-
Chương 26-30
Chương 26: Cho rằng trốn đi thì tôi không thể giết cả nhà ông hay sao?
Tân Hải, tại trang viên nhà họ Vương.
Là một trong năm gia tộc hào môn đứng đầu Tân Hải, cả toà trang viên được xây dựng bên trên một sườn núi, phòng thủ nghiêm ngặt, cứ mười bước một trạm gác, năm bước là có lính canh!
"Thưa ngài Cát, ngài có nghĩ rằng Diêm Vương Điện sẽ xử lý tên tàn dư nhà họ Diệp kia không?"
Một người đàn ông trông giống quản gia hỏi ngài Cát.
"Không biết. Chỉ hy vọng cho dù tên nhóc kia không giết chết được Diệp Hi Hòa thì cũng đừng khai ra ông chủ, nếu không thì kết cục của cậu ta chỉ càng thảm hơn mà thôi!" Ngài Cát lạnh lùng nói.
Ông ta không dám chắc La Diêm Thiên có thể xử lý được Diệp Hi Hòa hay không, dù sao những chuyện hắn đã làm từ khi trở về Tân Hải cũng thật sự khó tin, giết cao thủ Tông sư dễ như lấy đồ trong túi, hai tên cao thủ 8 sao như Hắc Bạch Vô Thường chỉ tát một cái đã giải quyết xong.
Bản thân La Diêm Thiên là một đại Tông sư 2 sao, còn có phó thủ lĩnh Phán Quan là một đại Tông sư 1 sao, nên ngài Cát thầm nghĩ cho dù không giết được Diệp Hi Hòa, thì đánh đến hai bên đều thiệt cũng được.
"Nếu đã giao cho Diêm Vương Điện làm việc, vậy thì những người này…"
Quản gia cẩn thận nhìn đám người đứng sau lưng ngài Cát.
Không sai, lúc này có rất nhiều người ở phía sau ông ta. Trong đó chỉ riêng cao thủ đại Tông sư đã tận sáu người.
Thực lực đều từ đại Tông sư 1 sao đến 4 sao!
Ngoài ra, còn có một nhóm lính đánh thuê nước ngoài đang vác súng trên vai, đây đều là lực lượng mà nhà họ Vương đã bí mật nuôi dưỡng ở nước ngoài, không phải chuyện thật sự cần thiết thì sẽ không triệu tập bọn họ về.
Nhóm lính đánh thuê này do một cặp vợ chồng người Mỹ dẫn đầu, nam là Marcus và nữ là Cecily, nếu tính bằng cấp bậc của võ giả Đại Hạ, thì cả hai cũng có thực lực đại Tông sư 4 sao trở lên.
"Lo trước khỏi hoạ."
Ngài Cát nhếch môi, nở một nụ cười vô cùng tự tin.
Lúc này ông ta lại lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho La Diêm Thiên hỏi thăm tình hình bên đó.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng động lớn đột nhiên truyền đến từ cửa trang viên, tiếp theo cánh cửa đắt tiền lập tức bị một sức mạnh kinh khủng nổ nát.
Ước chừng mấy chục tên côn đồ của nhà họ Vương ở bên ngoài bị ném vào, nổ tung thành sương máu.
Đồng tử của ngài Cát co rút, ông ta vô thức đặt điện thoại xuống.
Trong tầm mắt ông ta, một bóng người trẻ tuổi nghênh ngang sải bước đi tới, hắn đi đến đâu thì làn sương máu tràn ngập đến đó, không khí xung quanh cũng quay cuồng theo.
Tuy ngài Cát chưa từng gặp Diệp Hi Hòa, nhưng trực giác ông ta biết rằng người giết đến cửa này chắc chắn là hắn!
Ông ta thật không thể tin được, chỉ một khoảng thời gian ngắn như vậy mà Diệp Hi Hòa đã thoát khỏi Diêm Vương Điện ư?
Vậy là, La Diêm Thiên và những người khác đều đã hoàn toàn bị tiêu diệt hoàn toàn rồi sao?
Sự tự tin và chắc chắn vừa rồi của ngài Cát vào giây phút trước lập tức bị đả kích!
"Vương Nguyên Bảo đâu? Cút ra đây cho tôi!"
Diệp Hi Hòa sải bước đi vào trang viên của nhà họ Vương, nhìn trận thế đối diện, như không có gì mà thẳng thừng lên tiếng.
Ngài Cát nheo mắt và nở nụ cười dữ tợn: "Cậu là tên tàn dư nhà họ Diệp kia à! Khó trách ai cũng nói là Thần Chết trở về, xưa đâu bằng nay, hoá ra là sự thật! Nhưng chỉ bằng tên nhóc cậu mà cũng đòi gặp ông chủ của chúng tôi à? Lên!!!"
Ông ta ra lệnh một tiếng, những tay súng bắn tỉa ẩn nấp khắp nơi trong trang viên lập tức nhắm súng vào Diệp Hi Hòa, bóp cò!
Hàng chục viên đạn súng ngắm đã chính xác bắn vào hắn
Diệp Hi Hòa cũng không dừng chân lại, hắn mặc kệ cho những viên đạn bay đến trước mặt mình, nhưng chúng phảng phất như chạm phải một rào cản, ngưng lại trong không khí.
Một giây sau, Diệp Hi Hòa vung tay lên vẫy, những viên đạn một đường quay về vị trí cũ, ngay lập tức giết chết những tay súng bắn tỉa ẩn nấp trong bóng tối, toàn bộ chưa kịp nói tiếng nào đã bị hạ gục.
"Mẹ kiếp!!!"
Đến giờ phút này, ngài Cát mới thật sự tận mắt chứng kiến sự kinh khủng của Diệp Hi Hòa, ông ta hoảng sợ lùi lại, mạnh mẽ xua tay nói: "Xông lên, mau xông lên!!!"
Hơn 500 tử sĩ của nhà họ Vương lập tức xông lên, mỗi người đều cầm theo vũ khí.
Mà những sĩ tử này có thực lực rất cao, có một số đã đạt tới cấp bậc võ giả 1, 2 sao, sức chiến đấu rất đáng kinh ngạc.
"Giết!!!"
Không biết ai là người dẫn đầu hô to một tiếng, một đám tử sĩ dũng mãnh không sợ chết liều mạng cầm vũ khí lao về phía Diệp Hi Hòa!
Hắn hờ hững chắp tay bước đi, vô số bóng rìu đột nhiên xuất hiện từ trong cơ thể hắn, phóng ra ngoài ngay tại chỗ và bay tới trước mặt từng tử sĩ nhà họ Vương, dứt khoát đánh ra một tia chớp, xẻ đôi cơ thể người đó!
Ngay sau đó, máu tươi phun ra, nội tạng bay khắp nơi, cảnh tượng trông cực kỳ bi thảm, chỉ trong giây lát toàn bộ năm trăm người đều bị xé nát, thi thể nằm đầy đất.
"Mẹ nó! Đây là cái quái quỷ gì thế này!!!"
"Tại sao lại có bóng rìu lại thoát ra từ cơ thể của hắn?"
"Đây là loại kỹ năng gì vậy?"
"Ôi chúa ơi! Anh ta biết ma thuật sao?"
Người phụ nữ tóc vàng mắt xanh Cecily cầm một khẩu súng ngắn bỏ túi lên, nhẹ nhàng liếm họng súng, để lộ ra đầu lưỡi quyến rũ.
"Bé cưng à, trên thế gian này sao mà có ma thuật chứ? Đây chắc chắn là ảo thuật của người Đại Hạ!"
Marcus hài hước cười nói đùa, anh ta không hề sợ hãi trước thủ đoạn đáng sợ của Diệp Hi Hòa, trái lại còn có vẻ rất hứng thú.
Tuy nhiên, ngài Cát, quản gia cầm đầu những người nhà họ Vương, càng thêm hoảng sợ, không ngừng rút lui ra phía sau.
"Lão Diêu, mau lên! Giao cho mấy người đó, cần phải ngăn hắn lại, giết chết hắn!!"
Ngài Cát lo lắng nói với ông già có thực lực 4 sao, người mạnh nhất trong sáu đại Tông sư.
Lão già này tên là Diêu Thiên Hào, đứng đầu trong những người được cung phụng ở nhà họ Vương.
Lúc này, tuy rằng ông ta cũng bị thủ đoạn kinh khủng cả Diệp Hi Hòa làm cho bàng hoàng, nhưng ông ta cũng không hề bị doạ sợ, ngược lại đầy cuồng nhiệt!
Ông ta nghĩ, trên người Diệp Hi Hòa chắc chắn có giấu một loại vũ khí đặc biệt hoặc pháp bảo bí ẩn nào đó mới có thể làm được tất cả những điều này!
Một tên tàn dư nhà họ Diệp trở về trái ý trời, vậy mà không chỉ sở hữu công pháp kỳ lạ, hở chút là có thể đập nát người khác thành sương máu, còn sở hữu pháp bảo có thể tùy ý điều khiển, đúng là thái quá mà!
Nếu như có thể cướp hai món đồ này về tay mình, chẳng phải sức chiến đấu của mình sẽ tăng lên một bậc hay sao?
Vì vậy, Diêu Thiên Hào dứt khoát dẫn theo năm vị đại Tông sư, đi tới đón đầu Diệp Hi Hòa, ông ta lạnh lùng cười lên: "Tên tàn dư nhà họ Diệp kia, không ngờ cậu lại biết nhiều thủ đoạn như vậy! Cậu tự ý xông vào trang viên nhà họ Vương, hơn nữa còn ra tay giết người, đây đã phạm vào tội chết, nếu cậu chịu giao nộp công pháp và pháp bảo trên người ra, tôi sẽ cho cậu chết được toàn thây."
"Ông muốn à?"
Diệp Hi Hòa nở nụ cười âm u.
"Đương nhiên! Còn tùy xem cậu biết thức thời hay không!"
Diêu Thiên Hào kiêu căng cười nói.
Ông ta còn chưa dứt lời, Diệp Hi Hòa đã búng ngón tay, một luồng ánh sáng như bóng rìu đánh thẳng về phía ông ta.
"Thằng hề! Ở trước mặt tôi mà cậu dám dùng trò này sao?"
Diêu Thiên Hào khinh thường cười một tiếng, giơ bàn tay lên định bắt lấy cái bóng đó. Nhưng khi bóng rìu bổ vào tay ông ta đã lập tức chém nát bàn tay ông ta ra như chém dưa thái rau!
Tiếp đó là cánh tay, rồi tới đầu…
Phụt một tiếng!! Cuối cùng, cả người ông ta bị chém đôi, máu và nội tạng phun ra bắn vào năm tên đại Tông sư ở bên cạnh!
"Chết tiệt! Đây là thủ đoạn gì vậy? Mau chạy đi!!!"
Cuối cùng năm tên đại Tông sư cũng cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù Diệp Hi Hòa dùng ám khí, nhưng lực sát thương này cũng quá khoa trương rồi.
Chỉ mới đối mặt thôi mà đại Tông sư 4 sao đã bị xử lý rồi ư?!
Bọn họ không muốn tiếp tục chịu chết, bỏ quắt tên họ Vương kia đi, bọn họ không muốn chôn cùng đâu, ám người tranh nhau chạy trốn!
Nhưng Diệp Hi Hòa đứng phía trước lại duỗi tay ra, một bàn tay như che trời được tạo ra từ chân khí xuất hiện, đập tất cả bọn họ thành sương máu.
Đến lúc này, đám người nhà họ Vương gần như đã chết hết!!
Chỉ còn lại ngài Cát, quản gia cùng đám lính đánh thuê nước ngoài ngơ ngác, tất cả đều khiếp sợ nhìn Diệp Hi Hòa.
"Vương Nguyên Bảo còn chưa cút ra đây phải không? Cho rằng trốn đi thì tôi không thể giết cả nhà ông hay sao?"
Chương 27: Vườn không nhà trống
Tên Diệp Hi Hòa này chắc chắn là ma quỷ!!
Ngài Cát dám thề rằng, Diệp Hi Hòa là người đáng sợ nhất mà ông ta từng gặp từ trước tới nay.
Những thủ đoạn mà hắn sử dụng thật sự quá vô lý rồi.
Việc động một tí là có thể đập người khác thành từng làn sương máu đỏ thẫm đã khiến người ta thật khó mà giải thích được, còn cái bóng rìu được triệu hồi tới đó lại là thứ quỷ quái gì!!
Ông ta lập tức nhanh chân bỏ chạy, người quản gia kia cũng muốn chạy nhưng hai chân đều mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, không bò dậy nỗi, sợ tới mức khóc lóc tru lên gào thét.
"Người Đại Hạ, đủ rồi!"
Marcus bỗng ôm vợ mình bước ra ngoài với vẻ mặt khinh thường: "Ở trước mặt "binh đoàn Ác Lang" của chúng tôi, còn không đến lượt cậu kiêu ngạo phách lối đâu!"
"Các người ra tay đi! Để ông chủ Vương biết tiền bạc của ông ta mấy năm này không hề lãng phí!"
"OK, tiễn hắn đi gặp Thượng Đế!"
Sau lưng Marcus và Cecily có hơn năm mươi người đàn ông nước ngoài cao lớn vác đầy súng ống.
Mặc dù binh đoàn Ác Lang chỉ là một nhóm lính đánh thuê cấp D bình thường ở nước ngoài, nhưng bọn họ được trang bị vũ khí rất đầy đủ.
Đặc biệt bọn họ còn được một đại gia giàu có như Vương Nguyên Bảo ủng hộ, trở thành quân đội riêng của ông ta thì gần như là muốn gì có nấy!
Lúc này, những người đàn ông nước ngoài này đều để lộ ra vũ khí của mình, họ thật sự hoa hoè loè loẹt gì cũng có, bao gồm cả máy chữ Chicago bị cấm trên toàn thế giới vì lực sát thương của nó, lựu đạn bi thép, súng phun lửa có chứa hydro sunfua, máy phóng lựu đạn, thậm chí là khẩu Gatling M134 với tốc độ bắn kinh hoàng trong bộ phim điện ảnh Kẻ Hủy Diệt, đúng là đầy đủ tất cả mọi thứ!
Đám người đàn ông ngoại quốc cao lớn này nhắm thẳng số vũ khí nóng siêu mạnh đó vào Diệp Hi Hòa, trong tích tắc vô số viên đạn được bắn ra, cùng với đó là lựu đạn, thậm chí còn có cả bom lửa!
Mắt thường cũng có thể thấy tất cả những vũ khí nóng bao phủ quanh Diệp Hi Hòa, dưới tình huống này đừng nói đến một con người, cho dù là ma thú cổ xưa sống lại cũng ăn đủ.
Giữa đám hỏa lực dày đặc, ngài Cát đã bỏ chạy ra xa cũng không khỏi dừng bước lại, ông ta cũng ôm một tia hy vọng cho rằng binh đoàn Ác Lang cuối cùng cũng có thể giết chết được Diệp Hi Hòa.
Nhưng trận hỏa lực kia bắn phá một lúc lâu đến mức lửa hừng hực bùng cháy dữ dội, Diệp Hi Hòa lại được chân khí bảo vệ thân thể trong ánh lửa, không hề bị thương chút nào mà bước ra ngoài.
"Chết tiệt!!! Đúng là không phải là người mà, anh ta là ma quỷ!!!"
Khi nhìn thấy cảnh này, những người đàn ông nước ngoài cao lớn kia không dám tiếp tục bắn phá điên cuồng nữa, mọi người vội vàng vứt bỏ vũ khí, muốn bỏ chạy thật nhanh.
Nhưng Diệp Hi Hòa như bóng với hình nâng bàn tay to lớn lên vỗ qua đó, đập đám người ngoại quốc này thành một làn sương máu ngay tại chỗ, toàn bộ chết hết không chừa lại một ai!=.
"Má ơi!!!"
Ngài Cát nhìn thấy cảnh này trực tiếp ngã ngồi ra đất, khóc không ra nước mắt, cả người không ngừng run rẩy.
Mà tên quản gia cũng bắt đầu tiểu ra máu…
"Người Đại Hạ, quả nhiên có gì đó, chắc chắn trên người anh ta có pháp bảo thần kỳ trong truyền thuyết!"
Góc nhìn của Marcus không giống những người khác, anh ta không cho rằng Diệp Hi Hòa có thể mạnh tới mức dao kiếm không chém được, mức độ khủng bố này mà ở nước ngoài thì không biết người luyện võ đạt đến mức độ nào mới có thể đạt được!
Cho nên anh ta cũng giống như Diêu Thiên Hào, đều tin chắc rằng trên người Diệp Hi Hòa có bảo vật thần kỳ nào đó, nếu như có thể cướp được bảo vật thần kỳ này về tay mình thì binh đoàn Ác Lang của anh ta sẽ không chỉ là cấp D hèn mạt nữa rồi!
"Người Đại Hạ kia, đi chết đi!!!"
Marcus tức giận gầm lên một tiếng, sát khí mạnh mẽ ầm ầm bùng phát ra bên ngoài, anh ta hung hăng tung một cú đấm Ác Lang đầy hung tàn về phía Diệp Hi Hòa.
Cú đấm này của anh ta trước đây đo được có thể lên đến 3000 pound, ngay cả nhà vô địch quyền anh Tyson trong đám người thường ở trước mặt anh ta cũng chỉ là thằng nhóc con nhãi nhép thôi!
Nhưng khi một quyền đáng sợ này này vừa vung đến trước mặt Diệp Hi Hòa thì đã bị hắn giơ tay lên bắt được!
Diệp Hi Hòa bình tĩnh siết nhẹ, khiến cho sát khí xung quanh nắm đấm của Marcus biến thành máu tươi, sau đó hắn lại nâng tay đập Marcus tan nát thành từng mảnh!
Đoàng! Đoàng!
Bỗng nhiên, ngay vào lúc này, hai viên đạn đặc thù bắn về phía Diệp Hi Hòa, nhắm thẳng vào ngay giữa trán và trái tim anh.
Diệp Hi Hòa đưa tay lên bắt lấy viên đạn hướng về phía giữa trán, còn viên đạn bay về phía trái tim lại bị chân khí đánh bật ra ngoài trở lại!
Người vừa nổ súng là Cecily!
Cô ta vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy viên đạn của mình không thể bắn chết được Diệp Hi Hòa. Đạn của cô ta không phải là loại đạn bình thường, mà là loại đạn Đum-đum nổi tiếng lừng lẫy quốc tế.
Đạn Đum-đum xuất hiện vào năm 1897, được sản xuất tại xưởng vũ khí Đum-đum gần Calcutta nước Ấn, còn được mệnh danh là "viên đạn bắn người lập tức biến dạng".
Đúng như tên gọi, nó có khả năng xuyên thủng cơ thể rất cao, lực sát thương cũng vô cùng mạnh mẽ, khi bắn vào bên trong cơ thể mục tiêu sẽ bung nhỏ gây ra những vết thương vô cùng nghiêm trọng, sau đó sẽ phát nổ gây ra tổn thương tâm lý cực kỳ lớn cho binh lính, vì vậy từ lâu nó đã bị cấm sử dụng trong các cuộc chiến tranh quốc tế.
Không ngờ, vậy mà Cecily lại có được loại đạn này, hơn nữa kỹ năng bắn súng của cô ta vô cùng chính xác, không trượt phát nào.
Nhưng mà dù cho có vậy đi chăng nữa thì cô ta cũng không thể phá vỡ được lớp phòng ngự của Diệp Hi Hòa.
Khi thấy cô ta nhanh tay nhấc súng lên bắn thêm mấy viên đạn Đum-đum nữa, bàn tay to lớn đó của Diệp Hi Hòa vươn ra bắt lấy người phụ nữ tóc vàng mắt xanh lại, siết chặt cô ta trong tay.
Trong lúc hoảng hốt Cecily cũng cảm nhận được sự sợ hãi tột độ, vội vàng nói: "Người Đại Hạ, đừng giết tôi!"
"Tôi là Celily, là nữ thần bắn súng đôi trong giới lính đánh thuê quốc tế!"
"Ngoại trừ bắn súng chuẩn, tôi cũng rất giỏi giúp đàn ông bắn, xin anh tha cho tôi!"
"Tôi tình nguyện đầu hàng anh, dâng hiến toàn bộ thân thể này cho anh, để anh tận hưởng khoái cảm cực hạn của đàn ông…"
Cô ta vừa nói vừa cố gắng xé áo của mình, để lộ bộ ngực sữa đầy đặn trắng như tuyết bên trong.
Bốp!
Diệp Hi Hòa không thèm nói lời vô nghĩa mà đập nát cô ta thành một làn sương máu. Đến lúc này, binh đoàn Ác Lang cũng đã bị Diệp Hi Hòa tiêu diệt hết, trên mảnh đất trống trong trang viên chỉ còn lại tên quản gia và ngài Cát.
Không đúng! Tên quản gia kia cũng đã chết từ lâu, là bị dọa chết tươi tại chỗ, kỹ năng giết người cuồng loạn của Diệp Hi Hòa không phải là thứ mà người thường như ông ta có thể thừa nhận nổi, chết cũng coi như là một sự giải thoát cho ông ta!
Mà ngài Cát lúc này cũng đã tiểu ra máu, cả người run rẩy nhìn Diệp Hi Hòa đi về phía mình, vốn dĩ ông ta còn muốn lùi lại nhưng cũng đã kiệt sức rồi…
"Vương Nguyên Bảo đang ở đâu?"
Diệp Hi Hòa vụt một cái, đi đến trước mặt ngài Cát hỏi.
"Tôi… Tôi không biết!"
Ngài Cát sợ hãi lắc đầu, không còn dáng vẻ kiêu ngạo cáo mượn oai hùm như lúc nãy: "Trước khi cậu đến đây ông chủ của chúng tôi đã rời đi rồi, ông ta còn dẫn cả gia đình đi theo, chỉ để lại tôi ở lại trang viên này thay ông ta xử lý cậu…"
"Đi rồi à?"
Diệp Hi Hòa tức giận!
Không ngờ Vương Nguyên Bảo lại xảo quyệt như vậy, biết mình sẽ tìm đến đây nên chỉ để lại một trang viên vườn không nhà trống sao?
"Đúng vậy! Trước khi đi ông ta cũng không hề nói gì với tôi, ông chủ của chúng tôi trước giờ đều cẩn thận và đa nghi như vậy, tôi cũng không còn cách nào khác! Diệp thiếu, cậu hãy tha cho tôi đi, tôi không có ý đối địch với cậu…"
Bốp!
Diệp Hi Hòa không chờ ông ta nói xong đã một tay đập ông ta thành một làn sương máu, sau đó lại xông vào bên trong trang viên, cẩn thận tìm kiếm từng ngóc ngách, từng căn phòng, nhưng quả thật không phát hiện được tung tích của Vương Nguyên Bảo hay bất kỳ người nhà nào của ông ta.
Vương Nguyệt Bảo đáng chết, ông cho rằng hòa thượng chạy được thì miếu cũng có thể chạy được hay sao?
Sát khí xung quanh người Diệp Hi Hòa càng tăng thêm, hắn thề cho dù có phải đào Tân Hải sâu ba thước, cũng phải tìm cho ra được Vương Nguyên Bảo, kẻ đứng sau huỷ diệt nhà họ Diệp này!
Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên nhận được một cuộc gọi, sắc mặt lập tức thay đổi!
Chương 28: Dạ Xoa Môn, Huyết Tường Vi
Lâm Chỉ Huyên gọi điện thoại đến.
Cô ấy nói với hắn rằng đã tìm ra người ba năm trước giúp nhà họ Diệp lo hậu sự rồi.
Chính là môn chủ của Dạ Xoa Môn, Dạ La Sát - Huyết Tường Vi.
"Huyết Tường Vi ư?"
Diệp Hi Hòa nhíu mày, trong ấn tượng hắn chưa từng biết đến cái tên này. Người này có quan hệ gì với nhà họ Diệp, năm đó tại sao lại mạo hiểm làm chuyện này?
"Chắc anh chưa từng nghe đến cái tên Huyết Tường Vi này, nhưng trước kia cô ấy còn có một cái tên khác, rất quen thuộc với anh."
Trong điện thoại tiếp tục vang lên tiếng của Lâm Chỉ Huyên: "Là Trương Cầm Dao, đã từng học cùng cấp ba với anh…"
"Trương Cầm Dao ư?!"
Diệp Hi Hòa nghe xong thì sững sờ một lúc, hắn càng chưa bao giờ nghĩ đến. Trương Cầm Dao đúng là bạn học cấp ba của hắn, còn là bạn cùng bàn.
Lúc đó cô ấy cũng được xem là hoa khôi của trường, tính cách hào phóng, luôn để tóc ngắn, là chị đại của nhóm nữ sinh côn đồ, ăn mặc gợi cảm, thời thượng, luôn là nữ thần quyến rũ trong mắt đám nam sinh háo sắc.
Chỉ có điều, lúc đó Diệp Hi Hòa đã có hôn ước với Tô Điệp, bởi vậy không quan tâm nhiều đến cô bạn xinh đẹp cùng bàn này.
Hắn chỉ nhớ lúc đó Trương Cầm Dao bỗng nhiên biến thành một con người khác, mỗi ngày đều mang sữa bò và bữa sáng cho hắn.
Thậm chí Diệp Hi Hòa từng nói không thích con gái để tóc ngắn, cô ấy cũng nuôi tóc dài lại, cho đến ba năm trước, khi tốt nghiệp cao trung, tóc cô ấy đã dài đến eo.
Hắn mơ hồ biết được nhà cô ấy có thế lực ngầm rất lớn, nhưng không thể ngờ, ba năm trước lại là cô ấy giúp gia đình hắn lo hậu sự.
"Trương Cầm Dao là môn chủ của Dạ Xoa Môn, con gái Trương Phong Hào."
"Tôi cũng điều tra được, ba năm trước nhà họ Diệp sụp đổ, Dạ Xoa Môn không chỉ không can dự vào mà còn giúp lo hậu sự, Trương Cầm Dao còn cố chấp giúp nhà họ Diệp dọn xác lập mộ. Nhưng không ngờ những việc này đã liên lụy đến Dạ Xoa Môn. Thủ lĩnh Khô Lâu Đường của bốn thế lực ngầm, càng muốn mượn cái cớ này để tiêu diệt Dạ Xoa Môn, hai bên hoả chiến."
"Trong cuộc chiến đó, Trương Phong Hào chết, Dạ Xoa Môn tổn thất nặng nề!"
"Ai cũng nghĩ Dạ Xoa Môn sau khi chịu đả kích như vậy đã bị diệt môn rồi, nhưng nào ngờ, sau khi Trương Cầm Dao tiếp quản thay cha, vượt qua khủng hoảng trở thành Môn chủ mới của Dạ Xoa Môn."
"Hơn nữa từ đó về sau, tính tình cô ấy thay đổi rất lớn, liên tục chỉ huy Dạ Xoa Môn sát phạt, từ từ giúp nơi đó khôi phục lại thế lực!"
"Mọi người cũng phong cho cô ấy danh hiệu Dạ La Sát, tất nhiên còn có Dạ Xoa Mẫu…"
Diệp Hi Hòa nghe xong những chuyện này, im lặng rất lâu.
Không ngờ là cô ấy…
Đáng tiếc lúc đầu bị Tô Điệp làm mờ mắt bỏ lỡ mất người thật lòng với mình, còn tổn thương cô ấy tận ba năm!
"Cô biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không?"
"Biết, có lẽ cô ấy ở tổng bộ của Dạ Xoa Môn, hộp đêm "Tiêu Hồn Quật."
Diệp Hi Hòa không nói nữa, cúp điện thoại.
Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn trang viên nhà họ Vương chìm trong bể máu, nén giận rời khỏi.
Hộp đêm Tiêu Hồn Quật.
Sở dĩ có được cái tên này, là vì nơi này là nơi ăn chơi khuây khỏa của nam giới, rượu vàng mê hoặc, đêm đêm sênh ca.
Ở Tân Hải có một câu nói: "Cho dù người muốn mỹ nhân như thế nào, đều có thể tìm được ở Tiêu Hồn Quật. Dù người muốn tiêu tiền ra sao, Tiêu Hồn Quật đều có thể thỏa mãn tất cả mọi ý muốn. Nơi đây là thiên đường của nam giới, địa ngục của tiền tài, mang đến niềm vui sướng khoái lạc.
Đương nhiên, mặc dù người đẹp trong Tiêu Hồn Quật nhiều như mây, nhưng điều nổi tiếng nhất vẫn là đoàn La Sát do Dạ La Sát - Huyết Tường Vi tự tay lập ra.
Trong đó có đến hai trăm cô gái trẻ đẹp, mỗi người đều được tuyển chọn nghiêm khắc, đào tạo kỹ càng.
Đồng thời, bọn họ đều là võ giả từ 1 đến 9 sao!
Dạ Xoa Môn không giống với Diêm Vương Điện, họ không có đại Tông sư ngang tàng đứng đầu, chỉ có những Tông sư chính tay Huyết Tường Vi đào tạo, hỗ trợ bên ngoài cho Dạ Xoa Môn.
Nhưng nếu nói đến người đẹp nhất trong cả Dạ Xoa Môn, dĩ nhiên vẫn là bản thân Huyết Tường Vi.
Có người nói cô ấy là người đẹp ưu tú và quyến rũ nhất Tân Hải. Nhưng cô gái này nổi tiếng là người tàn độc, là cây hoa tường vi có gai, không phải ai cũng dám ngắt.
Lúc này, Diệp Hi Hòa đã đến hộp đêm Tiêu Hồn Quật.
Vì là ban ngày, không náo nhiệt bằng ban đêm, nhưng vẫn có người ra vào liên tục.
"Hoan nghênh quý khách, xin hỏi quý khách muốn loại phục vụ nào?"
Hai người mặc sườn xám với nhan sắc trên 8 điểm, nở nụ cười nồng nhiệt hỏi Diệp Hi Hòa.
"Tôi tìm Trương Cầm Dao." Diệp Hi Hòa bình tĩnh nói.
Hắn không cần biết người đó là Dạ La Sát hay là Huyết Tường Vi, hắn chỉ biết cô ấy là người con gái năm đó đối xử tốt với hắn nhất, tên là Trương Cầm Dao.
Hai cô gái mặc sườn xám nghe xong, vẻ mặt lập tức thay đổi: "Anh cũng thật to gan, lại dám gọi trực tiếp tên của môn chủ chúng tôi, anh là ai chứ?"
"Cô cứ chuyển lời đến cô ấy, bạn học cũ Diệp Hi Hòa đến tìm, muốn gặp cô ấy."
"Bạn học cũ ư?" Hai cô gái mặc sườn xám nhìn lướt qua hắn rồi nói: "Anh đợi một chút, chúng tôi đi thông báo!"
Cô gái đi lên lầu, một lát sau đã đi xuống cùng với một người giống như quản lý.
Người này nhìn rất trẻ, vẻ ngoài tinh tế, khí chất thoát tục, vóc dáng uyển chuyển, chân dài thẳng tắp, bộ ngực đầy đặn, nhất là trong từng bước đi đều toát ra sức mạnh tiềm ẩn.
Không ngờ là Tông sư cao thủ 5 sao!
"Chị Xuân Hương, chính là người này, tự xưng là bạn học của môn chủ, còn muốn gặp môn chủ."
Cô gái mặc sườn xám kính cẩn dẫn cô gái tên là Xuân Hương đi đến, chỉ về phía Diệp Hi Hòa nói.
Xuân Hương là một trong bốn thuộc hạ của Huyết Tường Vi, cũng là thủ lĩnh cấp cao của đoàn La Sát.
"Diệp Hi Hòa? Anh chính là người đã náo loạn hai ngày nay, Diệp thiếu đã trở lại sao?" Xuân Hương nhíu mày hỏi.
"Đúng vậy, tôi muốn gặp Trương Cầm Dao, hãy đưa tôi đi gặp cô ấy." Diệp Hi Hòa dứt khoát nói.
"Môn chủ không ở đây, anh cũng không có bất kỳ quan hệ nào với Dạ Xoa Môn, mời anh về cho." Xuân Hương thẳng thừng ra lệnh tiễn khách.
"Không có ở đây ư?" Diệp Hi Hòa nhíu mày.
"Môn chủ có rất nhiều việc phải làm, bình thường cũng không thường xuyên đến Tiêu Hồn Quật, mời anh về cho!" Xuân Hương lại đuổi hắn đi.
"Cô có thông tin liên lạc của cô ấy không? Số điện thoại hay WeChat cũng được." Diệp Hi Hòa bình tĩnh nói.
"Tôi đã nói rồi, anh với Dạ Xoa Môn không có quan hệ gì cả, anh…" Xuân Hương đang chuẩn bị lạnh nhạt đuổi Diệp Hi Hòa đi lần nữa, đúng lúc này bỗng nhiên có một làn gió từ bên ngoài thổi vào, một người con gái mặc sườn xám với dáng người càng quyến rũ hơn, da trắng như tuyết bước vào.
Khí chất của người phụ nữ này đủ để hạ gục tất cả người đẹp ở Tiêu Hồn Quật trong nháy mắt, hơi thở toát ra sự lạnh lùng khiến người khác phải tránh xa, giống như bông hồng rực rỡ nhất, thơm nhất thiên hạ, nhưng lại có gai nên người khác chỉ dám nhìn từ xa mà không dám lại gần.
"Tham kiến môn chủ!!!"
Trong nháy mắt, tất cả mọi người kể cả Xuân Hương đều quỳ xuống, cung kính hành lễ.
Chương 29: Anh dám chắc là ba năm rồi tôi vẫn nhớ đến anh sao?
"Xuân Hương, có chuyện gì vậy?" Huyết Tường Vi đeo mạng che kín nửa khuôn mặt, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy được gương mặt bên trong.
"Môn chủ, không có chuyện gì cả, Diệp thiếu đây tự xưng là bạn cùng lớp của ngài và muốn gặp ngài, tôi đang đuổi anh ta đi." Xuân Hương cung kính đáp.
"Bạn cùng lớp à? Tôi không có bạn cùng lớp nào cả." Huyết Tường Vi lắc đầu và đi vào mà không thèm liếc nhìn Diệp Hi Hòa một lần nào.
Đôi chân ngọc ngà thon thả của cô ấy mang đôi giày cao gót, ngón chân trắng nõn và mềm mại, mang đến cho người nhìn cảm giác lạnh lùng mà thanh thoát!
"Trương Cầm Dao!" Diệp Hi Hòa đột nhiên gọi một tiếng. Huyết Tường Vi khựng lại, nhưng cũng không quay đầu: "Diệp thiếu, anh nhận lầm người rồi, chúng ta không quen biết nhau."
"Em không cần biết tôi, tôi biết em là được rồi."
Diệp Hi Hòa không giải thích, hắn sải chân bước tới giữ lấy Huyết Tường Vi, kéo cô ấy vào lòng.
Hành động này lập tức làm những người đang ở trong Tiêu Hồn Quật chấn động, Xuân Hương lập tức tiến đến, tức giận nói: "Thật to gan!! Buông môn chủ của chúng tôi ra!!!"
Huyết Tường Vi cũng không ngờ Diệp Hi Hòa đột nhiên hành động như vậy, thân thể mảnh khảnh bị ép tựa vào trong ngực hắn, lồng ngực cô ấy phập phồng, hô hấp trở nên gấp gáp, cô ấy lạnh lùng nói: "Diệp Hi Hòa, anh muốn làm gì?"
"Chẳng phải em không quen biết tôi sao? Sao em lại biết tên tôi là Diệp Hi Hòa?" Diệp Hi Hòa dứt khoát ôm lấy eo cô ấy một cách bá đạo: "Cầm Dao, ba năm trước, tôi lỡ mất em, làm khổ em, thậm chí còn liên lụy đến em. Cảm ơn em đã liều mạng lo hậu sự cho nhà họ Diệp! Bây giờ, tôi chỉ muốn hỏi, mặt của em bị làm sao vậy?"
Huyết Tường Vi nghe xong, cơ thể thanh tú đột nhiên run lên, cô ấy kinh ngạc nhìn Diệp Hi Hòa nói: "Anh… nhìn ra được sao?"
Bí mật của cô ấy không thể che giấu được trước đôi mắt Bạch Hổ của Diệp Hi Hòa.
Hóa ra lý do Huyết Tường Vi luôn đeo mạng che mặt không phải để tỏ ra bí ẩn mà vì trên mặt cô ấy có một vết sẹo vô cùng xấu xí.
Cô ấy vốn là một cô gái đẹp hoàn mỹ không tì vết. Chính vì vết sẹo này mà vẻ đẹp của cô ấy chỉ có thể giảm bớt đôi chút.
"Cho nên em nói cho tôi biết đi."
Diệp Hi Hòa nở nụ cười hiếm hoi: "Con người tôi không thích nợ ân tình, ba năm trước tôi đã nợ em quá nhiều rồi, bây giờ tôi trở về rồi, không ai có thể ức hiếp em nữa. Em cũng không cần phải gánh vác nhiều như vậy nữa, tôi sẽ thay em chống đỡ cả bầu trời!"
Huyết Tường Vi sau khi nghe được lời này chợt thấy cảm động, cuối cùng không nhịn được, hai hàng nước mắt từ sau tấm mạng che mặt rơi xuống.
Nhưng đúng lúc này, Xuân Hương từ phía sau tiến tới nói: "Môn chủ, không thể được!!! Ngài đừng để bị lời ngon tiếng ngọt của hắn mê hoặc. Ba năm trước, tên này hại ngài còn chưa đủ sao?"
"Trong lòng hắn chỉ có Tô Điệp, ngài trả giá nhiều như vậy cho hắn, đổi lấy được cái gì?! Thậm chí, người còn không quan tâm đến lão môn chủ ngăn cản, khăng khăng muốn thu xếp hậu sự cho nhà họ Diệp, đổi lại là thảm họa diệt môn, tai họa thảm khốc lần đó!"
"Ngài đã quên lão môn chủ chết như thế nào rồi sao? Ngài cũng quên ba năm qua ngài phải chịu bao nhiêu cay đắng để kiên cường khôi phục Dạ Xoa Môn rồi sao? Dựa vào đâu lại để tên này chiếm lấy trái tim người lần nữa? Hơn nữa, ngài cũng không phải không biết bây giờ hắn đang là đối tượng chỉ trích của dư luận, là kẻ thù chung của Tân Hải!"
"Hắn vừa trở về đã giết người này, giết người kia để tìm ra sự thật, dùng tay không tiêu diệt gia tộc, nếu bây giờ ngài mềm lòng lại dính líu đến hắn, ngài không sợ là Dạ Xoa Môn lại bị tiêu diệt lần nữa sao??"
"Xuân Hương! Cô câm miệng, tự vả mặt đi!" Huyết Tường Vi lạnh lùng nói.
Xuân Hương sửng sốt một lúc, sau đó cảm thấy ấm ức, chỉ có thể dùng sức tự vả mặt mình. Khuôn mặt thanh tú nhanh chóng trở nên bầm tím và sưng tấy.
Nhưng Huyết Tường Vi vẫn lặng lẽ ở trong vòng tay của Diệp Hi Hòa, nhìn hắn qua tấm mạng che mặt nói: "Diệp Hi Hòa, bây giờ anh trở về là để bốc phét với tôi sao?"
"Không phải, ba năm trước tôi nợ em, tôi nhất định sẽ cho em một lời giải thích, đồng thời cũng muốn cảm ơn và bồi thường cho em!" Diệp Hi Hòa nói ngắn gọn, đi vào trọng điểm.
"Ha, bồi thường ư?" Huyết Tường Vi cười khẩy: "Anh xác định ba năm rồi tôi vẫn nhớ đến anh, chưa hề có ai khác sao?"
Diệp Hi Hòa nghe được lời này sửng sốt một lát, hắn thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện này. Vì vậy, hắn im lặng.
Huyết Tường Vi hít một hơi thật sâu, nhìn hắn này bằng ánh mắt phức tạp, nghiến răng nói: "Buông tôi ra, đi theo tôi."
Diệp Hi Hòa buông cô ra.
Huyết Tường Vi chỉnh lại sườn xám ở trước mặt tất cả cấp dưới, dùng sự lạnh lùng của mình che đi sự nhút nhát, chủ động bước lên cầu thang, Diệp Hi Hòa đi theo sau.
Sau khi nhìn hai người đi lên, bên trong Tiêu Hồn Quật như muốn nổ tung!! Chưa kể những người đẹp của Dạ Xoa Môn, ngay cả những vị khách đến giải trí cũng đều kinh ngạc, ghen tỵ với Diệp Hi Hòa!
Nhiều người trong số họ vẫn chưa biết thân phận của Diệp Hi Hòa mà cảm thấy kinh ngạc, không rõ người này là ai, hắn lại dám ôm Huyết Tường Vi, không sợ chết sao?
Trước đây có rất nhiều đàn ông muốn gạ gẫm Huyết Tường Vi, nhưng đều bị cô ấy lạnh lùng từ chối, thậm chí có một thanh niên còn muốn làm nhục cô ấy trong lúc say rượu, nhưng lại bị cô ấy trực tiếp xuyên qua quần cắt đứt của quý…
Rốt cuộc người đàn ông đó là ai?
Trong phòng làm việc trên lầu.
Huyết Tường Vi đưa Diệp Hi Hòa vào rồi chủ động rót cho anh một ly nước.
Hắn im lặng một lúc rồi nói: "Huyết Tường Vi ——"
"Khi nãy anh gọi tôi như thế sao?" Huyết Tường Vi lập tức xoay người lại, giọng điệu đầy vẻ khó chịu.
Diệp Hi Hòa mỉm cười, cảm nhận được đây mới là cảm giác của hắn năm đó: "Em để tóc dài thật xinh đẹp."
Khóe miệng Huyết Tường Vi sau tấm mạng che mặt nhếch lên, cô ấy cảm thấy mình thực sự không thể làm gì được hắn, đành đi tới đưa nước cho hắn và hỏi: "Diệp Hi Hòa, ba năm qua rốt cuộc anh đã đi đâu? Anh có biết năm đó tôi nghĩ rằng anh đã chết không, mặc dù không thấy xác."
"Anh quay lại sao thay đổi nhiều như vậy, làm ra bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa, diệt nhà họ Tô, diệt nhà họ Mã, diệt nhà họ Trần, diệt cả Huyết Thủ Bang, tôi còn nghe nói Diêm Vương Điện cách đây không lâu cũng bị diệt rồi, cũng là anh làm sao?"
Mặc dù chuyện của Diêm Vương Điện đã bị Địch Quảng Đào phong toả, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời ngăn cản tin tức truyền ra ngoài, còn muốn giấu nó khỏi các thế lực và gia tộc ngầm trong thành phố này thì vẫn là điều phi thực tế.
"Một lời khó nói hết, em chỉ cần biết, tôi của ba năm trước quả thật đã chết và Diệp Hi Hòa của bây giờ là một kẻ báo thù bất khả chiến bại là được rồi." Diệp Hi Hòa nhẹ nhàng nói.
"Bất khả chiến bại à? Kiêu ngạo như vậy sao?"
Huyết Tường Vi sững người trong giây lát.
"Đúng vậy!"
Diệp Hi Hòa đánh giá Trương Cầm Dao từ trên xuống dưới, nói thật, cô bạn cùng bàn xinh đẹp trước đây bây giờ còn quyến rũ và thu hút hơn lúc còn đi học.
Nếu như lúc đó, Trương Cầm Dao có tính cách như bây giờ, Diệp Hi Hòa thật sự không dám bảo đảm mình luôn có thể ngồi yên mà dành cả trái tim cho Tô Điệp.
"Hơn nữa, tại sao em lại trở nên mạnh mẽ như vậy, sao mặt của em lại bị thương?"
Diệp Hi Hòa đưa mắt nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp của Trương Cầm Dao, lạnh lùng hỏi.
Chương 30: Tình cũ nhen nhóm
"Với tư cách là bạn học cũ, anh đúng là vẫn chưa hiểu rõ về tôi nhỉ, uống mất tình cảm sâu đậm mà tôi dành cho anh vào năm đó."
Trương Cầm Dao tự cười nhạo chính mình: "Tôi là môn chủ của Dạ Xoa Môn, ba năm trước cũng chỉ có anh không biết chuyện này đúng không? Nói cách khác, cho dù biết, anh cũng không có hứng thú, cũng sẽ không để trong lòng."
Diệp Hi Hòa vuốt mũi, hắn biết cô ấy đang oán trách nên cũng không nói gì.
"Tôi học võ thuật từ lúc nhỏ. Nếu không, anh nghĩ tại sao tôi là chị cả trong trường, đứng đầu đám nữ sinh du côn hả?"
"Chẳng qua tôi vốn không muốn chăm chỉ tập luyện, vẫn luôn nửa vời. Cho đến ba năm trước... Sau khi chuyện đó xảy ra, tôi mới hạ quyết tâm, tự mình cố gắng chăm chỉ luyện tập, cuối cùng mới được như ngày hôm nay! Tông sư 7 sao có thể không đáng nhắc đến trước mặt anh, nhưng cũng đủ để tôi tự bảo vệ mình, hỗ trợ cha tôi… còn mặt của tôi... " Vừa nói đến đây, Trương Cầm Dao lại cười giễu cợt: "Là tôi tự rạch."
"Tự rạch ư?" Diệp Hi Hòa nhíu mày.
"Ừm, anh biết đấy, phụ nữ quá xinh đẹp không phải là điều tốt, sẽ dễ bị người khác thèm muốn. Bây giờ tôi hủy dung rồi, chẳng ai còn quan tâm đến tôi nữa. Dù có thèm muốn cơ thể của tôi thì khi nhìn khuôn mặt này của tôi cũng chẳng còn hứng thú nữa."
Cô ấy làm vậy để tự bảo vệ mình.
Diệp Hi Hòa hiểu ý nghĩa trong lời nói của cô ấy, cố tình hủy dung để bảo vệ bản thân.
"Nhưng khuôn mặt của em vốn là một món quà trời ban, em hủy nó đi là không công bằng với thế giới này, có biết không?"
Diệp Hi Hòa nhẹ nhàng nói: "Cầm Dao, nói cho tôi biết ai đã đe dọa buộc em phải hủy dung? Còn có nhà họ Trương ba năm trước, thật sự suýt nữa bị xóa sổ khỏi Khô Lâu Đường sao?
"Diệp Hi Hòa, chuyện đã qua rồi nhắc lại làm gì, tôi biết bây giờ anh nôn nóng muốn báo thù, nhưng —-"
"Trương Cầm Dao!" Diệp Hi Hòa bỗng nhiên lạnh lùng nói: "Tôi hỏi những điều này, hy vọng em thành thật trả lời tôi. Diệp Hi Hòa tôi không phải chỉ nói suông, em chịu đựng nhiều năm như vậy, bao nhiêu sỉ nhục, tôi sẽ giúp em đòi lại gấp ngàn lần. Chưa kể đến Khô Lâu Đường cũng liên quan đến việc nhà họ Diệp bị diệt môn. Cho dù không phải chuyện của em, tôi cũng sẽ giết hết bọn chúng, không chừa một ai."
Trương Cầm Dao nhìn chằm chằm vào Diệp Hi Hòa.
Bây giờ cô ấy thật sự không thể hiểu nổi người bạn học cũ của mình nữa rồi.
Ba năm trước, Diệp Hi Hòa chỉ là một người bình thường, tuy xuất thân từ nhà họ Diệp huy hoàng, nhưng ngoài đẹp trai ra thì không có gì đặc biệt, chính khuôn mặt tuấn tú ấy đã khiến cô ấy mê mẩn, rồi đắm chìm trong tình yêu đầu đời.
Nhưng bây giờ, trực giác của cô ấy cảm thấy Diệp Hi Hòa rất khó đoán, hắn có thêm vẻ nam tính vô song, khiến người ta cảm thấy chỉ có hắn là nhất trong cả thế giới này
"Người khiến tôi bị hủy dung chính là đường chủ của Khô Lâu Đường, Lý Nhất Đao! Đúng như tên gọi, Lý Nhất Đao là một kiếm sĩ hùng mạnh! Ba năm trước, hắn ta đã dẫn người giết cha tôi, còn bắt giữ tôi. Khi hắn muốn làm nhục tôi, tôi thà chết cũng không nghe theo. Trong lúc hắn lơ là, tôi đã giật lấy con dao trên tay hắn ta và tự rạch mạnh vào mặt."
"Lúc đó mặt tôi hoàn toàn bị hủy hoại, máu chảy thành sông, cuối cùng hắn ta mới không còn hứng thú với tôi và tức giận rời đi!"
"Diệp Hi Hòa, tôi không biết thực lực của anh bây giờ thế nào, nhưng Lý Nhất Đao thật sự rất mạnh. Ba năm trước, hắn đã là một Tông sư 8 sao rồi, cũng là thủ lĩnh của Khô Lâu Đường, đó là lý do tại sao hắn ta trở thành thế lực ngầm số một ở Tân Hải! Có lời đồn còn có một người sư phụ chống lưng cho hắn ta, là người của môn phái nào đó nên thực lực càng tăng mạnh hơn, nhưng ông ta chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ đồ đệ của mình, ăn uống và vui chơi."
"Tôi biết rồi." Sau khi nghe xong, Diệp Hi Hòa chỉ nhẹ nhàng gật đầu, rồi nói với Trương Cầm Dao: "Cầm Dao, bỏ mạng che mặt ra đi."
"Cái gì?"
"Bỏ ra đi, tôi chữa mặt cho em."
"Anh nói gì cơ?" Trương Cầm Dao nghe thấy lời này thì sững sờ.
Ba năm qua, mặc dù mang danh tiếng Mẫu Dạ Xoa nhưng sao cô ấy có thể chưa từng nghĩ đến việc chữa lành được khuôn mặt của mình chứ? Cô ấy đã có năng lực tự bảo vệ mình, cô cũng không sợ Lý Nhất Đao lại đến sỉ nhục mình.
Nhưng đáng tiếc, cô ấy đã thử vô số cách, đến gặp các bác sĩ nổi tiếng, thậm chí còn đến Hàn Quốc để tìm bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ nhưng đều vô ích! Chỉ vì cô đã cắt sâu đến mức gãy sống mũi, vết sẹo sâu không thấy đáy, da thịt rách nát!
"Diệp Hi Hòa, anh đang đùa à? Bây giờ tôi là một con quái vật xấu xí, đừng chọc ghẹo tôi!"
"Tôi chọc ai cũng sẽ không trêu chọc em!" Diệp Hi Hòa lắc đầu, sau đó chủ động đưa tay chạm vào khuôn mặt của Trương Cầm Dao, bỏ tấm mạng che xuống.
Trong phút chốc, khuôn mặt đã từng rất thanh tú nhưng lại bị hủy dung dần lộ ra trước mặt hắn.
Trương Cầm Dao kêu lên một tiếng, vô thức muốn lấy tay che lại, cô ấy thật sự rất sợ gương mặt xấu xí của mình sẽ hù dọa Diệp Hi Hòa. Dù sao đây cũng là người đàn ông duy nhất mà bản thân đã yêu sâu đậm từ khi còn nhỏ.
"Có phải rất xấu không? Diệp Hi Hòa, tôi biết bây giờ tôi không còn xứng với anh nữa, nên anh không cần phải lo lắng cho tôi, anh cũng không nợ tôi điều gì cả. Chuyện xảy ra khi đó đều là tôi tình nguyện ..."
Diệp Hi Hòa không đợi cô nói xong mà chỉ vào chiếc ghế sô pha phía sau và nói: "Em nằm xuống đi."
"Hả?" Trương Cầm Dao ngạc nhiên.
"Tôi bảo em nằm xuống." Diệp Hi Hòa lặp lại lần nữa.
Trương Cầm Dao không hiểu Diệp Hi Hòa đang làm cái quái gì, nhưng cô ấy vẫn rối rắm cởi giày, để chân trần nằm trên sô pha.
Cơ thể ngọc ngà nhẹ nhàng nằm xuống, càng khiến đường cong cơ thể rõ nét, đôi chân ngọc thon dài và trắng như tuyết khiến người khác thèm muốn.
"Diệp Hi Hòa, anh..."
"Kể từ bây giờ, em hãy nhắm mắt lại, đừng cử động." Diệp Hi Hòa đứng trước mặt cô nói: "Việc còn lại cứ giao cho tôi."
Trương Cầm Dao mở miệng, mặc dù không biết hắn muốn làm gì, nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hô hấp trở nên gấp gáp.
Diệp Hi Hòa cũng không khách khí, năm ngón tay ngưng tụ châm băng, nhắm thẳng vào các huyệt đạo trên mặt Trương Cầm Dao và nhẹ nhàng đâm vào.
Châm Thiên Sơn Băng Phách, chỉ cần một người chưa chết hẳn, cũng có thể khiến người đó sống lại từ xương trắng thịt vụn! So sánh với việc điều trị một khuôn mặt bị hủy dung, chỉ dễ như ăn một miếng bánh!
Sau vài mũi châm, vết dao gây ám ảnh trên mặt Trương Cầm Dao bắt đầu từ từ lành lại...
Trương Cầm Dao cảm thấy trên mặt mình vừa ấm áp vừa ngứa ngáy nên vô thức muốn đưa tay gãi, nhưng Diệp Hi Hòa đột nhiên nắm lấy tay cô ấy ngăn lại.
Chỉ cái nắm tay như vậy đã khiến cơ thể mảnh mai của Trương Cầm Dao run rẩy, từ lòng bàn tay truyền một luồng nhiệt khó tả đến trái tim...
Đây là bàn tay ấm áp của Diệp Hi Hòa, cũng là người đàn ông cô ấy chưa từng quên giây phút nào trong ba năm qua...
Lúc này Diệp Hi Hòa không biết tâm trạng phập phồng trong lòng Trương Cầm Dao, hắn chỉ bình tĩnh quan sát sắc mặt của cô ấy.
Chỉ trong thời gian ngắn, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đã trở lại như trước, không chỉ những vết sẹo và vết hằn hoàn toàn biến mất mà làn da của cô ấy cũng trở nên trắng hơn, mềm mại và trơn nhẵn.
"Được rồi, em mở mắt ra đi." Trong lòng Trương Cầm Dao vốn đang rung động, khi nghe được lời này, cô ấy mở đôi mắt xinh đẹp ra.
"Đi soi gương đi, em đã hồi phục rồi." Diệp Hi Hòa bình tĩnh nói.
"Tôi? Hồi phục ư?” Trương Cầm Dao vô cùng kinh ngạc, sau khi phản ứng lại, cô ấy vội vàng nhảy xuống ghế sô pha và chạy vào phòng thay đồ.
Ở đó có một tấm gương lớn, cô ấy nhìn mình trong gương, quả nhiên, khuôn mặt rạng rỡ đã được khôi phục... Lúc này, Trương Cầm Dao không tin vào mắt mình, cô ấy lắc đầu thật mạnh để xác nhận đây không phải là mơ, cũng không phải ảo giác của chính mình.
Sau đó, môn chủ Dạ Xoa Môn, Huyết Tường Vi - Dạ La Sát khét tiếng, cũng kìm không được khóc nấc lên. Cô ấy không nói lời nào mà vội lao ra ngoài, nhìn Diệp Hi Hòa với đôi mắt ướt đẫm: "Diệp Hi Hòa, sao anh làm được vậy? Tại sao tôi… Hu hu"
Trương Cầm Dao chưa kịp nói xong đã lao tới bằng đôi chân trần và nhào vào vòng tay của Diệp Hi Hòa. Cánh tay ngọc ngà, ấm áp và thơm ngát, bộ ngực đầy đặn và mềm mại của cô ấy áp vào ngực hắn, Diệp Hi Hòa thở dài, vỗ nhẹ lên bờ vai thơm của cô ấy.
"Tôi biết y thuật, chỉ cần em hồi phục là được rồi." Hắn nhẹ nhàng nói.
Tuy nhiên, lúc này Trương Cầm Dao vẫn mượn sự kích động để ôm lấy Diệp Hi Hòa không chịu buông ra. Cô ấy đã mong mỏi cái ôm này suốt sáu năm, ba năm cấp ba và ba năm trở thành Dạ La Sát…
"Được rồi, đừng khóc nữa, chúng ta còn nhiều thời gian để ôn lại chuyện xưa. Bây giờ, em thu dọn một chút, rồi đi với tôi" Diệp Hi Hòa nói.
"Đi đâu vậy?"
"Tiêu diệt Khô Lâu Đường!!"
Tân Hải, tại trang viên nhà họ Vương.
Là một trong năm gia tộc hào môn đứng đầu Tân Hải, cả toà trang viên được xây dựng bên trên một sườn núi, phòng thủ nghiêm ngặt, cứ mười bước một trạm gác, năm bước là có lính canh!
"Thưa ngài Cát, ngài có nghĩ rằng Diêm Vương Điện sẽ xử lý tên tàn dư nhà họ Diệp kia không?"
Một người đàn ông trông giống quản gia hỏi ngài Cát.
"Không biết. Chỉ hy vọng cho dù tên nhóc kia không giết chết được Diệp Hi Hòa thì cũng đừng khai ra ông chủ, nếu không thì kết cục của cậu ta chỉ càng thảm hơn mà thôi!" Ngài Cát lạnh lùng nói.
Ông ta không dám chắc La Diêm Thiên có thể xử lý được Diệp Hi Hòa hay không, dù sao những chuyện hắn đã làm từ khi trở về Tân Hải cũng thật sự khó tin, giết cao thủ Tông sư dễ như lấy đồ trong túi, hai tên cao thủ 8 sao như Hắc Bạch Vô Thường chỉ tát một cái đã giải quyết xong.
Bản thân La Diêm Thiên là một đại Tông sư 2 sao, còn có phó thủ lĩnh Phán Quan là một đại Tông sư 1 sao, nên ngài Cát thầm nghĩ cho dù không giết được Diệp Hi Hòa, thì đánh đến hai bên đều thiệt cũng được.
"Nếu đã giao cho Diêm Vương Điện làm việc, vậy thì những người này…"
Quản gia cẩn thận nhìn đám người đứng sau lưng ngài Cát.
Không sai, lúc này có rất nhiều người ở phía sau ông ta. Trong đó chỉ riêng cao thủ đại Tông sư đã tận sáu người.
Thực lực đều từ đại Tông sư 1 sao đến 4 sao!
Ngoài ra, còn có một nhóm lính đánh thuê nước ngoài đang vác súng trên vai, đây đều là lực lượng mà nhà họ Vương đã bí mật nuôi dưỡng ở nước ngoài, không phải chuyện thật sự cần thiết thì sẽ không triệu tập bọn họ về.
Nhóm lính đánh thuê này do một cặp vợ chồng người Mỹ dẫn đầu, nam là Marcus và nữ là Cecily, nếu tính bằng cấp bậc của võ giả Đại Hạ, thì cả hai cũng có thực lực đại Tông sư 4 sao trở lên.
"Lo trước khỏi hoạ."
Ngài Cát nhếch môi, nở một nụ cười vô cùng tự tin.
Lúc này ông ta lại lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho La Diêm Thiên hỏi thăm tình hình bên đó.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng động lớn đột nhiên truyền đến từ cửa trang viên, tiếp theo cánh cửa đắt tiền lập tức bị một sức mạnh kinh khủng nổ nát.
Ước chừng mấy chục tên côn đồ của nhà họ Vương ở bên ngoài bị ném vào, nổ tung thành sương máu.
Đồng tử của ngài Cát co rút, ông ta vô thức đặt điện thoại xuống.
Trong tầm mắt ông ta, một bóng người trẻ tuổi nghênh ngang sải bước đi tới, hắn đi đến đâu thì làn sương máu tràn ngập đến đó, không khí xung quanh cũng quay cuồng theo.
Tuy ngài Cát chưa từng gặp Diệp Hi Hòa, nhưng trực giác ông ta biết rằng người giết đến cửa này chắc chắn là hắn!
Ông ta thật không thể tin được, chỉ một khoảng thời gian ngắn như vậy mà Diệp Hi Hòa đã thoát khỏi Diêm Vương Điện ư?
Vậy là, La Diêm Thiên và những người khác đều đã hoàn toàn bị tiêu diệt hoàn toàn rồi sao?
Sự tự tin và chắc chắn vừa rồi của ngài Cát vào giây phút trước lập tức bị đả kích!
"Vương Nguyên Bảo đâu? Cút ra đây cho tôi!"
Diệp Hi Hòa sải bước đi vào trang viên của nhà họ Vương, nhìn trận thế đối diện, như không có gì mà thẳng thừng lên tiếng.
Ngài Cát nheo mắt và nở nụ cười dữ tợn: "Cậu là tên tàn dư nhà họ Diệp kia à! Khó trách ai cũng nói là Thần Chết trở về, xưa đâu bằng nay, hoá ra là sự thật! Nhưng chỉ bằng tên nhóc cậu mà cũng đòi gặp ông chủ của chúng tôi à? Lên!!!"
Ông ta ra lệnh một tiếng, những tay súng bắn tỉa ẩn nấp khắp nơi trong trang viên lập tức nhắm súng vào Diệp Hi Hòa, bóp cò!
Hàng chục viên đạn súng ngắm đã chính xác bắn vào hắn
Diệp Hi Hòa cũng không dừng chân lại, hắn mặc kệ cho những viên đạn bay đến trước mặt mình, nhưng chúng phảng phất như chạm phải một rào cản, ngưng lại trong không khí.
Một giây sau, Diệp Hi Hòa vung tay lên vẫy, những viên đạn một đường quay về vị trí cũ, ngay lập tức giết chết những tay súng bắn tỉa ẩn nấp trong bóng tối, toàn bộ chưa kịp nói tiếng nào đã bị hạ gục.
"Mẹ kiếp!!!"
Đến giờ phút này, ngài Cát mới thật sự tận mắt chứng kiến sự kinh khủng của Diệp Hi Hòa, ông ta hoảng sợ lùi lại, mạnh mẽ xua tay nói: "Xông lên, mau xông lên!!!"
Hơn 500 tử sĩ của nhà họ Vương lập tức xông lên, mỗi người đều cầm theo vũ khí.
Mà những sĩ tử này có thực lực rất cao, có một số đã đạt tới cấp bậc võ giả 1, 2 sao, sức chiến đấu rất đáng kinh ngạc.
"Giết!!!"
Không biết ai là người dẫn đầu hô to một tiếng, một đám tử sĩ dũng mãnh không sợ chết liều mạng cầm vũ khí lao về phía Diệp Hi Hòa!
Hắn hờ hững chắp tay bước đi, vô số bóng rìu đột nhiên xuất hiện từ trong cơ thể hắn, phóng ra ngoài ngay tại chỗ và bay tới trước mặt từng tử sĩ nhà họ Vương, dứt khoát đánh ra một tia chớp, xẻ đôi cơ thể người đó!
Ngay sau đó, máu tươi phun ra, nội tạng bay khắp nơi, cảnh tượng trông cực kỳ bi thảm, chỉ trong giây lát toàn bộ năm trăm người đều bị xé nát, thi thể nằm đầy đất.
"Mẹ nó! Đây là cái quái quỷ gì thế này!!!"
"Tại sao lại có bóng rìu lại thoát ra từ cơ thể của hắn?"
"Đây là loại kỹ năng gì vậy?"
"Ôi chúa ơi! Anh ta biết ma thuật sao?"
Người phụ nữ tóc vàng mắt xanh Cecily cầm một khẩu súng ngắn bỏ túi lên, nhẹ nhàng liếm họng súng, để lộ ra đầu lưỡi quyến rũ.
"Bé cưng à, trên thế gian này sao mà có ma thuật chứ? Đây chắc chắn là ảo thuật của người Đại Hạ!"
Marcus hài hước cười nói đùa, anh ta không hề sợ hãi trước thủ đoạn đáng sợ của Diệp Hi Hòa, trái lại còn có vẻ rất hứng thú.
Tuy nhiên, ngài Cát, quản gia cầm đầu những người nhà họ Vương, càng thêm hoảng sợ, không ngừng rút lui ra phía sau.
"Lão Diêu, mau lên! Giao cho mấy người đó, cần phải ngăn hắn lại, giết chết hắn!!"
Ngài Cát lo lắng nói với ông già có thực lực 4 sao, người mạnh nhất trong sáu đại Tông sư.
Lão già này tên là Diêu Thiên Hào, đứng đầu trong những người được cung phụng ở nhà họ Vương.
Lúc này, tuy rằng ông ta cũng bị thủ đoạn kinh khủng cả Diệp Hi Hòa làm cho bàng hoàng, nhưng ông ta cũng không hề bị doạ sợ, ngược lại đầy cuồng nhiệt!
Ông ta nghĩ, trên người Diệp Hi Hòa chắc chắn có giấu một loại vũ khí đặc biệt hoặc pháp bảo bí ẩn nào đó mới có thể làm được tất cả những điều này!
Một tên tàn dư nhà họ Diệp trở về trái ý trời, vậy mà không chỉ sở hữu công pháp kỳ lạ, hở chút là có thể đập nát người khác thành sương máu, còn sở hữu pháp bảo có thể tùy ý điều khiển, đúng là thái quá mà!
Nếu như có thể cướp hai món đồ này về tay mình, chẳng phải sức chiến đấu của mình sẽ tăng lên một bậc hay sao?
Vì vậy, Diêu Thiên Hào dứt khoát dẫn theo năm vị đại Tông sư, đi tới đón đầu Diệp Hi Hòa, ông ta lạnh lùng cười lên: "Tên tàn dư nhà họ Diệp kia, không ngờ cậu lại biết nhiều thủ đoạn như vậy! Cậu tự ý xông vào trang viên nhà họ Vương, hơn nữa còn ra tay giết người, đây đã phạm vào tội chết, nếu cậu chịu giao nộp công pháp và pháp bảo trên người ra, tôi sẽ cho cậu chết được toàn thây."
"Ông muốn à?"
Diệp Hi Hòa nở nụ cười âm u.
"Đương nhiên! Còn tùy xem cậu biết thức thời hay không!"
Diêu Thiên Hào kiêu căng cười nói.
Ông ta còn chưa dứt lời, Diệp Hi Hòa đã búng ngón tay, một luồng ánh sáng như bóng rìu đánh thẳng về phía ông ta.
"Thằng hề! Ở trước mặt tôi mà cậu dám dùng trò này sao?"
Diêu Thiên Hào khinh thường cười một tiếng, giơ bàn tay lên định bắt lấy cái bóng đó. Nhưng khi bóng rìu bổ vào tay ông ta đã lập tức chém nát bàn tay ông ta ra như chém dưa thái rau!
Tiếp đó là cánh tay, rồi tới đầu…
Phụt một tiếng!! Cuối cùng, cả người ông ta bị chém đôi, máu và nội tạng phun ra bắn vào năm tên đại Tông sư ở bên cạnh!
"Chết tiệt! Đây là thủ đoạn gì vậy? Mau chạy đi!!!"
Cuối cùng năm tên đại Tông sư cũng cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù Diệp Hi Hòa dùng ám khí, nhưng lực sát thương này cũng quá khoa trương rồi.
Chỉ mới đối mặt thôi mà đại Tông sư 4 sao đã bị xử lý rồi ư?!
Bọn họ không muốn tiếp tục chịu chết, bỏ quắt tên họ Vương kia đi, bọn họ không muốn chôn cùng đâu, ám người tranh nhau chạy trốn!
Nhưng Diệp Hi Hòa đứng phía trước lại duỗi tay ra, một bàn tay như che trời được tạo ra từ chân khí xuất hiện, đập tất cả bọn họ thành sương máu.
Đến lúc này, đám người nhà họ Vương gần như đã chết hết!!
Chỉ còn lại ngài Cát, quản gia cùng đám lính đánh thuê nước ngoài ngơ ngác, tất cả đều khiếp sợ nhìn Diệp Hi Hòa.
"Vương Nguyên Bảo còn chưa cút ra đây phải không? Cho rằng trốn đi thì tôi không thể giết cả nhà ông hay sao?"
Chương 27: Vườn không nhà trống
Tên Diệp Hi Hòa này chắc chắn là ma quỷ!!
Ngài Cát dám thề rằng, Diệp Hi Hòa là người đáng sợ nhất mà ông ta từng gặp từ trước tới nay.
Những thủ đoạn mà hắn sử dụng thật sự quá vô lý rồi.
Việc động một tí là có thể đập người khác thành từng làn sương máu đỏ thẫm đã khiến người ta thật khó mà giải thích được, còn cái bóng rìu được triệu hồi tới đó lại là thứ quỷ quái gì!!
Ông ta lập tức nhanh chân bỏ chạy, người quản gia kia cũng muốn chạy nhưng hai chân đều mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, không bò dậy nỗi, sợ tới mức khóc lóc tru lên gào thét.
"Người Đại Hạ, đủ rồi!"
Marcus bỗng ôm vợ mình bước ra ngoài với vẻ mặt khinh thường: "Ở trước mặt "binh đoàn Ác Lang" của chúng tôi, còn không đến lượt cậu kiêu ngạo phách lối đâu!"
"Các người ra tay đi! Để ông chủ Vương biết tiền bạc của ông ta mấy năm này không hề lãng phí!"
"OK, tiễn hắn đi gặp Thượng Đế!"
Sau lưng Marcus và Cecily có hơn năm mươi người đàn ông nước ngoài cao lớn vác đầy súng ống.
Mặc dù binh đoàn Ác Lang chỉ là một nhóm lính đánh thuê cấp D bình thường ở nước ngoài, nhưng bọn họ được trang bị vũ khí rất đầy đủ.
Đặc biệt bọn họ còn được một đại gia giàu có như Vương Nguyên Bảo ủng hộ, trở thành quân đội riêng của ông ta thì gần như là muốn gì có nấy!
Lúc này, những người đàn ông nước ngoài này đều để lộ ra vũ khí của mình, họ thật sự hoa hoè loè loẹt gì cũng có, bao gồm cả máy chữ Chicago bị cấm trên toàn thế giới vì lực sát thương của nó, lựu đạn bi thép, súng phun lửa có chứa hydro sunfua, máy phóng lựu đạn, thậm chí là khẩu Gatling M134 với tốc độ bắn kinh hoàng trong bộ phim điện ảnh Kẻ Hủy Diệt, đúng là đầy đủ tất cả mọi thứ!
Đám người đàn ông ngoại quốc cao lớn này nhắm thẳng số vũ khí nóng siêu mạnh đó vào Diệp Hi Hòa, trong tích tắc vô số viên đạn được bắn ra, cùng với đó là lựu đạn, thậm chí còn có cả bom lửa!
Mắt thường cũng có thể thấy tất cả những vũ khí nóng bao phủ quanh Diệp Hi Hòa, dưới tình huống này đừng nói đến một con người, cho dù là ma thú cổ xưa sống lại cũng ăn đủ.
Giữa đám hỏa lực dày đặc, ngài Cát đã bỏ chạy ra xa cũng không khỏi dừng bước lại, ông ta cũng ôm một tia hy vọng cho rằng binh đoàn Ác Lang cuối cùng cũng có thể giết chết được Diệp Hi Hòa.
Nhưng trận hỏa lực kia bắn phá một lúc lâu đến mức lửa hừng hực bùng cháy dữ dội, Diệp Hi Hòa lại được chân khí bảo vệ thân thể trong ánh lửa, không hề bị thương chút nào mà bước ra ngoài.
"Chết tiệt!!! Đúng là không phải là người mà, anh ta là ma quỷ!!!"
Khi nhìn thấy cảnh này, những người đàn ông nước ngoài cao lớn kia không dám tiếp tục bắn phá điên cuồng nữa, mọi người vội vàng vứt bỏ vũ khí, muốn bỏ chạy thật nhanh.
Nhưng Diệp Hi Hòa như bóng với hình nâng bàn tay to lớn lên vỗ qua đó, đập đám người ngoại quốc này thành một làn sương máu ngay tại chỗ, toàn bộ chết hết không chừa lại một ai!=.
"Má ơi!!!"
Ngài Cát nhìn thấy cảnh này trực tiếp ngã ngồi ra đất, khóc không ra nước mắt, cả người không ngừng run rẩy.
Mà tên quản gia cũng bắt đầu tiểu ra máu…
"Người Đại Hạ, quả nhiên có gì đó, chắc chắn trên người anh ta có pháp bảo thần kỳ trong truyền thuyết!"
Góc nhìn của Marcus không giống những người khác, anh ta không cho rằng Diệp Hi Hòa có thể mạnh tới mức dao kiếm không chém được, mức độ khủng bố này mà ở nước ngoài thì không biết người luyện võ đạt đến mức độ nào mới có thể đạt được!
Cho nên anh ta cũng giống như Diêu Thiên Hào, đều tin chắc rằng trên người Diệp Hi Hòa có bảo vật thần kỳ nào đó, nếu như có thể cướp được bảo vật thần kỳ này về tay mình thì binh đoàn Ác Lang của anh ta sẽ không chỉ là cấp D hèn mạt nữa rồi!
"Người Đại Hạ kia, đi chết đi!!!"
Marcus tức giận gầm lên một tiếng, sát khí mạnh mẽ ầm ầm bùng phát ra bên ngoài, anh ta hung hăng tung một cú đấm Ác Lang đầy hung tàn về phía Diệp Hi Hòa.
Cú đấm này của anh ta trước đây đo được có thể lên đến 3000 pound, ngay cả nhà vô địch quyền anh Tyson trong đám người thường ở trước mặt anh ta cũng chỉ là thằng nhóc con nhãi nhép thôi!
Nhưng khi một quyền đáng sợ này này vừa vung đến trước mặt Diệp Hi Hòa thì đã bị hắn giơ tay lên bắt được!
Diệp Hi Hòa bình tĩnh siết nhẹ, khiến cho sát khí xung quanh nắm đấm của Marcus biến thành máu tươi, sau đó hắn lại nâng tay đập Marcus tan nát thành từng mảnh!
Đoàng! Đoàng!
Bỗng nhiên, ngay vào lúc này, hai viên đạn đặc thù bắn về phía Diệp Hi Hòa, nhắm thẳng vào ngay giữa trán và trái tim anh.
Diệp Hi Hòa đưa tay lên bắt lấy viên đạn hướng về phía giữa trán, còn viên đạn bay về phía trái tim lại bị chân khí đánh bật ra ngoài trở lại!
Người vừa nổ súng là Cecily!
Cô ta vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy viên đạn của mình không thể bắn chết được Diệp Hi Hòa. Đạn của cô ta không phải là loại đạn bình thường, mà là loại đạn Đum-đum nổi tiếng lừng lẫy quốc tế.
Đạn Đum-đum xuất hiện vào năm 1897, được sản xuất tại xưởng vũ khí Đum-đum gần Calcutta nước Ấn, còn được mệnh danh là "viên đạn bắn người lập tức biến dạng".
Đúng như tên gọi, nó có khả năng xuyên thủng cơ thể rất cao, lực sát thương cũng vô cùng mạnh mẽ, khi bắn vào bên trong cơ thể mục tiêu sẽ bung nhỏ gây ra những vết thương vô cùng nghiêm trọng, sau đó sẽ phát nổ gây ra tổn thương tâm lý cực kỳ lớn cho binh lính, vì vậy từ lâu nó đã bị cấm sử dụng trong các cuộc chiến tranh quốc tế.
Không ngờ, vậy mà Cecily lại có được loại đạn này, hơn nữa kỹ năng bắn súng của cô ta vô cùng chính xác, không trượt phát nào.
Nhưng mà dù cho có vậy đi chăng nữa thì cô ta cũng không thể phá vỡ được lớp phòng ngự của Diệp Hi Hòa.
Khi thấy cô ta nhanh tay nhấc súng lên bắn thêm mấy viên đạn Đum-đum nữa, bàn tay to lớn đó của Diệp Hi Hòa vươn ra bắt lấy người phụ nữ tóc vàng mắt xanh lại, siết chặt cô ta trong tay.
Trong lúc hoảng hốt Cecily cũng cảm nhận được sự sợ hãi tột độ, vội vàng nói: "Người Đại Hạ, đừng giết tôi!"
"Tôi là Celily, là nữ thần bắn súng đôi trong giới lính đánh thuê quốc tế!"
"Ngoại trừ bắn súng chuẩn, tôi cũng rất giỏi giúp đàn ông bắn, xin anh tha cho tôi!"
"Tôi tình nguyện đầu hàng anh, dâng hiến toàn bộ thân thể này cho anh, để anh tận hưởng khoái cảm cực hạn của đàn ông…"
Cô ta vừa nói vừa cố gắng xé áo của mình, để lộ bộ ngực sữa đầy đặn trắng như tuyết bên trong.
Bốp!
Diệp Hi Hòa không thèm nói lời vô nghĩa mà đập nát cô ta thành một làn sương máu. Đến lúc này, binh đoàn Ác Lang cũng đã bị Diệp Hi Hòa tiêu diệt hết, trên mảnh đất trống trong trang viên chỉ còn lại tên quản gia và ngài Cát.
Không đúng! Tên quản gia kia cũng đã chết từ lâu, là bị dọa chết tươi tại chỗ, kỹ năng giết người cuồng loạn của Diệp Hi Hòa không phải là thứ mà người thường như ông ta có thể thừa nhận nổi, chết cũng coi như là một sự giải thoát cho ông ta!
Mà ngài Cát lúc này cũng đã tiểu ra máu, cả người run rẩy nhìn Diệp Hi Hòa đi về phía mình, vốn dĩ ông ta còn muốn lùi lại nhưng cũng đã kiệt sức rồi…
"Vương Nguyên Bảo đang ở đâu?"
Diệp Hi Hòa vụt một cái, đi đến trước mặt ngài Cát hỏi.
"Tôi… Tôi không biết!"
Ngài Cát sợ hãi lắc đầu, không còn dáng vẻ kiêu ngạo cáo mượn oai hùm như lúc nãy: "Trước khi cậu đến đây ông chủ của chúng tôi đã rời đi rồi, ông ta còn dẫn cả gia đình đi theo, chỉ để lại tôi ở lại trang viên này thay ông ta xử lý cậu…"
"Đi rồi à?"
Diệp Hi Hòa tức giận!
Không ngờ Vương Nguyên Bảo lại xảo quyệt như vậy, biết mình sẽ tìm đến đây nên chỉ để lại một trang viên vườn không nhà trống sao?
"Đúng vậy! Trước khi đi ông ta cũng không hề nói gì với tôi, ông chủ của chúng tôi trước giờ đều cẩn thận và đa nghi như vậy, tôi cũng không còn cách nào khác! Diệp thiếu, cậu hãy tha cho tôi đi, tôi không có ý đối địch với cậu…"
Bốp!
Diệp Hi Hòa không chờ ông ta nói xong đã một tay đập ông ta thành một làn sương máu, sau đó lại xông vào bên trong trang viên, cẩn thận tìm kiếm từng ngóc ngách, từng căn phòng, nhưng quả thật không phát hiện được tung tích của Vương Nguyên Bảo hay bất kỳ người nhà nào của ông ta.
Vương Nguyệt Bảo đáng chết, ông cho rằng hòa thượng chạy được thì miếu cũng có thể chạy được hay sao?
Sát khí xung quanh người Diệp Hi Hòa càng tăng thêm, hắn thề cho dù có phải đào Tân Hải sâu ba thước, cũng phải tìm cho ra được Vương Nguyên Bảo, kẻ đứng sau huỷ diệt nhà họ Diệp này!
Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên nhận được một cuộc gọi, sắc mặt lập tức thay đổi!
Chương 28: Dạ Xoa Môn, Huyết Tường Vi
Lâm Chỉ Huyên gọi điện thoại đến.
Cô ấy nói với hắn rằng đã tìm ra người ba năm trước giúp nhà họ Diệp lo hậu sự rồi.
Chính là môn chủ của Dạ Xoa Môn, Dạ La Sát - Huyết Tường Vi.
"Huyết Tường Vi ư?"
Diệp Hi Hòa nhíu mày, trong ấn tượng hắn chưa từng biết đến cái tên này. Người này có quan hệ gì với nhà họ Diệp, năm đó tại sao lại mạo hiểm làm chuyện này?
"Chắc anh chưa từng nghe đến cái tên Huyết Tường Vi này, nhưng trước kia cô ấy còn có một cái tên khác, rất quen thuộc với anh."
Trong điện thoại tiếp tục vang lên tiếng của Lâm Chỉ Huyên: "Là Trương Cầm Dao, đã từng học cùng cấp ba với anh…"
"Trương Cầm Dao ư?!"
Diệp Hi Hòa nghe xong thì sững sờ một lúc, hắn càng chưa bao giờ nghĩ đến. Trương Cầm Dao đúng là bạn học cấp ba của hắn, còn là bạn cùng bàn.
Lúc đó cô ấy cũng được xem là hoa khôi của trường, tính cách hào phóng, luôn để tóc ngắn, là chị đại của nhóm nữ sinh côn đồ, ăn mặc gợi cảm, thời thượng, luôn là nữ thần quyến rũ trong mắt đám nam sinh háo sắc.
Chỉ có điều, lúc đó Diệp Hi Hòa đã có hôn ước với Tô Điệp, bởi vậy không quan tâm nhiều đến cô bạn xinh đẹp cùng bàn này.
Hắn chỉ nhớ lúc đó Trương Cầm Dao bỗng nhiên biến thành một con người khác, mỗi ngày đều mang sữa bò và bữa sáng cho hắn.
Thậm chí Diệp Hi Hòa từng nói không thích con gái để tóc ngắn, cô ấy cũng nuôi tóc dài lại, cho đến ba năm trước, khi tốt nghiệp cao trung, tóc cô ấy đã dài đến eo.
Hắn mơ hồ biết được nhà cô ấy có thế lực ngầm rất lớn, nhưng không thể ngờ, ba năm trước lại là cô ấy giúp gia đình hắn lo hậu sự.
"Trương Cầm Dao là môn chủ của Dạ Xoa Môn, con gái Trương Phong Hào."
"Tôi cũng điều tra được, ba năm trước nhà họ Diệp sụp đổ, Dạ Xoa Môn không chỉ không can dự vào mà còn giúp lo hậu sự, Trương Cầm Dao còn cố chấp giúp nhà họ Diệp dọn xác lập mộ. Nhưng không ngờ những việc này đã liên lụy đến Dạ Xoa Môn. Thủ lĩnh Khô Lâu Đường của bốn thế lực ngầm, càng muốn mượn cái cớ này để tiêu diệt Dạ Xoa Môn, hai bên hoả chiến."
"Trong cuộc chiến đó, Trương Phong Hào chết, Dạ Xoa Môn tổn thất nặng nề!"
"Ai cũng nghĩ Dạ Xoa Môn sau khi chịu đả kích như vậy đã bị diệt môn rồi, nhưng nào ngờ, sau khi Trương Cầm Dao tiếp quản thay cha, vượt qua khủng hoảng trở thành Môn chủ mới của Dạ Xoa Môn."
"Hơn nữa từ đó về sau, tính tình cô ấy thay đổi rất lớn, liên tục chỉ huy Dạ Xoa Môn sát phạt, từ từ giúp nơi đó khôi phục lại thế lực!"
"Mọi người cũng phong cho cô ấy danh hiệu Dạ La Sát, tất nhiên còn có Dạ Xoa Mẫu…"
Diệp Hi Hòa nghe xong những chuyện này, im lặng rất lâu.
Không ngờ là cô ấy…
Đáng tiếc lúc đầu bị Tô Điệp làm mờ mắt bỏ lỡ mất người thật lòng với mình, còn tổn thương cô ấy tận ba năm!
"Cô biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không?"
"Biết, có lẽ cô ấy ở tổng bộ của Dạ Xoa Môn, hộp đêm "Tiêu Hồn Quật."
Diệp Hi Hòa không nói nữa, cúp điện thoại.
Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn trang viên nhà họ Vương chìm trong bể máu, nén giận rời khỏi.
Hộp đêm Tiêu Hồn Quật.
Sở dĩ có được cái tên này, là vì nơi này là nơi ăn chơi khuây khỏa của nam giới, rượu vàng mê hoặc, đêm đêm sênh ca.
Ở Tân Hải có một câu nói: "Cho dù người muốn mỹ nhân như thế nào, đều có thể tìm được ở Tiêu Hồn Quật. Dù người muốn tiêu tiền ra sao, Tiêu Hồn Quật đều có thể thỏa mãn tất cả mọi ý muốn. Nơi đây là thiên đường của nam giới, địa ngục của tiền tài, mang đến niềm vui sướng khoái lạc.
Đương nhiên, mặc dù người đẹp trong Tiêu Hồn Quật nhiều như mây, nhưng điều nổi tiếng nhất vẫn là đoàn La Sát do Dạ La Sát - Huyết Tường Vi tự tay lập ra.
Trong đó có đến hai trăm cô gái trẻ đẹp, mỗi người đều được tuyển chọn nghiêm khắc, đào tạo kỹ càng.
Đồng thời, bọn họ đều là võ giả từ 1 đến 9 sao!
Dạ Xoa Môn không giống với Diêm Vương Điện, họ không có đại Tông sư ngang tàng đứng đầu, chỉ có những Tông sư chính tay Huyết Tường Vi đào tạo, hỗ trợ bên ngoài cho Dạ Xoa Môn.
Nhưng nếu nói đến người đẹp nhất trong cả Dạ Xoa Môn, dĩ nhiên vẫn là bản thân Huyết Tường Vi.
Có người nói cô ấy là người đẹp ưu tú và quyến rũ nhất Tân Hải. Nhưng cô gái này nổi tiếng là người tàn độc, là cây hoa tường vi có gai, không phải ai cũng dám ngắt.
Lúc này, Diệp Hi Hòa đã đến hộp đêm Tiêu Hồn Quật.
Vì là ban ngày, không náo nhiệt bằng ban đêm, nhưng vẫn có người ra vào liên tục.
"Hoan nghênh quý khách, xin hỏi quý khách muốn loại phục vụ nào?"
Hai người mặc sườn xám với nhan sắc trên 8 điểm, nở nụ cười nồng nhiệt hỏi Diệp Hi Hòa.
"Tôi tìm Trương Cầm Dao." Diệp Hi Hòa bình tĩnh nói.
Hắn không cần biết người đó là Dạ La Sát hay là Huyết Tường Vi, hắn chỉ biết cô ấy là người con gái năm đó đối xử tốt với hắn nhất, tên là Trương Cầm Dao.
Hai cô gái mặc sườn xám nghe xong, vẻ mặt lập tức thay đổi: "Anh cũng thật to gan, lại dám gọi trực tiếp tên của môn chủ chúng tôi, anh là ai chứ?"
"Cô cứ chuyển lời đến cô ấy, bạn học cũ Diệp Hi Hòa đến tìm, muốn gặp cô ấy."
"Bạn học cũ ư?" Hai cô gái mặc sườn xám nhìn lướt qua hắn rồi nói: "Anh đợi một chút, chúng tôi đi thông báo!"
Cô gái đi lên lầu, một lát sau đã đi xuống cùng với một người giống như quản lý.
Người này nhìn rất trẻ, vẻ ngoài tinh tế, khí chất thoát tục, vóc dáng uyển chuyển, chân dài thẳng tắp, bộ ngực đầy đặn, nhất là trong từng bước đi đều toát ra sức mạnh tiềm ẩn.
Không ngờ là Tông sư cao thủ 5 sao!
"Chị Xuân Hương, chính là người này, tự xưng là bạn học của môn chủ, còn muốn gặp môn chủ."
Cô gái mặc sườn xám kính cẩn dẫn cô gái tên là Xuân Hương đi đến, chỉ về phía Diệp Hi Hòa nói.
Xuân Hương là một trong bốn thuộc hạ của Huyết Tường Vi, cũng là thủ lĩnh cấp cao của đoàn La Sát.
"Diệp Hi Hòa? Anh chính là người đã náo loạn hai ngày nay, Diệp thiếu đã trở lại sao?" Xuân Hương nhíu mày hỏi.
"Đúng vậy, tôi muốn gặp Trương Cầm Dao, hãy đưa tôi đi gặp cô ấy." Diệp Hi Hòa dứt khoát nói.
"Môn chủ không ở đây, anh cũng không có bất kỳ quan hệ nào với Dạ Xoa Môn, mời anh về cho." Xuân Hương thẳng thừng ra lệnh tiễn khách.
"Không có ở đây ư?" Diệp Hi Hòa nhíu mày.
"Môn chủ có rất nhiều việc phải làm, bình thường cũng không thường xuyên đến Tiêu Hồn Quật, mời anh về cho!" Xuân Hương lại đuổi hắn đi.
"Cô có thông tin liên lạc của cô ấy không? Số điện thoại hay WeChat cũng được." Diệp Hi Hòa bình tĩnh nói.
"Tôi đã nói rồi, anh với Dạ Xoa Môn không có quan hệ gì cả, anh…" Xuân Hương đang chuẩn bị lạnh nhạt đuổi Diệp Hi Hòa đi lần nữa, đúng lúc này bỗng nhiên có một làn gió từ bên ngoài thổi vào, một người con gái mặc sườn xám với dáng người càng quyến rũ hơn, da trắng như tuyết bước vào.
Khí chất của người phụ nữ này đủ để hạ gục tất cả người đẹp ở Tiêu Hồn Quật trong nháy mắt, hơi thở toát ra sự lạnh lùng khiến người khác phải tránh xa, giống như bông hồng rực rỡ nhất, thơm nhất thiên hạ, nhưng lại có gai nên người khác chỉ dám nhìn từ xa mà không dám lại gần.
"Tham kiến môn chủ!!!"
Trong nháy mắt, tất cả mọi người kể cả Xuân Hương đều quỳ xuống, cung kính hành lễ.
Chương 29: Anh dám chắc là ba năm rồi tôi vẫn nhớ đến anh sao?
"Xuân Hương, có chuyện gì vậy?" Huyết Tường Vi đeo mạng che kín nửa khuôn mặt, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy được gương mặt bên trong.
"Môn chủ, không có chuyện gì cả, Diệp thiếu đây tự xưng là bạn cùng lớp của ngài và muốn gặp ngài, tôi đang đuổi anh ta đi." Xuân Hương cung kính đáp.
"Bạn cùng lớp à? Tôi không có bạn cùng lớp nào cả." Huyết Tường Vi lắc đầu và đi vào mà không thèm liếc nhìn Diệp Hi Hòa một lần nào.
Đôi chân ngọc ngà thon thả của cô ấy mang đôi giày cao gót, ngón chân trắng nõn và mềm mại, mang đến cho người nhìn cảm giác lạnh lùng mà thanh thoát!
"Trương Cầm Dao!" Diệp Hi Hòa đột nhiên gọi một tiếng. Huyết Tường Vi khựng lại, nhưng cũng không quay đầu: "Diệp thiếu, anh nhận lầm người rồi, chúng ta không quen biết nhau."
"Em không cần biết tôi, tôi biết em là được rồi."
Diệp Hi Hòa không giải thích, hắn sải chân bước tới giữ lấy Huyết Tường Vi, kéo cô ấy vào lòng.
Hành động này lập tức làm những người đang ở trong Tiêu Hồn Quật chấn động, Xuân Hương lập tức tiến đến, tức giận nói: "Thật to gan!! Buông môn chủ của chúng tôi ra!!!"
Huyết Tường Vi cũng không ngờ Diệp Hi Hòa đột nhiên hành động như vậy, thân thể mảnh khảnh bị ép tựa vào trong ngực hắn, lồng ngực cô ấy phập phồng, hô hấp trở nên gấp gáp, cô ấy lạnh lùng nói: "Diệp Hi Hòa, anh muốn làm gì?"
"Chẳng phải em không quen biết tôi sao? Sao em lại biết tên tôi là Diệp Hi Hòa?" Diệp Hi Hòa dứt khoát ôm lấy eo cô ấy một cách bá đạo: "Cầm Dao, ba năm trước, tôi lỡ mất em, làm khổ em, thậm chí còn liên lụy đến em. Cảm ơn em đã liều mạng lo hậu sự cho nhà họ Diệp! Bây giờ, tôi chỉ muốn hỏi, mặt của em bị làm sao vậy?"
Huyết Tường Vi nghe xong, cơ thể thanh tú đột nhiên run lên, cô ấy kinh ngạc nhìn Diệp Hi Hòa nói: "Anh… nhìn ra được sao?"
Bí mật của cô ấy không thể che giấu được trước đôi mắt Bạch Hổ của Diệp Hi Hòa.
Hóa ra lý do Huyết Tường Vi luôn đeo mạng che mặt không phải để tỏ ra bí ẩn mà vì trên mặt cô ấy có một vết sẹo vô cùng xấu xí.
Cô ấy vốn là một cô gái đẹp hoàn mỹ không tì vết. Chính vì vết sẹo này mà vẻ đẹp của cô ấy chỉ có thể giảm bớt đôi chút.
"Cho nên em nói cho tôi biết đi."
Diệp Hi Hòa nở nụ cười hiếm hoi: "Con người tôi không thích nợ ân tình, ba năm trước tôi đã nợ em quá nhiều rồi, bây giờ tôi trở về rồi, không ai có thể ức hiếp em nữa. Em cũng không cần phải gánh vác nhiều như vậy nữa, tôi sẽ thay em chống đỡ cả bầu trời!"
Huyết Tường Vi sau khi nghe được lời này chợt thấy cảm động, cuối cùng không nhịn được, hai hàng nước mắt từ sau tấm mạng che mặt rơi xuống.
Nhưng đúng lúc này, Xuân Hương từ phía sau tiến tới nói: "Môn chủ, không thể được!!! Ngài đừng để bị lời ngon tiếng ngọt của hắn mê hoặc. Ba năm trước, tên này hại ngài còn chưa đủ sao?"
"Trong lòng hắn chỉ có Tô Điệp, ngài trả giá nhiều như vậy cho hắn, đổi lấy được cái gì?! Thậm chí, người còn không quan tâm đến lão môn chủ ngăn cản, khăng khăng muốn thu xếp hậu sự cho nhà họ Diệp, đổi lại là thảm họa diệt môn, tai họa thảm khốc lần đó!"
"Ngài đã quên lão môn chủ chết như thế nào rồi sao? Ngài cũng quên ba năm qua ngài phải chịu bao nhiêu cay đắng để kiên cường khôi phục Dạ Xoa Môn rồi sao? Dựa vào đâu lại để tên này chiếm lấy trái tim người lần nữa? Hơn nữa, ngài cũng không phải không biết bây giờ hắn đang là đối tượng chỉ trích của dư luận, là kẻ thù chung của Tân Hải!"
"Hắn vừa trở về đã giết người này, giết người kia để tìm ra sự thật, dùng tay không tiêu diệt gia tộc, nếu bây giờ ngài mềm lòng lại dính líu đến hắn, ngài không sợ là Dạ Xoa Môn lại bị tiêu diệt lần nữa sao??"
"Xuân Hương! Cô câm miệng, tự vả mặt đi!" Huyết Tường Vi lạnh lùng nói.
Xuân Hương sửng sốt một lúc, sau đó cảm thấy ấm ức, chỉ có thể dùng sức tự vả mặt mình. Khuôn mặt thanh tú nhanh chóng trở nên bầm tím và sưng tấy.
Nhưng Huyết Tường Vi vẫn lặng lẽ ở trong vòng tay của Diệp Hi Hòa, nhìn hắn qua tấm mạng che mặt nói: "Diệp Hi Hòa, bây giờ anh trở về là để bốc phét với tôi sao?"
"Không phải, ba năm trước tôi nợ em, tôi nhất định sẽ cho em một lời giải thích, đồng thời cũng muốn cảm ơn và bồi thường cho em!" Diệp Hi Hòa nói ngắn gọn, đi vào trọng điểm.
"Ha, bồi thường ư?" Huyết Tường Vi cười khẩy: "Anh xác định ba năm rồi tôi vẫn nhớ đến anh, chưa hề có ai khác sao?"
Diệp Hi Hòa nghe được lời này sửng sốt một lát, hắn thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện này. Vì vậy, hắn im lặng.
Huyết Tường Vi hít một hơi thật sâu, nhìn hắn này bằng ánh mắt phức tạp, nghiến răng nói: "Buông tôi ra, đi theo tôi."
Diệp Hi Hòa buông cô ra.
Huyết Tường Vi chỉnh lại sườn xám ở trước mặt tất cả cấp dưới, dùng sự lạnh lùng của mình che đi sự nhút nhát, chủ động bước lên cầu thang, Diệp Hi Hòa đi theo sau.
Sau khi nhìn hai người đi lên, bên trong Tiêu Hồn Quật như muốn nổ tung!! Chưa kể những người đẹp của Dạ Xoa Môn, ngay cả những vị khách đến giải trí cũng đều kinh ngạc, ghen tỵ với Diệp Hi Hòa!
Nhiều người trong số họ vẫn chưa biết thân phận của Diệp Hi Hòa mà cảm thấy kinh ngạc, không rõ người này là ai, hắn lại dám ôm Huyết Tường Vi, không sợ chết sao?
Trước đây có rất nhiều đàn ông muốn gạ gẫm Huyết Tường Vi, nhưng đều bị cô ấy lạnh lùng từ chối, thậm chí có một thanh niên còn muốn làm nhục cô ấy trong lúc say rượu, nhưng lại bị cô ấy trực tiếp xuyên qua quần cắt đứt của quý…
Rốt cuộc người đàn ông đó là ai?
Trong phòng làm việc trên lầu.
Huyết Tường Vi đưa Diệp Hi Hòa vào rồi chủ động rót cho anh một ly nước.
Hắn im lặng một lúc rồi nói: "Huyết Tường Vi ——"
"Khi nãy anh gọi tôi như thế sao?" Huyết Tường Vi lập tức xoay người lại, giọng điệu đầy vẻ khó chịu.
Diệp Hi Hòa mỉm cười, cảm nhận được đây mới là cảm giác của hắn năm đó: "Em để tóc dài thật xinh đẹp."
Khóe miệng Huyết Tường Vi sau tấm mạng che mặt nhếch lên, cô ấy cảm thấy mình thực sự không thể làm gì được hắn, đành đi tới đưa nước cho hắn và hỏi: "Diệp Hi Hòa, ba năm qua rốt cuộc anh đã đi đâu? Anh có biết năm đó tôi nghĩ rằng anh đã chết không, mặc dù không thấy xác."
"Anh quay lại sao thay đổi nhiều như vậy, làm ra bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa, diệt nhà họ Tô, diệt nhà họ Mã, diệt nhà họ Trần, diệt cả Huyết Thủ Bang, tôi còn nghe nói Diêm Vương Điện cách đây không lâu cũng bị diệt rồi, cũng là anh làm sao?"
Mặc dù chuyện của Diêm Vương Điện đã bị Địch Quảng Đào phong toả, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời ngăn cản tin tức truyền ra ngoài, còn muốn giấu nó khỏi các thế lực và gia tộc ngầm trong thành phố này thì vẫn là điều phi thực tế.
"Một lời khó nói hết, em chỉ cần biết, tôi của ba năm trước quả thật đã chết và Diệp Hi Hòa của bây giờ là một kẻ báo thù bất khả chiến bại là được rồi." Diệp Hi Hòa nhẹ nhàng nói.
"Bất khả chiến bại à? Kiêu ngạo như vậy sao?"
Huyết Tường Vi sững người trong giây lát.
"Đúng vậy!"
Diệp Hi Hòa đánh giá Trương Cầm Dao từ trên xuống dưới, nói thật, cô bạn cùng bàn xinh đẹp trước đây bây giờ còn quyến rũ và thu hút hơn lúc còn đi học.
Nếu như lúc đó, Trương Cầm Dao có tính cách như bây giờ, Diệp Hi Hòa thật sự không dám bảo đảm mình luôn có thể ngồi yên mà dành cả trái tim cho Tô Điệp.
"Hơn nữa, tại sao em lại trở nên mạnh mẽ như vậy, sao mặt của em lại bị thương?"
Diệp Hi Hòa đưa mắt nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp của Trương Cầm Dao, lạnh lùng hỏi.
Chương 30: Tình cũ nhen nhóm
"Với tư cách là bạn học cũ, anh đúng là vẫn chưa hiểu rõ về tôi nhỉ, uống mất tình cảm sâu đậm mà tôi dành cho anh vào năm đó."
Trương Cầm Dao tự cười nhạo chính mình: "Tôi là môn chủ của Dạ Xoa Môn, ba năm trước cũng chỉ có anh không biết chuyện này đúng không? Nói cách khác, cho dù biết, anh cũng không có hứng thú, cũng sẽ không để trong lòng."
Diệp Hi Hòa vuốt mũi, hắn biết cô ấy đang oán trách nên cũng không nói gì.
"Tôi học võ thuật từ lúc nhỏ. Nếu không, anh nghĩ tại sao tôi là chị cả trong trường, đứng đầu đám nữ sinh du côn hả?"
"Chẳng qua tôi vốn không muốn chăm chỉ tập luyện, vẫn luôn nửa vời. Cho đến ba năm trước... Sau khi chuyện đó xảy ra, tôi mới hạ quyết tâm, tự mình cố gắng chăm chỉ luyện tập, cuối cùng mới được như ngày hôm nay! Tông sư 7 sao có thể không đáng nhắc đến trước mặt anh, nhưng cũng đủ để tôi tự bảo vệ mình, hỗ trợ cha tôi… còn mặt của tôi... " Vừa nói đến đây, Trương Cầm Dao lại cười giễu cợt: "Là tôi tự rạch."
"Tự rạch ư?" Diệp Hi Hòa nhíu mày.
"Ừm, anh biết đấy, phụ nữ quá xinh đẹp không phải là điều tốt, sẽ dễ bị người khác thèm muốn. Bây giờ tôi hủy dung rồi, chẳng ai còn quan tâm đến tôi nữa. Dù có thèm muốn cơ thể của tôi thì khi nhìn khuôn mặt này của tôi cũng chẳng còn hứng thú nữa."
Cô ấy làm vậy để tự bảo vệ mình.
Diệp Hi Hòa hiểu ý nghĩa trong lời nói của cô ấy, cố tình hủy dung để bảo vệ bản thân.
"Nhưng khuôn mặt của em vốn là một món quà trời ban, em hủy nó đi là không công bằng với thế giới này, có biết không?"
Diệp Hi Hòa nhẹ nhàng nói: "Cầm Dao, nói cho tôi biết ai đã đe dọa buộc em phải hủy dung? Còn có nhà họ Trương ba năm trước, thật sự suýt nữa bị xóa sổ khỏi Khô Lâu Đường sao?
"Diệp Hi Hòa, chuyện đã qua rồi nhắc lại làm gì, tôi biết bây giờ anh nôn nóng muốn báo thù, nhưng —-"
"Trương Cầm Dao!" Diệp Hi Hòa bỗng nhiên lạnh lùng nói: "Tôi hỏi những điều này, hy vọng em thành thật trả lời tôi. Diệp Hi Hòa tôi không phải chỉ nói suông, em chịu đựng nhiều năm như vậy, bao nhiêu sỉ nhục, tôi sẽ giúp em đòi lại gấp ngàn lần. Chưa kể đến Khô Lâu Đường cũng liên quan đến việc nhà họ Diệp bị diệt môn. Cho dù không phải chuyện của em, tôi cũng sẽ giết hết bọn chúng, không chừa một ai."
Trương Cầm Dao nhìn chằm chằm vào Diệp Hi Hòa.
Bây giờ cô ấy thật sự không thể hiểu nổi người bạn học cũ của mình nữa rồi.
Ba năm trước, Diệp Hi Hòa chỉ là một người bình thường, tuy xuất thân từ nhà họ Diệp huy hoàng, nhưng ngoài đẹp trai ra thì không có gì đặc biệt, chính khuôn mặt tuấn tú ấy đã khiến cô ấy mê mẩn, rồi đắm chìm trong tình yêu đầu đời.
Nhưng bây giờ, trực giác của cô ấy cảm thấy Diệp Hi Hòa rất khó đoán, hắn có thêm vẻ nam tính vô song, khiến người ta cảm thấy chỉ có hắn là nhất trong cả thế giới này
"Người khiến tôi bị hủy dung chính là đường chủ của Khô Lâu Đường, Lý Nhất Đao! Đúng như tên gọi, Lý Nhất Đao là một kiếm sĩ hùng mạnh! Ba năm trước, hắn ta đã dẫn người giết cha tôi, còn bắt giữ tôi. Khi hắn muốn làm nhục tôi, tôi thà chết cũng không nghe theo. Trong lúc hắn lơ là, tôi đã giật lấy con dao trên tay hắn ta và tự rạch mạnh vào mặt."
"Lúc đó mặt tôi hoàn toàn bị hủy hoại, máu chảy thành sông, cuối cùng hắn ta mới không còn hứng thú với tôi và tức giận rời đi!"
"Diệp Hi Hòa, tôi không biết thực lực của anh bây giờ thế nào, nhưng Lý Nhất Đao thật sự rất mạnh. Ba năm trước, hắn đã là một Tông sư 8 sao rồi, cũng là thủ lĩnh của Khô Lâu Đường, đó là lý do tại sao hắn ta trở thành thế lực ngầm số một ở Tân Hải! Có lời đồn còn có một người sư phụ chống lưng cho hắn ta, là người của môn phái nào đó nên thực lực càng tăng mạnh hơn, nhưng ông ta chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ đồ đệ của mình, ăn uống và vui chơi."
"Tôi biết rồi." Sau khi nghe xong, Diệp Hi Hòa chỉ nhẹ nhàng gật đầu, rồi nói với Trương Cầm Dao: "Cầm Dao, bỏ mạng che mặt ra đi."
"Cái gì?"
"Bỏ ra đi, tôi chữa mặt cho em."
"Anh nói gì cơ?" Trương Cầm Dao nghe thấy lời này thì sững sờ.
Ba năm qua, mặc dù mang danh tiếng Mẫu Dạ Xoa nhưng sao cô ấy có thể chưa từng nghĩ đến việc chữa lành được khuôn mặt của mình chứ? Cô ấy đã có năng lực tự bảo vệ mình, cô cũng không sợ Lý Nhất Đao lại đến sỉ nhục mình.
Nhưng đáng tiếc, cô ấy đã thử vô số cách, đến gặp các bác sĩ nổi tiếng, thậm chí còn đến Hàn Quốc để tìm bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ nhưng đều vô ích! Chỉ vì cô đã cắt sâu đến mức gãy sống mũi, vết sẹo sâu không thấy đáy, da thịt rách nát!
"Diệp Hi Hòa, anh đang đùa à? Bây giờ tôi là một con quái vật xấu xí, đừng chọc ghẹo tôi!"
"Tôi chọc ai cũng sẽ không trêu chọc em!" Diệp Hi Hòa lắc đầu, sau đó chủ động đưa tay chạm vào khuôn mặt của Trương Cầm Dao, bỏ tấm mạng che xuống.
Trong phút chốc, khuôn mặt đã từng rất thanh tú nhưng lại bị hủy dung dần lộ ra trước mặt hắn.
Trương Cầm Dao kêu lên một tiếng, vô thức muốn lấy tay che lại, cô ấy thật sự rất sợ gương mặt xấu xí của mình sẽ hù dọa Diệp Hi Hòa. Dù sao đây cũng là người đàn ông duy nhất mà bản thân đã yêu sâu đậm từ khi còn nhỏ.
"Có phải rất xấu không? Diệp Hi Hòa, tôi biết bây giờ tôi không còn xứng với anh nữa, nên anh không cần phải lo lắng cho tôi, anh cũng không nợ tôi điều gì cả. Chuyện xảy ra khi đó đều là tôi tình nguyện ..."
Diệp Hi Hòa không đợi cô nói xong mà chỉ vào chiếc ghế sô pha phía sau và nói: "Em nằm xuống đi."
"Hả?" Trương Cầm Dao ngạc nhiên.
"Tôi bảo em nằm xuống." Diệp Hi Hòa lặp lại lần nữa.
Trương Cầm Dao không hiểu Diệp Hi Hòa đang làm cái quái gì, nhưng cô ấy vẫn rối rắm cởi giày, để chân trần nằm trên sô pha.
Cơ thể ngọc ngà nhẹ nhàng nằm xuống, càng khiến đường cong cơ thể rõ nét, đôi chân ngọc thon dài và trắng như tuyết khiến người khác thèm muốn.
"Diệp Hi Hòa, anh..."
"Kể từ bây giờ, em hãy nhắm mắt lại, đừng cử động." Diệp Hi Hòa đứng trước mặt cô nói: "Việc còn lại cứ giao cho tôi."
Trương Cầm Dao mở miệng, mặc dù không biết hắn muốn làm gì, nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hô hấp trở nên gấp gáp.
Diệp Hi Hòa cũng không khách khí, năm ngón tay ngưng tụ châm băng, nhắm thẳng vào các huyệt đạo trên mặt Trương Cầm Dao và nhẹ nhàng đâm vào.
Châm Thiên Sơn Băng Phách, chỉ cần một người chưa chết hẳn, cũng có thể khiến người đó sống lại từ xương trắng thịt vụn! So sánh với việc điều trị một khuôn mặt bị hủy dung, chỉ dễ như ăn một miếng bánh!
Sau vài mũi châm, vết dao gây ám ảnh trên mặt Trương Cầm Dao bắt đầu từ từ lành lại...
Trương Cầm Dao cảm thấy trên mặt mình vừa ấm áp vừa ngứa ngáy nên vô thức muốn đưa tay gãi, nhưng Diệp Hi Hòa đột nhiên nắm lấy tay cô ấy ngăn lại.
Chỉ cái nắm tay như vậy đã khiến cơ thể mảnh mai của Trương Cầm Dao run rẩy, từ lòng bàn tay truyền một luồng nhiệt khó tả đến trái tim...
Đây là bàn tay ấm áp của Diệp Hi Hòa, cũng là người đàn ông cô ấy chưa từng quên giây phút nào trong ba năm qua...
Lúc này Diệp Hi Hòa không biết tâm trạng phập phồng trong lòng Trương Cầm Dao, hắn chỉ bình tĩnh quan sát sắc mặt của cô ấy.
Chỉ trong thời gian ngắn, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đã trở lại như trước, không chỉ những vết sẹo và vết hằn hoàn toàn biến mất mà làn da của cô ấy cũng trở nên trắng hơn, mềm mại và trơn nhẵn.
"Được rồi, em mở mắt ra đi." Trong lòng Trương Cầm Dao vốn đang rung động, khi nghe được lời này, cô ấy mở đôi mắt xinh đẹp ra.
"Đi soi gương đi, em đã hồi phục rồi." Diệp Hi Hòa bình tĩnh nói.
"Tôi? Hồi phục ư?” Trương Cầm Dao vô cùng kinh ngạc, sau khi phản ứng lại, cô ấy vội vàng nhảy xuống ghế sô pha và chạy vào phòng thay đồ.
Ở đó có một tấm gương lớn, cô ấy nhìn mình trong gương, quả nhiên, khuôn mặt rạng rỡ đã được khôi phục... Lúc này, Trương Cầm Dao không tin vào mắt mình, cô ấy lắc đầu thật mạnh để xác nhận đây không phải là mơ, cũng không phải ảo giác của chính mình.
Sau đó, môn chủ Dạ Xoa Môn, Huyết Tường Vi - Dạ La Sát khét tiếng, cũng kìm không được khóc nấc lên. Cô ấy không nói lời nào mà vội lao ra ngoài, nhìn Diệp Hi Hòa với đôi mắt ướt đẫm: "Diệp Hi Hòa, sao anh làm được vậy? Tại sao tôi… Hu hu"
Trương Cầm Dao chưa kịp nói xong đã lao tới bằng đôi chân trần và nhào vào vòng tay của Diệp Hi Hòa. Cánh tay ngọc ngà, ấm áp và thơm ngát, bộ ngực đầy đặn và mềm mại của cô ấy áp vào ngực hắn, Diệp Hi Hòa thở dài, vỗ nhẹ lên bờ vai thơm của cô ấy.
"Tôi biết y thuật, chỉ cần em hồi phục là được rồi." Hắn nhẹ nhàng nói.
Tuy nhiên, lúc này Trương Cầm Dao vẫn mượn sự kích động để ôm lấy Diệp Hi Hòa không chịu buông ra. Cô ấy đã mong mỏi cái ôm này suốt sáu năm, ba năm cấp ba và ba năm trở thành Dạ La Sát…
"Được rồi, đừng khóc nữa, chúng ta còn nhiều thời gian để ôn lại chuyện xưa. Bây giờ, em thu dọn một chút, rồi đi với tôi" Diệp Hi Hòa nói.
"Đi đâu vậy?"
"Tiêu diệt Khô Lâu Đường!!"