Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
Hoàng hôn, ở càng Lạc Thành.
Lâm Nhĩ Tích mặc bộ váy âu đen, vẫn phong cách mang bao tay và choàng khăn cổ, đội nón vành rộng. Cô còn chuẩn bị cả cặp kính râm to để che đi cảm xúc của mình.
Thế giới được nhìn qua cặp kính râm rất đen và u tối, giống hệt những gì cô đã trải qua vậy.
"Tuuuuuuuuuuu..."
Tiếng còi tàu kéo một hồi dài, chuyến tàu SBA từ Nhạc Thành đến Tây Ban Nha chuẩn bị xuất phát.
Lâm Nhĩ Tích thở dài một hơi như muốn trút bỏ muộn phiền, cũng như dặn lòng phải mạnh mẽ. Cô xách vali lên, gió thổi từng cơn khiến cô phải đưa tay còn lại giữ lấy vành nón.
Bước xuống bậc thềm dài thườn thượt, chỉ còn hơn mười bước nữa, Lâm Nhĩ Tích sẽ lên con tàu đi sang Tây Ban Nha.
Cô có chút luyến tiếc, chợt dừng chân ngoáy đầu lại nhìn phía sau. Phía sau cô là đất nước Hoa xinh đẹp, nơi cô được sinh ra và được trở về.
Nơi cô được tự tung tự tác giết người không sợ chịu tội, cũng có thể tự do vung tiền như nước. Cũng là nơi cô gặp được người cứ ngỡ là có thể nương tựa cả đời.
Gió lại thổi cuốn những lọn tóc xoăn của cô và chiếc khăn cổ lúc cuốn lại, lúc tách rời nhau ra. Giống hệt cái lần đầu cô và người đó gặp nhau.
Cô thở dài, nhưng lần này có lẽ là sẽ không gặp lại nữa...
"Tạch...tạch...tạch" - tiếng cánh quạt trực thăng quạt liên hồi trên bầu trời.
Lâm Nhĩ Tích khựng chân lại, hạ thấp kính một chút, ngước đầu nhìn lên trời. Hàng mày cô cau chặt lại. Rốt cuộc là lại có chuyện gì nữa đây?
"Loa loa loa. Đây là tin tìm người" - Một người đàn ông mở cửa trực thăng ra, cầm chiếc loa điện tử.
Mọi người cũng bắt đầu tụ lại nhìn lên. Khuôn mặt của Lâm Nhĩ Tích càng trở nên căng thẳng. Người đàn ông đó là...
"Xin chào tất cả mọi người phía dưới. Tôi là Vũ Hạo, đến đây để tìm vợ về. Vợ tôi là cô gái cao 1m65, à không thêm giày cao gót 7 phân nữa thì là 1m72. Cô ấy rất xinh đẹp, thường choàng khăn quanh cổ"
Lâm Nhĩ Tích nheo mắt. Còn ai nữa? Tên Vũ Hạo đáng ghét chứ ai? Cô nhanh chóng nâng cao mắt kính, tranh thủ bước lên tàu.
"Có phải cô gái kia không?" - Một người nào đó chỉ tay về phía cô.
"Có thể lắm đó!" - Nhiều người khác bắt đầu bàn tán, Vũ Hạo từ trên cao cũng có thể nghe thấy sự ồn ào của đám đông.
Anh dùng ống nhòm quan sát, phát hiện cô gái đội nón vành đen đang cố lách qua dòng người để lên tàu.
Thấy vậy, anh quăng cả ống nhòm xuống, gấp rút cầm loa lên: "Tiểu Tích Tích, anh tìm thấy em rồi!"
Lâm Nhĩ Tích ở phía dưới liền đứng khựng lại, cô ngước đầu nhìn lên cao, hạ thấp kính râm xuống để lộ khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại vô cùng lạnh nhạt.
"Tiểu Tích Tích, đừng bỏ tôi!" - Vũ Hạo trên cao tiếp tục dùng loa phát xuống, nhưng dường như cũng không mấy khả quan.
Vũ Hạo hít một hơi sâu. Thôi kệ, vì Tiểu Tích Tích, mặt dày một chút cũng không thành vấn đề.
Anh chỉnh loa đến mức cao nhất, còn lớn tiếng nói rõ từng từ: "Lâm Nhĩ Tích, em không được phép bỏ rơi tôi! Em dùng xong rồi phải có trách nhiệm!"
"Ồ!" - Đám đông xung quanh Lâm Nhĩ Tích ồ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Lâm Nhĩ Tích nheo mắt, trong lòng có dự cảm không lành. Cô nhanh chóng chen qua hàng người đến chỗ bảo vệ đứng đó không xa, giật bộ đàm của anh ta.
"Vũ Hạo, tôi nhắc cho anh nhớ, anh mới là người chơi xong rồi bỏ!" - Lâm Nhĩ Tích vừa nói vừa đưa tay gỡ kính râm, khuôn mặt đáng thương bắt đầu lộ lên.
Vũ Hạo cũng nhanh nhảu hướng loa về phía cô, khuôn mặt vô cùng thành khẩn: "Tôi không phải là kẻ như vậy. Tôi đã chuẩn bị sẵn sính lễ và cả nhẫn cưới, là em dự định bỏ tôi đi thôi"
Lâm Nhĩ Tích cười khinh, vẻ mặt không tin tưởng: "Có giỏi thì lấy ra?"
"Ok"
Vừa nói xong, Vũ Hạo cho thuộc hạ hạ thấp trực thăng xuống một chút, tự mình đu thang dây xuống đất. Trên tay mang theo bó hoa hồng đỏ lớn.
"Ịch" - Anh vừa thót xuống, thuộc hạ cũng đua nhau xuống theo. Họ dang thành hai hàng, vừa mở đường cho anh đi, vừa ngăn không cho có bất kì rủi ro nào xuất hiện.
Vũ Hạo đưa tay vuốt tóc một cái, khuôn mặt đẹp trai đến hút hồn. Anh tự tin trong chiếc áo sơ mi trắng chuẩn soái ca, tiến gần về phía Lâm Nhĩ Tích, không nhanh không chậm, đủ cho người ta thấy mong chờ.
Đến trước mặt cô, Vũ Hạo quỳ xuống một chân, giơ cao bó hoa, tay còn lại cho vào túi móc ra chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn đính kim cương đỏ nhỏ thành vòng một cái tinh tế, chốt lại bằng viên kim cương hình tròn ở giữa. Nó trông rất tinh tế, lại rất hợp với Lâm Nhĩ Tích.
Vũ Hạo cười cười, má ửng đỏ: "Gấp quá...nên tôi quên mang hộp nhẫn theo"
Lâm Nhĩ Tích ngoài mặt lạnh lùng, bên trong lại vui như Tết. Bao hiểu lầm của cô như không cần lời giải thích, mà tự động được hóa giải một cách diệu kì.
Cô đưa tay giật lấy chiếc nhẫn, tự đeo vào ngón áp úp: "Vì thấy đẹp nên đeo thôi đó"
Lâm Nhĩ Tích mặc bộ váy âu đen, vẫn phong cách mang bao tay và choàng khăn cổ, đội nón vành rộng. Cô còn chuẩn bị cả cặp kính râm to để che đi cảm xúc của mình.
Thế giới được nhìn qua cặp kính râm rất đen và u tối, giống hệt những gì cô đã trải qua vậy.
"Tuuuuuuuuuuu..."
Tiếng còi tàu kéo một hồi dài, chuyến tàu SBA từ Nhạc Thành đến Tây Ban Nha chuẩn bị xuất phát.
Lâm Nhĩ Tích thở dài một hơi như muốn trút bỏ muộn phiền, cũng như dặn lòng phải mạnh mẽ. Cô xách vali lên, gió thổi từng cơn khiến cô phải đưa tay còn lại giữ lấy vành nón.
Bước xuống bậc thềm dài thườn thượt, chỉ còn hơn mười bước nữa, Lâm Nhĩ Tích sẽ lên con tàu đi sang Tây Ban Nha.
Cô có chút luyến tiếc, chợt dừng chân ngoáy đầu lại nhìn phía sau. Phía sau cô là đất nước Hoa xinh đẹp, nơi cô được sinh ra và được trở về.
Nơi cô được tự tung tự tác giết người không sợ chịu tội, cũng có thể tự do vung tiền như nước. Cũng là nơi cô gặp được người cứ ngỡ là có thể nương tựa cả đời.
Gió lại thổi cuốn những lọn tóc xoăn của cô và chiếc khăn cổ lúc cuốn lại, lúc tách rời nhau ra. Giống hệt cái lần đầu cô và người đó gặp nhau.
Cô thở dài, nhưng lần này có lẽ là sẽ không gặp lại nữa...
"Tạch...tạch...tạch" - tiếng cánh quạt trực thăng quạt liên hồi trên bầu trời.
Lâm Nhĩ Tích khựng chân lại, hạ thấp kính một chút, ngước đầu nhìn lên trời. Hàng mày cô cau chặt lại. Rốt cuộc là lại có chuyện gì nữa đây?
"Loa loa loa. Đây là tin tìm người" - Một người đàn ông mở cửa trực thăng ra, cầm chiếc loa điện tử.
Mọi người cũng bắt đầu tụ lại nhìn lên. Khuôn mặt của Lâm Nhĩ Tích càng trở nên căng thẳng. Người đàn ông đó là...
"Xin chào tất cả mọi người phía dưới. Tôi là Vũ Hạo, đến đây để tìm vợ về. Vợ tôi là cô gái cao 1m65, à không thêm giày cao gót 7 phân nữa thì là 1m72. Cô ấy rất xinh đẹp, thường choàng khăn quanh cổ"
Lâm Nhĩ Tích nheo mắt. Còn ai nữa? Tên Vũ Hạo đáng ghét chứ ai? Cô nhanh chóng nâng cao mắt kính, tranh thủ bước lên tàu.
"Có phải cô gái kia không?" - Một người nào đó chỉ tay về phía cô.
"Có thể lắm đó!" - Nhiều người khác bắt đầu bàn tán, Vũ Hạo từ trên cao cũng có thể nghe thấy sự ồn ào của đám đông.
Anh dùng ống nhòm quan sát, phát hiện cô gái đội nón vành đen đang cố lách qua dòng người để lên tàu.
Thấy vậy, anh quăng cả ống nhòm xuống, gấp rút cầm loa lên: "Tiểu Tích Tích, anh tìm thấy em rồi!"
Lâm Nhĩ Tích ở phía dưới liền đứng khựng lại, cô ngước đầu nhìn lên cao, hạ thấp kính râm xuống để lộ khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại vô cùng lạnh nhạt.
"Tiểu Tích Tích, đừng bỏ tôi!" - Vũ Hạo trên cao tiếp tục dùng loa phát xuống, nhưng dường như cũng không mấy khả quan.
Vũ Hạo hít một hơi sâu. Thôi kệ, vì Tiểu Tích Tích, mặt dày một chút cũng không thành vấn đề.
Anh chỉnh loa đến mức cao nhất, còn lớn tiếng nói rõ từng từ: "Lâm Nhĩ Tích, em không được phép bỏ rơi tôi! Em dùng xong rồi phải có trách nhiệm!"
"Ồ!" - Đám đông xung quanh Lâm Nhĩ Tích ồ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Lâm Nhĩ Tích nheo mắt, trong lòng có dự cảm không lành. Cô nhanh chóng chen qua hàng người đến chỗ bảo vệ đứng đó không xa, giật bộ đàm của anh ta.
"Vũ Hạo, tôi nhắc cho anh nhớ, anh mới là người chơi xong rồi bỏ!" - Lâm Nhĩ Tích vừa nói vừa đưa tay gỡ kính râm, khuôn mặt đáng thương bắt đầu lộ lên.
Vũ Hạo cũng nhanh nhảu hướng loa về phía cô, khuôn mặt vô cùng thành khẩn: "Tôi không phải là kẻ như vậy. Tôi đã chuẩn bị sẵn sính lễ và cả nhẫn cưới, là em dự định bỏ tôi đi thôi"
Lâm Nhĩ Tích cười khinh, vẻ mặt không tin tưởng: "Có giỏi thì lấy ra?"
"Ok"
Vừa nói xong, Vũ Hạo cho thuộc hạ hạ thấp trực thăng xuống một chút, tự mình đu thang dây xuống đất. Trên tay mang theo bó hoa hồng đỏ lớn.
"Ịch" - Anh vừa thót xuống, thuộc hạ cũng đua nhau xuống theo. Họ dang thành hai hàng, vừa mở đường cho anh đi, vừa ngăn không cho có bất kì rủi ro nào xuất hiện.
Vũ Hạo đưa tay vuốt tóc một cái, khuôn mặt đẹp trai đến hút hồn. Anh tự tin trong chiếc áo sơ mi trắng chuẩn soái ca, tiến gần về phía Lâm Nhĩ Tích, không nhanh không chậm, đủ cho người ta thấy mong chờ.
Đến trước mặt cô, Vũ Hạo quỳ xuống một chân, giơ cao bó hoa, tay còn lại cho vào túi móc ra chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn đính kim cương đỏ nhỏ thành vòng một cái tinh tế, chốt lại bằng viên kim cương hình tròn ở giữa. Nó trông rất tinh tế, lại rất hợp với Lâm Nhĩ Tích.
Vũ Hạo cười cười, má ửng đỏ: "Gấp quá...nên tôi quên mang hộp nhẫn theo"
Lâm Nhĩ Tích ngoài mặt lạnh lùng, bên trong lại vui như Tết. Bao hiểu lầm của cô như không cần lời giải thích, mà tự động được hóa giải một cách diệu kì.
Cô đưa tay giật lấy chiếc nhẫn, tự đeo vào ngón áp úp: "Vì thấy đẹp nên đeo thôi đó"