Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vô tình giả gái được người yêu - Chương 8
Thở dài một hơi, thôi thì đã lỡ rồi, cứ đưa anh ta về nhà trước vậy. Trần Vũ bế Cố Mặc ra khỏi quán bar, đón được một chiếc taxi. Mà khoan, nhà cậu ta ở đâu? Vừa rồi cô gái kia gọi anh ta là Cố Mặc thì phải :
– Này Cố Mặc, tỉnh dậy đi, nhà cậu ở đâu? – Trần Vũ khẽ vỗ lên mặt cậu ta. Gò má này nhìn qua thật gầy, ai ngờ chạm vào cũng mềm mại lắm.
– Ưʍ…ưʍ…- Cố Mặc nhíu mày hất tay anh ra, hai mắt nhắm nghiền vẫn không chịu tỉnh.
– Này cậu, rốt cuộc hai người định đi đâu? – Bác tài nóng ruột giục.
– À…- Trần Vũ ngập ngừng, trong người cậu cũng không đủ tiền thuê khách sạn, vì có bao nhiêu đã đưa cho đàn chị để trả cho bữa tăng hai, trong người có lẽ chỉ đủ tiền đi taxi. Anh thở dài – Bác đi tới Ngõ XX, Đường XX nhé.
Trần Vũ bế người về nhà, cũng may là Cố Mặc không nặng, lại còn ngủ rất ngoan ngoãn. Trần Vũ thả người đang ngủ ngon lành kia lên giường mình, quần áo cùng người cậu đều là mùi rượu lẫn với mùi vị hỗn tạp trong quán bar, cả người cũng ướt đẫm mồ hôi, không thể để thế này mà ngủ được.
– Đây là chuyện bất đắc dĩ, sáng mai tỉnh dậy đừng có ăn vạ tôi đấy – Trần Vũ lại chật vật vác người vào nhà tắm, nhịn xấu hổ thay quần áo rồi tắm rửa cho Cố Mặc, anh thầm nghĩ, sao mình giống như đang chăm sóc con trai quá vậy.
Cả quá trình đi tắm tới lúc xong xuôi, ngoại trừ vài lần Cố Mặc cựa quậy, thì cậu đều ngủ say. May mà trong nhà Trần Vũ có sẵn đồ lót mới, nhưng đồ ngủ thì…Cố Mặc so với anh nhỏ bé hơn nên không mặc vừa cái quần nào hết. Thôi thì chỉ mặc áo vậy. Sau khi đem cậu trai lạ đã được tắm rửa sạch sẽ thơm tho vào giường, cẩn thận đắp chăn cho anh ta, Trần Vũ mới có thời gian đi tắm.
Tưởng rằng mọi chuyện tối nay đều đã hoàn thành, tắm xong sẽ ra sofa ngủ tạm, ai ngờ vừa ra khỏi nhà tắm, Trần Vũ đã thấy Cố Mặc tỉnh dậy ngồi trên giường, nhìn anh chằm chằm.
Hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau, Cố Mặc không có phản ứng, Trần Vũ cũng thế, đứng im không nhúc nhích. Cậu ta tỉnh dậy rồi, sao lại nhìn mình thế? Còn đang khó hiểu, đột nhiên Cố Mặc mếu máo, rồi cứ thế òa khóc luôn:
– Oaaaa…hức…hức…oaaaaa….- Cậu ta khóc rất to, nước mắt cứ thế tuôn trào như gặp chuyện gì ấm ức lắm vậy. Trần Vũ bị tiếng khóc lớn đến dọa người này làm cho sang chấn tâm lý luôn rồi, vội vàng chạy tới cạnh giường:
– Này anh đừng khóc chứ…thôi nào, hàng xóm nghe thấy lại nghĩ tôi bắt nạt người khác mất…- Anh bối rối không biết nên làm gì, thậm chí càng dỗ lại càng khiến cậu ta khóc to hơn – Ngoan nào, cậu muốn gì đây hả…
– Ôm ôm…- Cố Mặc dang tay, như một đứa trẻ con, ấm ức mím môi kiềm chế nước mắt lại.
– Cái gì thế này…- Trần Vũ đỡ trán nhíu mày, chính xác đây là một cục nợ, một cục nợ mang hình dáng người trưởng thành nhưng bên trong là một đứa trẻ con không hơn không kém
– Ôm ôm…hức…- Cố Mặc thấy anh không có phản ứng ghét bỏ mình, nước mắt lại chực tuôn ra.
– Thôi nào thôi nào, ôm là được chứ gì…- Trần Vũ bất lực rồi, anh trèo lên giường ôm Cố Mặc vào lòng. Lúc này cậu ta mới trở lại thành con mèo ngoan, rúc đầu vào ngực anh, nấc khẽ vài tiếng rồi ngủ mất. Trần Vũ lắc đầu, định đợi cậu ngủ say hẳn sẽ tách cậu ra, nhưng phát hiện Cố Mặc đã ôm chặt lấy eo anh, mỗi lần thử gỡ ra, lại thấy cậu nhíu mày như sắp bị đánh thức.
Thử một hồi, Trần Vũ bỏ cuộc, nằm xuống cùng Cố Mặc luôn. Anh chỉnh ánh đèn tối lại, trong ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ, chú tâm quan sát “cục nợ” mình vừa nhặt được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, màu hồng trên hai má còn chưa tan hết, lông mi cong dài thi thoảng khẽ chuyển động rung nhẹ. Vẻ ngoài cũng gọi là xinh đẹp, so với Lâm Triết…Nghĩ tới đây anh lập tức lắc đầu phủ nhận so sánh tào lao của mình.
Lâm Triết và cậu ta hoàn toàn khác nhau, chỉ là bây giờ Lâm Triết đã trở thành của người khác mất rồi.
Hai tiếng chuông điện thoại đồng loạt vang lên cùng một lúc, tiếng nhạc khác nhau nhưng đều chói tai kêu inh ỏi. Hai người đàn ông đồng loạt bật dậy, mơ mơ màng màng mò mẫm tìm điện thoại.
– May quá, hôm nay là chủ nhật…- Mở điện thoại tắt báo thức, tranh thủ xem giờ, cả hai không hẹn mà thở phào một tiếng, ném điện thoại sang một bên, tự nhiên mà nằm xuống trùm chăn tiếp tục ngủ, không hề phát hiện ra điều kì lạ.
1 giây, 2 giây, rồi 5 giây trôi qua.
Cố Mặc và Trần Vũ một lần nữa cùng ngồi bật dậy, bốn mắt nhìn nhau, chớp chớp…
– Aaaaaaaaa…Bốp!!!- Trần Vũ chưa kịp mở lời giải thích, Cố Mặc đã phát hoảng hét toáng lên, đồng thời giơ tay tặng cho Trần Vũ một cú tát giòn giã. Cậu quấn chăn quanh người, nhảy khỏi giường, chỉ tay thẳng mặt người kia – Anh…anh…anh là ai hả? Sao lại ở nhà tôi!!!!
– Ai da…Anh bình tĩnh chút đi đã…- Trần Vũ ôm bên má bị tát đến đau rát, tên nhóc này nhỏ người mà sao lực đạo cánh tay mạnh quá vậy.
– Bình tĩnh cái con khỉ khô…- Cố Mặc lại thấy thân dưới man mát, nhìn xuống thấy mình không hề mặc quần, chỉ mang độc nhất chiếc qυầи ɭóŧ, áo cũng đã thay ra.
Đầu óc quay cuồng choáng váng, buổi sáng thức dậy bên cạnh tên đàn ông lạ, lại còn quần áo không chỉnh tề. Chẳng lẽ…cậu mất đời trai rồi.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt Cố Mặc hết đỏ lại xanh, biểu cảm tái mét. Nhìn thấy Cố Mặc đột nhiên hết nháo loạn đứng im, tưởng cậu đã bình tĩnh hơn, Trần Vũ mới tới gần muốn giải thích.
Ai ngờ còn chưa kịp đến, Cố Mặc đã cứ thế mà rơi nước mắt, từng giọt từng giọt lăn dài trên gò má ửng đỏ. Trần Vũ đối với nước mắt chính là không có sức kháng cự, nhất thời luống cuống tay chân không biết làm thế nào.
– Hức…oaaaaaa…- Cố Mặc thì càng lúc khóc càng to, lại càng khiến lòng Trần Vũ rối như tơ vò, đầu óc không thông.
– Nào…anh nhất thời đừng khóc, ngoan nào…- Trần Vũ nhịn đau nhịn tức, tiến đến dỗ dành con quỷ mít ướt kia – Sao anh lại khóc nữa vậy chứ…
– Sao tôi không khóc được…tấm thân xử nam của tôi, cứ vậy mà mất rồi…Oaaaaaa..- Cố Mặc vừa khóc vừa vung tay đánh lên ngực Trần Vũ, giọng mũi nghẹn ngào vừa đáng thương vừa mềm mại gãi cho tâm Trần Vũ ngứa ngáy.
– Không phải…mọi thứ không như anh nghĩ đâu…haizz…- Trần Vũ thở dài đỡ trán, anh kéo Cố Mặc về giường, để cậu ngồi ngay ngắn, lôi khăn giấy lau nước mắt cho cậu. – Anh phải bình tĩnh lại…nghe tôi giải thích được không?
Đợi một lúc, Cố Mặc cuối cùng cũng ngưng khóc, sau đó là một màn giải thích cặn kẽ từng chi tiết một của Trần Vũ.
– Tôi thề là chưa làm gì quá giới hạn hết! – Kết thúc bài phát biểu là lời tuyên thệ của Trần Vũ. – Anh ổn rồi chứ?
– Ừm…- Nhìn dáng vẻ thành thật trước mặt, Cố Mặc khẽ gật đầu, cậu cũng không cảm thấy cơ thể đau nhức, có vẻ họ thực sự chưa làm gì hết.
– Vậy tốt…Shhh..- Trần Vũ gật đầu mỉm cười, nhưng vết tát trên má đột phá đau rát khiến anh nhíu mày lại
– Cậu…cậu đau lắm sao…- Bây giờ lại đến lượt Cố Mặc luống cuống, cậu không ngờ mình lại ra tay mạnh như thế, một bên má của đối phương đều đỏ cả lên, trong lòng dâng trào cảm giác áy náy.
– Không sao…- Trần Vũ gượng cười, lôi hộp sơ cứu dưới gầm giường ra lục lọi, may mà vẫn tìm thấy một lọ thuốc tiêu sưng.
– Này Cố Mặc, tỉnh dậy đi, nhà cậu ở đâu? – Trần Vũ khẽ vỗ lên mặt cậu ta. Gò má này nhìn qua thật gầy, ai ngờ chạm vào cũng mềm mại lắm.
– Ưʍ…ưʍ…- Cố Mặc nhíu mày hất tay anh ra, hai mắt nhắm nghiền vẫn không chịu tỉnh.
– Này cậu, rốt cuộc hai người định đi đâu? – Bác tài nóng ruột giục.
– À…- Trần Vũ ngập ngừng, trong người cậu cũng không đủ tiền thuê khách sạn, vì có bao nhiêu đã đưa cho đàn chị để trả cho bữa tăng hai, trong người có lẽ chỉ đủ tiền đi taxi. Anh thở dài – Bác đi tới Ngõ XX, Đường XX nhé.
Trần Vũ bế người về nhà, cũng may là Cố Mặc không nặng, lại còn ngủ rất ngoan ngoãn. Trần Vũ thả người đang ngủ ngon lành kia lên giường mình, quần áo cùng người cậu đều là mùi rượu lẫn với mùi vị hỗn tạp trong quán bar, cả người cũng ướt đẫm mồ hôi, không thể để thế này mà ngủ được.
– Đây là chuyện bất đắc dĩ, sáng mai tỉnh dậy đừng có ăn vạ tôi đấy – Trần Vũ lại chật vật vác người vào nhà tắm, nhịn xấu hổ thay quần áo rồi tắm rửa cho Cố Mặc, anh thầm nghĩ, sao mình giống như đang chăm sóc con trai quá vậy.
Cả quá trình đi tắm tới lúc xong xuôi, ngoại trừ vài lần Cố Mặc cựa quậy, thì cậu đều ngủ say. May mà trong nhà Trần Vũ có sẵn đồ lót mới, nhưng đồ ngủ thì…Cố Mặc so với anh nhỏ bé hơn nên không mặc vừa cái quần nào hết. Thôi thì chỉ mặc áo vậy. Sau khi đem cậu trai lạ đã được tắm rửa sạch sẽ thơm tho vào giường, cẩn thận đắp chăn cho anh ta, Trần Vũ mới có thời gian đi tắm.
Tưởng rằng mọi chuyện tối nay đều đã hoàn thành, tắm xong sẽ ra sofa ngủ tạm, ai ngờ vừa ra khỏi nhà tắm, Trần Vũ đã thấy Cố Mặc tỉnh dậy ngồi trên giường, nhìn anh chằm chằm.
Hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau, Cố Mặc không có phản ứng, Trần Vũ cũng thế, đứng im không nhúc nhích. Cậu ta tỉnh dậy rồi, sao lại nhìn mình thế? Còn đang khó hiểu, đột nhiên Cố Mặc mếu máo, rồi cứ thế òa khóc luôn:
– Oaaaa…hức…hức…oaaaaa….- Cậu ta khóc rất to, nước mắt cứ thế tuôn trào như gặp chuyện gì ấm ức lắm vậy. Trần Vũ bị tiếng khóc lớn đến dọa người này làm cho sang chấn tâm lý luôn rồi, vội vàng chạy tới cạnh giường:
– Này anh đừng khóc chứ…thôi nào, hàng xóm nghe thấy lại nghĩ tôi bắt nạt người khác mất…- Anh bối rối không biết nên làm gì, thậm chí càng dỗ lại càng khiến cậu ta khóc to hơn – Ngoan nào, cậu muốn gì đây hả…
– Ôm ôm…- Cố Mặc dang tay, như một đứa trẻ con, ấm ức mím môi kiềm chế nước mắt lại.
– Cái gì thế này…- Trần Vũ đỡ trán nhíu mày, chính xác đây là một cục nợ, một cục nợ mang hình dáng người trưởng thành nhưng bên trong là một đứa trẻ con không hơn không kém
– Ôm ôm…hức…- Cố Mặc thấy anh không có phản ứng ghét bỏ mình, nước mắt lại chực tuôn ra.
– Thôi nào thôi nào, ôm là được chứ gì…- Trần Vũ bất lực rồi, anh trèo lên giường ôm Cố Mặc vào lòng. Lúc này cậu ta mới trở lại thành con mèo ngoan, rúc đầu vào ngực anh, nấc khẽ vài tiếng rồi ngủ mất. Trần Vũ lắc đầu, định đợi cậu ngủ say hẳn sẽ tách cậu ra, nhưng phát hiện Cố Mặc đã ôm chặt lấy eo anh, mỗi lần thử gỡ ra, lại thấy cậu nhíu mày như sắp bị đánh thức.
Thử một hồi, Trần Vũ bỏ cuộc, nằm xuống cùng Cố Mặc luôn. Anh chỉnh ánh đèn tối lại, trong ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ, chú tâm quan sát “cục nợ” mình vừa nhặt được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, màu hồng trên hai má còn chưa tan hết, lông mi cong dài thi thoảng khẽ chuyển động rung nhẹ. Vẻ ngoài cũng gọi là xinh đẹp, so với Lâm Triết…Nghĩ tới đây anh lập tức lắc đầu phủ nhận so sánh tào lao của mình.
Lâm Triết và cậu ta hoàn toàn khác nhau, chỉ là bây giờ Lâm Triết đã trở thành của người khác mất rồi.
Hai tiếng chuông điện thoại đồng loạt vang lên cùng một lúc, tiếng nhạc khác nhau nhưng đều chói tai kêu inh ỏi. Hai người đàn ông đồng loạt bật dậy, mơ mơ màng màng mò mẫm tìm điện thoại.
– May quá, hôm nay là chủ nhật…- Mở điện thoại tắt báo thức, tranh thủ xem giờ, cả hai không hẹn mà thở phào một tiếng, ném điện thoại sang một bên, tự nhiên mà nằm xuống trùm chăn tiếp tục ngủ, không hề phát hiện ra điều kì lạ.
1 giây, 2 giây, rồi 5 giây trôi qua.
Cố Mặc và Trần Vũ một lần nữa cùng ngồi bật dậy, bốn mắt nhìn nhau, chớp chớp…
– Aaaaaaaaa…Bốp!!!- Trần Vũ chưa kịp mở lời giải thích, Cố Mặc đã phát hoảng hét toáng lên, đồng thời giơ tay tặng cho Trần Vũ một cú tát giòn giã. Cậu quấn chăn quanh người, nhảy khỏi giường, chỉ tay thẳng mặt người kia – Anh…anh…anh là ai hả? Sao lại ở nhà tôi!!!!
– Ai da…Anh bình tĩnh chút đi đã…- Trần Vũ ôm bên má bị tát đến đau rát, tên nhóc này nhỏ người mà sao lực đạo cánh tay mạnh quá vậy.
– Bình tĩnh cái con khỉ khô…- Cố Mặc lại thấy thân dưới man mát, nhìn xuống thấy mình không hề mặc quần, chỉ mang độc nhất chiếc qυầи ɭóŧ, áo cũng đã thay ra.
Đầu óc quay cuồng choáng váng, buổi sáng thức dậy bên cạnh tên đàn ông lạ, lại còn quần áo không chỉnh tề. Chẳng lẽ…cậu mất đời trai rồi.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt Cố Mặc hết đỏ lại xanh, biểu cảm tái mét. Nhìn thấy Cố Mặc đột nhiên hết nháo loạn đứng im, tưởng cậu đã bình tĩnh hơn, Trần Vũ mới tới gần muốn giải thích.
Ai ngờ còn chưa kịp đến, Cố Mặc đã cứ thế mà rơi nước mắt, từng giọt từng giọt lăn dài trên gò má ửng đỏ. Trần Vũ đối với nước mắt chính là không có sức kháng cự, nhất thời luống cuống tay chân không biết làm thế nào.
– Hức…oaaaaaa…- Cố Mặc thì càng lúc khóc càng to, lại càng khiến lòng Trần Vũ rối như tơ vò, đầu óc không thông.
– Nào…anh nhất thời đừng khóc, ngoan nào…- Trần Vũ nhịn đau nhịn tức, tiến đến dỗ dành con quỷ mít ướt kia – Sao anh lại khóc nữa vậy chứ…
– Sao tôi không khóc được…tấm thân xử nam của tôi, cứ vậy mà mất rồi…Oaaaaaa..- Cố Mặc vừa khóc vừa vung tay đánh lên ngực Trần Vũ, giọng mũi nghẹn ngào vừa đáng thương vừa mềm mại gãi cho tâm Trần Vũ ngứa ngáy.
– Không phải…mọi thứ không như anh nghĩ đâu…haizz…- Trần Vũ thở dài đỡ trán, anh kéo Cố Mặc về giường, để cậu ngồi ngay ngắn, lôi khăn giấy lau nước mắt cho cậu. – Anh phải bình tĩnh lại…nghe tôi giải thích được không?
Đợi một lúc, Cố Mặc cuối cùng cũng ngưng khóc, sau đó là một màn giải thích cặn kẽ từng chi tiết một của Trần Vũ.
– Tôi thề là chưa làm gì quá giới hạn hết! – Kết thúc bài phát biểu là lời tuyên thệ của Trần Vũ. – Anh ổn rồi chứ?
– Ừm…- Nhìn dáng vẻ thành thật trước mặt, Cố Mặc khẽ gật đầu, cậu cũng không cảm thấy cơ thể đau nhức, có vẻ họ thực sự chưa làm gì hết.
– Vậy tốt…Shhh..- Trần Vũ gật đầu mỉm cười, nhưng vết tát trên má đột phá đau rát khiến anh nhíu mày lại
– Cậu…cậu đau lắm sao…- Bây giờ lại đến lượt Cố Mặc luống cuống, cậu không ngờ mình lại ra tay mạnh như thế, một bên má của đối phương đều đỏ cả lên, trong lòng dâng trào cảm giác áy náy.
– Không sao…- Trần Vũ gượng cười, lôi hộp sơ cứu dưới gầm giường ra lục lọi, may mà vẫn tìm thấy một lọ thuốc tiêu sưng.