Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 187: 187: Cậu Ấy Vẫn “chảnh” Như Thế
Đường Nhã Phương và Tống An Nhi chạy đến dưới lầu thì bóng dáng Tổng giám đốc mới đã biến mất từ lâu.
"Cô nhìn thấy không? Tổng giám đốc mới tới quá đẹp trai rồi?" "Đúng vậy đúng vậy, tôi cảm thấy trái tim tôi sắp bị nụ cười của Tổng giám đốc mới hòa tan." "Đúng đấy, sao anh ấy cười rộ lên lại đẹp trai như vậy chứ?" Đường Nhã Phương nghe thấy nữ đồng nghiệp trong công ty bàn luận về Lục Đình Chiêu thì liếc nhìn Tống An Nhi, sau đó cười khan hai tiếng.
Nếu như các cô tiếp thu được sự độc miệng độc miệng của Lục Đình Chiêu, khẳng định sẽ không cảm thấy nụ cười của cậu ấy dễ nhìn.
Trở lại bộ phận truyền thông, còn chưa ngồi nóng đít là lại thấy Lê Na đi ra từ văn phòng, cô ta vỗ vỗ hai tay nói: "Mọi người, chờ lát nữa Tổng giám đốc mới tổ chức hội nghị công ty, tất cả mọi người đều phải tham gia, không cho phép có người vắng mặt."
Đường Nhã Phương nhưởng mày, tại sao Lục Đình Chiêu lại phải làm chuyện này? Cậu ấy cảm thấy nhóm hoa si trong công ty với cậu ấy còn chưa đủ nhiều sao? "Phi Mạc, tình huống chị dâu ở công ty thế nào rồi?"
Lục Đình Chiêu mới tới Thời Đại nên cậu ấy muốn hiểu rõ một chút tình huống của chị dâu nhà mình trước.
Lương Phi Mạc trầm ngâm một lát, sau đó đáp: "Tạm được, trừ một số lời đồn đại gây bất lợi cho chị ấy "Lời đồn đại gì?" Lục Đình Chiêu rất tò mò.
Nhất thời Lương Phi Mạc không biết trả lời như thế nào, anh ta chỉ có thể hời hợt cho qua: "Đến lúc đó cậu sẽ biết."
Lục Đình Chiêu đánh giá văn phòng, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Phi Mạc, văn phòng này cũng quá đơn sơ rồi, hoàn toàn không phù hợp với thân phận cao quý của tôi."
Lương Phi Mạc đen mặt lại: "Cậu ba nhà họ Lục, nếu cậu không hài lòng thì hãy tự mình bỏ tiền ra mà sửa lại." "Vậy quên đi." Nói vài câu đã muốn mình bỏ tiền ra, thật ra Lục Đình Chiêu cảm thấy văn phòng này cũng không tệ lắm.
Sau đó, cậu ấy nhớ đến mấy trợ lý và thư ký bên ngoài, cậu ấy nhíu mày lại, gương mặt ghét bỏ: "Giúp tôi đuổi việc cô trợ lý hoa si kia đi." "Là Lạc Bích Nguyệt à?" "Tôi không biết cô ta tên gì, nhưng người phụ nữ kia trang điểm quá đậm, còn xịt nhiều nước hoa làm người ta sặc chết"
Một nói đến đây là cậu ta đã cảm thấy như mình lại ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc kia, cái mũi cậu ta hơi ngứa, không nhịn được hắt hơi một cái.
Lương Phi Mạc thấy thể không nhịn cười được: "Cô ta chính là Lạc Bích Nguyệt, đối thủ một mất một còn của chị dâu.
Đúng lúc tôi cũng muốn đuổi việc cô ta, lần này thì có lý do chính đáng rồi." "Cô ta là đối thủ một mất một còn của chị dâu sao? Khó trách dáng dấp xấu xí như vậy." Gương mặt Lục Đình Chiêu tỏ vẻ xem thường.
Lương Phi Mạc cười chế nhạo, anh ta không tiếp tục dây dưa vấn đề này mà cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó nói với cậu ấy: "Đi thôi, hội nghị công ty sắp bắt đầu rồi."
Anh ta vỗ vai Lục Đình Chiêu, sau đó đứng dậy dẫn đầu đi ra ngoài.
Lục Đình Chiêu vuốt mũi rồi chậm rãi đứng lên, cậu ấy cầm lấy áo khoác âu phục ném trên ghế sa lon mặc vào, chờ cài nốt xong xuôi mới chậm rãi đi ra ngoài.
Đường Nhã Phương và Tổng An Nhi yên lặng ngồi đằng sau cùng, quanh mình đều là lời bàn tán về Tổng giám đốc mới tới.
Quả thật là bọn họ đang tò mò thân phận, còn có sự sợ hãi thán phục với vẻ ngoài của cậu ấy.
Lương Phi Mạc và Lục Đình Chiêu một trước một sau đi vào phòng họp, bầu không khí đang ầm ỹ lập tức yên tĩnh trở lại.
Lương Phi Mạc quét mắt nhìn công nhân viên của mình một vòng, sau đó khỏe môi anh ta cong lên một nụ cười nhàn nhạt nhẹ nhàng nói: "Hội nghị hôm nay là muốn hoan nghênh Tổng giám đốc mới của chúng ta, nhưng trước lúc này tôi có mấy câu muốn nói."
Anh ta ngừng lại: "Một công ty muốn phát triển mở rộng là không thể tránh khỏi việc thay đổi nhân viên.
Tôi biết năng lực cá nhân của một số người không đủ, còn ghen ghét thành tích đồng nghiệp, thậm chí tổn thương đồng nghiệp, nhân viên thế này Thời Đại không chào đón."
Sau khi nghe xong lời này, bên dưới xôn xao một trận.
Thật ra trong lòng tất cả mọi người đều biết lời nói của anh ta ám chỉ là ai.
Lạc Bích Nguyệt cúi đầu, cô ta cảm nhận được ánh mắt không chút khách sáo đến từ xung quanh, hai tay đang đặt trên đùi từ từ nắm chặt.
Hiện tại Tô Á Mai đã bị đuổi, Chu Như Ngọc bị hủy hợp đồng, cô ta ở Thời Đại hoàn toàn không có chỗ dựa, cô ta cũng không có bất kỳ lý do gì ở lại chỗ này.
Lúc đầu cô ta muốn chủ động đưa ra lời từ chức, thế nhưng vừa nhìn thấy Tổng giám đốc mới tới thì cô ta lại không muốn đi nữa.
Nói thật, cô ta bằng lòng giúp Chu Như Ngọc không phải chỉ trông cậy vào cô ta có thể giới thiệu đối tượng tốt cho mình để cô ta cũng có thể mạnh mẽ bước vào nhà hào môn.
Nhưng Chu Như Ngọc lại nhiều lần nuốt lời, vả lại còn giới thiệu người lớn lên không ra gì.
Hiện tại có một người đàn ông chất lượng tốt cách mình gần như vậy, sao cô ta có thể bỏ lỡ được?
Bên này Lạc Bích Nguyệt đang tính toán, bên kia Lương Phi Mạc đã nói xong lời, đổi thành Lục Đình Chiêu nói.
Đầu tiên Lục Đình Chiêu cười xán lạn một cái, nụ cười sáng chói kia suýt chút sáng mù mắt mọi người.
"Nhã Phương, tính cách chủ em chồng nhà cậu luôn “chảnh” vậy sao?"
Tống An Nhi nhỏ giọng hỏi bên tại Đường Nhã Phương.
Đường Nhã Phương nhìn người đàn ông nở nụ cười xán lạn kia, khóe miệng cô giật giật bất đắc dĩ nói: "Cậu ấy vẫn luôn “chảnh” thể đó."
Tính cách hoàn toàn khác biệt Lục Đình Vỹ, một người nội tâm lạnh lùng, một người rực rỡ như ảnh nắng mặt trời, tính cách bổ sung làm Đường Nhã Phương không khỏi cảm cảm khái mẹ của Lục Đình Vỹ sinh ra hai anh em bọn họ quá giỏi.
"Chào mọi người, tôi tên là Lục Đình Chiêu, là Tổng giám đốc mới nhậm chức.
Vừa dứt lời thì bên dưới đã phát ra một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Lục Đình Chiêu hài lòng nhẹ gật đầu: "Xem ra tất cả mọi người rất hoan nghênh tôi."
Nếu như không phải hội nghị công ty, mà là buổi fanmeeting của minh tinh, không chừng sẽ còn có tiếng reo hò cổ vũ.
Ngay sau đó, Lục Đình Chiêu nói một đống lời xã giao, Đường Nhã Phương không nhịn được ngáp một cái, cô có cảm giác nhàm chán muốn ngủ gục.
Đột nhiên cô nghe thấy tên của mình.
"Đường Nhã Phương."
Cô mờ mịt nhìn chung quanh, phát hiện tất cả mọi người đang xoay đầu nhìn cô.
"Chú em chồng nhà cậu đang gọi cậu đấy Tống An Nhi nhỏ giọng nói.
Đường Nhã Phương nhìn cô ấy một cái, sau đó giương mắt nhìn Lục Đình Chiêu, chỉ thấy cậu ấy đang nhìn mình cười híp mắt.
Cô nhịn xuống cảm giác ngạc nhiên rồi chậm rãi đứng lên, không kiêu ngạo không tự ti hỏi: "Tổng giám đốc, cậu gọi tôi có chuyện gì không?" "Không có việc gì." Nụ cười trên môi Lục Đình Chiều càng sâu hơn: "Tôi chỉ muốn nhìn xem nhân vật nổi danh trong công ty lớn lên trông như thế nào."
Đường Nhã Phương gượng cười, thằng quỷ này thật sự dự định để cô trở thành cái định trong mắt nhóm hoa si sao?
Cô cảm thấy nhóm hoa si đang quăng tới ánh mắt ghen tị rồi.
Đây là cậu ấy đang tạo thù hằn cho cô sao? Rõ ràng là đang hố cô mà!
Dường như Lục Đình Chiêu không hiểu mình đang làm gì, cậu ấy phối hợp nói: "Không nghĩ tới vậy mà chúng ta lại có một người xinh đẹp như vậy, hoàn toàn không thua kém minh tinh"
Tiếp theo lời nói xoay chuyển: "Đường Nhã Phương, cô có hứng thú bước chân vào ngành giải trí không? Tôi cam đoan có thể để cô nổi tiếng." "Tôi...!không có hứng thú." Giọng điệu mỗi câu mỗi chữ của Đường Nhã Phương đều kéo dài ra.
Trong lòng Lục Đình Chiêu "Lộp bộp" xuống, mình đã đùa quá trớn rồi sao?
Cậu ấy để ý thấy ánh mắt của chị dâu không đúng nên tranh thủ thời gian vội vàng kết thúc việc vui đùa này.
"Vậy thì tốt, mời cô ngồi.".
"Cô nhìn thấy không? Tổng giám đốc mới tới quá đẹp trai rồi?" "Đúng vậy đúng vậy, tôi cảm thấy trái tim tôi sắp bị nụ cười của Tổng giám đốc mới hòa tan." "Đúng đấy, sao anh ấy cười rộ lên lại đẹp trai như vậy chứ?" Đường Nhã Phương nghe thấy nữ đồng nghiệp trong công ty bàn luận về Lục Đình Chiêu thì liếc nhìn Tống An Nhi, sau đó cười khan hai tiếng.
Nếu như các cô tiếp thu được sự độc miệng độc miệng của Lục Đình Chiêu, khẳng định sẽ không cảm thấy nụ cười của cậu ấy dễ nhìn.
Trở lại bộ phận truyền thông, còn chưa ngồi nóng đít là lại thấy Lê Na đi ra từ văn phòng, cô ta vỗ vỗ hai tay nói: "Mọi người, chờ lát nữa Tổng giám đốc mới tổ chức hội nghị công ty, tất cả mọi người đều phải tham gia, không cho phép có người vắng mặt."
Đường Nhã Phương nhưởng mày, tại sao Lục Đình Chiêu lại phải làm chuyện này? Cậu ấy cảm thấy nhóm hoa si trong công ty với cậu ấy còn chưa đủ nhiều sao? "Phi Mạc, tình huống chị dâu ở công ty thế nào rồi?"
Lục Đình Chiêu mới tới Thời Đại nên cậu ấy muốn hiểu rõ một chút tình huống của chị dâu nhà mình trước.
Lương Phi Mạc trầm ngâm một lát, sau đó đáp: "Tạm được, trừ một số lời đồn đại gây bất lợi cho chị ấy "Lời đồn đại gì?" Lục Đình Chiêu rất tò mò.
Nhất thời Lương Phi Mạc không biết trả lời như thế nào, anh ta chỉ có thể hời hợt cho qua: "Đến lúc đó cậu sẽ biết."
Lục Đình Chiêu đánh giá văn phòng, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Phi Mạc, văn phòng này cũng quá đơn sơ rồi, hoàn toàn không phù hợp với thân phận cao quý của tôi."
Lương Phi Mạc đen mặt lại: "Cậu ba nhà họ Lục, nếu cậu không hài lòng thì hãy tự mình bỏ tiền ra mà sửa lại." "Vậy quên đi." Nói vài câu đã muốn mình bỏ tiền ra, thật ra Lục Đình Chiêu cảm thấy văn phòng này cũng không tệ lắm.
Sau đó, cậu ấy nhớ đến mấy trợ lý và thư ký bên ngoài, cậu ấy nhíu mày lại, gương mặt ghét bỏ: "Giúp tôi đuổi việc cô trợ lý hoa si kia đi." "Là Lạc Bích Nguyệt à?" "Tôi không biết cô ta tên gì, nhưng người phụ nữ kia trang điểm quá đậm, còn xịt nhiều nước hoa làm người ta sặc chết"
Một nói đến đây là cậu ta đã cảm thấy như mình lại ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc kia, cái mũi cậu ta hơi ngứa, không nhịn được hắt hơi một cái.
Lương Phi Mạc thấy thể không nhịn cười được: "Cô ta chính là Lạc Bích Nguyệt, đối thủ một mất một còn của chị dâu.
Đúng lúc tôi cũng muốn đuổi việc cô ta, lần này thì có lý do chính đáng rồi." "Cô ta là đối thủ một mất một còn của chị dâu sao? Khó trách dáng dấp xấu xí như vậy." Gương mặt Lục Đình Chiêu tỏ vẻ xem thường.
Lương Phi Mạc cười chế nhạo, anh ta không tiếp tục dây dưa vấn đề này mà cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó nói với cậu ấy: "Đi thôi, hội nghị công ty sắp bắt đầu rồi."
Anh ta vỗ vai Lục Đình Chiêu, sau đó đứng dậy dẫn đầu đi ra ngoài.
Lục Đình Chiêu vuốt mũi rồi chậm rãi đứng lên, cậu ấy cầm lấy áo khoác âu phục ném trên ghế sa lon mặc vào, chờ cài nốt xong xuôi mới chậm rãi đi ra ngoài.
Đường Nhã Phương và Tổng An Nhi yên lặng ngồi đằng sau cùng, quanh mình đều là lời bàn tán về Tổng giám đốc mới tới.
Quả thật là bọn họ đang tò mò thân phận, còn có sự sợ hãi thán phục với vẻ ngoài của cậu ấy.
Lương Phi Mạc và Lục Đình Chiêu một trước một sau đi vào phòng họp, bầu không khí đang ầm ỹ lập tức yên tĩnh trở lại.
Lương Phi Mạc quét mắt nhìn công nhân viên của mình một vòng, sau đó khỏe môi anh ta cong lên một nụ cười nhàn nhạt nhẹ nhàng nói: "Hội nghị hôm nay là muốn hoan nghênh Tổng giám đốc mới của chúng ta, nhưng trước lúc này tôi có mấy câu muốn nói."
Anh ta ngừng lại: "Một công ty muốn phát triển mở rộng là không thể tránh khỏi việc thay đổi nhân viên.
Tôi biết năng lực cá nhân của một số người không đủ, còn ghen ghét thành tích đồng nghiệp, thậm chí tổn thương đồng nghiệp, nhân viên thế này Thời Đại không chào đón."
Sau khi nghe xong lời này, bên dưới xôn xao một trận.
Thật ra trong lòng tất cả mọi người đều biết lời nói của anh ta ám chỉ là ai.
Lạc Bích Nguyệt cúi đầu, cô ta cảm nhận được ánh mắt không chút khách sáo đến từ xung quanh, hai tay đang đặt trên đùi từ từ nắm chặt.
Hiện tại Tô Á Mai đã bị đuổi, Chu Như Ngọc bị hủy hợp đồng, cô ta ở Thời Đại hoàn toàn không có chỗ dựa, cô ta cũng không có bất kỳ lý do gì ở lại chỗ này.
Lúc đầu cô ta muốn chủ động đưa ra lời từ chức, thế nhưng vừa nhìn thấy Tổng giám đốc mới tới thì cô ta lại không muốn đi nữa.
Nói thật, cô ta bằng lòng giúp Chu Như Ngọc không phải chỉ trông cậy vào cô ta có thể giới thiệu đối tượng tốt cho mình để cô ta cũng có thể mạnh mẽ bước vào nhà hào môn.
Nhưng Chu Như Ngọc lại nhiều lần nuốt lời, vả lại còn giới thiệu người lớn lên không ra gì.
Hiện tại có một người đàn ông chất lượng tốt cách mình gần như vậy, sao cô ta có thể bỏ lỡ được?
Bên này Lạc Bích Nguyệt đang tính toán, bên kia Lương Phi Mạc đã nói xong lời, đổi thành Lục Đình Chiêu nói.
Đầu tiên Lục Đình Chiêu cười xán lạn một cái, nụ cười sáng chói kia suýt chút sáng mù mắt mọi người.
"Nhã Phương, tính cách chủ em chồng nhà cậu luôn “chảnh” vậy sao?"
Tống An Nhi nhỏ giọng hỏi bên tại Đường Nhã Phương.
Đường Nhã Phương nhìn người đàn ông nở nụ cười xán lạn kia, khóe miệng cô giật giật bất đắc dĩ nói: "Cậu ấy vẫn luôn “chảnh” thể đó."
Tính cách hoàn toàn khác biệt Lục Đình Vỹ, một người nội tâm lạnh lùng, một người rực rỡ như ảnh nắng mặt trời, tính cách bổ sung làm Đường Nhã Phương không khỏi cảm cảm khái mẹ của Lục Đình Vỹ sinh ra hai anh em bọn họ quá giỏi.
"Chào mọi người, tôi tên là Lục Đình Chiêu, là Tổng giám đốc mới nhậm chức.
Vừa dứt lời thì bên dưới đã phát ra một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Lục Đình Chiêu hài lòng nhẹ gật đầu: "Xem ra tất cả mọi người rất hoan nghênh tôi."
Nếu như không phải hội nghị công ty, mà là buổi fanmeeting của minh tinh, không chừng sẽ còn có tiếng reo hò cổ vũ.
Ngay sau đó, Lục Đình Chiêu nói một đống lời xã giao, Đường Nhã Phương không nhịn được ngáp một cái, cô có cảm giác nhàm chán muốn ngủ gục.
Đột nhiên cô nghe thấy tên của mình.
"Đường Nhã Phương."
Cô mờ mịt nhìn chung quanh, phát hiện tất cả mọi người đang xoay đầu nhìn cô.
"Chú em chồng nhà cậu đang gọi cậu đấy Tống An Nhi nhỏ giọng nói.
Đường Nhã Phương nhìn cô ấy một cái, sau đó giương mắt nhìn Lục Đình Chiêu, chỉ thấy cậu ấy đang nhìn mình cười híp mắt.
Cô nhịn xuống cảm giác ngạc nhiên rồi chậm rãi đứng lên, không kiêu ngạo không tự ti hỏi: "Tổng giám đốc, cậu gọi tôi có chuyện gì không?" "Không có việc gì." Nụ cười trên môi Lục Đình Chiều càng sâu hơn: "Tôi chỉ muốn nhìn xem nhân vật nổi danh trong công ty lớn lên trông như thế nào."
Đường Nhã Phương gượng cười, thằng quỷ này thật sự dự định để cô trở thành cái định trong mắt nhóm hoa si sao?
Cô cảm thấy nhóm hoa si đang quăng tới ánh mắt ghen tị rồi.
Đây là cậu ấy đang tạo thù hằn cho cô sao? Rõ ràng là đang hố cô mà!
Dường như Lục Đình Chiêu không hiểu mình đang làm gì, cậu ấy phối hợp nói: "Không nghĩ tới vậy mà chúng ta lại có một người xinh đẹp như vậy, hoàn toàn không thua kém minh tinh"
Tiếp theo lời nói xoay chuyển: "Đường Nhã Phương, cô có hứng thú bước chân vào ngành giải trí không? Tôi cam đoan có thể để cô nổi tiếng." "Tôi...!không có hứng thú." Giọng điệu mỗi câu mỗi chữ của Đường Nhã Phương đều kéo dài ra.
Trong lòng Lục Đình Chiêu "Lộp bộp" xuống, mình đã đùa quá trớn rồi sao?
Cậu ấy để ý thấy ánh mắt của chị dâu không đúng nên tranh thủ thời gian vội vàng kết thúc việc vui đùa này.
"Vậy thì tốt, mời cô ngồi.".