Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1867
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1871: Vào Thần Cung
Gương mặt ba người Kiếm La thấp thoáng lo lắng. Thật sự là tin tức này quá đáng sợ, giết Tiếu Thương Sinh, người bình thường có thể giết được hắn sao?
Đây chính là Thần chủ Thương Sinh thần quốc đã tồn tại hơn vạn năm, chủ nhân của thế lực đứng số một số hai trong thiên hạ, chỉ có Tu La Sơn mới có tư cách đối đầu.
Loại nhân vật như thần này, chỉ bằng bọn họ, có thể giết chết sao?
Mấy người để tay lên ngực tự hỏi, sợ, chắc chắn là có sợ, nhưng sợ thì sẽ rút lui sao?
Nếu như cứ sợ thì rút lui, bọn hắn ở thành Thiên Thương Thần gây ra nhiều rắc rối như vậy, e rằng đã sớm cụp đuôi bỏ chạy rồi.
Tiêu Phàm vừa đi được mấy bước, Kiếm La liền hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: "Công tử, ta đi cùng ngươi."
"Ta cũng đi." Võ Nhược Phong cũng gật đầu. Tiêu Phàm vẫn còn đang khống chế tư tưởng của hắn, Tiêu Phàm mà chết, hắn cũng không sống nổi.
Đương nhiên, Võ Nhược Phong cũng không phải bởi vậy mà đồng ý đi theo Tiêu Phàm. Mà là do từ đó đến nay, từ tận đáy lòng, hắn đã tin tưởng Tiêu Phàm.
"Tính thêm ta nữa." Vân Hạc cắn răng nói. Hắn đương nhiên sợ chết, nhưng những ngày qua, trải qua quá nhiều chuyện, khiến hắn hiểu được, bất kể là lúc nào, tu sĩ cũng không thể e sợ.
Nghe được những lời này, Tiêu Phàm mỉm cười, vỗ vỗ vai Kiếm La nói: "Các ngươi ở lại đây. Ta sẽ bảo Thanh Phong lão tổ cùng Xích Vân lão tổ cùng ta đến Thần Cung. Khi nào ta gọi các ngươi, các ngươi hãy đến."
"Vâng, công tử." Mấy người gật gật đầu, chuyện Tiêu Phàm quyết định, bọn hắn đều không thay đổi được.
Huống chi bọn hắn cũng biết, vừa rồi bọn hắn đã lộ ra vẻ sợ hãi, lỡ như để lộ ra chân tướng, tất cả mọi người đều sẽ gặp xui xẻo.
Tiêu Phàm mang theo Sở Khinh Cuồng rời đi. Vừa đi ra lạc viện, hắn liền cảm giác mí mắt của mình nháy liên tục, đã lâu lắm rồi không có xảy ra chuyện như vậy.
"Chẳng lẽ chuyến đi này sẽ không thuận lợi?" Trong lòng Tiêu Phàm có chút trầm trọng. Lại nghĩ đến những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, Tiêu Phàm cảm thấy hẳn là không có sơ suất gì mới đúng.
Đã như vậy, vì sao trong lòng luôn có cảm giác bất an đây?
Đến cùng là sơ suất cái gì?
"Lá thư đó?" Tiêu Phàm nhíu mày. Cho đến bây giờ, cũng chỉ có lần Vạn Bảo Các mở hội đấu giá là nhận được lá thư đó, khiến Tiêu Phàm có chút bất an.
Bởi vì ngoại trừ hắn, Tiếu Thiên Tà cùng Sở Khinh Cuồng ra, dường như còn có người thứ tư biết bọn hắn muốn giết Tiếu Thương Sinh.
Cổ Nhược Trần có lẽ cũng đoán được, nhưng hẳn là sẽ không hại mình. Dù sao, giữa Cổ Nhược Trần cùng Tiếu Thương Sinh không có quan hệ lợi ích nào.
Khả năng xuất hiện sơ suất duy nhất chính là chủ nhân lá thư này.
"Tiêu huynh, ngươi thế nào rồi?" Sở Khinh Cuồng nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Phàm khác thường, lập tức hỏi.
"Không có gì." Tiêu Phàm lắc đầu, thử hỏi: "Sở huynh, nếu không ngươi ở lại, ta đi vào một mình?"
"Tiêu huynh, đây không giống với phong cách của ngươi. Tên đã lên dây, không thể không bắn. Cùng lắm thì chết, mười tám năm sau lại là một hảo hán." Sở Khinh Cuồng ngược lại là vô cùng thoải mái, tự tin.
Chuẩn xác mà nói, là tin tưởng Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ gật đầu, đành phải kiềm nén phần bất an kia trong lòng. Cũng nhắc nhở bản thân, nếu quả thật có chuyện gì ngoài ý muốn, cùng lắm thì chạy trước rồi nói.
Tốc độ của hai người rất nhanh, thời gian khoảng một nén nhang đã tới bên ngoài Thần Cung, lấy lệnh bài Tiếu Thương Sinh đưa cho ra, không có người nào ngăn cản. Thậm chí còn có tướng sĩ dẫn Tiêu Phàm đi vào sâu trong Thần Cung.
Được tướng sĩ dẫn đường, hai người xuyên qua từng dãy hành lang, tiến vào sâu trong Thần Cung, Sở Khinh Cuồng luôn quan sát bốn phía thật kỹ lưỡng, trong mắt thoáng qua sự đề phòng.
"Sở huynh, đã tới nơi thì thả lỏng một chút." Tiêu Phàm truyền âm an ủi Sở Khinh Cuồng.
Sở Khinh Cuồng nhẹ gật đầu, trong lòng ít nhiều vẫn có chút lo lắng.
Thần Cung rất lớn, ròng rã đi hết thời gian nửa chén trà, tướng sĩ kia mới dừng lại. Lúc này, cách đó không xa cũng có mấy bóng người đi tới.
Tiêu Phàm vẫn nhận ra người cầm đầu, chính là Bát vương tử Tiếu Thiên Tà. Còn cách rất xa, Tiếu Thiên Tà đã chào hỏi Tiêu Phàm: "Từ lâu đã nghe danh Kiếm đại sư Thần dược sư, hôm nay có thể gặp mặt, thật là may mắn. Tại hạ Tiếu Thiên Tà."
"Đúng là may mắn.” Tiêu Phàm chắp tay đáp lời. Không biết Tiếu Thiên Tà tới đây là có ý gì, chẳng lẽ hắn biết hôm nay mình sẽ tới.
"Tiêu điện chủ, không nghĩ tới ngươi thật sự tới đây?" Cười Thiên Tà truyền âm cho Tiêu Phàm.
"Ngươi biết ta sẽ tới đây?" Tiêu Phàm hơi kinh ngạc. Hắn vốn tưởng là khi ra tay với Tiếu Thương Sinh, Tiếu Thiên Tà mới tới.
"Lão đại nói ngươi sẽ tới, bảo cho ta tới đây mời ngươi đi một chuyến." Tiếu Thiên Tà nói.
"Tiếu Thiên Cơ?" Trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy trầm trọng nhưng bề ngoài vẫn duy trì bình tĩnh. Trong lòng hắn cũng có chút hiếu kì với Tiếu Thiên Cơ.
Cổ Nhược Trần, một trong tam đại công tử của Thiên Địa Lao Ngục, hắn đã gặp rồi, quả thực phi phàm. Nghĩ đến cùng là một trong tam đại công tử, Tiếu Thiên Cơ hẳn là sẽ không thua kém gì.
Có điều, khiến Tiêu Phàm nghi ngờ chính là, vì sao Tiếu Thiên cơ biết mình sẽ tới?
Chẳng lẽ hắn phái người theo dõi mình? Tiêu Phàm lắc đầu, dựa vào linh hồn lực của hắn, người bình thường mà theo dõi hắn, hắn sẽ lập tức cảm nhận được.
"Lão đại có thể dự đoán một chút tương lai." Tiếu Thiên Tà không giấu diếm, nói chi tiết cho Tiêu Phàm.
"Dự đoán tương lai?" Tiêu Phàm thật sự kinh ngạc, tương lai thật sự có thể đoản trước sao?
Dù trước đây đã trải qua chuyện Tô Họa, Tiêu Phàm vẫn không tin có thể đoán trước tương lai. Dù sao, chuyện tương lai, có quá nhiều khả năng.
Có điều, nghe giọng điệu của Tiếu Thiên Tà, Tiếu Thiên Cơ có lẽ thật sự có năng lực dự đoán tương lai.
"Chuyện Kiếm đại sư luyện chế Trường Sinh đan đã truyền khắp thành Thiên Thương Thần. Tại hạ bất tài, mấy vị huynh đệ tỷ muội chúng ta vừa lúc cử hành một bữa tiệc trà giao lưu nho nhỏ, muốn mời Kiếm đại sư đến hàn xá trò chuyện. không biết Kiếm đại sư có nể mặt chăng?" Cười Thiên Tà lại nói.
"Quấy rầy rồi." Tiêu Phàm hơi chút trầm tư, cuối cùng nhẹ gật đầu. Hắn hiểu những lời này tất nhiên là nói cho những tướng sĩ này nghe.
Những tướng sĩ kia cũng không dám làm trái lời Tiếu Thiên Tà, đành phải cung kính lui lại. Về chuyện Tiêu Phàm đi vào Thần Cung, tự nhiên có người báo cáo cho Tiếu Thương Sinh.
"Bát vương tử, ngươi dẫn ta đi làm gì?" Tiêu Phàm đi theo Tiếu Thiên Tà rời đi, được nửa đường rốt cục không nhịn được hỏi ra.
Hắn không biết vì sao Tiếu Thiên Tà muốn ngăn đón mình ở đây, nhưng chắc chắn không phải chỉ là đi tụ tập giao lưu.
"Lão đại nói, bây giờ ngươi không thể tiến vào cung điện này, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng." Vẻ mặt Tiếu Thiên Tà trở nên vô cùng nghiêm trọng.
"Lại là đoán trước được?" Tiêu Phàm buồn bực. Chẳng lẽ Tiếu Thiên Cơ này lại thần kỳ như thế?
"Không sai. Mà tiệc trà này cũng không phải ta tổ chức, là lão đại tổ chức. Hắn muốn ta nói cho ngươi biết, các vương tử và công chúa còn lại cũng sẽ ở đó." Tiếu Thiên Tà gật đầu nói.
Ánh mắt Tiêu Phàm hơi thu lại. Người khác không biết những lời này có ý gì, nhưng Tiêu Phàm hiểu rõ.
Hắn vừa tiến vào thành Thiên Thương Thần liền bắt đầu chú ý đến các vương tử, công chúa. Việc này chỉ có Tiêu Phàm cùng Sở Khinh Cuồng biết đến, dù là Tiếu Thiên Tà cũng không rõ ràng kế hoạch cụ thể.
Thật không nghĩ đến Tiếu Thiên Cơ này lại biết được. Tiêu Phàm đột nhiên cảm thấy mọi thứ của mình đều bại lộ dưới mắt Tiếu Thiên Cơ.
Nếu Tiếu Thiên Cơ đã biết mình muốn đối phó với các công chúa, vương tử, chắc chắn hắn cũng biết mình muốn đối phó với Tiếu Thương Sinh.
"Chẳng lẽ lá thư này?" Tiêu Phàm đột nhiên nhớ ra cái gì đó. Nếu như còn có ai đó biết hắn muốn đối phó với Tiếu Thương Sinh, vậy thì chỉ có thể là Tiếu Thiên Cơ.
Có điều, nghĩ lại hàm ý bên trong lá thư này, Tiêu Phàm cũng thở dài một hơi. Ít nhất, nhìn tình huống bây giờ, Tiếu Thiên Cơ là bạn không phải địch.
"Nếu như thật sự có chuyện như vậy, ta nhất định phải gặp Tiếu Thiên Cơ một lần." Tiêu Phàm nặng nề nghĩ
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Gương mặt ba người Kiếm La thấp thoáng lo lắng. Thật sự là tin tức này quá đáng sợ, giết Tiếu Thương Sinh, người bình thường có thể giết được hắn sao?
Đây chính là Thần chủ Thương Sinh thần quốc đã tồn tại hơn vạn năm, chủ nhân của thế lực đứng số một số hai trong thiên hạ, chỉ có Tu La Sơn mới có tư cách đối đầu.
Loại nhân vật như thần này, chỉ bằng bọn họ, có thể giết chết sao?
Mấy người để tay lên ngực tự hỏi, sợ, chắc chắn là có sợ, nhưng sợ thì sẽ rút lui sao?
Nếu như cứ sợ thì rút lui, bọn hắn ở thành Thiên Thương Thần gây ra nhiều rắc rối như vậy, e rằng đã sớm cụp đuôi bỏ chạy rồi.
Tiêu Phàm vừa đi được mấy bước, Kiếm La liền hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: "Công tử, ta đi cùng ngươi."
"Ta cũng đi." Võ Nhược Phong cũng gật đầu. Tiêu Phàm vẫn còn đang khống chế tư tưởng của hắn, Tiêu Phàm mà chết, hắn cũng không sống nổi.
Đương nhiên, Võ Nhược Phong cũng không phải bởi vậy mà đồng ý đi theo Tiêu Phàm. Mà là do từ đó đến nay, từ tận đáy lòng, hắn đã tin tưởng Tiêu Phàm.
"Tính thêm ta nữa." Vân Hạc cắn răng nói. Hắn đương nhiên sợ chết, nhưng những ngày qua, trải qua quá nhiều chuyện, khiến hắn hiểu được, bất kể là lúc nào, tu sĩ cũng không thể e sợ.
Nghe được những lời này, Tiêu Phàm mỉm cười, vỗ vỗ vai Kiếm La nói: "Các ngươi ở lại đây. Ta sẽ bảo Thanh Phong lão tổ cùng Xích Vân lão tổ cùng ta đến Thần Cung. Khi nào ta gọi các ngươi, các ngươi hãy đến."
"Vâng, công tử." Mấy người gật gật đầu, chuyện Tiêu Phàm quyết định, bọn hắn đều không thay đổi được.
Huống chi bọn hắn cũng biết, vừa rồi bọn hắn đã lộ ra vẻ sợ hãi, lỡ như để lộ ra chân tướng, tất cả mọi người đều sẽ gặp xui xẻo.
Tiêu Phàm mang theo Sở Khinh Cuồng rời đi. Vừa đi ra lạc viện, hắn liền cảm giác mí mắt của mình nháy liên tục, đã lâu lắm rồi không có xảy ra chuyện như vậy.
"Chẳng lẽ chuyến đi này sẽ không thuận lợi?" Trong lòng Tiêu Phàm có chút trầm trọng. Lại nghĩ đến những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, Tiêu Phàm cảm thấy hẳn là không có sơ suất gì mới đúng.
Đã như vậy, vì sao trong lòng luôn có cảm giác bất an đây?
Đến cùng là sơ suất cái gì?
"Lá thư đó?" Tiêu Phàm nhíu mày. Cho đến bây giờ, cũng chỉ có lần Vạn Bảo Các mở hội đấu giá là nhận được lá thư đó, khiến Tiêu Phàm có chút bất an.
Bởi vì ngoại trừ hắn, Tiếu Thiên Tà cùng Sở Khinh Cuồng ra, dường như còn có người thứ tư biết bọn hắn muốn giết Tiếu Thương Sinh.
Cổ Nhược Trần có lẽ cũng đoán được, nhưng hẳn là sẽ không hại mình. Dù sao, giữa Cổ Nhược Trần cùng Tiếu Thương Sinh không có quan hệ lợi ích nào.
Khả năng xuất hiện sơ suất duy nhất chính là chủ nhân lá thư này.
"Tiêu huynh, ngươi thế nào rồi?" Sở Khinh Cuồng nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Phàm khác thường, lập tức hỏi.
"Không có gì." Tiêu Phàm lắc đầu, thử hỏi: "Sở huynh, nếu không ngươi ở lại, ta đi vào một mình?"
"Tiêu huynh, đây không giống với phong cách của ngươi. Tên đã lên dây, không thể không bắn. Cùng lắm thì chết, mười tám năm sau lại là một hảo hán." Sở Khinh Cuồng ngược lại là vô cùng thoải mái, tự tin.
Chuẩn xác mà nói, là tin tưởng Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ gật đầu, đành phải kiềm nén phần bất an kia trong lòng. Cũng nhắc nhở bản thân, nếu quả thật có chuyện gì ngoài ý muốn, cùng lắm thì chạy trước rồi nói.
Tốc độ của hai người rất nhanh, thời gian khoảng một nén nhang đã tới bên ngoài Thần Cung, lấy lệnh bài Tiếu Thương Sinh đưa cho ra, không có người nào ngăn cản. Thậm chí còn có tướng sĩ dẫn Tiêu Phàm đi vào sâu trong Thần Cung.
Được tướng sĩ dẫn đường, hai người xuyên qua từng dãy hành lang, tiến vào sâu trong Thần Cung, Sở Khinh Cuồng luôn quan sát bốn phía thật kỹ lưỡng, trong mắt thoáng qua sự đề phòng.
"Sở huynh, đã tới nơi thì thả lỏng một chút." Tiêu Phàm truyền âm an ủi Sở Khinh Cuồng.
Sở Khinh Cuồng nhẹ gật đầu, trong lòng ít nhiều vẫn có chút lo lắng.
Thần Cung rất lớn, ròng rã đi hết thời gian nửa chén trà, tướng sĩ kia mới dừng lại. Lúc này, cách đó không xa cũng có mấy bóng người đi tới.
Tiêu Phàm vẫn nhận ra người cầm đầu, chính là Bát vương tử Tiếu Thiên Tà. Còn cách rất xa, Tiếu Thiên Tà đã chào hỏi Tiêu Phàm: "Từ lâu đã nghe danh Kiếm đại sư Thần dược sư, hôm nay có thể gặp mặt, thật là may mắn. Tại hạ Tiếu Thiên Tà."
"Đúng là may mắn.” Tiêu Phàm chắp tay đáp lời. Không biết Tiếu Thiên Tà tới đây là có ý gì, chẳng lẽ hắn biết hôm nay mình sẽ tới.
"Tiêu điện chủ, không nghĩ tới ngươi thật sự tới đây?" Cười Thiên Tà truyền âm cho Tiêu Phàm.
"Ngươi biết ta sẽ tới đây?" Tiêu Phàm hơi kinh ngạc. Hắn vốn tưởng là khi ra tay với Tiếu Thương Sinh, Tiếu Thiên Tà mới tới.
"Lão đại nói ngươi sẽ tới, bảo cho ta tới đây mời ngươi đi một chuyến." Tiếu Thiên Tà nói.
"Tiếu Thiên Cơ?" Trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy trầm trọng nhưng bề ngoài vẫn duy trì bình tĩnh. Trong lòng hắn cũng có chút hiếu kì với Tiếu Thiên Cơ.
Cổ Nhược Trần, một trong tam đại công tử của Thiên Địa Lao Ngục, hắn đã gặp rồi, quả thực phi phàm. Nghĩ đến cùng là một trong tam đại công tử, Tiếu Thiên Cơ hẳn là sẽ không thua kém gì.
Có điều, khiến Tiêu Phàm nghi ngờ chính là, vì sao Tiếu Thiên cơ biết mình sẽ tới?
Chẳng lẽ hắn phái người theo dõi mình? Tiêu Phàm lắc đầu, dựa vào linh hồn lực của hắn, người bình thường mà theo dõi hắn, hắn sẽ lập tức cảm nhận được.
"Lão đại có thể dự đoán một chút tương lai." Tiếu Thiên Tà không giấu diếm, nói chi tiết cho Tiêu Phàm.
"Dự đoán tương lai?" Tiêu Phàm thật sự kinh ngạc, tương lai thật sự có thể đoản trước sao?
Dù trước đây đã trải qua chuyện Tô Họa, Tiêu Phàm vẫn không tin có thể đoán trước tương lai. Dù sao, chuyện tương lai, có quá nhiều khả năng.
Có điều, nghe giọng điệu của Tiếu Thiên Tà, Tiếu Thiên Cơ có lẽ thật sự có năng lực dự đoán tương lai.
"Chuyện Kiếm đại sư luyện chế Trường Sinh đan đã truyền khắp thành Thiên Thương Thần. Tại hạ bất tài, mấy vị huynh đệ tỷ muội chúng ta vừa lúc cử hành một bữa tiệc trà giao lưu nho nhỏ, muốn mời Kiếm đại sư đến hàn xá trò chuyện. không biết Kiếm đại sư có nể mặt chăng?" Cười Thiên Tà lại nói.
"Quấy rầy rồi." Tiêu Phàm hơi chút trầm tư, cuối cùng nhẹ gật đầu. Hắn hiểu những lời này tất nhiên là nói cho những tướng sĩ này nghe.
Những tướng sĩ kia cũng không dám làm trái lời Tiếu Thiên Tà, đành phải cung kính lui lại. Về chuyện Tiêu Phàm đi vào Thần Cung, tự nhiên có người báo cáo cho Tiếu Thương Sinh.
"Bát vương tử, ngươi dẫn ta đi làm gì?" Tiêu Phàm đi theo Tiếu Thiên Tà rời đi, được nửa đường rốt cục không nhịn được hỏi ra.
Hắn không biết vì sao Tiếu Thiên Tà muốn ngăn đón mình ở đây, nhưng chắc chắn không phải chỉ là đi tụ tập giao lưu.
"Lão đại nói, bây giờ ngươi không thể tiến vào cung điện này, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng." Vẻ mặt Tiếu Thiên Tà trở nên vô cùng nghiêm trọng.
"Lại là đoán trước được?" Tiêu Phàm buồn bực. Chẳng lẽ Tiếu Thiên Cơ này lại thần kỳ như thế?
"Không sai. Mà tiệc trà này cũng không phải ta tổ chức, là lão đại tổ chức. Hắn muốn ta nói cho ngươi biết, các vương tử và công chúa còn lại cũng sẽ ở đó." Tiếu Thiên Tà gật đầu nói.
Ánh mắt Tiêu Phàm hơi thu lại. Người khác không biết những lời này có ý gì, nhưng Tiêu Phàm hiểu rõ.
Hắn vừa tiến vào thành Thiên Thương Thần liền bắt đầu chú ý đến các vương tử, công chúa. Việc này chỉ có Tiêu Phàm cùng Sở Khinh Cuồng biết đến, dù là Tiếu Thiên Tà cũng không rõ ràng kế hoạch cụ thể.
Thật không nghĩ đến Tiếu Thiên Cơ này lại biết được. Tiêu Phàm đột nhiên cảm thấy mọi thứ của mình đều bại lộ dưới mắt Tiếu Thiên Cơ.
Nếu Tiếu Thiên Cơ đã biết mình muốn đối phó với các công chúa, vương tử, chắc chắn hắn cũng biết mình muốn đối phó với Tiếu Thương Sinh.
"Chẳng lẽ lá thư này?" Tiêu Phàm đột nhiên nhớ ra cái gì đó. Nếu như còn có ai đó biết hắn muốn đối phó với Tiếu Thương Sinh, vậy thì chỉ có thể là Tiếu Thiên Cơ.
Có điều, nghĩ lại hàm ý bên trong lá thư này, Tiêu Phàm cũng thở dài một hơi. Ít nhất, nhìn tình huống bây giờ, Tiếu Thiên Cơ là bạn không phải địch.
"Nếu như thật sự có chuyện như vậy, ta nhất định phải gặp Tiếu Thiên Cơ một lần." Tiêu Phàm nặng nề nghĩ
Đọc nhanh tại Vietwriter.com