Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Hà Thanh Trà cau mày: "Mày nói...người của mày?"
"Nhưng mà thằng này thì làm được gì?" - Hạ Vi Vi không tin tưởng chỉ tay vào Vũ Hạo.
Lâm Nhĩ Tích cười đắc ý: "Ồ, không. Anh ấy chỉ cần ngồi xem, còn người của Lâm Nhĩ Tích này thì có rất nhiều!" - Nói rồi cô cặp tay Vũ Hạo cùng bước đi ngang qua hai kẻ bại hoại.
Sau khi họ đi rồi, Hạ Vi Vi cay chặt hàng mày quay sang hỏi Hà Thanh Trà: "Cô ta tự xưng là Lâm Nhĩ Tích là ý gì? Không phải tên Hà Nhĩ Tích sao?"
Hà Thanh Trà nuốt nước bọt, vẫn còn bù lu bù loa chuyện ban nãy nhưng vẫn cố kể hết chuyện Lâm Nhĩ Tích ở Lâm Bang 21 năm.
Sau khi nghe kể xong, Hạ Vi Vi đột nhiên thấy lạnh lạnh sống lưng. Không lẽ Lâm Nhĩ Tích chính là đứa con gái nuôi có khả năng hô mưa gọi gió của Lâm bang chủ? Ôi trời ơi! Bà ta thật sự không dám tin là mình vừa động phải ai!
Hạ Vi Vi thở dồn dập, cố lấy lại bình tĩnh. Không, đó chỉ là do bà ta suy đoán, nhất định không phải là cô ta.
Hà Thanh Trà thấy Hạ Vi Vi bất ổn, bèn hỏi thăm: "Mẹ sao vậy?"
"Đừng...đừng lo cho tôi. Cô đi tìm chỗ mà ngủ, tôi về phòng đây"
Hạ Vi Vi đổ mồ hôi định bước đi, Hà Thanh Trà đã lên tiếng nhắc nhở: "Còn một chuyện nữa. Người của Lâm Nhĩ Tích, lại không phải Vũ Hạo, không bỏ cồn vào hoa lưu ly. Mẹ nghĩ xem là ai?"
Hạ Vi Vi bừng tỉnh. Đúng rồi, bà ta lo sợ chuyện của Lâm Nhĩ Tích quá nên quên cả chi tiết này.
"Cô đang ám chỉ...Lục Đồng?"
"Không phải ám chỉ, con khẳng định chính là cô ta"
Ngay lúc đó, Lục Đồng đứng trước cửa ló đầu vào cười ngọt ngào: "Đại thiếu phu nhân nói không sai tí nào"
Hạ Vi Vi mất mấy giây để tin điều trước mắt là thật, rồi tức giận nghiến chặt răng: "Lục Đồng! Tôi đã tin tưởng cô như thế nào? Không lẽ cô không cần Vũ Hưng nữa ư?"
"Ồ, cần chứ"
"Vậy cô nghĩ Vũ Hưng con trai tôi sẽ tha thứ cho người hại mẹ nó?"
Lục Đồng nhếch mép: "Tôi không nghĩ anh ấy coi là là mẹ đâu ~ hơn nữa, mọi chuyện đều do bà tự chuốc lấy cả."
"Cô..." - Hạ Vi Vi tức đến không nói nên lời.
Lục Đồng cười ngọt ngào, nhưng câu nói sau nụ cười đó lại khiến người ta lạnh toát cả sống lưng.
"Bà nên đắc tội với con gái rượu của bang chủ Lâm Long Đỉnh sẽ có kết quả gì. Còn cả cô nữa đó, Hà Thanh Trà ~"
Nói rồi cô quay lưng bước đi, cảm thấy vô cùng hài lòng với thành quả của mình, nhưng chỉ thấy hả dạ một nửa.
Hạ Vi Vi và Hà Thanh Trà thật sự đã bại rồi, nhưng đây chưa phải là kết quả tốt nhất cô muốn thấy. Hà Thanh Trà còn phải chịu quả báo nữa!
Hạ Vi Vi nghe câu nói đó xong, không đứng vững nữa, may mà có Hà Thanh Trà đỡ lấy bà ta.
"Mẹ à, mẹ sao vậy?"
"Cô có biết việc Lâm Nhĩ Tích là con gái bang chủ có ý nghĩa gì không?"
Hà Thanh Trà nuốt nước bọt. Tuy không hiểu tường tận, nhưng cô ta cũng hiểu ba chữ "con gái rượu" nghĩa là gì. Con gái cưng của một bang chủ, nhất định là thế lực rất lớn. Thế lực lớn mà còn vào tay người độc ác như Lâm Nhĩ Tích, cô còn đắc tội với cô ta, không phải sau này rất khó sống sao?*
*Lâm Nhĩ Tích belike: "Không khó sống đâu, vì tôi sẽ không để cô sống )"
- ----------
Ở phòng của Vũ Hạo.
Lâm Nhĩ Tích muốn vào phòng một cách "bình thường" nhưng không thể, Vũ Hạo dùng một bàn tay to lớn che kín hai mắt cô.
Vũ Hạo lo lắng: "Đi từ từ thôi, coi chừng té. Sắp vào đến giữa phòng rồi"
Lâm Nhĩ Tích lên tiếng bác bỏ: "Đối tác à, sát thủ có thể dùng tai để xác định phương hướng đó"
"Được rồi, Tiểu Tích Tích là tài giỏi nhất"
Cô cười cười: "Bây giờ mở mắt ra được chưa?"
Vũ Hạo cười ngọt ngào lấy tay ra khỏi tầm nhìn của Lâm Nhĩ Tích. Đập vào mắt cô là những cánh hoa hồng tím được rải đều trên giường, trên bàn còn có nến thơm, hoa hồng và chai Whisky sang trọng.
Cô mỉm cười: "Đều là anh chuẩn bị sao?"
"Chưa xong đâu, vẫn còn nữa". Vũ Hạo nói xong nắm tay cô dắt đến chỗ tủ quần áo, mở toang nó ra.
"Khi về Lâm Bang, tôi phát hiện em rất thích sườn xám nên tôi đã ra ngoài, mua hết tất cả những cái đẹp"
Lâm Nhĩ Tích lườm lườm đối phương: "Tất cả những cái đẹp? Tôi thấy còn hơn 100 cái đó"
"Vì đối với tôi, thứ gì em mặc lên người đều đẹp"
"Bớt nịnh đi! Còn đây là gì vậy?" - Lâm Nhĩ Tích cầm lên một hộp sắt vừa tay kiểu cổ, khóa bằng đồng vô cùng công phu.
Vũ Hạo cười gian thách thức: "Tôi không nói đâu. Nếu em muốn biết thì tự mở khóa đi"
Lâm Nhĩ Tích chỉ cười khẩy mà không nói gì. "Chồng" à, anh thách lộn người rồi đó. Nhưng hôm nay bà đây không có đồ nghề, hôm khác sẽ cho anh sáng mắt.
Lâm Nhĩ Tích ngước đầu cười với anh: "Đúng rồi, tại sao hôm nay anh lại chuẩn bị mấy thứ này?"
Vũ Hạo tiến sát lại gần cô, dang hai tay ôm chặt vòng eo con kiến.
"Hôm nay là kỉ niệm 3 tháng chúng ta quen biết nhau"
Lâm Nhĩ Tích lườm anh: "Cả cái này anh cũng nhớ sao?"
"Nhớ chứ. Miễn là chuyện liên quan tới em tôi đều nhớ hết"
Cô ngại ngùng đánh vào ngực anh: "Sến súa!"
Anh không giận mà bắt lấy bàn tay cô, đan mười ngón tay vào nhau.
"Em có biết sau những lần gặp em tôi đã nghĩ gì không?
Lần đầu gặp mặt, có thể là do hoàn cảnh.
Lần thứ hai gặp mặt, lại có thể là do ngẫu nhiên.
Nhưng lần thứ ba trở đi, tôi đã xác định em là người cả đời tôi muốn bảo vệ"
Lâm Nhĩ Tích đỏ mặt ngượng ngùng, trước mấy lời sến sẩm này đột nhiên lại khiến cô rung động.
Vũ Hạo cầm bó hoa hồng đỏ trên bàn lên: "Tiểu Tích Tích, tặng em"
Lâm Nhĩ Tích vui vẻ nhận lấy, Vũ Hạo lại nói tiếp: "Tôi không biết em thích hoa gì, nên chỉ chọn đại"
"Tôi còn không biết mình thích hoa gì, huống chi là anh"
"Không sao, việc này tôi sẽ thay em tìm hiểu!"
Lâm Nhĩ Tích cảm động không nói nên lời, cô dang hai tay ôm chằm lấy Vũ Hạo. Không ngờ Lâm Nhĩ Tích cô lại đổ gục trước một kẻ chuyên nói lời đường mật như anh. Mà không phải chỉ đổ có một lần...
Vũ Hạo cười gian, cúi đầu xuống hôn lên môi cô say đắm. Anh vừa hôn vừa tiến về phía trước, ép cô lùi về phía giường ngủ.
Cuối cùng, Lâm Nhĩ Tích ngã lên giường, bị thân hình to lớn của Vũ Hạo đè lên. Anh lại tiếp tục hôn cô, dùng tay mở từng cúc áo của cô ra, Lâm Nhĩ Tích đỏ mặt lấy tay giữ áo lại.
Có vẻ như Lâm Nhĩ Tích không muốn. Nhưng đêm khuya tĩnh lặng, ở đây có nến, có rượu, có hoa, có cả giai nhân tuyệt sắc, Vũ Hạo thật sự không kiềm chế nổi nữa rồi.
Ác quỷ 1: "Thịt cô ấy đi!"
Ác quỷ 2: "Như ác quỷ 1!"
========
Lần này Vũ Hạo sẽ làm gì?
A. Nghe lời ác quỷ 1
B. Nghe lời ác quỷ 2
C. Gạt đi hai tên ác quỷ, tự nghe theo chính mình =)))
"Nhưng mà thằng này thì làm được gì?" - Hạ Vi Vi không tin tưởng chỉ tay vào Vũ Hạo.
Lâm Nhĩ Tích cười đắc ý: "Ồ, không. Anh ấy chỉ cần ngồi xem, còn người của Lâm Nhĩ Tích này thì có rất nhiều!" - Nói rồi cô cặp tay Vũ Hạo cùng bước đi ngang qua hai kẻ bại hoại.
Sau khi họ đi rồi, Hạ Vi Vi cay chặt hàng mày quay sang hỏi Hà Thanh Trà: "Cô ta tự xưng là Lâm Nhĩ Tích là ý gì? Không phải tên Hà Nhĩ Tích sao?"
Hà Thanh Trà nuốt nước bọt, vẫn còn bù lu bù loa chuyện ban nãy nhưng vẫn cố kể hết chuyện Lâm Nhĩ Tích ở Lâm Bang 21 năm.
Sau khi nghe kể xong, Hạ Vi Vi đột nhiên thấy lạnh lạnh sống lưng. Không lẽ Lâm Nhĩ Tích chính là đứa con gái nuôi có khả năng hô mưa gọi gió của Lâm bang chủ? Ôi trời ơi! Bà ta thật sự không dám tin là mình vừa động phải ai!
Hạ Vi Vi thở dồn dập, cố lấy lại bình tĩnh. Không, đó chỉ là do bà ta suy đoán, nhất định không phải là cô ta.
Hà Thanh Trà thấy Hạ Vi Vi bất ổn, bèn hỏi thăm: "Mẹ sao vậy?"
"Đừng...đừng lo cho tôi. Cô đi tìm chỗ mà ngủ, tôi về phòng đây"
Hạ Vi Vi đổ mồ hôi định bước đi, Hà Thanh Trà đã lên tiếng nhắc nhở: "Còn một chuyện nữa. Người của Lâm Nhĩ Tích, lại không phải Vũ Hạo, không bỏ cồn vào hoa lưu ly. Mẹ nghĩ xem là ai?"
Hạ Vi Vi bừng tỉnh. Đúng rồi, bà ta lo sợ chuyện của Lâm Nhĩ Tích quá nên quên cả chi tiết này.
"Cô đang ám chỉ...Lục Đồng?"
"Không phải ám chỉ, con khẳng định chính là cô ta"
Ngay lúc đó, Lục Đồng đứng trước cửa ló đầu vào cười ngọt ngào: "Đại thiếu phu nhân nói không sai tí nào"
Hạ Vi Vi mất mấy giây để tin điều trước mắt là thật, rồi tức giận nghiến chặt răng: "Lục Đồng! Tôi đã tin tưởng cô như thế nào? Không lẽ cô không cần Vũ Hưng nữa ư?"
"Ồ, cần chứ"
"Vậy cô nghĩ Vũ Hưng con trai tôi sẽ tha thứ cho người hại mẹ nó?"
Lục Đồng nhếch mép: "Tôi không nghĩ anh ấy coi là là mẹ đâu ~ hơn nữa, mọi chuyện đều do bà tự chuốc lấy cả."
"Cô..." - Hạ Vi Vi tức đến không nói nên lời.
Lục Đồng cười ngọt ngào, nhưng câu nói sau nụ cười đó lại khiến người ta lạnh toát cả sống lưng.
"Bà nên đắc tội với con gái rượu của bang chủ Lâm Long Đỉnh sẽ có kết quả gì. Còn cả cô nữa đó, Hà Thanh Trà ~"
Nói rồi cô quay lưng bước đi, cảm thấy vô cùng hài lòng với thành quả của mình, nhưng chỉ thấy hả dạ một nửa.
Hạ Vi Vi và Hà Thanh Trà thật sự đã bại rồi, nhưng đây chưa phải là kết quả tốt nhất cô muốn thấy. Hà Thanh Trà còn phải chịu quả báo nữa!
Hạ Vi Vi nghe câu nói đó xong, không đứng vững nữa, may mà có Hà Thanh Trà đỡ lấy bà ta.
"Mẹ à, mẹ sao vậy?"
"Cô có biết việc Lâm Nhĩ Tích là con gái bang chủ có ý nghĩa gì không?"
Hà Thanh Trà nuốt nước bọt. Tuy không hiểu tường tận, nhưng cô ta cũng hiểu ba chữ "con gái rượu" nghĩa là gì. Con gái cưng của một bang chủ, nhất định là thế lực rất lớn. Thế lực lớn mà còn vào tay người độc ác như Lâm Nhĩ Tích, cô còn đắc tội với cô ta, không phải sau này rất khó sống sao?*
*Lâm Nhĩ Tích belike: "Không khó sống đâu, vì tôi sẽ không để cô sống
- ----------
Ở phòng của Vũ Hạo.
Lâm Nhĩ Tích muốn vào phòng một cách "bình thường" nhưng không thể, Vũ Hạo dùng một bàn tay to lớn che kín hai mắt cô.
Vũ Hạo lo lắng: "Đi từ từ thôi, coi chừng té. Sắp vào đến giữa phòng rồi"
Lâm Nhĩ Tích lên tiếng bác bỏ: "Đối tác à, sát thủ có thể dùng tai để xác định phương hướng đó"
"Được rồi, Tiểu Tích Tích là tài giỏi nhất"
Cô cười cười: "Bây giờ mở mắt ra được chưa?"
Vũ Hạo cười ngọt ngào lấy tay ra khỏi tầm nhìn của Lâm Nhĩ Tích. Đập vào mắt cô là những cánh hoa hồng tím được rải đều trên giường, trên bàn còn có nến thơm, hoa hồng và chai Whisky sang trọng.
Cô mỉm cười: "Đều là anh chuẩn bị sao?"
"Chưa xong đâu, vẫn còn nữa". Vũ Hạo nói xong nắm tay cô dắt đến chỗ tủ quần áo, mở toang nó ra.
"Khi về Lâm Bang, tôi phát hiện em rất thích sườn xám nên tôi đã ra ngoài, mua hết tất cả những cái đẹp"
Lâm Nhĩ Tích lườm lườm đối phương: "Tất cả những cái đẹp? Tôi thấy còn hơn 100 cái đó"
"Vì đối với tôi, thứ gì em mặc lên người đều đẹp"
"Bớt nịnh đi! Còn đây là gì vậy?" - Lâm Nhĩ Tích cầm lên một hộp sắt vừa tay kiểu cổ, khóa bằng đồng vô cùng công phu.
Vũ Hạo cười gian thách thức: "Tôi không nói đâu. Nếu em muốn biết thì tự mở khóa đi"
Lâm Nhĩ Tích chỉ cười khẩy mà không nói gì. "Chồng" à, anh thách lộn người rồi đó. Nhưng hôm nay bà đây không có đồ nghề, hôm khác sẽ cho anh sáng mắt.
Lâm Nhĩ Tích ngước đầu cười với anh: "Đúng rồi, tại sao hôm nay anh lại chuẩn bị mấy thứ này?"
Vũ Hạo tiến sát lại gần cô, dang hai tay ôm chặt vòng eo con kiến.
"Hôm nay là kỉ niệm 3 tháng chúng ta quen biết nhau"
Lâm Nhĩ Tích lườm anh: "Cả cái này anh cũng nhớ sao?"
"Nhớ chứ. Miễn là chuyện liên quan tới em tôi đều nhớ hết"
Cô ngại ngùng đánh vào ngực anh: "Sến súa!"
Anh không giận mà bắt lấy bàn tay cô, đan mười ngón tay vào nhau.
"Em có biết sau những lần gặp em tôi đã nghĩ gì không?
Lần đầu gặp mặt, có thể là do hoàn cảnh.
Lần thứ hai gặp mặt, lại có thể là do ngẫu nhiên.
Nhưng lần thứ ba trở đi, tôi đã xác định em là người cả đời tôi muốn bảo vệ"
Lâm Nhĩ Tích đỏ mặt ngượng ngùng, trước mấy lời sến sẩm này đột nhiên lại khiến cô rung động.
Vũ Hạo cầm bó hoa hồng đỏ trên bàn lên: "Tiểu Tích Tích, tặng em"
Lâm Nhĩ Tích vui vẻ nhận lấy, Vũ Hạo lại nói tiếp: "Tôi không biết em thích hoa gì, nên chỉ chọn đại"
"Tôi còn không biết mình thích hoa gì, huống chi là anh"
"Không sao, việc này tôi sẽ thay em tìm hiểu!"
Lâm Nhĩ Tích cảm động không nói nên lời, cô dang hai tay ôm chằm lấy Vũ Hạo. Không ngờ Lâm Nhĩ Tích cô lại đổ gục trước một kẻ chuyên nói lời đường mật như anh. Mà không phải chỉ đổ có một lần...
Vũ Hạo cười gian, cúi đầu xuống hôn lên môi cô say đắm. Anh vừa hôn vừa tiến về phía trước, ép cô lùi về phía giường ngủ.
Cuối cùng, Lâm Nhĩ Tích ngã lên giường, bị thân hình to lớn của Vũ Hạo đè lên. Anh lại tiếp tục hôn cô, dùng tay mở từng cúc áo của cô ra, Lâm Nhĩ Tích đỏ mặt lấy tay giữ áo lại.
Có vẻ như Lâm Nhĩ Tích không muốn. Nhưng đêm khuya tĩnh lặng, ở đây có nến, có rượu, có hoa, có cả giai nhân tuyệt sắc, Vũ Hạo thật sự không kiềm chế nổi nữa rồi.
Ác quỷ 1: "Thịt cô ấy đi!"
Ác quỷ 2: "Như ác quỷ 1!"
========
Lần này Vũ Hạo sẽ làm gì?
A. Nghe lời ác quỷ 1
B. Nghe lời ác quỷ 2
C. Gạt đi hai tên ác quỷ, tự nghe theo chính mình =)))