Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1723
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1725: Chương 1725: Tử Lôi Tru Thiên Trận
Vũ Nhược Phong đứng sau lưng Tiêu Phàm, thưởng thức câu nói đó của Tiêu Phàm trong lòng. Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao mình cũng có tư cách, mà vừa rồi bốn người đó lại đáng chết.
Tiêu Phàm lười giải thích, nguyên do Vũ Nhược Phong hắn còn có thể sống là bởi vì mệnh cách tinh khiết, không có khí tức của người khác nhưng vừa rồi bốn người đó, mọi lúc đều sẽ bị Chiến Luân Hồi khống chế, biến thành công cụ sát nhân.
Hắn biết muốn thay đổi tư tưởng ăn sâu bén rễ của Vũ Nhược Phong là không thể nào. Đến nỗi việc thuyết phục người của Chiến Thần điện về phía Tu La điện, đó càng không thể nào.
Cho nên Tiêu Phàm cũng lười lãng phí lời nói để giải thích, khống chế tư tưởng Vũ Nhược Phong. Hắn có thể theo bên cạnh mình, tận mắt nhìn thấy thế giới khác biệt.
"Ngươi có biết là ai bố trí Tử Lôi Tru Thiên trận không?" Hồi lâu, Tiêu Phàm mở miệng lần nữa. Hắn chỉ là đọc giản lược ký ức trong khoảng thời gian gần của Vũ Nhược Phong, rất nhiều điều cũng không rõ ràng.
Dù sao, ký ức của một bát biến Chiến Thần không phải nhiều bình thường, muốn hiểu rõ ràng trong thời gian ngắn là điều không thể làm được.
Hắn hỏi như vậy, trong đầu Vũ Nhược Phong đương nhiên sẽ gợi lên ký ức mà Tiêu Phàm muốn, nhanh hơn bản thân hắn đi thẩm tra ký ức rất nhiều.
Vũ Nhược Phong trầm mặc không nói, mặt u ám, hiển nhiên không muốn trả lời câu hỏi của Tiêu Phàm.
Nhưng mà sắc mặt Tiêu Phàm lại trở nên vô cùng u ám, lạnh giọng nói: "Tử Vô Danh sao?"
Vừa rồi trong nháy mắt đó, nơi sâu thẩm trong ký ức của Vũ Nhược Phong lóe lên một ý nghĩ. Tiêu Phàm nắm bắt được trong nháy mắt, chỉ là Vũ Nhược Phong có vẻ như cũng không phải rất chắc chắn.
Bắt được cái tên này, sát khí quanh thân Tiêu Phàm liền dần dần dày đặc, một năm trước đó để Tử Vô Danh chạy trốn, không ngờ là hắn lại làm việc cho Chiến Thần điện.
Trong lòng Tiêu Phàm thật ra cũng có chút không bình tĩnh, bởi vì hắn mỗi lần đụng tới trận pháp gì đều có liên quan đến Tử Vô Danh. Không thể không nói sự thiên phú trận pháp của Tử Vô Danh không phải mạnh mẽ bình thường.
Giống như Tử Lôi Tru Thiên Trận này, cho dù ghi chép trong Tu La truyền thừa cũng không tỉ mỉ lắm nhưng Tử Vô Danh lại bố trí ra được.
Đương nhiên với thực lực hiện nay của Tiêu Phàm, muốn phá trận pháp này ra cũng không khó nhưng hắn không chỉ muốn việc phá trận pháp ra đơn giản như vậy, mà là muốn gộp người bày trận lại cùng giết.
Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm từ từ tiến lên, từ từ tới gần màn sáng, từ từ vươn cánh tay ra, giương hai tay chỉ lên màn ánh sáng màu tím. Ngay sau đó từng vòng xoáy nhỏ phun ra từ giữa ngón tay.
"Ầm ầm..."
Trong nháy mắt, màn ánh sáng màu tím run rẩy kịch liệt, chi chít lôi điện lực gào thét đến ngón tay của hắn.
Sấm sét đầy trời đó đều thuận theo cánh tay của hắn tràn vào cơ thể. Ý niệm Tiêu Phàm chợt động, vận chuyển vô tận chiến quyết, bắt đầu rèn luyện thân thể của mình.
Rất hiển nhiên, Tiêu Phàm thi triển Thần Thông Ngự, vòng xoáy chuyển động thuận theo kim đồng hồ, có thể chiếm đoạt tất cả, hấp thu tất cả, luyện hóa tử lôi này đương nhiên không đáng kể.
Tử Lôi Tru Thiên trận chính là trận pháp công phòng hợp nhất nhưng không có tử lôi thì công kích của Tử Lôi Tru Thiên trận cũng bị phế triệt để.
Hơn nữa, tử lôi này còn có thể dùng để rèn luyện sức mạnh thân xác của bản thân, cớ sao mà không làm chứ?
Đương nhiên, bây giờ Tiêu Phàm cũng không thiếu tử lôi này, mà là hắn không thể trơ mắt nhìn tu sĩ Sở gia bị tử lôi này đánh chết. Hắn cũng muốn thuận tiện mượn tử lôi để dẫn Tử Vô Danh ra.
Tử Lôi Tru Thiên trận rung động, trong nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của rất nhiều người. Bên trong Cổ Thành Sở gia có vô số tu sĩ không nhịn được trông về chỗ của Tiêu Phàm.
Không ít người lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó kinh hãi nhìn lên màn ánh sáng màu tím trên bầu trời, hiển nhiên tưởng Tử Lôi Tru Thiên trận lại có động tác lớn rồi.
Thật sự là những ngày qua, bọn họ bị dọa đến vỡ gan, vừa nghe đến tiếng của sấm sét là tự nhiên sinh sợ hãi trong lòng.
Nhưng mà chờ đợi hồi lâu, bốn phía vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề xảy ra chuyện gì. Ngược lại, có người tỉ mỉ phát hiện lực sấm sét trong màn ánh sáng màu tím biến mất không thấy nữa.
Thành trì trên không bỗng nhiên xuất hiện mấy bóng dáng. Người dẫn đầu là một lão già áo đen, chính là Sở Thiên Minh.
Khuôn mặt của Sở Thiên Minh có vẻ tiều tụy. Những ngày này, hắn cũng bị giày vò không nhẹ, trơ mắt nhìn tộc nhân của mình chết nhưng lại không thể làm gì, mùi vị này cũng không phải dễ chịu bình thường.
"Chiến Thần điện lại muốn giở trò gian trá gì?" Sau lưng Sở Thiên Minh, một nam tử chiến giáp màu đen trung niên lạnh lùng nói, chính là Sở Nghiệp, nhân vật một ngón tay cường thế tiêu diệt Chiến lão bát lúc đó.
"Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn." Sở Thiên Minh đứng chắp tay, hai mắt đục ngầu lộ ra sát khí lạnh lẽo.
"Gia chủ, ta thấy hay là triệu tập tộc nhân lại, nổ hư không ra rời khỏi đi." Sở Nghiệp trầm giọng nói, nhìn tộc nhân của mình bị nổ giết, mùi vị này thực sự quá khó chịu rồi.
"Nhất cử nhất động của chúng ta đều bị giám sát, vừa có động tác, bọn họ khẳng định sẽ giết người giống như chó điên vậy!" Một người khác phẫn hận nói.
Nếu như có thể làm như thế, bọn họ chắc chắn sẽ không có bất cứ chút do dự nào. Đến lúc đó tụ tập tất cả mọi người cùng một chỗ để mấy tu sĩ cấp cao của Chiến Thần cảnh chống lại sấm sét màu tím, đến lúc đó phá hư vô ra chạy khỏi nơi đây.
Đáng tiếc, bọn họ không dám cược, sợ đối phương nổi điên sẽ lạm sát kẻ vô tội đối với tu sĩ Sở gia.
"Gia chủ!" Sở Nghiệp vẫn có chút không cam lòng nói.
"Chờ đã!" Sở Thiên Minh híp đôi mắt, giọng nghiêm túc nói: "Chỉ cần trước khi người bậy trận pháp này kịp đuổi tới phá trận pháp này ra, chúng ta liền được cứu rồi."
"Chờ, phải chờ tới lúc nào nữa?" Sở Nghiệp trầm giọng nói.
"Gia chủ, người xem những sấm sét kia dường như đều hoạt động đến một nơi. Nếu như bây giờ chúng ta phá trận pháp ra, lực sát thương của sấm sét chắc chắn có hạn." Đột nhiên, một người khác nhìn hư không chợt kinh ngạc nói.
Sở Thiên Minh và Sở Nghiệp cùng ngẩng đầu nhìn. Một khắc sau, ánh mắt hai người sáng lên, lập tức nhìn nhau cùng nở nụ cười.
Vù vù…
Dường như đồng thời, Sở Thiên Minh và Sở Nghiệp động đậy, trên trán hai người phóng ra khí thế vô cùng cuồng bá, một quyền đánh đến màn ánh sáng màu tím.
Chính như suy nghĩ trong lòng Sở Thiên Minh, bây giờ là thời cơ tốt nhất phá trận pháp ra. Một khi bỏ qua rồi thì Sở gia lại phải gặp xui xẻo.
Hai người công kích mạnh mẽ lên màn ánh sáng màu tím, màn ánh sáng màu tím bắt đầu run rẩy.
"Ha ha, trời cũng giúp ta, bọn họ cũng có lúc ngủ gật." Sở Nghiệp cười lớn ha ha.
Những ngày qua, hắn rất uất ức, trong lòng càng cực kì bứt rứt. Bây giờ rốt cục cũng có cơ hội phản kích rồi, hắn đâu còn do dự nữa.
Công kích cuồng bạo nổ ra giống như không cần mạng, khe hở trên màn ánh sáng màu tím càng ngày càng nhiều. Sau đó mấy người khác cũng hồi tỉnh lại, bắt đầu công kích điên cuồng.
Dưới sự oanh tạc tới tấp của mấy đại cường giả Chiến Thần cảnh, màn ánh sáng màu tím bỗng nhiên nổ tung hóa thành vô số mưa ánh sáng màu tím tiêu tán trên không trung giống như pháo hoa nở rộ, mỹ diệu hùng vĩ.
"Trận pháp bị phá rồi?!" Có người kinh ngạc kêu lên, tu sĩ Cổ Thành Sở gia nhao nhao trông về chân trời, trên mặt tiều tụy lại mệt mỏi trên lộ ra vẻ bất ngờ vui mừng.
Những ngày qua, bọn họ đều trải qua trong sợ hãi và lo lắng, không ít tử đệ Sở gia gặp họa, bọn họ luôn nghĩ làm thế nào phá trận pháp này ra.
Bây giờ thật sự như ý nguyện, điều này bảo họ làm sao có thể bình tĩnh đây?
Trên không trung cao, Sở Thiên Minh và Sở Nghiệp cũng thở nhẹ một hơi, Sở Thiên Minh lạnh giọng nói: "Tăng cường tuần tra, tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra lần nữa!"
"Dạ, gia chủ!" Sở Nghiệp cung kính gật đầu, lần này bị người ta bố trí trận pháp, tất cả đều là bọn họ khinh địch mà nên. Sở Nghiệp thầm phát thề chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.
Dừng một chút, Sở Nghiệp lại nói: "Gia chủ, người nói xem sao sấm sét này lại biến mất chứ?"
Sở Thiên Minh cũng khó hiểu không thôi, đây đã gần một tháng rồi. Rất nhiều người cũng đã đến biên giới sụp đổ. Nếu như trận pháp không phá, hắn cũng không biết có thể kiên trì được bao lâu.
"Sở tiền bối, hy vọng ngươi vẫn khoẻ từ khi chúng ta chia tay." Đúng lúc sở Thiên Minh nghi hoặc, phía xa đột nhiên có hai bóng người kích xạ tới.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Vũ Nhược Phong đứng sau lưng Tiêu Phàm, thưởng thức câu nói đó của Tiêu Phàm trong lòng. Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao mình cũng có tư cách, mà vừa rồi bốn người đó lại đáng chết.
Tiêu Phàm lười giải thích, nguyên do Vũ Nhược Phong hắn còn có thể sống là bởi vì mệnh cách tinh khiết, không có khí tức của người khác nhưng vừa rồi bốn người đó, mọi lúc đều sẽ bị Chiến Luân Hồi khống chế, biến thành công cụ sát nhân.
Hắn biết muốn thay đổi tư tưởng ăn sâu bén rễ của Vũ Nhược Phong là không thể nào. Đến nỗi việc thuyết phục người của Chiến Thần điện về phía Tu La điện, đó càng không thể nào.
Cho nên Tiêu Phàm cũng lười lãng phí lời nói để giải thích, khống chế tư tưởng Vũ Nhược Phong. Hắn có thể theo bên cạnh mình, tận mắt nhìn thấy thế giới khác biệt.
"Ngươi có biết là ai bố trí Tử Lôi Tru Thiên trận không?" Hồi lâu, Tiêu Phàm mở miệng lần nữa. Hắn chỉ là đọc giản lược ký ức trong khoảng thời gian gần của Vũ Nhược Phong, rất nhiều điều cũng không rõ ràng.
Dù sao, ký ức của một bát biến Chiến Thần không phải nhiều bình thường, muốn hiểu rõ ràng trong thời gian ngắn là điều không thể làm được.
Hắn hỏi như vậy, trong đầu Vũ Nhược Phong đương nhiên sẽ gợi lên ký ức mà Tiêu Phàm muốn, nhanh hơn bản thân hắn đi thẩm tra ký ức rất nhiều.
Vũ Nhược Phong trầm mặc không nói, mặt u ám, hiển nhiên không muốn trả lời câu hỏi của Tiêu Phàm.
Nhưng mà sắc mặt Tiêu Phàm lại trở nên vô cùng u ám, lạnh giọng nói: "Tử Vô Danh sao?"
Vừa rồi trong nháy mắt đó, nơi sâu thẩm trong ký ức của Vũ Nhược Phong lóe lên một ý nghĩ. Tiêu Phàm nắm bắt được trong nháy mắt, chỉ là Vũ Nhược Phong có vẻ như cũng không phải rất chắc chắn.
Bắt được cái tên này, sát khí quanh thân Tiêu Phàm liền dần dần dày đặc, một năm trước đó để Tử Vô Danh chạy trốn, không ngờ là hắn lại làm việc cho Chiến Thần điện.
Trong lòng Tiêu Phàm thật ra cũng có chút không bình tĩnh, bởi vì hắn mỗi lần đụng tới trận pháp gì đều có liên quan đến Tử Vô Danh. Không thể không nói sự thiên phú trận pháp của Tử Vô Danh không phải mạnh mẽ bình thường.
Giống như Tử Lôi Tru Thiên Trận này, cho dù ghi chép trong Tu La truyền thừa cũng không tỉ mỉ lắm nhưng Tử Vô Danh lại bố trí ra được.
Đương nhiên với thực lực hiện nay của Tiêu Phàm, muốn phá trận pháp này ra cũng không khó nhưng hắn không chỉ muốn việc phá trận pháp ra đơn giản như vậy, mà là muốn gộp người bày trận lại cùng giết.
Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm từ từ tiến lên, từ từ tới gần màn sáng, từ từ vươn cánh tay ra, giương hai tay chỉ lên màn ánh sáng màu tím. Ngay sau đó từng vòng xoáy nhỏ phun ra từ giữa ngón tay.
"Ầm ầm..."
Trong nháy mắt, màn ánh sáng màu tím run rẩy kịch liệt, chi chít lôi điện lực gào thét đến ngón tay của hắn.
Sấm sét đầy trời đó đều thuận theo cánh tay của hắn tràn vào cơ thể. Ý niệm Tiêu Phàm chợt động, vận chuyển vô tận chiến quyết, bắt đầu rèn luyện thân thể của mình.
Rất hiển nhiên, Tiêu Phàm thi triển Thần Thông Ngự, vòng xoáy chuyển động thuận theo kim đồng hồ, có thể chiếm đoạt tất cả, hấp thu tất cả, luyện hóa tử lôi này đương nhiên không đáng kể.
Tử Lôi Tru Thiên trận chính là trận pháp công phòng hợp nhất nhưng không có tử lôi thì công kích của Tử Lôi Tru Thiên trận cũng bị phế triệt để.
Hơn nữa, tử lôi này còn có thể dùng để rèn luyện sức mạnh thân xác của bản thân, cớ sao mà không làm chứ?
Đương nhiên, bây giờ Tiêu Phàm cũng không thiếu tử lôi này, mà là hắn không thể trơ mắt nhìn tu sĩ Sở gia bị tử lôi này đánh chết. Hắn cũng muốn thuận tiện mượn tử lôi để dẫn Tử Vô Danh ra.
Tử Lôi Tru Thiên trận rung động, trong nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của rất nhiều người. Bên trong Cổ Thành Sở gia có vô số tu sĩ không nhịn được trông về chỗ của Tiêu Phàm.
Không ít người lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó kinh hãi nhìn lên màn ánh sáng màu tím trên bầu trời, hiển nhiên tưởng Tử Lôi Tru Thiên trận lại có động tác lớn rồi.
Thật sự là những ngày qua, bọn họ bị dọa đến vỡ gan, vừa nghe đến tiếng của sấm sét là tự nhiên sinh sợ hãi trong lòng.
Nhưng mà chờ đợi hồi lâu, bốn phía vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề xảy ra chuyện gì. Ngược lại, có người tỉ mỉ phát hiện lực sấm sét trong màn ánh sáng màu tím biến mất không thấy nữa.
Thành trì trên không bỗng nhiên xuất hiện mấy bóng dáng. Người dẫn đầu là một lão già áo đen, chính là Sở Thiên Minh.
Khuôn mặt của Sở Thiên Minh có vẻ tiều tụy. Những ngày này, hắn cũng bị giày vò không nhẹ, trơ mắt nhìn tộc nhân của mình chết nhưng lại không thể làm gì, mùi vị này cũng không phải dễ chịu bình thường.
"Chiến Thần điện lại muốn giở trò gian trá gì?" Sau lưng Sở Thiên Minh, một nam tử chiến giáp màu đen trung niên lạnh lùng nói, chính là Sở Nghiệp, nhân vật một ngón tay cường thế tiêu diệt Chiến lão bát lúc đó.
"Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn." Sở Thiên Minh đứng chắp tay, hai mắt đục ngầu lộ ra sát khí lạnh lẽo.
"Gia chủ, ta thấy hay là triệu tập tộc nhân lại, nổ hư không ra rời khỏi đi." Sở Nghiệp trầm giọng nói, nhìn tộc nhân của mình bị nổ giết, mùi vị này thực sự quá khó chịu rồi.
"Nhất cử nhất động của chúng ta đều bị giám sát, vừa có động tác, bọn họ khẳng định sẽ giết người giống như chó điên vậy!" Một người khác phẫn hận nói.
Nếu như có thể làm như thế, bọn họ chắc chắn sẽ không có bất cứ chút do dự nào. Đến lúc đó tụ tập tất cả mọi người cùng một chỗ để mấy tu sĩ cấp cao của Chiến Thần cảnh chống lại sấm sét màu tím, đến lúc đó phá hư vô ra chạy khỏi nơi đây.
Đáng tiếc, bọn họ không dám cược, sợ đối phương nổi điên sẽ lạm sát kẻ vô tội đối với tu sĩ Sở gia.
"Gia chủ!" Sở Nghiệp vẫn có chút không cam lòng nói.
"Chờ đã!" Sở Thiên Minh híp đôi mắt, giọng nghiêm túc nói: "Chỉ cần trước khi người bậy trận pháp này kịp đuổi tới phá trận pháp này ra, chúng ta liền được cứu rồi."
"Chờ, phải chờ tới lúc nào nữa?" Sở Nghiệp trầm giọng nói.
"Gia chủ, người xem những sấm sét kia dường như đều hoạt động đến một nơi. Nếu như bây giờ chúng ta phá trận pháp ra, lực sát thương của sấm sét chắc chắn có hạn." Đột nhiên, một người khác nhìn hư không chợt kinh ngạc nói.
Sở Thiên Minh và Sở Nghiệp cùng ngẩng đầu nhìn. Một khắc sau, ánh mắt hai người sáng lên, lập tức nhìn nhau cùng nở nụ cười.
Vù vù…
Dường như đồng thời, Sở Thiên Minh và Sở Nghiệp động đậy, trên trán hai người phóng ra khí thế vô cùng cuồng bá, một quyền đánh đến màn ánh sáng màu tím.
Chính như suy nghĩ trong lòng Sở Thiên Minh, bây giờ là thời cơ tốt nhất phá trận pháp ra. Một khi bỏ qua rồi thì Sở gia lại phải gặp xui xẻo.
Hai người công kích mạnh mẽ lên màn ánh sáng màu tím, màn ánh sáng màu tím bắt đầu run rẩy.
"Ha ha, trời cũng giúp ta, bọn họ cũng có lúc ngủ gật." Sở Nghiệp cười lớn ha ha.
Những ngày qua, hắn rất uất ức, trong lòng càng cực kì bứt rứt. Bây giờ rốt cục cũng có cơ hội phản kích rồi, hắn đâu còn do dự nữa.
Công kích cuồng bạo nổ ra giống như không cần mạng, khe hở trên màn ánh sáng màu tím càng ngày càng nhiều. Sau đó mấy người khác cũng hồi tỉnh lại, bắt đầu công kích điên cuồng.
Dưới sự oanh tạc tới tấp của mấy đại cường giả Chiến Thần cảnh, màn ánh sáng màu tím bỗng nhiên nổ tung hóa thành vô số mưa ánh sáng màu tím tiêu tán trên không trung giống như pháo hoa nở rộ, mỹ diệu hùng vĩ.
"Trận pháp bị phá rồi?!" Có người kinh ngạc kêu lên, tu sĩ Cổ Thành Sở gia nhao nhao trông về chân trời, trên mặt tiều tụy lại mệt mỏi trên lộ ra vẻ bất ngờ vui mừng.
Những ngày qua, bọn họ đều trải qua trong sợ hãi và lo lắng, không ít tử đệ Sở gia gặp họa, bọn họ luôn nghĩ làm thế nào phá trận pháp này ra.
Bây giờ thật sự như ý nguyện, điều này bảo họ làm sao có thể bình tĩnh đây?
Trên không trung cao, Sở Thiên Minh và Sở Nghiệp cũng thở nhẹ một hơi, Sở Thiên Minh lạnh giọng nói: "Tăng cường tuần tra, tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra lần nữa!"
"Dạ, gia chủ!" Sở Nghiệp cung kính gật đầu, lần này bị người ta bố trí trận pháp, tất cả đều là bọn họ khinh địch mà nên. Sở Nghiệp thầm phát thề chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.
Dừng một chút, Sở Nghiệp lại nói: "Gia chủ, người nói xem sao sấm sét này lại biến mất chứ?"
Sở Thiên Minh cũng khó hiểu không thôi, đây đã gần một tháng rồi. Rất nhiều người cũng đã đến biên giới sụp đổ. Nếu như trận pháp không phá, hắn cũng không biết có thể kiên trì được bao lâu.
"Sở tiền bối, hy vọng ngươi vẫn khoẻ từ khi chúng ta chia tay." Đúng lúc sở Thiên Minh nghi hoặc, phía xa đột nhiên có hai bóng người kích xạ tới.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com