-
Chương 11-15
Chương 11: Sở Tuần tra
Bùm! ! !
Trong tiếng nổ tung, mọi người đều cho rằng Diệp Hi Hòa đã chết.
Tuy nhiên một lúc sau, làn khói biến mất, không ngờ Diệp Hi Hòa lại bước ra ngoài mà không hề mất cọng tóc nào.
Nhìn thi thể của Quách Côn bị nổ tung thành nhiều mảnh trên mặt đất, máu và thịt hỗn loạn, hắn chỉ lạnh lùng nhíu mày.
Xem ra sự việc ba năm trước không đơn giản như hắn tưởng tượng, không ngờ lại khiến Quách Côn này thà tự nổ tung cũng không chịu tiết lộ nửa chữ.
Nhưng càng như vậy thì hắn càng muốn điều tra rõ mọi chuyện xảy ra vào thời điểm đó.
Hắn sải bước rời khỏi cảng Kim Dạ, vậy mà dọc đường lại không có ai ngăn cản, những người chứng kiến đều lần lượt quỳ xuống như thể đang lạy quỷ thần.
Mà khi Diệp Hi Hòa vừa quay lại đường cái thì thấy toàn bộ con đường này đều đã được người khác dọn sạch.
Chỗ tối phía đằng xa, một đám người đằng đằng sát khí bước ra.
"Hay cho một tàn dư nhà họ Diệp, chẳng trách tìm khắp nơi đều không tìm thấy mày. Mày đã giết người lại còn rảnh rỗi chạy đến cảng Kim Dạ để ăn chơi à?"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng dừng bước thì nhìn thấy Trần Hán Sinh xuất hiện, dẫn theo hai trăm tử sĩ của nhà họ Trần, bên cạnh còn có Lam Phượng Tường – cường giả cấp bậc Tông sư.
"Ông Lam, đây là tên đầu sỏ đã giết chết anh cả của tôi, đêm nay ông nhất định phải chặt hắn thành nghìn mảnh!"
Trần Hán Sinh nói với Lam Phượng Tường với dáng vẻ cáo mượn oai hùm*.
Lam Phượng Tường liếc nhìn Diệp Hi Hòa, im lặng đứng chắp tay sau lưng, thể hiện khí phách của Tông sư một phái.
"Diệp Hi Hòa, mày biết tao là ai không? Lúc trước mày đã giết Trần Hãn Thanh, anh cả, của tao ở đám cưới nhà họ Mã. Đừng tưởng nhà họ Trần tao sẽ bỏ qua chuyện này!"
Trần Hán Sinh?
Đương nhiên Diệp Hi Hòa cũng hơi có ấn tượng với khuôn mặt này.
Song, dù thuộc nhà họ Trần thì người này cũng chẳng là gì.
Ba năm trước, lúc Trần Hãn Thanh và con chó già Trần Vân Phi kia dẫn theo người giết nhà họ Diệp, không hề thấy bóng dáng gã, nói thẳng ra, gã chỉ là một cậu ấm sống trong gia đình giàu có, suốt ngày ăn chơi phung phí tiền của cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, chỉ sống dưới cái bóng của anh cả và thằng cha già.
"Trần Hán Sinh, sao con chó già Trần Vân Phi cha mày không tới?" Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.
"Súc sinh! Dựa vào mày mà cũng dám nhắc tới tên cha tao à?"
Trần Hán Sinh chợt tức giận: "Ông Lam, không cần phí lời với thứ nghiệt chủng này, hãy bắt lấy hắn để an ủi linh hồn trên trời của anh cả tôi!"
"Ừ!"
Lam Phượng Tường gật đầu, thật ra từ nãy đến giờ ông ta luôn đánh giá Diệp Hi Hòa.
Tuy ông ta cực kỳ tự tin vào thực lực của mình, nhưng dù sao Diệp Hi Hòa cũng là một người có thể một bàn tay đã khiến Cừu Thiên Trượng đổ máu, ông ta cũng không thể xem thường.
Nhưng nhìn lâu như vậy ông ta cũng không nhìn ra được gì, Diệp Hi Hòa giống như một đại dương bao la, sâu không lường được.
"Phượng Nhãn quyền!!"
Lam Phượng Tường quyết định trước tiên thử độ nông sâu của Diệp Hi Hòa, ông ta khẽ di chuyển, bắt đầu dùng Phượng Nhãn quyền nổi tiếng đánh thẳng về phía Diệp Hi Hòa.
Một quyền này mang theo sức mạnh bên trong, khí thế cũng vô cùng mãnh liệt!
Thế nhưng, ngay giây tiếp theo có một tiếng rắc, nắm đấm lập tức bị Diệp Hi Hòa dùng tay không vặn ngược lại, trong nháy mắt cả nắm tay và cánh tay của Lam Phượng Tường đều giống như cái cọc, gãy đứt đoạn từng phần theo âm thanh vang lên.
Sau đó, Lam Phượng Tường chưa kịp kêu lên tiếng kêu thảm thiết, một bàn tay của Diệp Hi Hòa đã tát ông ta thành vũng máu!
Ầm!!!
Cảnh tượng này khiến toàn bộ những người chứng kiến càng thêm bàng hoàng và khó hiểu.
Không ai có thể ngờ rằng ông Lam, một Tông sư 3 sao cũng không hơn được tàn dư nhà họ Diệp, trong nháy mắt cũng chết không còn mảnh vụn nào.
"Cái này..."
Trần Hán Sinh lùi lại vài bước, mặt đầy vẻ sợ hãi gần chết.
"Lên... Lên!!! Lên cho tao, giết hắn đi!!"
Lúc này Trần Hán Sinh đã nhận ra rằng hành động đưa người tới tìm Diệp Hi Hòa, cố chấp tỏ vẻ ta đây của mình là sai lầm. Gã vội vàng lại ra lệnh cho hai trăm tử sĩ bên cạnh, bảo bọn họ cùng nhau tấn công Diệp Hi Hòa.
Hai trăm tử sĩ này trải qua sự tẩy não của nhà họ Trần, đúng là trung thành đến chết. Vì vậy vào lúc này dù cảm thấy sợ hãi, bọn họ vẫn bừng bừng sát khí đồng loạt xông lên trước, thề phải bắt Diệp Hi Hòa.
Nhưng Diệp Hi Hòa không hề di chuyển chút nào đã thấy hai trăm người bị "trả hàng" về, tất cả mọi người đều bị sức mạnh kinh khủng nghiền nát bê bết máu, chết không còn mảnh vụn nào!
"Mẹ ơi!!!"
Trần Hán Sinh tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, thật sự đến cả chạy cũng quên luôn, mông ngồi bệt xuống đất, một luồng khí lạnh ngột ngạt từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đầu.
Diệp Hi Hòa đến trước mặt gã như một cơn gió, một tay tóm lấy cổ gã nhấc lên khỏi mặt đất.
"Diệp Hi Hòa, đừng giết tôi!!! Chuyện năm đó tôi không biết gì cả. Lần này cũng là cha tôi bảo tôi đưa người đến báo thù cho anh cả, không liên quan đến tôi đâu!"
"Mày nói vậy coi như là không đánh tự khai sao?"
Diệp Hi Hòa nheo mắt, ý định giết người mạnh mẽ tràn ngập tỏa ra trong không khí…
"Dừng tay!!"
Đột nhiên, từ xa lại có một đám đông cường giả khí thế mạnh mẽ xông tới, người cầm đầu là một người đàn ông khí thế mạnh mẽ, theo sau là một đám cấp dưới sẵn sàng ra tay.
"Sở Tuần tra?"
Diệp Hi Hòa vừa nhìn đã nhận ra, những người này là người của Sở Tuần tra, người đứng đầu kia là Sở trưởng Sở Tuần tra Địch Quảng Đào.
Trần Hán Sinh nhìn thấy người này cũng như nhìn thấy cứu tinh, vội hét lên: "Sở trưởng Địch, mau đến cứu tôi! Tôi là Trần Hán Sinh của nhà họ Trần, chúng ta còn từng cùng uống rượu với nhau..."
Sở trưởng Địch dẫn người sải bước hùng hổ đi tới, nhìn thấy những mảnh thi thể đẫm máu lộn xộn trên mặt đất và máu văng ra như sương mù bao phủ khắp trong không khí, anh ta hoảng sợ nhìn Diệp Hi Hòa nói: "Cái này... đây đều là anh làm sao?"
Sau đó, anh ta nhìn Trần Hán Sinh đang bị Diệp Hi Hòa nắm trong tay, tức giận nói: "Thả cậu ta xuống cho tôi!"
Một tiếng rắc!
Diệp Hi Hòa bóp nát cổ Trần Hán Sinh, một cái đầu người bay lên trời, máu tươi phun ra bắn tung tóe trên mặt Địch Quảng Đào.
"Anh!"
Nhìn thấy cảnh tượng này, Địch Quảng Đào lùi lại mấy bước theo bản năng. Khi đám cấp dưới tuần tra phía sau phản ứng lại thì đều tức giận, đồng loạt rút súng ra chĩa vào Diệp Hi Hòa!
"Khoan!"
Địch Quảng Đào bỗng ngăn cấp dưới của mình lại, sau đó sờ máu trên mặt, nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa hỏi: "Anh... anh thật sự là Diệp Hi Hòa của nhà họ Diệp sao?!"
Là Sở trưởng Sở Tuần tra Tân Hải, đương nhiên anh ta cũng biết rõ về vụ án mạng xảy ra ba năm trước ở nhà họ Diệp. Nhưng anh ta cũng không ngờ rằng, thiếu gia nhà họ Diệp đã chết ba năm trước trong lời đồn lại sống sót trở về.
Cách đây không lâu, anh ta nhận được một báo án nói rằng khách sạn Thịnh Thế Long Đình đã xảy ra một vụ thảm sát, tất cả mọi người trong hai nhà Tô, Mã cũng như những người tham gia và cấp dưới đều bị giết hết, chết không còn sót lại mảnh vụn nào... Hung thủ là người thiếu gia nhà họ Diệp ngày trước này…
Vì vậy anh ta mới không thể không đích thân dẫn đội ra ngoài, nhưng lại không ngờ đúng lúc lại gặp phải Diệp Hi Hòa giết người ở đây, còn là ngay trước mặt anh ta giết Trần Hán Sinh – lão nhị nhà họ Trần.
"Sở trưởng Địch, còn nhớ tôi đúng là làm khó cho anh rồi."
Diệp Hi Hòa nhìn Địch Quảng Đào với vẻ u ám, nói: "Không ai biết rõ hơn anh về vụ án mạng mà nhà họ Diệp gặp phải ba năm trước phải không? Anh đến đúng lúc lắm, tôi muốn anh cho tôi một lời giải thích!"
Địch Quảng Đào chợt im lặng, thậm chí anh ta cảm nhận được sự đè nén ngạt thở từ trên người Diệp Hi Hòa.
Dường như người hiện tại đối mặt với anh ta vốn không còn là Diệp Hi Hòa, mà là một con thú cổ từ thời xa xưa, hơi lộ ra răng nanh đã có thể nuốt chửng cả chín bộ tộc của anh ta!
"Diệp thiếu, chuyện ba năm về trước..."
Chương 12: Trời không lo thì để tôi xử lý
Dưới sự sợ hãi và nghẹt thở tột độ, ngay cả giọng điệu Địch Quảng Đào cũng mềm đi: "Diệp thiếu, đúng là tôi đã từng tìm hiểu chuyện của ba năm trước. Nhà họ Diệp các người bị người khác giết hại,... Nhưng thật không dám giấu, những gì tôi biết cũng chỉ đến vậy!"
"Sau đó lúc tôi muốn điều tra sự thật về đêm hôm đó thì như bị một bàn tay vô hình ngăn cản, bao gồm cấp trên của tôi cũng ra lệnh cho tôi không được tiếp tục điều tra. Tôi chỉ có thể khắc phục hậu quả ở mức độ lớn nhất và chặn tin tức..."
"Khắc phục hậu quả? Chặn tin tức?"
Diệp Hi Hòa nghe được lời này thì sắc mặt trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Cứ như hắn đã nghe thấy một câu chuyện cười đầy mỉa mai.
Gia tộc mình xảy ra án mạng bi thảm, cả nhà chết hết, người hay thần đều thấy tức giận, nhưng Sở Tuần tra không những không làm gì mà còn giúp một đám hung thủ che đậy?!
"Sở trưởng Địch, uổng công tôi coi trọng anh, tôi rất không hài lòng với câu trả lời của anh!" Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.
"Diệp thiếu gia, những gì tôi nói đều là thật! Vả lại tôi có thể rất thẳng thắn nói cho anh biết, lý do gây nên kết cục này là bởi vì kẻ ra tay với nhà họ Diệp các anh đêm đó không hề đơn giản, lai lịch không tầm thường, ít nhất không phải người mà Sở Tuần tra chúng tôi có thể can thiệp!"
Địch Quảng Đào trầm giọng nói: "Kể cả bây giờ, đêm đó đối với tôi mà nói đều là vụ án phức tạp, tôi bị cản nên cũng không có cách nào tiếp tục điều tra."
"Vụ án phức tạp sao? Nếu các người đã không tra ra được, vậy tôi sẽ làm theo cách của mình!"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói với Địch Quảng Đào: "Sở trưởng Địch, tôi chỉ cho anh một lời khuyên. Sau này nơi có Diệp Hi Hòa tôi, Sở Tuần tra các người nên tránh xa vào!"
"Các người cũng không cần lo chuyện ba năm trước nữa, các người càng đừng xen vào chuyện của tôi thì hơn, đừng trách tôi không nhắc nhở!"
Địch Quảng Đào định mở miệng nhưng lại hít một hơi thật sâu rồi mới nói: "Được, Diệp thiếu, tôi biết rồi..."
"Cút!"
Địch Quảng Đào cảm thấy như nghẹt thở, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành dẫn cấp dưới của mình chán nản rút lui.
Giờ phút này, những cấp dưới gần trăm người mà anh ta đưa tới ở phía sau đều tức giận.
Cho đến khi đi rất xa, lúc này mới có người hỏi Địch Quảng Đào: "Sở trưởng, thiếu gia nhà họ Diệp đúng là ngang ngược quá rồi! Thật sự tưởng rằng có thể coi trời Tân Hải bằng vung chắc? Vừa rồi tại sao không cho chúng tôi tiến lên bắt anh ta chứ?"
"Im đi! Các người hiểu cái gì!"
Địch Quảng Đào quay lại xe của mình, lấy điếu thuốc ra, vừa châm lửa vừa đưa vào miệng, nhưng bàn tay cầm điếu thuốc vẫn hơi run.
"Có biết vừa rồi nếu không phải thân phận tôi đặc biệt thì anh ta đã giết cả tôi rồi không?!"
"Sở Tuần tra chúng ta vốn nợ nhà họ Diệp một lời giải thích, bây giờ tôi còn nói được gì nữa?"
"Hơn nữa các người không biết lần này Diệp Hi Hòa trở lại thật sự khác hẳn trước đây, ngay cả cao thủ cấp bậc Tông sư cũng có thể giết chết dễ dàng..."
"Tân Hải vốn đã rất hỗn tạp, các thế lực lớn và gia tộc kia luôn đè đầu Sở Tuần tra chúng ta. Cứ để anh ta làm ầm ĩ lên, thay đổi thế lực và gia tộc mới thì đối với sở Tuần tra chúng ta mà nói cũng không phải là chuyện xấu..."
Nhà họ Trần.
Trần Vân Phi nhận được một cuộc điện thoại thần bí, đột nhiên đứng dậy khỏi ghế: "Ông nói cái gì? Hai trăm tử sĩ, còn có ông Lam đều… đều chết dưới tay tàn dư kia của nhà họ Diệp? Ngay cả Hán Sinh cũng..."
"Ông chủ Trần, sự thật hoàn toàn chính xác, những chuyện này đều là tôi chính mắt nhìn thấy khi trốn sau cửa sổ!"
Đầu bên kia điện thoại hạ thấp giọng mà nói: "Với cả tôi còn muốn nói cho ông biết, người thiếu gia nhà họ Diệp này thật sự khác hẳn trước kia, chắn chắn hắn có được chân truyền của của cao nhân nào đó. Vương Quảng - cấp dưới đáng tin quan trọng nhất của tôi, võ giả 9 sao cũng bị hắn giết chết chỉ bằng một bàn tay..."
"Tôi đoán bước tiếp theo hắn sẽ đến tìm ông, dù sao chuyện của ba năm trước liên quan rất nhiều, nhà họ Trần các người cũng được chia một chén canh trong chuyện đó..."
"Ông chủ Trần, tự cầu thêm phúc đi, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa..."
"Phó Kim Các, ông!!"
Nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, Trần Vân Phi cực kỳ tức giận nhưng lại cảm thấy lạnh thấu xương.
Nếu không phải sợ vỡ mật, chắc chắn Phó Kim Các - ông chủ đứng sau cảng Kim Dạ sẽ không sợ hãi đến mức vạch rõ ranh giới rõ ràng với mình…
Tuy nhiên đối phương đã chủ động gọi cú điện thoại này cho mình, vẫn coi như có tình nghĩa.
"Người đâu, triệu tập toàn bộ ba trăm tử sĩ còn lại của gia tộc cho tôi, đồng thời gọi tất cả ông Lữ, ông Khang, ông Triều, ông Hoa, còn Mạt Tử Phong nữa, hãy nói đến lúc nên trả cái ơn ông ta nợ tôi năm đó rồi!"
"Vâng!"
Một người trong gia tộc lập tức nhận lệnh rời đi.
Không lâu sau, ngoài Lam Phượng Tường, tất cả bốn đại cung phụng quan trọng khác của nhà họ Trần đều đã đến đầy đủ.
Đây là điểm đáng sợ của nhà họ Trần, cũng là vốn liếng để nhà họ Trần có được chỗ đứng vững chắc ở Tân Hải.
"Ông Lữ, ông Khang, ông Triều, ông Hoa, chuyện là như vậy đấy!"
Trần Vân Phi nghiến răng nghiến lợi nói với bốn đại cung phụng: "Tên tàn dư ba năm trước vừa trở về đã giết chết hai đứa con trai của tôi, tôi với hắn đã là không đội trời chung rồi!"
"Hơn nữa chưa biết chừng hắn còn sẽ tìm tới nhà. Có bốn người các người ở đây, có lẽ có thể bảo vệ tôi bình an và giết chết hắn phải không?"
Bốn đại cung phụng nhìn nhau, trong mắt ít nhiều cũng đều có vẻ ngạc nhiên.
Dù sao thực lực của bọn họ đều ngang bằng Lam Phượng Tường, cũng đều là Tông sư khoảng 3 sao.
Lam Phượng Tường đã chết trong tay tàn dư kia của nhà họ Diệp trước khi ra tay, vậy một người nào đó trong số bốn người họ e là cũng không nắm chắc phần thắng.
Có điều, đó là trong tình huống một đấu một.
Bây giờ Trần Vân Phi tức giận đùng đùng gọi cả bốn người bọn họ về, chẳng lẽ bốn Tông sư bắt tay với nhau mà vẫn không xử lý được một kẻ xấu như hắn?!
"Ông chủ hãy yên tâm, dù họ Diệp kia ngang ngược đến đâu, bốn người chúng tôi hợp lại cũng đủ để thể giết hắn không thương tiếc!"
"Đúng vậy, tôi không tin rằng tên nhóc đó mới hai mươi tuổi đã bước vào cảnh giới Tông sư, có lẽ hắn đã dùng thủ đoạn nham hiểm hèn hạ nào đó mới ám toán khiến ông Lam chết!"
"Dưới Chân Tinh Hỏa Nhãn của Triều Đạt tôi, mọi thủ đoạn xảo quyệt của hắn đều không thể che giấu!"
Trần Vân Phi nghe được lời thề chắc nịch của bốn đại cung phụng, cuối cùng trong lòng mới coi như yên tâm hơn.
Bây giờ ông ta có bốn đại cung phụng trợ giúp, còn có ba trăm tử sĩ và toàn bộ người trong gia tộc ủng hộ, ông ta không tin Diệp Hi Hòa kia đến cửa còn có thể còn mạng mà rút lui.
Đang suy nghĩ, đột nhiên có một tiếng nổ vang lên, ngoài cửa có một loạt tiếng động đáng sợ. Sau đó, bóng dáng của hơn chục bảo vệ nhà họ Trần gia ngã vào trong, người nổ tung, máu văng khắp nơi.
Trong nháy mắt tất cả mọi người vô cùng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thì thấy Diệp Hi Hòa đang sải bước nặng nề đi vào, tiện tay lại nhấc hơn hai mươi thi thể lên bốc hơi trong không trung.
"Diệp... Diệp Hi Hòa!"
Trần Vân Phi đập mạnh bàn đứng lên, gặp mặt kẻ thù, hai mắt đặc biệt đỏ, ông ta căm giận nhìn Diệp Hi Hòa nói.
"Trần Vân Phi, ba năm không gặp, con chó già ông vẫn sống tốt quá nhỉ? Trời không lo thì để tôi xử lý!"
Diệp Hi Hòa sải bước tiến vào như đi vào nơi không người, coi bốn đại cung phụng và ba trăm tử sĩ kia như không tồn tại.
"Tàn dư nhà họ Diệp, mày đứng lại!"
Đột nhiên, ông Lữ - một trong bốn đại cung phụng đứng ra.
Ông ta tên là Lữ Cự, là một người nóng tính, Tông sư 4 sao, mạnh hơn Lam Phượng Tường, vừa định tung Hỏa Cự quyền đã bị một bàn tay của Diệp Hi Hòa giết chết.
Chương 13: Huyết thư
Chết tiệt!! Đã xảy ra chuyện gì thế?!
Dưới tia chớp, Lữ Cự vừa thấy đã biến mất, không chỉ ba đại Tông sư mất cảnh giác, mà toàn bộ người nhà họ Trần và tử sĩ đều đờ người ra, im bặt.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước và biết Diệp Hi Hòa là cao thủ có thể giết ông Lam, nhưng không phải Triệu Đạt đã xác nhận rằng chắc chắn hắn phải dùng thủ đoạn mờ ám nào đó mới có thể giành chiến thắng à?
Nhưng tại sao ông Lữ trước mắt lại rơi vào kết cục như vậy?
"Dư nghiệt, mày quá lộng hành rồi đấy!! Xem chiêu đây!!"
Tuy ba người Triều Đạt, Khang Nhất Hào và Hoa Úy cũng vô cùng lo sợ nhưng vẫn không tin vào tà ma, trong cơn tức giận, ba người đã hợp sức tấn công Diệp Hi Hòa.
Cảnh giới của ba người họ đều là Tông sư 3 sao, nhưng họ còn chưa kịp chạm vào Diệp Hi Hòa đã bị một chưởng của hắn đập thành vũng máu.
Lúc này, Trần Vân Phi ngã phịch xuống ghế, cảm thấy cả người lạnh toát.
Không thể cứu vãn rồi.
Không phải khoa trương nhưng đó chính là bốn vị Tông sư có sức lực mạnh nhất của nhà họ Trần!!!
Cuối cùng lại bị Diệp Hi Hòa nhẹ nhàng đập chết như vậy, rốt cuộc thực lực của hắn đến đâu gì?!
Con cá lọt lưới ba năm trước đột nhiên trở về, liệu có thực sự gây ra một cơn sóng to gió lớn không?
"Giết, giết hắn, nhanh lên!!"
Đột nhiên, một thành viên nhà họ Trần hét lớn và ra lệnh cho ba trăm tử sĩ.
Ba trăm tử sĩ này là lực lượng cuối cùng mà nhà họ Trần tích lũy được, sau khi nghe được lời này, bọn họ đều sát khí đằng đằng, liều chết lao về phía Diệp Hi Hòa.
Tuy nhiên, số lượng nhiều hay ít không bao giờ có thể quyết định thắng bại của một trận chiến.
Chỉ thấy Diệp Hi Hòa tung chưởng thổi bay hàng trăm người bằng tay trái và hàng trăm người bằng tay phải. Chưởng khí mạnh mẽ đó đã nghiền đám tử sĩ bình thường này thành bã một cách dễ như trở bàn tay.
Bầu không khí trong cả căn biệt thự nhà họ Trần bị nhuộm đỏ do vũng máu nổ tung gây ra!
Ầm!!!
Diệp Hi Hòa lại tung ra một cú đá trực diện, đập một trăm tử sĩ còn lại thành từng mảnh, vẫn còn có thể nhìn thấy cảnh máu thịt lẫn lộn ở phía trước, nội tạng và ruột đều nằm trên mặt đất.
Lúc này, người nhà họ Trần đã hoàn toàn khiếp sợ!!
Bọn họ gào thét và chạy trốn khắp mọi hướng, nhưng Diệp Hi Hòa lại giơ một bàn tay ra, bên trên phủ đầy chân khí màu trắng và một cái đập qua không khí đã đập nát toàn bộ thành viên nhà họ Trần ngay lập tức.
Nhà họ Trần lớn mạnh như vậy, đột nhiên trong chốc lát chỉ còn lại một mình Trần Vân Phi.
"Ha, ha ha ha! Ha ha ha ha!!"
Đột nhiên, Trần Vân Phi đang ngồi liệt trên ghế bật cười lớn, còn chảy cả nước dãi, miệng méo mắt lệch, sùi bọt mép, toàn thân co giật.
"Không hay rồi!"
Diệp Hi Hòa cau mày, biết lão già đang sống sờ sờ này đã bị dọa chết khiếp.
Thân là một gia chủ cao cao tại thượng, đột nhiên liên tiếp hai đứa con trai bị giết chết, cả gia tộc đều diệt vong, ông ta có thể chịu được đòn chí mạng này mới là lạ.
Dưới sự kích thích mạnh mẽ sẽ bị suy sụp tinh thần và trở nên ngu ngốc.
Nhưng điều này không phải là vấn đề đối với Diệp Hi Hòa, có châm Thiên Sơn Băng Phách trong tay, đừng nói Trần Vân Phi chỉ là bị kích thích mới trở nên ngu ngốc, cho dù có là một lão già ngu ngốc mấy chục năm cũng có thể dễ dàng chữa khỏi.
Nhưng vào khoảnh khắc cực kì nguy cấp này, một cơn ớn lạnh đột nhiên từ phía sau truyền đến.
Hắn xoay người bắt lấy một kiếm đang đâm tới, cũng buộc người cầm kiếm phải lộ diện.
Mạt Tử Phong, cường giả Tông sư 5 sao.
Bởi vì chuyện xảy ra năm đó, Mạt Tử Phong đã nợ Trần Vân Phi một ân tình, ông ta hứa sẽ giúp Trần Vân Phi làm bất cứ việc gì, giết bất cứ ai.
Lúc này, khi ông ta vừa tới nhà họ Trần, sau khi nhìn thấy Diệp Hi Hòa diệt nhà họ Trần, ông ta đã âm thầm đâm kiếm từ phía sau, không ngờ lại bị Diệp Hi Hòa bắt được.
"Rắc" một tiếng, Diệp Hi Hòa đã dùng tay không bẻ gãy kiếm của Mạt Tử Phong!
Mạt Tử Phong sửng sốt, trong phút chốc đã nhanh nhẹn lùi về sau, kinh hãi nói: "Cao thủ! Không ngờ một Tân Hải nhỏ bé lại có người như cậu! Thực lực của cậu không thua kém gì Mạt Tử Phong tôi!"
Diệp Hi Hòa trở tay tung một chưởng về phía ông ta.
"Ha! Không biết tự lượng sức. Coi Mạt Tử Phong tôi là đất sét đấy à?"
Mạt Tử Phong cười khẩy, giơ cánh tay lên, cố gắng chặn một chưởng từ không trung của Diệp Hi Hòa.
Rắc một tiếng, cánh tay của ông ta theo đó mà gãy và nổ tung thành từng mảnh.
Giây tiếp theo, ông ta còn chưa kịp phát ra tiếng kêu đau đớn, dư âm của chưởng đó đã khiến ông ta nổ tung, hóa thành vũng máu.
Diệp Hi Hòa sải bước đến chỗ Trần Vân Phi, nhưng chỉ thấy Trần Vân Phi đã chết bất đắc kỳ tử chỉ vì một chút chậm trễ của hắn.
Mắt ông ta trợn trừng trừng như mắt cá chết, nhìn chằm chằm vào thứ gì đó như kinh khủng lắm và đến chết cũng không thể nhắm mắt.
Cho dù Diệp Hi Hòa có châm Thiên Sơn Băng Phách, cũng không có cách nào khiến một người đã chết sống lại.
Trong cơn tức giận, hắn đá Trần Vân Phi thành một vũng máu.
Lão già này chết cũng không đáng tiếc, nhưng Diệp Hi Hòa còn chưa kịp hỏi xem ai là chủ mưu gây ra vụ thảm án ba năm trước của nhà hắn thì manh mối đã đứt đoạn tại đây.
Nhưng Diệp Hi Hòa cũng không nản lòng, hắn biết cái chết của Trần Vân Phi mới chỉ là bắt đầu, mà không phải là kết thúc.
Hắn dùng ngón tay nhúng máu của Trần Vân Phi ở dưới đất, đi đến trước bức bình phong lớn trong phòng khách của nhà họ Trần và viết một dòng huyết thư: "Kẻ giết người là Diệp Hi Hòa.
Chặn nước, trùng sóng, nhất kiếm tri
Bạch Hồng Quan quay lại báo thù.(*)
(*) Trích thơ Đường Thẩm Bân, Chuyến du hành của kết khách thiếu niên (tạm dịch).
Ba năm trước, phàm là thủ phạm tham gia hủy diệt nhà họ Diệp của tôi, ba ngày sau đều phải đến quỳ lạy tại nghĩa trang của nhà họ Diệp để sám hối và giải thích mọi chuyện.
Nếu dám trông chờ vào may mắn thì cứ chờ tôi đến gõ cửa từng nhà, chu di tam tộc, chó gà không tha. Thân gửi!"
Viết xong mấy dòng chữ lớn này, Diệp Hi Hòa rời đi không thèm quay đầu lại.
Không lâu sau, Địch Quảng Đào dẫn theo một nhóm người của Sở Tuần tra đi vào thì nhìn thấy cảnh nhà họ Trần gia hỗn loạn và đẫm máu. Tuy bọn họ thấy nhiều biết rộng nhưng đều không tránh khỏi khiếp đảm, nôn oẹ mấy lần.
"Sở trưởng, vị thiếu gia nhà họ Diệp này điên cuồng quá rồi, anh ta đã một mình tiêu diệt hết nhà họ Trần ư?"
"Nghe nói nhà họ Trần có bốn đại cung phụng, đều là cao thủ cấp Tông sư, vậy mà cũng không ngăn cản được anh ta?!"
"Sở trưởng, anh thật sáng suốt vì lúc đó không để chúng tôi đắc tội sát thần này, nếu không..."
Một nhóm người của Sở Tuần tra âm thầm đổ mồ hôi lạnh, nghĩ đến việc trước đó đã chĩa súng vào Diệp Hi Hòa, thấy mình đúng là mạo hiểm làm liều.
Mà lúc này, Địch Quảng Đào cũng nghĩ lại còn rùng mình, anh ta vỗ nhẹ lên trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch của mình, sau đó cẩn thận đọc huyết thư do Diệp Hi Hòa để lại.
"Mau chụp huyết thư này lại và truyền đi khắp nơi để mọi người ở Tân Hải biết tất cả những chuyện đã xảy ra vào đêm nay."
"Truyền đi khắp nơi? Sở trưởng, làm vậy hình như không ổn lắm đâu? Nếu những gia tộc và thế lực khác biết tất cả những chuyện này đều do Diệp thiếu làm, chẳng phải anh ta sẽ trở thành mục tiêu công kích của dư luận ư?"
Địch Quảng Đào nghe vậy chế nhạo: "Mục đích của Diệp Hi Hòa khi viết bức huyết thư này chẳng phải là để trở thành kẻ thù chung của Tân Hải à?"
"Tuy rằng anh ta liều lĩnh nhưng cũng rất thông minh, để cho những kẻ hành hung năm đó chủ động xuất hiện, một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã."
"Chúng ta làm thế như thể đang giúp đỡ anh ta, tôi cũng muốn biết vị thiếu gia nhà họ Diệp ngày xưa này có thể điên cuồng đến mức nào..."
Chương 14: Nhặt xác xây mộ
Chẳng bao lâu, tin tức về việc nhà họ Trần bị tiêu diệt như thể có cánh, lan truyền đến mọi ngóc ngách của Tân Hải.
Nó đã gây ra sóng to gió lớn trong một nhóm người nào đó.
"Cái gì? Thiếu gia nhà họ Diệp ba năm trước đã trở lại rồi á? Hơn nữa, vừa trở về đã gây ra một trận gió tanh mưa máu, tiêu diệt nhà họ Mã, nhà họ Tô, Huyết Thủ Bang, nhà họ Trần..."
"Rốt cuộc hắn ta đã lột xác thành gì vậy? Theo tôi được biết, bang chủ Quách Côn của Huyết Thủ Bang là Tông sư và nhà họ Trần cũng có năm đại Tông sư trấn giữ."
"Đây gọi là đại nạn không chết ắt có hậu phúc à? Chờ đi, tôi thấy công cuộc trả thù của vị thiếu gia nhà họ Diệp này mới chỉ bắt đầu thôi, những hành động đáng sợ hơn nữa vẫn còn ở phía sau."
"Chẹp, đừng mong đợi quá nhiều. Đừng quên, chuyện xảy ra ba năm trước có liên lụy rất lớn. Hầu như tất cả các thế lực nổi bật ở Tân Hải đều tham gia vào vụ việc đó. Làm sao hắn có thể lật trời bằng sức mạnh của một mình mình chứ?"
"Dũng khí thật đáng khen, nhưng lại không nhìn nhận rõ hiện thực..."
Tại một gia tộc nào đó, một ông già trạc tuổi Trần Vân Phi đã sờ sờ chiếc nhẫn phỉ thúy của mình với thái độ khinh thường sau khi nghe tin đồn đang được bàn tán xôn xao.
"Cũng khá thú vị đấy, dư nghiệt nhà họ Diệp ư? Không ngờ lại có thể thoát chết và ngóc đầu trở lại. Đáng tiếc tuổi còn trẻ như vậy mà lại thích đi tìm chết!"
"Gia chủ, bây giờ tên nghiệt chủng tàn dư nhà họ Diệp này đang lan tin bảo ba ngày sau, tất cả những người có liên quan đến vụ việc năm đó hãy đến nghĩa trang nhà họ Diệp quỳ xuống và sám hối. Hắn đúng là cuồng vọng hết thuốc chữa! Chúng ta không thể để hắn ngang ngược như vậy được! Hay là để tôi dẫn người đi giết nhuệ khí của hắn đi!" Một người đàn ông trung niên đã chủ động xin đi giết giặc nói.
"Không cần vội."
Ông già xua tay, cười chế nhạo, nói: "Mặc dù tên nghiệt chủng đó khiến người ta ghét bỏ, nhưng trong trường hợp này, nhà chúng ta cũng không cần làm chim đầu đàn đâu, cứ yên tĩnh ngồi chờ trước đi. Sẽ có người không chịu nổi mà đi thăm dò chừng mực của hắn thôi."
Một nơi khác.
Ở một thế lực ngầm nào đó.
Một người đàn ông trung niên cũng nghe được báo cáo của cấp dưới, khóe miệng nở một nụ cười có chút tàn nhẫn mà lại đầy mỉa mai.
"Thiếu gia nhà họ Diệp? Ha ha, đúng là khiến người ta ngạc nhiên mà!"
"Một con chó rơi xuống nước thoát chết trong gang tấc còn muốn gây sóng gió? Hắn cho rằng tiêu diệt được nhà họ Trần và Huyết Thủ Bang hèn mọn là có thể coi trời bằng vung à?"
Mặc dù nhà họ Trần là gia tộc cấp một ở Tân Hải nhưng số lượng gia tộc cấp một cũng không ít nên thứ hạng của họ cũng không cao lắm.
Về phần Huyết Thủ Bang, bọn họ xếp cuối cùng trong bốn thế lực ngầm lớn và có thực lực yếu nhất. Mấy năm nay, nếu không phải bọn họ ôm được một cái đùi to, chủ động làm tay sai cho người đó thì e rằng bọn họ đã bị đá ra khỏi hàng ngũ bốn thế lực ngầm lớn từ lâu rồi.
"Đường chủ, ý của ngài là, không thể giữ lại tên dư nghiệt nhà họ Diệp này? Vậy đêm nay chúng ta qua đó xử lý hắn ạ?" Cấp dưới lập tức hỏi.
"Xử lý? Cứ ngồi chờ đi!"
Người đàn ông suy nghĩ một chút, xua tay nói: "Cơm ngon không sợ trễ. Hơn nữa, thời hạn ba ngày này không phải là do thằng nhóc đó tự đặt ra à?"
"Ba ngày sau, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng là nghĩa địa do thằng nhóc đó tự chọn."
"Tôi muốn xem xem, liệu trong ba ngày này, có thế lực nào khác quét sạch dư nghiệt đó hay không. Vậy thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều sức lực."
Cùng một thời gian, ở một trang viên sang trọng nào đó.
Một người đàn ông có thân phận đặc biệt nhanh chóng bước vào trang viên, sau khi được chỉ thị, anh ta đi đến trước chiếc giường ấm.
"Ông chủ, chuyện là như thế này. Tay sai Quách Côn mà chúng ta chọn đã bị dư nghiệt nhà họ Diệp giết chết. Huyết Thủ Bang tan rã, việc kinh doanh bị ảnh hưởng nghiêm trọng." Người đàn ông cúi người, nói.
Trên chiếc giường ấm áp là một mảnh im lặng.
Một lúc lâu sau, mới có người trả lời: "Thật không ngờ, tên dư nghiệt nhà họ Diệp này lại thay da đổi thịt, chuyện đã qua ba năm mà còn muốn lại nhắc chuyện cũ à?"
"Ông chủ, tên này cực kỳ kiêu ngạo, sau khi tiêu diệt nhà họ Trần, hắn lại để lại huyết thư, yêu cầu tất cả những người tham gia sự việc đó ba ngày sau đều phải chủ động nhận tội và sám hối, đồng thời giải thích mọi chuyện." Người đàn ông nói.
"Giải thích mọi chuyện? Ha ha ha!"
Trên chiếc giường ấm áp vang lên một tràng cười mỉa mai: "Tên này đúng là một tên ngu si tứ chi phát triển. Nếu thật sự biết rõ mọi chuyện năm đó, hắn sẽ bị dọa chết mất."
"Không nói thím hai Ô Tuệ Mị của hắn là do chính tay tôi giết chết, chỉ dựa vào việc lần này hắn dám giết Quách Côn thôi đã là tự đi tìm chết rồi, giết chó còn phải ngó mặt chủ!"
"Ông chủ, ý của ngài là?"
"Để La Diêm Thiên đi xử lý! Không phải cậu ta luôn muốn tôi giúp cậu ta tiến cử với nhân vật lớn đó ư? Chuyện này sẽ được coi là chiến công đầu của cậu ta. Sau khi xong việc thì đưa cậu ta đến gặp tôi."
"Rõ ạ!"
Nghĩa trang Diệp thị.
Trong trí nhớ của Diệp Hi Hòa, nghĩa trang này được xây dựng khi ông nội hắn còn sống, ý định ban đầu là trăm năm sau ông ấy sẽ được chôn cất ở đây, an giấc ngàn thu cùng tổ tiên.
Nhưng không ngờ huyết án ba năm trước đã khiến mọi người đều không còn xương cốt, chết không chỗ chôn thây, giờ đây chỉ còn lại những ngôi mộ trống.
Hử? Không đúng!!
Ngay lúc tâm trạng Diệp Hi Hòa đang nặng nề, đột nhiên hắn nhìn thấy nghĩa trang khác hẳn với tưởng tượng của hắn, không chỉ có mộ phần của tổ tiên hắn, mà... còn có cả mộ của tất cả những người đã chết ba năm trước!!
Nhìn thoáng qua, mộ mọc nhiều như rừng: Mộ của Diệp Cửu Tiêu, mộ của Diệp Thiên Hồng, mộ của Tần Lạc Y, mộ của Diệp Thiên Uyên, mộ của Ô Tuệ Mị...
Trong đó, Diệp Cửu Tiêu là ông nội của hắn, Diệp Thiên Hồng và Tần Lạc Y là cha mẹ của hắn, còn Tần Lạc Y và Diệp Thiên Uyên và Ô Tuệ Mị lần lượt là chú hai và thím hai của hắn, tức là cha mẹ ruột của Diệp Hình Vũ...
Thậm chí phía sau còn có bia mộ của chính Diệp Hi Hòa và em gái Diệp Hình Vũ.
"Đây là... Ai đã nhặt xác xây mộ cho cả nhà tôi?!"
Diệp Hi Hòa kinh ngạc vô cùng, hắn không ngờ rằng trong mối nguy hiểm của ba năm trước lại có người có thể nhặt xác xây mộ cho cả gia tộc hắn, để tất cả những linh hồn bị oan ức có nơi thuộc về.
"Ở Tân Hải còn có người trọng tình nghĩa với nhà họ Diệp tôi như vậy ư?"
Diệp Hi Hòa có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được một người nào dám mạo hiểm như vậy.
Nhưng tạm thời hắn không nghĩ tới nữa, cuối cùng thì việc có thể để cho người trong tộc mình sau khi chết được chôn xuống mồ, đã xoa dịu sự tiếc nuối lớn lao trong lòng hắn.
"Ông nội, cha, mẹ, mọi người yên tâm!"
"Bây giờ con trở lại, con nhất định sẽ gột sạch oan khuất ba năm trước của mọi người, để an ủi linh hồn của mọi người trên thiên đường."
"Con sẽ không buông tha cho bất kỳ kẻ nào ra tay với nhà họ Diệp, nhất định con sẽ tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau sự việc ba năm trước, lăng trì xử tử hắn, lấy máu hắn hiến tế mọi người."
Ngay lúc Diệp Hi Hòa đang lập lời thề nặng nề với rừng bia mộ, đột nhiên, một cảm giác nguy hiểm từ phía sau truyền đến. Vù vù vù, có hơn chục mũi kim độc phi đến.
Hắn dùng tay trái bắt lấy những chiếc kim độc, quát hỏi: "Ai đó?"
"Ha ha, quả nhiên không hổ là người có thể giết chết Cao Viễn Vượng, cũng có chút bản lĩnh đấy!"
Khi lời nói u ám vừa dứt, một ông già mặc áo dài nam màu xám dẫn theo một số đệ tử chậm rãi xuất hiện trong nghĩa trang.
Cả người Diệp Hi Hòa tràn đầy sát ý.
Nghĩa trang là nơi an nghỉ của tổ tiên, nhưng lại có những thứ không rõ lai lịch này đến phá hoại phong thủy và làm bẩn mặt đất của nghĩa trang bằng đôi chân bẩn thỉu của họ.
"Ầm!!!"
Hắn không nói một lời, giơ một bàn tay lên vỗ vào không trung, lực bàn tay dâng trào mãnh liệt khiến một người biến thành vũng máu ngay tại chỗ.
Chương 15: Cướp bóc
"Đệt mợ! Cái quỷ gì vậy!!"
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, ông già mặc trường sam xám túm lấy một tên đệ tử bên cạnh, khó khăn lắm mới ngăn được một chưởng đập phát thành vũng máu của Diệp Hi Hòa!
Đệ tử bị kéo ra chết thay bị đập bét, máu me phun đầy lên mặt ông ta!
Ông già mặc trường sam xám sợ hãi lui về phía sau, nhìn kỹ lại Diệp Hi Hòa, thằng nhãi này thật hung hãn, không nói được là giết người luôn!
"Ngông cuồng! Cậu ngạo mạn quá rồi đấy, cậu lại giết thêm một người của Quỷ Y môn ta rồi!" Ông già tức giận nói.
Quỷ Y môn?
Chẳng trách ban nãy ông già này nhắc đến một người họ Cao, hóa ra ông ta cũng là truyền nhân của Quỷ Y môn giống như Chu Bân.
Diệp Hi Hòa không nhiều lời, lập tức tung chưởng thứ hai định giết chết lão đầu tôm này!
"Đợi đã!!"
Ông già mặc trường sam xám sợ hãi hoảng hốt, vội vàng thét lên: "Cậu trai trẻ kia, đừng có ngạo mạn quá! Chẳng lẽ cậu không nhận ra mình bị trúng châm độc của ta, dần mất đi sức lực sao?"
Châm độc?
Diệp Hi Hòa nhìn bàn tay của mình.
"Ha ha ha! Ta chính là trưởng lão Quỷ Y môn, Hách Kinh Phong, sở trường là ngâm độc và đánh lén, ban nãy ta đã tung Châm Huyết Đoạn Hồn cực độc do chính tay ta luyện ra, bây giờ cậu chỉ là nỏ mạnh hết đà, đừng hòng giãy dụa nữa!"
Hách Kinh Phong đắc ý cười to, ngay sau đó đã bị Diệp Hi Hòa tung chưởng đập nát thành vũng máu!
Châm độc cái con khỉ!
Hơn nữa Diệp Hi Hòa đã được Yêu Cơ thay thận đổi máu, thể chất khác hẳn với người thường, bách độc bất xâm.
Chỉ riêng chuyện hắn và Yêu Cơ cùng tắm trong bồn nước thuốc Thiên Sơn cũng có tác dụng ngăn cản mọi loại độc, Quỷ Y môn cỏn con đấy là muốn đến tấu hề à!
Rầm!!
Sau khi tận mắt chứng kiến trưởng lão Hách Kinh Phong bị đánh chết, mấy tên đệ tử đi theo Hách Kinh Phong lập tức quỳ xuống, run lẩy bẩy trước mặt Diệp Hi Hòa như gặp ma quỷ!
Đáng sợ quá, tên thanh niên này đáng sợ quá!!!
Chỉ một bàn tay mà hắn đã đập tan người thành vũng máu, điều quan trọng là trưởng lão Hách không chỉ là cao thủ ngâm độc mà còn là cường giả Tông sư 6 sao nữa!
Vừa đối đầu với nhau đã tan thành mây khói rồi!
"Mấy người là đệ tử Quỷ Y môn sao?"
Diệp Hi Hòa chậm rãi bước đến trước mặt mấy tên đệ tử.
"Đúng vậy!! Xin đại nhân tha mạng!!! Chúng tôi chỉ đi theo trưởng lão Hách thôi, chúng tôi không biết gì cả!!"
Mấy người nọ điên cuồng dập đầu với Diệp Hi Hòa, đập đến rách cả trán!
Diệp Hi Hòa lạnh lùng cười một tiếng, chỉ coi như bọn họ đang làm trò.
Không biết gì cả? Lừa quỷ à? Hắn chẳng nghi ngờ việc nếu lúc này hắn bị châm độc của tên Hách Kinh Phong đánh ngã quỵ thì đám người này sẽ bỏ đá xuống giếng, xông lên bổ thêm một đao ngay!
"Quỷ Y môn đến tính sổ với tôi sao?"
Diệp Hi Hòa hờ hững hỏi.
"Vâng! Cao Viễn Vượng bị anh giết lần trước là cao đồ của trưởng lão Hách, ông ta cảm nhận được Cao Viễn Vượng đã bị anh giết chết nên tự mình xuống núi tìm anh để trả thù…"
Một đệ tử lắp bắp trả lời.
"Quỷ Y môn các người có chữ ‘Y’ trong tên thì chắc là lập nghiệp nhờ nghề y, giấu không ít dược liệu nhỉ?" Đột nhiên Diệp Hi Hòa hỏi.
"À, vâng!"
Dù mấy đệ tử Quỷ Y môn không biết Diệp Hi Hòa có ý gì nhưng vẫn nói: "Quỷ Y môn chúng tôi được xem là môn phái về y dược lớn nhất Tân Hải, nhập đạo bằng nghề y, võ thuật chỉ là phụ, kết hợp võ thuật và y dược, quỷ thần cũng khó lường…"
"Thế thì tốt, mấy người mau về nói cho chưởng môn của mấy người mang hết dược liệu quý giá nhất trong môn phái đến Tân Hải cho tôi, địa chỉ là biệt thự nhà họ Diệp!"
Diệp Hi Hòa hờ hững nói: "Không được để lại cái nào, tôi sẽ xem xét tình hình mà giảm bớt hai lần các người đắc tội với tôi, nếu không làm theo thì cứ đợi tôi tự mình đuổi tới tận môn phái giết người cướp của đi, lúc đó các người còn chẳng giữ được mạng mà mất mạng cả gia đình đấy!"
Mấy đệ tử Quỷ Y môn ngạc nhiên ngẩng đầu, trợn tròn mắt nhìn Diệp Hi Hòa với ánh mắt không thể tin nổi.
Nghe mà xem, đây là tiếng người nói à?
Bọn họ đi đường xá xa xôi với trưởng lão Hách đến vốn định báo thù, nào ngờ lại thành đi chuyển phát nhanh, đã bị cướp lại còn phải nộp hết dược liệu quý của môn phái.
"Đại nhân, chuyện này…"
"Anh có ý kiến gì à?"
Diệp Hi Hòa liếc mắt nhìn tên đệ tử này.
"Không, không dám! Chúng tôi sẽ về báo không sót một chữ cho chưởng môn!"
Mấy tên đệ tử bị dọa vỡ mật, vội vàng dập đầu với Diệp Hi Hòa.
"Thế mau cút đi! Nhớ mang đến trong vòng một ngày, quá giờ tôi sẽ không đợi nữa!"
Mấy tên đệ tử thầm nghiến răng nghiến lợi, khinh người quá đáng mà, chưa từng nghe ai bảo đi cướp còn hạn chế thời gian nữa.
Nhưng bọn họ không dám thể hiện ra mặt mà chỉ dập đầu liên tục: "Được! Lần này chúng tôi sẽ về truyền đạt lại…"
"Đợi đã!"
Diệp Hi Hòa thấy mấy tên đệ tử này định đứng dậy, không đổi sắc mặt nói: "Đi báo tin đâu cần nhiều người thế chứ?"
Hắn vỗ tay giữa không trung làm mấy tên đệ tử nổ tung thành vũng máu tại chỗ, chỉ còn một tên cuối cùng tè cả ra quần, đâu dám suy nghĩ linh tinh trong lòng nữa, vội vàng kêu gào chạy ra ngoài!
Diệp Hi Hòa quay đầu lại nhìn bia mộ của chú hai Diệp Thiên Uyên và thím hai Ô Tuệ Mị, trầm giọng nói: "Chú hai, thím hai, hai người cứ yên tâm, bây giờ cháu đã tìm được Tiểu Vũ, con bé cũng phải chịu khổ nhiều nhưng cháu sẽ chăm sóc tốt cho con bé. Có cháu ở đây, sẽ không có ai dám bắt nạt con bé nữa, hai người dưới suối vàng có biết cũng nhắm mắt yên lòng!"
Hắn cướp Quỷ Y môn không phải là vì để ý đến dược liệu của đối phương, cũng không phải là không tự tin với châm Thiên Sơn Băng Phách của mình.
Mà hắn chỉ muốn giúp Tiểu Vũ khỏi hẳn, ngoài việc chữa trị bằng châm băng ra, tốt nhất là Tiểu Vũ vẫn cần phải ngâm nước thuốc hàng ngày!
Như thế thì khi thuốc ngấm vào người mới khỏi nhanh hơn, có thể đứng dậy sớm hơn!
Sau khi tạm biệt người nhà, Diệp Hi Hòa rời khỏi nghĩa trang, quay về nhà họ Diệp.
Vừa mới về biệt thự hắn đã giật mình, dụi mắt mấy lần tưởng mình nhìn lầm.
Lúc này trời đã sáng lên nên hắn có thể thấy rõ ràng căn biệt thự vốn rách nát, hoang tàn của mình giờ trở nên rực rỡ hẳn lên.
Có không ít nhân viên vệ sinh đang nhiệt tình quét vôi tô tường, không ngừng chuyển rác thải, cỏ dại, thậm chí cả những đồ cũ ra ngoài, đổi thành đồ mới.
Điều này làm sắc mặt Diệp Hi Hòa lạnh như băng, lập tức lao tới!
Trong sân biệt thự, ba người xuất hiện tối qua vẫn còn ở đây, gồm có Lâm Chỉ Huyên, Tống cung phụng và Triệu Quy Di.
Lúc này Lâm Chỉ Huyên đang chỉ trỏ mấy người nhổ cỏ như nữ chủ nhân, xử lý sạch sẽ cỏ dại còn sót lại trên sân sau nhà họ Diệp, trồng một ít cây xanh vào.
Lúc liếc nhìn qua, những ngọn núi giả và ao hồ đều được quét dọn sạch sẽ, mọi thứ giống hệt như ba năm trước!
"Cô đang làm gì vậy?"
Diệp Hi Hòa u ám bước đến trước mặt Lâm Chỉ Huyên, giọng nói không có ý tốt.
"Anh, anh về rồi à?"
Không biết tại sao mà lúc thấy Diệp Hi Hòa xuất hiện đột ngột, Lâm Chỉ Huyên vẫn cảm thấy phải cẩn thận, có lẽ là hành động thô bạo của tên này tối qua khiến cô ấy vẫn còn sợ.
Đương nhiên cũng có thể là vì những chuyện Diệp Hi Hòa làm tối qua đã truyền đến tai cô ấy khiến cô ấy vô thức né tránh đại thiếu nhà họ Diệp này.
"Tôi dọn dẹp sân vườn và nhà giúp anh, quét dọn tất cả mọi căn phòng nữa, nhà anh bẩn quá, ba năm không có người ở nên tro bụi và mạng nhện bám đầy, tôi thấy…"
"Ai cho cô quyền làm thế?"
Diệp Hi Hòa không đợi Lâm Chỉ Huyên nói xong đã bóp cổ cô ấy kéo lại gần.
Thấy vậy, sắc mặt Tống cung phụng lập tức thay đổi, vội vàng bước tới: "Diệp thiếu bớt giận! Tiểu thư nhà tôi không có ý gì khác, chỉ muốn giúp anh mà thôi, mong anh giơ cao đánh khẽ!"
Giúp đỡ?
Diệp Hi Hòa cười nhạo, bọn họ nghĩ hắn là trẻ ba tuổi hay sao? Không có việc gì thì chẳng tự dưng lại chạy đến đây, còn làm những chuyện này giúp mình thì chắc chắn là có ý đồ, muốn lợi dụng hắn thì cô ấy còn non lắm!
Bùm! ! !
Trong tiếng nổ tung, mọi người đều cho rằng Diệp Hi Hòa đã chết.
Tuy nhiên một lúc sau, làn khói biến mất, không ngờ Diệp Hi Hòa lại bước ra ngoài mà không hề mất cọng tóc nào.
Nhìn thi thể của Quách Côn bị nổ tung thành nhiều mảnh trên mặt đất, máu và thịt hỗn loạn, hắn chỉ lạnh lùng nhíu mày.
Xem ra sự việc ba năm trước không đơn giản như hắn tưởng tượng, không ngờ lại khiến Quách Côn này thà tự nổ tung cũng không chịu tiết lộ nửa chữ.
Nhưng càng như vậy thì hắn càng muốn điều tra rõ mọi chuyện xảy ra vào thời điểm đó.
Hắn sải bước rời khỏi cảng Kim Dạ, vậy mà dọc đường lại không có ai ngăn cản, những người chứng kiến đều lần lượt quỳ xuống như thể đang lạy quỷ thần.
Mà khi Diệp Hi Hòa vừa quay lại đường cái thì thấy toàn bộ con đường này đều đã được người khác dọn sạch.
Chỗ tối phía đằng xa, một đám người đằng đằng sát khí bước ra.
"Hay cho một tàn dư nhà họ Diệp, chẳng trách tìm khắp nơi đều không tìm thấy mày. Mày đã giết người lại còn rảnh rỗi chạy đến cảng Kim Dạ để ăn chơi à?"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng dừng bước thì nhìn thấy Trần Hán Sinh xuất hiện, dẫn theo hai trăm tử sĩ của nhà họ Trần, bên cạnh còn có Lam Phượng Tường – cường giả cấp bậc Tông sư.
"Ông Lam, đây là tên đầu sỏ đã giết chết anh cả của tôi, đêm nay ông nhất định phải chặt hắn thành nghìn mảnh!"
Trần Hán Sinh nói với Lam Phượng Tường với dáng vẻ cáo mượn oai hùm*.
Lam Phượng Tường liếc nhìn Diệp Hi Hòa, im lặng đứng chắp tay sau lưng, thể hiện khí phách của Tông sư một phái.
"Diệp Hi Hòa, mày biết tao là ai không? Lúc trước mày đã giết Trần Hãn Thanh, anh cả, của tao ở đám cưới nhà họ Mã. Đừng tưởng nhà họ Trần tao sẽ bỏ qua chuyện này!"
Trần Hán Sinh?
Đương nhiên Diệp Hi Hòa cũng hơi có ấn tượng với khuôn mặt này.
Song, dù thuộc nhà họ Trần thì người này cũng chẳng là gì.
Ba năm trước, lúc Trần Hãn Thanh và con chó già Trần Vân Phi kia dẫn theo người giết nhà họ Diệp, không hề thấy bóng dáng gã, nói thẳng ra, gã chỉ là một cậu ấm sống trong gia đình giàu có, suốt ngày ăn chơi phung phí tiền của cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, chỉ sống dưới cái bóng của anh cả và thằng cha già.
"Trần Hán Sinh, sao con chó già Trần Vân Phi cha mày không tới?" Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.
"Súc sinh! Dựa vào mày mà cũng dám nhắc tới tên cha tao à?"
Trần Hán Sinh chợt tức giận: "Ông Lam, không cần phí lời với thứ nghiệt chủng này, hãy bắt lấy hắn để an ủi linh hồn trên trời của anh cả tôi!"
"Ừ!"
Lam Phượng Tường gật đầu, thật ra từ nãy đến giờ ông ta luôn đánh giá Diệp Hi Hòa.
Tuy ông ta cực kỳ tự tin vào thực lực của mình, nhưng dù sao Diệp Hi Hòa cũng là một người có thể một bàn tay đã khiến Cừu Thiên Trượng đổ máu, ông ta cũng không thể xem thường.
Nhưng nhìn lâu như vậy ông ta cũng không nhìn ra được gì, Diệp Hi Hòa giống như một đại dương bao la, sâu không lường được.
"Phượng Nhãn quyền!!"
Lam Phượng Tường quyết định trước tiên thử độ nông sâu của Diệp Hi Hòa, ông ta khẽ di chuyển, bắt đầu dùng Phượng Nhãn quyền nổi tiếng đánh thẳng về phía Diệp Hi Hòa.
Một quyền này mang theo sức mạnh bên trong, khí thế cũng vô cùng mãnh liệt!
Thế nhưng, ngay giây tiếp theo có một tiếng rắc, nắm đấm lập tức bị Diệp Hi Hòa dùng tay không vặn ngược lại, trong nháy mắt cả nắm tay và cánh tay của Lam Phượng Tường đều giống như cái cọc, gãy đứt đoạn từng phần theo âm thanh vang lên.
Sau đó, Lam Phượng Tường chưa kịp kêu lên tiếng kêu thảm thiết, một bàn tay của Diệp Hi Hòa đã tát ông ta thành vũng máu!
Ầm!!!
Cảnh tượng này khiến toàn bộ những người chứng kiến càng thêm bàng hoàng và khó hiểu.
Không ai có thể ngờ rằng ông Lam, một Tông sư 3 sao cũng không hơn được tàn dư nhà họ Diệp, trong nháy mắt cũng chết không còn mảnh vụn nào.
"Cái này..."
Trần Hán Sinh lùi lại vài bước, mặt đầy vẻ sợ hãi gần chết.
"Lên... Lên!!! Lên cho tao, giết hắn đi!!"
Lúc này Trần Hán Sinh đã nhận ra rằng hành động đưa người tới tìm Diệp Hi Hòa, cố chấp tỏ vẻ ta đây của mình là sai lầm. Gã vội vàng lại ra lệnh cho hai trăm tử sĩ bên cạnh, bảo bọn họ cùng nhau tấn công Diệp Hi Hòa.
Hai trăm tử sĩ này trải qua sự tẩy não của nhà họ Trần, đúng là trung thành đến chết. Vì vậy vào lúc này dù cảm thấy sợ hãi, bọn họ vẫn bừng bừng sát khí đồng loạt xông lên trước, thề phải bắt Diệp Hi Hòa.
Nhưng Diệp Hi Hòa không hề di chuyển chút nào đã thấy hai trăm người bị "trả hàng" về, tất cả mọi người đều bị sức mạnh kinh khủng nghiền nát bê bết máu, chết không còn mảnh vụn nào!
"Mẹ ơi!!!"
Trần Hán Sinh tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, thật sự đến cả chạy cũng quên luôn, mông ngồi bệt xuống đất, một luồng khí lạnh ngột ngạt từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đầu.
Diệp Hi Hòa đến trước mặt gã như một cơn gió, một tay tóm lấy cổ gã nhấc lên khỏi mặt đất.
"Diệp Hi Hòa, đừng giết tôi!!! Chuyện năm đó tôi không biết gì cả. Lần này cũng là cha tôi bảo tôi đưa người đến báo thù cho anh cả, không liên quan đến tôi đâu!"
"Mày nói vậy coi như là không đánh tự khai sao?"
Diệp Hi Hòa nheo mắt, ý định giết người mạnh mẽ tràn ngập tỏa ra trong không khí…
"Dừng tay!!"
Đột nhiên, từ xa lại có một đám đông cường giả khí thế mạnh mẽ xông tới, người cầm đầu là một người đàn ông khí thế mạnh mẽ, theo sau là một đám cấp dưới sẵn sàng ra tay.
"Sở Tuần tra?"
Diệp Hi Hòa vừa nhìn đã nhận ra, những người này là người của Sở Tuần tra, người đứng đầu kia là Sở trưởng Sở Tuần tra Địch Quảng Đào.
Trần Hán Sinh nhìn thấy người này cũng như nhìn thấy cứu tinh, vội hét lên: "Sở trưởng Địch, mau đến cứu tôi! Tôi là Trần Hán Sinh của nhà họ Trần, chúng ta còn từng cùng uống rượu với nhau..."
Sở trưởng Địch dẫn người sải bước hùng hổ đi tới, nhìn thấy những mảnh thi thể đẫm máu lộn xộn trên mặt đất và máu văng ra như sương mù bao phủ khắp trong không khí, anh ta hoảng sợ nhìn Diệp Hi Hòa nói: "Cái này... đây đều là anh làm sao?"
Sau đó, anh ta nhìn Trần Hán Sinh đang bị Diệp Hi Hòa nắm trong tay, tức giận nói: "Thả cậu ta xuống cho tôi!"
Một tiếng rắc!
Diệp Hi Hòa bóp nát cổ Trần Hán Sinh, một cái đầu người bay lên trời, máu tươi phun ra bắn tung tóe trên mặt Địch Quảng Đào.
"Anh!"
Nhìn thấy cảnh tượng này, Địch Quảng Đào lùi lại mấy bước theo bản năng. Khi đám cấp dưới tuần tra phía sau phản ứng lại thì đều tức giận, đồng loạt rút súng ra chĩa vào Diệp Hi Hòa!
"Khoan!"
Địch Quảng Đào bỗng ngăn cấp dưới của mình lại, sau đó sờ máu trên mặt, nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa hỏi: "Anh... anh thật sự là Diệp Hi Hòa của nhà họ Diệp sao?!"
Là Sở trưởng Sở Tuần tra Tân Hải, đương nhiên anh ta cũng biết rõ về vụ án mạng xảy ra ba năm trước ở nhà họ Diệp. Nhưng anh ta cũng không ngờ rằng, thiếu gia nhà họ Diệp đã chết ba năm trước trong lời đồn lại sống sót trở về.
Cách đây không lâu, anh ta nhận được một báo án nói rằng khách sạn Thịnh Thế Long Đình đã xảy ra một vụ thảm sát, tất cả mọi người trong hai nhà Tô, Mã cũng như những người tham gia và cấp dưới đều bị giết hết, chết không còn sót lại mảnh vụn nào... Hung thủ là người thiếu gia nhà họ Diệp ngày trước này…
Vì vậy anh ta mới không thể không đích thân dẫn đội ra ngoài, nhưng lại không ngờ đúng lúc lại gặp phải Diệp Hi Hòa giết người ở đây, còn là ngay trước mặt anh ta giết Trần Hán Sinh – lão nhị nhà họ Trần.
"Sở trưởng Địch, còn nhớ tôi đúng là làm khó cho anh rồi."
Diệp Hi Hòa nhìn Địch Quảng Đào với vẻ u ám, nói: "Không ai biết rõ hơn anh về vụ án mạng mà nhà họ Diệp gặp phải ba năm trước phải không? Anh đến đúng lúc lắm, tôi muốn anh cho tôi một lời giải thích!"
Địch Quảng Đào chợt im lặng, thậm chí anh ta cảm nhận được sự đè nén ngạt thở từ trên người Diệp Hi Hòa.
Dường như người hiện tại đối mặt với anh ta vốn không còn là Diệp Hi Hòa, mà là một con thú cổ từ thời xa xưa, hơi lộ ra răng nanh đã có thể nuốt chửng cả chín bộ tộc của anh ta!
"Diệp thiếu, chuyện ba năm về trước..."
Chương 12: Trời không lo thì để tôi xử lý
Dưới sự sợ hãi và nghẹt thở tột độ, ngay cả giọng điệu Địch Quảng Đào cũng mềm đi: "Diệp thiếu, đúng là tôi đã từng tìm hiểu chuyện của ba năm trước. Nhà họ Diệp các người bị người khác giết hại,... Nhưng thật không dám giấu, những gì tôi biết cũng chỉ đến vậy!"
"Sau đó lúc tôi muốn điều tra sự thật về đêm hôm đó thì như bị một bàn tay vô hình ngăn cản, bao gồm cấp trên của tôi cũng ra lệnh cho tôi không được tiếp tục điều tra. Tôi chỉ có thể khắc phục hậu quả ở mức độ lớn nhất và chặn tin tức..."
"Khắc phục hậu quả? Chặn tin tức?"
Diệp Hi Hòa nghe được lời này thì sắc mặt trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Cứ như hắn đã nghe thấy một câu chuyện cười đầy mỉa mai.
Gia tộc mình xảy ra án mạng bi thảm, cả nhà chết hết, người hay thần đều thấy tức giận, nhưng Sở Tuần tra không những không làm gì mà còn giúp một đám hung thủ che đậy?!
"Sở trưởng Địch, uổng công tôi coi trọng anh, tôi rất không hài lòng với câu trả lời của anh!" Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.
"Diệp thiếu gia, những gì tôi nói đều là thật! Vả lại tôi có thể rất thẳng thắn nói cho anh biết, lý do gây nên kết cục này là bởi vì kẻ ra tay với nhà họ Diệp các anh đêm đó không hề đơn giản, lai lịch không tầm thường, ít nhất không phải người mà Sở Tuần tra chúng tôi có thể can thiệp!"
Địch Quảng Đào trầm giọng nói: "Kể cả bây giờ, đêm đó đối với tôi mà nói đều là vụ án phức tạp, tôi bị cản nên cũng không có cách nào tiếp tục điều tra."
"Vụ án phức tạp sao? Nếu các người đã không tra ra được, vậy tôi sẽ làm theo cách của mình!"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói với Địch Quảng Đào: "Sở trưởng Địch, tôi chỉ cho anh một lời khuyên. Sau này nơi có Diệp Hi Hòa tôi, Sở Tuần tra các người nên tránh xa vào!"
"Các người cũng không cần lo chuyện ba năm trước nữa, các người càng đừng xen vào chuyện của tôi thì hơn, đừng trách tôi không nhắc nhở!"
Địch Quảng Đào định mở miệng nhưng lại hít một hơi thật sâu rồi mới nói: "Được, Diệp thiếu, tôi biết rồi..."
"Cút!"
Địch Quảng Đào cảm thấy như nghẹt thở, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành dẫn cấp dưới của mình chán nản rút lui.
Giờ phút này, những cấp dưới gần trăm người mà anh ta đưa tới ở phía sau đều tức giận.
Cho đến khi đi rất xa, lúc này mới có người hỏi Địch Quảng Đào: "Sở trưởng, thiếu gia nhà họ Diệp đúng là ngang ngược quá rồi! Thật sự tưởng rằng có thể coi trời Tân Hải bằng vung chắc? Vừa rồi tại sao không cho chúng tôi tiến lên bắt anh ta chứ?"
"Im đi! Các người hiểu cái gì!"
Địch Quảng Đào quay lại xe của mình, lấy điếu thuốc ra, vừa châm lửa vừa đưa vào miệng, nhưng bàn tay cầm điếu thuốc vẫn hơi run.
"Có biết vừa rồi nếu không phải thân phận tôi đặc biệt thì anh ta đã giết cả tôi rồi không?!"
"Sở Tuần tra chúng ta vốn nợ nhà họ Diệp một lời giải thích, bây giờ tôi còn nói được gì nữa?"
"Hơn nữa các người không biết lần này Diệp Hi Hòa trở lại thật sự khác hẳn trước đây, ngay cả cao thủ cấp bậc Tông sư cũng có thể giết chết dễ dàng..."
"Tân Hải vốn đã rất hỗn tạp, các thế lực lớn và gia tộc kia luôn đè đầu Sở Tuần tra chúng ta. Cứ để anh ta làm ầm ĩ lên, thay đổi thế lực và gia tộc mới thì đối với sở Tuần tra chúng ta mà nói cũng không phải là chuyện xấu..."
Nhà họ Trần.
Trần Vân Phi nhận được một cuộc điện thoại thần bí, đột nhiên đứng dậy khỏi ghế: "Ông nói cái gì? Hai trăm tử sĩ, còn có ông Lam đều… đều chết dưới tay tàn dư kia của nhà họ Diệp? Ngay cả Hán Sinh cũng..."
"Ông chủ Trần, sự thật hoàn toàn chính xác, những chuyện này đều là tôi chính mắt nhìn thấy khi trốn sau cửa sổ!"
Đầu bên kia điện thoại hạ thấp giọng mà nói: "Với cả tôi còn muốn nói cho ông biết, người thiếu gia nhà họ Diệp này thật sự khác hẳn trước kia, chắn chắn hắn có được chân truyền của của cao nhân nào đó. Vương Quảng - cấp dưới đáng tin quan trọng nhất của tôi, võ giả 9 sao cũng bị hắn giết chết chỉ bằng một bàn tay..."
"Tôi đoán bước tiếp theo hắn sẽ đến tìm ông, dù sao chuyện của ba năm trước liên quan rất nhiều, nhà họ Trần các người cũng được chia một chén canh trong chuyện đó..."
"Ông chủ Trần, tự cầu thêm phúc đi, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa..."
"Phó Kim Các, ông!!"
Nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, Trần Vân Phi cực kỳ tức giận nhưng lại cảm thấy lạnh thấu xương.
Nếu không phải sợ vỡ mật, chắc chắn Phó Kim Các - ông chủ đứng sau cảng Kim Dạ sẽ không sợ hãi đến mức vạch rõ ranh giới rõ ràng với mình…
Tuy nhiên đối phương đã chủ động gọi cú điện thoại này cho mình, vẫn coi như có tình nghĩa.
"Người đâu, triệu tập toàn bộ ba trăm tử sĩ còn lại của gia tộc cho tôi, đồng thời gọi tất cả ông Lữ, ông Khang, ông Triều, ông Hoa, còn Mạt Tử Phong nữa, hãy nói đến lúc nên trả cái ơn ông ta nợ tôi năm đó rồi!"
"Vâng!"
Một người trong gia tộc lập tức nhận lệnh rời đi.
Không lâu sau, ngoài Lam Phượng Tường, tất cả bốn đại cung phụng quan trọng khác của nhà họ Trần đều đã đến đầy đủ.
Đây là điểm đáng sợ của nhà họ Trần, cũng là vốn liếng để nhà họ Trần có được chỗ đứng vững chắc ở Tân Hải.
"Ông Lữ, ông Khang, ông Triều, ông Hoa, chuyện là như vậy đấy!"
Trần Vân Phi nghiến răng nghiến lợi nói với bốn đại cung phụng: "Tên tàn dư ba năm trước vừa trở về đã giết chết hai đứa con trai của tôi, tôi với hắn đã là không đội trời chung rồi!"
"Hơn nữa chưa biết chừng hắn còn sẽ tìm tới nhà. Có bốn người các người ở đây, có lẽ có thể bảo vệ tôi bình an và giết chết hắn phải không?"
Bốn đại cung phụng nhìn nhau, trong mắt ít nhiều cũng đều có vẻ ngạc nhiên.
Dù sao thực lực của bọn họ đều ngang bằng Lam Phượng Tường, cũng đều là Tông sư khoảng 3 sao.
Lam Phượng Tường đã chết trong tay tàn dư kia của nhà họ Diệp trước khi ra tay, vậy một người nào đó trong số bốn người họ e là cũng không nắm chắc phần thắng.
Có điều, đó là trong tình huống một đấu một.
Bây giờ Trần Vân Phi tức giận đùng đùng gọi cả bốn người bọn họ về, chẳng lẽ bốn Tông sư bắt tay với nhau mà vẫn không xử lý được một kẻ xấu như hắn?!
"Ông chủ hãy yên tâm, dù họ Diệp kia ngang ngược đến đâu, bốn người chúng tôi hợp lại cũng đủ để thể giết hắn không thương tiếc!"
"Đúng vậy, tôi không tin rằng tên nhóc đó mới hai mươi tuổi đã bước vào cảnh giới Tông sư, có lẽ hắn đã dùng thủ đoạn nham hiểm hèn hạ nào đó mới ám toán khiến ông Lam chết!"
"Dưới Chân Tinh Hỏa Nhãn của Triều Đạt tôi, mọi thủ đoạn xảo quyệt của hắn đều không thể che giấu!"
Trần Vân Phi nghe được lời thề chắc nịch của bốn đại cung phụng, cuối cùng trong lòng mới coi như yên tâm hơn.
Bây giờ ông ta có bốn đại cung phụng trợ giúp, còn có ba trăm tử sĩ và toàn bộ người trong gia tộc ủng hộ, ông ta không tin Diệp Hi Hòa kia đến cửa còn có thể còn mạng mà rút lui.
Đang suy nghĩ, đột nhiên có một tiếng nổ vang lên, ngoài cửa có một loạt tiếng động đáng sợ. Sau đó, bóng dáng của hơn chục bảo vệ nhà họ Trần gia ngã vào trong, người nổ tung, máu văng khắp nơi.
Trong nháy mắt tất cả mọi người vô cùng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thì thấy Diệp Hi Hòa đang sải bước nặng nề đi vào, tiện tay lại nhấc hơn hai mươi thi thể lên bốc hơi trong không trung.
"Diệp... Diệp Hi Hòa!"
Trần Vân Phi đập mạnh bàn đứng lên, gặp mặt kẻ thù, hai mắt đặc biệt đỏ, ông ta căm giận nhìn Diệp Hi Hòa nói.
"Trần Vân Phi, ba năm không gặp, con chó già ông vẫn sống tốt quá nhỉ? Trời không lo thì để tôi xử lý!"
Diệp Hi Hòa sải bước tiến vào như đi vào nơi không người, coi bốn đại cung phụng và ba trăm tử sĩ kia như không tồn tại.
"Tàn dư nhà họ Diệp, mày đứng lại!"
Đột nhiên, ông Lữ - một trong bốn đại cung phụng đứng ra.
Ông ta tên là Lữ Cự, là một người nóng tính, Tông sư 4 sao, mạnh hơn Lam Phượng Tường, vừa định tung Hỏa Cự quyền đã bị một bàn tay của Diệp Hi Hòa giết chết.
Chương 13: Huyết thư
Chết tiệt!! Đã xảy ra chuyện gì thế?!
Dưới tia chớp, Lữ Cự vừa thấy đã biến mất, không chỉ ba đại Tông sư mất cảnh giác, mà toàn bộ người nhà họ Trần và tử sĩ đều đờ người ra, im bặt.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước và biết Diệp Hi Hòa là cao thủ có thể giết ông Lam, nhưng không phải Triệu Đạt đã xác nhận rằng chắc chắn hắn phải dùng thủ đoạn mờ ám nào đó mới có thể giành chiến thắng à?
Nhưng tại sao ông Lữ trước mắt lại rơi vào kết cục như vậy?
"Dư nghiệt, mày quá lộng hành rồi đấy!! Xem chiêu đây!!"
Tuy ba người Triều Đạt, Khang Nhất Hào và Hoa Úy cũng vô cùng lo sợ nhưng vẫn không tin vào tà ma, trong cơn tức giận, ba người đã hợp sức tấn công Diệp Hi Hòa.
Cảnh giới của ba người họ đều là Tông sư 3 sao, nhưng họ còn chưa kịp chạm vào Diệp Hi Hòa đã bị một chưởng của hắn đập thành vũng máu.
Lúc này, Trần Vân Phi ngã phịch xuống ghế, cảm thấy cả người lạnh toát.
Không thể cứu vãn rồi.
Không phải khoa trương nhưng đó chính là bốn vị Tông sư có sức lực mạnh nhất của nhà họ Trần!!!
Cuối cùng lại bị Diệp Hi Hòa nhẹ nhàng đập chết như vậy, rốt cuộc thực lực của hắn đến đâu gì?!
Con cá lọt lưới ba năm trước đột nhiên trở về, liệu có thực sự gây ra một cơn sóng to gió lớn không?
"Giết, giết hắn, nhanh lên!!"
Đột nhiên, một thành viên nhà họ Trần hét lớn và ra lệnh cho ba trăm tử sĩ.
Ba trăm tử sĩ này là lực lượng cuối cùng mà nhà họ Trần tích lũy được, sau khi nghe được lời này, bọn họ đều sát khí đằng đằng, liều chết lao về phía Diệp Hi Hòa.
Tuy nhiên, số lượng nhiều hay ít không bao giờ có thể quyết định thắng bại của một trận chiến.
Chỉ thấy Diệp Hi Hòa tung chưởng thổi bay hàng trăm người bằng tay trái và hàng trăm người bằng tay phải. Chưởng khí mạnh mẽ đó đã nghiền đám tử sĩ bình thường này thành bã một cách dễ như trở bàn tay.
Bầu không khí trong cả căn biệt thự nhà họ Trần bị nhuộm đỏ do vũng máu nổ tung gây ra!
Ầm!!!
Diệp Hi Hòa lại tung ra một cú đá trực diện, đập một trăm tử sĩ còn lại thành từng mảnh, vẫn còn có thể nhìn thấy cảnh máu thịt lẫn lộn ở phía trước, nội tạng và ruột đều nằm trên mặt đất.
Lúc này, người nhà họ Trần đã hoàn toàn khiếp sợ!!
Bọn họ gào thét và chạy trốn khắp mọi hướng, nhưng Diệp Hi Hòa lại giơ một bàn tay ra, bên trên phủ đầy chân khí màu trắng và một cái đập qua không khí đã đập nát toàn bộ thành viên nhà họ Trần ngay lập tức.
Nhà họ Trần lớn mạnh như vậy, đột nhiên trong chốc lát chỉ còn lại một mình Trần Vân Phi.
"Ha, ha ha ha! Ha ha ha ha!!"
Đột nhiên, Trần Vân Phi đang ngồi liệt trên ghế bật cười lớn, còn chảy cả nước dãi, miệng méo mắt lệch, sùi bọt mép, toàn thân co giật.
"Không hay rồi!"
Diệp Hi Hòa cau mày, biết lão già đang sống sờ sờ này đã bị dọa chết khiếp.
Thân là một gia chủ cao cao tại thượng, đột nhiên liên tiếp hai đứa con trai bị giết chết, cả gia tộc đều diệt vong, ông ta có thể chịu được đòn chí mạng này mới là lạ.
Dưới sự kích thích mạnh mẽ sẽ bị suy sụp tinh thần và trở nên ngu ngốc.
Nhưng điều này không phải là vấn đề đối với Diệp Hi Hòa, có châm Thiên Sơn Băng Phách trong tay, đừng nói Trần Vân Phi chỉ là bị kích thích mới trở nên ngu ngốc, cho dù có là một lão già ngu ngốc mấy chục năm cũng có thể dễ dàng chữa khỏi.
Nhưng vào khoảnh khắc cực kì nguy cấp này, một cơn ớn lạnh đột nhiên từ phía sau truyền đến.
Hắn xoay người bắt lấy một kiếm đang đâm tới, cũng buộc người cầm kiếm phải lộ diện.
Mạt Tử Phong, cường giả Tông sư 5 sao.
Bởi vì chuyện xảy ra năm đó, Mạt Tử Phong đã nợ Trần Vân Phi một ân tình, ông ta hứa sẽ giúp Trần Vân Phi làm bất cứ việc gì, giết bất cứ ai.
Lúc này, khi ông ta vừa tới nhà họ Trần, sau khi nhìn thấy Diệp Hi Hòa diệt nhà họ Trần, ông ta đã âm thầm đâm kiếm từ phía sau, không ngờ lại bị Diệp Hi Hòa bắt được.
"Rắc" một tiếng, Diệp Hi Hòa đã dùng tay không bẻ gãy kiếm của Mạt Tử Phong!
Mạt Tử Phong sửng sốt, trong phút chốc đã nhanh nhẹn lùi về sau, kinh hãi nói: "Cao thủ! Không ngờ một Tân Hải nhỏ bé lại có người như cậu! Thực lực của cậu không thua kém gì Mạt Tử Phong tôi!"
Diệp Hi Hòa trở tay tung một chưởng về phía ông ta.
"Ha! Không biết tự lượng sức. Coi Mạt Tử Phong tôi là đất sét đấy à?"
Mạt Tử Phong cười khẩy, giơ cánh tay lên, cố gắng chặn một chưởng từ không trung của Diệp Hi Hòa.
Rắc một tiếng, cánh tay của ông ta theo đó mà gãy và nổ tung thành từng mảnh.
Giây tiếp theo, ông ta còn chưa kịp phát ra tiếng kêu đau đớn, dư âm của chưởng đó đã khiến ông ta nổ tung, hóa thành vũng máu.
Diệp Hi Hòa sải bước đến chỗ Trần Vân Phi, nhưng chỉ thấy Trần Vân Phi đã chết bất đắc kỳ tử chỉ vì một chút chậm trễ của hắn.
Mắt ông ta trợn trừng trừng như mắt cá chết, nhìn chằm chằm vào thứ gì đó như kinh khủng lắm và đến chết cũng không thể nhắm mắt.
Cho dù Diệp Hi Hòa có châm Thiên Sơn Băng Phách, cũng không có cách nào khiến một người đã chết sống lại.
Trong cơn tức giận, hắn đá Trần Vân Phi thành một vũng máu.
Lão già này chết cũng không đáng tiếc, nhưng Diệp Hi Hòa còn chưa kịp hỏi xem ai là chủ mưu gây ra vụ thảm án ba năm trước của nhà hắn thì manh mối đã đứt đoạn tại đây.
Nhưng Diệp Hi Hòa cũng không nản lòng, hắn biết cái chết của Trần Vân Phi mới chỉ là bắt đầu, mà không phải là kết thúc.
Hắn dùng ngón tay nhúng máu của Trần Vân Phi ở dưới đất, đi đến trước bức bình phong lớn trong phòng khách của nhà họ Trần và viết một dòng huyết thư: "Kẻ giết người là Diệp Hi Hòa.
Chặn nước, trùng sóng, nhất kiếm tri
Bạch Hồng Quan quay lại báo thù.(*)
(*) Trích thơ Đường Thẩm Bân, Chuyến du hành của kết khách thiếu niên (tạm dịch).
Ba năm trước, phàm là thủ phạm tham gia hủy diệt nhà họ Diệp của tôi, ba ngày sau đều phải đến quỳ lạy tại nghĩa trang của nhà họ Diệp để sám hối và giải thích mọi chuyện.
Nếu dám trông chờ vào may mắn thì cứ chờ tôi đến gõ cửa từng nhà, chu di tam tộc, chó gà không tha. Thân gửi!"
Viết xong mấy dòng chữ lớn này, Diệp Hi Hòa rời đi không thèm quay đầu lại.
Không lâu sau, Địch Quảng Đào dẫn theo một nhóm người của Sở Tuần tra đi vào thì nhìn thấy cảnh nhà họ Trần gia hỗn loạn và đẫm máu. Tuy bọn họ thấy nhiều biết rộng nhưng đều không tránh khỏi khiếp đảm, nôn oẹ mấy lần.
"Sở trưởng, vị thiếu gia nhà họ Diệp này điên cuồng quá rồi, anh ta đã một mình tiêu diệt hết nhà họ Trần ư?"
"Nghe nói nhà họ Trần có bốn đại cung phụng, đều là cao thủ cấp Tông sư, vậy mà cũng không ngăn cản được anh ta?!"
"Sở trưởng, anh thật sáng suốt vì lúc đó không để chúng tôi đắc tội sát thần này, nếu không..."
Một nhóm người của Sở Tuần tra âm thầm đổ mồ hôi lạnh, nghĩ đến việc trước đó đã chĩa súng vào Diệp Hi Hòa, thấy mình đúng là mạo hiểm làm liều.
Mà lúc này, Địch Quảng Đào cũng nghĩ lại còn rùng mình, anh ta vỗ nhẹ lên trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch của mình, sau đó cẩn thận đọc huyết thư do Diệp Hi Hòa để lại.
"Mau chụp huyết thư này lại và truyền đi khắp nơi để mọi người ở Tân Hải biết tất cả những chuyện đã xảy ra vào đêm nay."
"Truyền đi khắp nơi? Sở trưởng, làm vậy hình như không ổn lắm đâu? Nếu những gia tộc và thế lực khác biết tất cả những chuyện này đều do Diệp thiếu làm, chẳng phải anh ta sẽ trở thành mục tiêu công kích của dư luận ư?"
Địch Quảng Đào nghe vậy chế nhạo: "Mục đích của Diệp Hi Hòa khi viết bức huyết thư này chẳng phải là để trở thành kẻ thù chung của Tân Hải à?"
"Tuy rằng anh ta liều lĩnh nhưng cũng rất thông minh, để cho những kẻ hành hung năm đó chủ động xuất hiện, một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã."
"Chúng ta làm thế như thể đang giúp đỡ anh ta, tôi cũng muốn biết vị thiếu gia nhà họ Diệp ngày xưa này có thể điên cuồng đến mức nào..."
Chương 14: Nhặt xác xây mộ
Chẳng bao lâu, tin tức về việc nhà họ Trần bị tiêu diệt như thể có cánh, lan truyền đến mọi ngóc ngách của Tân Hải.
Nó đã gây ra sóng to gió lớn trong một nhóm người nào đó.
"Cái gì? Thiếu gia nhà họ Diệp ba năm trước đã trở lại rồi á? Hơn nữa, vừa trở về đã gây ra một trận gió tanh mưa máu, tiêu diệt nhà họ Mã, nhà họ Tô, Huyết Thủ Bang, nhà họ Trần..."
"Rốt cuộc hắn ta đã lột xác thành gì vậy? Theo tôi được biết, bang chủ Quách Côn của Huyết Thủ Bang là Tông sư và nhà họ Trần cũng có năm đại Tông sư trấn giữ."
"Đây gọi là đại nạn không chết ắt có hậu phúc à? Chờ đi, tôi thấy công cuộc trả thù của vị thiếu gia nhà họ Diệp này mới chỉ bắt đầu thôi, những hành động đáng sợ hơn nữa vẫn còn ở phía sau."
"Chẹp, đừng mong đợi quá nhiều. Đừng quên, chuyện xảy ra ba năm trước có liên lụy rất lớn. Hầu như tất cả các thế lực nổi bật ở Tân Hải đều tham gia vào vụ việc đó. Làm sao hắn có thể lật trời bằng sức mạnh của một mình mình chứ?"
"Dũng khí thật đáng khen, nhưng lại không nhìn nhận rõ hiện thực..."
Tại một gia tộc nào đó, một ông già trạc tuổi Trần Vân Phi đã sờ sờ chiếc nhẫn phỉ thúy của mình với thái độ khinh thường sau khi nghe tin đồn đang được bàn tán xôn xao.
"Cũng khá thú vị đấy, dư nghiệt nhà họ Diệp ư? Không ngờ lại có thể thoát chết và ngóc đầu trở lại. Đáng tiếc tuổi còn trẻ như vậy mà lại thích đi tìm chết!"
"Gia chủ, bây giờ tên nghiệt chủng tàn dư nhà họ Diệp này đang lan tin bảo ba ngày sau, tất cả những người có liên quan đến vụ việc năm đó hãy đến nghĩa trang nhà họ Diệp quỳ xuống và sám hối. Hắn đúng là cuồng vọng hết thuốc chữa! Chúng ta không thể để hắn ngang ngược như vậy được! Hay là để tôi dẫn người đi giết nhuệ khí của hắn đi!" Một người đàn ông trung niên đã chủ động xin đi giết giặc nói.
"Không cần vội."
Ông già xua tay, cười chế nhạo, nói: "Mặc dù tên nghiệt chủng đó khiến người ta ghét bỏ, nhưng trong trường hợp này, nhà chúng ta cũng không cần làm chim đầu đàn đâu, cứ yên tĩnh ngồi chờ trước đi. Sẽ có người không chịu nổi mà đi thăm dò chừng mực của hắn thôi."
Một nơi khác.
Ở một thế lực ngầm nào đó.
Một người đàn ông trung niên cũng nghe được báo cáo của cấp dưới, khóe miệng nở một nụ cười có chút tàn nhẫn mà lại đầy mỉa mai.
"Thiếu gia nhà họ Diệp? Ha ha, đúng là khiến người ta ngạc nhiên mà!"
"Một con chó rơi xuống nước thoát chết trong gang tấc còn muốn gây sóng gió? Hắn cho rằng tiêu diệt được nhà họ Trần và Huyết Thủ Bang hèn mọn là có thể coi trời bằng vung à?"
Mặc dù nhà họ Trần là gia tộc cấp một ở Tân Hải nhưng số lượng gia tộc cấp một cũng không ít nên thứ hạng của họ cũng không cao lắm.
Về phần Huyết Thủ Bang, bọn họ xếp cuối cùng trong bốn thế lực ngầm lớn và có thực lực yếu nhất. Mấy năm nay, nếu không phải bọn họ ôm được một cái đùi to, chủ động làm tay sai cho người đó thì e rằng bọn họ đã bị đá ra khỏi hàng ngũ bốn thế lực ngầm lớn từ lâu rồi.
"Đường chủ, ý của ngài là, không thể giữ lại tên dư nghiệt nhà họ Diệp này? Vậy đêm nay chúng ta qua đó xử lý hắn ạ?" Cấp dưới lập tức hỏi.
"Xử lý? Cứ ngồi chờ đi!"
Người đàn ông suy nghĩ một chút, xua tay nói: "Cơm ngon không sợ trễ. Hơn nữa, thời hạn ba ngày này không phải là do thằng nhóc đó tự đặt ra à?"
"Ba ngày sau, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng là nghĩa địa do thằng nhóc đó tự chọn."
"Tôi muốn xem xem, liệu trong ba ngày này, có thế lực nào khác quét sạch dư nghiệt đó hay không. Vậy thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều sức lực."
Cùng một thời gian, ở một trang viên sang trọng nào đó.
Một người đàn ông có thân phận đặc biệt nhanh chóng bước vào trang viên, sau khi được chỉ thị, anh ta đi đến trước chiếc giường ấm.
"Ông chủ, chuyện là như thế này. Tay sai Quách Côn mà chúng ta chọn đã bị dư nghiệt nhà họ Diệp giết chết. Huyết Thủ Bang tan rã, việc kinh doanh bị ảnh hưởng nghiêm trọng." Người đàn ông cúi người, nói.
Trên chiếc giường ấm áp là một mảnh im lặng.
Một lúc lâu sau, mới có người trả lời: "Thật không ngờ, tên dư nghiệt nhà họ Diệp này lại thay da đổi thịt, chuyện đã qua ba năm mà còn muốn lại nhắc chuyện cũ à?"
"Ông chủ, tên này cực kỳ kiêu ngạo, sau khi tiêu diệt nhà họ Trần, hắn lại để lại huyết thư, yêu cầu tất cả những người tham gia sự việc đó ba ngày sau đều phải chủ động nhận tội và sám hối, đồng thời giải thích mọi chuyện." Người đàn ông nói.
"Giải thích mọi chuyện? Ha ha ha!"
Trên chiếc giường ấm áp vang lên một tràng cười mỉa mai: "Tên này đúng là một tên ngu si tứ chi phát triển. Nếu thật sự biết rõ mọi chuyện năm đó, hắn sẽ bị dọa chết mất."
"Không nói thím hai Ô Tuệ Mị của hắn là do chính tay tôi giết chết, chỉ dựa vào việc lần này hắn dám giết Quách Côn thôi đã là tự đi tìm chết rồi, giết chó còn phải ngó mặt chủ!"
"Ông chủ, ý của ngài là?"
"Để La Diêm Thiên đi xử lý! Không phải cậu ta luôn muốn tôi giúp cậu ta tiến cử với nhân vật lớn đó ư? Chuyện này sẽ được coi là chiến công đầu của cậu ta. Sau khi xong việc thì đưa cậu ta đến gặp tôi."
"Rõ ạ!"
Nghĩa trang Diệp thị.
Trong trí nhớ của Diệp Hi Hòa, nghĩa trang này được xây dựng khi ông nội hắn còn sống, ý định ban đầu là trăm năm sau ông ấy sẽ được chôn cất ở đây, an giấc ngàn thu cùng tổ tiên.
Nhưng không ngờ huyết án ba năm trước đã khiến mọi người đều không còn xương cốt, chết không chỗ chôn thây, giờ đây chỉ còn lại những ngôi mộ trống.
Hử? Không đúng!!
Ngay lúc tâm trạng Diệp Hi Hòa đang nặng nề, đột nhiên hắn nhìn thấy nghĩa trang khác hẳn với tưởng tượng của hắn, không chỉ có mộ phần của tổ tiên hắn, mà... còn có cả mộ của tất cả những người đã chết ba năm trước!!
Nhìn thoáng qua, mộ mọc nhiều như rừng: Mộ của Diệp Cửu Tiêu, mộ của Diệp Thiên Hồng, mộ của Tần Lạc Y, mộ của Diệp Thiên Uyên, mộ của Ô Tuệ Mị...
Trong đó, Diệp Cửu Tiêu là ông nội của hắn, Diệp Thiên Hồng và Tần Lạc Y là cha mẹ của hắn, còn Tần Lạc Y và Diệp Thiên Uyên và Ô Tuệ Mị lần lượt là chú hai và thím hai của hắn, tức là cha mẹ ruột của Diệp Hình Vũ...
Thậm chí phía sau còn có bia mộ của chính Diệp Hi Hòa và em gái Diệp Hình Vũ.
"Đây là... Ai đã nhặt xác xây mộ cho cả nhà tôi?!"
Diệp Hi Hòa kinh ngạc vô cùng, hắn không ngờ rằng trong mối nguy hiểm của ba năm trước lại có người có thể nhặt xác xây mộ cho cả gia tộc hắn, để tất cả những linh hồn bị oan ức có nơi thuộc về.
"Ở Tân Hải còn có người trọng tình nghĩa với nhà họ Diệp tôi như vậy ư?"
Diệp Hi Hòa có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được một người nào dám mạo hiểm như vậy.
Nhưng tạm thời hắn không nghĩ tới nữa, cuối cùng thì việc có thể để cho người trong tộc mình sau khi chết được chôn xuống mồ, đã xoa dịu sự tiếc nuối lớn lao trong lòng hắn.
"Ông nội, cha, mẹ, mọi người yên tâm!"
"Bây giờ con trở lại, con nhất định sẽ gột sạch oan khuất ba năm trước của mọi người, để an ủi linh hồn của mọi người trên thiên đường."
"Con sẽ không buông tha cho bất kỳ kẻ nào ra tay với nhà họ Diệp, nhất định con sẽ tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau sự việc ba năm trước, lăng trì xử tử hắn, lấy máu hắn hiến tế mọi người."
Ngay lúc Diệp Hi Hòa đang lập lời thề nặng nề với rừng bia mộ, đột nhiên, một cảm giác nguy hiểm từ phía sau truyền đến. Vù vù vù, có hơn chục mũi kim độc phi đến.
Hắn dùng tay trái bắt lấy những chiếc kim độc, quát hỏi: "Ai đó?"
"Ha ha, quả nhiên không hổ là người có thể giết chết Cao Viễn Vượng, cũng có chút bản lĩnh đấy!"
Khi lời nói u ám vừa dứt, một ông già mặc áo dài nam màu xám dẫn theo một số đệ tử chậm rãi xuất hiện trong nghĩa trang.
Cả người Diệp Hi Hòa tràn đầy sát ý.
Nghĩa trang là nơi an nghỉ của tổ tiên, nhưng lại có những thứ không rõ lai lịch này đến phá hoại phong thủy và làm bẩn mặt đất của nghĩa trang bằng đôi chân bẩn thỉu của họ.
"Ầm!!!"
Hắn không nói một lời, giơ một bàn tay lên vỗ vào không trung, lực bàn tay dâng trào mãnh liệt khiến một người biến thành vũng máu ngay tại chỗ.
Chương 15: Cướp bóc
"Đệt mợ! Cái quỷ gì vậy!!"
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, ông già mặc trường sam xám túm lấy một tên đệ tử bên cạnh, khó khăn lắm mới ngăn được một chưởng đập phát thành vũng máu của Diệp Hi Hòa!
Đệ tử bị kéo ra chết thay bị đập bét, máu me phun đầy lên mặt ông ta!
Ông già mặc trường sam xám sợ hãi lui về phía sau, nhìn kỹ lại Diệp Hi Hòa, thằng nhãi này thật hung hãn, không nói được là giết người luôn!
"Ngông cuồng! Cậu ngạo mạn quá rồi đấy, cậu lại giết thêm một người của Quỷ Y môn ta rồi!" Ông già tức giận nói.
Quỷ Y môn?
Chẳng trách ban nãy ông già này nhắc đến một người họ Cao, hóa ra ông ta cũng là truyền nhân của Quỷ Y môn giống như Chu Bân.
Diệp Hi Hòa không nhiều lời, lập tức tung chưởng thứ hai định giết chết lão đầu tôm này!
"Đợi đã!!"
Ông già mặc trường sam xám sợ hãi hoảng hốt, vội vàng thét lên: "Cậu trai trẻ kia, đừng có ngạo mạn quá! Chẳng lẽ cậu không nhận ra mình bị trúng châm độc của ta, dần mất đi sức lực sao?"
Châm độc?
Diệp Hi Hòa nhìn bàn tay của mình.
"Ha ha ha! Ta chính là trưởng lão Quỷ Y môn, Hách Kinh Phong, sở trường là ngâm độc và đánh lén, ban nãy ta đã tung Châm Huyết Đoạn Hồn cực độc do chính tay ta luyện ra, bây giờ cậu chỉ là nỏ mạnh hết đà, đừng hòng giãy dụa nữa!"
Hách Kinh Phong đắc ý cười to, ngay sau đó đã bị Diệp Hi Hòa tung chưởng đập nát thành vũng máu!
Châm độc cái con khỉ!
Hơn nữa Diệp Hi Hòa đã được Yêu Cơ thay thận đổi máu, thể chất khác hẳn với người thường, bách độc bất xâm.
Chỉ riêng chuyện hắn và Yêu Cơ cùng tắm trong bồn nước thuốc Thiên Sơn cũng có tác dụng ngăn cản mọi loại độc, Quỷ Y môn cỏn con đấy là muốn đến tấu hề à!
Rầm!!
Sau khi tận mắt chứng kiến trưởng lão Hách Kinh Phong bị đánh chết, mấy tên đệ tử đi theo Hách Kinh Phong lập tức quỳ xuống, run lẩy bẩy trước mặt Diệp Hi Hòa như gặp ma quỷ!
Đáng sợ quá, tên thanh niên này đáng sợ quá!!!
Chỉ một bàn tay mà hắn đã đập tan người thành vũng máu, điều quan trọng là trưởng lão Hách không chỉ là cao thủ ngâm độc mà còn là cường giả Tông sư 6 sao nữa!
Vừa đối đầu với nhau đã tan thành mây khói rồi!
"Mấy người là đệ tử Quỷ Y môn sao?"
Diệp Hi Hòa chậm rãi bước đến trước mặt mấy tên đệ tử.
"Đúng vậy!! Xin đại nhân tha mạng!!! Chúng tôi chỉ đi theo trưởng lão Hách thôi, chúng tôi không biết gì cả!!"
Mấy người nọ điên cuồng dập đầu với Diệp Hi Hòa, đập đến rách cả trán!
Diệp Hi Hòa lạnh lùng cười một tiếng, chỉ coi như bọn họ đang làm trò.
Không biết gì cả? Lừa quỷ à? Hắn chẳng nghi ngờ việc nếu lúc này hắn bị châm độc của tên Hách Kinh Phong đánh ngã quỵ thì đám người này sẽ bỏ đá xuống giếng, xông lên bổ thêm một đao ngay!
"Quỷ Y môn đến tính sổ với tôi sao?"
Diệp Hi Hòa hờ hững hỏi.
"Vâng! Cao Viễn Vượng bị anh giết lần trước là cao đồ của trưởng lão Hách, ông ta cảm nhận được Cao Viễn Vượng đã bị anh giết chết nên tự mình xuống núi tìm anh để trả thù…"
Một đệ tử lắp bắp trả lời.
"Quỷ Y môn các người có chữ ‘Y’ trong tên thì chắc là lập nghiệp nhờ nghề y, giấu không ít dược liệu nhỉ?" Đột nhiên Diệp Hi Hòa hỏi.
"À, vâng!"
Dù mấy đệ tử Quỷ Y môn không biết Diệp Hi Hòa có ý gì nhưng vẫn nói: "Quỷ Y môn chúng tôi được xem là môn phái về y dược lớn nhất Tân Hải, nhập đạo bằng nghề y, võ thuật chỉ là phụ, kết hợp võ thuật và y dược, quỷ thần cũng khó lường…"
"Thế thì tốt, mấy người mau về nói cho chưởng môn của mấy người mang hết dược liệu quý giá nhất trong môn phái đến Tân Hải cho tôi, địa chỉ là biệt thự nhà họ Diệp!"
Diệp Hi Hòa hờ hững nói: "Không được để lại cái nào, tôi sẽ xem xét tình hình mà giảm bớt hai lần các người đắc tội với tôi, nếu không làm theo thì cứ đợi tôi tự mình đuổi tới tận môn phái giết người cướp của đi, lúc đó các người còn chẳng giữ được mạng mà mất mạng cả gia đình đấy!"
Mấy đệ tử Quỷ Y môn ngạc nhiên ngẩng đầu, trợn tròn mắt nhìn Diệp Hi Hòa với ánh mắt không thể tin nổi.
Nghe mà xem, đây là tiếng người nói à?
Bọn họ đi đường xá xa xôi với trưởng lão Hách đến vốn định báo thù, nào ngờ lại thành đi chuyển phát nhanh, đã bị cướp lại còn phải nộp hết dược liệu quý của môn phái.
"Đại nhân, chuyện này…"
"Anh có ý kiến gì à?"
Diệp Hi Hòa liếc mắt nhìn tên đệ tử này.
"Không, không dám! Chúng tôi sẽ về báo không sót một chữ cho chưởng môn!"
Mấy tên đệ tử bị dọa vỡ mật, vội vàng dập đầu với Diệp Hi Hòa.
"Thế mau cút đi! Nhớ mang đến trong vòng một ngày, quá giờ tôi sẽ không đợi nữa!"
Mấy tên đệ tử thầm nghiến răng nghiến lợi, khinh người quá đáng mà, chưa từng nghe ai bảo đi cướp còn hạn chế thời gian nữa.
Nhưng bọn họ không dám thể hiện ra mặt mà chỉ dập đầu liên tục: "Được! Lần này chúng tôi sẽ về truyền đạt lại…"
"Đợi đã!"
Diệp Hi Hòa thấy mấy tên đệ tử này định đứng dậy, không đổi sắc mặt nói: "Đi báo tin đâu cần nhiều người thế chứ?"
Hắn vỗ tay giữa không trung làm mấy tên đệ tử nổ tung thành vũng máu tại chỗ, chỉ còn một tên cuối cùng tè cả ra quần, đâu dám suy nghĩ linh tinh trong lòng nữa, vội vàng kêu gào chạy ra ngoài!
Diệp Hi Hòa quay đầu lại nhìn bia mộ của chú hai Diệp Thiên Uyên và thím hai Ô Tuệ Mị, trầm giọng nói: "Chú hai, thím hai, hai người cứ yên tâm, bây giờ cháu đã tìm được Tiểu Vũ, con bé cũng phải chịu khổ nhiều nhưng cháu sẽ chăm sóc tốt cho con bé. Có cháu ở đây, sẽ không có ai dám bắt nạt con bé nữa, hai người dưới suối vàng có biết cũng nhắm mắt yên lòng!"
Hắn cướp Quỷ Y môn không phải là vì để ý đến dược liệu của đối phương, cũng không phải là không tự tin với châm Thiên Sơn Băng Phách của mình.
Mà hắn chỉ muốn giúp Tiểu Vũ khỏi hẳn, ngoài việc chữa trị bằng châm băng ra, tốt nhất là Tiểu Vũ vẫn cần phải ngâm nước thuốc hàng ngày!
Như thế thì khi thuốc ngấm vào người mới khỏi nhanh hơn, có thể đứng dậy sớm hơn!
Sau khi tạm biệt người nhà, Diệp Hi Hòa rời khỏi nghĩa trang, quay về nhà họ Diệp.
Vừa mới về biệt thự hắn đã giật mình, dụi mắt mấy lần tưởng mình nhìn lầm.
Lúc này trời đã sáng lên nên hắn có thể thấy rõ ràng căn biệt thự vốn rách nát, hoang tàn của mình giờ trở nên rực rỡ hẳn lên.
Có không ít nhân viên vệ sinh đang nhiệt tình quét vôi tô tường, không ngừng chuyển rác thải, cỏ dại, thậm chí cả những đồ cũ ra ngoài, đổi thành đồ mới.
Điều này làm sắc mặt Diệp Hi Hòa lạnh như băng, lập tức lao tới!
Trong sân biệt thự, ba người xuất hiện tối qua vẫn còn ở đây, gồm có Lâm Chỉ Huyên, Tống cung phụng và Triệu Quy Di.
Lúc này Lâm Chỉ Huyên đang chỉ trỏ mấy người nhổ cỏ như nữ chủ nhân, xử lý sạch sẽ cỏ dại còn sót lại trên sân sau nhà họ Diệp, trồng một ít cây xanh vào.
Lúc liếc nhìn qua, những ngọn núi giả và ao hồ đều được quét dọn sạch sẽ, mọi thứ giống hệt như ba năm trước!
"Cô đang làm gì vậy?"
Diệp Hi Hòa u ám bước đến trước mặt Lâm Chỉ Huyên, giọng nói không có ý tốt.
"Anh, anh về rồi à?"
Không biết tại sao mà lúc thấy Diệp Hi Hòa xuất hiện đột ngột, Lâm Chỉ Huyên vẫn cảm thấy phải cẩn thận, có lẽ là hành động thô bạo của tên này tối qua khiến cô ấy vẫn còn sợ.
Đương nhiên cũng có thể là vì những chuyện Diệp Hi Hòa làm tối qua đã truyền đến tai cô ấy khiến cô ấy vô thức né tránh đại thiếu nhà họ Diệp này.
"Tôi dọn dẹp sân vườn và nhà giúp anh, quét dọn tất cả mọi căn phòng nữa, nhà anh bẩn quá, ba năm không có người ở nên tro bụi và mạng nhện bám đầy, tôi thấy…"
"Ai cho cô quyền làm thế?"
Diệp Hi Hòa không đợi Lâm Chỉ Huyên nói xong đã bóp cổ cô ấy kéo lại gần.
Thấy vậy, sắc mặt Tống cung phụng lập tức thay đổi, vội vàng bước tới: "Diệp thiếu bớt giận! Tiểu thư nhà tôi không có ý gì khác, chỉ muốn giúp anh mà thôi, mong anh giơ cao đánh khẽ!"
Giúp đỡ?
Diệp Hi Hòa cười nhạo, bọn họ nghĩ hắn là trẻ ba tuổi hay sao? Không có việc gì thì chẳng tự dưng lại chạy đến đây, còn làm những chuyện này giúp mình thì chắc chắn là có ý đồ, muốn lợi dụng hắn thì cô ấy còn non lắm!