Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Chương 29
Triệu Nam Thiên biết không phải Tô Mục Tuyết tiếc tiền, cô chỉ thuần túy là muốn phân rõ giới hạn với bản thân mình, tránh để đến lúc đó lại không thể phân rõ.
“Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy!”
Thấy Triệu Nam Thiên không để ý bản thân mình, cô bất mãn nhướng mày lên.
Triệu Nam Thiên không thể làm gì khác, nghi ngờ nói, “Chuyện này chẳng có gì để phải tranh luận, chỉ cần hiện tại cô còn là vợ tôi, việc kiếm tiền nuôi gia đình nên để tôi làm.”
Tô Mục Tuyết ngẩn người, cô bỗng cảm thấy có đôi khi tên này thật có chút chủ nghĩa nam tử hán.
Đã năm tháng nào rồi anh còn cứ treo mấy lời kiểu đàn ông nuôi gia đình này ra ngoài miệng?
Phụ nữ thì sao vậy? Phụ nữ vẫn có thể lật nửa bầu trời!
Tô Mục Tuyết càng nghĩ càng không phục, lại không sửa đổi xưng hô trong miệng Triệu Nam Thiên.
Cô hơi nói móc nói: “Nói thật dễ nghe, tôi đây muốn ăn cơm Tây, sao anh không dẫn tôi đi?”
Triệu Nam Thiên gãi gãi đầu, “Mời không nổi.”
Tô Mục Tuyết hoàn toàn không nghĩ tới Triệu Nam Thiên lại trả lời trực tiếp như vậy.
Cô sửng sốt một hồi mới tiếp tục nói móc, “Không phải mới vừa rồi anh còn nói anh sẽ kiếm tiền nuôi gia đình sao, lẽ nào anh định đưa tôi đi ăn bún thập cẩm cay mỗi ngày?”
Triệu Nam Thiên bỗng cảm thấy giận, lẽ nào người phụ nữ này cứ nhất định phải giẫm mặt anh trên đất, sau đó lại dùng sức đá mạnh mấy đá cô mới thấy thoải mái sao?
Không sai, anh không có tiền như Ngụy Bắc Minh.
Nhưng nếu Ngụy Bắc Minh tốt như vậy thật, sao hôm qua cô không đi với anh ta đi?
Chẳng qua những lời này anh chỉ dám càu nhàu trong lòng mà thôi, nếu nói ra khỏi miệng thật, lấy tính tình của Tô Mục Tuyết chắc chắn hai người lại sẽ trở mặt.
Cũng không phải Triệu Nam Thiên sợ cô, nhưng dù nói thế nào đi nữa hai người cũng đã đăng ký kết hôn.
Cãi nhau với vợ mình cũng chẳng có ý nghĩa gì, ầm ĩ thắng ám muội, ầm ĩ thua lại càng mất mặt hơn.
Nhìn thấy sắc mặt Triệu Nam Thiên tái mét một trận, Tô Mục Tuyết cũng ý thức được có thể lời của mình lúc mới rồi có hơi nặng, không cố kỵ tới mặt mũi đàn ông. Chẳng qua muốn cô xin lỗi, đây là chuyện không thể nào.
Bầu không khí hơi lúng túng. Hai người một đường không nói chuyện trở về bên cạnh xe.
Chiếc xe thể thao trước đó đã bị đâm cháy, chiếc Audi A4 trước mắt này là xe bình thường cô dùng để thay đi bộ.
Tô Mục Tuyết có vẻ hơi cứng rắn nói, “Chính anh trở về đi, tôi muốn tới công ty một chuyến.”
Cô vừa nói xong lời này, vừa lúc điện thoại của Triệu Nam Thiên đổ chuông.
Tô Mục Tuyết đang định lên xe, kết quả lại thấy sắc mặt Triệu Nam Thiên từ từ trở nên ngưng trọng, lời đến khóe miệng lại sửa lại, “Triệu Nam Thiên?”
Triệu Nam Thiên xoay người rời đi, “Xấu hổ, tôi có chút chuyện.”
Tô Mục Tuyết kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên cô thấy người đàn ông này thất thố như vậy.
Hôm qua đối mặt với sự uy hiếp của tên sát thủ kia, cho dù lâm vào tình cảnh nguy hiểm tới cỡ nào anh cũng vẫn bình tĩnh, hệt như dù núi Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mắt anh cũng không đổi sắc.
Mà giờ khắc này, vậy mà cô lại nhìn thấy vẻ hoảng loạn từ trên mặt Triệu Nam Thiên.
Tô Mục Tuyết quỷ thần xui khiến kéo anh một cái, “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Tôi phải tới bệnh viện!”
Triệu Nam Thiên nghiêng đầu qua, tơ máu trong mắt dọa tới Tô Mục Tuyết nhảy lên.
“Gần đây không tiện đón xe, anh lái xe của tôi đi!”
Lúc này Tô Mục Tuyết cũng không đoái hoài gì tới chuyện chiến tranh lạnh với anh, vội vàng lấy chìa khóa xe từ trong túi ra.
Triệu Nam Thiên gật đầu, kéo cửa xe ra lên xe.
Tô Mục Tuyết cũng không biết vì sao mình phải mù quáng căng thẳng theo anh, gấp gáp không thể chờ đợi nổi hỏi: “Ở bệnh viện nào? Anh có thể tìm tới sao? Trên người anh có tiền không?”
Còn không đợi Triệu Nam Thiên trả lời, chính cô cũng lên xe theo, “Quên đi, vẫn để tôi đi chung với anh thì hơn.”
Chờ khi ngồi lên xe rồi, cô thấy Triệu Nam Thiên ngây người nhìn cô chằm chằm.
Thúc giục hỏi, “Còn sững sờ làm gì, không phải anh rất vội tới bệnh viện sao?”
Triệu Nam Thiên nói nghiêm túc, “Cảm ơn.”
Tô Mục Tuyết có khoảnh khắc lâm vào hoảng loạn, chẳng qua rất nhanh cô đã lấy lại tinh thần, “Anh… anh đừng hiểu lầm, xem như cảm ơn anh đã mời tôi ăn cơm lúc trưa.”
Triệu Nam Thiên im lặng cười, “Tôi biết.”
Triệu Nam Thiên biết không phải Tô Mục Tuyết tiếc tiền, cô chỉ thuần túy là muốn phân rõ giới hạn với bản thân mình, tránh để đến lúc đó lại không thể phân rõ.
“Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy!”
Thấy Triệu Nam Thiên không để ý bản thân mình, cô bất mãn nhướng mày lên.
Triệu Nam Thiên không thể làm gì khác, nghi ngờ nói, “Chuyện này chẳng có gì để phải tranh luận, chỉ cần hiện tại cô còn là vợ tôi, việc kiếm tiền nuôi gia đình nên để tôi làm.”
Tô Mục Tuyết ngẩn người, cô bỗng cảm thấy có đôi khi tên này thật có chút chủ nghĩa nam tử hán.
Đã năm tháng nào rồi anh còn cứ treo mấy lời kiểu đàn ông nuôi gia đình này ra ngoài miệng?
Phụ nữ thì sao vậy? Phụ nữ vẫn có thể lật nửa bầu trời!
Tô Mục Tuyết càng nghĩ càng không phục, lại không sửa đổi xưng hô trong miệng Triệu Nam Thiên.
Cô hơi nói móc nói: “Nói thật dễ nghe, tôi đây muốn ăn cơm Tây, sao anh không dẫn tôi đi?”
Triệu Nam Thiên gãi gãi đầu, “Mời không nổi.”
Tô Mục Tuyết hoàn toàn không nghĩ tới Triệu Nam Thiên lại trả lời trực tiếp như vậy.
Cô sửng sốt một hồi mới tiếp tục nói móc, “Không phải mới vừa rồi anh còn nói anh sẽ kiếm tiền nuôi gia đình sao, lẽ nào anh định đưa tôi đi ăn bún thập cẩm cay mỗi ngày?”
Triệu Nam Thiên bỗng cảm thấy giận, lẽ nào người phụ nữ này cứ nhất định phải giẫm mặt anh trên đất, sau đó lại dùng sức đá mạnh mấy đá cô mới thấy thoải mái sao?
Không sai, anh không có tiền như Ngụy Bắc Minh.
Nhưng nếu Ngụy Bắc Minh tốt như vậy thật, sao hôm qua cô không đi với anh ta đi?
Chẳng qua những lời này anh chỉ dám càu nhàu trong lòng mà thôi, nếu nói ra khỏi miệng thật, lấy tính tình của Tô Mục Tuyết chắc chắn hai người lại sẽ trở mặt.
Cũng không phải Triệu Nam Thiên sợ cô, nhưng dù nói thế nào đi nữa hai người cũng đã đăng ký kết hôn.
Cãi nhau với vợ mình cũng chẳng có ý nghĩa gì, ầm ĩ thắng ám muội, ầm ĩ thua lại càng mất mặt hơn.
Nhìn thấy sắc mặt Triệu Nam Thiên tái mét một trận, Tô Mục Tuyết cũng ý thức được có thể lời của mình lúc mới rồi có hơi nặng, không cố kỵ tới mặt mũi đàn ông. Chẳng qua muốn cô xin lỗi, đây là chuyện không thể nào.
Bầu không khí hơi lúng túng. Hai người một đường không nói chuyện trở về bên cạnh xe.
Chiếc xe thể thao trước đó đã bị đâm cháy, chiếc Audi A4 trước mắt này là xe bình thường cô dùng để thay đi bộ.
Tô Mục Tuyết có vẻ hơi cứng rắn nói, “Chính anh trở về đi, tôi muốn tới công ty một chuyến.”
Cô vừa nói xong lời này, vừa lúc điện thoại của Triệu Nam Thiên đổ chuông.
Tô Mục Tuyết đang định lên xe, kết quả lại thấy sắc mặt Triệu Nam Thiên từ từ trở nên ngưng trọng, lời đến khóe miệng lại sửa lại, “Triệu Nam Thiên?”
Triệu Nam Thiên xoay người rời đi, “Xấu hổ, tôi có chút chuyện.”
Tô Mục Tuyết kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên cô thấy người đàn ông này thất thố như vậy.
Hôm qua đối mặt với sự uy hiếp của tên sát thủ kia, cho dù lâm vào tình cảnh nguy hiểm tới cỡ nào anh cũng vẫn bình tĩnh, hệt như dù núi Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mắt anh cũng không đổi sắc.
Mà giờ khắc này, vậy mà cô lại nhìn thấy vẻ hoảng loạn từ trên mặt Triệu Nam Thiên.
Tô Mục Tuyết quỷ thần xui khiến kéo anh một cái, “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Tôi phải tới bệnh viện!”
Triệu Nam Thiên nghiêng đầu qua, tơ máu trong mắt dọa tới Tô Mục Tuyết nhảy lên.
“Gần đây không tiện đón xe, anh lái xe của tôi đi!”
Lúc này Tô Mục Tuyết cũng không đoái hoài gì tới chuyện chiến tranh lạnh với anh, vội vàng lấy chìa khóa xe từ trong túi ra.
Triệu Nam Thiên gật đầu, kéo cửa xe ra lên xe.
Tô Mục Tuyết cũng không biết vì sao mình phải mù quáng căng thẳng theo anh, gấp gáp không thể chờ đợi nổi hỏi: “Ở bệnh viện nào? Anh có thể tìm tới sao? Trên người anh có tiền không?”
Còn không đợi Triệu Nam Thiên trả lời, chính cô cũng lên xe theo, “Quên đi, vẫn để tôi đi chung với anh thì hơn.”
Chờ khi ngồi lên xe rồi, cô thấy Triệu Nam Thiên ngây người nhìn cô chằm chằm.
Thúc giục hỏi, “Còn sững sờ làm gì, không phải anh rất vội tới bệnh viện sao?”
Triệu Nam Thiên nói nghiêm túc, “Cảm ơn.”
Tô Mục Tuyết có khoảnh khắc lâm vào hoảng loạn, chẳng qua rất nhanh cô đã lấy lại tinh thần, “Anh… anh đừng hiểu lầm, xem như cảm ơn anh đã mời tôi ăn cơm lúc trưa.”
Triệu Nam Thiên im lặng cười, “Tôi biết.”