Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Chương 38
Chẳng lẽ như cô mới vừa nói, là bản thân mình nhìn lầm?
Dưới đủ loại ánh mắt, giáo sư Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu, “Nhóc con, khiến cháu phải thất vọng rồi.”
Một câu nói kia vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.
Chị dâu là người có biến hóa rõ ràng nhất. Mắt thấy bọn họ đã đắc tội với Thôi Phong, giáo sư Hoàng đã thành cái phao cứu mạng cuối cùng của nhà bọn họ.
Kết quả không ngờ tới đối phương lại uyển chuyển cự tuyệt.
Thôi Phong cũng mừng thầm trong lòng, xem ra người phụ nữ này và viện trưởng Hoàng cũng chỉ có quan hệ sơ sơ mà thôi.
Nghĩ nghĩ anh ta lại cảm thấy buồn cười một trận, ban nãy mình lo lắng nhiều vậy thật dư thừa. Để viện trưởng Hoàng đích thân mổ chính? Nào dễ dàng như vậy!
Tô Mục Tuyết chu mỏ một cái, ngược lại cô cũng không lo lắng mất mặt mà vì cô thật sự muốn giúp Triệu Nam Thiên việc này.
Cô nũng nịu nói, “Bác Hoàng, cháu biết bác là người bận rộn, nhưng lẽ nào bác không thể bớt ra một chút thời gian sao?”
“Không phải bác không có thời gian mà là không có tinh lực. Cuối tháng bác còn một hạng mục nghiên cứu khoa học rất quan trọng, bác phải điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất. Không chỉ cháu, bác đã đẩy hết tất cả lịch giải phẫu trong một tháng nay xuống!”
Viện trưởng Hoàng cân nhắc một chút còn nói thêm: “Nếu như bạn của cháu không vội thì chờ tháng sau đi, tháng sau có lẽ bác sẽ có thời gian.”Tô Mục Tuyết lắc đầu. Ban nãy cô đã nghe chị dâu nói một câu, lấy tình huống trước mắt của bệnh nhân, cơ hội trị liệu tốt nhất là phải làm giải phẫu trong vòng một tuần, sớm quá hay muộn quá cũng không được.
Viện trưởng Hoàng quay đầu nhìn về phía Thôi Phong, “Đúng rồi, kỹ thuật của bác sĩ Thôi cũng không tồi, lẽ nào lịch phẫu thuật của cậu cũng kín rồi sao?”
Thôi Phong vội vàng đi lên trước xu nịnh nói, “Viện trưởng Hoàng, nếu viện trưởng đã lên tiếng cho dù lịch của cháu có bận cũng phải chừa ra thời gian!”
Tô Mục Tuyết khó xử. Cô và Triệu Nam Thiên có cùng một mối lo lắng, ngược lại cũng không phải cô không tin tưởng y thuật của người này, mà cô hoài nghi nhân phẩm của anh ta.
Tên Thôi Phong này là điển hình cho loại tiểu nhân bỉ ổi, lấy bụng dạ hẹp hòi của anh ta, khó có thể bảo đảm anh ta sẽ không giở trò trong lúc làm phẫu thuật.
Nhưng lúc này dường như cô cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
Tạm thời không nói tới chuyện chuyển viện còn có nguy hiểm, chỉ riêng chuyện khoa ngoại thần kinh của bệnh viện Đông Châu đã xếp số một số hai trên toàn quốc, rời khỏi nơi này thì có thể đưa bệnh nhân tới đâu được?
Tô Mục Tuyết cũng không còn biện pháp nào khác, cuối cùng nên quyết định chuyện này như thế nào còn phải xem ý của Triệu Nam Thiên.
Ánh mắt mọi người vô thức hướng về Triệu Nam Thiên.
Vẻ đắc ý trên mặt Thôi Phong càng thêm rõ ràng, cầu đi cầu đi, cuối cùng còn không phải cầu tới trên đầu ông đây?
Triệu Nam Thiên, không phải anh không muốn cầu tôi sao? Anh có bản lãnh thì đừng mở miệng!
Cảm giác được ánh mắt của người chung quanh, Triệu Nam Thiên vẫn im lặng chậm rãi ngẩng đầu, nụ cười trên mặt vừa bất đắc dĩ lại cô đơn.
Đối mặt với mưa bom bão đạn anh cũng chưa từng lùi bước, thậm chí dù phải mất mạng hi sinh anh cũng không màng. Nhưng mấy đạo lý đối nhân xử thế ở nơi thành thị này lại khiến anh cảm thấy không cách nào thích ứng nổi.
Tô Mục Tuyết há miệng, đột nhiên có chút đau lòng không giải thích được.
Thư Trúc mấp máy môi, cũng muốn mở miệng nói chút gì đó.
Đúng lúc này, một bóng người đi tới.
“Cậu là… Cậu Triệu?”
Viện trưởng Hoàng tới gần, quan sát trên dưới hồi lâu mới nhận ra anh.
Việc này khiến tất cả mọi người trợn tròn mắt, nhất là Thôi Phong. Trên mặt anh ta viết đầy khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi.
Tô Mục Tuyết quen biết viện trưởng Hoàng cũng thôi đi, dù sao cô cũng có thân phận đặc biệt, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.
Nhưng một tên bảo vệ nho nhỏ như Triệu Nam Thiên sao cũng quen biết viện trưởng Hoàng?
Viện trưởng Hoàng là người nào, ông ấy cũng không phải ông chú bán đồ ăn ven đường.
Mà là viện trưởng danh dự của bệnh viện Đông Châu, giáo sư thỉnh giảng của đại học Đông Châu, ngôi sao sáng trong giới y học nổi danh toàn nước, là nhà khoa học hàng đầu được hưởng tiền trợ cấp đặc biệt của quốc gia!
Nói đùa gì vậy, nhân vật như vậy lại chủ động chào hỏi một tên bảo vệ nho nhỏ?
Chẳng lẽ như cô mới vừa nói, là bản thân mình nhìn lầm?
Dưới đủ loại ánh mắt, giáo sư Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu, “Nhóc con, khiến cháu phải thất vọng rồi.”
Một câu nói kia vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.
Chị dâu là người có biến hóa rõ ràng nhất. Mắt thấy bọn họ đã đắc tội với Thôi Phong, giáo sư Hoàng đã thành cái phao cứu mạng cuối cùng của nhà bọn họ.
Kết quả không ngờ tới đối phương lại uyển chuyển cự tuyệt.
Thôi Phong cũng mừng thầm trong lòng, xem ra người phụ nữ này và viện trưởng Hoàng cũng chỉ có quan hệ sơ sơ mà thôi.
Nghĩ nghĩ anh ta lại cảm thấy buồn cười một trận, ban nãy mình lo lắng nhiều vậy thật dư thừa. Để viện trưởng Hoàng đích thân mổ chính? Nào dễ dàng như vậy!
Tô Mục Tuyết chu mỏ một cái, ngược lại cô cũng không lo lắng mất mặt mà vì cô thật sự muốn giúp Triệu Nam Thiên việc này.
Cô nũng nịu nói, “Bác Hoàng, cháu biết bác là người bận rộn, nhưng lẽ nào bác không thể bớt ra một chút thời gian sao?”
“Không phải bác không có thời gian mà là không có tinh lực. Cuối tháng bác còn một hạng mục nghiên cứu khoa học rất quan trọng, bác phải điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất. Không chỉ cháu, bác đã đẩy hết tất cả lịch giải phẫu trong một tháng nay xuống!”
Viện trưởng Hoàng cân nhắc một chút còn nói thêm: “Nếu như bạn của cháu không vội thì chờ tháng sau đi, tháng sau có lẽ bác sẽ có thời gian.”Tô Mục Tuyết lắc đầu. Ban nãy cô đã nghe chị dâu nói một câu, lấy tình huống trước mắt của bệnh nhân, cơ hội trị liệu tốt nhất là phải làm giải phẫu trong vòng một tuần, sớm quá hay muộn quá cũng không được.
Viện trưởng Hoàng quay đầu nhìn về phía Thôi Phong, “Đúng rồi, kỹ thuật của bác sĩ Thôi cũng không tồi, lẽ nào lịch phẫu thuật của cậu cũng kín rồi sao?”
Thôi Phong vội vàng đi lên trước xu nịnh nói, “Viện trưởng Hoàng, nếu viện trưởng đã lên tiếng cho dù lịch của cháu có bận cũng phải chừa ra thời gian!”
Tô Mục Tuyết khó xử. Cô và Triệu Nam Thiên có cùng một mối lo lắng, ngược lại cũng không phải cô không tin tưởng y thuật của người này, mà cô hoài nghi nhân phẩm của anh ta.
Tên Thôi Phong này là điển hình cho loại tiểu nhân bỉ ổi, lấy bụng dạ hẹp hòi của anh ta, khó có thể bảo đảm anh ta sẽ không giở trò trong lúc làm phẫu thuật.
Nhưng lúc này dường như cô cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
Tạm thời không nói tới chuyện chuyển viện còn có nguy hiểm, chỉ riêng chuyện khoa ngoại thần kinh của bệnh viện Đông Châu đã xếp số một số hai trên toàn quốc, rời khỏi nơi này thì có thể đưa bệnh nhân tới đâu được?
Tô Mục Tuyết cũng không còn biện pháp nào khác, cuối cùng nên quyết định chuyện này như thế nào còn phải xem ý của Triệu Nam Thiên.
Ánh mắt mọi người vô thức hướng về Triệu Nam Thiên.
Vẻ đắc ý trên mặt Thôi Phong càng thêm rõ ràng, cầu đi cầu đi, cuối cùng còn không phải cầu tới trên đầu ông đây?
Triệu Nam Thiên, không phải anh không muốn cầu tôi sao? Anh có bản lãnh thì đừng mở miệng!
Cảm giác được ánh mắt của người chung quanh, Triệu Nam Thiên vẫn im lặng chậm rãi ngẩng đầu, nụ cười trên mặt vừa bất đắc dĩ lại cô đơn.
Đối mặt với mưa bom bão đạn anh cũng chưa từng lùi bước, thậm chí dù phải mất mạng hi sinh anh cũng không màng. Nhưng mấy đạo lý đối nhân xử thế ở nơi thành thị này lại khiến anh cảm thấy không cách nào thích ứng nổi.
Tô Mục Tuyết há miệng, đột nhiên có chút đau lòng không giải thích được.
Thư Trúc mấp máy môi, cũng muốn mở miệng nói chút gì đó.
Đúng lúc này, một bóng người đi tới.
“Cậu là… Cậu Triệu?”
Viện trưởng Hoàng tới gần, quan sát trên dưới hồi lâu mới nhận ra anh.
Việc này khiến tất cả mọi người trợn tròn mắt, nhất là Thôi Phong. Trên mặt anh ta viết đầy khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi.
Tô Mục Tuyết quen biết viện trưởng Hoàng cũng thôi đi, dù sao cô cũng có thân phận đặc biệt, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.
Nhưng một tên bảo vệ nho nhỏ như Triệu Nam Thiên sao cũng quen biết viện trưởng Hoàng?
Viện trưởng Hoàng là người nào, ông ấy cũng không phải ông chú bán đồ ăn ven đường.
Mà là viện trưởng danh dự của bệnh viện Đông Châu, giáo sư thỉnh giảng của đại học Đông Châu, ngôi sao sáng trong giới y học nổi danh toàn nước, là nhà khoa học hàng đầu được hưởng tiền trợ cấp đặc biệt của quốc gia!
Nói đùa gì vậy, nhân vật như vậy lại chủ động chào hỏi một tên bảo vệ nho nhỏ?