Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 189: 189: Xấu Hổ Chết Mất
"Mấy cô ta ra tay cũng nặng quá rồi đấy!" "Sớm biết vậy tớ đã không tha cho mấy cô ta dễ dàng như vậy" "Mấy vết thương này để lại sẹo thì làm sao?" "Cậu có đau không?"
Đường Nhã Phương vừa vệ sinh vết thương cho Tổng An Nhi vừa nói liên tục.
Tống Anh Ni khẻ ngẩng đầu lên, cô ấy nhìn thấy hết sự lo lắng của cô vào trong mắt...trong lòng mình.
"Sau này nếu gặp mấy loại người này thì cậu tránh xa bọn họ ra.
Biết không?"
Đường Nhã Phương đối mặt chăm chú nhìn cô ấy nói, rồi bổ sung nói tiếp: "Không phải chúng ta sợ nên tránh xa bọn họ, mà chúng ta lười dây dưa với bọn họ.
Cậu hiểu không?" "Ừ, tớ hiểu." Tống An Nhi gật đầu, sau đó đột nhiên cô ấy cười một tiếng nói: "Phương, lúc cậu càu nhàu trông thật giống mẹ tớ." "Có phải như vậy không? Vậy cậu gọi tớ là mẹ một tiếng thử xem." Đường Nhã Phương nói đùa với cô ấy.
Ai ngờ Tống An Nhi gọi thật: "Mẹ.
Phương." "Cậu gọi thật đấy à!" Đường Nhã Phương tức giận liếc cô ấy một cái nói: "Tớ còn rất trẻ, chưa có con gái lớn như cậu."
Tổng An Nhi giả bộ bất mãn lẩm bẩm nói: "Cậu được hời mà còn chế tớ." Đường Nhã Phương không nhịn được bật cười: "Không, tớ có chế đầu.
Tớ rất vui đấy."
Sau khi bôi thuốc lên vết thương cho cô ấy, Đường Nhã Phương cẩn thận quan sát kỹ vết thương: "Hy vọng sẽ không để lại sẹo." "Không để lại sẹo đâu.
Vết thương nhỏ như thế này làm sao để lại sẹo được." So với sự lo lắng của cô thì Tông An Nhi rất bình thường.
Tống An Nhi nhìn thấy cô còn lo lắng nhìn chằm vào mặt mình, thì cô ấy đứng dậy ôm lấy cánh tay của Nhã Phương ôn nhu nói: "Tốt rồi, da tớ rất nhanh lành, nên sẽ không để lại sẹo đâu."
Tiếp theo lại kéo cô đi ra bên ngoài: "Sau khi tan làm tớ dẫn cậu ăn mấy món ngon"
Sau khi ăn cơm tối với An Nhi rồi lại đi dạo mua sắm với nhau, lúc cô về đến nhà thì đã hơn mười giờ.
Cô mở cửa ra, trong phòng lớn tối và im lặng.
Muộn như vậy, mọi người đều về phòng mình ngủ rồi.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó đổi dép đi trong nhà, rón rén đi lên trên tầng.
Lúc cô đi qua thư phòng thì thấy ánh sáng hắt ra từ khe cửa, cô dừng chân đưa tay đẩy khe cửa ra thì nhìn thấy Đình Vỹ đang cúi đầu ngồi ở bàn làm việc màu đen, không biết anh đang nhìn cái gì trông rất nghiêm túc.
Toàn bộ tóc đều được chải ngược ra phía sau, hiện ra cái trán đầy đặn sáng bóng, ánh sáng chói lại chiếu xuống người anh, làm những sợi tóc đen của anh nhuốm lên một vầng sáng, cả người nhìn đặc biệt trẻ trung và tài giỏi.
Hình như anh không nghe thấy tiếng mở cửa, vẫn cúi đầu, anh không nhận ra trong phòng đã có thêm một người.
Cô rón rén đi tới, đi vòng qua bàn đứng sau lưng anh, dùng hai tay che ánh mắt của anh.
Cô có thể cảm nhận được anh đang sửng sốt, cô nhếch môi, hằng giọng nói: "Anh đoán xem em là ai?" "Phương." Lục Đình Vỹ giơ tay lên nắm lấy tay cô, rồi kéo xuống, ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt đang cười của cô.
"Em đi đâu mà trễ như vậy mới về?" Anh hỏi.
"An Nhi muốn đi dạo thế là em đi với cô ấy, cho lên mới về trễ như vậy!"
Đường Nhã Phương rút tay ra khỏi lòng bàn tay của anh, hai tay chấp sau lưng, cô đi đến bên người anh cúi đầu nhìn xuống văn kiện đang để trên bàn.
"Vừa rồi anh nghiêm túc đến nỗi em đi vào cũng không nhận ra, hóa ra anh đang xem cái này à?"
Báo cáo thu nhập tài chính của Tập đoàn giải trí Hoàng Gia.
"Ừ, đây là tình hình kinh doanh của công ty trong quý này." Anh đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong ngực mình.
Đường Nhã Phương kêu một tiếng nhỏ, ngã xuống ngồi lên trên hai chân của anh, hai tay anh vòng qua eo ôm cô, nếu hai tay của anh di chuyển lên trên một chút là có thể đụng phải ngực của cô.
Mặc dù bây giờ hai người đã là vợ chồng nhưng tư thế thân mật như này cô hơi không quen, trên khuôn mặt trắng nõn của cô nhuốm một chút màu hồng nhạt.
Lục Đình Vỹ không để ý đến sự mất tự nhiên của cô, anh đặt cằm lên trên vai cô, nhắm mắt lại, hương thơm từ cơ thể cô bay vào mũi anh làm cho anh say đắm.
Cô cảm nhận được hơi thở thiêu đốt của anh đang phả lên chiếc cổ mẫn cảm của mình, cô không nhịn được co rụt người lại.
Lục Đình Vỹ mở mắt ra, ngước mắt lên nhìn thì anh mới chú ý đến lỗ tại đỏ bừng của cô.
Anh không nhịn được cười, trêu chọc nói: "Sao bây giờ em vẫn còn xấu hổ vậy?"
Giọng nói của anh trầm thấp, làm người khác say đắm.
Trong lòng cô hơi rạo rực, nhưng Đường Nhã
Phương rũ mắt xuống không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, lông mi dài khẽ run.
"Ha.." Lục Đình Vỹ thấp giọng cười.
Làm sao cô có thể dễ thương như vậy?
Vừa nghe thấy tiếng cười của anh, Đường Nhã Phương hơi khó chịu, đẩy hai tay của anh ra, cô hằng giọng nói: "Làm sao anh có thể đáng ghét như thế?"
Nói xong, cô chạy đi.
Anh nhìn thấy cô chạy ra ngoài thì nụ cười trên mặt càng lớn, trong đáy lòng và mắt anh đều chứa đầy hình ảnh thẹn thùng dễ thương vừa nãy của cô.
Cầm lại tờ báo cáo tài chính, nhưng anh không Anh chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng, cô muốn đọc nó nữa.
thật sự có ảnh hưởng rất lớn đối với anh.
Sau khi đi vào trong phòng ngủ, Đường Nhã
Phương tùy ý ném túi xách lên giường rồi che gò má đang đỏ bừng của mình chạy vào phòng tắm.
Đi đến trước gương, cô chậm rãi thả tay ra, cô nhìn thấy người con gái trong gương có gò má đỏ thắm giống như hoa anh đào, khuôn mặt thẹn thùng làm người khác yêu thích.
Những ánh đèn di chuyển làm khuôn mặt của cô trở lên xinh đẹp, đây rõ ràng là bộ dạng lúc cô động tình.
Hình như hơi thở nóng bỏng của anh còn lưu lại trên cổ cô, làm cho lòng của cô xôn xao.
Cô vội vàng mở vòi nước, cúi đầu xuống, dùng nước tắm trong tay tạt vào mặt mình, làm mấy lần cô mới lấy tay lau đi những giọt nước còn đọng trên mặt mình, cô ngẩng đầu lên lần nữa nhìn vào trong gương.
Cô nhìn thấy mặt mình tốt hơn vừa nãy rồi.
Cô nhẹ nhàng thở phào, Lúc này cô mới cởi quần áo trên người xuống rồi bước vào phòng tắm.
Cô thoải mái tắm xong, cô đưa tay đến giá treo quần áo bên cạnh định cầm quần áo nhưng trên đó trống không.
Đột nhiên cô mở to mắt, á! Cô quên mất cầm quần áo ngủ vào phòng tắm!
Làm sao bây giờ? Cô không thể nào trần như nhộng đi ra ngoài được, tuy là cả người cô trên dưới chỗ nào cũng bị anh xem qua, nhưng mà...!
Xấu hổ muốn chết
Cô dùng sức lắc đầu, cô không muốn khỏa thân đi ra ngoài đâu.
Cô nhìn xung quanh trong phòng tắm xem có cái gì có thể bọc kín cơ thể mình không
Lúc trước trong phòng tắm sẽ có mấy loại áo choàng tắm, nhưng hôm nay vô cùng thần kì là nhìn kỹ nhưng cô không thấy cái nào cả!
Cô chấp nhận kết quả này, cô chỉ có thể nhặt lên chiếc áo sơ mi trắng cô vừa cởi xuống mặc lại, khó khăn lắm nó mới che được cái mông của cô.
Sau đó, cô đi đến cửa phòng tắm mở cửa nhìn ra bên ngoài, phát hiện thấy chưa có ai đi vào trong phòng.
Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó chạy nhanh ra ngoài.
Cô đang định chạy nhanh vào phòng thay quần áo ngủ thì đột nhiên cửa phòng mở ra.
Đường Nhã Phương rụt cổ quay đầu nhìn về phía cửa phòng, cô nhìn thấy một dáng người cao ngất đang đi vào.
Trên người anh đã mặc bộ đồ ngủ, đầu tóc vẫn buông xả vì chưa được sấy khô, trên khuôn mặt đẹp trai của anh đã mất đi sự nghiêm nghị ban ngày mà thay vào đó là vẻ mặt lười biếng và quyến rũ.
Đường Nhã Phương nhìn anh đến ngày người, cô quên mất lúc này bản thân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.
Anh sáng trong phòng hơi tối, chỉ có một ngọn đèn trên tường phát ra ánh sáng màu cam êm dịu.
Thời điểm Lục Đình Vỹ đẩy cửa đi vào, anh.
Đường Nhã Phương vừa vệ sinh vết thương cho Tổng An Nhi vừa nói liên tục.
Tống Anh Ni khẻ ngẩng đầu lên, cô ấy nhìn thấy hết sự lo lắng của cô vào trong mắt...trong lòng mình.
"Sau này nếu gặp mấy loại người này thì cậu tránh xa bọn họ ra.
Biết không?"
Đường Nhã Phương đối mặt chăm chú nhìn cô ấy nói, rồi bổ sung nói tiếp: "Không phải chúng ta sợ nên tránh xa bọn họ, mà chúng ta lười dây dưa với bọn họ.
Cậu hiểu không?" "Ừ, tớ hiểu." Tống An Nhi gật đầu, sau đó đột nhiên cô ấy cười một tiếng nói: "Phương, lúc cậu càu nhàu trông thật giống mẹ tớ." "Có phải như vậy không? Vậy cậu gọi tớ là mẹ một tiếng thử xem." Đường Nhã Phương nói đùa với cô ấy.
Ai ngờ Tống An Nhi gọi thật: "Mẹ.
Phương." "Cậu gọi thật đấy à!" Đường Nhã Phương tức giận liếc cô ấy một cái nói: "Tớ còn rất trẻ, chưa có con gái lớn như cậu."
Tổng An Nhi giả bộ bất mãn lẩm bẩm nói: "Cậu được hời mà còn chế tớ." Đường Nhã Phương không nhịn được bật cười: "Không, tớ có chế đầu.
Tớ rất vui đấy."
Sau khi bôi thuốc lên vết thương cho cô ấy, Đường Nhã Phương cẩn thận quan sát kỹ vết thương: "Hy vọng sẽ không để lại sẹo." "Không để lại sẹo đâu.
Vết thương nhỏ như thế này làm sao để lại sẹo được." So với sự lo lắng của cô thì Tông An Nhi rất bình thường.
Tống An Nhi nhìn thấy cô còn lo lắng nhìn chằm vào mặt mình, thì cô ấy đứng dậy ôm lấy cánh tay của Nhã Phương ôn nhu nói: "Tốt rồi, da tớ rất nhanh lành, nên sẽ không để lại sẹo đâu."
Tiếp theo lại kéo cô đi ra bên ngoài: "Sau khi tan làm tớ dẫn cậu ăn mấy món ngon"
Sau khi ăn cơm tối với An Nhi rồi lại đi dạo mua sắm với nhau, lúc cô về đến nhà thì đã hơn mười giờ.
Cô mở cửa ra, trong phòng lớn tối và im lặng.
Muộn như vậy, mọi người đều về phòng mình ngủ rồi.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó đổi dép đi trong nhà, rón rén đi lên trên tầng.
Lúc cô đi qua thư phòng thì thấy ánh sáng hắt ra từ khe cửa, cô dừng chân đưa tay đẩy khe cửa ra thì nhìn thấy Đình Vỹ đang cúi đầu ngồi ở bàn làm việc màu đen, không biết anh đang nhìn cái gì trông rất nghiêm túc.
Toàn bộ tóc đều được chải ngược ra phía sau, hiện ra cái trán đầy đặn sáng bóng, ánh sáng chói lại chiếu xuống người anh, làm những sợi tóc đen của anh nhuốm lên một vầng sáng, cả người nhìn đặc biệt trẻ trung và tài giỏi.
Hình như anh không nghe thấy tiếng mở cửa, vẫn cúi đầu, anh không nhận ra trong phòng đã có thêm một người.
Cô rón rén đi tới, đi vòng qua bàn đứng sau lưng anh, dùng hai tay che ánh mắt của anh.
Cô có thể cảm nhận được anh đang sửng sốt, cô nhếch môi, hằng giọng nói: "Anh đoán xem em là ai?" "Phương." Lục Đình Vỹ giơ tay lên nắm lấy tay cô, rồi kéo xuống, ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt đang cười của cô.
"Em đi đâu mà trễ như vậy mới về?" Anh hỏi.
"An Nhi muốn đi dạo thế là em đi với cô ấy, cho lên mới về trễ như vậy!"
Đường Nhã Phương rút tay ra khỏi lòng bàn tay của anh, hai tay chấp sau lưng, cô đi đến bên người anh cúi đầu nhìn xuống văn kiện đang để trên bàn.
"Vừa rồi anh nghiêm túc đến nỗi em đi vào cũng không nhận ra, hóa ra anh đang xem cái này à?"
Báo cáo thu nhập tài chính của Tập đoàn giải trí Hoàng Gia.
"Ừ, đây là tình hình kinh doanh của công ty trong quý này." Anh đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong ngực mình.
Đường Nhã Phương kêu một tiếng nhỏ, ngã xuống ngồi lên trên hai chân của anh, hai tay anh vòng qua eo ôm cô, nếu hai tay của anh di chuyển lên trên một chút là có thể đụng phải ngực của cô.
Mặc dù bây giờ hai người đã là vợ chồng nhưng tư thế thân mật như này cô hơi không quen, trên khuôn mặt trắng nõn của cô nhuốm một chút màu hồng nhạt.
Lục Đình Vỹ không để ý đến sự mất tự nhiên của cô, anh đặt cằm lên trên vai cô, nhắm mắt lại, hương thơm từ cơ thể cô bay vào mũi anh làm cho anh say đắm.
Cô cảm nhận được hơi thở thiêu đốt của anh đang phả lên chiếc cổ mẫn cảm của mình, cô không nhịn được co rụt người lại.
Lục Đình Vỹ mở mắt ra, ngước mắt lên nhìn thì anh mới chú ý đến lỗ tại đỏ bừng của cô.
Anh không nhịn được cười, trêu chọc nói: "Sao bây giờ em vẫn còn xấu hổ vậy?"
Giọng nói của anh trầm thấp, làm người khác say đắm.
Trong lòng cô hơi rạo rực, nhưng Đường Nhã
Phương rũ mắt xuống không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, lông mi dài khẽ run.
"Ha.." Lục Đình Vỹ thấp giọng cười.
Làm sao cô có thể dễ thương như vậy?
Vừa nghe thấy tiếng cười của anh, Đường Nhã Phương hơi khó chịu, đẩy hai tay của anh ra, cô hằng giọng nói: "Làm sao anh có thể đáng ghét như thế?"
Nói xong, cô chạy đi.
Anh nhìn thấy cô chạy ra ngoài thì nụ cười trên mặt càng lớn, trong đáy lòng và mắt anh đều chứa đầy hình ảnh thẹn thùng dễ thương vừa nãy của cô.
Cầm lại tờ báo cáo tài chính, nhưng anh không Anh chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng, cô muốn đọc nó nữa.
thật sự có ảnh hưởng rất lớn đối với anh.
Sau khi đi vào trong phòng ngủ, Đường Nhã
Phương tùy ý ném túi xách lên giường rồi che gò má đang đỏ bừng của mình chạy vào phòng tắm.
Đi đến trước gương, cô chậm rãi thả tay ra, cô nhìn thấy người con gái trong gương có gò má đỏ thắm giống như hoa anh đào, khuôn mặt thẹn thùng làm người khác yêu thích.
Những ánh đèn di chuyển làm khuôn mặt của cô trở lên xinh đẹp, đây rõ ràng là bộ dạng lúc cô động tình.
Hình như hơi thở nóng bỏng của anh còn lưu lại trên cổ cô, làm cho lòng của cô xôn xao.
Cô vội vàng mở vòi nước, cúi đầu xuống, dùng nước tắm trong tay tạt vào mặt mình, làm mấy lần cô mới lấy tay lau đi những giọt nước còn đọng trên mặt mình, cô ngẩng đầu lên lần nữa nhìn vào trong gương.
Cô nhìn thấy mặt mình tốt hơn vừa nãy rồi.
Cô nhẹ nhàng thở phào, Lúc này cô mới cởi quần áo trên người xuống rồi bước vào phòng tắm.
Cô thoải mái tắm xong, cô đưa tay đến giá treo quần áo bên cạnh định cầm quần áo nhưng trên đó trống không.
Đột nhiên cô mở to mắt, á! Cô quên mất cầm quần áo ngủ vào phòng tắm!
Làm sao bây giờ? Cô không thể nào trần như nhộng đi ra ngoài được, tuy là cả người cô trên dưới chỗ nào cũng bị anh xem qua, nhưng mà...!
Xấu hổ muốn chết
Cô dùng sức lắc đầu, cô không muốn khỏa thân đi ra ngoài đâu.
Cô nhìn xung quanh trong phòng tắm xem có cái gì có thể bọc kín cơ thể mình không
Lúc trước trong phòng tắm sẽ có mấy loại áo choàng tắm, nhưng hôm nay vô cùng thần kì là nhìn kỹ nhưng cô không thấy cái nào cả!
Cô chấp nhận kết quả này, cô chỉ có thể nhặt lên chiếc áo sơ mi trắng cô vừa cởi xuống mặc lại, khó khăn lắm nó mới che được cái mông của cô.
Sau đó, cô đi đến cửa phòng tắm mở cửa nhìn ra bên ngoài, phát hiện thấy chưa có ai đi vào trong phòng.
Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó chạy nhanh ra ngoài.
Cô đang định chạy nhanh vào phòng thay quần áo ngủ thì đột nhiên cửa phòng mở ra.
Đường Nhã Phương rụt cổ quay đầu nhìn về phía cửa phòng, cô nhìn thấy một dáng người cao ngất đang đi vào.
Trên người anh đã mặc bộ đồ ngủ, đầu tóc vẫn buông xả vì chưa được sấy khô, trên khuôn mặt đẹp trai của anh đã mất đi sự nghiêm nghị ban ngày mà thay vào đó là vẻ mặt lười biếng và quyến rũ.
Đường Nhã Phương nhìn anh đến ngày người, cô quên mất lúc này bản thân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.
Anh sáng trong phòng hơi tối, chỉ có một ngọn đèn trên tường phát ra ánh sáng màu cam êm dịu.
Thời điểm Lục Đình Vỹ đẩy cửa đi vào, anh.