Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-23
Chương 23
Trình Ân Ân đi theo Giang Dự Thành tới, Phạm Bưu đã hắc hắc vui sướng đi vào ghế lô từ sớm.
Bên trong gian phòng mọi người còn đang chơi bài, vì Giang Dự Thành nửa chừng thì bỏ đi nên bây giờ trên bàn bài có hai người:
Một người đàn ông trẻ tuổi chừng 25-26 tuổi, mặc một cái áo len cổ cao, nhã nhặn thanh lịch, khí chất nhẹ nhàng, dịu dàng. Nhưng trên mũi nâng đỡ một cặp kính không gọng bằng kim loại càng nhấn mạnh khuôn mặt lại thanh cao lạnh lùng kia. Hiện ra mấy phần tinh anh tinh nhuệ cùng với cảm giác xa cách;
Người còn lại là một nam sinh xấp xỉ tuổi của cô. Vào tháng 11 nhưng cũng chỉ mặc một cái áo len trùm đầu, giữa hai đầu lông mày che giấu một chút u ám, nhiều hơn chính là bộ dáng kiêu ngạo --- Đại khái bây giờ cậu ta để Giang Tiểu Sán trên đùi, uy hiếp muốn cởi quần cậu bé.
“Đầu có thể rơi, quần không thể rơi!” Giang Tiểu Sán bị cậu ta kéo lại đối diện, hai cái tay nhỏ dùng hết sức nắm lấy cái lưng quần thề sống thề chết không theo.
“Biết sai rồi chưa?” Giang Trình đánh một cái trên mông cậu bé một cái, “Lần sau nếu còn nói xấu anh một lần nữa ---- Anh không đánh em. Anh là một người văn minh, không giống như ba em, anh sẽ lột quần em ra treo em lên, trưng ‘quả ớt nhỏ’ của em cho mọi người xem.”
Ánh mắt Giang Nhất Hàng nhìn về phía cửa: “Đừng nghịch nữa, người đến rồi kìa.”
Nhìn thấy Trình Ân Ân bước vào, Giang Tiểu Sán người mà hình tượng idol của đã rơi đầy đất. Lúc này bùng nổ hết sức mạnh, thoát khỏi kìm kẹp của Giang Trì, nhanh chóng xách quần, xông ra ôm chặt đùi Giang Dự Thành cáo trạng.
“Hu hu hu ba, anh hai mắng ba không văn minh.”
Giang Trì chỉ vào cậu bé, nghiến răng, “Em, cái tên tiểu lưu manh này!”
Giang Tiểu Sán: “Hu hu hu, anh hai còn mắng ba là lưu manh!”
“…”
Giang Trì không rảnh so đo với cậu bé, tầm mắt bị cây cột che khuất, cùi chỏ của cậu chống trên đầu gối, đầu nghiêng về bên phải, đầu nghiêng về bên phải.
Vừa vào cửa, tay của Trình Ân Ân được thả ra, cô tò mò nhìn hai anh chàng đẹp trai kia. Hai người kia cũng đang tìm tòi nghiên cứu cô.
Cuộc đối đầu không rõ ý vị kéo dài chưa đến mười giây đồng hồ, Trình Ân Ân mở miệng chào hỏi trước: “Xin chào hai anh.”
Ngữ khí vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
“….”
Trên mặt của hai người đối diện đồng thời hiện ra một thần sắc quỷ dị.
Bối vị có chút rối loạn nha.
Giang Nhất Hàng cũng biết nghe lời mà đáp lại: “Xin chào.”
Giang Trì nhướn mày, mặt mày tươi cười có chút thâm ý: “Xin chào em gái.”
Bình tĩnh nhất không ai qua được Giang Dự Thành.
Anh lãnh đạm liếc qua nhìn Giang Trì kẻ đang thừa cơ chiếm tiện nghi, bình tĩnh ngồi xuống, chân dài gác lên nhau, nhìn Trình Ân Ân nói: “Tới đây.”
Trình Ân Ân đi qua, nhìn một chút bàn đánh bài, do dự nói: “Chú Giang, chú tìm tôi có việc gì vậy. Họp lớp của chúng tôi còn chưa kết thúc.”
Khung xương của Giang Dự Thành được sinh ra vô cùng tốt, hai tay cầm vuốt mạt chược cũng thật là đẹp mắt. Anh chậm rãi chất bài, nghe vậy con mắt cũng không thèm nhấc, cong bàn tay gõ gõ vào chỗ trống bên trái.
“Ba thiếu một.”
Thật ra thú vui chơi mạt chược Trình Ân Ân cũng thấy thích. Nhưng mà Phương Mạn Dung trầm mê mạt chược, hơn nữa trong nhà không khi nào là không đánh bài cũng vì đó mà xảy ra cãi nhau làm cho cô có chút mâu thuẫn, rất ít đụng.
“Tôi không chơi.” Trình Ân Ân thành thật nói, “Tôi không có tiền.”
Lý do này không phải là lý do thoái thác, cô chính là một con quỷ nghèo đói đáng thương. Cô chưa chán sống, làm sao có chuyện chơi bài cùng với ba người mà ai cũng khắc lên hai chữ “có tiền” như vậy chứ.
“Thua cứ tính cho tôi.” Giang Dự Thành chồng hết những tấm bài trong tay, giương mắt.
Trình Ân Ân do dự một chút, nhìn ba người đã xếp bài xong, đồng loạt nhìn qua cô, giống như đang gào khóc đòi ăn, đành phải ngồi xuống.
Sờ xong bài, đẩy bài thứ nhất ra, sức lực cô mới trở lại, không đúng, vừa rồi còn có một người mà.
Quay đầu nhìn thấy Giang Tiểu Sán đang chớp chớp mắt to ngồi bên cạnh. Lại nhìn phía sau, ‘chị gái cơ bắp’ vừa rồi còn thấy đứng ngoài cửa giờ không còn thấy đâu.
Trình Ân Ân ít khi chơi, cũng chính là cái trình độ mới hiểu rõ quy tắc trò chơi. Nhìn lại ba nhà còn lại, ai nấy đều là những người khôn khéo ăn người không nhả xương.
Giang Tiểu Sán ngồi trên ghế đẩu sau lưng cô làm quân sư cho cô.
Trong lúc Trình Ân Ân do dự không biết ra cây nào, Giang Tiểu Sán chỉ về phía bên trái một cái: “Đánh cái này.”
Một cây nhất đồng có vẻ dư thừa, sát bên bên tam tứ đồng.
Trình Ân Ân lại lắc đầu: “Chị thích cây này.” Đối với nhất đồng cô có cảm giác yêu thích, cho dù là có tác dụng hay không đều thích giữ lại trong tay.
Nói xong trịnh trọng đánh tứ đồng ra ngoài.
Giang Tiểu Sán một mặt cưng chiều: “Chị vui vẻ là được.”
Sau đó, kế tiếp, tận mắt chứng kiến, một cây, một cây, lại một cây. Trong ba lượt đi, cô lại sờ bài đem về ba cây nhất đồng còn lại về, lại thuận lợi nghe bài (*).
(*)听牌 – Nghe bài, một thuật ngữ dùng trong mạt chược, là trạng thái của một thẻ chỉ có thể được sử dụng trong trò chơi. (Theo Baidu)
“Ám giang (*).” Trình Ân Ân vui vẻ đẩy ngã bốn cây bài.
(*) 暗杠 – Ám giang, một thuật ngữ dùng trong mạt chược, là một đòn gia tăng phần trăm thắng lợi và lợi ích trong quá trình chơi. Nếu người chơi tự sờ được 4 cây bài giống nhau thì sẽ thành “Ám giang”. Sau một vòng lật bài có thể không cần lật bài nữa, nhưng sau khi kết thúc cho dù có ù hay không cũng bắt buộc mở bài cho đối thủ xem.
Giang Tiểu Sán bị sốc nặng rồi, có được vận may như vậy vì sao không đi mua xổ số chứ?
Cô vẫn luôn ‘yêu thương’ mà niết cây nhất đồng bên tay trái, mỗi lần sờ được một cây mới liền thả về phía ngoài cùng bên trái. Ba người còn lại không biết đó là cây gì, nhưng lại hiểu rõ ràng thao tác của cô.
Trình Ân Ân đắc ý bổ sung bài, cầm về, Giang Tiểu Sán nhìn lên ---- giang đế hoa (*).
(*)杠底花 – Giang đế hoa, thuật ngữ dùng trong mạt chược, vào cuối dãy bài nếu có một ám giang vừa mới được mở ra và bạn có thể nhấn mạnh cây cuối cùng. Cây bạn vừa nhấn mạnh gọi là giang đế hoa. (Theo Zhidao)
“Không phục không được.”
Giang Dự Thành đặt bài xuống, đẩy ra, khen một câu: “Lợi hại.”
Giang Trì hừ nhẹ một tiếng không rõ ý tứ, đôi môi giống như bất động từ trong kẽ răng nói một câu: “Người có thể ném ra ba lần bài tự sờ lợi hại hơn.”
Giang Nhất Hàng chậm rãi nói: “Có bản lĩnh thì cậu đừng ném ra.”
“Em dám sao.” Giang Trình gạt ra một câu, “Anh không thấy chú Tư trừng em à?”
“Biết vậy là tốt,” Giang Nhất Hàng cong môi cười, “Chú Tư của cậu tuổi đã cao, không có vợ cũng không dễ dàng.”
Trình Ân Ân nghiêm túc nghe Giang Tiểu Sán tính phiên cho cô, hoàn toàn không chú ý đến đối thoại của hai người kia.
Người nào đó trong cuộc vẫn điềm nhiên như không có việc gì, dường như không nghe thấy hai đứa cháu mình mở miệng chế nhạo “Chú Tư của cậu”.
Thắng bài, cảm xúc của Trình Ân Ân tăng vọt. Dĩ nhiên là sự thông minh của cô không cùng đẳng cấp với ba người còn lại nhưng được ưu điểm là vận may không tệ, không hề sờ qua cây nào vô dụng, mỗi một cây đều vừa vặn.
Trùng hợp là mỗi lần Giang Dự Thành ra bài luôn để cô ăn một cách kịp thời. Một giây trước cô đang suy nghĩ sờ ba điều là có thể nghe bài được, thì một giây sau Giang Dự Thành liền đánh ba điều ra. Thỉnh thoảng cũng cho những nhà khác ăn, Giang Nhất Hàng đụng một cái, cây tiếp theo Trình Ân Ân có thể sờ bài.
Với trình độ của ba vị còn lại, kỳ thật không cần đợi đến lúc cô nghe bài là có thể thắng được rồi. Nhưng không chịu được một người ỷ vào việc mình có bối phận lớn uy hiếp người dưới, muốn dỗ dành vợ mình không cho người khác thắng.
Nói là ba thiếu một kéo người đến cho đủ số, thật ra bọn họ mới là người đến chơi cùng.
Trình Ân Ân thắng liền bốn ván, một tháng tiền lương đã đến tay. Cô thắng nhưng cảm thấy xấu hổ, đẩy bài xong nói: “Tôi không đánh nữa.”
Chơi mạt chược kiểu này đánh không hề có chút thú vị. Giang Trì cũng buồn bực ngán ngẩm, nghe xong lời này lại tỏ ra hăng hái, đập tay lên bàn, cười lạnh một tiếng: “Thắng tiền xong muốn đi?”
Tiểu bá vương không phải đùa giỡn, đùa nghịch chuyển thành tức giận vô cùng hợp lý.
Trình Ân Ân giật mình, lập tức đẩy thẻ đánh bạc về phía cậu, cẩn thận từng li từng tí: “Trả lại cho anh.”
Lúc nãy bị Giang Dự Thành ép buộc cậu chưa hề tức giận, giờ phút này ngước mắt lên lặng lẽ nhìn qua.
Giang Trì không nghĩ cô “biến” thành một cô bé 17 tuổi, cậu không nhịn mà muốn dọa nạt, nhưng cậu phản ứng lại cực nhanh, thuận miệng nói một câu không có chút khe hở: “Tôi còn chưa thua đủ mà!”
Trình Ân Ân: “…”
Một vòng lại một vòng đánh xuống, Trình Ân Ân là một người gom toàn bộ. Cuối cùng, ba người đi tổng kết, cô nhìn số dư tài khoản trên năm chữ số, vì phát tài mà tâm tình đan xen giữa cảm giác kích động cùng với hổ thẹn vì lấy đi tiền của người khác.
Cuối cùng sau khi đi ra khỏi bàn đánh bài, cô đột nhiên nhớ lại chuyện họp lớp vốn đã bị ném sau đầu, ai da một tiếng.
“Không biết bọn học của tôi đã đi chưa.”
Cô vội vàng nói một câu với Giang Dự Thành, co cẳng muốn chạy, bị Giang Dự Thành kéo cái mũ áo khoác lại: “Đi rồi.”
Trình Ân Ân quay đầu, anh lại nói thêm một câu: “Đã thông báo cho cô rồi.”
Lúc này Trình Ân Ân mới yên tâm, không nói một tiếng liền biến mất cũng không phải phép. Cô bỏ qua tụ hội của cả lớp chạy đến chỗ này chơi mạt chược, bản thân thật sự là không hòa hợp tập thể.
Trình Ân Ân đã từng có nguyện vọng “Phất lên sau một đêm”, nhưng khi có thể thực hiện được thật ra không cảm thấy hạnh phúc như trong tưởng tượng. Nhất là khi đánh bạc có dùng để sức mạnh, nhận lấy thật ngại.
Lúc ra cửa, cô thành khẩn nói: “Tôi mời mọi người ăn cơm.”
Giang Nhất Hàng cười cười: “Đầu tiên cảm ơn lòng tốt của em nhưng mà tôi cùng với Tiểu Trì còn có việc. Bữa cơm này để chú Tư cùng với Tiểu Sán thưởng thức thay bọn ta đi.”
Loại người vừa ôn hòa lại vừa thân sĩ, làm cho nội tâm của Trình Ân Ân tự nhiên sinh ra cảm giác thân thiết, lúc ấy đầu óc nóng lên: “Anh ơi, em có thể thêm WeChat của anh được không?”
Giang Nhất Hàng liền giật mình.
Sau lưng Trình Ân Ân, vì hai chữ “Anh (*) ơi” kia mà bước chân của Giang Dự Thành cứng lại.
(*) Ở đây Trình Ân Ân dùng từ “ca" có nghĩa là anh trai.
Giang Trì đang đi phía trước quay đầu lại, nhướng mày, khoang tay xem kịch.
Khá lắm, thím đùa giỡn cháu trai lớn đây mà.
Giang Dự Thành đột nhiên đưa tay, nâng cái ót Trình Ân Ân kéo cô lại, động tác cứng rắn.
Lông mày của anh nhăn lại, ánh mắt sâu, giọng nói cũng trầm xuống: “Đừng có gặp ai cũng gọi là anh.”
Trình Ân Ân cũng cảm thấy lúc nãy mình quá đường đột, đỏ mặt cúi đầu không lên tiếng.
Lúc này không khí có chút xấu hổ, Giang Nhất Hàng không lên tiếng, giơ tay ra hiệu với Giang Dự Thành, sau đó quay đầu đi. Giang Trì phủ nón lên đầu, dựa vào bờ vai anh có chút hả hê: “Anh, có khả năng anh không sống qua đêm nay được. Về nhanh hàn chết cửa sổ đi, cẩn thận chú Tư đến lấy cái mạng chó của anh đó.”
Dưới thấu kính trong suốt kia, Giang Nhất Hàng híp mắt lại: “Đêm nay em đến ngủ phòng anh đi.”
“Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc xem bói nói mạng em cứng rắn.”
“…F*ck!”
Lão Trương tài xế đã lái xe tới, hai người vẫn đứng ở bậc thang không nhúc nhích. Giang Tiểu Sán hắt hơi một cái, đánh vỡ bầu không khí yên lắng, cọ bên chân Giang Dự Thành nũng nịu: “Ba, con lạnh.”
Sắc mặt Giang Dự Thành đã khôi phục, nhìn ra ra chút dị dạng: “Lên xe đi.”
Giang Tiểu Sán lập tức kéo Trình Ân Ân lên xe.
Cô một mực cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Giang Dự Thành nhìn cô vài lần, hỏi: “Không phải muốn mời khách hay sao?”
Lúc này Trình Ân Ân mới ngẩng đầu, mờ mịt trong mắt mất đi, phản ứng chậm chạp: “….A.”
Cô lấy điện thoại ra tìm nhà hàng, nhưng cô chưa từng đi qua chỗ nào cao cấp cả. Cô có chút sợ hãi vì lần đầu mời bọn họ ăn cơm, còn dẫm phải mìn nên hết sức cẩn thận.
Quá mức nhập tâm, cho nên khi cô chọn được nơi mới phát hiện xe đã dừng lại.
“Chúng ta ăn nhà hàng này được không?” Cô đưa điện thoại qua cho Giang Dự Thành nhìn, khung cảnh thật đẹp, danh tiếng cũng rất tốt.
Quan trọng chính là hình ảnh đồ ăn nhìn rất tuyệt, con sâu thèm ăn trong người cô cũng đã được khơi dậy.
Giang Dự Thành chỉ liếc mắt, cằm nhẹ nhàng nhấc.
Phạm Bưu đã đi ra ngoài mở cửa xe, Trình Ân Ân quay đầu, logo của nhà hàng vừa thấy trên di động giờ đã xuất hiện ngay trong tầm mắt.
Cô kinh ngạc xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn một hồi lâu. Sau đó quay đầu, dùng ánh mắt nhìn một kẻ lừa đảo trừng mắt nhìn Giang Dự Thành.
“Sao chú biết tôi sẽ chọn nhà hàng này?”
Trên mặt Giang Dự Thành không chút rung động, bước từng bước chân dài đi ngang qua bên cạnh cô, vứt xuống một câu:
“Có cái gì của cô mà tôi không biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Trình Ân Ân đi theo Giang Dự Thành tới, Phạm Bưu đã hắc hắc vui sướng đi vào ghế lô từ sớm.
Bên trong gian phòng mọi người còn đang chơi bài, vì Giang Dự Thành nửa chừng thì bỏ đi nên bây giờ trên bàn bài có hai người:
Một người đàn ông trẻ tuổi chừng 25-26 tuổi, mặc một cái áo len cổ cao, nhã nhặn thanh lịch, khí chất nhẹ nhàng, dịu dàng. Nhưng trên mũi nâng đỡ một cặp kính không gọng bằng kim loại càng nhấn mạnh khuôn mặt lại thanh cao lạnh lùng kia. Hiện ra mấy phần tinh anh tinh nhuệ cùng với cảm giác xa cách;
Người còn lại là một nam sinh xấp xỉ tuổi của cô. Vào tháng 11 nhưng cũng chỉ mặc một cái áo len trùm đầu, giữa hai đầu lông mày che giấu một chút u ám, nhiều hơn chính là bộ dáng kiêu ngạo --- Đại khái bây giờ cậu ta để Giang Tiểu Sán trên đùi, uy hiếp muốn cởi quần cậu bé.
“Đầu có thể rơi, quần không thể rơi!” Giang Tiểu Sán bị cậu ta kéo lại đối diện, hai cái tay nhỏ dùng hết sức nắm lấy cái lưng quần thề sống thề chết không theo.
“Biết sai rồi chưa?” Giang Trình đánh một cái trên mông cậu bé một cái, “Lần sau nếu còn nói xấu anh một lần nữa ---- Anh không đánh em. Anh là một người văn minh, không giống như ba em, anh sẽ lột quần em ra treo em lên, trưng ‘quả ớt nhỏ’ của em cho mọi người xem.”
Ánh mắt Giang Nhất Hàng nhìn về phía cửa: “Đừng nghịch nữa, người đến rồi kìa.”
Nhìn thấy Trình Ân Ân bước vào, Giang Tiểu Sán người mà hình tượng idol của đã rơi đầy đất. Lúc này bùng nổ hết sức mạnh, thoát khỏi kìm kẹp của Giang Trì, nhanh chóng xách quần, xông ra ôm chặt đùi Giang Dự Thành cáo trạng.
“Hu hu hu ba, anh hai mắng ba không văn minh.”
Giang Trì chỉ vào cậu bé, nghiến răng, “Em, cái tên tiểu lưu manh này!”
Giang Tiểu Sán: “Hu hu hu, anh hai còn mắng ba là lưu manh!”
“…”
Giang Trì không rảnh so đo với cậu bé, tầm mắt bị cây cột che khuất, cùi chỏ của cậu chống trên đầu gối, đầu nghiêng về bên phải, đầu nghiêng về bên phải.
Vừa vào cửa, tay của Trình Ân Ân được thả ra, cô tò mò nhìn hai anh chàng đẹp trai kia. Hai người kia cũng đang tìm tòi nghiên cứu cô.
Cuộc đối đầu không rõ ý vị kéo dài chưa đến mười giây đồng hồ, Trình Ân Ân mở miệng chào hỏi trước: “Xin chào hai anh.”
Ngữ khí vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
“….”
Trên mặt của hai người đối diện đồng thời hiện ra một thần sắc quỷ dị.
Bối vị có chút rối loạn nha.
Giang Nhất Hàng cũng biết nghe lời mà đáp lại: “Xin chào.”
Giang Trì nhướn mày, mặt mày tươi cười có chút thâm ý: “Xin chào em gái.”
Bình tĩnh nhất không ai qua được Giang Dự Thành.
Anh lãnh đạm liếc qua nhìn Giang Trì kẻ đang thừa cơ chiếm tiện nghi, bình tĩnh ngồi xuống, chân dài gác lên nhau, nhìn Trình Ân Ân nói: “Tới đây.”
Trình Ân Ân đi qua, nhìn một chút bàn đánh bài, do dự nói: “Chú Giang, chú tìm tôi có việc gì vậy. Họp lớp của chúng tôi còn chưa kết thúc.”
Khung xương của Giang Dự Thành được sinh ra vô cùng tốt, hai tay cầm vuốt mạt chược cũng thật là đẹp mắt. Anh chậm rãi chất bài, nghe vậy con mắt cũng không thèm nhấc, cong bàn tay gõ gõ vào chỗ trống bên trái.
“Ba thiếu một.”
Thật ra thú vui chơi mạt chược Trình Ân Ân cũng thấy thích. Nhưng mà Phương Mạn Dung trầm mê mạt chược, hơn nữa trong nhà không khi nào là không đánh bài cũng vì đó mà xảy ra cãi nhau làm cho cô có chút mâu thuẫn, rất ít đụng.
“Tôi không chơi.” Trình Ân Ân thành thật nói, “Tôi không có tiền.”
Lý do này không phải là lý do thoái thác, cô chính là một con quỷ nghèo đói đáng thương. Cô chưa chán sống, làm sao có chuyện chơi bài cùng với ba người mà ai cũng khắc lên hai chữ “có tiền” như vậy chứ.
“Thua cứ tính cho tôi.” Giang Dự Thành chồng hết những tấm bài trong tay, giương mắt.
Trình Ân Ân do dự một chút, nhìn ba người đã xếp bài xong, đồng loạt nhìn qua cô, giống như đang gào khóc đòi ăn, đành phải ngồi xuống.
Sờ xong bài, đẩy bài thứ nhất ra, sức lực cô mới trở lại, không đúng, vừa rồi còn có một người mà.
Quay đầu nhìn thấy Giang Tiểu Sán đang chớp chớp mắt to ngồi bên cạnh. Lại nhìn phía sau, ‘chị gái cơ bắp’ vừa rồi còn thấy đứng ngoài cửa giờ không còn thấy đâu.
Trình Ân Ân ít khi chơi, cũng chính là cái trình độ mới hiểu rõ quy tắc trò chơi. Nhìn lại ba nhà còn lại, ai nấy đều là những người khôn khéo ăn người không nhả xương.
Giang Tiểu Sán ngồi trên ghế đẩu sau lưng cô làm quân sư cho cô.
Trong lúc Trình Ân Ân do dự không biết ra cây nào, Giang Tiểu Sán chỉ về phía bên trái một cái: “Đánh cái này.”
Một cây nhất đồng có vẻ dư thừa, sát bên bên tam tứ đồng.
Trình Ân Ân lại lắc đầu: “Chị thích cây này.” Đối với nhất đồng cô có cảm giác yêu thích, cho dù là có tác dụng hay không đều thích giữ lại trong tay.
Nói xong trịnh trọng đánh tứ đồng ra ngoài.
Giang Tiểu Sán một mặt cưng chiều: “Chị vui vẻ là được.”
Sau đó, kế tiếp, tận mắt chứng kiến, một cây, một cây, lại một cây. Trong ba lượt đi, cô lại sờ bài đem về ba cây nhất đồng còn lại về, lại thuận lợi nghe bài (*).
(*)听牌 – Nghe bài, một thuật ngữ dùng trong mạt chược, là trạng thái của một thẻ chỉ có thể được sử dụng trong trò chơi. (Theo Baidu)
“Ám giang (*).” Trình Ân Ân vui vẻ đẩy ngã bốn cây bài.
(*) 暗杠 – Ám giang, một thuật ngữ dùng trong mạt chược, là một đòn gia tăng phần trăm thắng lợi và lợi ích trong quá trình chơi. Nếu người chơi tự sờ được 4 cây bài giống nhau thì sẽ thành “Ám giang”. Sau một vòng lật bài có thể không cần lật bài nữa, nhưng sau khi kết thúc cho dù có ù hay không cũng bắt buộc mở bài cho đối thủ xem.
Giang Tiểu Sán bị sốc nặng rồi, có được vận may như vậy vì sao không đi mua xổ số chứ?
Cô vẫn luôn ‘yêu thương’ mà niết cây nhất đồng bên tay trái, mỗi lần sờ được một cây mới liền thả về phía ngoài cùng bên trái. Ba người còn lại không biết đó là cây gì, nhưng lại hiểu rõ ràng thao tác của cô.
Trình Ân Ân đắc ý bổ sung bài, cầm về, Giang Tiểu Sán nhìn lên ---- giang đế hoa (*).
(*)杠底花 – Giang đế hoa, thuật ngữ dùng trong mạt chược, vào cuối dãy bài nếu có một ám giang vừa mới được mở ra và bạn có thể nhấn mạnh cây cuối cùng. Cây bạn vừa nhấn mạnh gọi là giang đế hoa. (Theo Zhidao)
“Không phục không được.”
Giang Dự Thành đặt bài xuống, đẩy ra, khen một câu: “Lợi hại.”
Giang Trì hừ nhẹ một tiếng không rõ ý tứ, đôi môi giống như bất động từ trong kẽ răng nói một câu: “Người có thể ném ra ba lần bài tự sờ lợi hại hơn.”
Giang Nhất Hàng chậm rãi nói: “Có bản lĩnh thì cậu đừng ném ra.”
“Em dám sao.” Giang Trình gạt ra một câu, “Anh không thấy chú Tư trừng em à?”
“Biết vậy là tốt,” Giang Nhất Hàng cong môi cười, “Chú Tư của cậu tuổi đã cao, không có vợ cũng không dễ dàng.”
Trình Ân Ân nghiêm túc nghe Giang Tiểu Sán tính phiên cho cô, hoàn toàn không chú ý đến đối thoại của hai người kia.
Người nào đó trong cuộc vẫn điềm nhiên như không có việc gì, dường như không nghe thấy hai đứa cháu mình mở miệng chế nhạo “Chú Tư của cậu”.
Thắng bài, cảm xúc của Trình Ân Ân tăng vọt. Dĩ nhiên là sự thông minh của cô không cùng đẳng cấp với ba người còn lại nhưng được ưu điểm là vận may không tệ, không hề sờ qua cây nào vô dụng, mỗi một cây đều vừa vặn.
Trùng hợp là mỗi lần Giang Dự Thành ra bài luôn để cô ăn một cách kịp thời. Một giây trước cô đang suy nghĩ sờ ba điều là có thể nghe bài được, thì một giây sau Giang Dự Thành liền đánh ba điều ra. Thỉnh thoảng cũng cho những nhà khác ăn, Giang Nhất Hàng đụng một cái, cây tiếp theo Trình Ân Ân có thể sờ bài.
Với trình độ của ba vị còn lại, kỳ thật không cần đợi đến lúc cô nghe bài là có thể thắng được rồi. Nhưng không chịu được một người ỷ vào việc mình có bối phận lớn uy hiếp người dưới, muốn dỗ dành vợ mình không cho người khác thắng.
Nói là ba thiếu một kéo người đến cho đủ số, thật ra bọn họ mới là người đến chơi cùng.
Trình Ân Ân thắng liền bốn ván, một tháng tiền lương đã đến tay. Cô thắng nhưng cảm thấy xấu hổ, đẩy bài xong nói: “Tôi không đánh nữa.”
Chơi mạt chược kiểu này đánh không hề có chút thú vị. Giang Trì cũng buồn bực ngán ngẩm, nghe xong lời này lại tỏ ra hăng hái, đập tay lên bàn, cười lạnh một tiếng: “Thắng tiền xong muốn đi?”
Tiểu bá vương không phải đùa giỡn, đùa nghịch chuyển thành tức giận vô cùng hợp lý.
Trình Ân Ân giật mình, lập tức đẩy thẻ đánh bạc về phía cậu, cẩn thận từng li từng tí: “Trả lại cho anh.”
Lúc nãy bị Giang Dự Thành ép buộc cậu chưa hề tức giận, giờ phút này ngước mắt lên lặng lẽ nhìn qua.
Giang Trì không nghĩ cô “biến” thành một cô bé 17 tuổi, cậu không nhịn mà muốn dọa nạt, nhưng cậu phản ứng lại cực nhanh, thuận miệng nói một câu không có chút khe hở: “Tôi còn chưa thua đủ mà!”
Trình Ân Ân: “…”
Một vòng lại một vòng đánh xuống, Trình Ân Ân là một người gom toàn bộ. Cuối cùng, ba người đi tổng kết, cô nhìn số dư tài khoản trên năm chữ số, vì phát tài mà tâm tình đan xen giữa cảm giác kích động cùng với hổ thẹn vì lấy đi tiền của người khác.
Cuối cùng sau khi đi ra khỏi bàn đánh bài, cô đột nhiên nhớ lại chuyện họp lớp vốn đã bị ném sau đầu, ai da một tiếng.
“Không biết bọn học của tôi đã đi chưa.”
Cô vội vàng nói một câu với Giang Dự Thành, co cẳng muốn chạy, bị Giang Dự Thành kéo cái mũ áo khoác lại: “Đi rồi.”
Trình Ân Ân quay đầu, anh lại nói thêm một câu: “Đã thông báo cho cô rồi.”
Lúc này Trình Ân Ân mới yên tâm, không nói một tiếng liền biến mất cũng không phải phép. Cô bỏ qua tụ hội của cả lớp chạy đến chỗ này chơi mạt chược, bản thân thật sự là không hòa hợp tập thể.
Trình Ân Ân đã từng có nguyện vọng “Phất lên sau một đêm”, nhưng khi có thể thực hiện được thật ra không cảm thấy hạnh phúc như trong tưởng tượng. Nhất là khi đánh bạc có dùng để sức mạnh, nhận lấy thật ngại.
Lúc ra cửa, cô thành khẩn nói: “Tôi mời mọi người ăn cơm.”
Giang Nhất Hàng cười cười: “Đầu tiên cảm ơn lòng tốt của em nhưng mà tôi cùng với Tiểu Trì còn có việc. Bữa cơm này để chú Tư cùng với Tiểu Sán thưởng thức thay bọn ta đi.”
Loại người vừa ôn hòa lại vừa thân sĩ, làm cho nội tâm của Trình Ân Ân tự nhiên sinh ra cảm giác thân thiết, lúc ấy đầu óc nóng lên: “Anh ơi, em có thể thêm WeChat của anh được không?”
Giang Nhất Hàng liền giật mình.
Sau lưng Trình Ân Ân, vì hai chữ “Anh (*) ơi” kia mà bước chân của Giang Dự Thành cứng lại.
(*) Ở đây Trình Ân Ân dùng từ “ca" có nghĩa là anh trai.
Giang Trì đang đi phía trước quay đầu lại, nhướng mày, khoang tay xem kịch.
Khá lắm, thím đùa giỡn cháu trai lớn đây mà.
Giang Dự Thành đột nhiên đưa tay, nâng cái ót Trình Ân Ân kéo cô lại, động tác cứng rắn.
Lông mày của anh nhăn lại, ánh mắt sâu, giọng nói cũng trầm xuống: “Đừng có gặp ai cũng gọi là anh.”
Trình Ân Ân cũng cảm thấy lúc nãy mình quá đường đột, đỏ mặt cúi đầu không lên tiếng.
Lúc này không khí có chút xấu hổ, Giang Nhất Hàng không lên tiếng, giơ tay ra hiệu với Giang Dự Thành, sau đó quay đầu đi. Giang Trì phủ nón lên đầu, dựa vào bờ vai anh có chút hả hê: “Anh, có khả năng anh không sống qua đêm nay được. Về nhanh hàn chết cửa sổ đi, cẩn thận chú Tư đến lấy cái mạng chó của anh đó.”
Dưới thấu kính trong suốt kia, Giang Nhất Hàng híp mắt lại: “Đêm nay em đến ngủ phòng anh đi.”
“Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc xem bói nói mạng em cứng rắn.”
“…F*ck!”
Lão Trương tài xế đã lái xe tới, hai người vẫn đứng ở bậc thang không nhúc nhích. Giang Tiểu Sán hắt hơi một cái, đánh vỡ bầu không khí yên lắng, cọ bên chân Giang Dự Thành nũng nịu: “Ba, con lạnh.”
Sắc mặt Giang Dự Thành đã khôi phục, nhìn ra ra chút dị dạng: “Lên xe đi.”
Giang Tiểu Sán lập tức kéo Trình Ân Ân lên xe.
Cô một mực cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Giang Dự Thành nhìn cô vài lần, hỏi: “Không phải muốn mời khách hay sao?”
Lúc này Trình Ân Ân mới ngẩng đầu, mờ mịt trong mắt mất đi, phản ứng chậm chạp: “….A.”
Cô lấy điện thoại ra tìm nhà hàng, nhưng cô chưa từng đi qua chỗ nào cao cấp cả. Cô có chút sợ hãi vì lần đầu mời bọn họ ăn cơm, còn dẫm phải mìn nên hết sức cẩn thận.
Quá mức nhập tâm, cho nên khi cô chọn được nơi mới phát hiện xe đã dừng lại.
“Chúng ta ăn nhà hàng này được không?” Cô đưa điện thoại qua cho Giang Dự Thành nhìn, khung cảnh thật đẹp, danh tiếng cũng rất tốt.
Quan trọng chính là hình ảnh đồ ăn nhìn rất tuyệt, con sâu thèm ăn trong người cô cũng đã được khơi dậy.
Giang Dự Thành chỉ liếc mắt, cằm nhẹ nhàng nhấc.
Phạm Bưu đã đi ra ngoài mở cửa xe, Trình Ân Ân quay đầu, logo của nhà hàng vừa thấy trên di động giờ đã xuất hiện ngay trong tầm mắt.
Cô kinh ngạc xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn một hồi lâu. Sau đó quay đầu, dùng ánh mắt nhìn một kẻ lừa đảo trừng mắt nhìn Giang Dự Thành.
“Sao chú biết tôi sẽ chọn nhà hàng này?”
Trên mặt Giang Dự Thành không chút rung động, bước từng bước chân dài đi ngang qua bên cạnh cô, vứt xuống một câu:
“Có cái gì của cô mà tôi không biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com