Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Chương 41
Triệu Nam Thiên còn chưa biết ánh mắt hai người phụ nữ đã đối chọi vài lần, nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, “Chúng ta đi thôi.”
Tô Mục Tuyết nhún vai nói: “Xấu hổ, không phải tôi cố ý muốn phá hư bầu không khí giữa hai người, chỉ là không cẩn thận đụng phải.”
Một câu giải thích không hề có sức thuyết phục lại khiến Triệu Nam Thiên cảm thấy buồn cười.
Tô Mục Tuyết thuận miệng nói: “Vì sao anh lại cười bỉ ổi như vậy? Chẳng lẽ anh còn chưa quên người xưa? Anh yên tâm, tôi sẽ không ngăn cản anh, đợi ngày mai khi cục dân chính mở cửa hai chúng ta lại tới làm thủ tục.”
Triệu Nam Thiên lắc đầu, “Không, chỉ là tôi không nghĩ tới loại nữ thần như cô mà cũng có lúc ghen.”
“Ghen? Tôi lại ghen với anh? Anh nghĩ đẹp lắm!”
Tô Mục Tuyết trợn trắng mắt. Khi ô tô lướt qua bên người Thư Trúc, quỷ thần xui khiến, vậy mà cô lại hạ nửa cửa sổ xe xuống.
Cô vẫy vẫy tay, tâm tình không tệ nói, “Bác sĩ Thư, sau này lại gặp!”
“Được, sau này lại gặp!”
Thư Trúc cong khóe miệng, có chút khiêu khích.
Mãi đến khi ô tô lái khỏi bệnh viện, Tô Mục Tuyết mới thu hồi ánh mắt khỏi kính chiếu hậu.
“Không nhìn ra anh còn rất có nhân duyên với phụ nữ. Nếu không phải ban nãy thấy anh ở đây, chắc chắn người phụ nữ này sẽ kéo tôi xuống đánh một trận.”
Triệu Nam Thiên tò mò hỏi, “Cô cũng có lúc sợ hãi sao?”
Tô Mục Tuyết hỏi lại như lẽ đương nhiên, “Đương nhiên là tôi không sợ, chỉ có điều vì sao tôi phải vì anh mà đánh nhau với người phụ nữ khác?”
Triệu Nam Thiên thấy mình nói không lại cô, dứt khoát ngậm miệng.
Nhưng Tô Mục Tuyết lại không bỏ qua, “Đừng giả chết, nói một chút xem rốt cục anh và bác Hoàng có quan hệ như thế nào? Thật không nghĩ tới, tôi với bác Hoàng quen biết nhiều năm như vậy mà mặt mũi còn không lớn bằng anh!”
“Quan hệ công việc.”
Tô Mục Tuyết tự cho là mình bắt được sơ hở của anh, “Công việc? Anh lấy đâu ra công việc? Không phải trước đây anh làm lính sao? Tôi cảnh cáo anh, anh đừng gạt tôi, cho dù anh không nói tôi cũng có thể đi hỏi bác Hoàng!”
Triệu Nam Thiên lờ mờ nhớ lại ký ức năm đó, “Trước đây giáo sư Hoàng nghiên cứu khoa học ở nước ngoài, gặp phải phần tử khủng bố bản xứ bạo loạn, lúc đó là tôi đã cứu ông ấy về nước.”
“Anh nói là lực lượng giữ gìn hòa bình?”
Cũng không phải Tô Mục Tuyết thông minh, mà là chiến tranh trong thời bình rất dễ khiến người có liên tưởng.
“Xem như thế đi.”
Triệu Nam Thiên không giải thích quá nhiều.
Tô Mục Tuyết rất khó hiểu, tiếp tục đặt câu hỏi. Thế nhưng mặc kệ cô đặt câu hỏi thế nào cũng không nhận được chút đáp án.
“Cắt, cái rắm gì!”
Ngoài miệng cô nói không quan tâm nhưng trong lòng cô đã hiếu kỳ tới cực điểm.
Trực giác nói cho cô biết chắc chắn chuyện không hời hợt như Triệu Nam Thiên nói. Từ thái độ của giáo sư Hoàng cô có thể nhìn ra điểm này.
Cô càng nghĩ càng giận.
“Rõ ràng anh có quen biết với bác Hoàng lại không nói sớm một chút, không phải anh cố ý giả heo ăn thịt hổ chứ?”
“Tôi thật không nhìn ra anh còn xấu xa tới mức này!”
“Hiện tại anh cũng được hài lòng rồi, tên Thôi Phong kia chỉ hận không thể ôm lấy bắp đùi anh, ngay cả Thư Trúc cũng có ý quay đầu lại, uổng công hôm nay tôi làm người xấu!”
Triệu Nam Thiên hô to oan uổng, “Cô hiểu lầm rồi, trước đây tôi chỉ biết giáo sư Hoàng nghiên cứu phát minh dược phẩm, nào biết ông ấy làm việc trong bệnh viện Đông Châu?”
“Hơn nữa lần cuối chúng tôi gặp gỡ vẫn là mấy năm trước, tôi đã sớm quên mất chuyện này.”
Trong lòng Tô Mục Tuyết đã tin tới tám phân nhưng ngoài miệng lại không hài lòng, “Tôi thấy rõ là anh cố ý làm như vậy. Tôi không quan tâm, trong lòng tôi không được thăng bằng!”
Triệu Nam Thiên nhìn đồng hồ, “Vậy tôi mời ngươi ăn cơm tối bồi tội đi?”
“Thế nào, lại ăn bún thập cẩm cay?”
Tô Mục Tuyết vốn chỉ định trêu chọc anh, cũng không cố ý nói móc, chẳng qua câu nói của cô lại khiến anh liên tưởng tới buổi trưa không thoải mái.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí hơi lúng túng.
Triệu Nam Thiên còn chưa biết ánh mắt hai người phụ nữ đã đối chọi vài lần, nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, “Chúng ta đi thôi.”
Tô Mục Tuyết nhún vai nói: “Xấu hổ, không phải tôi cố ý muốn phá hư bầu không khí giữa hai người, chỉ là không cẩn thận đụng phải.”
Một câu giải thích không hề có sức thuyết phục lại khiến Triệu Nam Thiên cảm thấy buồn cười.
Tô Mục Tuyết thuận miệng nói: “Vì sao anh lại cười bỉ ổi như vậy? Chẳng lẽ anh còn chưa quên người xưa? Anh yên tâm, tôi sẽ không ngăn cản anh, đợi ngày mai khi cục dân chính mở cửa hai chúng ta lại tới làm thủ tục.”
Triệu Nam Thiên lắc đầu, “Không, chỉ là tôi không nghĩ tới loại nữ thần như cô mà cũng có lúc ghen.”
“Ghen? Tôi lại ghen với anh? Anh nghĩ đẹp lắm!”
Tô Mục Tuyết trợn trắng mắt. Khi ô tô lướt qua bên người Thư Trúc, quỷ thần xui khiến, vậy mà cô lại hạ nửa cửa sổ xe xuống.
Cô vẫy vẫy tay, tâm tình không tệ nói, “Bác sĩ Thư, sau này lại gặp!”
“Được, sau này lại gặp!”
Thư Trúc cong khóe miệng, có chút khiêu khích.
Mãi đến khi ô tô lái khỏi bệnh viện, Tô Mục Tuyết mới thu hồi ánh mắt khỏi kính chiếu hậu.
“Không nhìn ra anh còn rất có nhân duyên với phụ nữ. Nếu không phải ban nãy thấy anh ở đây, chắc chắn người phụ nữ này sẽ kéo tôi xuống đánh một trận.”
Triệu Nam Thiên tò mò hỏi, “Cô cũng có lúc sợ hãi sao?”
Tô Mục Tuyết hỏi lại như lẽ đương nhiên, “Đương nhiên là tôi không sợ, chỉ có điều vì sao tôi phải vì anh mà đánh nhau với người phụ nữ khác?”
Triệu Nam Thiên thấy mình nói không lại cô, dứt khoát ngậm miệng.
Nhưng Tô Mục Tuyết lại không bỏ qua, “Đừng giả chết, nói một chút xem rốt cục anh và bác Hoàng có quan hệ như thế nào? Thật không nghĩ tới, tôi với bác Hoàng quen biết nhiều năm như vậy mà mặt mũi còn không lớn bằng anh!”
“Quan hệ công việc.”
Tô Mục Tuyết tự cho là mình bắt được sơ hở của anh, “Công việc? Anh lấy đâu ra công việc? Không phải trước đây anh làm lính sao? Tôi cảnh cáo anh, anh đừng gạt tôi, cho dù anh không nói tôi cũng có thể đi hỏi bác Hoàng!”
Triệu Nam Thiên lờ mờ nhớ lại ký ức năm đó, “Trước đây giáo sư Hoàng nghiên cứu khoa học ở nước ngoài, gặp phải phần tử khủng bố bản xứ bạo loạn, lúc đó là tôi đã cứu ông ấy về nước.”
“Anh nói là lực lượng giữ gìn hòa bình?”
Cũng không phải Tô Mục Tuyết thông minh, mà là chiến tranh trong thời bình rất dễ khiến người có liên tưởng.
“Xem như thế đi.”
Triệu Nam Thiên không giải thích quá nhiều.
Tô Mục Tuyết rất khó hiểu, tiếp tục đặt câu hỏi. Thế nhưng mặc kệ cô đặt câu hỏi thế nào cũng không nhận được chút đáp án.
“Cắt, cái rắm gì!”
Ngoài miệng cô nói không quan tâm nhưng trong lòng cô đã hiếu kỳ tới cực điểm.
Trực giác nói cho cô biết chắc chắn chuyện không hời hợt như Triệu Nam Thiên nói. Từ thái độ của giáo sư Hoàng cô có thể nhìn ra điểm này.
Cô càng nghĩ càng giận.
“Rõ ràng anh có quen biết với bác Hoàng lại không nói sớm một chút, không phải anh cố ý giả heo ăn thịt hổ chứ?”
“Tôi thật không nhìn ra anh còn xấu xa tới mức này!”
“Hiện tại anh cũng được hài lòng rồi, tên Thôi Phong kia chỉ hận không thể ôm lấy bắp đùi anh, ngay cả Thư Trúc cũng có ý quay đầu lại, uổng công hôm nay tôi làm người xấu!”
Triệu Nam Thiên hô to oan uổng, “Cô hiểu lầm rồi, trước đây tôi chỉ biết giáo sư Hoàng nghiên cứu phát minh dược phẩm, nào biết ông ấy làm việc trong bệnh viện Đông Châu?”
“Hơn nữa lần cuối chúng tôi gặp gỡ vẫn là mấy năm trước, tôi đã sớm quên mất chuyện này.”
Trong lòng Tô Mục Tuyết đã tin tới tám phân nhưng ngoài miệng lại không hài lòng, “Tôi thấy rõ là anh cố ý làm như vậy. Tôi không quan tâm, trong lòng tôi không được thăng bằng!”
Triệu Nam Thiên nhìn đồng hồ, “Vậy tôi mời ngươi ăn cơm tối bồi tội đi?”
“Thế nào, lại ăn bún thập cẩm cay?”
Tô Mục Tuyết vốn chỉ định trêu chọc anh, cũng không cố ý nói móc, chẳng qua câu nói của cô lại khiến anh liên tưởng tới buổi trưa không thoải mái.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí hơi lúng túng.