Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1158
Chương 1158
Nghe tình hình mới nhất, trong lòng Lục Thanh Nhàn cũng trâm xuống.
Còn chưa kịp hối hận hay tự trách, thậm chí cô ta không cách nào tưởng tượng được chuyện nếu Bạch Thảo Phương nằm trong tay đối phương, nếu đóng giả thân phận Mộ Vân bị vạch trần, cuối cùng sẽ có hậu quả gì?
Vừa nghĩ thế thôi cũng lạnh hết cả sống lưng!
Còn về Triệu Nam Thiên, mặc dù cô †a tin tưởng bản lĩnh của người đàn ông này, nhưng đối mặt với thủ đoạn gần như không chê vào đâu được của tổ chức, anh sẽ xoay chuyển tình thế kiểu gì đây ?
Lấy bộ đàm từ chỗ Đường Bảo Khiết, Lục Thanh Nhàn bình tĩnh phân phó: “Tôi là Lục Thanh Nhàn, xin chỉ viện từ trên không, đồng thời dồn hết phương hướng điều tra của mục tiêu về phía vùng ngoại thành.”
“Hành động thu lưới chính thức bắt đầu, nhiệm vụ hàng đầu là phải bảo đảm sự an toàn của thợ săn. Nếu gặp kháng cự, có thể sử dụng vũ lực!”
Cùng lúc đó, trong xe lại tương đối an tĩnh.
Triệu Nam Thiên nhìn kính chiếu hậu: “Chủ nhiệm Vương, chiếc xe đi đăng sau hình như không thấy nữa, bạn của chúng tôi còn ở trong chiếc xe kia.”
Bạch Thảo Phương cũng phản ứng lại: “Hay chúng ta dừng lại bên đường một chút?”
Vương Dự Quang giải thích: “Không sao đâu, chúng ta chỉ cần gặp nhau ở khách sạn là được.”
Ngay sau đó, xe đã dần lái về phía quốc lộ.
Nhìn những căn nhà dần thưa thớt bên đường, Bạch Thảo Phương không nhịn được nói: “Chủ nhiệm Vương, không phải chúng ta đến khách sạn sao?”
Vương Dự Quang giải thích: “Phía trước kẹt xe rồi, đây là đường tắt, hai người yên tâm, Tiểu Lương là người Đông Châu nên không lạc đường đâu!”
Đang nói, chiếc xe bỗng nhiên dừng lại ven đường.
Trực giác của Bạch Thảo Phương cảm thấy không ổn lắm, chưa đợi cô ta có hành động gì, tai nạn đã xảy ral Lương Sơn bỗng móc súng lục ra, họng súng đen ngòm nhắm ngay vào đầu Triệu Nam Thiên.
Tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong chớp mắt, căn bản không để hai người có thời gian phản ứng.
Đồng thời giọng nói cảnh cáo của anh ta truyền tới: “Cô Mộ, tôi khuyên cô tốt nhất đừng lộn xôn, nếu không đầu của bạn trai cô sẽ biến thành hồ nhão chỉ trong một tích tắc đấy.”
Bạch Thảo Phương kinh ngạc, sắc mặt cũng lập tức trắng bệch, đồng thời trong miệng thét một tiếng chói tai: “AI”
Kế hoạch cũng đã bàn bạc xong từ trước, phối hợp với Triệu Nam Thiên để đóng giả thân phận Mộ Vân đến cùng.
Triệu Nam Thiên cũng đồng thời giơ tay lên, vẻ hoảng loạn và sợ hãi trên mặt khiến người ta không nhìn ra thật giả: “Đại ca, các anh rốt cuộc là ai hả?
Tôi có thể cho anh tiền mà, thả tôi và Tiểu vân đi!”
Lương Sơn cắt ngang: “Con mẹ nó bớt nói nhảm đi, Vương Dự Quang, đằng sau có còng tay, lấy nó còng cô ta lại đi”
Vương Dự Quang sửng sốt, dựa theo kế hoạch ban đầu, Lương Sơn sế đưa mấy người này đến địa điểm đã bố trí trước đó.
Đấn lúc đó sẽ có người ra mặt giải quyết chuyện này.
Còn anh ta sẽ cùng bị chế ngự cùng đám người Mộ Vân.
Tất nhiên đây chẳng qua chỉ giả vờ giả vịt, đê phòng sau này có người điều tra.
Nghe tình hình mới nhất, trong lòng Lục Thanh Nhàn cũng trâm xuống.
Còn chưa kịp hối hận hay tự trách, thậm chí cô ta không cách nào tưởng tượng được chuyện nếu Bạch Thảo Phương nằm trong tay đối phương, nếu đóng giả thân phận Mộ Vân bị vạch trần, cuối cùng sẽ có hậu quả gì?
Vừa nghĩ thế thôi cũng lạnh hết cả sống lưng!
Còn về Triệu Nam Thiên, mặc dù cô †a tin tưởng bản lĩnh của người đàn ông này, nhưng đối mặt với thủ đoạn gần như không chê vào đâu được của tổ chức, anh sẽ xoay chuyển tình thế kiểu gì đây ?
Lấy bộ đàm từ chỗ Đường Bảo Khiết, Lục Thanh Nhàn bình tĩnh phân phó: “Tôi là Lục Thanh Nhàn, xin chỉ viện từ trên không, đồng thời dồn hết phương hướng điều tra của mục tiêu về phía vùng ngoại thành.”
“Hành động thu lưới chính thức bắt đầu, nhiệm vụ hàng đầu là phải bảo đảm sự an toàn của thợ săn. Nếu gặp kháng cự, có thể sử dụng vũ lực!”
Cùng lúc đó, trong xe lại tương đối an tĩnh.
Triệu Nam Thiên nhìn kính chiếu hậu: “Chủ nhiệm Vương, chiếc xe đi đăng sau hình như không thấy nữa, bạn của chúng tôi còn ở trong chiếc xe kia.”
Bạch Thảo Phương cũng phản ứng lại: “Hay chúng ta dừng lại bên đường một chút?”
Vương Dự Quang giải thích: “Không sao đâu, chúng ta chỉ cần gặp nhau ở khách sạn là được.”
Ngay sau đó, xe đã dần lái về phía quốc lộ.
Nhìn những căn nhà dần thưa thớt bên đường, Bạch Thảo Phương không nhịn được nói: “Chủ nhiệm Vương, không phải chúng ta đến khách sạn sao?”
Vương Dự Quang giải thích: “Phía trước kẹt xe rồi, đây là đường tắt, hai người yên tâm, Tiểu Lương là người Đông Châu nên không lạc đường đâu!”
Đang nói, chiếc xe bỗng nhiên dừng lại ven đường.
Trực giác của Bạch Thảo Phương cảm thấy không ổn lắm, chưa đợi cô ta có hành động gì, tai nạn đã xảy ral Lương Sơn bỗng móc súng lục ra, họng súng đen ngòm nhắm ngay vào đầu Triệu Nam Thiên.
Tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong chớp mắt, căn bản không để hai người có thời gian phản ứng.
Đồng thời giọng nói cảnh cáo của anh ta truyền tới: “Cô Mộ, tôi khuyên cô tốt nhất đừng lộn xôn, nếu không đầu của bạn trai cô sẽ biến thành hồ nhão chỉ trong một tích tắc đấy.”
Bạch Thảo Phương kinh ngạc, sắc mặt cũng lập tức trắng bệch, đồng thời trong miệng thét một tiếng chói tai: “AI”
Kế hoạch cũng đã bàn bạc xong từ trước, phối hợp với Triệu Nam Thiên để đóng giả thân phận Mộ Vân đến cùng.
Triệu Nam Thiên cũng đồng thời giơ tay lên, vẻ hoảng loạn và sợ hãi trên mặt khiến người ta không nhìn ra thật giả: “Đại ca, các anh rốt cuộc là ai hả?
Tôi có thể cho anh tiền mà, thả tôi và Tiểu vân đi!”
Lương Sơn cắt ngang: “Con mẹ nó bớt nói nhảm đi, Vương Dự Quang, đằng sau có còng tay, lấy nó còng cô ta lại đi”
Vương Dự Quang sửng sốt, dựa theo kế hoạch ban đầu, Lương Sơn sế đưa mấy người này đến địa điểm đã bố trí trước đó.
Đấn lúc đó sẽ có người ra mặt giải quyết chuyện này.
Còn anh ta sẽ cùng bị chế ngự cùng đám người Mộ Vân.
Tất nhiên đây chẳng qua chỉ giả vờ giả vịt, đê phòng sau này có người điều tra.