Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-392
CHƯƠNG 392: LÚC BỎ THUỐC DÙNG TAY TRÁI HAY TAY PHẢI?
CHƯƠNG 392: LÚC BỎ THUỐC DÙNG TAY TRÁI HAY TAY PHẢI?
“Còn nữa, kinh nguyệt của cô Lâm đã sớm hết từ hai ngày trước rồi, là cô Gia Na bảo tôi nói với ngài, cô Lâm bị rối loạn nội tiết, không phải tới tháng.”
Gia Na biến sắc, lớn tiếng quát: “Cô đang nói bậy gì đó…”
Lục Văn Thù nhìn cô thâm trầm, dọa cô sợ lùi về sau mấy bước, nuốt những lời định nói lại.
“Còn chuyện gì nữa không?”
“Còn, vẫn còn.” Thanh Hà khóc thút thít nói tiếp: “Có lần cô Lâm sốt rất cao, tôi muốn gọi cho ngài, nhưng cô Gia Na bảo tôi đừng làm phiền ngài, tôi muốn mời bác sĩ đến đây, cô ấy cũng không cho.”
“Cô Gia Na bảo tôi mỗi bữa để đồ ăn trước cửa, để tự cô Lâm mang vào. Thật ra không phải cô Lâm ăn kiêng, mà do cô Gia Na bảo chúng tôi cho ít lại, nếu chúng tôi nghe lời, cô ấy sẽ trả thù lao, còn không làm sẽ bị cô ấy chửi đánh, nói rằng cô ấy mới là chủ căn nhà này, chúng tôi phải nghe theo lời sai bảo của cô ấy.”
Vẻ mặt Lục Văn Thù vẫn không thay đổi, nhưng tim anh đã đập loạn xạ, có kích động muốn bóp chết Gia Na.
Anh hỏi: “Vậy mà cô còn giúp cô ta làm việc à?”
“Cô này, cô kia, cả cô ta nữa đều nhận tiền của cô Gia Na.” Thanh Hà chỉ tay vào mấy người giúp việc: “Khoảng thời gian này, chúng tôi thay phiên nhau đưa đồ ăn cho cô Lâm.”
“Ngài Lục, cô ta vu oan cho em!” Gia Na vội vàng chạy tới giải thích: “Em và cô Lâm không có thù oán, chắc chắn em không có lý do gì hại cô ấy, là bọn họ muốn hãm hại em!”
“Ngài Lục, anh phải tin tưởng em, em vô tội.” Cô giơ ba ngón tay lên thề: “Nếu em làm chuyện này, cả nhà em sẽ chết không tử tế.”
Anh vỗ mặt cô, mỉm cười: “Tôi không nói không tin cô, cô vội vàng thề thốt làm gì? Hơn nữa chuyện này là người giúp việc làm, cô chỉ mở miệng xúi bậy, thề có tác dụng gì chứ?”
Kế hoạch của Gia Na đã bị anh nhìn thấu, cả người cô phát lạnh.
Cô cố gắng bình tĩnh lại, thầm nghĩ, mặc kệ người giúp việc nói thế nào, trong biệt thự không có camera, chỉ cần cô không thừa nhận lời bôi nhọ của bọn họ là được.
“Thanh Hà nói đều là sự thật, những chuyện này đều do cô Gia Na bảo chúng tôi làm.”
“Đúng vậy ngài Lục, nếu chúng tôi không làm, cô ấy sẽ chửi đánh chúng tôi.”
“Ngài Lục, không phải chúng tôi muốn gây khó dễ cho cô Lâm, mà là do cô Gia Na.”
“…”
Lúc đầu người giúp việc vốn rất sợ Lục Văn Thù, nhưng khi thấy Thanh Hà vạch trần mọi việc, bọn họ lần lượt lên tiếng, hy vọng anh có thể giải quyết chuyện này.
Sắc mặt Gia Na trắng bệch, rất nhanh đã giả vờ mình là người bị hại: “Được, các cô nói tôi chửi đánh, bắt nạt các cô, vậy bằng chứng đâu? Trên người các cô có chỗ nào bị thương để chứng minh tôi đánh các cô không?”
Gia Na thấy người giúp việc nói không nên lời thì càng có lòng tin, ưỡn thẳng lưng nói: “Các cô không có chứng cứ chính là đổ oan cho tôi, hắt nước bẩn lên người tôi.”
“Có, cô có cho tiền chúng tôi.” Một người giúp việc nói, lấy ra một xấp tiền trong túi: “Đây là tiền hôm trước cô cho tôi, bảo tôi khóa van nước nóng trong phòng cô Lâm lại.”
Ánh mắt Lục Văn Thù sa sầm.
Gia Na nở nụ cười ung dung: “Tôi cần thứ gì đều gọi người mang tới đây, cũng không đi ra ngoài, sao trong túi có nhiều tiền mặt như thế được.”
Người giúp việc sốt ruột nói: “Đây là tiền cô cho tôi, trên tiền vẫn còn dấu vân tay của cô.”
“Được, vậy chúng ta để ngài Lục cho người mang đi kiểm tra, để xem trên xấp tiền này có dấu vân tay của tôi không?”
Cũng may cô ghét việc tiếp xúc với mấy người giúp việc dơ bẩn này, cho nên mỗi lần trả thù lao cho họ đều mang bao tay.
Đúng là ông trời cũng giúp cô.
Người giúp việc không còn cách nào để biện minh, trong biệt thự lại không có camera, bọn họ đều tức đến đỏ mắt.
Gia Na cười đắc ý, ra vẻ đáng thương nói với Lục Văn Thù: “Ngài Lục, anh xem họ vu oan cho em, nói em bắt nạt cô Lâm và bọn họ kìa, anh phải làm chủ cho em.”
Nhưng anh lại ngẩng đầu nhìn chùm đèn sang trọng, lấp lánh theo phong cách Châu Âu trên đỉnh đầu.
Anh nhìn một lát rồi quay đầu nói với người giúp việc: “Mau vác thang tới đây, lấy đồ trong chùm đèn này ra.”
Sắc mặt Gia Na cứng đờ, vội vã nhìn chiếc đèn này, nhưng nó quá sáng chói, cô không nhìn ra được thứ gì, cũng vì không đoán ra được nên trong lòng cô càng hoảng hốt.
Hai người giúp việc vác thang tới, để dưới chùm đèn này.
Một người leo lên, lấy một chiếc hộp màu đen nho nhỏ ở bên trong ra, giao cho Lục Văn Thù.
Anh hờ hững nhận chiếc hộp này, đợi người giúp việc mang máy tính bảng xuống, cắm nó vào, qua mấy thao tác, trên màn hình đã hiện lên mấy cảnh được quay lại trong phòng khách ngày hôm đó.
Anh bấm mở đoạn video ngày đầu tiên Gia Na đến đây, bật lớn tiếng, để tốc độ phát video bình thường.
Trên màn hình chiếu hết lại mấy cảnh: Lâm Thanh Dung xuống bếp nấu cơm nhưng ngất xỉu trong phòng bếp, những lời Gia Na căn dặn người giúp việc, cô ta mời chị em của mình đến đánh bài, người giúp việc vội vàng xuống lầu gọi cho Lục Văn Thù nhưng bị cô ta ngăn lại.
Còn có cuộc đối thoại của cô ta và mấy chị em trong lúc đánh bài, bọn họ bảo cô ta mua đồ ăn hết hạn cho Lâm Thanh Dung, rồi cô ta xúi người giúp việc vào phòng mình lấy thuốc tránh thai cho vào cốc sữa.
Lục Văn Thù tức đến đỏ mắt.
Anh không biết trong khoảng thời gian này cô lại sống thê thảm như vậy.
Chẳng trách cô ngày càng gầy, không phải cô ăn kiêng mà là người giúp việc cho cô ăn quá ít, lại không đủ dinh dưỡng, cũng vì những lời căn dặn của anh với người giúp việc mà cô luôn ở trên tầng 3, không thể xuống lầu được.
Gia Na không nghĩ tới trong chùm đèn có gắn camera, giờ nhìn thấy mấy cảnh này, cô thật sự sợ hãi.
Tay chân cô lạnh ngắt, nói lắp bắp: “Ngài Lục, do em nhất thời hồ đồ, em quá ghen tị với cô ấy nên mới làm chuyện như thế… Á!”
Lục Văn Thù đạp mạnh cô ta ra ngoài.
Anh bước nhanh tới, vươn tay bóp cổ cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi cho cô tiền, vậy mà cô dám tính kế với tôi, đụng vào người của tôi.”
Lực tay anh càng mạnh hơn, bóp đến mức Gia Na hít thở không thông, cô ta ra sức đập đập vào tay anh, chân đạp loạn xạ.
“Ngài Lục… em sai rồi...”
“Sai không phải chỉ nói ngoài miệng.” Lục Văn Thù căm hận nói.
Nghĩ đến dáng vẻ gầy gò của cô, tim anh càng đau hơn, tự trách mình không lý trí, làm tổn thương cô.
“Thanh Hà đúng không?” Anh nhìn Thanh Hà vẫn đang nằm trên mặt đất, hỏi cô ta: “Cô nên trả lời tôi cho tốt, tay nào của cô bỏ thuốc tránh thai vào sữa?”
“Ngài Lục, xin ngài tha cho tôi…”
“Trả lời ngay!”
Cô ta bị tiếng rống giận dữ của anh dọa đến run lẩy bẩy: “Tay… tay phải.”
Lục Văn Thù bỗng giữ chặt bàn tay phải của Gia Na, cầm con dao sắc chém xuống.
Ra tay nhanh gọn, máu phun ra trên mặt đất.
“Á!” Gia Na hét thảm thiết, đau đến cả người co giật.
Anh ném con dao sắc xuống, vỗ mạnh vào mặt cô ta, ánh mắt lạnh lùng hung ác: “Cô không muốn sống cuộc sống nằm không cũng có thể kiếm tiền, lại muốn đấu với tôi, cô nghĩ mình đủ trình?”
“Tôi ngược lại muốn nhìn xem cô có bản lĩnh gì để trở mình.” Anh đứng lên, căn dặn người giúp việc: “Đánh gãy hai chân cô ta rồi ném vào bãi rác, các cô cũng thu dọn đồ đạc rồi cút đi.”
“Vâng, ngài Lục.” Mấy người giúp việc vội vàng trả lời, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Lục Văn Thù lên lầu, đứng trước cửa phòng ngủ do dự một lát, sợ Lâm Thanh Dung tỉnh dậy sẽ không để ý đến mình.
CHƯƠNG 392: LÚC BỎ THUỐC DÙNG TAY TRÁI HAY TAY PHẢI?
“Còn nữa, kinh nguyệt của cô Lâm đã sớm hết từ hai ngày trước rồi, là cô Gia Na bảo tôi nói với ngài, cô Lâm bị rối loạn nội tiết, không phải tới tháng.”
Gia Na biến sắc, lớn tiếng quát: “Cô đang nói bậy gì đó…”
Lục Văn Thù nhìn cô thâm trầm, dọa cô sợ lùi về sau mấy bước, nuốt những lời định nói lại.
“Còn chuyện gì nữa không?”
“Còn, vẫn còn.” Thanh Hà khóc thút thít nói tiếp: “Có lần cô Lâm sốt rất cao, tôi muốn gọi cho ngài, nhưng cô Gia Na bảo tôi đừng làm phiền ngài, tôi muốn mời bác sĩ đến đây, cô ấy cũng không cho.”
“Cô Gia Na bảo tôi mỗi bữa để đồ ăn trước cửa, để tự cô Lâm mang vào. Thật ra không phải cô Lâm ăn kiêng, mà do cô Gia Na bảo chúng tôi cho ít lại, nếu chúng tôi nghe lời, cô ấy sẽ trả thù lao, còn không làm sẽ bị cô ấy chửi đánh, nói rằng cô ấy mới là chủ căn nhà này, chúng tôi phải nghe theo lời sai bảo của cô ấy.”
Vẻ mặt Lục Văn Thù vẫn không thay đổi, nhưng tim anh đã đập loạn xạ, có kích động muốn bóp chết Gia Na.
Anh hỏi: “Vậy mà cô còn giúp cô ta làm việc à?”
“Cô này, cô kia, cả cô ta nữa đều nhận tiền của cô Gia Na.” Thanh Hà chỉ tay vào mấy người giúp việc: “Khoảng thời gian này, chúng tôi thay phiên nhau đưa đồ ăn cho cô Lâm.”
“Ngài Lục, cô ta vu oan cho em!” Gia Na vội vàng chạy tới giải thích: “Em và cô Lâm không có thù oán, chắc chắn em không có lý do gì hại cô ấy, là bọn họ muốn hãm hại em!”
“Ngài Lục, anh phải tin tưởng em, em vô tội.” Cô giơ ba ngón tay lên thề: “Nếu em làm chuyện này, cả nhà em sẽ chết không tử tế.”
Anh vỗ mặt cô, mỉm cười: “Tôi không nói không tin cô, cô vội vàng thề thốt làm gì? Hơn nữa chuyện này là người giúp việc làm, cô chỉ mở miệng xúi bậy, thề có tác dụng gì chứ?”
Kế hoạch của Gia Na đã bị anh nhìn thấu, cả người cô phát lạnh.
Cô cố gắng bình tĩnh lại, thầm nghĩ, mặc kệ người giúp việc nói thế nào, trong biệt thự không có camera, chỉ cần cô không thừa nhận lời bôi nhọ của bọn họ là được.
“Thanh Hà nói đều là sự thật, những chuyện này đều do cô Gia Na bảo chúng tôi làm.”
“Đúng vậy ngài Lục, nếu chúng tôi không làm, cô ấy sẽ chửi đánh chúng tôi.”
“Ngài Lục, không phải chúng tôi muốn gây khó dễ cho cô Lâm, mà là do cô Gia Na.”
“…”
Lúc đầu người giúp việc vốn rất sợ Lục Văn Thù, nhưng khi thấy Thanh Hà vạch trần mọi việc, bọn họ lần lượt lên tiếng, hy vọng anh có thể giải quyết chuyện này.
Sắc mặt Gia Na trắng bệch, rất nhanh đã giả vờ mình là người bị hại: “Được, các cô nói tôi chửi đánh, bắt nạt các cô, vậy bằng chứng đâu? Trên người các cô có chỗ nào bị thương để chứng minh tôi đánh các cô không?”
Gia Na thấy người giúp việc nói không nên lời thì càng có lòng tin, ưỡn thẳng lưng nói: “Các cô không có chứng cứ chính là đổ oan cho tôi, hắt nước bẩn lên người tôi.”
“Có, cô có cho tiền chúng tôi.” Một người giúp việc nói, lấy ra một xấp tiền trong túi: “Đây là tiền hôm trước cô cho tôi, bảo tôi khóa van nước nóng trong phòng cô Lâm lại.”
Ánh mắt Lục Văn Thù sa sầm.
Gia Na nở nụ cười ung dung: “Tôi cần thứ gì đều gọi người mang tới đây, cũng không đi ra ngoài, sao trong túi có nhiều tiền mặt như thế được.”
Người giúp việc sốt ruột nói: “Đây là tiền cô cho tôi, trên tiền vẫn còn dấu vân tay của cô.”
“Được, vậy chúng ta để ngài Lục cho người mang đi kiểm tra, để xem trên xấp tiền này có dấu vân tay của tôi không?”
Cũng may cô ghét việc tiếp xúc với mấy người giúp việc dơ bẩn này, cho nên mỗi lần trả thù lao cho họ đều mang bao tay.
Đúng là ông trời cũng giúp cô.
Người giúp việc không còn cách nào để biện minh, trong biệt thự lại không có camera, bọn họ đều tức đến đỏ mắt.
Gia Na cười đắc ý, ra vẻ đáng thương nói với Lục Văn Thù: “Ngài Lục, anh xem họ vu oan cho em, nói em bắt nạt cô Lâm và bọn họ kìa, anh phải làm chủ cho em.”
Nhưng anh lại ngẩng đầu nhìn chùm đèn sang trọng, lấp lánh theo phong cách Châu Âu trên đỉnh đầu.
Anh nhìn một lát rồi quay đầu nói với người giúp việc: “Mau vác thang tới đây, lấy đồ trong chùm đèn này ra.”
Sắc mặt Gia Na cứng đờ, vội vã nhìn chiếc đèn này, nhưng nó quá sáng chói, cô không nhìn ra được thứ gì, cũng vì không đoán ra được nên trong lòng cô càng hoảng hốt.
Hai người giúp việc vác thang tới, để dưới chùm đèn này.
Một người leo lên, lấy một chiếc hộp màu đen nho nhỏ ở bên trong ra, giao cho Lục Văn Thù.
Anh hờ hững nhận chiếc hộp này, đợi người giúp việc mang máy tính bảng xuống, cắm nó vào, qua mấy thao tác, trên màn hình đã hiện lên mấy cảnh được quay lại trong phòng khách ngày hôm đó.
Anh bấm mở đoạn video ngày đầu tiên Gia Na đến đây, bật lớn tiếng, để tốc độ phát video bình thường.
Trên màn hình chiếu hết lại mấy cảnh: Lâm Thanh Dung xuống bếp nấu cơm nhưng ngất xỉu trong phòng bếp, những lời Gia Na căn dặn người giúp việc, cô ta mời chị em của mình đến đánh bài, người giúp việc vội vàng xuống lầu gọi cho Lục Văn Thù nhưng bị cô ta ngăn lại.
Còn có cuộc đối thoại của cô ta và mấy chị em trong lúc đánh bài, bọn họ bảo cô ta mua đồ ăn hết hạn cho Lâm Thanh Dung, rồi cô ta xúi người giúp việc vào phòng mình lấy thuốc tránh thai cho vào cốc sữa.
Lục Văn Thù tức đến đỏ mắt.
Anh không biết trong khoảng thời gian này cô lại sống thê thảm như vậy.
Chẳng trách cô ngày càng gầy, không phải cô ăn kiêng mà là người giúp việc cho cô ăn quá ít, lại không đủ dinh dưỡng, cũng vì những lời căn dặn của anh với người giúp việc mà cô luôn ở trên tầng 3, không thể xuống lầu được.
Gia Na không nghĩ tới trong chùm đèn có gắn camera, giờ nhìn thấy mấy cảnh này, cô thật sự sợ hãi.
Tay chân cô lạnh ngắt, nói lắp bắp: “Ngài Lục, do em nhất thời hồ đồ, em quá ghen tị với cô ấy nên mới làm chuyện như thế… Á!”
Lục Văn Thù đạp mạnh cô ta ra ngoài.
Anh bước nhanh tới, vươn tay bóp cổ cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi cho cô tiền, vậy mà cô dám tính kế với tôi, đụng vào người của tôi.”
Lực tay anh càng mạnh hơn, bóp đến mức Gia Na hít thở không thông, cô ta ra sức đập đập vào tay anh, chân đạp loạn xạ.
“Ngài Lục… em sai rồi...”
“Sai không phải chỉ nói ngoài miệng.” Lục Văn Thù căm hận nói.
Nghĩ đến dáng vẻ gầy gò của cô, tim anh càng đau hơn, tự trách mình không lý trí, làm tổn thương cô.
“Thanh Hà đúng không?” Anh nhìn Thanh Hà vẫn đang nằm trên mặt đất, hỏi cô ta: “Cô nên trả lời tôi cho tốt, tay nào của cô bỏ thuốc tránh thai vào sữa?”
“Ngài Lục, xin ngài tha cho tôi…”
“Trả lời ngay!”
Cô ta bị tiếng rống giận dữ của anh dọa đến run lẩy bẩy: “Tay… tay phải.”
Lục Văn Thù bỗng giữ chặt bàn tay phải của Gia Na, cầm con dao sắc chém xuống.
Ra tay nhanh gọn, máu phun ra trên mặt đất.
“Á!” Gia Na hét thảm thiết, đau đến cả người co giật.
Anh ném con dao sắc xuống, vỗ mạnh vào mặt cô ta, ánh mắt lạnh lùng hung ác: “Cô không muốn sống cuộc sống nằm không cũng có thể kiếm tiền, lại muốn đấu với tôi, cô nghĩ mình đủ trình?”
“Tôi ngược lại muốn nhìn xem cô có bản lĩnh gì để trở mình.” Anh đứng lên, căn dặn người giúp việc: “Đánh gãy hai chân cô ta rồi ném vào bãi rác, các cô cũng thu dọn đồ đạc rồi cút đi.”
“Vâng, ngài Lục.” Mấy người giúp việc vội vàng trả lời, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Lục Văn Thù lên lầu, đứng trước cửa phòng ngủ do dự một lát, sợ Lâm Thanh Dung tỉnh dậy sẽ không để ý đến mình.