Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Buổi tối, Lâm Nhĩ Tích được gọi đến nhà họ Vũ. Thật ra không chỉ có cô, cả Vũ Hạo và Manh Thư Quỳnh cũng bị gọi về.
Khi mọi người đều có mặt đầy đủ ở phòng khách, bà nội mới mở lời: "Chắc mọi người cũng biết chuyện xảy ra gần đây"
"..." - Ai nấy im lặng không nói tiếng nào, ngoài việc đưa mắt nhìn nhau, cũng không có hành động nào khác.
"Tôi muốn hỏi bác sĩ Manh, cô có chắc với những gì mình nói không?" - Bà nội quay sang Manh Thư Quỳnh, khuôn mặt nghiêm nghị.
Manh Thư Quỳnh trả lời một cách rất thành thật, thật sự đến bà nội cũng không thể tìm ra kẽ hở nào.
"Có ạ. Lão phu nhân, thật sự đêm đó cháu và Vũ Hạo đã lên giường với nhau, bây giờ trong bụng cháu còn có cốt nhục của anh ấy nữa" - Cô ta vừa nói vừa xoa xoa cái bụng, lâu lâu lại liếc sang Lâm Nhĩ Tích nhếch mép đắc ý.
Lâm Nhĩ Tích vừa nhấp môi một ngụm trà, giọng điệu không hề kiêng nể: "Có phải là cốt nhục của Vũ Hạo hay không, ai mà biết"
"Cô!"
Manh Thư Quỳnh đập bàn, giơ ngón trỏ chỉ thẳng về phía Lâm Nhĩ Tích: "Cô kết hôn với Vũ Hạo lâu như vậy vẫn chưa có con. Cô không sinh được thì để tôi sinh, nhà họ Vũ sao có thể để tuyệt tử tuyệt tôn?"
Vũ Hưng từ đầu đến giờ vẫn luôn điềm tĩnh ăn bánh uống trà với Lục Đồng, bây giờ mới lên tiếng: "Tuyệt tử tuyệt tôn? Chắc tôi chết rồi"
Manh Thư Quỳnh biết đã quá lời, lập tức làm bộ mặt đáng thương: "Đại thiếu gia, là tôi bị cô ta ép nên mới lỡ lời..."
Lục Đồng châm biếm: "Ôi trời, đến lúc nhận lỗi vẫn tìm cách đổ oan cho người khác"
"Cô..."
"Đủ rồi! Hôm nay đến đây không phải để cãi nhau" - Vũ Ngưng lớn tiếng, khuôn mặt vô cùng căng thẳng. Ai nấy cũng biết điều mà ngậm miệng lại ngay.
Ông thở dài, trong lòng nặng trĩu muộn phiền: "Không có bằng chứng xác thực là Manh Thư Quỳnh đã mang thai con ai, nếu không phải con của Vũ Hạo, không có vấn đề gì. Ngược lại, con của Vũ Hạo chính là cháu của nhà họ Vũ, tuyệt đối không thể để lưu lạc ra bên ngoài.
Đêm qua ba và bà nội đã suy nghĩ rất kĩ mới đưa ra quyết định. Tạm thời trong thời gian mang thai, Manh Thư Quỳnh sẽ ở lại nhà họ Vũ, được chăm sóc kĩ càng.
Sau khi sinh xong liền mang đi xét nghiệm ADN, nếu không phải là con của Vũ Hạo, lập tức đuổi đi. Nếu là con của Vũ Hạo, sẽ tìm cách tính tiếp"
Vũ Ngưng vừa dứt lời, bà nội liền nắm tay Lâm Nhĩ Tích, xoa xoa an ủi: "Nhưng dù như thế nào, vẫn chỉ có mỗi mình Nhĩ Tích mới là thiếu phu nhân, tuyệt đối không bao giờ có người thứ hai. Tất cả nghe rõ chưa?"
"Rõ" - Tất cả mọi người đều đồng thanh đáp lời, riêng Lâm Nhĩ Tích buồn không muốn mở miệng. Còn Manh Thư Quỳnh, miệng kêu là rõ, nhưng trong thâm tâm không hề như vậy.
Lục Đồng ngồi khá gần cô ta, có thể nhìn thấy tay ả bấu chặt ghế sofa như muốn xé nát cả nhà họ Vũ.
Cô tao nhã bắt chéo chân, cười khinh nhìn Manh Thư Quỳnh, vừa răn đe, vừa khiêu khích. Cô không cần biết đứa bé trong bụng cô ta có phải là con của Vũ Hạo hay không, vì dù phải hay không, cô ta cũng không có cửa so với Lâm Nhĩ Tích.
- ---------
Buổi trưa, Lâm Nhĩ Tích cuốn tròn trong chăn như cục bông trong phòng Vũ Hạo, ngủ say như chết. Mấy hôm nay có nhiều chuyện khiến cô mệt mỏi, thật sự không muốn nghĩ tới nữa, chỉ muốn ngủ thôi.
Vũ Hạo rón rén mở cửa vào trong phòng, cẩn thận khóa trái. Anh đi nhón gót cho không để lại tiếng động, nhẹ nhàng dang hai cánh tay to lớn ôm lấy cục bông trên giường.
"Tiểu Tích Tích, nhớ em quá" - Vũ Hạo cạ cạ mặt vào người Lâm Nhĩ Tích, nũng nịu như đứa trẻ.
Lâm Nhĩ Tích không thèm mở mắt, vẫn nằm đó nhưng cố tình dùng cù chỏ đẩy đẩy anh ra, nhưng càng đẩy, đối phương càng ôm chặt hơn.
[ Đúng là mặt dày! ] - Lâm Nhĩ Tích thầm chửi. Cô sống mấy mươi năm, lần đầu gặp người vô liêm sỉ như Vũ Hạo.
Còn anh, vừa ôm chặt cô vừa thỏ thẻ như đưa trẻ đang nhận lỗi: "Tiểu Tích Tích, anh thề là anh không có đụng vào cô ta. Anh dám chắc đứa bé không phải con anh..."
"..."
"Vậy anh muốn có con không?" - Lâm Nhĩ Tích im lặng một hồi lâu mới lên tiếng, nhưng vẫn không nhìn trực diện đối phương.
Vũ Hạo vẫn tiếp tục nhõng nhẽo: "Muốn chứ, nhưng muốn con của Tiểu Tích Tích cơ..."
"Muốn gì làm đi"
Vũ Hạo giật bắn mình, lập tức ngồi dậy tròn mắt nhìn Lâm Nhĩ Tích: "Em...vừa nói gì?"
Đôi má cô hơi ửng đỏ: "Tôi nói...muốn thì làm"
Khi mọi người đều có mặt đầy đủ ở phòng khách, bà nội mới mở lời: "Chắc mọi người cũng biết chuyện xảy ra gần đây"
"..." - Ai nấy im lặng không nói tiếng nào, ngoài việc đưa mắt nhìn nhau, cũng không có hành động nào khác.
"Tôi muốn hỏi bác sĩ Manh, cô có chắc với những gì mình nói không?" - Bà nội quay sang Manh Thư Quỳnh, khuôn mặt nghiêm nghị.
Manh Thư Quỳnh trả lời một cách rất thành thật, thật sự đến bà nội cũng không thể tìm ra kẽ hở nào.
"Có ạ. Lão phu nhân, thật sự đêm đó cháu và Vũ Hạo đã lên giường với nhau, bây giờ trong bụng cháu còn có cốt nhục của anh ấy nữa" - Cô ta vừa nói vừa xoa xoa cái bụng, lâu lâu lại liếc sang Lâm Nhĩ Tích nhếch mép đắc ý.
Lâm Nhĩ Tích vừa nhấp môi một ngụm trà, giọng điệu không hề kiêng nể: "Có phải là cốt nhục của Vũ Hạo hay không, ai mà biết"
"Cô!"
Manh Thư Quỳnh đập bàn, giơ ngón trỏ chỉ thẳng về phía Lâm Nhĩ Tích: "Cô kết hôn với Vũ Hạo lâu như vậy vẫn chưa có con. Cô không sinh được thì để tôi sinh, nhà họ Vũ sao có thể để tuyệt tử tuyệt tôn?"
Vũ Hưng từ đầu đến giờ vẫn luôn điềm tĩnh ăn bánh uống trà với Lục Đồng, bây giờ mới lên tiếng: "Tuyệt tử tuyệt tôn? Chắc tôi chết rồi"
Manh Thư Quỳnh biết đã quá lời, lập tức làm bộ mặt đáng thương: "Đại thiếu gia, là tôi bị cô ta ép nên mới lỡ lời..."
Lục Đồng châm biếm: "Ôi trời, đến lúc nhận lỗi vẫn tìm cách đổ oan cho người khác"
"Cô..."
"Đủ rồi! Hôm nay đến đây không phải để cãi nhau" - Vũ Ngưng lớn tiếng, khuôn mặt vô cùng căng thẳng. Ai nấy cũng biết điều mà ngậm miệng lại ngay.
Ông thở dài, trong lòng nặng trĩu muộn phiền: "Không có bằng chứng xác thực là Manh Thư Quỳnh đã mang thai con ai, nếu không phải con của Vũ Hạo, không có vấn đề gì. Ngược lại, con của Vũ Hạo chính là cháu của nhà họ Vũ, tuyệt đối không thể để lưu lạc ra bên ngoài.
Đêm qua ba và bà nội đã suy nghĩ rất kĩ mới đưa ra quyết định. Tạm thời trong thời gian mang thai, Manh Thư Quỳnh sẽ ở lại nhà họ Vũ, được chăm sóc kĩ càng.
Sau khi sinh xong liền mang đi xét nghiệm ADN, nếu không phải là con của Vũ Hạo, lập tức đuổi đi. Nếu là con của Vũ Hạo, sẽ tìm cách tính tiếp"
Vũ Ngưng vừa dứt lời, bà nội liền nắm tay Lâm Nhĩ Tích, xoa xoa an ủi: "Nhưng dù như thế nào, vẫn chỉ có mỗi mình Nhĩ Tích mới là thiếu phu nhân, tuyệt đối không bao giờ có người thứ hai. Tất cả nghe rõ chưa?"
"Rõ" - Tất cả mọi người đều đồng thanh đáp lời, riêng Lâm Nhĩ Tích buồn không muốn mở miệng. Còn Manh Thư Quỳnh, miệng kêu là rõ, nhưng trong thâm tâm không hề như vậy.
Lục Đồng ngồi khá gần cô ta, có thể nhìn thấy tay ả bấu chặt ghế sofa như muốn xé nát cả nhà họ Vũ.
Cô tao nhã bắt chéo chân, cười khinh nhìn Manh Thư Quỳnh, vừa răn đe, vừa khiêu khích. Cô không cần biết đứa bé trong bụng cô ta có phải là con của Vũ Hạo hay không, vì dù phải hay không, cô ta cũng không có cửa so với Lâm Nhĩ Tích.
- ---------
Buổi trưa, Lâm Nhĩ Tích cuốn tròn trong chăn như cục bông trong phòng Vũ Hạo, ngủ say như chết. Mấy hôm nay có nhiều chuyện khiến cô mệt mỏi, thật sự không muốn nghĩ tới nữa, chỉ muốn ngủ thôi.
Vũ Hạo rón rén mở cửa vào trong phòng, cẩn thận khóa trái. Anh đi nhón gót cho không để lại tiếng động, nhẹ nhàng dang hai cánh tay to lớn ôm lấy cục bông trên giường.
"Tiểu Tích Tích, nhớ em quá" - Vũ Hạo cạ cạ mặt vào người Lâm Nhĩ Tích, nũng nịu như đứa trẻ.
Lâm Nhĩ Tích không thèm mở mắt, vẫn nằm đó nhưng cố tình dùng cù chỏ đẩy đẩy anh ra, nhưng càng đẩy, đối phương càng ôm chặt hơn.
[ Đúng là mặt dày! ] - Lâm Nhĩ Tích thầm chửi. Cô sống mấy mươi năm, lần đầu gặp người vô liêm sỉ như Vũ Hạo.
Còn anh, vừa ôm chặt cô vừa thỏ thẻ như đưa trẻ đang nhận lỗi: "Tiểu Tích Tích, anh thề là anh không có đụng vào cô ta. Anh dám chắc đứa bé không phải con anh..."
"..."
"Vậy anh muốn có con không?" - Lâm Nhĩ Tích im lặng một hồi lâu mới lên tiếng, nhưng vẫn không nhìn trực diện đối phương.
Vũ Hạo vẫn tiếp tục nhõng nhẽo: "Muốn chứ, nhưng muốn con của Tiểu Tích Tích cơ..."
"Muốn gì làm đi"
Vũ Hạo giật bắn mình, lập tức ngồi dậy tròn mắt nhìn Lâm Nhĩ Tích: "Em...vừa nói gì?"
Đôi má cô hơi ửng đỏ: "Tôi nói...muốn thì làm"