Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34: 34: Đánh Trả Lại Một Cách Mạnh Mẽ
Bốn người cùng nhau trở lại văn phòng, cuối cùng Lục Đình Chiêu cũng chịu chấp nhận sự thật Lục Đình Vỹ đã kết hôn, sau đó lại bắt đầu quấn lấy Đường Nhã Phương, hỏi: “Chị dâu à, lần đầu gặp mặt, em mời chị đi ăn cơm được không?”
Thay đổi cách xưng hô, nhưng cách nói chuyện vẫn không hề thay đổi.
Đường Nhã Phương bật cười vui vẻ hỏi lại: “Sao cậu vẫn chưa chịu từ bỏ vậy hả?”
“He he, chị dâu chính là chúa cứu thể của anh cả bọn em! Cả nhà bọn em đều đồng loạt cho rằng anh ấy sẽ độc thân cả đời, mà chị dâu lại giúp anh cả thoát khỏi khổ ải, cho nên mặc kệ như thế nào, chị cũng phải đồng ý lời mời ăn cơm của em!”
Thái độ của Lục Đình Chiêu đối với Đường Nhã Phương còn ân cần hơn cả lúc trước.
Đường Nhã Phương không khỏi liếc nhìn sang Lục Đình Vỹ một cái.
Đây là lần đầu tiên cô gặp người nhà của Lục Đình Vỹ, hai người này là anh em ruột, nhưng tính cách lại cứ như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, một người chững chạc trầm ổn, một người hoạt bát năng động, một nóng một lạnh, thật thú vị.
Đường Nhã Phương nở nụ cười thật tươi đáp: “Nếu anh của em đã đồng ý, vậy chị cũng không có ý kiến.”
Lục Đình Vỹ thong thả nói: “Bà xã muốn ăn gì thì cứ việc gọi, mắc tiền một chút cũng không sao, đây là cơ hội hiếm có đấy.”
Lục Đình Chiêu hưng phấn gật đầu đồng ý, cậu ấy nói: “Đúng vậy đúng vậy! Chị dâu muốn ăn gì cũng được, tuyệt đối đừng khách sáo nhé.”
Đường Nhã Phương chớp mắt đề nghị: “Vậy ăn món Việt ở nhà hàng Sao Mai đi, anh của em thích ăn ở đấy!”
Cô mới vừa nói dứt câu, văn phòng đột nhiên trở nên im ắng, Lục Đình Vỹ nhìn cô chằm chằm, dường như trong mắt anh có cái gì đó đang xao động.
Lục Đình Chiêu cười tủm tỉm gật đầu nói: "Vậy nghe theo chị dâu tất”
Bởi vì còn một lúc nữa mới tới thời gian ăn cơm trưa, cho nên Lục Đình Vỹ lại tiếp tục lao đầu vào công việc.
Lục Đình Chiêu rảnh rỗi không chuyện làm, lại thấy Đường Nhã Phương đang cau mày nhìn chằm chằm vào máy tính thì không khỏi tò mò thò đầu lại gần hỏi: “Chị dâu à, chị sao vậy?”
“Không sao cả.”
Đường Nhã Phương nhẹ nhàng đáp lại một câu, còn tay thì vẫn không ngừng di chuyển con chuột.
Lục Đình Chiêu nhìn thoáng qua màn hình, sau đó giật mình hỏi: “Chị dâu à, mấy người này đang mắng chị hả?"
Mấy ngày nay trên mạng đang bàn tán rất sôi nổi về tin tức của Đường Nhã Phương, Lục Đình Chiêu cũng biết chuyện đó, nhưng lại không quá chú ý tới.
Cậu ấy không ngờ rằng Đường Nhã Phương bị cả ngàn người chỉ trích kia lại chính là chị dâu của mình.
“Anh cả à, vậy là anh không đúng rồi, chị dâu bị mắng đến mức này rồi mà sao anh còn thờ ơ như thế hả?”
Lục Đình Chiêu tức giận chỉ trích Lục Đình Vỹ.
“Em đừng trách anh ấy, là chị không cho anh ấy ra tay thôi, hơn nữa chị đã có cách giải quyết riêng cho mình, bây giờ...!cũng đến lúc sử dụng rồi.”
Đường Nhã Phương bỗng nhiên nở nụ cười, trên mặt cô hiện rõ vẻ giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Khoảng mười một giờ trưa, ngay vào lúc Chu Như Ngọc sắp cho rằng mình đã xóa sạch tai tiếng thì đột nhiên một tin tức xuất hiện tạo ra sóng to gió lớn ở trên mạng, trực tiếp đánh cô ta rơi từ thiên đường xuống tận địa ngục.
Đó là một tin tức rất bình thường, tiêu đề chỉ có một câu: “Sự thật nằm tại lòng người”.
Mọi người bấm vào xem thì phát hiện bên trong là một đoạn ghi âm.
Nội dung của nửa đoạn ghi âm trước giống với cảnh tượng Chu Như Ngọc bị “xô xát” vào buổi sáng như đúc.
Nhưng nội dung ở phần sau lại là như thế này.
Triệu Thanh Bích: “Con gái à, con thật thông minh, biết dùng kế này để xử lý con nhỏ đó, lần này con quỷ cái đó sẽ không thể trở mình vực dậy nổi nữa rồi.”
Chu Như Ngọc: “Ha ha, ai có thể đoán được con sẽ sử dụng cách lấy lui làm tiến này kia chứ.
Trước tiên con sẽ thừa nhận sai lầm, sau đó lại mượn cơ hội huỷ hoại con quỷ cái Đường Nhã Phương kia.”
Triệu Thanh Bích: “Đúng vậy, nhưng vừa nãy làm mẹ hết hồn, mẹ còn tưởng con quỷ cái đó thật sự đá vào bụng con đấy.”
Chu Như Ngọc: “Làm gì có chứ mẹ? Con tuyệt đối sẽ không lấy con mình ra đùa giỡn, chỉ cần diễn một chút lừa gạt công chúng là được rồi.”
Triệu Thanh Bích: “Con gái của mẹ thật lợi hại.
Vậy tiếp theo con định làm như thế nào?”
Chu Như Ngọc: “Hôm nay cứ để nó yên ổn một bữa trước đi, cứ chờ mà coi, sáng mai con nhất định sẽ khiến nó thân bại danh liệt!”
Đây là một đoạn đối thoại hoàn chỉnh, nội dung cực kỳ phong phú, tóm tắt lại chính là hai mẹ con nhà kia đang bày kế hãm hại Đường Nhã Phương như thế nào, hơn nữa còn muốn cô thân bại danh liệt.
Tin tức này vừa xuất hiện, sắc mặt của hàng ngàn cư dân mạng từng mắng chửi Đường Nhã Phương lúc trước đều lập tức trở nên sượng ngắt.
Nhưng vẫn có người vẫn chưa tin, họ cảm thấy đây chỉ là chiêu trò Đường Nhã Phương sử dụng để xóa bỏ tại tiếng cho mình mà thôi, vì thế họ lập tức mỉa mai cô chơi chiêu trò bẩn, đồng thời cũng tuyên bố muốn tìm người kiểm định đoạn ghi âm là thật hay giả để vạch trần bộ mặt giả dối của cô.
Nhưng kết quả cuối cùng lại cho thấy đoạn ghi âm này là thật, mặt mũi của đám antifan kia đã sượng nay càng thêm sượng.
“Chậc chậc, em nhìn mà còn cảm thấy nóng mặt thay mấy người đã biết sự thật đấy.”
Sau khi đọc tin tức xong, Lục Đình Chiêu tặc lưỡi chua xót nói.
Cậu ta là người đã ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình Đường Nhã Phương đánh trả lại bọn kia, lúc nào trạng thái của cô cũng nhẹ nhàng thoải mái, không hề lo lắng hay bồn chồn gì cả.
“Bản thân chị đang trong tình trạng bị sóng gió bủa vây mà vẫn có thể bình tĩnh được như thế, chị dâu à, em thật sự càng ngài càng sùng bái chị rồi đấy, sự
tôn thờ của em dành cho chị cuồn cuộn như sông Đà, không ngừng dâng cao, đồng thời nó cũng dài như sông Cửu Long, rơi vào rồi sẽ không tìm được điểm cuối...”
Vào lúc quyết định, Lục Đình Chiêu vẫn không quên khen ngợi Đường Nhã Phương hết lời.
“Em so sánh thế này nghe phèn quá.”
Đường Nhã Phương buồn cười tắt máy tính đi, lắc đầu đáp.
Lục Đình Chiêu cười hì hì nói: “Phèn thì phèn, quan trọng là có thể biểu đạt được sự tôn sùng của em dành cho chị, không tin chị cử hỏi anh cả đi, anh ấy cũng nhìn chị với con mắt khác rồi đó.”
Đúng là Lục Đình Vỹ đã thay đổi cái nhìn về Đường Nhã Phương, anh vẫn luôn mong chờ Đường Nhã Phương sẽ đánh trả, bây giờ thấy cô phá tan hình tượng Chu Như Ngọc đã chịu nhiều cực khổ cay đắng mới xây đắp nên được một cách nhẹ nhàng như vậy thì cảm thấy cô cũng rất giỏi giang.
.
Thay đổi cách xưng hô, nhưng cách nói chuyện vẫn không hề thay đổi.
Đường Nhã Phương bật cười vui vẻ hỏi lại: “Sao cậu vẫn chưa chịu từ bỏ vậy hả?”
“He he, chị dâu chính là chúa cứu thể của anh cả bọn em! Cả nhà bọn em đều đồng loạt cho rằng anh ấy sẽ độc thân cả đời, mà chị dâu lại giúp anh cả thoát khỏi khổ ải, cho nên mặc kệ như thế nào, chị cũng phải đồng ý lời mời ăn cơm của em!”
Thái độ của Lục Đình Chiêu đối với Đường Nhã Phương còn ân cần hơn cả lúc trước.
Đường Nhã Phương không khỏi liếc nhìn sang Lục Đình Vỹ một cái.
Đây là lần đầu tiên cô gặp người nhà của Lục Đình Vỹ, hai người này là anh em ruột, nhưng tính cách lại cứ như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, một người chững chạc trầm ổn, một người hoạt bát năng động, một nóng một lạnh, thật thú vị.
Đường Nhã Phương nở nụ cười thật tươi đáp: “Nếu anh của em đã đồng ý, vậy chị cũng không có ý kiến.”
Lục Đình Vỹ thong thả nói: “Bà xã muốn ăn gì thì cứ việc gọi, mắc tiền một chút cũng không sao, đây là cơ hội hiếm có đấy.”
Lục Đình Chiêu hưng phấn gật đầu đồng ý, cậu ấy nói: “Đúng vậy đúng vậy! Chị dâu muốn ăn gì cũng được, tuyệt đối đừng khách sáo nhé.”
Đường Nhã Phương chớp mắt đề nghị: “Vậy ăn món Việt ở nhà hàng Sao Mai đi, anh của em thích ăn ở đấy!”
Cô mới vừa nói dứt câu, văn phòng đột nhiên trở nên im ắng, Lục Đình Vỹ nhìn cô chằm chằm, dường như trong mắt anh có cái gì đó đang xao động.
Lục Đình Chiêu cười tủm tỉm gật đầu nói: "Vậy nghe theo chị dâu tất”
Bởi vì còn một lúc nữa mới tới thời gian ăn cơm trưa, cho nên Lục Đình Vỹ lại tiếp tục lao đầu vào công việc.
Lục Đình Chiêu rảnh rỗi không chuyện làm, lại thấy Đường Nhã Phương đang cau mày nhìn chằm chằm vào máy tính thì không khỏi tò mò thò đầu lại gần hỏi: “Chị dâu à, chị sao vậy?”
“Không sao cả.”
Đường Nhã Phương nhẹ nhàng đáp lại một câu, còn tay thì vẫn không ngừng di chuyển con chuột.
Lục Đình Chiêu nhìn thoáng qua màn hình, sau đó giật mình hỏi: “Chị dâu à, mấy người này đang mắng chị hả?"
Mấy ngày nay trên mạng đang bàn tán rất sôi nổi về tin tức của Đường Nhã Phương, Lục Đình Chiêu cũng biết chuyện đó, nhưng lại không quá chú ý tới.
Cậu ấy không ngờ rằng Đường Nhã Phương bị cả ngàn người chỉ trích kia lại chính là chị dâu của mình.
“Anh cả à, vậy là anh không đúng rồi, chị dâu bị mắng đến mức này rồi mà sao anh còn thờ ơ như thế hả?”
Lục Đình Chiêu tức giận chỉ trích Lục Đình Vỹ.
“Em đừng trách anh ấy, là chị không cho anh ấy ra tay thôi, hơn nữa chị đã có cách giải quyết riêng cho mình, bây giờ...!cũng đến lúc sử dụng rồi.”
Đường Nhã Phương bỗng nhiên nở nụ cười, trên mặt cô hiện rõ vẻ giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Khoảng mười một giờ trưa, ngay vào lúc Chu Như Ngọc sắp cho rằng mình đã xóa sạch tai tiếng thì đột nhiên một tin tức xuất hiện tạo ra sóng to gió lớn ở trên mạng, trực tiếp đánh cô ta rơi từ thiên đường xuống tận địa ngục.
Đó là một tin tức rất bình thường, tiêu đề chỉ có một câu: “Sự thật nằm tại lòng người”.
Mọi người bấm vào xem thì phát hiện bên trong là một đoạn ghi âm.
Nội dung của nửa đoạn ghi âm trước giống với cảnh tượng Chu Như Ngọc bị “xô xát” vào buổi sáng như đúc.
Nhưng nội dung ở phần sau lại là như thế này.
Triệu Thanh Bích: “Con gái à, con thật thông minh, biết dùng kế này để xử lý con nhỏ đó, lần này con quỷ cái đó sẽ không thể trở mình vực dậy nổi nữa rồi.”
Chu Như Ngọc: “Ha ha, ai có thể đoán được con sẽ sử dụng cách lấy lui làm tiến này kia chứ.
Trước tiên con sẽ thừa nhận sai lầm, sau đó lại mượn cơ hội huỷ hoại con quỷ cái Đường Nhã Phương kia.”
Triệu Thanh Bích: “Đúng vậy, nhưng vừa nãy làm mẹ hết hồn, mẹ còn tưởng con quỷ cái đó thật sự đá vào bụng con đấy.”
Chu Như Ngọc: “Làm gì có chứ mẹ? Con tuyệt đối sẽ không lấy con mình ra đùa giỡn, chỉ cần diễn một chút lừa gạt công chúng là được rồi.”
Triệu Thanh Bích: “Con gái của mẹ thật lợi hại.
Vậy tiếp theo con định làm như thế nào?”
Chu Như Ngọc: “Hôm nay cứ để nó yên ổn một bữa trước đi, cứ chờ mà coi, sáng mai con nhất định sẽ khiến nó thân bại danh liệt!”
Đây là một đoạn đối thoại hoàn chỉnh, nội dung cực kỳ phong phú, tóm tắt lại chính là hai mẹ con nhà kia đang bày kế hãm hại Đường Nhã Phương như thế nào, hơn nữa còn muốn cô thân bại danh liệt.
Tin tức này vừa xuất hiện, sắc mặt của hàng ngàn cư dân mạng từng mắng chửi Đường Nhã Phương lúc trước đều lập tức trở nên sượng ngắt.
Nhưng vẫn có người vẫn chưa tin, họ cảm thấy đây chỉ là chiêu trò Đường Nhã Phương sử dụng để xóa bỏ tại tiếng cho mình mà thôi, vì thế họ lập tức mỉa mai cô chơi chiêu trò bẩn, đồng thời cũng tuyên bố muốn tìm người kiểm định đoạn ghi âm là thật hay giả để vạch trần bộ mặt giả dối của cô.
Nhưng kết quả cuối cùng lại cho thấy đoạn ghi âm này là thật, mặt mũi của đám antifan kia đã sượng nay càng thêm sượng.
“Chậc chậc, em nhìn mà còn cảm thấy nóng mặt thay mấy người đã biết sự thật đấy.”
Sau khi đọc tin tức xong, Lục Đình Chiêu tặc lưỡi chua xót nói.
Cậu ta là người đã ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình Đường Nhã Phương đánh trả lại bọn kia, lúc nào trạng thái của cô cũng nhẹ nhàng thoải mái, không hề lo lắng hay bồn chồn gì cả.
“Bản thân chị đang trong tình trạng bị sóng gió bủa vây mà vẫn có thể bình tĩnh được như thế, chị dâu à, em thật sự càng ngài càng sùng bái chị rồi đấy, sự
tôn thờ của em dành cho chị cuồn cuộn như sông Đà, không ngừng dâng cao, đồng thời nó cũng dài như sông Cửu Long, rơi vào rồi sẽ không tìm được điểm cuối...”
Vào lúc quyết định, Lục Đình Chiêu vẫn không quên khen ngợi Đường Nhã Phương hết lời.
“Em so sánh thế này nghe phèn quá.”
Đường Nhã Phương buồn cười tắt máy tính đi, lắc đầu đáp.
Lục Đình Chiêu cười hì hì nói: “Phèn thì phèn, quan trọng là có thể biểu đạt được sự tôn sùng của em dành cho chị, không tin chị cử hỏi anh cả đi, anh ấy cũng nhìn chị với con mắt khác rồi đó.”
Đúng là Lục Đình Vỹ đã thay đổi cái nhìn về Đường Nhã Phương, anh vẫn luôn mong chờ Đường Nhã Phương sẽ đánh trả, bây giờ thấy cô phá tan hình tượng Chu Như Ngọc đã chịu nhiều cực khổ cay đắng mới xây đắp nên được một cách nhẹ nhàng như vậy thì cảm thấy cô cũng rất giỏi giang.
.