dung, bên cạnh còn có dấu vân tay, trong lòng cô giật mình.
Cuống quít hỏi Thiệu Tu Dung: "Tại sao cô ấy lại mượn anh nhiều tiền như vậy?”
Vừa hỏi, Dương Yến vừa đứng dậy đi đến ngăn kéo lấy điện thoại, nhưng chiếc điện thoại vốn đặt ở đó đã biến mất.
Thiệu Tu Dung hỏi: "Dương tổng, sao vậy?"
"Không tìm thấy điện thoại di động của tôi.”
"Cô muốn gọi điện thoại?" Thiệu Tu Dung lấy điện thoại di động của mình ra: “Nếu đang vội, dùng điện thoại của tôi trước đi.”
Dương Yến sợ mình đặt nhầm chỗ, lại kéo một ngắn kéo khác tìm kiếm, nhưng cũng không tìm được.
Cô đành phải quay lại mượn điện thoại của Thiệu Tu Dung, gọi cho Tưởng Song Kỳ.
Trong lúc chờ Tưởng Song Kỳ nghe máy, cô hỏi Thiệu Tu Dung: “Tại sao Lâm Thanh Dung lại tìm anh vay tiền? Việc tôi cùng cô ấy là bạn bè anh cũng không hề biết?”
"Đúng là tôi không biết.” Thiệu Tu Dung nhíu mày: “Nhưng tôi biết Lục tổng, tôi thấy Lục tổng đưa cô ấy đi cùng trong một cuộc họp nào đó và giới thiệu với mọi người rằng cô ấy là bạn gái, quan hệ của Phương tổng và Lục tổng cô cũng biết, nhưng cô Lâm đã chia tay với Lục tổng, tôi cũng không nên tìm Lục Văn Thù để đòi tiền.”
"Anh gặp cô ấy ở đâu?”
"Bệnh viện. Hôm đó cổ họng của tôi hơi khó chịu, đúng lúc lái xe qua bệnh viện liền đến xem một chút, tiến vào đại sảnh liền thấy cô ấy đang cầm điện thoại khóc lóc.”
Lúc ấy Thiệu Tu Dung nhìn thấy khắp người Lâm Thanh Dung đều là máu, nghĩ là cô ấy đã xảy ra chuyện gì, lại nghĩ cô là bạn gái của Lục Văn Thù, muốn giúp đỡ để Lục Văn Thù nợ mình một món nợ ân tình. .
Thiệu Tu Dung đi lên hỏi Lâm Thanh Dung đã có chuyện gì xảy ra, nói mình quen Lục Văn Thù, có cần giúp đỡ không.
Lâm Thanh Dung lúc đầu không quan tâm đến anh ta, nhưng điện thoại vẫn không gọi được, liền quay ra hỏi anh ta xem có thể cho cô mượn một tỉ năm trăm triệu không, người thân của cô cần số tiền này để phẫu thuật.
"Làm phiền anh đừng nói cho Lục Văn Thù việc này.” Lâm Thanh Dung vừa khóc vừa đi đến ô cửa sổ đóng tiền mượn giấy bút, viết một tờ giấy nợ đưa cho Thiệu Tu Dung.
"Nếu như ngày mai anh không tìm được tôi, hãy đến công ty Hòa Tụng tìm Dương Yến, cô ấy sẽ đưa tiền cho anh.”
Thiệu Tu Dung đoán Lâm Thanh Dung có quan hệ rất tốt với Dương Yến, thấy vô vội vàng như vậy, giấy nợ cũng đã viết xong, liền đến cửa sổ đóng tiền cho Lâm Thanh Dung, phần còn lại để trợ lý đưa tiền mặt đến.
Lâm Thanh Dung nhận được tiền liền bỏ chạy, bộ dáng rất gấp gáp.
Thiệu Tu Dung đợi mất ngày cũng không thấy Lâm Thanh Dung gọi điện thoại tới để trả tiền cho mình, sáng nay nghe nói Hòa Tụng tổ chức họp báo, đoán rằng Dương Yến đã ra khỏi cục cảnh sát liền đến đây một chuyến.
Sau khi nghe Thiệu Tu Dung giải thích, trong lòng Dương Yến càng thêm lo lắng.
Lâm Thanh Dung không phải đã sắp xếp cho cậu mợ của cô ấy đi du lịch nước ngoài rồi sao, tại sao lại có người thân xảy ra chuyện.
Chẳng lẽ là Kỳ Kỳ và Trường Bình xảy ra chuyện?
Dương Yến suy nghĩ lung tung, điện thoại lúc này mới thông, giọng nói Tưởng Song Kỳ truyền đến: “Alo.”
"Kỳ Kỳ, là tôi." Dương Yến gấp hỏi: "Cô đang ở đâu? Ở cùng với Trường Bình không? Mọi người không sao chứ?”
Tưởng Song Kỳ nói: "Chị Dương Yến, chúng tôi không sao, nhưng chị Thanh Dung xảy ra chuyện.”
"Bây giờ cô ấy có ở cùng cô không?”
"Không có." Giọng Tưởng Song Kỳ lộ ra vẻ mệt mỏi: “Chị Dương Yến, chị đang ở đâu, tôi tới tìm chị. Có rất nhiều chuyện xảy ra, không biết phải nói thế nào qua điện thoại.”
Dương Yến nói: "Không cần tới, tôi ở công ty xử lý một chút việc, lát nữa sẽ trở về.”
"..."
Sau khi gọi điện thoại xong, Dương Yến trả lại điện thoại cho Thiệu Tu Dung, sau đó dùng máy tính chuyển khoản.
Rất nhanh số tiền một tỉ năm trăm triệu được chuyển tới tài khoản của Thiệu Tu Dung.
Dương Yến nói cảm ơn với anh ta: “Cám ơn Thiệu tổng hôm đó ở bệnh viện đã cho cô ấy mượn tiền.”
"Tiện tay mà thôi, hơn nữa không phải cô đã trả lại tiền cho tôi rồi sao?” Thiệu Tu Dung bắt tay với cô: “Tôi thấy Dương tổng đang bận nhiều việc, vậy tôi xin phép đi trước.”
"Tôi tiễn anh.”
"Dương tổng không cần khách khí."
Thấy Thiệu Tu Dung tự mình rời đi, Dương Yến cũng không cố chấp, quay lại tìm điện thoại.
Toàn bộ khu vực văn phòng đều lật tìm nhưng vẫn không thấy.
Chết tiệt!
Văn phòng lớn như vậy, điện thoại của cô có thể mọc cánh bay đi sao?
Trong lòng Dương Yến chửi thề một câu, sau đó lấy áo khoác mặc vào.
Cô vội vàng đi ra ngoài, đến văn phòng bên cạnh tìm trợ lý: “Tôi không biết đã để điện thoại di động ở đâu, cô tìm giúp tôi, tìm được thì sáng mai đưa cho tôi, tôi có việc phải về trước.”
CHƯƠNG 488: KHÔNG THẤY ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG CỦA TÔI
Bên ngoài hộp in logo CHANEL, vừa nhìn đã biết giá trị rất cao.
Sau khi mở hộp, bên trong là một lọ nước hoa, một lọ sữa rửa mặt và một chiếc tủi nhỏ kiểu cách cổ điển vô cùng giá trị.
Các phóng viên nhận được món quà đắt giá như vậy, từng người đều hiểu và biết cách phải viết tin tức thế nào.
Dương Yến tiễn hai người của công ty Bạch Lộ đến cửa thang máy: "Hôm nay làm phiền hai người khổ cực đến đây một chuyến.”
Sau đó bắt tay với hai người bọn họ.
Sau khi tiến thang máy, người phụ trách Bạch Lộ nói: "Dương tổng này, không hề đơn giản.”
"Không đơn giản không phải là phụ nữ.” Khuôn mặt chuyên gia nước hoa u ám.
Lúc đầu ông ta nghĩ rằng Hòa Tụng lâm vào vụ trộm như vậy cộng thêm Dương Yến bị bắt vì mưu hại một người phụ nữ mang thai, Hòa Tụng chắc chắn kết thúc.
Không ngờ tới Dương Yến lại tổ chức một cuộc họp báo, còn cầm bằng chứng trong tay.
Người phụ trách Bạch Lộ quét mắt nhìn ông ta một cái, cười lạnh nói: "Phụ nữ thì sao? Người ta có đầu óc, còn ông không có! Ông thật sự là ngu quá mức, không rõ nguồn gốc sản phẩm cũng dám dùng!"
Chuyên gia nước hoa phản bác: "Người ta muốn báo thù cô ta, kết quả là kéo tôi vào theo, là do tôi xui xẻo.”
"Chúng ta đã hòa giả với Hòa Tụng, ông mới không gặp xui." Người phụ trách Bạch Lộ lạnh lùng nói: “Ông nên cảm thấy may mắn vì cô ta đã chia tay với Phương tổng, nếu không dựa vào tính cách bao che khuyết điểm của Phương tổng, ông cũng không cần làm việc trong ngành này nữa.”
Hai người đã ra khỏi thang máy.
Chuyên gia nước hoa vừa đi vừa hỏi: “Cô ta thật sự có quan hệ cùng Phương tổng sao?”
"Hừ! Ông nghĩ sao?”
Chuyên gia nước hoa nhìn lại, trong mắt có một tia mỉa mai: “Làm phụ nữ thật tốt, chỉ cần nằm xuống mở hai chân ra, muốn cái gì cũng được, Phó tổng của một công ty niêm yết trên thị trường nói như vậy.”
"Ông biết là người ta không có bản lĩnh sao?”
"Bối cảnh của cô ta, có bản lĩnh cũng không thể triển khai được, trừ phi cô ta đi đường tắt.”
"Tốt nhất là ông nên ngậm miệng lại!” Người phụ trách nói: “Ông có thời gian nói những chuyện này, chi bằng trở về nghiên cứu phát minh sản phẩm mới đi.”
Dù sao bọn họ vẫn đang ở tại Hòa Tụng, trên đường có không ít người đi lại, bị người khác nghe được sẽ rất phiền phức.
Chuyên gia nước hoa trầm mặt không nói thêm gì nữa.
Hai người rời khỏi Hòa Tụng.
Người đàn ông vừa đi qua người bọn họ dừng bước chân lại, quay đầu nhìn bóng lưng của chuyên gia nước hoa, môi mỏng khẽ cong lên, một lần nữa bước chân đi, từ từ tiến vào trong thang máy.
Thật không may, nửa sau câu chuyện của bọn họ, anh ta đều nghe được.
Sau khi giải quyết tất cả, Dương Yến trở lại văn phòng, vừa ngồi xuống, một ngụm trà trái cây còn chưa kịp uống.
Cửa phòng làm việc bị gõ, trợ lý bước vào, phía sau còn có một bóg lưng thẳng tắp, cao lớn.”
"Dương tổng, Thiệu tổng của Thiệu thị tới."
Trên mặt Thiệu Tu Dung mang theo nụ cười, chào hỏi Dương Yến: “Dương tổng, đã lâu không gặp.”
"Thiệu tổng." Dương Yến vội vàng đứng dậy chào đón.
Thiệu Tu Dung cười chào: "Hình như cô đang rất bận, có làm phiền đến cô không?”
"Không sao, tôi đã hết bận rồi." Dương Yến đưa anh ta đến ngồi trên ghế sô pha sau đó rót trà: “Anh tìm tôi có việc gì sao?”
"Có việc, có điều đấy là việc cá nhân.” Thiệu Tu Dung nói, và lấy ra một tờ giấy nợ đưa cho Dương Yến: "Bạn của cô đã vay tôi một tỉ năm trăm triệu, nói nếu không tìm được cô ấy thì có thể tới tìm cô.”
"Một tỉ năm trăm triệu?”
Số tiền lớn như vậy khiến Dương Yến kinh ngạc, tò mò xem là người nào đã mượn.
Cô cầm tờ giấy nợ lên nhìn qua hai lần, thấy người ký tên là Lâm Thanh Dung, bên cạnh còn có dấu vân tay, trong lòng cô giật mình.
Cuống quít hỏi Thiệu Tu Dung: "Tại sao cô ấy lại mượn anh nhiều tiền như vậy?”
Vừa hỏi, Dương Yến vừa đứng dậy đi đến ngăn kéo lấy điện thoại, nhưng chiếc điện thoại vốn đặt ở đó đã biến mất.
Thiệu Tu Dung hỏi: "Dương tổng, sao vậy?"
"Không tìm thấy điện thoại di động của tôi.”
"Cô muốn gọi điện thoại?" Thiệu Tu Dung lấy điện thoại di động của mình ra: “Nếu đang vội, dùng điện thoại của tôi trước đi.”
Dương Yến sợ mình đặt nhầm chỗ, lại kéo một ngắn kéo khác tìm kiếm, nhưng cũng không tìm được.
Cô đành phải quay lại mượn điện thoại của Thiệu Tu Dung, gọi cho Tưởng Song Kỳ.
Trong lúc chờ Tưởng Song Kỳ nghe máy, cô hỏi Thiệu Tu Dung: “Tại sao Lâm Thanh Dung lại tìm anh vay tiền? Việc tôi cùng cô ấy là bạn bè anh cũng không hề biết?”
"Đúng là tôi không biết.” Thiệu Tu Dung nhíu mày: “Nhưng tôi biết Lục tổng, tôi thấy Lục tổng đưa cô ấy đi cùng trong một cuộc họp nào đó và giới thiệu với mọi người rằng cô ấy là bạn gái, quan hệ của Phương tổng và Lục tổng cô cũng biết, nhưng cô Lâm đã chia tay với Lục tổng, tôi cũng không nên tìm Lục Văn Thù để đòi tiền.”
"Anh gặp cô ấy ở đâu?”
"Bệnh viện. Hôm đó cổ họng của tôi hơi khó chịu, đúng lúc lái xe qua bệnh viện liền đến xem một chút, tiến vào đại sảnh liền thấy cô ấy đang cầm điện thoại khóc lóc.”
Lúc ấy Thiệu Tu Dung nhìn thấy khắp người Lâm Thanh Dung đều là máu, nghĩ là cô ấy đã xảy ra chuyện gì, lại nghĩ cô là bạn gái của Lục Văn Thù, muốn giúp đỡ để Lục Văn Thù nợ mình một món nợ ân tình. .
Thiệu Tu Dung đi lên hỏi Lâm Thanh Dung đã có chuyện gì xảy ra, nói mình quen Lục Văn Thù, có cần giúp đỡ không.
Lâm Thanh Dung lúc đầu không quan tâm đến anh ta, nhưng điện thoại vẫn không gọi được, liền quay ra hỏi anh ta xem có thể cho cô mượn một tỉ năm trăm triệu không, người thân của cô cần số tiền này để phẫu thuật.
"Làm phiền anh đừng nói cho Lục Văn Thù việc này.” Lâm Thanh Dung vừa khóc vừa đi đến ô cửa sổ đóng tiền mượn giấy bút, viết một tờ giấy nợ đưa cho Thiệu Tu Dung.
"Nếu như ngày mai anh không tìm được tôi, hãy đến công ty Hòa Tụng tìm Dương Yến, cô ấy sẽ đưa tiền cho anh.”
Thiệu Tu Dung đoán Lâm Thanh Dung có quan hệ rất tốt với Dương Yến, thấy vô vội vàng như vậy, giấy nợ cũng đã viết xong, liền đến cửa sổ đóng tiền cho Lâm Thanh Dung, phần còn lại để trợ lý đưa tiền mặt đến.
Lâm Thanh Dung nhận được tiền liền bỏ chạy, bộ dáng rất gấp gáp.
Thiệu Tu Dung đợi mất ngày cũng không thấy Lâm Thanh Dung gọi điện thoại tới để trả tiền cho mình, sáng nay nghe nói Hòa Tụng tổ chức họp báo, đoán rằng Dương Yến đã ra khỏi cục cảnh sát liền đến đây một chuyến.
Sau khi nghe Thiệu Tu Dung giải thích, trong lòng Dương Yến càng thêm lo lắng.
Lâm Thanh Dung không phải đã sắp xếp cho cậu mợ của cô ấy đi du lịch nước ngoài rồi sao, tại sao lại có người thân xảy ra chuyện.
Chẳng lẽ là Kỳ Kỳ và Trường Bình xảy ra chuyện?
Dương Yến suy nghĩ lung tung, điện thoại lúc này mới thông, giọng nói Tưởng Song Kỳ truyền đến: “Alo.”
"Kỳ Kỳ, là tôi." Dương Yến gấp hỏi: "Cô đang ở đâu? Ở cùng với Trường Bình không? Mọi người không sao chứ?”
Tưởng Song Kỳ nói: "Chị Dương Yến, chúng tôi không sao, nhưng chị Thanh Dung xảy ra chuyện.”
"Bây giờ cô ấy có ở cùng cô không?”
"Không có." Giọng Tưởng Song Kỳ lộ ra vẻ mệt mỏi: “Chị Dương Yến, chị đang ở đâu, tôi tới tìm chị. Có rất nhiều chuyện xảy ra, không biết phải nói thế nào qua điện thoại.”
Dương Yến nói: "Không cần tới, tôi ở công ty xử lý một chút việc, lát nữa sẽ trở về.”
"..."
Sau khi gọi điện thoại xong, Dương Yến trả lại điện thoại cho Thiệu Tu Dung, sau đó dùng máy tính chuyển khoản.
Rất nhanh số tiền một tỉ năm trăm triệu được chuyển tới tài khoản của Thiệu Tu Dung.
Dương Yến nói cảm ơn với anh ta: “Cám ơn Thiệu tổng hôm đó ở bệnh viện đã cho cô ấy mượn tiền.”
"Tiện tay mà thôi, hơn nữa không phải cô đã trả lại tiền cho tôi rồi sao?” Thiệu Tu Dung bắt tay với cô: “Tôi thấy Dương tổng đang bận nhiều việc, vậy tôi xin phép đi trước.”
"Tôi tiễn anh.”
"Dương tổng không cần khách khí."
Thấy Thiệu Tu Dung tự mình rời đi, Dương Yến cũng không cố chấp, quay lại tìm điện thoại.
Toàn bộ khu vực văn phòng đều lật tìm nhưng vẫn không thấy.
Chết tiệt!
Văn phòng lớn như vậy, điện thoại của cô có thể mọc cánh bay đi sao?
Trong lòng Dương Yến chửi thề một câu, sau đó lấy áo khoác mặc vào.
Cô vội vàng đi ra ngoài, đến văn phòng bên cạnh tìm trợ lý: “Tôi không biết đã để điện thoại di động ở đâu, cô tìm giúp tôi, tìm được thì sáng mai đưa cho tôi, tôi có việc phải về trước.”