Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Đợi đến tối, Lâm Nhĩ Tích cho người bắt Lâm Quang Tùng ra cột ở khuôn viên phía sau Lâm Bang - nơi chôn cất của những người đã hi sinh. Đương nhiên là cột anh ta ở đối diện mộ phần của Lâm Long Đỉnh.
Lâm Quang Tùng vùng vẫy xin tha như mọi thứ đều chìm trong vô vọng. Vài người trực đêm còn nghe tiếng la thất thanh từ khuôn viên phía sau vọng lại.
Cứ như vậy một tuần liền, Lâm Quang Tùng phải nhập viện truyền nước biển vì nhiều ngày mất sức không ngủ được.
- -------
Trong lúc anh ta còn bất tỉnh, Lâm Kỳ Tích dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm Nhĩ Tích: "Em đã giở thêm trò gì đúng không?"
Lâm Nhĩ Tích cười gian: "Đúng vậy. Bị cột ở bãi tha ma thì đâu đến nổi đi truyền nước biển. Vì vậy nên em đã cho người làm vài cuộc chập điện nhỏ, tia lửa cháy lên như có ma trơi vậy"
Lâm Kỳ Tích cười lớn bẹo má cô: "Đúng là gian manh!"
Ngay lúc đó, Vũ Hạo ở đâu xuất hiện, nhanh như một cơn gió nắm lấy cánh tay Lâm Nhĩ Tích giật cô về phía mình.
Anh cúi đầu nói nhỏ: "Tiểu Tích Tích, tôi cũng biết ghen đó"
"Tôi biết. Không ai ghen bằng anh"
Vũ Hạo định phản bác điều gì, A Trạch đã từ trong phòng bước ra báo cáo: "Bang chủ, tiểu thư, Lâm Quang Tùng tỉnh rồi"
"Cứ để anh ta tiếp tục ở bệnh viện, không cần cho người canh gác" - Lâm Kỳ Tích ra lệnh.
A Trạch cau mày khó hiểu, Lâm Nhĩ Tích mới tiếp lời: "Chuyện này đều đã có sắp xếp, anh không cần phải lo"
"Vâng"
- ----------
Vì không có người canh gác, nên khi sức khỏe cải thiện hơi một chút, Lâm Quang Tùng đã lập tức bỏ trốn.
Đương nhiên, hai anh em nhà họ Lâm thừa biết anh ta sẽ đi đâu. Hiện tại không ai khiến Lâm Quang Tùng còn lòng tin, trừ Phiến Tuyết Sương.
Lâm Quang Tùng gấp rút gọi taxi đến nhà họ Phiến, may mắn cho anh ta, người mở cửa cũng là Phiến Tuyết Sương.
"Tuyết Sương, cuối cùng anh cũng gặp được em"
Phiến Tuyết Sương thấy anh liền cau mày: "Sao anh trốn ra đây được?"
"Bọn chúng quá xem thường trình độ của anh nên còn không thèm cho người canh gác"
Anh nói rồi nắm lấy tay người trước mặt: "Tuyết Sương, bây giờ không cần làm bang chủ nữa. Ở Thái Lan hay Hong Kong anh đều có rất nhiều tài sản. Em theo anh đến đó, anh cho em làm quý phu nhân"
Phiến Tuyết Sương thẳng thừng hất tay Lâm Quang Tùng ra: "Anh có điên không? Chút tài sản mọn của anh sao bằng chức bang chủ?"
"Nhưng anh..."
"Anh không có khả năng chứ gì? Không có thì cút!"
Lâm Quang Tùng cau mày, hình như nhận ra điều gì: "Đừng nói là trước giờ em chỉ toàn lợi dụng anh?"
"Cuối cùng anh cũng tỉnh ngộ. Tôi đúng là lợi dụng anh, lợi dụng từ lần đầu chúng ta gặp mặt. Nói cho anh biết, người tôi yêu là Hoắc Thu Vinh, không phải thằng bất tài vô dụng như anh. Anh chỉ là con cờ để tôi giúp anh ấy thôi"
Lâm Quang Tùng không tin vào tai mình, mất bình tĩnh mà nắm chặt cánh tay Phiến Tuyết Sương: "Em nói dối! Đó không phải là sự thật!"
Phiến Tuyết Sương dùng hết sức vùng vẫy để thoát khỏi Lâm Quang Tùng, lực mạnh khiến cô hơi loạn choạng.
Cô lùi về mấy bước, núp sau cánh cửa: "Những gì cần nói tôi đã nói rồi. Anh mau biến cho khuất mắt tôi!"
"Rầm!" - Chưa đợi Lâm Quang Tùng có bất kì phải ứng gì, cánh cửa lớn đã đóng lại. Lâm Quang Tùng thất thần đứng đó như trời trồng.
- ---------
Gần 1 tiếng sau, trời bắt đầu đổ cơn mưa đầu mùa. Lâm Quang Tùng vẫn đứng đó, toàn thân ướt sũng nhưng vẫn không có chút động tĩnh.
Mặt anh ta bị nước mưa ngấm ướt, đôi mắt đỏ ngầu vì bị nước tạt vào. Nhưng là vì nước mưa, hay nước mắt thì không rõ.
Trong đầu anh bắt đầu xuất hiện những hình ảnh của quá khứ, hơn mười năm nay anh đã luôn cưng chiều, yêu thương và tôn trọng Phiến Tuyết Sương thế nào.
Anh cũng nhớ lại những lần mình phũ phàng với Lâm Nhĩ Tích, anh nhớ lại bóng hình nhỏ nhắn tội nghiệp của cô.
Anh hối hận, muốn nói với cô một lời xin lỗi.
Anh cũng hối hận, vì đã chối bỏ tình cảm của cô.
Anh ước gì thời gian có thể quay lại, nhất định anh sẽ không lầm đường lạc lối thế này.
"Ầm!" - Một tiếng sấm chớp vang trời, Lâm Quang Tùng bất giác tỉnh ngộ, đột nhiên phát hiện chỗ mình đứng không có mưa rơi xuống.
Anh ngước đầu lên trên, thấy có chiếc ô đen che cho mình. Quay đầu sang bên phải, là người bây giờ anh muốn gặp nhất - Lâm Nhĩ Tích.
Cô xinh đẹp với màu son đỏ tươi, bộ đầm Lolita cùng chiếc nón vành lưới và bao tay đen trong cô cùng ma mị. Phải, cô luôn xinh đẹp theo cách ma mị như vậy.
Lâm Quang Tùng lắp bắp như sắp không nói nên lời: "Sao...em lại tới đây?"
"Tôi tới đây chỉ để muốn nơi anh có hai con đường. Một là đi tu, hai là chết"
Lâm Quang Tùng cười khổ: "Haha, một người như anh cũng có quyền lựa chọn sao? Anh giết cha, bán đứng cả bang phái. Anh không xứng đáng được sống"
Lâm Nhĩ Tích thở dài, khuôn mặt mang theo nét buồn: "Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng trước khi qua đời, ba có xin tôi hãy cho anh một quyền được sống"
Lâm Quang Tùng nghe như sét đánh ngang tai. Ba sao? Ông ấy biết anh là người thế nào, cũng biết Phiến Tuyết Sương thế nào nên mới không cho hôn lễ được tổ chức.
Nói cách khác, ông ấy thừa biết anh đang phản bội Lâm Bang, nhưng tại sao vẫn cho anh quyền được sống?
Lâm Nhĩ Tích nói tiếp: "Nếu anh nghĩ ba thương Kỳ Tích hơn anh, thì anh đã sai rồi. Nếu không yêu thương anh, ba đã không chia cho anh một nửa tài sản của mình"
"Cũng vì yêu thương anh, ba mới luôn tìm cách ngăn cản anh và Phiến Tuyết Sương đến với nhau"
"Ai cũng biết ba rất thương anh. Chỉ có anh là không nhận ra điều đó"
Những lời của Lâm Nhĩ Tích như từng vết dao cứa thẳng vào tim Lâm Quang Tùng. Đôi chân anh run run, không đứng nổi mà khụy luôn xuống đất.
"Anh...anh đáng chết"
Lâm Nhĩ Tích thở dài: "Tôi khuyên anh nên xuất gia đi, đừng bỏ lỡ cơ hội mà ba đã cho anh. Tôi đã cho người đợi sẵn ngoài đó. Khi nào anh nghĩ thông, họ sẽ đưa anh đi"
Cô nói rồi để ô lại cho Lâm Quang Tùng, một mình lẻ loi đi dưới trận mưa đầu mùa dữ dội.
"Nhĩ Tích!"
Nghe gọi, cô đứng khựng chân, ngoáy đầu lại nhìn.
Lâm Quang Tùng cũng ngoáy đầu lại nhìn cô, ánh mắt chân thành: "Không phải em...từng rất thích anh sao?"
Lâm Nhĩ Tích im lặng một hồi lâu rồi cười khẩy: "Trên đời này ai lại chưa từng dẫm phải phân bao giờ?"
Nói rồi cô lại tiếp tục ngoảnh mặt bước đi, trong lòng có gì đó khác lạ. Trước đây vốn dĩ đã quên đi Lâm Quang Tùng, nhưng bây giờ có lẽ mới thật sự là chính thức.
Cô thở phào, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Còn Lâm Quang Tùng, vẫn ngồi đó nhìn theo bóng dáng kiều diễm của cô. Anh cũng thở một hơi, kết thúc rồi, người con gái cả đời anh bỏ lỡ.
Lâm Quang Tùng vùng vẫy xin tha như mọi thứ đều chìm trong vô vọng. Vài người trực đêm còn nghe tiếng la thất thanh từ khuôn viên phía sau vọng lại.
Cứ như vậy một tuần liền, Lâm Quang Tùng phải nhập viện truyền nước biển vì nhiều ngày mất sức không ngủ được.
- -------
Trong lúc anh ta còn bất tỉnh, Lâm Kỳ Tích dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm Nhĩ Tích: "Em đã giở thêm trò gì đúng không?"
Lâm Nhĩ Tích cười gian: "Đúng vậy. Bị cột ở bãi tha ma thì đâu đến nổi đi truyền nước biển. Vì vậy nên em đã cho người làm vài cuộc chập điện nhỏ, tia lửa cháy lên như có ma trơi vậy"
Lâm Kỳ Tích cười lớn bẹo má cô: "Đúng là gian manh!"
Ngay lúc đó, Vũ Hạo ở đâu xuất hiện, nhanh như một cơn gió nắm lấy cánh tay Lâm Nhĩ Tích giật cô về phía mình.
Anh cúi đầu nói nhỏ: "Tiểu Tích Tích, tôi cũng biết ghen đó"
"Tôi biết. Không ai ghen bằng anh"
Vũ Hạo định phản bác điều gì, A Trạch đã từ trong phòng bước ra báo cáo: "Bang chủ, tiểu thư, Lâm Quang Tùng tỉnh rồi"
"Cứ để anh ta tiếp tục ở bệnh viện, không cần cho người canh gác" - Lâm Kỳ Tích ra lệnh.
A Trạch cau mày khó hiểu, Lâm Nhĩ Tích mới tiếp lời: "Chuyện này đều đã có sắp xếp, anh không cần phải lo"
"Vâng"
- ----------
Vì không có người canh gác, nên khi sức khỏe cải thiện hơi một chút, Lâm Quang Tùng đã lập tức bỏ trốn.
Đương nhiên, hai anh em nhà họ Lâm thừa biết anh ta sẽ đi đâu. Hiện tại không ai khiến Lâm Quang Tùng còn lòng tin, trừ Phiến Tuyết Sương.
Lâm Quang Tùng gấp rút gọi taxi đến nhà họ Phiến, may mắn cho anh ta, người mở cửa cũng là Phiến Tuyết Sương.
"Tuyết Sương, cuối cùng anh cũng gặp được em"
Phiến Tuyết Sương thấy anh liền cau mày: "Sao anh trốn ra đây được?"
"Bọn chúng quá xem thường trình độ của anh nên còn không thèm cho người canh gác"
Anh nói rồi nắm lấy tay người trước mặt: "Tuyết Sương, bây giờ không cần làm bang chủ nữa. Ở Thái Lan hay Hong Kong anh đều có rất nhiều tài sản. Em theo anh đến đó, anh cho em làm quý phu nhân"
Phiến Tuyết Sương thẳng thừng hất tay Lâm Quang Tùng ra: "Anh có điên không? Chút tài sản mọn của anh sao bằng chức bang chủ?"
"Nhưng anh..."
"Anh không có khả năng chứ gì? Không có thì cút!"
Lâm Quang Tùng cau mày, hình như nhận ra điều gì: "Đừng nói là trước giờ em chỉ toàn lợi dụng anh?"
"Cuối cùng anh cũng tỉnh ngộ. Tôi đúng là lợi dụng anh, lợi dụng từ lần đầu chúng ta gặp mặt. Nói cho anh biết, người tôi yêu là Hoắc Thu Vinh, không phải thằng bất tài vô dụng như anh. Anh chỉ là con cờ để tôi giúp anh ấy thôi"
Lâm Quang Tùng không tin vào tai mình, mất bình tĩnh mà nắm chặt cánh tay Phiến Tuyết Sương: "Em nói dối! Đó không phải là sự thật!"
Phiến Tuyết Sương dùng hết sức vùng vẫy để thoát khỏi Lâm Quang Tùng, lực mạnh khiến cô hơi loạn choạng.
Cô lùi về mấy bước, núp sau cánh cửa: "Những gì cần nói tôi đã nói rồi. Anh mau biến cho khuất mắt tôi!"
"Rầm!" - Chưa đợi Lâm Quang Tùng có bất kì phải ứng gì, cánh cửa lớn đã đóng lại. Lâm Quang Tùng thất thần đứng đó như trời trồng.
- ---------
Gần 1 tiếng sau, trời bắt đầu đổ cơn mưa đầu mùa. Lâm Quang Tùng vẫn đứng đó, toàn thân ướt sũng nhưng vẫn không có chút động tĩnh.
Mặt anh ta bị nước mưa ngấm ướt, đôi mắt đỏ ngầu vì bị nước tạt vào. Nhưng là vì nước mưa, hay nước mắt thì không rõ.
Trong đầu anh bắt đầu xuất hiện những hình ảnh của quá khứ, hơn mười năm nay anh đã luôn cưng chiều, yêu thương và tôn trọng Phiến Tuyết Sương thế nào.
Anh cũng nhớ lại những lần mình phũ phàng với Lâm Nhĩ Tích, anh nhớ lại bóng hình nhỏ nhắn tội nghiệp của cô.
Anh hối hận, muốn nói với cô một lời xin lỗi.
Anh cũng hối hận, vì đã chối bỏ tình cảm của cô.
Anh ước gì thời gian có thể quay lại, nhất định anh sẽ không lầm đường lạc lối thế này.
"Ầm!" - Một tiếng sấm chớp vang trời, Lâm Quang Tùng bất giác tỉnh ngộ, đột nhiên phát hiện chỗ mình đứng không có mưa rơi xuống.
Anh ngước đầu lên trên, thấy có chiếc ô đen che cho mình. Quay đầu sang bên phải, là người bây giờ anh muốn gặp nhất - Lâm Nhĩ Tích.
Cô xinh đẹp với màu son đỏ tươi, bộ đầm Lolita cùng chiếc nón vành lưới và bao tay đen trong cô cùng ma mị. Phải, cô luôn xinh đẹp theo cách ma mị như vậy.
Lâm Quang Tùng lắp bắp như sắp không nói nên lời: "Sao...em lại tới đây?"
"Tôi tới đây chỉ để muốn nơi anh có hai con đường. Một là đi tu, hai là chết"
Lâm Quang Tùng cười khổ: "Haha, một người như anh cũng có quyền lựa chọn sao? Anh giết cha, bán đứng cả bang phái. Anh không xứng đáng được sống"
Lâm Nhĩ Tích thở dài, khuôn mặt mang theo nét buồn: "Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng trước khi qua đời, ba có xin tôi hãy cho anh một quyền được sống"
Lâm Quang Tùng nghe như sét đánh ngang tai. Ba sao? Ông ấy biết anh là người thế nào, cũng biết Phiến Tuyết Sương thế nào nên mới không cho hôn lễ được tổ chức.
Nói cách khác, ông ấy thừa biết anh đang phản bội Lâm Bang, nhưng tại sao vẫn cho anh quyền được sống?
Lâm Nhĩ Tích nói tiếp: "Nếu anh nghĩ ba thương Kỳ Tích hơn anh, thì anh đã sai rồi. Nếu không yêu thương anh, ba đã không chia cho anh một nửa tài sản của mình"
"Cũng vì yêu thương anh, ba mới luôn tìm cách ngăn cản anh và Phiến Tuyết Sương đến với nhau"
"Ai cũng biết ba rất thương anh. Chỉ có anh là không nhận ra điều đó"
Những lời của Lâm Nhĩ Tích như từng vết dao cứa thẳng vào tim Lâm Quang Tùng. Đôi chân anh run run, không đứng nổi mà khụy luôn xuống đất.
"Anh...anh đáng chết"
Lâm Nhĩ Tích thở dài: "Tôi khuyên anh nên xuất gia đi, đừng bỏ lỡ cơ hội mà ba đã cho anh. Tôi đã cho người đợi sẵn ngoài đó. Khi nào anh nghĩ thông, họ sẽ đưa anh đi"
Cô nói rồi để ô lại cho Lâm Quang Tùng, một mình lẻ loi đi dưới trận mưa đầu mùa dữ dội.
"Nhĩ Tích!"
Nghe gọi, cô đứng khựng chân, ngoáy đầu lại nhìn.
Lâm Quang Tùng cũng ngoáy đầu lại nhìn cô, ánh mắt chân thành: "Không phải em...từng rất thích anh sao?"
Lâm Nhĩ Tích im lặng một hồi lâu rồi cười khẩy: "Trên đời này ai lại chưa từng dẫm phải phân bao giờ?"
Nói rồi cô lại tiếp tục ngoảnh mặt bước đi, trong lòng có gì đó khác lạ. Trước đây vốn dĩ đã quên đi Lâm Quang Tùng, nhưng bây giờ có lẽ mới thật sự là chính thức.
Cô thở phào, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Còn Lâm Quang Tùng, vẫn ngồi đó nhìn theo bóng dáng kiều diễm của cô. Anh cũng thở một hơi, kết thúc rồi, người con gái cả đời anh bỏ lỡ.