Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vô tình giả gái được người yêu - Chương 5
– Không được, nói miệng như vậy là không có bằng chứng..- Diệp Hiên mở máy tính lên, ngồi đánh máy suốt 20 phút khiến Triệu Phó Đằng chờ dài cả cổ, cuối cùng in ra một tờ giấy đưa cho hắn.
– Hợp đồng tình nhân?
Một bản hợp đồng được in ra, nội dung sương sương gồm:
Không được can thiệp vào đời sống riêng tư của đối phương
Không được lên giường liên tục mỗi ngày, ít nhất phải cách 1 ngày mới được làm 1 lần
Không được để người khác biết về mối quan hệ của cả hai
PHẢI CHO TÔI TIỀN!
PHẢI MUA ĐỒ NGON CHO TÔI!
Nhìn bản hợp đồng sơ sài mà cậu lại vò đầu bứt tai ngồi trước máy tính gần nửa tiếng đồng hồ, Triệu Phó Đằng không nhịn được cười lớn. Lâm Triết ngượng đỏ mặt, mang mực in dấu tay ra:
– Mau kí tên đóng dấu đi, tôi in 2 bản, anh và tôi mỗi người giữ 1 bản
– Thôi được, chiều theo em vậy – Triệu Phó Đằng cũng thuận theo, in dấu vân tay, lấy bút kí tên. Lâm Triết cũng làm như vậy. Xong xuôi, cậu lạnh lùng phẩy tay xua hắn đi như xua muỗi :
– Xong rồi, anh về đi, tôi muốn ngủ rồi.
Triệu Phó Đằng nhún vai, đứng dậy ra khỏi phòng, Lâm Triết thấy hắn bỏ đi dễ dàng như thế cũng hơi lạ, nhưng thôi kệ. Cậu treo lên giường, chuẩn bị vương tau tắt điện thì đột nhiên Triệu Phó Đằng lại bước vào:
– Tôi bảo anh về rồi cơ mà?
– Tôi đâu có đồng ý đi về, tôi chỉ ra khóa của giúp em thôi – Hắn mặt dày trèo lên giường ôm lấy cậu, vươn tay tắt điện – Trong hợp đồng chỉ nói khi được lên giường liên tục, chứ đâu có cấm tôi ngủ với em.
– Anh không thấy giường chật à? Mau cuốn xéo đi – Lâm Triết ghét bỏ đạp hắn
– Tiểu Triết à…bây giờ cũng trễ rồi, em nhẫn tâm để tôi một mình về nhà ư? Lỡ như tôi bị bắt cóc thì sao đây? – Triệu Phó Đằng nắm tay cậu lắc qua lắc lại, giở giọng nũng nịu khiến Lâm Triết mắc ói muốn chết.
– “Ai dám bắt cóc một tên bắt cóc như anh?” – Không nhìn cũng biết hắn ta đàn dùng đôi mắt tiểu nãi cẩu nhìn cậu. Lâm Triết thở dài, bó tay luôn rồi, cậu chẳng thèm đuổi hắn đi nữa, nằm quay lưng về phía hắn – Bị tôi đạp lăn xuống giường thì ráng chịu.
– Sợ gì chứ? Tôi ôm chặt em là được rồi – Nói là làm, Lâm Triết có thể cảm nhận rõ vòng tay Triệu Phó Đằng ôm mình đang siết chặt lại một vòng.
Một lúc sau, không gian yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của Lâm Triết đã ngủ say. Triệu Phó Đằng nhẹ nhàng xoay người cậu lại đối mặt với mình, tranh thủ vuốt ve mặt, rồi vài điểm trọng yếu trên cơ thể Lâm Triết, thầm cảm thán
-” Xúc cảm đúng là không tệ, có vẻ món đồ chơi này có thể sử dụng được lâu đây”
Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức inh ỏi kêu, Lâm Triết muốn vươn tay tắt chuông, nhưng cả người lại bị đè chặt cứng như bị bóng đè. Khó khăn lắm mới rút được mấy một tay ra, mò mẫm trên đầu giường kiếm điện thoại, tắt chuông. Cậu đã tính ngủ tiếp, nhưng nhận ra trước mặt có gì đó sai sai, lại mơ màng mở mắt, còn đưa tay sờ sờ thứ trước mặt:
– Hừm…cơ bắp rắn chắc nè…thật ngưỡng mộ…- Không tỉnh táo sờ soạng một hồi, Lâm Triết giật mình bật dậy, hét toáng lên – Aaaaaaa…tên biếи ŧɦái!!!!!
– Em hét cái gì vậy hả? – Triệu Phó Đằng bị tiếng hét thất thanh của cậu làm cho tỉnh cả người, thẳng tay kéo cậu nằm vào trong lòng hắn
– Mẹ nó đồ biếи ŧɦái nhà anh, sao anh lại cởϊ áσ hả? – Lâm Triết ngượng chín mặt, ra sức vùng vẫy.
– Do nửa đêm em ôm tôi chặt quá, làm tôi nóng nên mới phải cởϊ áσ ra đó chứ – Triệu Phó Đằng nhướn mày, bóp bóp khuôn mặt ửng hồng của cậu, cười gian xảo – Cũng đâu phải lần đầu thấy, em ngại cái gì? Vừa rồi không phải sờ rất vui vẻ sao?
– Vui cái con mẹ nhà anh!!! – Lâm Triết thẹn quá hóa giận, há miệng nhắm thẳng tay hắn mà cắn
– Ai da…đau đó, em là cún sao? – Bị cắn tới in một vết trên bàn tay, hắn mới không cam lòng buông cậu ra
Thoát khỏi khóa tay của Triệu Phó Đằng, Lâm Triết nhanh nhẹn trèo xuống khỏi giường:
– Anh mau dậy rồi đi về đi, tôi còn phải đến trường nữa. Mau đứng lên cho tôi…
Chưa kịp lôi hắn dậy, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Lâm Triết lườm Triệu Phó Đằng một cái rồi ra mở cửa:
– Trần Vũ? Ông tới đây làm gì?
– Tới đưa túi xách của ông chứ sao? Cầm lấy này – Trần Vũ ném chiếc túi về phía Lâm Triết, cậu vội vàng đỡ lấy, anh gãi đầu ngượng ngùng – Tiện thể đưa ông đi học luôn…
– À…không…- Đang định từ chối, bỗng một dáng người từ phía sau ôm lấy Lâm Triết:
– Tiểu Triết à, mau vào nấu bữa sáng cho tôi…Tôi đói quá – Triệu Phó Đằng dụi dụi đầu vào cổ Lâm Triết, giở giọng nũng nịu với cậu.
– Anh…Sao anh lại ra đây? Mau đi vào trong…- Lâm Triết bị hắn làm cho hoảng loạn, vội đẩy người vào nhà, bối rối vừa cười ngượng với Trần Vũ vừa vươn tay đóng cửa – Ông đến trường trước đi, không cần đợi tôi đâu…
– Khoan đã Lâm Triết…- Cửa chưa kịp đóng lại, cánh tay Lâm Triết đã bị Trần Vũ kịp thời giữ chặt, nghi hoặc nhìn nam nhân lạ mặt kia – Hắn ta là ai?
– Anh ta…anh ta…- Lâm Triết hoảng loạn không biết nên trả lời thế nào, lại thêm ánh mắt mãnh liệt chờ đợi của Trần Vũ lại khiến cậu rối càng thêm rối. Đúng lúc này Triệu Phó Đằng thẳng thắn đứng chắn trước mặt Lâm Triết, gạt tay Trần Vũ ra.
– Tôi là bạn trai Lâm Triết – Triệu Phó Đằng tuy rằng đang mỉm cười, nhưng nụ cười của hắn là đằng đằng sát khí – Mong cậu giữ chừng mực.
– Lâm Triết, lời anh ta nói là thật? – Trần Vũ như không thể tin nổi, anh nhìn chằm chằm Lâm Triết, nhưng cậu đã tránh mặt anh. Trần Vũ nghĩ đến tình huống hiện tại, một tên đàn ông mới sáng ra đã ở nhà Lâm Triết, đã vậy còn không mặc áo, thậm chí thân mật với cậu như vậy, nghĩ đến khuôn mặt ửng đỏ vì xấu hổ của cậu, hoàn toàn chứng minh cho thân phận của người đàn ông kia
– Lát nữa tôi sẽ tự đưa bảo bối của tôi đến trường, không phiền đến cậu – Triệu Phó Đằng cố tình nhấn mạnh bốn chữ “bảo bối của tôi”, nở nụ cười khiêu khích rồi thẳng tay đóng sập cửa lại.
Trần Vũ đứng chết trân trước cánh cửa im lìm, anh vẫn không thể tin nổi. Trước giờ anh chưa từng nghe Lâm Triết nói cậu có người yêu, hơn nữa, cậu là gay, nhưng cho dù vậy anh lại không có cơ hội ở bên cậu. Còn chưa bày tỏ tình cảm của mình mà đã nhận được kết quả cay đắng như vậy, trong lòng Trần Vũ tràn ngập thất vọng, quay người bỏ đi.
*Ở trong nhà*
– TRIỆU PHÓ ĐẰNG!!! Anh bị điên rồi sao!!! – Lâm Triết nổi giận xông đến tra hỏi Triệu Phó Đằng, đang yên đang lành tự dưng đi ra, đã vậy còn không mặc áo, đáng hận hơn là còn tự nhận là người yêu cậu, bây giờ cậu làm sao giải thích cho Trần Vũ đây – Sao anh lại nói anh là bạn trai tôi hả?
– Em nói không được công khai quan hệ bạn giường của chúng ta, chứ đâu có nói không được tự nhận là người yêu của em đâu – Triệu Phó Đằng thản nhiên ngồi vào bàn ăn mặc kệ Lâm Triết đang nổi giận đùng đùng ngay bên cạnh, hắn còn mặt dày ôm cậu làm nũng – Nấu bữa sáng cho tôi đi mà, tôi đói rồi.
– Anh cút đi, cút ra ngoài mà ăn – Lâm Triết mặc kệ hắn, vào phòng trà chuẩn bị thay đồ đến trường.
Triệu Phó Đằng ngồi vắt chân, chống cằm nhìn bóng lưng của Lâm Triết, khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười kiêu ngạo. Hắn ngay từ khi thấy Trần Vũ gọi điện cho Lâm Triết ở quán ăn, từ biểu cảm cho đến hành động, đều thể hiện rõ ràng sự yêu thích đối với Lâm Triết, nên vừa rồi hắn đã cố tình bước ra trêu tức Trần Vũ. Đồ chơi của hắn ta, hắn chơi chưa chán, sao có thể để cho người khác nhòm ngó được. Chỉ cần là hắn chơi chưa đủ, sẽ không để Lâm Triết thoát.
Chiếc Ferrari hào nhoáng đỏ rực dừng lại trước cổng trường đại học, Lâm Triết vội vàng xuống xe định chạy ngay vào trường. Cậu đã bảo hắn không cần đưa cậu đến rồi, nhưng tên Triệu Phó Đằng ngang ngược nhất quyết túm cậu nhét vào trong xe rồi phóng đi. Cái xe bóng lộn này đã thu hút rất nhiều ánh nhìn rồi, đã vậy còn đỗ ngay giữa cổng, muốn cả thế giới nhìn thấy hay gì? Còn chưa kịp chạy vào trong, Lâm Triết đã bị tên đáng ghét nào đó gọi lại:
– Bảo bối à – Hàng trăm con mắt đổ dồn về phía hai người, Triệu Phó Đằng vừa kéo cửa xe xuống, biết bao cô gái phải đứng lại nhìn. Hắn ngoắc ngoắc tay kêu Lâm Triết lại gần. Lúc đó thực sự Lâm Triết chỉ muốn chạy một mạch vào trong, nhưng cậu không biết tiếp theo hắn sẽ làm thêm điều khoa trương gì nữa, nên đành ngoan ngoãn chạy lại, cúi sát cửa xe, cố nặn ra một nụ cười thương mại
– Triệu đại gia, ngài cần gì hả?
– Em chưa hôn chào tạm biệt tôi?
– Cái gì? Anh bị điên à? Ở đây là nơi công cộng đó – Lâm Triết nhìn xung quanh, đã ít người nhìn hơn ban nãy, nhưng xung quanh vẫn đang có vài cô gái bị vẻ đẹp trai phong lưu của Triệu Phó Đằng thu hút mà đứng ngắm như người mất hồn. Tất nhiên cậu nhất quyết không đồng ý rồi
– Em không hôn phải không? – Triệu Phó Đằng nhíu mày, hắn đột ngột vươn tay kéo cổ Lâm Triết xuống, đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Xung quanh vang lên tiếng hú hét phấn khích, khỏi cần nói cũng biết chính là của những cô nàng đã mê trai còn là hủ nữ, người qua đường cũng bị hành động táo bạo của “cặp đôi này” làm cho mắt chữ A mồm chữ O. Hôn đủ, Triệu Phó Đằng buông Lâm Triết đang ngơ ngơ ngác ngác ra, nháy mắt với cậu một cái:
– Cảm ơn món quà buổi sáng nhé, tạm biệt, Sweetie – Nói rồi phóng xe đi mất.
Lâm Triết lúc này mới tỉnh táo lại, mọi chuyện xung quanh vẫn đang nhìn cậu chằm chằm. Lâm Triết một mặt đỏ bừng, vội lấy túi xách che mặt lại chạy thục mạng vào trong, vừa chạy vừa chửi thầm:
– “Triệu Phó Đằng, anh đúng là tên khốn nạn mà!!!!”
Lâm Triết tìm đến vòi nước, vỗ nước lạnh hạ nhiệt cho khuôn mặt đỏ bừng của mình mới dám trở lại giảng đường. Vừa mới bước vào giảng đường, rất nhiều nghệ sĩ trong lớp đã đổ dồn ánh nhìn về phía cậu, tiếng xì xào to nhỏ cũng rộ lên:
– Này, cậu ấy có phải người trong bức hình này không vậy?
– Hình như là đúng đó
– Cậu ta hot trên diễn đàn trường rồi, nhìn xem, bài viết có bao nhiêu reaction này
– Người đi cùng cậu ấy đẹp trai thật, cả chiếc xe đó nữa, thật ngưỡng mộ.
Lâm Triết muối mặt đi thẳng xuống chỗ ngồi ở cuối cùng, cúi gằm mặt né tránh ánh mắt mọi người, cậu biết ngay sẽ thành ra thế này mà. Điện thoại vang lên thông báo tin nhắn, là của Trần Vũ:
– Lên diễn đàn trường xem đi.
Lâm Triết cũng tò mò, vừa rồi hình như cũng có người nhắc đến, cậu mò lên diễn đàn trường. Đập vào mắt cậu, ngay bài viết đầu tiên, tiêu đề vô cùng bắt mắt:
“Đại tổng tài cùng cậu sinh viên đáng yêu công khai tình cảm giữa chốn đông người”
Bên dưới là bức ảnh chụp cậu và tên Triệu Phó Đằng đáng ghét hôn nhau, đã vậy chất lượng ảnh còn cực tốt, HD siêu nét. Lâm Triết có chút cảm phục người đã chụp được bức ảnh này. Ấy nhưng đây không phải vấn đề chính, vấn đề là sự việc này toàn trường đã biết hết rồi. Lâm Triết nhẫn nhịn lướt xuống đọc bình luận:
– Ngưỡng mộ trời ơi ngưỡng mộ chết đi được
– Tổng tài bá đạo, cậu sinh viên đáng yêu, tôi có nên viết thành một kịch bản không đây
– Cậu ấy hình như ở khoa Marketing trường chúng ta đó
– Sao tui không biết khoa mình có một tiểu thụ đáng yêu như vậy chứ ôi ôi!!!!
Lâm Triết úp điện thoại, cậu bây giờ chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống. Tất cả là do tên Triệu Phó Đằng kia, giờ ai ai cũng nghĩ cậu cùng hắn chính là đang yêu đương. Điện thoại lại rung lên, lần này không phải một tin nhắn mà là hai người nhắn một lúc.
Trần Vũ: Hết giờ tôi muốn nói chuyện với cậu, đến sảnh Nam đi.
Triệu Phó Đằng: Bảo bối à, tối nay gặp được không?
– Hợp đồng tình nhân?
Một bản hợp đồng được in ra, nội dung sương sương gồm:
Không được can thiệp vào đời sống riêng tư của đối phương
Không được lên giường liên tục mỗi ngày, ít nhất phải cách 1 ngày mới được làm 1 lần
Không được để người khác biết về mối quan hệ của cả hai
PHẢI CHO TÔI TIỀN!
PHẢI MUA ĐỒ NGON CHO TÔI!
Nhìn bản hợp đồng sơ sài mà cậu lại vò đầu bứt tai ngồi trước máy tính gần nửa tiếng đồng hồ, Triệu Phó Đằng không nhịn được cười lớn. Lâm Triết ngượng đỏ mặt, mang mực in dấu tay ra:
– Mau kí tên đóng dấu đi, tôi in 2 bản, anh và tôi mỗi người giữ 1 bản
– Thôi được, chiều theo em vậy – Triệu Phó Đằng cũng thuận theo, in dấu vân tay, lấy bút kí tên. Lâm Triết cũng làm như vậy. Xong xuôi, cậu lạnh lùng phẩy tay xua hắn đi như xua muỗi :
– Xong rồi, anh về đi, tôi muốn ngủ rồi.
Triệu Phó Đằng nhún vai, đứng dậy ra khỏi phòng, Lâm Triết thấy hắn bỏ đi dễ dàng như thế cũng hơi lạ, nhưng thôi kệ. Cậu treo lên giường, chuẩn bị vương tau tắt điện thì đột nhiên Triệu Phó Đằng lại bước vào:
– Tôi bảo anh về rồi cơ mà?
– Tôi đâu có đồng ý đi về, tôi chỉ ra khóa của giúp em thôi – Hắn mặt dày trèo lên giường ôm lấy cậu, vươn tay tắt điện – Trong hợp đồng chỉ nói khi được lên giường liên tục, chứ đâu có cấm tôi ngủ với em.
– Anh không thấy giường chật à? Mau cuốn xéo đi – Lâm Triết ghét bỏ đạp hắn
– Tiểu Triết à…bây giờ cũng trễ rồi, em nhẫn tâm để tôi một mình về nhà ư? Lỡ như tôi bị bắt cóc thì sao đây? – Triệu Phó Đằng nắm tay cậu lắc qua lắc lại, giở giọng nũng nịu khiến Lâm Triết mắc ói muốn chết.
– “Ai dám bắt cóc một tên bắt cóc như anh?” – Không nhìn cũng biết hắn ta đàn dùng đôi mắt tiểu nãi cẩu nhìn cậu. Lâm Triết thở dài, bó tay luôn rồi, cậu chẳng thèm đuổi hắn đi nữa, nằm quay lưng về phía hắn – Bị tôi đạp lăn xuống giường thì ráng chịu.
– Sợ gì chứ? Tôi ôm chặt em là được rồi – Nói là làm, Lâm Triết có thể cảm nhận rõ vòng tay Triệu Phó Đằng ôm mình đang siết chặt lại một vòng.
Một lúc sau, không gian yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của Lâm Triết đã ngủ say. Triệu Phó Đằng nhẹ nhàng xoay người cậu lại đối mặt với mình, tranh thủ vuốt ve mặt, rồi vài điểm trọng yếu trên cơ thể Lâm Triết, thầm cảm thán
-” Xúc cảm đúng là không tệ, có vẻ món đồ chơi này có thể sử dụng được lâu đây”
Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức inh ỏi kêu, Lâm Triết muốn vươn tay tắt chuông, nhưng cả người lại bị đè chặt cứng như bị bóng đè. Khó khăn lắm mới rút được mấy một tay ra, mò mẫm trên đầu giường kiếm điện thoại, tắt chuông. Cậu đã tính ngủ tiếp, nhưng nhận ra trước mặt có gì đó sai sai, lại mơ màng mở mắt, còn đưa tay sờ sờ thứ trước mặt:
– Hừm…cơ bắp rắn chắc nè…thật ngưỡng mộ…- Không tỉnh táo sờ soạng một hồi, Lâm Triết giật mình bật dậy, hét toáng lên – Aaaaaaa…tên biếи ŧɦái!!!!!
– Em hét cái gì vậy hả? – Triệu Phó Đằng bị tiếng hét thất thanh của cậu làm cho tỉnh cả người, thẳng tay kéo cậu nằm vào trong lòng hắn
– Mẹ nó đồ biếи ŧɦái nhà anh, sao anh lại cởϊ áσ hả? – Lâm Triết ngượng chín mặt, ra sức vùng vẫy.
– Do nửa đêm em ôm tôi chặt quá, làm tôi nóng nên mới phải cởϊ áσ ra đó chứ – Triệu Phó Đằng nhướn mày, bóp bóp khuôn mặt ửng hồng của cậu, cười gian xảo – Cũng đâu phải lần đầu thấy, em ngại cái gì? Vừa rồi không phải sờ rất vui vẻ sao?
– Vui cái con mẹ nhà anh!!! – Lâm Triết thẹn quá hóa giận, há miệng nhắm thẳng tay hắn mà cắn
– Ai da…đau đó, em là cún sao? – Bị cắn tới in một vết trên bàn tay, hắn mới không cam lòng buông cậu ra
Thoát khỏi khóa tay của Triệu Phó Đằng, Lâm Triết nhanh nhẹn trèo xuống khỏi giường:
– Anh mau dậy rồi đi về đi, tôi còn phải đến trường nữa. Mau đứng lên cho tôi…
Chưa kịp lôi hắn dậy, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Lâm Triết lườm Triệu Phó Đằng một cái rồi ra mở cửa:
– Trần Vũ? Ông tới đây làm gì?
– Tới đưa túi xách của ông chứ sao? Cầm lấy này – Trần Vũ ném chiếc túi về phía Lâm Triết, cậu vội vàng đỡ lấy, anh gãi đầu ngượng ngùng – Tiện thể đưa ông đi học luôn…
– À…không…- Đang định từ chối, bỗng một dáng người từ phía sau ôm lấy Lâm Triết:
– Tiểu Triết à, mau vào nấu bữa sáng cho tôi…Tôi đói quá – Triệu Phó Đằng dụi dụi đầu vào cổ Lâm Triết, giở giọng nũng nịu với cậu.
– Anh…Sao anh lại ra đây? Mau đi vào trong…- Lâm Triết bị hắn làm cho hoảng loạn, vội đẩy người vào nhà, bối rối vừa cười ngượng với Trần Vũ vừa vươn tay đóng cửa – Ông đến trường trước đi, không cần đợi tôi đâu…
– Khoan đã Lâm Triết…- Cửa chưa kịp đóng lại, cánh tay Lâm Triết đã bị Trần Vũ kịp thời giữ chặt, nghi hoặc nhìn nam nhân lạ mặt kia – Hắn ta là ai?
– Anh ta…anh ta…- Lâm Triết hoảng loạn không biết nên trả lời thế nào, lại thêm ánh mắt mãnh liệt chờ đợi của Trần Vũ lại khiến cậu rối càng thêm rối. Đúng lúc này Triệu Phó Đằng thẳng thắn đứng chắn trước mặt Lâm Triết, gạt tay Trần Vũ ra.
– Tôi là bạn trai Lâm Triết – Triệu Phó Đằng tuy rằng đang mỉm cười, nhưng nụ cười của hắn là đằng đằng sát khí – Mong cậu giữ chừng mực.
– Lâm Triết, lời anh ta nói là thật? – Trần Vũ như không thể tin nổi, anh nhìn chằm chằm Lâm Triết, nhưng cậu đã tránh mặt anh. Trần Vũ nghĩ đến tình huống hiện tại, một tên đàn ông mới sáng ra đã ở nhà Lâm Triết, đã vậy còn không mặc áo, thậm chí thân mật với cậu như vậy, nghĩ đến khuôn mặt ửng đỏ vì xấu hổ của cậu, hoàn toàn chứng minh cho thân phận của người đàn ông kia
– Lát nữa tôi sẽ tự đưa bảo bối của tôi đến trường, không phiền đến cậu – Triệu Phó Đằng cố tình nhấn mạnh bốn chữ “bảo bối của tôi”, nở nụ cười khiêu khích rồi thẳng tay đóng sập cửa lại.
Trần Vũ đứng chết trân trước cánh cửa im lìm, anh vẫn không thể tin nổi. Trước giờ anh chưa từng nghe Lâm Triết nói cậu có người yêu, hơn nữa, cậu là gay, nhưng cho dù vậy anh lại không có cơ hội ở bên cậu. Còn chưa bày tỏ tình cảm của mình mà đã nhận được kết quả cay đắng như vậy, trong lòng Trần Vũ tràn ngập thất vọng, quay người bỏ đi.
*Ở trong nhà*
– TRIỆU PHÓ ĐẰNG!!! Anh bị điên rồi sao!!! – Lâm Triết nổi giận xông đến tra hỏi Triệu Phó Đằng, đang yên đang lành tự dưng đi ra, đã vậy còn không mặc áo, đáng hận hơn là còn tự nhận là người yêu cậu, bây giờ cậu làm sao giải thích cho Trần Vũ đây – Sao anh lại nói anh là bạn trai tôi hả?
– Em nói không được công khai quan hệ bạn giường của chúng ta, chứ đâu có nói không được tự nhận là người yêu của em đâu – Triệu Phó Đằng thản nhiên ngồi vào bàn ăn mặc kệ Lâm Triết đang nổi giận đùng đùng ngay bên cạnh, hắn còn mặt dày ôm cậu làm nũng – Nấu bữa sáng cho tôi đi mà, tôi đói rồi.
– Anh cút đi, cút ra ngoài mà ăn – Lâm Triết mặc kệ hắn, vào phòng trà chuẩn bị thay đồ đến trường.
Triệu Phó Đằng ngồi vắt chân, chống cằm nhìn bóng lưng của Lâm Triết, khóe miệng khẽ cong lên thành một nụ cười kiêu ngạo. Hắn ngay từ khi thấy Trần Vũ gọi điện cho Lâm Triết ở quán ăn, từ biểu cảm cho đến hành động, đều thể hiện rõ ràng sự yêu thích đối với Lâm Triết, nên vừa rồi hắn đã cố tình bước ra trêu tức Trần Vũ. Đồ chơi của hắn ta, hắn chơi chưa chán, sao có thể để cho người khác nhòm ngó được. Chỉ cần là hắn chơi chưa đủ, sẽ không để Lâm Triết thoát.
Chiếc Ferrari hào nhoáng đỏ rực dừng lại trước cổng trường đại học, Lâm Triết vội vàng xuống xe định chạy ngay vào trường. Cậu đã bảo hắn không cần đưa cậu đến rồi, nhưng tên Triệu Phó Đằng ngang ngược nhất quyết túm cậu nhét vào trong xe rồi phóng đi. Cái xe bóng lộn này đã thu hút rất nhiều ánh nhìn rồi, đã vậy còn đỗ ngay giữa cổng, muốn cả thế giới nhìn thấy hay gì? Còn chưa kịp chạy vào trong, Lâm Triết đã bị tên đáng ghét nào đó gọi lại:
– Bảo bối à – Hàng trăm con mắt đổ dồn về phía hai người, Triệu Phó Đằng vừa kéo cửa xe xuống, biết bao cô gái phải đứng lại nhìn. Hắn ngoắc ngoắc tay kêu Lâm Triết lại gần. Lúc đó thực sự Lâm Triết chỉ muốn chạy một mạch vào trong, nhưng cậu không biết tiếp theo hắn sẽ làm thêm điều khoa trương gì nữa, nên đành ngoan ngoãn chạy lại, cúi sát cửa xe, cố nặn ra một nụ cười thương mại
– Triệu đại gia, ngài cần gì hả?
– Em chưa hôn chào tạm biệt tôi?
– Cái gì? Anh bị điên à? Ở đây là nơi công cộng đó – Lâm Triết nhìn xung quanh, đã ít người nhìn hơn ban nãy, nhưng xung quanh vẫn đang có vài cô gái bị vẻ đẹp trai phong lưu của Triệu Phó Đằng thu hút mà đứng ngắm như người mất hồn. Tất nhiên cậu nhất quyết không đồng ý rồi
– Em không hôn phải không? – Triệu Phó Đằng nhíu mày, hắn đột ngột vươn tay kéo cổ Lâm Triết xuống, đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Xung quanh vang lên tiếng hú hét phấn khích, khỏi cần nói cũng biết chính là của những cô nàng đã mê trai còn là hủ nữ, người qua đường cũng bị hành động táo bạo của “cặp đôi này” làm cho mắt chữ A mồm chữ O. Hôn đủ, Triệu Phó Đằng buông Lâm Triết đang ngơ ngơ ngác ngác ra, nháy mắt với cậu một cái:
– Cảm ơn món quà buổi sáng nhé, tạm biệt, Sweetie – Nói rồi phóng xe đi mất.
Lâm Triết lúc này mới tỉnh táo lại, mọi chuyện xung quanh vẫn đang nhìn cậu chằm chằm. Lâm Triết một mặt đỏ bừng, vội lấy túi xách che mặt lại chạy thục mạng vào trong, vừa chạy vừa chửi thầm:
– “Triệu Phó Đằng, anh đúng là tên khốn nạn mà!!!!”
Lâm Triết tìm đến vòi nước, vỗ nước lạnh hạ nhiệt cho khuôn mặt đỏ bừng của mình mới dám trở lại giảng đường. Vừa mới bước vào giảng đường, rất nhiều nghệ sĩ trong lớp đã đổ dồn ánh nhìn về phía cậu, tiếng xì xào to nhỏ cũng rộ lên:
– Này, cậu ấy có phải người trong bức hình này không vậy?
– Hình như là đúng đó
– Cậu ta hot trên diễn đàn trường rồi, nhìn xem, bài viết có bao nhiêu reaction này
– Người đi cùng cậu ấy đẹp trai thật, cả chiếc xe đó nữa, thật ngưỡng mộ.
Lâm Triết muối mặt đi thẳng xuống chỗ ngồi ở cuối cùng, cúi gằm mặt né tránh ánh mắt mọi người, cậu biết ngay sẽ thành ra thế này mà. Điện thoại vang lên thông báo tin nhắn, là của Trần Vũ:
– Lên diễn đàn trường xem đi.
Lâm Triết cũng tò mò, vừa rồi hình như cũng có người nhắc đến, cậu mò lên diễn đàn trường. Đập vào mắt cậu, ngay bài viết đầu tiên, tiêu đề vô cùng bắt mắt:
“Đại tổng tài cùng cậu sinh viên đáng yêu công khai tình cảm giữa chốn đông người”
Bên dưới là bức ảnh chụp cậu và tên Triệu Phó Đằng đáng ghét hôn nhau, đã vậy chất lượng ảnh còn cực tốt, HD siêu nét. Lâm Triết có chút cảm phục người đã chụp được bức ảnh này. Ấy nhưng đây không phải vấn đề chính, vấn đề là sự việc này toàn trường đã biết hết rồi. Lâm Triết nhẫn nhịn lướt xuống đọc bình luận:
– Ngưỡng mộ trời ơi ngưỡng mộ chết đi được
– Tổng tài bá đạo, cậu sinh viên đáng yêu, tôi có nên viết thành một kịch bản không đây
– Cậu ấy hình như ở khoa Marketing trường chúng ta đó
– Sao tui không biết khoa mình có một tiểu thụ đáng yêu như vậy chứ ôi ôi!!!!
Lâm Triết úp điện thoại, cậu bây giờ chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống. Tất cả là do tên Triệu Phó Đằng kia, giờ ai ai cũng nghĩ cậu cùng hắn chính là đang yêu đương. Điện thoại lại rung lên, lần này không phải một tin nhắn mà là hai người nhắn một lúc.
Trần Vũ: Hết giờ tôi muốn nói chuyện với cậu, đến sảnh Nam đi.
Triệu Phó Đằng: Bảo bối à, tối nay gặp được không?