Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 195: 195: Chu Như Ngọc Bị Bảo Lãnh Ra Ngoài Rồi
Lúc dẫn theo Chu Như Ngọc về đến nhà, bố Vị và mẹ Vi đều chưa đi ngủ, khi nhìn thấy người phụ nữ lôi thôi lếch thếch đứng cạnh con trai mình cũng bị dọa chết khiếp.
Hoàng Hà Liên che mũi, vẻ mặt ghét bỏ nhìn con trai mình: "Vịnh Phong, sao con lại dắt người như vậy về nhà? Nhà chúng ta cũng đâu phải tổ chức từ thiện!"
Hiển nhiên bà ta cũng không nhận ra đối phương là ai.
"Cô ơi, con là Như Ngọc mà!"
Trông thấy Hoàng Hà Liên không nhận ra mình, Chu Như Ngọc vội vàng lên tiếng."Như Ngọc
Hoàng Hà Liên và Vì Mình Trạch quay sang nhìn nhau, sau đó năm qua chỗ con trai mình một ánh mắt dò hỏi.
"Đúng vậy, cô ấy là Như Ngọc
Vì Vịnh Phong gật đầu.
"Trời a!" Hoàng Hà Liên đầy vẻ không tin kinh hô thành tiếng.
Một người xinh đẹp như vậy sao giờ lại mang dáng vẻ không bằng một tên ăn mày thế này.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Vì Minh Trạch lớn tiếng chất vấn.
"Chủ, đều do ả khốn nạn Đường Nhã Phương cả, chủ phải đòi lại công bằng cho cháu.
Vừa nhắc tới ba chữ "Đường Nhã Phương, Chu Như Ngọc lập tức hận đến nghiền rằng nghiến lợi, khuôn mặt vốn nhem nhuốc nhiềm thêm tức giận trông càng vặn vẹo dữ tợn.Vi Minh Trạch và Hoàng Hà Liên hoảng hốt, nhanh lên lui về phía sau mấy bước liền.
Thấy thế, Vĩ Vịnh Phong nhíu nhíu mày, sau đó mở miệng nói rằng: "Bố mẹ, con dẫn Như Ngọc đi tắm rửa trước đã, có chuyện gì chúng ta bàn bạc sau." "Đi thôi, mau đi đi." Vi Minh Trạch khoát khoát tay, ông ta ước gì bọn họ đi nhanh một chút, cái mùi đó hun cho ông ta sắp ói ra luôn rồi.
Hoàng Hà Liên vội vàng dạt sang một bên, chỉ sợ lúc Chu Như Ngọc đi qua lại dính cái mùi khó ngửi đó lên người bà ta.
Sau khi hai người họ rời đi, Hoàng Hà Liên chê bai nhíu mày, giọng nói còn mang ý khinh thường: "Ông Kỷ, ông nói xem con đàn bà như vậy làm sao xứng với Vịnh Phong nhà chúng ta được chứ?"
Vi Minh Trạch vỗ vỗ lên vai bà ta an ủi: "Được rồi, chờ thu được tập đoàn Đường Thị vào túi thì Vịnh Phong muốn kết hôn với kiểu phụ nữ nào mà không được!"
Hoàng Hà Liên "Hừ" một tiếng thật mạnh, giọng điệu càng thêm ý xem thường: "Nếu không phải vì tập đoàn Đường Thị thì làm sao tôi có thể cho cô ta bướcchân vào nhà ta? Đúng là thứ ám quẻ"
Nói đến đây, bà ta ngửi mùi ám trên người mình, nhíu nhíu mày: "Thối quá đi, tôi cũng phải đi tắm rửa thay quần áo khác." "Đi thôi, đi thôi." Vi Minh Trạch trông có vẻ không kiên nhẫn khoát khoát tay bảo bà ta.
"Cái gì?"
Lê Mẫn Nghị đang ngồi trên giường phải bật dậy: "Không phải tôi đã dặn các anh bất kể có ai đến cũng không cho nộp tiền bảo lãnh Chu Như Ngọc hay sao?" "Cô Lê, là chính Cục trưởng đồng ý thả người." Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh khúm núm.
"Đậu!" Lê Mẫn Nghi tức tối ném điện thoại lên tấm chăn, không để bản thân còn đang mặc áo ngủ, nhanh chóng xỏ dép "loẹt quẹt" lao xuống dưới tầng.
Tìm thấy bố mình đang ngồi trong phòng ăn, cô bước đến kéo mạnh chiếc ghế bên cạnh ông ngồi vào đó.
"Làm sao vậy?" Bố Lê rời mắt khỏi tờ báo nhìn sang cô con gái, trông thấy cô sưng mặt thở phì phòkhông nhìn được nở nụ cười: "Ai chọc cho cục cưng giận thế?" "Không phải cấp dưới của bố thì là ai?" Lê Mẫn Nghi thở phì phò lên án.
"Cấp dưới của bố nhiều lắm, con nói đến ai cơ?" "Chính là ông Cục trưởng Cục Cảnh sát đấy." "Ông ta à!" Bố Lê như bừng tỉnh gật gật đầu, lại hỏi tiếp: "Ông ta làm sao thế?" "Ông ta..." Lê Mẫn Nghi há mồm định nói ra chuyện mà ông ta vừa làm, trong dưới ánh mắt hiền hòa của bố mình, cô vội vàng nuốt lại lời mình định nói vào bụng, ngượng ngùng nói: "Ông ta không làm sao cả."
Cô bé là con gái ruột của ông, trong bụng cô bé có mấy khúc ruột ông lại không biết rõ hay sao?
Bố Lê nhìn xoáy vào cô một cái, sau đó đưa tầm nhìn đặt lại về tờ báo, giả như nhẹ nhõm mà nói: "Mẫn Nghi, bố nói rồi, con ra ngoài đường làm loạn ra sao cũng được, nhưng không nên dùng danh nghĩa của bố đi làm những chuyện không nên làm!"Lê Mẫn Nghi biết bố đang lên tiếng cảnh cáo mình, cô cũng hiểu rằng bố ngồi ở vị trí cao, có biết bao người ghen tị, đố kị với ông, đều ước gì nắm được khuyết điểm để kéo ông rơi đài.
Giới chính trị phức tạp cô cũng được biết chút ít, cũng hiểu được sự cẩn thận của bố.
Cô mím mím môi, ngoan ngoãn đáp lời: "Cô Mẫn Nghi biết rồi thưa bố"
Dứt lời, cô đứng dậy, cúi gục đầu chầm chậm bước khỏi phòng ăn.
Chờ cô đi khuất rồi, bố Lê mới bê cốc sữa trên bàn nhấp một ngụm, sau đó mở miệng hỏi: "Tiểu Lý, gần đây cô chủ có hành động gì khác lạ không?"
Lúc này, một người đàn ông trung niên vẫn đứng bên ngoài phòng ăn đi vào, ông ta đi tới bên cạnh bố Lê, cúi đầu cung kính trả lời: "Không có gì khác thường."
Bố Lê đặt cốc thủy tinh trong tay xuống, ngẩng đầu, ánh mắt sắt bén nhìn thẳng vào Tiểu Lý, trầm giọng nói: "Tiểu Lý, ông đi theo tôi mấy mươi năm rồi, ông hiểu rõ tính tôi không thích nhất chính là kẻ dối trá"Tiểu Lý hoảng hốt, bình tĩnh trả lời: "Tôi hiểu."
Bố Lê lại nhìn chằm chằm ông ta thêm một lúc mới tha cho mà nói: "Đi ra ngoài đi."
Tiểu Lý âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi ra cửa.
Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói mang ý sâu xa: "Tiểu Lý, chiếc đồng hồ ngày hôm nay ông đeo rất đẹp đấy."
Nghe vậy, ước chân của Tiểu Lý lảo đảo, suýt thì ngã sấp xuống.
Đứng vững người, ông tăng nhanh tốc độ bước ra phía ngoài.
Bệnh viện.
Cầm lấy bát cháo trắng mà Tống An Nhi đưa cho, Đường Nhã Phương liếc nhìn Lê Mẫn Nghi đang ngồi trên ghế salon bực bội.
Cô không kìm nổi mà thở dài, sau đó khuyên nhủ:"Được rồi mà Mẫn Nghi, cô ta chạy cũng chạy rồi, cậu có tức hơn nữa cũng vô ích mà thôi."
Không nói thì thôi, nói đến lại khiến Lê Mẫn Nghi tức thêm.
"Cậu nói xem, rõ ràng tên mập đó đã đồng ý với tớ tuyệt đối sẽ không cho Chu Như Ngọc được nộp tiền bảo lãnh ra ngoài rồi.
Sao ông ta lại không giữ lời thế chứ?" "Tên mập" trong lời của Lê Mẫn Nghi chính là Cục trưởng của Cục Cảnh sát Thành phố Bắc Ninh, một kẻ mập từ đầu đến chân.
"Cậu có đi hỏi ông ta đã có chuyện gì hay không?" Tổng An Nhi lên tiếng hỏi.
"Hỏi rồi, ông ta nói ông ta cũng bị ép thôi." "Bị ép?" Đường Nhã Phương nhíu mày: "Ông ta bị
Vi Vịnh Phong uy hiếp ư?"
Lê Mẫn Nghi nhún vai: "Chắc vậy đó.
Chắc Vi Vịnh Phong nắm được nhược điểm nào của tên mập đó, nhân đây mà uy hiếp tên mập."Nói đến đây Lê Mẫn Nghi lại nổi bão: "Tức chết tớ! Tức chết tớ rồi!" "Vi Vịnh Phong cũng tận tình với Chu Như Ngọc đấy nhỉ!" Tống An Nhi châm chọc nói.
Vậy mà lại vì một mình Chu Như Ngọc không ngại đi uy hiếp Cục trưởng Cục Cảnh sát, đúng là to gan bằng trời.
Đường Nhã Phương bật cười: "Anh ta đâu phải tận tình với Chu Như Ngọc, anh ta tận tình với tập đoàn Đường Thị đấy chứ." "Ý gì vậy?" Tống An Nhi không rõ nhìn cô, sao tự dưng lại lôi tập đoàn Đường Thị vào đây? "Sau này cậu sẽ biết thôi." Hiện tại Đường Nhã Phương không muốn tiết lộ nhiều hơn nên chỉ nói qua loa cho xong.
Bọn cô tuy là bạn thân của nhau, nhưng có khi cũng phải có những bí mật của riêng mình, cho nên Tống An Nhi cũng không hỏi thêm, ngược lại nói với Lê Mẫn Nghi: "Được rồi mà Mẫn Nghi, đừng tức nữa, uống miếng cháo mới có sức đi nghĩ cách chỉnh Chu Như Ngọc chứ!".
Hoàng Hà Liên che mũi, vẻ mặt ghét bỏ nhìn con trai mình: "Vịnh Phong, sao con lại dắt người như vậy về nhà? Nhà chúng ta cũng đâu phải tổ chức từ thiện!"
Hiển nhiên bà ta cũng không nhận ra đối phương là ai.
"Cô ơi, con là Như Ngọc mà!"
Trông thấy Hoàng Hà Liên không nhận ra mình, Chu Như Ngọc vội vàng lên tiếng."Như Ngọc
Hoàng Hà Liên và Vì Mình Trạch quay sang nhìn nhau, sau đó năm qua chỗ con trai mình một ánh mắt dò hỏi.
"Đúng vậy, cô ấy là Như Ngọc
Vì Vịnh Phong gật đầu.
"Trời a!" Hoàng Hà Liên đầy vẻ không tin kinh hô thành tiếng.
Một người xinh đẹp như vậy sao giờ lại mang dáng vẻ không bằng một tên ăn mày thế này.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Vì Minh Trạch lớn tiếng chất vấn.
"Chủ, đều do ả khốn nạn Đường Nhã Phương cả, chủ phải đòi lại công bằng cho cháu.
Vừa nhắc tới ba chữ "Đường Nhã Phương, Chu Như Ngọc lập tức hận đến nghiền rằng nghiến lợi, khuôn mặt vốn nhem nhuốc nhiềm thêm tức giận trông càng vặn vẹo dữ tợn.Vi Minh Trạch và Hoàng Hà Liên hoảng hốt, nhanh lên lui về phía sau mấy bước liền.
Thấy thế, Vĩ Vịnh Phong nhíu nhíu mày, sau đó mở miệng nói rằng: "Bố mẹ, con dẫn Như Ngọc đi tắm rửa trước đã, có chuyện gì chúng ta bàn bạc sau." "Đi thôi, mau đi đi." Vi Minh Trạch khoát khoát tay, ông ta ước gì bọn họ đi nhanh một chút, cái mùi đó hun cho ông ta sắp ói ra luôn rồi.
Hoàng Hà Liên vội vàng dạt sang một bên, chỉ sợ lúc Chu Như Ngọc đi qua lại dính cái mùi khó ngửi đó lên người bà ta.
Sau khi hai người họ rời đi, Hoàng Hà Liên chê bai nhíu mày, giọng nói còn mang ý khinh thường: "Ông Kỷ, ông nói xem con đàn bà như vậy làm sao xứng với Vịnh Phong nhà chúng ta được chứ?"
Vi Minh Trạch vỗ vỗ lên vai bà ta an ủi: "Được rồi, chờ thu được tập đoàn Đường Thị vào túi thì Vịnh Phong muốn kết hôn với kiểu phụ nữ nào mà không được!"
Hoàng Hà Liên "Hừ" một tiếng thật mạnh, giọng điệu càng thêm ý xem thường: "Nếu không phải vì tập đoàn Đường Thị thì làm sao tôi có thể cho cô ta bướcchân vào nhà ta? Đúng là thứ ám quẻ"
Nói đến đây, bà ta ngửi mùi ám trên người mình, nhíu nhíu mày: "Thối quá đi, tôi cũng phải đi tắm rửa thay quần áo khác." "Đi thôi, đi thôi." Vi Minh Trạch trông có vẻ không kiên nhẫn khoát khoát tay bảo bà ta.
"Cái gì?"
Lê Mẫn Nghị đang ngồi trên giường phải bật dậy: "Không phải tôi đã dặn các anh bất kể có ai đến cũng không cho nộp tiền bảo lãnh Chu Như Ngọc hay sao?" "Cô Lê, là chính Cục trưởng đồng ý thả người." Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh khúm núm.
"Đậu!" Lê Mẫn Nghi tức tối ném điện thoại lên tấm chăn, không để bản thân còn đang mặc áo ngủ, nhanh chóng xỏ dép "loẹt quẹt" lao xuống dưới tầng.
Tìm thấy bố mình đang ngồi trong phòng ăn, cô bước đến kéo mạnh chiếc ghế bên cạnh ông ngồi vào đó.
"Làm sao vậy?" Bố Lê rời mắt khỏi tờ báo nhìn sang cô con gái, trông thấy cô sưng mặt thở phì phòkhông nhìn được nở nụ cười: "Ai chọc cho cục cưng giận thế?" "Không phải cấp dưới của bố thì là ai?" Lê Mẫn Nghi thở phì phò lên án.
"Cấp dưới của bố nhiều lắm, con nói đến ai cơ?" "Chính là ông Cục trưởng Cục Cảnh sát đấy." "Ông ta à!" Bố Lê như bừng tỉnh gật gật đầu, lại hỏi tiếp: "Ông ta làm sao thế?" "Ông ta..." Lê Mẫn Nghi há mồm định nói ra chuyện mà ông ta vừa làm, trong dưới ánh mắt hiền hòa của bố mình, cô vội vàng nuốt lại lời mình định nói vào bụng, ngượng ngùng nói: "Ông ta không làm sao cả."
Cô bé là con gái ruột của ông, trong bụng cô bé có mấy khúc ruột ông lại không biết rõ hay sao?
Bố Lê nhìn xoáy vào cô một cái, sau đó đưa tầm nhìn đặt lại về tờ báo, giả như nhẹ nhõm mà nói: "Mẫn Nghi, bố nói rồi, con ra ngoài đường làm loạn ra sao cũng được, nhưng không nên dùng danh nghĩa của bố đi làm những chuyện không nên làm!"Lê Mẫn Nghi biết bố đang lên tiếng cảnh cáo mình, cô cũng hiểu rằng bố ngồi ở vị trí cao, có biết bao người ghen tị, đố kị với ông, đều ước gì nắm được khuyết điểm để kéo ông rơi đài.
Giới chính trị phức tạp cô cũng được biết chút ít, cũng hiểu được sự cẩn thận của bố.
Cô mím mím môi, ngoan ngoãn đáp lời: "Cô Mẫn Nghi biết rồi thưa bố"
Dứt lời, cô đứng dậy, cúi gục đầu chầm chậm bước khỏi phòng ăn.
Chờ cô đi khuất rồi, bố Lê mới bê cốc sữa trên bàn nhấp một ngụm, sau đó mở miệng hỏi: "Tiểu Lý, gần đây cô chủ có hành động gì khác lạ không?"
Lúc này, một người đàn ông trung niên vẫn đứng bên ngoài phòng ăn đi vào, ông ta đi tới bên cạnh bố Lê, cúi đầu cung kính trả lời: "Không có gì khác thường."
Bố Lê đặt cốc thủy tinh trong tay xuống, ngẩng đầu, ánh mắt sắt bén nhìn thẳng vào Tiểu Lý, trầm giọng nói: "Tiểu Lý, ông đi theo tôi mấy mươi năm rồi, ông hiểu rõ tính tôi không thích nhất chính là kẻ dối trá"Tiểu Lý hoảng hốt, bình tĩnh trả lời: "Tôi hiểu."
Bố Lê lại nhìn chằm chằm ông ta thêm một lúc mới tha cho mà nói: "Đi ra ngoài đi."
Tiểu Lý âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi ra cửa.
Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói mang ý sâu xa: "Tiểu Lý, chiếc đồng hồ ngày hôm nay ông đeo rất đẹp đấy."
Nghe vậy, ước chân của Tiểu Lý lảo đảo, suýt thì ngã sấp xuống.
Đứng vững người, ông tăng nhanh tốc độ bước ra phía ngoài.
Bệnh viện.
Cầm lấy bát cháo trắng mà Tống An Nhi đưa cho, Đường Nhã Phương liếc nhìn Lê Mẫn Nghi đang ngồi trên ghế salon bực bội.
Cô không kìm nổi mà thở dài, sau đó khuyên nhủ:"Được rồi mà Mẫn Nghi, cô ta chạy cũng chạy rồi, cậu có tức hơn nữa cũng vô ích mà thôi."
Không nói thì thôi, nói đến lại khiến Lê Mẫn Nghi tức thêm.
"Cậu nói xem, rõ ràng tên mập đó đã đồng ý với tớ tuyệt đối sẽ không cho Chu Như Ngọc được nộp tiền bảo lãnh ra ngoài rồi.
Sao ông ta lại không giữ lời thế chứ?" "Tên mập" trong lời của Lê Mẫn Nghi chính là Cục trưởng của Cục Cảnh sát Thành phố Bắc Ninh, một kẻ mập từ đầu đến chân.
"Cậu có đi hỏi ông ta đã có chuyện gì hay không?" Tổng An Nhi lên tiếng hỏi.
"Hỏi rồi, ông ta nói ông ta cũng bị ép thôi." "Bị ép?" Đường Nhã Phương nhíu mày: "Ông ta bị
Vi Vịnh Phong uy hiếp ư?"
Lê Mẫn Nghi nhún vai: "Chắc vậy đó.
Chắc Vi Vịnh Phong nắm được nhược điểm nào của tên mập đó, nhân đây mà uy hiếp tên mập."Nói đến đây Lê Mẫn Nghi lại nổi bão: "Tức chết tớ! Tức chết tớ rồi!" "Vi Vịnh Phong cũng tận tình với Chu Như Ngọc đấy nhỉ!" Tống An Nhi châm chọc nói.
Vậy mà lại vì một mình Chu Như Ngọc không ngại đi uy hiếp Cục trưởng Cục Cảnh sát, đúng là to gan bằng trời.
Đường Nhã Phương bật cười: "Anh ta đâu phải tận tình với Chu Như Ngọc, anh ta tận tình với tập đoàn Đường Thị đấy chứ." "Ý gì vậy?" Tống An Nhi không rõ nhìn cô, sao tự dưng lại lôi tập đoàn Đường Thị vào đây? "Sau này cậu sẽ biết thôi." Hiện tại Đường Nhã Phương không muốn tiết lộ nhiều hơn nên chỉ nói qua loa cho xong.
Bọn cô tuy là bạn thân của nhau, nhưng có khi cũng phải có những bí mật của riêng mình, cho nên Tống An Nhi cũng không hỏi thêm, ngược lại nói với Lê Mẫn Nghi: "Được rồi mà Mẫn Nghi, đừng tức nữa, uống miếng cháo mới có sức đi nghĩ cách chỉnh Chu Như Ngọc chứ!".