Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: 27: Âm Mưu Nham Hiểm
"Như Ngọc, dù em không đi làm thì anh cũng có thể nuôi em mà.
Sau này em sẽ làm bà chủ của nhà họ Vĩ, đây chẳng phải là cuộc sống mà em luôn mong muốn sao?"
Vĩ Vịnh Phong khẽ ôm lấy cô ta, dịu dàng khuyên bảo lẫn an ủi nói.
Chu Như Ngọc đẩy anh ta ra, giận dữ nói: "Em không muốn như thế nữa, em đổi ý rồi! Em muốn cố gắng hết sức để bước vào giới giải trí, bọn họ muốn em rút khỏi giới này thì em chắc chắn phải trụ lại.
Em muốn trở thành diễn viên hạng A, trở thành ngôi sao hạng nhất, rồi sẽ đến một ngày, em sẽ giảm đạp con điểm Đường Nhã Phương bỉ ổi kia dưới chân mà thỏa sức nhục mạ cô ta, chèn ép cô ta!"
"Như Ngọc, em đang mang thai, anh không để em buông thả như thế được."
Sắc mặt Vi Vịnh Phong bỗng trầm xuống, khi nói chuyện giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Chu Như Ngọc dường như cũng nhận ra phản ứng của bản thân hơi thái quá, cô ta vội vàng dịu giọng lại, đáp lại Vĩ Vịnh Phong với vẻ nghẹn ngào: "Vịnh Phong, tuy em đã gả cho anh, dù chúng ta cũng đã có con, nhưng em cũng muốn bản thân có một nghề nghiệp nào đó, em không muốn ở bên anh mà chẳng có gì trong tay, như vậy sẽ không xứng với anh.
Em không muốn chịu thua Đường Nhã Phương, em muốn chứng minh với tất cả mọi người rằng em là sự lựa chọn đúng đắn của anh.
Nếu em cứ lùi bước như thế này thì đến lúc đó bọn họ sẽ coi thường em, thậm chỉ còn chế nhạo cả anh nữa, anh mong muốn em sẽ cảm thấy mất hết mặt mũi như thế sao?"
Chu Như Ngọc nói vừa có tình vừa có lý để khiến Vi Vịnh Phong thấu hiểu, làm cho anh ta vừa nãy còn có vẻ tức giận mà bây giờ sau khi nghe xong thì vẻ mặt cũng thả lỏng hơn, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng như nước.
Chu Như Ngọc luôn có bản lĩnh như vậy, cô ta luôn biết phải nói những cái gì vào lúc nào, mà cũng biết nắm bắt đúng chỗ, thường hay có thể nói những lời ngon ngọt khiến trái tim Vi Vịnh Phong rung động.
Thấy tâm trạng của anh ta thay đổi, Chu Như Ngọc vôi vàng tận dụng thời cơ nói tiếp: "Vịnh Phong, mấy ngày nay Đường Nhã Phương nhục mạ chúng ta chưa đủ sao? Bây giờ cô ta còn dám công khai mắng chửi chúng ta trước mặt mọi người, ai mà biết được đẳng sau cô ta còn làm chuyện quá đáng nào nữa? Em thật sự không muốn bị cô ta chèn ép cả đời này, nếu như vậy thì em thà chết còn hơn."
"Em chớ nói linh tinh, có anh ở đây tuyệt đối sẽ không để Đường Nhã Phương có cơ hội làm như vậy."
Vĩ Vịnh Phong lại ôm Chu Như Ngọc vào lòng, giọng điệu vô cùng xót xa.
"Vậy là anh đã đồng ý với em rồi sao?"
Vi Vịnh Phong bất đắc dĩ thờ dài: "Em đã nói đến mức vậy rồi thì anh có thể không đồng ý được ư? Em muốn làm gì thì cứ làm, muốn bước vào giới giải trí cũng được, trở thành ngôi sao nữ cũng tốt, anh sẽ cố gắng tận dụng những mối quan hệ để hỗ trợ em.
Có điều em phải đồng ý với anh một điều kiện...!
"Anh nói đi."
"Dù có như thế nào thì cũng phải chăm sóc cho đứa bé trong bụng thật tốt, ba mẹ anh vẫn rất mong chờ sự ra đời của đứa bé này, hy vọng em sẽ không để hai người họ thất vọng."
"Em biết rồi."
Thấy Vi Vịnh Phong cuối cùng cũng chịu đồng ý thì Chu Như Ngọc rốt cuộc cũng nín khóc mà mỉm cười, cô ta ôm Vĩ Vịnh Phong thật chặt rồi nói: "Vịnh Phong, em biết ngay là anh yêu em nhất mà."
Sau khi vỗ về được Chu Như Ngọc, Vi Vịnh Phong vội vàng trở về công ty.
Anh ta vừa rời khỏi thì Chu Như Ngọc lập tức vứt bỏ vẻ đáng thương yếu đuối vừa nãy, cô ta bước từ trên giường xuống, vẻ mặt nham nhiểm nói với Triệu Thanh Bích đang bước vào: "Mẹ, mẹ nói cho cái con Đường Nhã Phương bỉ ổi kia biết chuyện con bị
ngất chưa?" "Nói rồi, mẹ nói y nguyên như lời con dặn dò.
Có điều con gái à, con chắc chắn là cô ta sẽ trở về chứ? Giọng điệu của cô ta trong điện thoại nghe có vẻ là chẳng quan tâm mấy."
Triệu Thanh Bích nhìn Chu Như Ngọc rồi lo lắng hỏi.
"Mẹ cứ yên tâm, với những gì con biết về cô ta thì chắc chắn cô ta sẽ về đây.
Chỉ cần cô ta quay về thì sẽ là lúc con đổi đời."
Chu Như Ngọc cười lạnh một tiếng, đáy mắt thoáng qua một âm mưu chắc chắn phải giành lấy bằng được.
Đường Nhã Phương nhanh chóng quay về, cô đi rất nhanh, thời gian còn chưa tới một tiếng đồng hồ.
Chỉ là cô cũng không đến gặp Chu Như Ngọc ngay, mà về phòng của mình trước để lấy mấy thứ.
Đợi đến lúc sắp rời đi thì cô mới rẽ về phòng của Chu Như Ngọc.
Sau khi bước vào, cô chỉ thấy Chu Như Ngọc đang nằm trên giường, vẻ mặt tiều tụy, Triệu Thanh Bích đang giúp cô uống nước ở bên cạnh.
Vừa nhìn thấy Đường Nhã Phương thì Triệu Thanh Bích bỗng giật bắn mình, trợn mắt rồi giơ tay chỉ thẳng vào Đường Nhã Phương nói: "Đường Nhã Phương, cô còn có mặt mũi mà trở về đây sao?"
"Sao tôi lại không có mặt mũi trở về nhà của mình chứ?"
Đường Nhã Phương nhếch miệng cười nhạt nhìn hành động của Triệu.
Sau này em sẽ làm bà chủ của nhà họ Vĩ, đây chẳng phải là cuộc sống mà em luôn mong muốn sao?"
Vĩ Vịnh Phong khẽ ôm lấy cô ta, dịu dàng khuyên bảo lẫn an ủi nói.
Chu Như Ngọc đẩy anh ta ra, giận dữ nói: "Em không muốn như thế nữa, em đổi ý rồi! Em muốn cố gắng hết sức để bước vào giới giải trí, bọn họ muốn em rút khỏi giới này thì em chắc chắn phải trụ lại.
Em muốn trở thành diễn viên hạng A, trở thành ngôi sao hạng nhất, rồi sẽ đến một ngày, em sẽ giảm đạp con điểm Đường Nhã Phương bỉ ổi kia dưới chân mà thỏa sức nhục mạ cô ta, chèn ép cô ta!"
"Như Ngọc, em đang mang thai, anh không để em buông thả như thế được."
Sắc mặt Vi Vịnh Phong bỗng trầm xuống, khi nói chuyện giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Chu Như Ngọc dường như cũng nhận ra phản ứng của bản thân hơi thái quá, cô ta vội vàng dịu giọng lại, đáp lại Vĩ Vịnh Phong với vẻ nghẹn ngào: "Vịnh Phong, tuy em đã gả cho anh, dù chúng ta cũng đã có con, nhưng em cũng muốn bản thân có một nghề nghiệp nào đó, em không muốn ở bên anh mà chẳng có gì trong tay, như vậy sẽ không xứng với anh.
Em không muốn chịu thua Đường Nhã Phương, em muốn chứng minh với tất cả mọi người rằng em là sự lựa chọn đúng đắn của anh.
Nếu em cứ lùi bước như thế này thì đến lúc đó bọn họ sẽ coi thường em, thậm chỉ còn chế nhạo cả anh nữa, anh mong muốn em sẽ cảm thấy mất hết mặt mũi như thế sao?"
Chu Như Ngọc nói vừa có tình vừa có lý để khiến Vi Vịnh Phong thấu hiểu, làm cho anh ta vừa nãy còn có vẻ tức giận mà bây giờ sau khi nghe xong thì vẻ mặt cũng thả lỏng hơn, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng như nước.
Chu Như Ngọc luôn có bản lĩnh như vậy, cô ta luôn biết phải nói những cái gì vào lúc nào, mà cũng biết nắm bắt đúng chỗ, thường hay có thể nói những lời ngon ngọt khiến trái tim Vi Vịnh Phong rung động.
Thấy tâm trạng của anh ta thay đổi, Chu Như Ngọc vôi vàng tận dụng thời cơ nói tiếp: "Vịnh Phong, mấy ngày nay Đường Nhã Phương nhục mạ chúng ta chưa đủ sao? Bây giờ cô ta còn dám công khai mắng chửi chúng ta trước mặt mọi người, ai mà biết được đẳng sau cô ta còn làm chuyện quá đáng nào nữa? Em thật sự không muốn bị cô ta chèn ép cả đời này, nếu như vậy thì em thà chết còn hơn."
"Em chớ nói linh tinh, có anh ở đây tuyệt đối sẽ không để Đường Nhã Phương có cơ hội làm như vậy."
Vĩ Vịnh Phong lại ôm Chu Như Ngọc vào lòng, giọng điệu vô cùng xót xa.
"Vậy là anh đã đồng ý với em rồi sao?"
Vi Vịnh Phong bất đắc dĩ thờ dài: "Em đã nói đến mức vậy rồi thì anh có thể không đồng ý được ư? Em muốn làm gì thì cứ làm, muốn bước vào giới giải trí cũng được, trở thành ngôi sao nữ cũng tốt, anh sẽ cố gắng tận dụng những mối quan hệ để hỗ trợ em.
Có điều em phải đồng ý với anh một điều kiện...!
"Anh nói đi."
"Dù có như thế nào thì cũng phải chăm sóc cho đứa bé trong bụng thật tốt, ba mẹ anh vẫn rất mong chờ sự ra đời của đứa bé này, hy vọng em sẽ không để hai người họ thất vọng."
"Em biết rồi."
Thấy Vi Vịnh Phong cuối cùng cũng chịu đồng ý thì Chu Như Ngọc rốt cuộc cũng nín khóc mà mỉm cười, cô ta ôm Vĩ Vịnh Phong thật chặt rồi nói: "Vịnh Phong, em biết ngay là anh yêu em nhất mà."
Sau khi vỗ về được Chu Như Ngọc, Vi Vịnh Phong vội vàng trở về công ty.
Anh ta vừa rời khỏi thì Chu Như Ngọc lập tức vứt bỏ vẻ đáng thương yếu đuối vừa nãy, cô ta bước từ trên giường xuống, vẻ mặt nham nhiểm nói với Triệu Thanh Bích đang bước vào: "Mẹ, mẹ nói cho cái con Đường Nhã Phương bỉ ổi kia biết chuyện con bị
ngất chưa?" "Nói rồi, mẹ nói y nguyên như lời con dặn dò.
Có điều con gái à, con chắc chắn là cô ta sẽ trở về chứ? Giọng điệu của cô ta trong điện thoại nghe có vẻ là chẳng quan tâm mấy."
Triệu Thanh Bích nhìn Chu Như Ngọc rồi lo lắng hỏi.
"Mẹ cứ yên tâm, với những gì con biết về cô ta thì chắc chắn cô ta sẽ về đây.
Chỉ cần cô ta quay về thì sẽ là lúc con đổi đời."
Chu Như Ngọc cười lạnh một tiếng, đáy mắt thoáng qua một âm mưu chắc chắn phải giành lấy bằng được.
Đường Nhã Phương nhanh chóng quay về, cô đi rất nhanh, thời gian còn chưa tới một tiếng đồng hồ.
Chỉ là cô cũng không đến gặp Chu Như Ngọc ngay, mà về phòng của mình trước để lấy mấy thứ.
Đợi đến lúc sắp rời đi thì cô mới rẽ về phòng của Chu Như Ngọc.
Sau khi bước vào, cô chỉ thấy Chu Như Ngọc đang nằm trên giường, vẻ mặt tiều tụy, Triệu Thanh Bích đang giúp cô uống nước ở bên cạnh.
Vừa nhìn thấy Đường Nhã Phương thì Triệu Thanh Bích bỗng giật bắn mình, trợn mắt rồi giơ tay chỉ thẳng vào Đường Nhã Phương nói: "Đường Nhã Phương, cô còn có mặt mũi mà trở về đây sao?"
"Sao tôi lại không có mặt mũi trở về nhà của mình chứ?"
Đường Nhã Phương nhếch miệng cười nhạt nhìn hành động của Triệu.