Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vô tình giả gái được người yêu - Chương 7
Chẳng mấy chốc trong WC vang lên một thứ âm thanh kíƈɦ ŧɦíƈɦ ám muội, những tiếng bạch bạch cứ liên tục vang lên, kéo theo tiếng rêи ɾỉ vừa yếu ớt vừa ngọt ngào…
– Triệu…ưʍ…Triệu Phó Đằng…ahh…xin anh…dừng lại…Ư…sẽ có người…ưʍ…hah..- Lâm Triết bám víu lấy cánh cửa như bám lấy một chiếc phao cứu sinh, phía sau truyền đến từng cú thúc, lần nào đâm vào cũng sâu đến lút cán.
– Không phải em rất thích sao? Hửm? – Triệu Phó Đằng đột nhiên gia tăng tốc độ trừu sáp bên trong. Hắn yêu chết cái cảm giác huyệt động ẩm ướt mềm mãi bao chặt lấy tính khí thô to của hắn. Tiếng rêи ɾỉ van xin của Lâm Triết chỉ như chất xúc tác, càng khiến du͙ƈ vọиɠ trong Triệu Phó Đằng dâng cao.
– Lâm Triết? Cậu có trong đó không? – Một người bước vào WC, chút tỉnh táo còn lại đủ để Lâm Triết nhận ra giọng nói kia là của ai, cậu lập tức bịt chặt miệng
-“Là Trần Vũ?!”
– Lâm Triết? Cậu có trong đó không? – Trần Vũ liếc qua những buồng vệ sinh đều thấy cửa mở, chỉ duy nhất cánh cửa cuối cùng là đóng, liền đi tới đó gõ cửa – Lâm Triết?
– Ưm! – Nhìn thấy Lâm Triết lo sợ như vậy, Triệu Phó Đằng cũng đã nhận ra người bên ngoài là ai. Nhưng hắn không có ý định dừng lại, cố tình rút ra gần hết, rồi một đường đâm thật mạnh vào trong, nhằm chính xác điểm G. Cú thúc bất ngờ làm Lâm Triết không nhịn được bật ra một tiếng rên lớn.
– Lâm Triết, có chuyện gì thế? Cậu có sao không? – Trần Vũ lo lắng đập cửa, tiếng kêu kia dù hơi kì lạ nhưng nó chính xác là của Lâm Triết.
– Tôi…tôi không sao đâu…hức…chỉ là đột nhiên…bị đau bụng…- Lâm Triết cố gắng dùng giọng bình thường nhất để đáp lại, quay đầu đem đôi mắt van xin nhìn Triệu Phó Đằng, nhưng hắn không hề kiêng nể, trái lại tốc độ đâm rút càng lúc càng nhanh, lần nào đâm vào cũng nhắm tới điểm nhạy cảm của cậu
– Cậu không sao thật chứ? Giọng cậu hơi lạ đấy…- Trần Vũ bồn chồn đứng bên ngoài.
– Không…không sao thật mà…lát nữa…tôi sẽ ra…Ư…- Lâm Triết cảm thấy choáng váng, cậu sắp bị đâm đến mất lí trí rồi, sẽ rên lên mất – Cậu quay lại với mọi người đi…
– Vậy tôi quay lại trước, nếu cậu thấy khó chịu thì nói với tôi, để tôi đưa cậu về.
– Được…- Lâm Triết yếu ớt đáp lại, rồi nhanh chóng đưa tay bịt chặt miệng mình. Đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, cậu mới bình tĩnh lại một chút, quay lại lườm Triệu Phó Đằng, tức đến không nói nên lời – Anh…anh…
– Cảm giác bị người khác đâm vào trước mặt bạn thân của mình thế nào hửm? – Triệu Phó Đằng nắm chặt hông cậu, gia tăng tốc độ đâm rút đợt cuối cùng
– Anh…hưʍ..ư…chậm chút…sắp…Ahhh…sắp ra nữa rồi…Hahhh..- Lâm Triết ngửa đầu ra phía sau, cơ thể ưỡn căng, không nhịn được mà bắn hết lên cánh cửa. Phía sau cũng cảm nhận được một dòng ấm nóng chảy chảy vào bên trong *** *****.
Cậu xụi lơ ngã xuống, mơ màng ngất lịm đi, Triệu Phó Đằng nhanh tay đỡ được “Cái cơ thể yếu ớt này, lại ngất đi rồi”, hắn kéo lại quần áo cho cậu rồi trực tiếp bế Lâm Triết ra khỏi WC, đi thẳng tới xe của mình, ra hiệu cho tài xế:
– Về nhà tôi.
Tài xế thấy ông chủ của mình vào quán bar tay không mà khi đi ra lại ôm theo một cậu trai non tơ thì có chút bị dọa, nhưng cũng không phải chuyện hiếm thấy. Suốt đoạn đường, ánh mắt của Triệu Phó Đằng luôn đặt trên người Lâm Triết, hắn ta chầm chậm vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt, rồi từng bộ phận lộ ra trên người cậu. Lâu lắm mới có người hợp ý hắn như vậy, cả cơ thể lẫn tính cách đều làm hắn vừa lòng, nhất là gương mặt khi ngủ say.
Điện thoại của Triệu Phó Đằng rung lên, một tin nhắn vừa được gửi đến:
– Anh Đằng, em nhận được bằng tốt nghiệp rồi, sẽ thực tập thêm hơn nửa năm nữa là có thể về nước rồi. Anh vẫn đợi em đúng không?
Kèm theo tin nhắn là một tấm hình, cô gái trong bộ đồ cử nhân nở một nụ cười tươi sáng như hoa, cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp.
– Tất nhiên, anh vẫn đang đợi em về.
Tắt điện thoại, hắn lại tiếp tục chăm chú ngắm nhìn Lâm Triết đang ngủ say.
“Quả nhiên, dù có hài lòng thì cũng không được, cậu ta cũng chỉ là người giống người”
Trần Vũ quay trở lại chỗ ngồi đợi Lâm Triết mà không biết cậu đã bị đưa đi. Thi thoảng lại nhìn đồng hồ trong điện thoại, 10 phút, rồi 20 phút trôi qua, không phải quá lâu rồi sao, không phải Lâm Triết đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Anh không thể ngồi đợi thêm nữa, lại đứng dậy định đi tới WC. Đúng lúc đó điện thoại trong tay Trần Vũ rung lên, là tin nhắn của Lâm Triết:
– Cậu không cần đợi nữa đâu, bạn trai tôi tới đón rồi.
Đọc xong tin nhắn, sắc mặt của Trần Vũ rơi vào trầm lặng. Phải rồi, giờ Lâm Triết đã có người yêu, anh làm gì còn cơ hội nữa chứ. Thất vọng nhét điện thoại vào túi áo, định trở lại trong hội trường báo với các đàn anh đàn chị rằng mình và Lâm Triết sẽ về trước.
Cửa chính mở ra, một đám người say rượu lôi kéo nhau đi ra, Trần Vũ biết ý tránh sang một bên để họ đi. Anh không để ý lắm, định vào trong nhưng phía sau lại vang lên trang cãi nhau:
– Thư kí Cố…cậu không đi cùng…hic…là không nể mặt La tổng này rồi…- Một người đàn ông to béo nhất trong số đó lèm bèm, khuôn mặt đỏ gay của ông ta lộ rõ vẻ không hài lòng, liên tục lôi kéo một cậu trai.
– La tổng…thực sự không được, tôi say lắm rồi…phải về nhà thôi…- Cố Mặc ra sức gỡ tay ông ta, nhưng cậu thực sự không còn sức nữa, cậu cũng say lắm tới mức mơ màng rồi.
– Đúng rồi đó La tổng, thư kí Cố mai còn phải tới công ty…- Cô gái bên cạnh Cố Mặc cười chữa gượng, giúp cậu tránh ông ta ra. Trần Vũ vừa nhìn đã nhận ra đó là cô gái đã chuốc rượu Lâm Triết.
– Cậu không phải lo lắng…tôi sẽ xin phép ông chủ của cậu mà hê hê…- Lão béo cười vô lại, ông ta lợi dụng Cố Mặc đã say gần như mất hết ý thức, đứng còn khó khăn liền đỡ lấy eo cậu, giở trò sờ soạng – Ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ bảo Triệu tổng cất nhắc cậu…
– Không…không được đâu…- Cố Mặc vẫn nhất quyết lắc đầu chống cự, nhưng sức lực của cậu đã sớm không còn. Đúng lúc này cậu cảm thấy mình bị một lực mạnh từ phía sau kéo lại, ôm lấy:
– Ông không nghe thấy anh ấy nói không muốn rồi à? – Trần Vũ ôm lấy Cố Mặc, ném cho ông ta một cái lườm sắc lạnh.
– Thằng nhóc này là ai đây hả? – La tổng như bị nẫng tay lên món hàng ngon, liều cáu kỉnh quay sang đám trợ lý nữ tra hỏi. Chưa kịp để nữ trợ lý trả lời, Trần Vũ đã cướp lời cô:
– Tôi là người yêu của anh ấy – Nói rồi trực tiếp bế Cố Mặc lên để chứng minh.
– Mày…mày…- La tổng tức không nói nên lời, ông ta quay người bỏ ra ngoài, trước khi đi còn không quên dọa một câu – Tôi sẽ nói chuyện lại với ông chủ của các cô cậu!
– Haizzz, cái tên giám đốc chết tiệt…- Cô trợ lý nhìn dáng người to béo kia chửi thề một câu rồi quay sang vỗ vai Trần Vũ – Nếu cậu đã là người yêu của Cố Mặc thì phiền cậu chăm sóc cậu ấy giúp tôi
Nói rồi còn chưa đợi Trần Vũ phản ứng kịp, cô đã đổi mặt tươi cười đi theo lão béo kia thuyết phục rồi lấy lòng mong ông ta bỏ qua chuyện vừa rồi.
Trần Vũ một mặt đơ đứng giữa sảnh, anh nhìn người con trai đã gục vào ngực mình ngủ từ lúc nào, không bị phải làm sao. Vừa rồi thấy cậu ta bị ép, đã vậy còn trông yếu đuối đáng thương nên tính lo chuyện bao đồng một chút, giải vây cho anh ta. Ai ngờ lại bị giao trách nhiệm lo cho cục nợ này, anh đâu có quen biết cậu ta. Giờ phải làm sao?
– Triệu…ưʍ…Triệu Phó Đằng…ahh…xin anh…dừng lại…Ư…sẽ có người…ưʍ…hah..- Lâm Triết bám víu lấy cánh cửa như bám lấy một chiếc phao cứu sinh, phía sau truyền đến từng cú thúc, lần nào đâm vào cũng sâu đến lút cán.
– Không phải em rất thích sao? Hửm? – Triệu Phó Đằng đột nhiên gia tăng tốc độ trừu sáp bên trong. Hắn yêu chết cái cảm giác huyệt động ẩm ướt mềm mãi bao chặt lấy tính khí thô to của hắn. Tiếng rêи ɾỉ van xin của Lâm Triết chỉ như chất xúc tác, càng khiến du͙ƈ vọиɠ trong Triệu Phó Đằng dâng cao.
– Lâm Triết? Cậu có trong đó không? – Một người bước vào WC, chút tỉnh táo còn lại đủ để Lâm Triết nhận ra giọng nói kia là của ai, cậu lập tức bịt chặt miệng
-“Là Trần Vũ?!”
– Lâm Triết? Cậu có trong đó không? – Trần Vũ liếc qua những buồng vệ sinh đều thấy cửa mở, chỉ duy nhất cánh cửa cuối cùng là đóng, liền đi tới đó gõ cửa – Lâm Triết?
– Ưm! – Nhìn thấy Lâm Triết lo sợ như vậy, Triệu Phó Đằng cũng đã nhận ra người bên ngoài là ai. Nhưng hắn không có ý định dừng lại, cố tình rút ra gần hết, rồi một đường đâm thật mạnh vào trong, nhằm chính xác điểm G. Cú thúc bất ngờ làm Lâm Triết không nhịn được bật ra một tiếng rên lớn.
– Lâm Triết, có chuyện gì thế? Cậu có sao không? – Trần Vũ lo lắng đập cửa, tiếng kêu kia dù hơi kì lạ nhưng nó chính xác là của Lâm Triết.
– Tôi…tôi không sao đâu…hức…chỉ là đột nhiên…bị đau bụng…- Lâm Triết cố gắng dùng giọng bình thường nhất để đáp lại, quay đầu đem đôi mắt van xin nhìn Triệu Phó Đằng, nhưng hắn không hề kiêng nể, trái lại tốc độ đâm rút càng lúc càng nhanh, lần nào đâm vào cũng nhắm tới điểm nhạy cảm của cậu
– Cậu không sao thật chứ? Giọng cậu hơi lạ đấy…- Trần Vũ bồn chồn đứng bên ngoài.
– Không…không sao thật mà…lát nữa…tôi sẽ ra…Ư…- Lâm Triết cảm thấy choáng váng, cậu sắp bị đâm đến mất lí trí rồi, sẽ rên lên mất – Cậu quay lại với mọi người đi…
– Vậy tôi quay lại trước, nếu cậu thấy khó chịu thì nói với tôi, để tôi đưa cậu về.
– Được…- Lâm Triết yếu ớt đáp lại, rồi nhanh chóng đưa tay bịt chặt miệng mình. Đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, cậu mới bình tĩnh lại một chút, quay lại lườm Triệu Phó Đằng, tức đến không nói nên lời – Anh…anh…
– Cảm giác bị người khác đâm vào trước mặt bạn thân của mình thế nào hửm? – Triệu Phó Đằng nắm chặt hông cậu, gia tăng tốc độ đâm rút đợt cuối cùng
– Anh…hưʍ..ư…chậm chút…sắp…Ahhh…sắp ra nữa rồi…Hahhh..- Lâm Triết ngửa đầu ra phía sau, cơ thể ưỡn căng, không nhịn được mà bắn hết lên cánh cửa. Phía sau cũng cảm nhận được một dòng ấm nóng chảy chảy vào bên trong *** *****.
Cậu xụi lơ ngã xuống, mơ màng ngất lịm đi, Triệu Phó Đằng nhanh tay đỡ được “Cái cơ thể yếu ớt này, lại ngất đi rồi”, hắn kéo lại quần áo cho cậu rồi trực tiếp bế Lâm Triết ra khỏi WC, đi thẳng tới xe của mình, ra hiệu cho tài xế:
– Về nhà tôi.
Tài xế thấy ông chủ của mình vào quán bar tay không mà khi đi ra lại ôm theo một cậu trai non tơ thì có chút bị dọa, nhưng cũng không phải chuyện hiếm thấy. Suốt đoạn đường, ánh mắt của Triệu Phó Đằng luôn đặt trên người Lâm Triết, hắn ta chầm chậm vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt, rồi từng bộ phận lộ ra trên người cậu. Lâu lắm mới có người hợp ý hắn như vậy, cả cơ thể lẫn tính cách đều làm hắn vừa lòng, nhất là gương mặt khi ngủ say.
Điện thoại của Triệu Phó Đằng rung lên, một tin nhắn vừa được gửi đến:
– Anh Đằng, em nhận được bằng tốt nghiệp rồi, sẽ thực tập thêm hơn nửa năm nữa là có thể về nước rồi. Anh vẫn đợi em đúng không?
Kèm theo tin nhắn là một tấm hình, cô gái trong bộ đồ cử nhân nở một nụ cười tươi sáng như hoa, cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp.
– Tất nhiên, anh vẫn đang đợi em về.
Tắt điện thoại, hắn lại tiếp tục chăm chú ngắm nhìn Lâm Triết đang ngủ say.
“Quả nhiên, dù có hài lòng thì cũng không được, cậu ta cũng chỉ là người giống người”
Trần Vũ quay trở lại chỗ ngồi đợi Lâm Triết mà không biết cậu đã bị đưa đi. Thi thoảng lại nhìn đồng hồ trong điện thoại, 10 phút, rồi 20 phút trôi qua, không phải quá lâu rồi sao, không phải Lâm Triết đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Anh không thể ngồi đợi thêm nữa, lại đứng dậy định đi tới WC. Đúng lúc đó điện thoại trong tay Trần Vũ rung lên, là tin nhắn của Lâm Triết:
– Cậu không cần đợi nữa đâu, bạn trai tôi tới đón rồi.
Đọc xong tin nhắn, sắc mặt của Trần Vũ rơi vào trầm lặng. Phải rồi, giờ Lâm Triết đã có người yêu, anh làm gì còn cơ hội nữa chứ. Thất vọng nhét điện thoại vào túi áo, định trở lại trong hội trường báo với các đàn anh đàn chị rằng mình và Lâm Triết sẽ về trước.
Cửa chính mở ra, một đám người say rượu lôi kéo nhau đi ra, Trần Vũ biết ý tránh sang một bên để họ đi. Anh không để ý lắm, định vào trong nhưng phía sau lại vang lên trang cãi nhau:
– Thư kí Cố…cậu không đi cùng…hic…là không nể mặt La tổng này rồi…- Một người đàn ông to béo nhất trong số đó lèm bèm, khuôn mặt đỏ gay của ông ta lộ rõ vẻ không hài lòng, liên tục lôi kéo một cậu trai.
– La tổng…thực sự không được, tôi say lắm rồi…phải về nhà thôi…- Cố Mặc ra sức gỡ tay ông ta, nhưng cậu thực sự không còn sức nữa, cậu cũng say lắm tới mức mơ màng rồi.
– Đúng rồi đó La tổng, thư kí Cố mai còn phải tới công ty…- Cô gái bên cạnh Cố Mặc cười chữa gượng, giúp cậu tránh ông ta ra. Trần Vũ vừa nhìn đã nhận ra đó là cô gái đã chuốc rượu Lâm Triết.
– Cậu không phải lo lắng…tôi sẽ xin phép ông chủ của cậu mà hê hê…- Lão béo cười vô lại, ông ta lợi dụng Cố Mặc đã say gần như mất hết ý thức, đứng còn khó khăn liền đỡ lấy eo cậu, giở trò sờ soạng – Ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ bảo Triệu tổng cất nhắc cậu…
– Không…không được đâu…- Cố Mặc vẫn nhất quyết lắc đầu chống cự, nhưng sức lực của cậu đã sớm không còn. Đúng lúc này cậu cảm thấy mình bị một lực mạnh từ phía sau kéo lại, ôm lấy:
– Ông không nghe thấy anh ấy nói không muốn rồi à? – Trần Vũ ôm lấy Cố Mặc, ném cho ông ta một cái lườm sắc lạnh.
– Thằng nhóc này là ai đây hả? – La tổng như bị nẫng tay lên món hàng ngon, liều cáu kỉnh quay sang đám trợ lý nữ tra hỏi. Chưa kịp để nữ trợ lý trả lời, Trần Vũ đã cướp lời cô:
– Tôi là người yêu của anh ấy – Nói rồi trực tiếp bế Cố Mặc lên để chứng minh.
– Mày…mày…- La tổng tức không nói nên lời, ông ta quay người bỏ ra ngoài, trước khi đi còn không quên dọa một câu – Tôi sẽ nói chuyện lại với ông chủ của các cô cậu!
– Haizzz, cái tên giám đốc chết tiệt…- Cô trợ lý nhìn dáng người to béo kia chửi thề một câu rồi quay sang vỗ vai Trần Vũ – Nếu cậu đã là người yêu của Cố Mặc thì phiền cậu chăm sóc cậu ấy giúp tôi
Nói rồi còn chưa đợi Trần Vũ phản ứng kịp, cô đã đổi mặt tươi cười đi theo lão béo kia thuyết phục rồi lấy lòng mong ông ta bỏ qua chuyện vừa rồi.
Trần Vũ một mặt đơ đứng giữa sảnh, anh nhìn người con trai đã gục vào ngực mình ngủ từ lúc nào, không bị phải làm sao. Vừa rồi thấy cậu ta bị ép, đã vậy còn trông yếu đuối đáng thương nên tính lo chuyện bao đồng một chút, giải vây cho anh ta. Ai ngờ lại bị giao trách nhiệm lo cho cục nợ này, anh đâu có quen biết cậu ta. Giờ phải làm sao?