Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vô tình giả gái được người yêu - Chương 4
– Vừa ăn no đừng có nằm sấp, đau bụng bây giờ – Trần Vũ cầm túi rác đứng dậy, thuận tay búng lên trán cậu một cái
– Ui da, đau đó…- Lâm Triết ôm trán lật ngửa người ra, nhìn Trần Vũ đang xách túi rác ra cửa- Cảm ơn nha…
– Không có gì – Trần Vũ mang túi rác xuống tầng 1 vứt, hồi tưởng lại những lời khen vừa rồi của Lâm Triết, hai má có chút đỏ lên, trong bụng dâng lên một cảm giác vui vẻ.
Khi Trần Vũ quay lại, Lâm Triết đã nằm ngủ ngon lành. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, yên lặng ngắm thanh niên đang ngủ say, vươn tay lén lút chạm lên khuôn mặt thanh tú, chầm chậm vuốt ve.
Lâm Triết và Trần Vũ là bạn học từ hồi cấp 2, anh luôn ở bên cạnh cậu, rồi từ khi nào tình cảm bạn bè trong lòng Trần Vũ đã thay đổi, trở thành thầm yêu. Mối tình đơn phương này đã kéo dài gần 8 năm rồi, nhưng Lâm Triết đầu óc đơn giản, cứ vậy mà vô tâm vô tình không nhận ra tình cảm Trần Vũ dành cho mình.
Trần Vũ thở dài, anh không biết có thể giữ thứ tình cảm bí mật này ở trong lòng bao lâu nữa. Không tỏ tình thì sợ cậu ấy sẽ bị người khác cướp đi mất, tỏ tình, thì lại lo sợ đến cả mối quan hệ bạn bè cũng không giữ lại được.
Ngắm nhìn khuôn mặt vô lo vô nghĩ khi ngủ của Lâm Triết, không biết từ bao giờ anh đã cúi xuống gần sát mặt cậu, ánh mắt án ngữ trên đôi môi nhỏ mềm mượt ngon mắt.
– Ưʍ…- Khoảnh khắc hai đôi môi sắp chạm nhau, Lâm Triết khẽ cựa mình đổi tư thế sang nằm nghiêng. Trần Vũ giật bắn cả người đứng bật dậy, xách túi chạy ra ngoài, cả mặt đều nóng bừng, tim đập chân run như vừa làm chuyện xấu
– “Mình…mình vừa làm gì thế, thiếu chút nữa…là mình cưỡng hôn cậu ấy rồi…”
Lúc này, Triệu Phó Đằng đang nhàm chán ngồi hút thuốc trong xe, vừa theo dõi phía cửa vào chung cư . Vừa thấy Trần Vũ chạy ra khỏi chung cư nhảy lên xe đi mất, hắn liền rời xe, trực tiếp đi vào trong chung cư, đến trước cửa phòng 509.
Triệu Phó Đằng đàng hoàng gõ cửa, 1 lần, 2 lần, rồi 3 lần, không có ai ra mở cửa. Hắn hiếu kì thử xoay tay nắm cửa, vậy mà lại không khóa? Đột nhập nhà dân là trái phép, nhưng hắn làm gì sợ chứ, nên cửa vừa mở, Triệu Phó Đằng đã đi thẳng vào.
– ” Con mèo nhỏ này, sống cũng thật gọn gàng” – Hắn thản nhiên đi một vòng quanh phòng khách, rồi dừng lại trước một cánh cửa khép hờ, không chần chừ đẩy cửa bước vào. Phòng ngủ không lớn, vừa bước vào, đập vào mắt hắn là Lâm Triết đang nằm nghiêng người ngủ say sưa, hoàn toàn không nhận thức được nhà mình vừa bị một tên “biếи ŧɦái” đột nhập.
Triệu Phó Đằng ngồi xuống giường, ngay bên cạnh Lâm Triết, vươn tay chạm lên mặt, ngón tay trượt qua gò má mềm mịn, di chuyển dần xuống cổ, rồi qua lớp áo khẽ xoa ngực cậu.
– Ưʍ…đừng có sờ…-Lâm Triết mặc dù vẫn ngủ ngon lành nhưng cơ thể mẫn cảm vẫn phản ứng lại với từng cái chạm của hắn. Triệu Phó Đằng có chút chột dạ liền ngừng lại, sau khi Lâm Triết một lần nữa ngủ trong im lặng, hắn tiếp tục muốn làm tới.
Triệu Phó Đằng trèo lên giường, đè Lâm Triết dưới thân, cúi đầu **** *** cần cổ quyến rũ. Bàn tay không an phận lần mò xuống dưới, luồn vào áo cậu, đùa nghịch hai viên đậu nhỏ nhắn. Hắn vén áo cậu để lộ làn da trắng mịn, không nhịn được mà hôn lên, vừa hôn vừa liếm, để lại trên phiến bạch ngọc những dấu hồng ngân ám muội.
– “Ư…sao lại có cảm giác ẩm ướt di chuyển trên người mình…” – Lâm Triết mơ màng cảm thấy vừa ngứa vừa ẩm ướt, cứ như trên người đang có một con ốc sên bò qua bò lại. Cậu miễn cưỡng nâng mi mắt nặng trĩu lên, bóng người mờ ảo ngày càng rõ ràng – “Ai vậy…sao nhìn quen thế..”
– Bé con, em tỉnh rồi hửm? – Triệu Phó Đằng không hề hoảng loạn, cười tỉnh bơ rồi cúi xuống tiếp tục trêu đùa đầu ngực của cậu.
– Đừng làm loạn…để tôi ng…A…- Lâm Triết ngơ ngác định ngủ tiếp nhưng lại cảm thấy có gì đó sai sai, cậu bật dậy, lập tức nhận ra người kia- Anh…anh…anh…tên khốn nạn…sao anh lại ở đây hả?
– Em đoán xem…- Hắn ta mặt dày giữ lấy Lâm Triết, đè chặt cậu xuống giường.
– Tên khốn này! Sao anh vào được đây? Mà khoan, sao anh biết nhà tôi? Buông ra mau lên!!!!!- Lâm Triết hốt hoảng vùng vẫy muốn thoát ra nhưng sức lực của cậu so với Triệu Phó Đằng gần như chẳng nhằm nhò gì.
– Tôi muốn biết em ở đâu thì làm cách nào chẳng được…- Hắn ta khẽ cười, nhướn mày khinh thường một cái-…Em cũng giỏi lắm, phá điện thoại, quần áo, lại còn trộm tiền của tôi. Ai dạy em lớn gan như vậy?
– Anh…anh nói gì tôi chẳng hiểu gì sất..- Lâm Triết bật chế độ làm ngơ, nhất quyết không chịu nhận việc mình làm, tiếp tục ra sức vùng vẫy, cái miệng nhỏ liên tục đe dọa- Anh mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ hét lên, tống anh vào tù vì tội đột nhập bất hợp pháp đấy.
– Ồ? Đáng sợ thật đấy – Triệu Phó Đằng cười khẩy- Tôi cho em xem cái này, để xem em còn tạc mao được nữa không…
Hắn chỉ dùng một tay để giữ chặt hai cổ tay Lâm Triết, lôi từ trong túi một chiếc điện thoại, mở một đoạn video lên
– Cái…cái này là…
Cái…cái này…- Lâm Triết mở to mắt kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại đang phát một video…là phim người lớn. Nhưng khoan đã, khuôn mặt của người nằm dưới sao lại quen vậy nhỉ? Chờ chút…đó không phải là cậu sao?
– Bé con, nhận ra ai rồi chứ? – Triệu Phó Đằng cười bỉ ổi.
– Sao…sao anh lại có thứ này? Mau xóa, xóa ngay cho tôi!!! – Lâm Triết nổi nóng giãy dụa nhưng bàn tay to lớn của Triệu Phó Đằng càng siết chặt cổ tay khiến cậu phát đau.
– Chính là em đêm qua quá phóng đãng, khát tình đến mức tôi đặt máy quay cũng không biết – Hắn càng dí sát video để cậu nhìn cận cảnh – Em xem, em lẳng lơ biết bao nhiêu, còn tự mình động eo nữa.
– Tôi…Tôi không có! Là anh giở trò với tôi…- Lâm Triết xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng, cậu không tin người đang lõa thể kia là cậu. Trong video đó, khuôn mặt cậu chính là hoàn toàn bị tìиɦ ɖu͙ƈ làm cho mê mẩn, còn chủ động ôm lấy hắn ta đòi hôn, vừa cầu thao vừa không ngừng rêи ɾỉ, ra sức động eo lấy lòng người kia. Lâm Triết chưa từng cảm thấy nhục nhã như vậy, vừa tức giận lại vừa tủi thân, không ngờ có ngày cậu lại bị một tên đàn ông làm đến đê mê, còn hành động như một con mèo đến kì động dục.
Lâm Triết không thể chịu nổi nữa, cậu cắn môi, nhắm chặt mắt muốn né tránh, đột nhiên hắn giữ cằm cậu, ép cậu nhìn thẳng vào mắt hắn:
– Tiểu lẳng lơ, nhìn thấy bộ dạng dâʍ đãиɠ của mình, cảm giác thế nào hửm?
– Đồ biếи ŧɦái, bỉ ổi, khốn nạn – Lâm Triết không chịu thua, kiên cường lườm hắn, chẳng sợ hãi chút nào, cứ thẳng miệng mà chửi – Rốt cuộc anh muốn cái đ** gì?
– Nhóc con vẫn còn cứng miệng thật, dù sao tôi cũng bị em gắn cho cái danh bỉ ổi rồi…- Triệu Phó Đằng chẳng hề tức giận trước những lời mắng chửi của Lâm Triết, ung dung cầm điện thoại lên lắc lắc -…Vậy, sẽ ra sao nếu tôi tung video này lên mạng nhỉ?
– Ha…anh tưởng tôi sẽ sợ anh sao? Nếu tung nó lên anh cũng sẽ muối mặt thôi – Lâm Triết cười khinh bỉ
– Ai nói với em tôi sẽ tung video quay 2 người? – Triệu Phó Đằng lại mở một video khác, lần này góc quay đã thay đổi, là quay bởi hắn, quay một cách rõ ràng người dưới thân chính là Lâm Triết – Video này còn rõ ràng hơn nữa, biểu cảm quyến rũ như vậy, sẽ mê hoặc bao nhiêu thằng đàn ông?
– Anh…- Biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Triết dần đông cứng lại, khí thế bắt đầu yếu dần đi, lén nuốt nước bọt, nhưng cậu không thể chịu thua được – Anh…anh tưởng tôi sẽ sợ sao?…
– Hóa ra em không sợ? Đúng là rất cứng cỏi – Triệu Phó Đằng nhếch nhẹ môi, một tay cầm điện thoại bấm bấm – Vậy tôi đăng nhé.
– ANH DÁM?! – Lâm Triết vùng vẫy kịch liệt, hai chân bị hắn đè cứng xuống, hai cổ tay cũng bị giữ chặt như đeo còng.
– Đã đăng – Triệu Phó Đằng lắc lư điện thoại, nở một nụ cười vô tội.
– Cái…cái gì…? – Khuôn mặt Lâm Triết trắng bệch, cậu sợ rồi, hắn thực sự đăng nó lên mạng sao? Cơ thể cậu run rẩy, ánh mắt mông lung nhìn người đàn ông kia, trong mắt nhanh chóng tích tụ một làn nước – Anh…anh đăng nó lên rồi?
– Tất nhiên, tôi lừa em làm gì? – Triệu Phó Đằng cười khẩy, buông điện thoại xuống, lúc này mới chú ý đến biểu tình của Lâm Triết, có chút khựng lại.
Trên mặt Lâm Triết từ lúc nào đã giàn dụa nước mắt, ban đầu là khóc không ra tiếng, rồi càng ngày khóc càng lớn. Cậu thực sự sợ hãi rồi, video đó bị tung lên, vậy cuộc sống sau này của cậu sẽ ra sao đây? Nếu người quen của cậu nhìn thấy video đó, cậu phải làm sao? Nghĩ đến nhiêu đó cũng đủ làm Lâm Triết sụp đổ, cậu bất lực không thèm phản kháng nữa, cứ vậy nằm dưới thân Triệu Phó Đằng mà khóc đến thảm thương.
Triệu Phó Đằng vội buông cậu ra, lúc này Lâm Triết đã khóc đến mức không để ý đến xung quanh, cũng không thiết chạy trốn nữa, nước mắt cứ thế tuôn trào như mưa. Hắn chỉ định trêu chọc tên nhóc này, để cậu ngoan ngoãn biết điều một chút, ai ngờ lại làm mèo con khóc rồi ( bị như thế không khóc thế nào được, anh bị điên à )
– Đừng khóc nữa, ngoan nào đừng khóc..- Thấy Lâm Triết khóc đến không ngừng được, Triệu Phó Đằng có chút xót xa, liền ôm lấy cậu vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành.
– Anh có bị điên không…hức…anh đăng nó lên…hức…hức…vậy tôi biết sống thế nào…hức…oaaaaa – Lâm Triết nói không ra tiếng, nói được vài từ lại nấc một tiếng, vừa khóc vừa như một con mèo nhỏ giận dỗi vung nắm đấm yếu xìu lên ngực hắn.
– Đừng khóc nữa, tôi chỉ dọa em thôi, tôi chưa đăng nó lên – Triệu Phó Đằng hết cách đành phải nói thật cho cậu biết.
– Thật…hức…thật không?…- Lâm Triết lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt long lanh ánh nước, mắt cùng chóp mũi đều đỏ hồng, thật đáng yêu muốn chết mà.
– Thật…nhưng là tôi tạm thời không đăng, nhưng em phải chấp nhận điều kiện của tôi.
– Điều kiện?…điều kiện gì? – Lâm Triết tỏ vẻ nghi ngờ nhìn hắn.
– Em phải làm bạn giường, ngoan ngoãn nghe lời tôi nửa năm, tôi sẽ tha cho em
Bạn giường? – Lâm Triết ngạc nhiên đến quên cả khóc, hắn nghĩ cậu là trai bao hay sao? Từ khóc lóc chuyển thành giận dữ, cậu thẳng chân đạp cho Triệu Phó Đằng một đạp vào bụng. Bị tấn công bất ngờ, Triệu Phó Đằng nhíu mày, nhất thời bị đau mà buông cậu ra. Lâm Triết thừa cơ nhảy ra khỏi giường, chỉ thẳng mặt hắn
– Anh nghĩ tôi là cái gì hả? Định bao nuôi tôi? Đừng có mơ đi!!!!
– Hừ…ai nói tôi bao nuôi em? Là tôi đang đe dọa em đấy – Lấy lại được bình tĩnh, Triệu Phó Đằng chống tay ngồi trên giường, cầm chiếc điện thoại lắc qua lắc lại – Em dám không đồng ý chắc?
– Anh!…- Lâm Triết tức đến run rẩy, hai bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm, chỉ hận không thể đấm vào cái bản mặt lưu manh kia – Coi như anh giỏi…Vô liêm sỉ…
– Mặc dù lúc em mắng người rất đáng yêu, nhưng sức chịu đựng của tôi cũng có giới hạn – Triệu Phó Đằng kéo mạnh cánh tay Lâm Triết khiến cậu mất thăng bằng ngã vào lòng hắn – Ngoan ngoãn một chút, tôi có thể suy nghĩ giảm thời hạn cho em
– Ông đây đếch cần! – Lâm Triết giật lấy cái điện thoại trong tay Triệu Phó Đằng, mạnh tay ném nó lên tường. Chiếc điện thoại đáng thương va chạm với tường bê tông rồi văng xuống sàn nhà, màn hình vỡ nát, ngủm luôn.
– Em có vẻ rất thích phá điện thoại của tôi? Muốn tiêu hủy chứng cứ sao? – Hắn bóp chặt má cậu, khó chịu nghiến răng. Lâm Triết cũng không chịu thua, dùng ánh mắt cứng cỏi nhìn lại. Cả hai đấu mắt được một lúc lâu, Triệu Phó Đằng cũng chịu thua, buông cậu ra. Hắn nhặt chiếc điện thoại thứ 2 bị cậu phá hỏng trong ngày lên ném thẳng vào thùng rác – Tiếc thật, em tốn công rồi, video tôi không chỉ có một bản.
– Lưu manh…- Lâm Triết lườm hắn, cậu cũng biết thừa phá cái điện thoại đó cũng chỉ là vô ích, nhưng dù sao cũng sắp phải hiến thân cho hắn nửa năm tới rồi, cho cậu xả giận một chút cũng đáng chứ sao – Thời hạn là nửa năm thôi phải không?
– Phải, sau nửa năm tôi sẽ trả tự do cho em – Thấy nhoc con đã có vẻ cam chịu, Triệu Phó Đằng cười tươi như hoa. Thực sự thì từ trước đến giờ hắn chưa từng có mối quan hệ nào kéo dài đến mức đó, nhưng con mèo hung dữ này khiến hắn chỉ muốn trêu chọc mãi thôi. Đằng nào cũng chỉ là nửa năm, cũng đủ để hắn chơi chán cậu rồi.
– Nửa năm thì nửa năm, dù sao tôi cũng chẳng từ chối được…- Lâm Triết bất lực rồi, thôi thì tới đâu thì tới vậy – Nhưng tôi có một yêu cầu…
– Bảo bối ngoan, nói tôi nghe xem
– Dù sao chúng ta cũng chỉ là mỗi quan hệ bạn giường, không được can thiệp quá nhiều đến cuộc sống của đối phương.
– Được thôi, tôi hứa với em – Triệu Phó Đằng mong còn không được khi tình nhân của mình nhận thức rõ ràng như vậy, dù sao hắn cũng không có ý định nghiêm túc với cậu, hắn dễ dàng đồng ý
– Ui da, đau đó…- Lâm Triết ôm trán lật ngửa người ra, nhìn Trần Vũ đang xách túi rác ra cửa- Cảm ơn nha…
– Không có gì – Trần Vũ mang túi rác xuống tầng 1 vứt, hồi tưởng lại những lời khen vừa rồi của Lâm Triết, hai má có chút đỏ lên, trong bụng dâng lên một cảm giác vui vẻ.
Khi Trần Vũ quay lại, Lâm Triết đã nằm ngủ ngon lành. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, yên lặng ngắm thanh niên đang ngủ say, vươn tay lén lút chạm lên khuôn mặt thanh tú, chầm chậm vuốt ve.
Lâm Triết và Trần Vũ là bạn học từ hồi cấp 2, anh luôn ở bên cạnh cậu, rồi từ khi nào tình cảm bạn bè trong lòng Trần Vũ đã thay đổi, trở thành thầm yêu. Mối tình đơn phương này đã kéo dài gần 8 năm rồi, nhưng Lâm Triết đầu óc đơn giản, cứ vậy mà vô tâm vô tình không nhận ra tình cảm Trần Vũ dành cho mình.
Trần Vũ thở dài, anh không biết có thể giữ thứ tình cảm bí mật này ở trong lòng bao lâu nữa. Không tỏ tình thì sợ cậu ấy sẽ bị người khác cướp đi mất, tỏ tình, thì lại lo sợ đến cả mối quan hệ bạn bè cũng không giữ lại được.
Ngắm nhìn khuôn mặt vô lo vô nghĩ khi ngủ của Lâm Triết, không biết từ bao giờ anh đã cúi xuống gần sát mặt cậu, ánh mắt án ngữ trên đôi môi nhỏ mềm mượt ngon mắt.
– Ưʍ…- Khoảnh khắc hai đôi môi sắp chạm nhau, Lâm Triết khẽ cựa mình đổi tư thế sang nằm nghiêng. Trần Vũ giật bắn cả người đứng bật dậy, xách túi chạy ra ngoài, cả mặt đều nóng bừng, tim đập chân run như vừa làm chuyện xấu
– “Mình…mình vừa làm gì thế, thiếu chút nữa…là mình cưỡng hôn cậu ấy rồi…”
Lúc này, Triệu Phó Đằng đang nhàm chán ngồi hút thuốc trong xe, vừa theo dõi phía cửa vào chung cư . Vừa thấy Trần Vũ chạy ra khỏi chung cư nhảy lên xe đi mất, hắn liền rời xe, trực tiếp đi vào trong chung cư, đến trước cửa phòng 509.
Triệu Phó Đằng đàng hoàng gõ cửa, 1 lần, 2 lần, rồi 3 lần, không có ai ra mở cửa. Hắn hiếu kì thử xoay tay nắm cửa, vậy mà lại không khóa? Đột nhập nhà dân là trái phép, nhưng hắn làm gì sợ chứ, nên cửa vừa mở, Triệu Phó Đằng đã đi thẳng vào.
– ” Con mèo nhỏ này, sống cũng thật gọn gàng” – Hắn thản nhiên đi một vòng quanh phòng khách, rồi dừng lại trước một cánh cửa khép hờ, không chần chừ đẩy cửa bước vào. Phòng ngủ không lớn, vừa bước vào, đập vào mắt hắn là Lâm Triết đang nằm nghiêng người ngủ say sưa, hoàn toàn không nhận thức được nhà mình vừa bị một tên “biếи ŧɦái” đột nhập.
Triệu Phó Đằng ngồi xuống giường, ngay bên cạnh Lâm Triết, vươn tay chạm lên mặt, ngón tay trượt qua gò má mềm mịn, di chuyển dần xuống cổ, rồi qua lớp áo khẽ xoa ngực cậu.
– Ưʍ…đừng có sờ…-Lâm Triết mặc dù vẫn ngủ ngon lành nhưng cơ thể mẫn cảm vẫn phản ứng lại với từng cái chạm của hắn. Triệu Phó Đằng có chút chột dạ liền ngừng lại, sau khi Lâm Triết một lần nữa ngủ trong im lặng, hắn tiếp tục muốn làm tới.
Triệu Phó Đằng trèo lên giường, đè Lâm Triết dưới thân, cúi đầu **** *** cần cổ quyến rũ. Bàn tay không an phận lần mò xuống dưới, luồn vào áo cậu, đùa nghịch hai viên đậu nhỏ nhắn. Hắn vén áo cậu để lộ làn da trắng mịn, không nhịn được mà hôn lên, vừa hôn vừa liếm, để lại trên phiến bạch ngọc những dấu hồng ngân ám muội.
– “Ư…sao lại có cảm giác ẩm ướt di chuyển trên người mình…” – Lâm Triết mơ màng cảm thấy vừa ngứa vừa ẩm ướt, cứ như trên người đang có một con ốc sên bò qua bò lại. Cậu miễn cưỡng nâng mi mắt nặng trĩu lên, bóng người mờ ảo ngày càng rõ ràng – “Ai vậy…sao nhìn quen thế..”
– Bé con, em tỉnh rồi hửm? – Triệu Phó Đằng không hề hoảng loạn, cười tỉnh bơ rồi cúi xuống tiếp tục trêu đùa đầu ngực của cậu.
– Đừng làm loạn…để tôi ng…A…- Lâm Triết ngơ ngác định ngủ tiếp nhưng lại cảm thấy có gì đó sai sai, cậu bật dậy, lập tức nhận ra người kia- Anh…anh…anh…tên khốn nạn…sao anh lại ở đây hả?
– Em đoán xem…- Hắn ta mặt dày giữ lấy Lâm Triết, đè chặt cậu xuống giường.
– Tên khốn này! Sao anh vào được đây? Mà khoan, sao anh biết nhà tôi? Buông ra mau lên!!!!!- Lâm Triết hốt hoảng vùng vẫy muốn thoát ra nhưng sức lực của cậu so với Triệu Phó Đằng gần như chẳng nhằm nhò gì.
– Tôi muốn biết em ở đâu thì làm cách nào chẳng được…- Hắn ta khẽ cười, nhướn mày khinh thường một cái-…Em cũng giỏi lắm, phá điện thoại, quần áo, lại còn trộm tiền của tôi. Ai dạy em lớn gan như vậy?
– Anh…anh nói gì tôi chẳng hiểu gì sất..- Lâm Triết bật chế độ làm ngơ, nhất quyết không chịu nhận việc mình làm, tiếp tục ra sức vùng vẫy, cái miệng nhỏ liên tục đe dọa- Anh mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ hét lên, tống anh vào tù vì tội đột nhập bất hợp pháp đấy.
– Ồ? Đáng sợ thật đấy – Triệu Phó Đằng cười khẩy- Tôi cho em xem cái này, để xem em còn tạc mao được nữa không…
Hắn chỉ dùng một tay để giữ chặt hai cổ tay Lâm Triết, lôi từ trong túi một chiếc điện thoại, mở một đoạn video lên
– Cái…cái này là…
Cái…cái này…- Lâm Triết mở to mắt kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại đang phát một video…là phim người lớn. Nhưng khoan đã, khuôn mặt của người nằm dưới sao lại quen vậy nhỉ? Chờ chút…đó không phải là cậu sao?
– Bé con, nhận ra ai rồi chứ? – Triệu Phó Đằng cười bỉ ổi.
– Sao…sao anh lại có thứ này? Mau xóa, xóa ngay cho tôi!!! – Lâm Triết nổi nóng giãy dụa nhưng bàn tay to lớn của Triệu Phó Đằng càng siết chặt cổ tay khiến cậu phát đau.
– Chính là em đêm qua quá phóng đãng, khát tình đến mức tôi đặt máy quay cũng không biết – Hắn càng dí sát video để cậu nhìn cận cảnh – Em xem, em lẳng lơ biết bao nhiêu, còn tự mình động eo nữa.
– Tôi…Tôi không có! Là anh giở trò với tôi…- Lâm Triết xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng, cậu không tin người đang lõa thể kia là cậu. Trong video đó, khuôn mặt cậu chính là hoàn toàn bị tìиɦ ɖu͙ƈ làm cho mê mẩn, còn chủ động ôm lấy hắn ta đòi hôn, vừa cầu thao vừa không ngừng rêи ɾỉ, ra sức động eo lấy lòng người kia. Lâm Triết chưa từng cảm thấy nhục nhã như vậy, vừa tức giận lại vừa tủi thân, không ngờ có ngày cậu lại bị một tên đàn ông làm đến đê mê, còn hành động như một con mèo đến kì động dục.
Lâm Triết không thể chịu nổi nữa, cậu cắn môi, nhắm chặt mắt muốn né tránh, đột nhiên hắn giữ cằm cậu, ép cậu nhìn thẳng vào mắt hắn:
– Tiểu lẳng lơ, nhìn thấy bộ dạng dâʍ đãиɠ của mình, cảm giác thế nào hửm?
– Đồ biếи ŧɦái, bỉ ổi, khốn nạn – Lâm Triết không chịu thua, kiên cường lườm hắn, chẳng sợ hãi chút nào, cứ thẳng miệng mà chửi – Rốt cuộc anh muốn cái đ** gì?
– Nhóc con vẫn còn cứng miệng thật, dù sao tôi cũng bị em gắn cho cái danh bỉ ổi rồi…- Triệu Phó Đằng chẳng hề tức giận trước những lời mắng chửi của Lâm Triết, ung dung cầm điện thoại lên lắc lắc -…Vậy, sẽ ra sao nếu tôi tung video này lên mạng nhỉ?
– Ha…anh tưởng tôi sẽ sợ anh sao? Nếu tung nó lên anh cũng sẽ muối mặt thôi – Lâm Triết cười khinh bỉ
– Ai nói với em tôi sẽ tung video quay 2 người? – Triệu Phó Đằng lại mở một video khác, lần này góc quay đã thay đổi, là quay bởi hắn, quay một cách rõ ràng người dưới thân chính là Lâm Triết – Video này còn rõ ràng hơn nữa, biểu cảm quyến rũ như vậy, sẽ mê hoặc bao nhiêu thằng đàn ông?
– Anh…- Biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Triết dần đông cứng lại, khí thế bắt đầu yếu dần đi, lén nuốt nước bọt, nhưng cậu không thể chịu thua được – Anh…anh tưởng tôi sẽ sợ sao?…
– Hóa ra em không sợ? Đúng là rất cứng cỏi – Triệu Phó Đằng nhếch nhẹ môi, một tay cầm điện thoại bấm bấm – Vậy tôi đăng nhé.
– ANH DÁM?! – Lâm Triết vùng vẫy kịch liệt, hai chân bị hắn đè cứng xuống, hai cổ tay cũng bị giữ chặt như đeo còng.
– Đã đăng – Triệu Phó Đằng lắc lư điện thoại, nở một nụ cười vô tội.
– Cái…cái gì…? – Khuôn mặt Lâm Triết trắng bệch, cậu sợ rồi, hắn thực sự đăng nó lên mạng sao? Cơ thể cậu run rẩy, ánh mắt mông lung nhìn người đàn ông kia, trong mắt nhanh chóng tích tụ một làn nước – Anh…anh đăng nó lên rồi?
– Tất nhiên, tôi lừa em làm gì? – Triệu Phó Đằng cười khẩy, buông điện thoại xuống, lúc này mới chú ý đến biểu tình của Lâm Triết, có chút khựng lại.
Trên mặt Lâm Triết từ lúc nào đã giàn dụa nước mắt, ban đầu là khóc không ra tiếng, rồi càng ngày khóc càng lớn. Cậu thực sự sợ hãi rồi, video đó bị tung lên, vậy cuộc sống sau này của cậu sẽ ra sao đây? Nếu người quen của cậu nhìn thấy video đó, cậu phải làm sao? Nghĩ đến nhiêu đó cũng đủ làm Lâm Triết sụp đổ, cậu bất lực không thèm phản kháng nữa, cứ vậy nằm dưới thân Triệu Phó Đằng mà khóc đến thảm thương.
Triệu Phó Đằng vội buông cậu ra, lúc này Lâm Triết đã khóc đến mức không để ý đến xung quanh, cũng không thiết chạy trốn nữa, nước mắt cứ thế tuôn trào như mưa. Hắn chỉ định trêu chọc tên nhóc này, để cậu ngoan ngoãn biết điều một chút, ai ngờ lại làm mèo con khóc rồi ( bị như thế không khóc thế nào được, anh bị điên à )
– Đừng khóc nữa, ngoan nào đừng khóc..- Thấy Lâm Triết khóc đến không ngừng được, Triệu Phó Đằng có chút xót xa, liền ôm lấy cậu vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành.
– Anh có bị điên không…hức…anh đăng nó lên…hức…hức…vậy tôi biết sống thế nào…hức…oaaaaa – Lâm Triết nói không ra tiếng, nói được vài từ lại nấc một tiếng, vừa khóc vừa như một con mèo nhỏ giận dỗi vung nắm đấm yếu xìu lên ngực hắn.
– Đừng khóc nữa, tôi chỉ dọa em thôi, tôi chưa đăng nó lên – Triệu Phó Đằng hết cách đành phải nói thật cho cậu biết.
– Thật…hức…thật không?…- Lâm Triết lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt long lanh ánh nước, mắt cùng chóp mũi đều đỏ hồng, thật đáng yêu muốn chết mà.
– Thật…nhưng là tôi tạm thời không đăng, nhưng em phải chấp nhận điều kiện của tôi.
– Điều kiện?…điều kiện gì? – Lâm Triết tỏ vẻ nghi ngờ nhìn hắn.
– Em phải làm bạn giường, ngoan ngoãn nghe lời tôi nửa năm, tôi sẽ tha cho em
Bạn giường? – Lâm Triết ngạc nhiên đến quên cả khóc, hắn nghĩ cậu là trai bao hay sao? Từ khóc lóc chuyển thành giận dữ, cậu thẳng chân đạp cho Triệu Phó Đằng một đạp vào bụng. Bị tấn công bất ngờ, Triệu Phó Đằng nhíu mày, nhất thời bị đau mà buông cậu ra. Lâm Triết thừa cơ nhảy ra khỏi giường, chỉ thẳng mặt hắn
– Anh nghĩ tôi là cái gì hả? Định bao nuôi tôi? Đừng có mơ đi!!!!
– Hừ…ai nói tôi bao nuôi em? Là tôi đang đe dọa em đấy – Lấy lại được bình tĩnh, Triệu Phó Đằng chống tay ngồi trên giường, cầm chiếc điện thoại lắc qua lắc lại – Em dám không đồng ý chắc?
– Anh!…- Lâm Triết tức đến run rẩy, hai bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm, chỉ hận không thể đấm vào cái bản mặt lưu manh kia – Coi như anh giỏi…Vô liêm sỉ…
– Mặc dù lúc em mắng người rất đáng yêu, nhưng sức chịu đựng của tôi cũng có giới hạn – Triệu Phó Đằng kéo mạnh cánh tay Lâm Triết khiến cậu mất thăng bằng ngã vào lòng hắn – Ngoan ngoãn một chút, tôi có thể suy nghĩ giảm thời hạn cho em
– Ông đây đếch cần! – Lâm Triết giật lấy cái điện thoại trong tay Triệu Phó Đằng, mạnh tay ném nó lên tường. Chiếc điện thoại đáng thương va chạm với tường bê tông rồi văng xuống sàn nhà, màn hình vỡ nát, ngủm luôn.
– Em có vẻ rất thích phá điện thoại của tôi? Muốn tiêu hủy chứng cứ sao? – Hắn bóp chặt má cậu, khó chịu nghiến răng. Lâm Triết cũng không chịu thua, dùng ánh mắt cứng cỏi nhìn lại. Cả hai đấu mắt được một lúc lâu, Triệu Phó Đằng cũng chịu thua, buông cậu ra. Hắn nhặt chiếc điện thoại thứ 2 bị cậu phá hỏng trong ngày lên ném thẳng vào thùng rác – Tiếc thật, em tốn công rồi, video tôi không chỉ có một bản.
– Lưu manh…- Lâm Triết lườm hắn, cậu cũng biết thừa phá cái điện thoại đó cũng chỉ là vô ích, nhưng dù sao cũng sắp phải hiến thân cho hắn nửa năm tới rồi, cho cậu xả giận một chút cũng đáng chứ sao – Thời hạn là nửa năm thôi phải không?
– Phải, sau nửa năm tôi sẽ trả tự do cho em – Thấy nhoc con đã có vẻ cam chịu, Triệu Phó Đằng cười tươi như hoa. Thực sự thì từ trước đến giờ hắn chưa từng có mối quan hệ nào kéo dài đến mức đó, nhưng con mèo hung dữ này khiến hắn chỉ muốn trêu chọc mãi thôi. Đằng nào cũng chỉ là nửa năm, cũng đủ để hắn chơi chán cậu rồi.
– Nửa năm thì nửa năm, dù sao tôi cũng chẳng từ chối được…- Lâm Triết bất lực rồi, thôi thì tới đâu thì tới vậy – Nhưng tôi có một yêu cầu…
– Bảo bối ngoan, nói tôi nghe xem
– Dù sao chúng ta cũng chỉ là mỗi quan hệ bạn giường, không được can thiệp quá nhiều đến cuộc sống của đối phương.
– Được thôi, tôi hứa với em – Triệu Phó Đằng mong còn không được khi tình nhân của mình nhận thức rõ ràng như vậy, dù sao hắn cũng không có ý định nghiêm túc với cậu, hắn dễ dàng đồng ý