Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48: 48: Em Sẽ Dùng Quyền Lực Đè Chết Tên Đó
Để có thể giải quyết những vấn đề của dự án này càng sớm càng tốt, Đường Nhã Phương đã phải đi sớm về khuya liên tiếp mấy ngày liền.
Mỗi lần về đến nhà, cô đều rất mệt mỏi và uể oải.
Lục Đình Chiều đi đến, dùng ánh mắt khi dễ nhìn Lục Đình Vỹ, nói: "Anh, chị dâu liều mạng như vậy, anh đành lòng để chị ấy bôn ba khắp nơi như vậy sao, chậc chậc, đứng nhìn một người xinh đẹp như vậy mệt mỏi, anh đúng là một con người độc ác.
"Chị dâu của em không cho anh xen vào chuyện của cô ấy."
Vẻ mặt của Lục Đình Vỹ rất bình tĩnh, nhưng mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ tiều tụy của Đường Nhã Phương, ảnh mắt anh hiện lên một tia mơ hồ.
Anh đau lòng.
"Chị ấy nói như vậy thì anh làm như vậy à? Em thật không hiểu nổi, những người phụ nữ khác đều không buông tha anh, rất muốn lợi dụng anh.
Với khối tài sản khổng lồ của anh là có thể đạp lên người khác mà sống.
Làm thế nào mà anh đến được với chị dâu vậy, quyền lực và tiền bạc của anh có được phô ra không?"
Lục Đình Chiều cười khẩy, tỏ ý không hiểu
Tuy nhiên, trong mắt anh khả thích thủ với cách làm của Đường Nhã
Phương.
Một người vợ không dựa vào quyền thể của chồng mình thì dù thế nào cũng đáng để trân trọng và yêu thương.
Nên không có gì lạ khi anh rung động.
"Chị dâu em không giống với những người phụ nữ khác, nếu cô ấy có thể giải quyết mọi chuyện, thì anh sẽ không nhúng ta vào.
Anh chỉ cần xuất hiện lúc cô ấy cần là đủ rồi."
Lục Đình Vỹ nhàn nhạt nói, trong ánh mắt hiện lên sự ấm áp.
Lục Đình Chiêu sửng sốt một chút, hiếu kỳ nói: "Anh cả, anh thay đổi rồi, nếu mẹ nhìn thấy dáng vẻ này của anh, không chừng sẽ cho rằng chị ấy đánh tráo con bà ấy nữa đó.
Lục Đình Vỹ liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Đừng nói bà ấy biết, mắc công phiền phức." "Nếu mẹ biết anh ngại bà ấy phiên phức, chắc sẽ buồn đến chết mất."
Nói đến đây, Lục Đình Chiêu đột nhiên cười toe toét: "Có điều anh cả à, chuyện anh kết hôn, sợ rằng ông già cũng không biết." "Ông ta không cần thiết phải biết chuyện này."
Ánh mắt của Lục Đình Vỹ đột nhiên trở nên lạnh nhạt.
Vẻ mặt Lục Đình Chiêu có chút hải hệ: "Chậc chậc, em thật sự rất muốn nhìn thấy vẻ mặt lúc nổi trận lôi đình của ông ấy.
Lục Đình Vỹ đột nhiên im lặng, trầm mặt nhìn Lục Đình Chiêu một cái: "Anh sẽ giúp em từ chối cuộc hôn nhân mà ông ấy sắp đặt cho em.
Lục Đình Chiêu ngân người: "Làm sao anh biết chuyện này?"
Lục Đình Vỹ lạnh lùng hừ một cái "Ông ta không có cách nào bắt anh đồng ý chuyện đó nên mới đẩy sang người em.
Chỉ cần anh còn ở đây, anh sẽ không để ông ta kiểm soát cuộc đời của em, kể cả chuyện hôn nhân đại sự, em cứ làm những gì mình thích."
Lục Đình Chiêu cảm động, không chừng mực nói: "Anh cả, đời này có thể làm em trai của anh, em có chết cũng không tiếc.
Lục Đình Vỹ liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Dù sao em cũng đang rảnh rỗi, đến Hoàng Gia làm việc giúp anh đi, mặc khác cũng có thể quan tâm để ý đến chị dâu một chút, hai ngày nữa anh phải đi công tác.
Trong nháy mắt, Lục Đình Chiêu như hóa đá: "Em biết mà, anh làm gì tốt bụng như vậy."
Lục Đình Vỹ đi công tác, Lục Đình Chiêu liền bị kêu đến làm tài xế tạm thời cho Đường Nhã Phương, yêu cầu đưa đón sớm tối, một giây cũng không rời.
Nhìn thấy Đường Nhã Phương cả ngày cầm một xấp tài liệu, tự mình cổ gắng phấn đấu, Lục Đình Chiêu vừa lái xe vừa có chút không đành lòng.
Cậu ta nói: "Chi dâu, chỉ cần gì thì nói em giúp một tay, đừng khách sáo.
Đường Nhã Phương ngẩng đầu lên, nói: "Chị có khách sáo với em lúc nào ha?"
Lục Đình Chiều lắc đầu: "Không có, vì trước giờ chị chưa từng nhờ em việc gì.
Nhưng mà chị dâu, em thấy chị xem tài liệu về dự án hợp tác điện ảnh, không phải chị là phóng viên sao? Em thấy mấy chuyện này không liên quan gì đến công việc của chị hết." "Làm mích lòng người khác, quyền lực lại không sánh bằng, chỉ có thể có gắng làm việc thôi"
Đường Nhã Phương giả bộ đáng thương thở dài.
Lục Đình Chiêu nghe xong, lập tức nói: "Ai nói quyền lực của chị không sánh bằng ai? Gọi người đó ra đây, em sẽ dùng quyền lực đè chết tên đó."
Đường Nhã Phương dường như bị dáng vẻ của cậu ta chọc cười, nói: "Không cần đầu, chị đã tìm được cách để giải quyết rồi."
Lục Đình Chiêu ngạc nhiên nhìn cô một cái: "Nhanh như vậy sao? Em nhớ anh cả có nói với em, công ty làm phim mà chị muốn hợp tác nếu muốn có người đầu tư thì phải có thay đổi lớn."
Đường Nhã Phương gật đầu một cái: "Ừm, cho nên chị đã liên lạc với biên kịch mà chị quen biết, để chị sửa nội dung kịch bản, ngoài ra cũng lựa chọn lại diễn viên, ngoài việc giảm bớt chi phí, còn có thể phát huy tối đa ưu điểm và làm nổi bật nội dung bộ phim.
"Đây không phải là nhiệm vụ có thể hoàn thành trong thời gian ngắn, cũng chưa chắc đã thành công." "Không thử thì làm sao biết là không thành công?"
Đối với sự lo lắng của Lục Đình Chiêu, Đường Nhã Phương tương đối ngạc nhiên.
Cô đã làm tất cả những gì nên làm, nếu còn không được, cô sẽ nghĩ cách khác, cô không thể dễ dàng bị đánh bại như vậy.
"Dù sao đi nữa, em cũng sẽ luôn ủng hộ chị dâu.
Nếu thật sự không thể em sẽ dạy cho ông đạo diễn đã bắt nạt.
Mỗi lần về đến nhà, cô đều rất mệt mỏi và uể oải.
Lục Đình Chiều đi đến, dùng ánh mắt khi dễ nhìn Lục Đình Vỹ, nói: "Anh, chị dâu liều mạng như vậy, anh đành lòng để chị ấy bôn ba khắp nơi như vậy sao, chậc chậc, đứng nhìn một người xinh đẹp như vậy mệt mỏi, anh đúng là một con người độc ác.
"Chị dâu của em không cho anh xen vào chuyện của cô ấy."
Vẻ mặt của Lục Đình Vỹ rất bình tĩnh, nhưng mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ tiều tụy của Đường Nhã Phương, ảnh mắt anh hiện lên một tia mơ hồ.
Anh đau lòng.
"Chị ấy nói như vậy thì anh làm như vậy à? Em thật không hiểu nổi, những người phụ nữ khác đều không buông tha anh, rất muốn lợi dụng anh.
Với khối tài sản khổng lồ của anh là có thể đạp lên người khác mà sống.
Làm thế nào mà anh đến được với chị dâu vậy, quyền lực và tiền bạc của anh có được phô ra không?"
Lục Đình Chiều cười khẩy, tỏ ý không hiểu
Tuy nhiên, trong mắt anh khả thích thủ với cách làm của Đường Nhã
Phương.
Một người vợ không dựa vào quyền thể của chồng mình thì dù thế nào cũng đáng để trân trọng và yêu thương.
Nên không có gì lạ khi anh rung động.
"Chị dâu em không giống với những người phụ nữ khác, nếu cô ấy có thể giải quyết mọi chuyện, thì anh sẽ không nhúng ta vào.
Anh chỉ cần xuất hiện lúc cô ấy cần là đủ rồi."
Lục Đình Vỹ nhàn nhạt nói, trong ánh mắt hiện lên sự ấm áp.
Lục Đình Chiêu sửng sốt một chút, hiếu kỳ nói: "Anh cả, anh thay đổi rồi, nếu mẹ nhìn thấy dáng vẻ này của anh, không chừng sẽ cho rằng chị ấy đánh tráo con bà ấy nữa đó.
Lục Đình Vỹ liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Đừng nói bà ấy biết, mắc công phiền phức." "Nếu mẹ biết anh ngại bà ấy phiên phức, chắc sẽ buồn đến chết mất."
Nói đến đây, Lục Đình Chiêu đột nhiên cười toe toét: "Có điều anh cả à, chuyện anh kết hôn, sợ rằng ông già cũng không biết." "Ông ta không cần thiết phải biết chuyện này."
Ánh mắt của Lục Đình Vỹ đột nhiên trở nên lạnh nhạt.
Vẻ mặt Lục Đình Chiêu có chút hải hệ: "Chậc chậc, em thật sự rất muốn nhìn thấy vẻ mặt lúc nổi trận lôi đình của ông ấy.
Lục Đình Vỹ đột nhiên im lặng, trầm mặt nhìn Lục Đình Chiêu một cái: "Anh sẽ giúp em từ chối cuộc hôn nhân mà ông ấy sắp đặt cho em.
Lục Đình Chiêu ngân người: "Làm sao anh biết chuyện này?"
Lục Đình Vỹ lạnh lùng hừ một cái "Ông ta không có cách nào bắt anh đồng ý chuyện đó nên mới đẩy sang người em.
Chỉ cần anh còn ở đây, anh sẽ không để ông ta kiểm soát cuộc đời của em, kể cả chuyện hôn nhân đại sự, em cứ làm những gì mình thích."
Lục Đình Chiêu cảm động, không chừng mực nói: "Anh cả, đời này có thể làm em trai của anh, em có chết cũng không tiếc.
Lục Đình Vỹ liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Dù sao em cũng đang rảnh rỗi, đến Hoàng Gia làm việc giúp anh đi, mặc khác cũng có thể quan tâm để ý đến chị dâu một chút, hai ngày nữa anh phải đi công tác.
Trong nháy mắt, Lục Đình Chiêu như hóa đá: "Em biết mà, anh làm gì tốt bụng như vậy."
Lục Đình Vỹ đi công tác, Lục Đình Chiêu liền bị kêu đến làm tài xế tạm thời cho Đường Nhã Phương, yêu cầu đưa đón sớm tối, một giây cũng không rời.
Nhìn thấy Đường Nhã Phương cả ngày cầm một xấp tài liệu, tự mình cổ gắng phấn đấu, Lục Đình Chiêu vừa lái xe vừa có chút không đành lòng.
Cậu ta nói: "Chi dâu, chỉ cần gì thì nói em giúp một tay, đừng khách sáo.
Đường Nhã Phương ngẩng đầu lên, nói: "Chị có khách sáo với em lúc nào ha?"
Lục Đình Chiều lắc đầu: "Không có, vì trước giờ chị chưa từng nhờ em việc gì.
Nhưng mà chị dâu, em thấy chị xem tài liệu về dự án hợp tác điện ảnh, không phải chị là phóng viên sao? Em thấy mấy chuyện này không liên quan gì đến công việc của chị hết." "Làm mích lòng người khác, quyền lực lại không sánh bằng, chỉ có thể có gắng làm việc thôi"
Đường Nhã Phương giả bộ đáng thương thở dài.
Lục Đình Chiêu nghe xong, lập tức nói: "Ai nói quyền lực của chị không sánh bằng ai? Gọi người đó ra đây, em sẽ dùng quyền lực đè chết tên đó."
Đường Nhã Phương dường như bị dáng vẻ của cậu ta chọc cười, nói: "Không cần đầu, chị đã tìm được cách để giải quyết rồi."
Lục Đình Chiêu ngạc nhiên nhìn cô một cái: "Nhanh như vậy sao? Em nhớ anh cả có nói với em, công ty làm phim mà chị muốn hợp tác nếu muốn có người đầu tư thì phải có thay đổi lớn."
Đường Nhã Phương gật đầu một cái: "Ừm, cho nên chị đã liên lạc với biên kịch mà chị quen biết, để chị sửa nội dung kịch bản, ngoài ra cũng lựa chọn lại diễn viên, ngoài việc giảm bớt chi phí, còn có thể phát huy tối đa ưu điểm và làm nổi bật nội dung bộ phim.
"Đây không phải là nhiệm vụ có thể hoàn thành trong thời gian ngắn, cũng chưa chắc đã thành công." "Không thử thì làm sao biết là không thành công?"
Đối với sự lo lắng của Lục Đình Chiêu, Đường Nhã Phương tương đối ngạc nhiên.
Cô đã làm tất cả những gì nên làm, nếu còn không được, cô sẽ nghĩ cách khác, cô không thể dễ dàng bị đánh bại như vậy.
"Dù sao đi nữa, em cũng sẽ luôn ủng hộ chị dâu.
Nếu thật sự không thể em sẽ dạy cho ông đạo diễn đã bắt nạt.