-
Chương 91-95
Chương 91: Bây giờ hoả khí của tôi đang vượng đây
Nghe Long Lăng Vân nói vậy, Diệp Hi Hòa càng trở nên im lặng!
Vị sư tỷ này rốt cuộc những gì trong đầu vậy, tại sao mình lại không giải thích rõ ràng được chứ?
Huống hồ, trước yêu cầu này của Long Lăng Vân, hắn không biết giải thích làm sao, lần đầu tiên của hắn mất từ lâu rồi, rõ ràng là trao cho sư tôn…
Trước khi xuống núi, lại còn đại chiến với Yêu Cơ thêm mười giờ nữa…
"Sư tỷ, đệ không hiểu tỷ vừa nói gì cả. Sư đệ trong sáng hơn tỷ tưởng tượng nhiều lắm."
Nói xong, Diệp Hi Hòa quay gót bỏ đi.
Để lại một mình Long Lăng Vân đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn im lìm.
"Hừ! Còn giả vờ với ta nữa. Đã làm hai cô gái kia gọi bằng "chủ nhân" rồi mà… Đúng là kẻ ăn không hết người lần không ra."
Nói xong, Long Lăng Vân hừ lạnh. Bỗng nhiên, đôi mắt xinh đẹp hơi đảo nhẹ, cô lấy điện thoại ra gọi cho Bát sư tỷ.
Cô nói với Bát sư tỷ vẫn đang chờ mong là hiện giờ Diệp Hi Hòa không có thời gian để ý đến tỷ. Quả nhiên, Bát sư tỷ tức điên người, kêu gào ầm ĩ!
Sau khi rời khỏi sân bay, Diệp Hi Hòa gọi điện cho Mikami Yua. Không lâu sau, Mikami Yua lái một chiếc SUV chống đạn tới đây.
Diệp Hi Hòa lên xe, ngồi ở hàng ghế sau, thản nhiên nói: "Về Tân Hải."
Mikami Yua bắt đầu lái xe ngay lập tức.
Lúc này, ở phía sau xe còn có Ei Hatano.
Thấy tâm trạng của Diệp Hi Hòa có vẻ không tốt lắm, cô ả bèn chủ động dựa lại gần, đưa bàn tay ngọc ngà thon thả ra, định xoa bóp thư giãn thả lỏng gân cốt giúp Diệp Hi Hòa.
"Làm gì đấy?"
Diệp Hi Hòa mở mắt, lạnh lùng hỏi.
"Chủ nhân, Ei muốn hầu hạ, để ngài được thư giãn thoải mái một chút." Ei nhanh miệng đáp.
"Cút! Bây giờ hoả khí của tôi đang vượng đây!"
Diệp Hi Hòa sỗ sàng nói.
Nghe vậy, Ei Hatano há to miệng, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lập tức đỏ lựng lên.
Cô ả giống Mikami Yua, cũng đến Đại Hạ đã rất lâu rồi, biết rất nhiều văn hoá và tiếng lóng của Đại Hạ…
Ví dụ như câu "hoả khí vượng" này, nó xuất phát từ bộ phim điện ảnh Hongkong kinh điển "Người trong giang hồ", chủ nhân nói câu này là để ra ám hiệu kêu mình phải giải nhiệt giúp ngài ấy bằng cơ thể…
Ei Hatano không thèm quan tâm đến Mikami Yua đang lái xe ở ghế trước, cô ả lập tức đưa bàn tay thon thả ra, định cởi quần Diệp Hi Hòa.
"Cô làm cái gì thế?"
Diệp Hi Hòa nhíu mày hỏi.
"Chủ nhân, hoả khí của ngài đang rất vượng, Ei có thể giải nhiệt cho ngài. Ngài chỉ việc ngồi thôi, không cần làm gì cả, việc còn lại cứ giao cho Ei…"
Ei ngước gương mặt tuyệt mỹ rung động lòng người lên, vừa nhìn Diệp Hi Hòa say đắm vừa nói.
Diệp Hi Hòa im bặt, giờ mới biết vừa nãy cô ả này đã hiểu lầm điều gì!
Quả nhiên, không hổ là đàn bà Nhật Bản, trong xương đã có sẵn gen này. Bây giờ hắn bắt đầu cảm thấy câu dặn dò cuối cùng của sư tỷ là rất thiết thực!
"Cô cút xa một chút, tôi không cần cô làm việc này, bớt làm phiền tôi đi!"
Diệp Hi Hòa không nhịn được mà nói.
Nói thật lòng, đối mặt với dáng vẻ này của Ei Hatano, hắn cũng có chút khô nóng.
Suy cho cùng thì thận rồng và máu kỳ lân không có lúc nào là không dằn vặt hắn, nhu cầu của hắn thật sự rất lớn!
Dù vậy, làm sao hắn có thể ban thưởng thứ vật chất quý giá của mình cho đám đàn bà Nhật Bản này?
Đôi bên chỉ là quan hệ nô lệ mà thôi, ít nhất thì giai đoạn trước mắt hắn chưa nghĩ tới việc sử dụng đến hai con ả này.
Ei Hatano nhìn Diệp Hi Hòa với vẻ khó hiểu, còn tưởng rằng chán ghét mình không có kinh nghiệm, chê mình làm không tốt.
Vì vậy, cô ả âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, sau này nhất định phải xem thật nhiều giáo trình về phương diện kia, để hầu hạ chủ nhân tốt hơn nữa…
Đúng lúc này, Mikami Yua đang ngồi cầm lái ở phía trước bỗng đột ngột đạp ga, ép xe dừng lại.
"Chủ nhân, có biến!"
Cô ta nhìn chằm chặp về phía trước, nói.
Diệp Hi Hòa hơi cau mày, dõi mắt nhìn theo, lập tức trông thấy có một đám người đang đứng chặn đường ở đằng trước!
Đằng sau đó còn có hơn mười mấy chiếc xe màu đen, quanh mỗi thân xe đều có một nhóm người cầm theo hung khí.
Ngoài ra, mấy chục kẻ võ giả khá mạnh đứng trước đầu xe, lạnh lùng trừng mắt về phía chiếc SUV, có vẻ là đặc biệt nhắm người bên trong xe!
Hoả khí trong lòng Diệp Hi Hòa vốn đang bốc lên ngùn ngụt, một cước đạp mở cửa, xuống xe.
Mikami Yua và Ei Hatano cũng lập tức theo sau, lấy ra kunai.
"Diệp Hi Hòa?"
Một trong tám kẻ đang đứng trước đoàn hơn trăm người kia cười lạnh, nói: "Cuối cùng cũng đợi được mi rồi, không uổng công bọn ta phí phạm thời gian!"
"Các người là ai?"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.
Hắn đã nhìn ra thực lực của tám người kia. Hai người đứng đằng trước có thể sánh bằng chiến thần hắn từng đụng độ, có một đại Võ tướng 3 sao, một đại Võ tướng 1 sao.
Sáu kẻ còn lại không đáng nhắc tới, thoạt nhìn đều là Võ tướng 2 hay 3 sao. Về phần đám thủ hạ cầm vũ khí bình thường kia thì đúng chuẩn một đám tép riu nhãi nhép.
"Mày mau quên thật đấy. Trước đây không lâu mày đã giết ai ở bệnh viện Giang Đông này, mày quên rồi hả?"
Đại Võ tướng 3 sao kia cười gằn, nói: "Hôm nay, bọn ta phụng lệnh Đại tiên sinh, đến đây bắt mày đền mạng cho thiếu gia!"
Diệp Hi Hòa vừa nghe thế đã biết đối phương là người nhà của tên họ Sầm trong bệnh viện kia.
Hắn từng nghe Long Lăng Vân nhắc đến nhà họ Sầm, hình như bọn chúng cũng thuộc hàng thượng đẳng có chút chỗ đứng ở tỉnh này. Nhưng mà… Chúng thực sự dám tìm mình để đâm đầu vào chỗ chết à?
"Mikami Yua, Ei Hatano, đám người còn lại giao cho các cô đấy. Hai đại Võ tướng để tôi."
"Tuân lệnh, chủ nhân!!"
Mikami Yua và Ei Hatano lập tức xoè kunai, sát khí tuôn ra ào ạt!
"Mẹ kiếp, thứ nhãi nhép Tân Hải nhà ngươi oách thật đấy. Mày còn thu nhận hai con quỷ nhỏ Nhật Bản này để hưởng lạc hả? Trông non thật, đợi lát nữa ông chém chết mày xong, ông đât sẽ húp hai em thay phần mày. Ông đây chưa bao giờ chơi loli Nhật Bản đâu!"
Tên đại Võ tướng 1 sao là kẻ xốc nổi, đang bô bô cái mồm, chưa kịp nói hết câu đã bị Diệp Hi Hòa vả một phát tan thành làn sương máu.
Cảnh tượng này khiến tay của đại Võ tướng 3 sao và những người còn lại khẽ run rẩy!
Cái đéo gì đây!!!
Không ngờ tên thiếu gia Tân Hải bị diệt tộc này có sức mạnh khủng bố đến thế, chỉ một cú tát đã vả chết đại Võ tướng 1 sao dễ như bỡn vậy?!
Điều đáng hận nhất là trước đó bọn chúng đã làm theo lời căn dặn của Sầm Dương đại tiên sinh mà đi điều tra Diệp Hi Hòa trước. Nhưng, chúng lại không phát hiện hắn bá đạo đến thế này. Chẳng phải cùng lắm thì hắn cũng chỉ có thể giết chết một vài tên Thái Đấu và đại Thái Đấu hay sao?
"Giết!!!"
Đột nhiên, Mikami Yua và Ei Hatano không cho bọn hắn quá nhiều thời gian để hoảng hốt, song song tiến lên giết chóc!
Mikami Yua dư sức giải quyết bọn người sử dụng vũ khí thông thường, Ei Hatano cũng giết hết đám Võ tướng võ giả 2,3 sao dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, hai người còn là ninja, thân pháp nhanh nhạy, tốc độ chớp nhoáng, lập tức giết sạch đám người nhà họ Sầm kì đà cản mũi này. Những nơi họ đi qua đều là máu xương bung bét, cực kì bi thảm!
"A…"
Tên đại Võ tướng 3 sao sợ kinh hồn bạt vía, vừa định ra tay lại thấy ánh mắt lạnh như băng của Diệp Hi Hòa đã nhắm đến mình!
Ngay sau đó, Diệp Hi Hòa chuẩn bị tát chết tên đại Võ tướng 3 sao kia, đột nhiên, đúng lúc này lại nhận được một cú điện thoại, khiến sắc mặt hắn lập tức thay đổi 180 độ!!
Chương 92: Nỗi sợ hãi đã ăn sâu bén rễ
"Diệp Hi Hòa người Đại Hạ, con chó cấp dưới của mày đang ở trong tay bọn tao! Nếu như không muốn hắn chết, thì lập tức đến sân thượng tập đoàn Anh Hoa, mỗi một phút chậm trễ, thì bọn tao sẽ cắt một miếng thịt trên người nó, khà khà khà khà!"
Ở đầu dây bên kia điện thoại, rõ ràng là giọng nói của người Nhật Bản, chất giọng the thé, vô cùng âm u lạnh lẽo.
Tập đoàn Anh Hoa?
Đám người Nhật này, thế mà vẫn dám tồn tại lòng tham không chịu bỏ?
Cơn giận dữ bùng nổ điên cuồng dâng cao trên người Diệp Hi Hòa!
Ban đầu, hắn giết Junichi Okada ở quán trà đạo, bị sát thủ quốc tế phá hỏng, lại không thể bắt sống Phong Dục Lân, vì thế mà không thể nào hỏi ra được vị trí của cục viễn chinh Nhật Bản, đã vô cùng giận dữ.
Lúc này, đám người Nhật lại còn không sợ chết tìm tới cửa, thật đúng là hợp ý hắn.
"Được! Tôi sẽ qua đó, nhưng tốt nhất là các người nên bảo đảm an toàn cho người của tôi, nếu không, kết cục của người Nhật Bản các ông đã được định sẵn rồi đấy."
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.
Hắn không hỏi người bị bắt là ai, bởi vì bất kỳ ai có quan hệ với hắn mà bị bắt, hắn đều chỉ sử dụng một cách đó là giết chết người bắt cóc mới thôi.
"Yên tâm đi, trước khi mày đến, người này sẽ được an toàn, nhưng chẳng lẽ mày không muốn nghe giọng của hắn ta sao? Này, tên vô dụng kia, nói chuyện với chủ nhân của mày đi, không phải vừa rồi mày kiên cường lắm sao? Để cho hắn biết mày đang trong tay bọn tao."
Cái gã Nhật Bản chất giọng the thé kia, rõ ràng đang nói gì đó với con tin.
Nhưng con tin lại không chịu đồng ý, cũng không chịu lên tiếng.
"Bốp bốp! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, một con chó Đại Hạ hèn mọn, muốn chết mà!"
Sau đó chỉ nghe thấy phốc một tiếng, âm thanh máu thịt bay ra.
"Á!!!"
Lần này cuối cùng Diệp Hi Hòa cũng đã nghe thấy, thế mà lại là giọng của Liễu Thành Chí.
Mà rốt cuộc Liễu Thành Chí cũng không chịu được nữa, sở dĩ ông ta không chịu lên tiếng, là bởi vì không muốn mình làm liên lụy đến Diệp Hi Hòa.
Nhưng đám người Nhật Bản này lại giày vò ông ta bằng những cách không ai chịu nổi, ông ta chỉ có thể hét lạc cả giọng: "Diệp thiếu! Ngài đừng tới! Mặc kệ tôi, đám chó Nhật Bản này có chuẩn bị, bọn chúng..."
Nhưng âm thanh đã bị cắt đứt, chỉ nghe thấy tên người Nhật Bản có chất giọng the thé đạp một cước, sau đó là tiếng kêu rên đau đớn khổ sở.
Vẻ mặt Diệp Hi Hòa lạnh lẽo: "Chú Liễu, đợi cháu."
Cúp điện thoại, hắn đưa mắt nhìn võ giả Đại võ tướng 3 sao kia, thấy thế mà đối phương muốn nhân lúc hắn dành thời gian nghe điện thoại, lén lút chạy trốn.
Một Đại võ tướng ba sao, nhân lúc người ta không đề phòng muốn bôi dầu vào chân bỏ chạy, không cần mặt mũi, Diệp Hi Hòa đánh ra một chưởng đã biến hắn ta thành một đống thịt vụn.
Trong lúc này, điện thoại của hắn lại vang lên, lấy ra xem là Lâm Chỉ Huyên gọi điện tới.
Nhưng sau khi nghe điện thoại, lại nghe thấy tiếng khóc rối rít của Liễu Thi Nghiên: "Anh Diệp ơi, em không liên lạc được với cha. Hình như ông ấy bị bắt đi rồi, anh có liên lạc được với ông ấy không?"
Thì ra, sáng nay Liễu Thành Chí đưa Liễu Thi Nghiên đến nhà họ Diệp xong, Liễu Thi Nghiên đã ở lại nói chuyện cùng Diệp Hinh Vũ, mà Liễu Thành Chí thì nhớ kỹ sứ mạng của mình, đến tập đoàn Diệp thị giúp đỡ Diệp Hi Hòa quản lý sắp xếp lại sản nghiệp của nhà họ Diệp.
Thật không ngờ, sau đó ông ta mất liên lạc, làm thế nào cũng không thể liên lạc được, cho nên Liễu Thi Nghiên rất lo lắng, mượn điện thoại của Lâm Chỉ Huyên để gọi điện cho Diệp Hi Hòa.
"Anh đã biết rồi. Thi Nghiên, em yên tâm đi, anh sẽ đưa chú Liễu bình an trở về, em đừng lo lắng." Diệp Hi Hòa bình tĩnh nói.
"Huhu, anh Diệp, đều tại em không tốt, có phải là em đã liên lụy đến cha không? Có phải ông ấy bị người nhà họ Cẩu bắt đi không? Chắc chắn là Cẩu Vượng, hắn... hắn ta có thù tất báo???..."
Diệp Hi Hòa thầm thở dài một hơi, cô bé ngốc này, thảo nào lại tự trách mình như vậy, thì ra là tự suy diễn sự mất tích của cha với nhà họ Cẩu, cho rằng bản thân đã làm liên lụy đến cha mình...
"Thi Nghiên, đừng nghĩ lung tung, em cứ ở nhà yên tâm chờ đợi, anh sẽ trả chú Liễu hoàn hảo khỏe mạnh về cho em."
Diệp Hi Hòa nói xong rồi mới cúp điện thoại.
Mà lúc này, Ei Hatano và Mikami Yua, đã giải quyết hết đám cấp dưới và võ giả của nhà họ Sầm, cả hai trở về bên cạnh Diệp Hi Hòa: "Chủ nhân, đã xảy ra chuyện gì?"
Khuôn mặt Diệp Hi Hòa không có cảm xúc gì, nhìn Ei Hatano: "Cô không cần về Tân Hải nữa, nhà họ Sầm cô hãy đi giải quyết, tịch thu hết cả nhà, gà chó cũng không tha."
Ei Hatano ngớ người, lập tức nói: "Vâng thưa chủ nhân!"
Diệp Hi Hòa suy nghĩ một lát, lại cầm bàn tay trắng như tuyết của cô ả, nhanh chóng vẽ ra mười đạo chân khí trên lòng bàn tay.
Có mười đạo chân khí này, cho dù nhà họ Sầm có cao thủ nào mạnh hơn Ei Hatano, thậm chí là cấp Đại Võ tướng đi chăng nữa, thì cô ả cũng sẽ không chết dễ dàng.
Có lẽ Ei Hatano chưa từng được chứng kiến bản lĩnh này của Diệp Hi Hòa, tò mò hỏi: "Chủ nhân, đây là..."
"Chị Ei, đây là khí của chủ nhân! Ngài ấy cho chị đó! Chị có thể thử một chút, khí của chủ nhân lợi hại lắm, chị có thể giết hết tất cả nhờ nó."
Mikami Yua đã từng đích thân trải nghiệm, lập tức kích động nói.
Con ngươi xinh đẹp của Ei Hatano khẽ động, vội vàng nói với Diệp Hi Hòa: "Xin chủ nhân hãy yên tâm, Hatano nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Sau đó cô ả bèn sử dụng nhẫn thuật, nhanh chóng biến mất.
"Lên xe!"
Diệp Hi Hòa cũng không nhiều lời, tiếp tục để Mikami Yua lái xe, đánh giết về Tân Hải.
Trên xe, cuối cùng Mikami Yua cũng biết có người Nhật Bản gây chuyện, lần này còn bắt cả cấp dưới của chủ nhân.
Ngay cả cô ta cũng không thể hiểu nổi, người Nhật Bản thuộc bên nào mà lại tới tìm chủ nhân gây phiền phức, dù sao thì Tsuyoshi Domoto và Junichi Okada vừa mới chết cách đây không lâu, chẳng lẽ lại là cục viễn chinh Nhật Bản?
Nhưng cũng không thể nào chứ, nếu như là cục viễn chinh Nhật Bản, thì khả năng lớn là đã ra tay ở Giang Đông rồi, còn cần tới tận Tân Hải để bắt con tin sao? Cho nên đại khái khả năng cao là...
Mikami Yua rất nhanh đã nhớ ra, nhưng lại không dám chắc, chỉ theo bản năng lo lắng trong lòng...
Không lâu sau xe đã trở về Tân Hải, theo như yêu cầu của Diệp Hi Hòa, thì lái thẳng tới tập đoàn Anh Hoa.
Diệp Hi Hòa không nói hai lời xuống xe đi thẳng vào tập đoàn, Mikami Yua cũng nhanh chân đi theo, hai người đi thang máy lên tầng cao nhất, rồi lên sân thượng.
Khi nhìn thấy phía trên xuất hiện mười mấy bóng người, khuôn mặt Mikami Yua trắng nhợt ngay tại chỗ.
Bởi vì, cô ta đã đoán đúng rồi, lần này tới Tân Hải là một nhân vật không hề tầm thường!!!
"Chủ nhân, bọn chúng là..."
Mikami Yua cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệnh.
"Cô biết sao?"
Diệp Hi Hòa ngừng bước, hờ hững hỏi.
"Ừm."
Mikami Yua gật đầu: "Bọn chúng đã từng là cấp trên của tôi và chị Ei, cấp dưới của đại nhân Huyết Ảnh, Thượng nhẫn đặc biệt!"
"Ở Nhật Bản, ninja có tổng cộng chín cấp bậc, hạ nhẫn, trung nhẫn, thượng nhẫn, ám bộ thượng nhẫn, thượng nhẫn cấp hiểu, ảnh, phong hào chi ảnh, còn có ảnh chi thượng thần bí nhất..."
"Người hạ huyết chú cho tôi và chị Ei, chính là một vị nhân vật cấp Ảnh, tên gọi là Huyết Ảnh, mà huyết chú ngài phá giải cho tôi và chị Ei, chắc chắn vị Huyết Ảnh đó cũng đã biết rồi, nên mới phái những thượng nhẫn đặc biệt này tới đối phó với ngài..."
Mikami Yua đã sắp cắn môi đến bật máu rồi.
Mặc dù cô ta đã vài lần tận mắt chứng kiến sự mạnh mẽ của Diệp Hi Hòa, cũng biết vị chủ nhân này của mình rất nghịch thiên, nhưng thân là ninja, một số quan niệm và sự sợ hãi đã ăn sâu bén rễ, còn được nuôi cấy trong đầu của cô ta, khiến cô ta khi đối mặt với đám thượng nhẫn đặc biệt, đều vô cùng lo lắng.
Hơn nữa, cô ta hiểu rõ tác phong của vị Huyết Ảnh kia, chắc chắn không chỉ đơn giản là phái mấy thượng cấp đặc biệt tới, không chừng còn có...
Chương 93: Rốt cuộc cậu là thứ yêu nghiệt gì?
"Mikami Yua, cô đúng là đồ chó cái thấp hèn. Cô là một ninja Nhật Bản nhưng giờ đây lại bán chủ cầu vinh, muốn đi theo bên cạnh tên Đại Hạ này. Cô đã khiến vị đại nhân đó rất tức giận đấy, có biết không?"
Trong mười bốn thượng nhẫn cường đại đối diện, một tên có hình dáng xấu xí cười nói.
Giọng của anh ta rất giống vịt đực, anh ta chính là người đã gọi điện thoại cho Diệp Hi Hòa trước đây.
"Koizumi Yuichiro, anh im miệng!! Bây giờ tôi đang bỏ tối theo sáng, khôi phục lại cuộc sống mới. Anh đừng tưởng rằng tôi đã quên năm đó chính anh là người phát hiện ra tôi, sau đó giết cả nhà tôi và ép buộc tôi phải đi vào khuôn khổ, tôi vẫn luôn ghi nhớ mối huyết hải thâm thù này!"
Mikami Yua nắm chặt tay, cả người run rẩy!
"Nực cười! Con khốn này, nếu như không có tôi thì bây giờ cô vẫn chỉ là một cô gái bình thường. Tôi đã để cho cô trở thành một ninja, cô không cảm ơn tôi thì thôi lại còn dám hận tôi, quả nhiên nuôi không một con đ**m thấp hèn."
Mikami Yua trừng mắt nghiến răng nghiến lợi, như sắp bùng nổ ngay lập tức, ước gì có thể tự tay giết chết Koizumi Yuichiro!
Thế nhưng cô ta biết rất rõ thực lực của mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Koizumi Yuichiro, thậm chí đối phương còn mạnh hơn Ei Hatano một cấp.
"Lui về phía sau đi."
Diệp Hi Hòa nhàn nhạt nói.
"Vâng! Chủ nhân!"
Mặc dù Mikami Yua không cam lòng nhưng cô ta cũng chỉ có thể lui về phía sau.
"Liễu Thành Chí ở đâu?"
Diệp Hi Hòa nhìn mười bốn thượng nhẫn Đặc Biệt đi thẳng vào vấn đề.
Đối phương nghe vậy thì cười lạnh: "Muốn biết sao? Vậy cậu phải nghe lời chúng tôi!"
Koizumi Yuichiro cất giọng vịt đực: "Diệp Hi Hòa, chúng tôi đã điều tra rõ lai lịch của cậu rồi, con người của cậu không đơn giản, biến mất ba năm, khi quay về lại mạnh mẽ nghịch thiên. Thế nhưng bây giờ rơi vào tay chúng tôi thì cậu chỉ còn một con đường chết thôi!"
Ầm!!!
Diệp Hi Hòa không nói nhiều lời vô nghĩa, trên người bùng nổ khí thế đáng sợ, định dùng một tay đập chết những thượng nhẫn Đặc Biệt này.
"Từ từ!!"
Bỗng nhiên mười bốn thượng nhẫn Đặc Biệt cảm nhận được sát ý của Diệp Hi Hòa, vội nói: "Diệp Hi Hòa, chẳng lẽ cậu không muốn cứu tên họ Liễu kia sao? Nếu như cậu dám ra tay thì chúng tôi bảo đảm cậu sẽ không còn được gặp lại ông ta đâu!"
Diệp Hi Hòa híp mắt, hắn mới từ từ làm loãng sát ý trên người.
"Cho nên?"
"Ha ha ha, coi như cậu biết điều, nếu như muốn cứu ông ta thì nghe theo sự sắp xếp của chúng tôi!"
Trong lòng Koizumi Yuichiro thấy đắc ý, may mà anh ta đã có chuẩn bị sớm: "Bây giờ cậu ăn thứ này vào, sau đó để cho con đĩ Mikami Yua này dùng dây ninja này trói cậu lại."
Vừa nói anh ta vừa ném viên thuốc màu đỏ như máu tới chỗ Diệp Hi Hòa, ngoài ra còn có một sợi dây thừng đặc chế.
Diệp Hi Hòa bắt lấy nó vào trong tay, sau khi thấy nó, sắc mặt của Mikami Yua thay đổi lớn!
"Chủ nhân, đừng! Đây là huyết hoàn, cũng là bí truyền bí mật của Huyết Ảnh khiến cho người ăn vào bị mất hết công lực. Dù là nhân vật cấp Ảnh cũng sẽ trở thành cừu non chờ giết thịt, còn sợi dây ninja này…"
"Mikami Yua, con điếm thối tha này, câm miệng!"
Koizumi Yuichiro vô cùng hung ác nói: "Cái miệng thối của cô, sớm muộn gì ông đây cũng sẽ giết chết nó, dù sao giữ lại người như cô cũng vô dụng!"
Tiếp đó, anh ta ngước mắt nhìn Diệp Hi Hòa: "Diệp Hi Hòa, mau nuốt xuống đi! Thời gian của bọn ông đây rất quý giá, không có thời gian lãng phí với cậu đâu."
Diệp Hi Hòa không nói hai lời, trực tiếp nuốt Huyết hoàn xuống.
Trong lòng của Mikami Yua đứng sau thấy nặng nề, mặt như tro tàn, thầm nói xong rồi, chủ nhân không tin tà như thế, e là hôm nay phải dặn dò tại đây còn cô ta nhất định phải tuẫn táng theo hắn…
" Ke ke, tốt lắm!"
Mười bốn tên thượng nhẫn Đặc Biệt nhìn thấy vậy, khóe miệng đều lộ ra nụ cười, sau đó nói với Mikami Yua: "Con đĩ thôi này, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau dùng sợi dây ninja kia trói chủ nhân Đại Hạ của cô lại, nhớ đừng giở trò, thắt nút chặt vào, cô hiểu chúng tôi đang nói gì mà!"
"Koizumi Yuichiro, tôi liều mạng với anh!!"
Làm sao Mikami Yua có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện chủ nhân mình phải chịu đựng sự nhục nhã này, cô ta tức giận và muốn dùng hết sức lao về phía Koizumi Yuichiro!
"Đừng có lắm chuyện."
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói: "Anh ta để cô trói thì cô cứ trói đi!"
Ánh mắt của Mikami Yua đỏ hoe: "Nhưng mà, chủ nhân…"
"Ke ke ke, Mikami Yua, con đĩ thối này, đã nghe rõ chưa? Chủ nhân của cô cũng bảo cô trói lại rồi, cô còn mè nheo gì nữa? Mau trói đi!!! Chờ khi trói xong, chúng ta sẽ không phải lãng phí thời gian với nhau nữa!"
Mikami Yua cố nén nước mắt, cô ta không thể làm gì khác là nhịn nhục đi lên, dùng dây ninja trói Diệp Hi Hòa.
Trái tim cô ta muốn tan vỡ rồi.
Diệp Hi Hòa nuốt huyết hoàn, lại còn bị trói bằng dây ninja, làm sao hắn còn có đường phản kháng đây?
Đám người Koizumi Yuichiro cũng thật hèn hạ, bọn họ là một đám thượng nhẫn Đặc Biệt lại đi liên thủ với nhau để đối phó với chủ nhân, lại còn dùng thủ đoạn hèn hạ như thế, quả không hổ là sỉ nhục người Nhật Bản!
"Ke ke ke, Mikami Yua, lần này cô làm rất tốt, không có thủ đoạn gì, muốn đích thân đưa chủ nhân của cô lên đường."
Khi Koizumi Yuichiro nhìn thấy Yua Mikami bấm xong nút ninja, anh ta mỉm cười.
"Bây giờ đã có thể cho tôi gặp con tin được chưa?"
Vẻ mặt của Diệp Hi Hòa không chút thay đổi nói.
"Đương nhiên, bây giờ cậu đã là cá nằm trên thớt mặc cho chúng tôi xẻ thịt, còn gì không thể tác thành cho cậu?"
Koizumi Yuichiro vỗ tay, lập tức có hai gã thượng nhẫn Đặc Biệt xách Liễu Thành Chí thương tích đầy mình đi ra.
Toàn thân Liễu Thành Chí đầy máu, hơi thở mong manh nhưng khi thấy Diệp Hi Hòa bị người khác khống chế, ông ấy phẫn uất đan xen, rơi nước mắt tự trách.
"Diệp thiếu!! Đều do tôi không tốt làm liên lụy đến ngài, mấy tên Nhật Bản tạp chủng này, dù tôi có làm quỷ cũng sẽ không tha cho bọn họ!"
"Không cần."
Diệp Hi Hòa nhún vai, cởi bỏ sợi dây ninja trên người ra.
"Kuso!! Trong tiếng Nhật, có nghĩa là đáng ghét, đ*t m*."
"Cái này tên Đại Hạ kia, làm sao cậu làm được?"
"Đây là sợi dây ninja, hơn nữa còn được thắt bằng nút thắt ninja, vì sao cậu ta có thể…"
Ngay cả Mikami Yua cũng trợn mắt to xinh đẹp, nhìn Diệp Hi Hòa với vẻ không thể tin nổi.
Cô ta biết rất rõ sợi dây ninja kia được làm thành từ vật liệu rất đặc biệt, vô cùng bền chắc, lửa nước không thể xâm nhập, trên đó còn có một số loại thuật ninja bị cấm, được cho là đến từ một thủ đoạn của nhân vật truyền thuyết có phong hiệu là Shadow…
Nhưng vậy mà chủ nhân có thể tự mở qua loa là xong?
Điều quan trọng là rõ ràng chủ nhân còn nuốt cả huyết hoàn, vốn dĩ công lực nên mất hết…
"Một đám Võ tướng 7 sao, 8 sao còn có hai đại Võ tướng 2 sao, một đại Võ tướng 3 sao, một đại Võ tướng 4 sao liên thủ lại giết tôi, lại còn dùng thêm thủ đoạn hèn hạ như vậy, một lần nữa các người lại để cho tôi chứng kiến sự vô liêm sỉ của người Nhật Bản!"
Diệp Hi Hòa coi thường mười bốn tên thượng nhẫn Đặc Biệt, giơ bàn tay lên: "Biến mất đi!"
"Không!!!"
"Diệp, Diệp Hi Hòa, rốt cuộc làm sao cậu có thể làm được?"
"Cậu đã nuốt huyết hoàn của Huyết Ảnh đại nhân rồi, sao lại không xảy ra chuyện gì?"
"Baka!!! Rốt cuộc cậu là thứ yêu nghiệt gì?"
Tuy nhiên Diệp Hi Hòa không muốn nói nhảm với mười bốn tên thượng nhẫn Đặc Biệt này nữa mà vung tát tới…
Chương 94: Sợ bị chi phối
Gió từ tay hắn dễ dàng làm nổ tung mười ba trong số mười bốn thượng nhẫn Đặc Biệt ngay tại chỗ.
Chỉ còn lại Koizumi Yuichiro cũng bị mềm mất nửa người, từ phần eo xuống hai chân đã hoàn toàn hóa thành sương máu, chỉ còn lại máu thịt lẫn lộn ở nửa thân trên, anh ta ngã xuống đất, dạ dày chảy hết ra ngoài.
Diệp Hi Hòa xách anh ta lên, châm băng giữ được mạng sống, sau đó nói: "Koizumi Yuichiro phải không? Bây giờ, tôi chỉ hỏi anh một vấn đề. Vị trí của Cục viễn chinh Nhật Bản ở đâu, chỉ cần giao ra thì tôi có thể cho anh chết thống khoái."
"Tôi…Tôi không biết!!!"
Nửa người của Koizumi Yuichiro run lên vì sợ hãi: "Tôi chỉ là một ninja, nghe lệnh của Huyết Ảnh đại nhân, tôi không biết những chuyện khác, đó là thế lực khác của đất nước làm còn tôi chỉ nghe theo lệnh của Huyết Ảnh đại nhân, đi tới Tân Hải…"
Ngay lúc này, Mikami Yua đứng dậy, trầm giọng nói: "Chủ nhân, đây là sự thật!"
"Ở Nhật Bản, ninja và võ sĩ đạo không giống nhau, là một chi nhánh tương đối độc lập."
"Mặc dù ninja cũng trung thành với Thiên Hoàng nhưng họ có quyền tự chủ rất lớn. Dưới tình huống hợp tác với chính phủ mới có thể trói ninja với một số các nhân vật đặc thù, cũng chính là phương thức huyết chú."
"Ngoại trừ điều này ra, ninja không biết nhiều, chỉ đơn giản là cỗ máy giết người!"
Lần này, Diệp Hi Hòa cũng coi như hiểu rằng trông đợi vào tên Koizumi Yuichiro hỏi ra được vị trí của Cục viễn chinh Nhật Bản là điều không thực tế.
Hắn lập tức ném mạng người còn sót một nửa của Koizumi Yuichiro cho Mikami Yua.
Mikami Yua hiểu ý của Diệp Hi Hòa, toàn thân kích động!!
Cô ta lập tức quỳ xuống nói cảm ơn với Diệp Hi Hòa, sau đó lấy kunai của mình ra và đi về phía Koizumi Yuichiro.
Dường như Koizumi Yuichiro cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi: "Không!!! Mikami Yua, cô không thể giết tôi, tôi là ân nhân của cô, là người dẫn đường, cô…"
Phụt!!
Mikami Yua hoàn toàn không đợi anh ta nói xong, đã cắm mạnh kunai vào cổ họng của anh ta!
Sau đó, cô ta bắt chước dáng vẻ lúc nãy của Diệp Hi Hòa, trực tiếp lăng trì Koizumi Yuichiro còn đang sống, cắt bay từng mảng máu thịt trên người anh ta!
Đáng thương cho Koizumi Yuichiro muốn chết cũng không được, gào khóc thảm thiết.
Diệp Hi Hòa không nhìn.
Không phải hắn thương nữ hầu nhà mình mà là hắn hiểu rõ nhất cảm giác cả nhà bị giết.
Không thể tự tay giết kẻ thù chính là một kiểu tiếc nuối, thậm chí còn hóa thành tâm ma.
Cho nên bây giờ, hắn cố thành toàn cho Mikami Yua.
Chỉ trong chốc lát, Mikami Yua đã biến người sống Koizumi Yuichiro thành một bộ xương khô, thảm thương không nỡ nhìn!
Đối với cảnh tượng thảm thiết này, Liễu Thành Chí nhìn ở một bên cũng hô lớn đầy hả giận!
Đúng lúc này, bỗng nhiên ánh mắt của Diệp Hi Hòa chuyển hướng sang chỗ khác, lạnh lùng nói: "Đừng trốn nữa, mau ra đây!"
"Ồ? Không hổ là yêu nghiệt của Đại Hạ, có thể nhìn thấy thân pháp của tôi còn có thể khóa chặt chỗ ẩn thân của tôi nữa, không đơn giản!"
Khi một âm thanh hài hước rơi xuống, đột nhiên trong không khí có sự dao động.
Tiếp đó, một bóng người hai tay cầm đao, mặt mũi xấu xí như quỷ, vẻ ngoài cười như không cười chậm rãi xuất hiện.
"Nhẫn…Nhẫn Đao Thất Nhân? Có phải anh là Miura Haruma không?"
Sau khi nhìn thấy bóng dáng này, bỗng nhiên Mikami Yua kinh ngạc!
Chẳng trách ngay từ ban đầu, cô ta đã cảm thấy lờ mờ không yên, cảm thấy người tàn bạo trời sinh như Huyết Ảnh, không thể chỉ phái mười bốn thượng nhẫn Đặc Biệt tới được.
Hóa ra còn có một vị mạnh hơn tồn tại, vẫn luôn núp trong bóng tối!
Người này tên là Miura Haruma, là sự tồn tại ở cấp thượng nhẫn Ám Bộ!
Theo phỏng đoán thận trọng, thực lực của anh ta cũng phải đạt tới đại Võ tướng 7 sao.
Hai thanh đao trên tay lại là song đao nổi danh trong giới ninja Nhật Bản - Hirame!
Giống như mười thanh đao nổi danh trong võ sĩ đạo Nhật Bản, giới ninja cũng có bảy thanh đao đặc biệt, mỗi thanh đao lại có nguồn gốc đáng sợ còn những người sở hữu nó cũng không phải những người tầm thường!
Song đao Hirame được xem như là thanh đao có xếp hạng thấp nhất trong bảy thanh đao nhưng cũng không thể khinh thường. Dưới sự tăng cường của Miura Haruma, không ai dám tưởng tượng khả năng chiến đấu thực chất của anh ta mạnh tới mức nào..
"Không sai, con đĩ nhỏ, nếu như cô đã có thể nhận ra ta là Miura Haruma thì cũng coi như cô có chút kiến thức. Đáng tiếc là cô lại nương nhờ vào tên Đại Hạ này nên tôi không thể tha cho cô được, cùng lắm trước khi để cô chết, phải chơi đùa cô thật tốt để cô làm một nữ quỷ phong lưu."
Miura Haruma nhìn Mikami Yua với ánh mắt đầy ham muốn.
Trong lòng Mikami Yua ớn lạnh, vội vàng quay trở lại bên người Diệp Hi Hòa:
"Chủ nhân, tên Miura Haruma này là thượng nhẫn Ám Bộ và cũng là một trong những tay sai chính dưới trướng Huyết Ảnh, thực lực sâu không lường được còn hai thanh đao kia…"
Thật ra Diệp Hi Hòa cũng đã chú ý tới hai thanh đao kia từ sớm.
Mặc dù thứ binh khí rác rưởi đó còn lâu mới lọt vào mắt hắn, có điều nó lại có công dụng khác.
"Tên Đại Hạ kia, tôi rất tò mò, tại sao cậu uống Huyết hoàn vào vẫn không xảy ra chuyện gì? Hơn nữa dây ninja cũng không thể trói được cậu. Trước khi cậu chết, có thể giải thích cho tôi không?"
Haruma Miura nhìn Diệp Hi Hòa cười nói.
"Tôi cũng rất tò mò, nếu như anh vẫn luôn ở đây thì tại sao lại trơ mắt nhìn tôi giết mười mấy tên thượng nhẫn Đặc Biệt kia, thờ ơ không làm gì?"
Diệp Hi Hòa hoàn toàn không muốn giải thích, bởi vì đó chỉ là Huyết hoàn tầm thường, rốt cuộc là thứ đồ chơi gì?
Trước bốn đạo chân khí căn nguyên của hắn, ngay cả kẹo dẻo cũng không bằng, cả dây ninja cũng thế.
"Mười bốn thượng nhẫn Đặc Biệt liên thủ lại với nhau cũng không thể giết chết cậu, vốn dĩ họ đáng chết thì tại sao tôi phải cứu?"
Miura Haruma tàn nhẫn cười nói: "Xem ra cậu không muốn nói, chẳng sao cả, đợi tôi bắt được cậu thì sẽ bắt cậu mở miệng!"
Nói xong, Miura Haruma trực tiếp vung song đao, gằn giọng nói: "Huyết Vụ đao pháp, rút xương!!!"
Anh ta hóa thành huyết quang, trực tiếp xóa bỏ Diệp Hi Hòa khiến sức mạnh của đại Võ tướng 7 sao bùng nổ đến tận cùng, hai thanh đao lao tới cực nhanh, sát khí bùng nổ!
Tuy nhiên Diệp Hi Hòa vẫn đứng yên không nhúc nhích, bàn tay trái rút Haruma Miura ra còn hai thanh đao rơi bịch xuống đất.
"Dám chơi sương máu trước mặt tôi?"
Diệp Hi Hòa không đợi Miura Haruma kịp phản ứng, một bàn tay ấn sát trán của anh ta và ấn năm cây châm băng xuống.
Vốn dĩ Miura Haruma đang cực kỳ kinh hoàng và sợ hãi, sau khi bị năm cây châm băng đâm vào đại não, ánh mắt lập tức trở nên đờ đẫn, toàn thân như thể mất đi ý thức.
"Tôi là kẻ đại ngốc nhất vũ trụ! Tôi bỉ ổi hèn hạ, rất thích sưu tầm đồ lót của phụ nữ…"
"Tôi còn là một kẻ nghiện chân, nghiện đùi, nghiện ngực…Tôi chơi đùa cả nam lẫn nữ, giỏi việc may vá, thích quyến rũ đàn ông. Huyết Ảnh đại nhân nhìn trúng tôi ở điểm này nên mới ban song đao Hirame này cho tôi…"
"Ha ha ha, tên ngốc như tôi, hôm nay tôi đã thành tên ngốc thật rồi, ôi, sao tôi lại ngốc như vậy…"
Trên sân thượng trống rỗng, Mikami Yua và Liễu Thành Chi cũng ngơ ngác khi thấy màn này!
Đặc biệt là Mikami Yua, cô ta nghĩ mãi không ra một tên ác có tiếng như Miura Haruma sao lại biến thành dáng vẻ này…
Đã ngu đần như vậy, lại còn chủ động nói ra quan hệ bất chính với Huyết Ảnh. Hóa ra Huyết Ảnh thích ra vẻ đạo mạo, chỉ tay năm ngón, sau lưng cũng là một lão biến thái…
"Chủ nhân, anh ta…"
"Hai thanh đao này, sau này sẽ là của cô."
Diệp Hi Hòa nhặt song đao Hirame kia lên, ném cho Mikami Yua nói: "Ngoài ra, cái tên Miura Haruma này đã bị tôi làm cho mất trí, anh ta sẽ nghe theo lời của cô."
"Thực lực của anh ta vẫn còn, bắt đầu từ bây giờ, cô hãy đưa anh ta đến một nơi không người để anh ta dạy cho cô tất cả công pháp."
"Tôi không mong thực lực của cô mãi mãi yếu như vậy, hãy dùng con đường của chính người Nhật Bản các cô để tự nâng cao bản thân đi!"
Mikami Yua nghe vậy, lại càng kinh ngạc hơn!
Cô ta càng không ngờ Diệp Hi Hòa lại đối tốt với mình như vậy!
Giữ lại Haruma Miura không giết, vậy mà lại để anh ta truyền thụ công pháp để giúp cô ta trở nên mạnh hơn?
Sau đó, Mikami Yua thực sự không biết nói gì cho phải, cô ta vội vàng quỳ xuống trước Diệp Hi Hòa, khóc lóc thành tiếng nói: "Cảm ơn chủ nhân!"
Diệp Hi Hòa khoát tay, không kiên nhẫn nói: "Biến đi!"
Sau đó, hắn trực tiếp đi tới chỗ Liễu Thành Chí ở bên kia.
Cùng lúc đó, trong đại điện bên dưới tế đàn thần bí, Huyết Ảnh tức giận!
"Là ai! Lại dám giết Koizumi Yuichiro và mười bốn thượng nhẫn Đặc Biệt, lại còn giết người tôi yêu… Không! Giết cả Miura Haruma?!"
Sát khí của ông ta bắn ra bốn phía, hai mắt đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn về phía Đại Hạ ở phía đông: "Đây là muốn ép tôi đích thân ra tay, đi đến Đại Hạ một chuyến sao?"
"Được lắm! Đã rất lâu rồi Huyết Ảnh tôi không đích thân lên đường, tôi sẽ để cho Đại Hạ cảm nhận một chút cảm giác sợ bị chi phối!"
Chương 95: Cuối cùng chân tướng sẽ được phơi bày
Trên sân thượng của tập đoàn Diệp thị.
Sau khi Diệp Hi Hòa kiểm tra tình trạng vết thương của Liễu Thành Chí, xác nhận ông ấy không bị thương nghiêm trọng, chẳng qua là bị mấy tên Đặc Biệt kia đánh nát một ít da thịt.
Hắn dùng mấy cây châm Thiên Sơn Băng Phách chữa trị, sau đó đưa Liễu Thành Chí xuống khỏi sân thượng.
Lúc này, Liễu Thành Chí vẫn còn kích động, từ đầu đến cuối, ông ấy không đoán ra được Diệp thiếu gia mình đi theo mạnh đến mức nào…
Bao nhiêu tên cường giả Nhật Bản đáng sợ như vậy chỉ như con kiến hôi trước mặt hắn, tùy tiện diệt chúng chỉ bằng một tay…
Rất nhanh, hai người trở lại nhà họ Diệp.
Liễu Thi Nghiên vẫn luôn thấp thỏm lo âu, thấy quả nhiên Diệp Hi Hòa đã đưa cha cô ấy trở về bình an vô sự, nước mắt rơi như mưa. Cô ấy trực tiếp lao mạnh vào trong lồng ngực của Liễu Thành Chí: "Cha!! Hu hu…"
Liễu Thành Chí sờ tóc con gái, cưng chiều cười nói: "Đứa nhỏ ngốc này, con còn khóc gì nữa? May mà có Diệp thiếu, những kẻ bắt cha dù có mạnh đến nhường nào, Diệp thiếu đều có thể diệt chúng chỉ bằng một tay!"
"Hu hu, anh Diệp!"
Liễu Thi Nghiên nghe vậy, cô ấy vừa buông cha ra chuyển thành nhào vào trong lồng ngực của Diệp Hi Hòa và ôm chặt lấy hắn.
Người đẹp trong lòng, hơi thở của thiếu nữ đập thẳng vào mặt, đôi tay của Diệp Hi Hòa thật sự không biết để ở đâu.
Lâm Chỉ Huyên ngồi ở một bên ghế sô pha khác hơi kinh ngạc, có điều xét thấy
Liễu Thi Nghiên chỉ là quá kích động nên cô ấy cũng không nghĩ nhiều.
Hơn hết cô ấy cũng nghe được một ít tin tức quan trọng từ trong lời nói của Liễu Thành Chí, lẽ nào thằng nhóc Diệp Hi Hòa này lại vừa làm chuyện gì nghịch thiên?
Sức mạnh của hắn vô địch, không có giới hạn sao…
"Được rồi, Thi Nghiên, đi chơi với Tiểu Vũ đi, anh với chị Huyên nói chuyện một chút."
Mặc cho Liễu Thi Nghiên khóc lóc một hồi, Diệp Hi Hòa khẽ vỗ vai cô ấy nói.
Lúc này, Liễu Thi Nghiên mới phản ứng được mình quá xúc động, lại còn chủ động lao vào vòng tay của anh Diệp.
Ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của người đẹp đỏ bừng, cô ấy vội xấu hổ chạy vào phòng của Diệp Hình Vũ.
Liễu Thành Chí nhìn lắc đầu, ông ấy không thể làm gì khác đành phải đuổi theo, rời khỏi phòng khách.
"Sao thế? Anh muốn nói gì với tôi?"
Lâm Chỉ Huyên nhìn Diệp Hi Hòa ngồi xuống, tò mò hỏi.
"Tôi cảm thấy người tên Đoạn Cửu này rất quen tai, ông ta ở Tân Hải là người như thế nào?"
Diệp Hi Hòa dứt khoát hỏi.
"Phụt! Đoạn Cửu?"
Lâm Chỉ Huyên vừa uống một ngụm nước, nghe vậy suýt phun nước ra ngoài, cô ấy trừng mắt hỏi: "Sao đột nhiên lại nhớ tới hỏi ông ta? Anh có mâu thuẫn với ông ta sao?"
"Ông ta xứng sao?"
Diệp Hi Hòa lắc đầu: "Bây giờ tôi chỉ biết là ông ta lén lút thuê người giết tôi cho nên tôi muốn tìm hiểu một chút."
"Diệp Hi Hòa, anh không nói đùa đấy chứ?"
Lâm Chỉ Huyên lập tức ngồi ngay ngắn lại: "Anh có biết Đoạn Cửu ở Tân Hải nghĩa là sao không? Ông ta là đại lão danh xứng với thực ở Tân Hải, giết cả hắc bạch còn nhà họ Đoạn cũng là gia tộc số một ở Tân Hải!"
"Sở dĩ anh cảm thấy quen tai là vì nhất định trước đây nhà họ Diệp từng có người nhắc đến tên của ông ta, ông ta cũng được gọi là Cửu Gia. Hiện tại ông ta được gọi là giấu nghề, trôi nổi dưới mặt nước nhưng thực ra bất kể chuyện lớn ở Tân Hải đều phải nghe ông ta quyết định, không ai dám không tuân theo mệnh lệnh của ông ta."
"Chẳng trách."
Diệp Hi Hòa cười lạnh: "Tôi đã nói là quen tai mà, chỉ là một con cáo đa mưu túc trí mà thôi. Nhưng kể từ khi tôi trở về Tân Hải, vẫn luôn truy tìm chân tướng. Tuy đã giết không ít người, diệt không ít các môn phái nhưng tôi chưa có bất kỳ mâu thuẫn nào với ông ta nhưng nếu ông ta đã có ý muốn giết tôi, điều này chứng tỏ trong lòng ông ta có quỷ."
"Nếu đã vậy thì tôi tin chắc rằng ông ta nhất định có liên quan đến sự kiện nhà họ Diệp bị tiêu diệt vào 3 năm trước, ít nhất ông ta biết một ít chuyện nội bộ chính xác. Xem ra nhà họ Đoạn này, có vẻ như tôi cần phải đi một chuyến."
"Diệp Hi Hòa, anh chắc chứ?"
Lâm Chỉ Huyên vẫn cảm thấy hơi nghẹt thở: "Tôi nhắc nhở anh, nhà họ Đoạn khác hẳn với những gia tộc anh từng tiêu diệt trước đây, là kinh khủng thật sự đấy! Không ai biết bối cảnh nhà họ sâu như thế nào, chỉ biết có một lần vào sinh nhật của Đoạn Cửu, một người tai to mặt lớn khác trong gia đình anh ta đã quay về chúc thọ ông ta. Lúc ấy, tất cả những gia tộc và thế lực ở Tân Hải toàn bộ quỳ xuống nghênh đón, tựa như bày tỏ lòng kính trọng với hoàng đế."
"Thậm chí ông nội tôi còn nói rằng nhà họ Đoạn có người đó thì năm mươi năm nữa cũng không ngã được, vẫn sẽ là người gánh vác đứng đầu Tân Hải!"
"Hay là cậu gọi điện thoại cho ông nội tôi đi? Có lẽ ông ấy hiểu nhiều về nhà họ Đoạn hơn."
"Không cần."
Diệp Hi Hòa khịt mũi coi thường, hắn không quan tâm chúc thọ nhân vật lớn gì cả hay là ông vua một cõi tự cao tự đại, chỉ cần tra rõ nhà họ Đoạn có thực sự liên quan tới chuyện ba năm trước không. Dù là kẻ cầm đầu, hay là Ngọc Hoàng đại đế của họ đi chăng nữa, hắn cũng sẽ giết sạch cả nhà, chó gà không tha!
Ngay lúc này, đột nhiên điện thoại di động của Diệp Hi Hòa vang lên, hiển thị là một số lạ.
Hắn nhíu mày và ấn nghe.
Chỉ nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến âm thanh già nua.
"Tôi đã biết anh tra đến đầu tôi, đoán ra được tôi có liên quan tới chuyện nhà họ Diệp của cậu ba năm trước."
"Ha ha, cuối cùng cũng đến giây phút này, lão phu cũng không ngờ tàn dư là cậu lại đâm liều như thế, vậy mà đến bây giờ vẫn không sao, Diệp Cửu Tiêu sinh một đứa cháu trai rất có khả năng gây chuyện."
"Ông là Đoạn Cửu?"
Diệp Hi Hòa nghe vậy, sắc mặt lạnh lùng.
Hắn không ngờ mình vừa mới muốn giết nhà họ Đoạn, đối phương lại chủ động gọi điện thoại tới!
"Không sai. Thằng nhóc, tôi biết bây giờ cậu không dằn nổi lòng muốn đến tìm tôi, khuyên cậu đừng phí sức lực nữa."
Đoạn Cửu cười thương xót: "Ngày mai ở nghĩa trang, à không cậu tự chọn thời gian và địa điểm đi, đến lúc đó lão phu sẽ đích thân đến nơi hẹn."
"Chúng ta hãy thanh toán triệt để chuyện ba năm trước đi, nếu như mạng cậu lớn thì cũng có thể hiểu được chút chuyện, đáng tiếc là lão phu cũng không đánh giá cao cậu."
"Nhớ an tâm đừng nóng, đến ngày mai tất cả sẽ có lời giải, sóng gió ở Tân Hải lần này cũng nên lắng xuống rồi."
Ngày mai!
Diệp Hi Hòa nhíu mày, tên Đoạn Cửu này lại ỷ thế không sợ gì cả, ý là nói ngày mai sẽ để chân tướng hoàn toàn lộ rõ?
"Ông cảm thấy mình có tư cách sống đến ngày mai sao? Bây giờ ông cút ra đây ngay cho tôi và giải thích hết mọi chuyện, tôi sẽ cho ông chết sảng khoái một chút."
"Ke ke ke, thật điên rồ, quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ hổ!"
Đoạn Cửu cười lạnh nói: "Diệp Hi Hòa, cậu đừng mơ tưởng hão huyền, lão phu tôi cũng vì ‘đau’ cậu cũng đã dồn sức chuẩn bị một ít đồ, ngày mai chúng ta gặp lại. Cho dù bây giờ cậu tìm tôi cũng tuyệt đối không tìm được đâu, hay là cậu tận hưởng nửa ngày trong cuộc đời sau cùng của mình đi, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống…"
Nói xong, Đoạn Cửu ngắt điện thoại, để lại Diệp Hi Hòa với vẻ mặt nặng trĩu.
Ở phía đối diện, Lâm Chỉ Huyên ngạc nhiên không ngừng hỏi: "Đoạn Cửu gọi điện thoại tới? Ông ta nói gì?"
Trên mặt Diệp Hi Hòa không có biểu cảm, hắn còn chưa kịp nói gì thì bỗng nhiên có cuộc điện thoại thứ hai gọi tới. Sau khi nghe xong, sắc mặt của hắn thay đổi!
Nghe Long Lăng Vân nói vậy, Diệp Hi Hòa càng trở nên im lặng!
Vị sư tỷ này rốt cuộc những gì trong đầu vậy, tại sao mình lại không giải thích rõ ràng được chứ?
Huống hồ, trước yêu cầu này của Long Lăng Vân, hắn không biết giải thích làm sao, lần đầu tiên của hắn mất từ lâu rồi, rõ ràng là trao cho sư tôn…
Trước khi xuống núi, lại còn đại chiến với Yêu Cơ thêm mười giờ nữa…
"Sư tỷ, đệ không hiểu tỷ vừa nói gì cả. Sư đệ trong sáng hơn tỷ tưởng tượng nhiều lắm."
Nói xong, Diệp Hi Hòa quay gót bỏ đi.
Để lại một mình Long Lăng Vân đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn im lìm.
"Hừ! Còn giả vờ với ta nữa. Đã làm hai cô gái kia gọi bằng "chủ nhân" rồi mà… Đúng là kẻ ăn không hết người lần không ra."
Nói xong, Long Lăng Vân hừ lạnh. Bỗng nhiên, đôi mắt xinh đẹp hơi đảo nhẹ, cô lấy điện thoại ra gọi cho Bát sư tỷ.
Cô nói với Bát sư tỷ vẫn đang chờ mong là hiện giờ Diệp Hi Hòa không có thời gian để ý đến tỷ. Quả nhiên, Bát sư tỷ tức điên người, kêu gào ầm ĩ!
Sau khi rời khỏi sân bay, Diệp Hi Hòa gọi điện cho Mikami Yua. Không lâu sau, Mikami Yua lái một chiếc SUV chống đạn tới đây.
Diệp Hi Hòa lên xe, ngồi ở hàng ghế sau, thản nhiên nói: "Về Tân Hải."
Mikami Yua bắt đầu lái xe ngay lập tức.
Lúc này, ở phía sau xe còn có Ei Hatano.
Thấy tâm trạng của Diệp Hi Hòa có vẻ không tốt lắm, cô ả bèn chủ động dựa lại gần, đưa bàn tay ngọc ngà thon thả ra, định xoa bóp thư giãn thả lỏng gân cốt giúp Diệp Hi Hòa.
"Làm gì đấy?"
Diệp Hi Hòa mở mắt, lạnh lùng hỏi.
"Chủ nhân, Ei muốn hầu hạ, để ngài được thư giãn thoải mái một chút." Ei nhanh miệng đáp.
"Cút! Bây giờ hoả khí của tôi đang vượng đây!"
Diệp Hi Hòa sỗ sàng nói.
Nghe vậy, Ei Hatano há to miệng, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lập tức đỏ lựng lên.
Cô ả giống Mikami Yua, cũng đến Đại Hạ đã rất lâu rồi, biết rất nhiều văn hoá và tiếng lóng của Đại Hạ…
Ví dụ như câu "hoả khí vượng" này, nó xuất phát từ bộ phim điện ảnh Hongkong kinh điển "Người trong giang hồ", chủ nhân nói câu này là để ra ám hiệu kêu mình phải giải nhiệt giúp ngài ấy bằng cơ thể…
Ei Hatano không thèm quan tâm đến Mikami Yua đang lái xe ở ghế trước, cô ả lập tức đưa bàn tay thon thả ra, định cởi quần Diệp Hi Hòa.
"Cô làm cái gì thế?"
Diệp Hi Hòa nhíu mày hỏi.
"Chủ nhân, hoả khí của ngài đang rất vượng, Ei có thể giải nhiệt cho ngài. Ngài chỉ việc ngồi thôi, không cần làm gì cả, việc còn lại cứ giao cho Ei…"
Ei ngước gương mặt tuyệt mỹ rung động lòng người lên, vừa nhìn Diệp Hi Hòa say đắm vừa nói.
Diệp Hi Hòa im bặt, giờ mới biết vừa nãy cô ả này đã hiểu lầm điều gì!
Quả nhiên, không hổ là đàn bà Nhật Bản, trong xương đã có sẵn gen này. Bây giờ hắn bắt đầu cảm thấy câu dặn dò cuối cùng của sư tỷ là rất thiết thực!
"Cô cút xa một chút, tôi không cần cô làm việc này, bớt làm phiền tôi đi!"
Diệp Hi Hòa không nhịn được mà nói.
Nói thật lòng, đối mặt với dáng vẻ này của Ei Hatano, hắn cũng có chút khô nóng.
Suy cho cùng thì thận rồng và máu kỳ lân không có lúc nào là không dằn vặt hắn, nhu cầu của hắn thật sự rất lớn!
Dù vậy, làm sao hắn có thể ban thưởng thứ vật chất quý giá của mình cho đám đàn bà Nhật Bản này?
Đôi bên chỉ là quan hệ nô lệ mà thôi, ít nhất thì giai đoạn trước mắt hắn chưa nghĩ tới việc sử dụng đến hai con ả này.
Ei Hatano nhìn Diệp Hi Hòa với vẻ khó hiểu, còn tưởng rằng chán ghét mình không có kinh nghiệm, chê mình làm không tốt.
Vì vậy, cô ả âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, sau này nhất định phải xem thật nhiều giáo trình về phương diện kia, để hầu hạ chủ nhân tốt hơn nữa…
Đúng lúc này, Mikami Yua đang ngồi cầm lái ở phía trước bỗng đột ngột đạp ga, ép xe dừng lại.
"Chủ nhân, có biến!"
Cô ta nhìn chằm chặp về phía trước, nói.
Diệp Hi Hòa hơi cau mày, dõi mắt nhìn theo, lập tức trông thấy có một đám người đang đứng chặn đường ở đằng trước!
Đằng sau đó còn có hơn mười mấy chiếc xe màu đen, quanh mỗi thân xe đều có một nhóm người cầm theo hung khí.
Ngoài ra, mấy chục kẻ võ giả khá mạnh đứng trước đầu xe, lạnh lùng trừng mắt về phía chiếc SUV, có vẻ là đặc biệt nhắm người bên trong xe!
Hoả khí trong lòng Diệp Hi Hòa vốn đang bốc lên ngùn ngụt, một cước đạp mở cửa, xuống xe.
Mikami Yua và Ei Hatano cũng lập tức theo sau, lấy ra kunai.
"Diệp Hi Hòa?"
Một trong tám kẻ đang đứng trước đoàn hơn trăm người kia cười lạnh, nói: "Cuối cùng cũng đợi được mi rồi, không uổng công bọn ta phí phạm thời gian!"
"Các người là ai?"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.
Hắn đã nhìn ra thực lực của tám người kia. Hai người đứng đằng trước có thể sánh bằng chiến thần hắn từng đụng độ, có một đại Võ tướng 3 sao, một đại Võ tướng 1 sao.
Sáu kẻ còn lại không đáng nhắc tới, thoạt nhìn đều là Võ tướng 2 hay 3 sao. Về phần đám thủ hạ cầm vũ khí bình thường kia thì đúng chuẩn một đám tép riu nhãi nhép.
"Mày mau quên thật đấy. Trước đây không lâu mày đã giết ai ở bệnh viện Giang Đông này, mày quên rồi hả?"
Đại Võ tướng 3 sao kia cười gằn, nói: "Hôm nay, bọn ta phụng lệnh Đại tiên sinh, đến đây bắt mày đền mạng cho thiếu gia!"
Diệp Hi Hòa vừa nghe thế đã biết đối phương là người nhà của tên họ Sầm trong bệnh viện kia.
Hắn từng nghe Long Lăng Vân nhắc đến nhà họ Sầm, hình như bọn chúng cũng thuộc hàng thượng đẳng có chút chỗ đứng ở tỉnh này. Nhưng mà… Chúng thực sự dám tìm mình để đâm đầu vào chỗ chết à?
"Mikami Yua, Ei Hatano, đám người còn lại giao cho các cô đấy. Hai đại Võ tướng để tôi."
"Tuân lệnh, chủ nhân!!"
Mikami Yua và Ei Hatano lập tức xoè kunai, sát khí tuôn ra ào ạt!
"Mẹ kiếp, thứ nhãi nhép Tân Hải nhà ngươi oách thật đấy. Mày còn thu nhận hai con quỷ nhỏ Nhật Bản này để hưởng lạc hả? Trông non thật, đợi lát nữa ông chém chết mày xong, ông đât sẽ húp hai em thay phần mày. Ông đây chưa bao giờ chơi loli Nhật Bản đâu!"
Tên đại Võ tướng 1 sao là kẻ xốc nổi, đang bô bô cái mồm, chưa kịp nói hết câu đã bị Diệp Hi Hòa vả một phát tan thành làn sương máu.
Cảnh tượng này khiến tay của đại Võ tướng 3 sao và những người còn lại khẽ run rẩy!
Cái đéo gì đây!!!
Không ngờ tên thiếu gia Tân Hải bị diệt tộc này có sức mạnh khủng bố đến thế, chỉ một cú tát đã vả chết đại Võ tướng 1 sao dễ như bỡn vậy?!
Điều đáng hận nhất là trước đó bọn chúng đã làm theo lời căn dặn của Sầm Dương đại tiên sinh mà đi điều tra Diệp Hi Hòa trước. Nhưng, chúng lại không phát hiện hắn bá đạo đến thế này. Chẳng phải cùng lắm thì hắn cũng chỉ có thể giết chết một vài tên Thái Đấu và đại Thái Đấu hay sao?
"Giết!!!"
Đột nhiên, Mikami Yua và Ei Hatano không cho bọn hắn quá nhiều thời gian để hoảng hốt, song song tiến lên giết chóc!
Mikami Yua dư sức giải quyết bọn người sử dụng vũ khí thông thường, Ei Hatano cũng giết hết đám Võ tướng võ giả 2,3 sao dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, hai người còn là ninja, thân pháp nhanh nhạy, tốc độ chớp nhoáng, lập tức giết sạch đám người nhà họ Sầm kì đà cản mũi này. Những nơi họ đi qua đều là máu xương bung bét, cực kì bi thảm!
"A…"
Tên đại Võ tướng 3 sao sợ kinh hồn bạt vía, vừa định ra tay lại thấy ánh mắt lạnh như băng của Diệp Hi Hòa đã nhắm đến mình!
Ngay sau đó, Diệp Hi Hòa chuẩn bị tát chết tên đại Võ tướng 3 sao kia, đột nhiên, đúng lúc này lại nhận được một cú điện thoại, khiến sắc mặt hắn lập tức thay đổi 180 độ!!
Chương 92: Nỗi sợ hãi đã ăn sâu bén rễ
"Diệp Hi Hòa người Đại Hạ, con chó cấp dưới của mày đang ở trong tay bọn tao! Nếu như không muốn hắn chết, thì lập tức đến sân thượng tập đoàn Anh Hoa, mỗi một phút chậm trễ, thì bọn tao sẽ cắt một miếng thịt trên người nó, khà khà khà khà!"
Ở đầu dây bên kia điện thoại, rõ ràng là giọng nói của người Nhật Bản, chất giọng the thé, vô cùng âm u lạnh lẽo.
Tập đoàn Anh Hoa?
Đám người Nhật này, thế mà vẫn dám tồn tại lòng tham không chịu bỏ?
Cơn giận dữ bùng nổ điên cuồng dâng cao trên người Diệp Hi Hòa!
Ban đầu, hắn giết Junichi Okada ở quán trà đạo, bị sát thủ quốc tế phá hỏng, lại không thể bắt sống Phong Dục Lân, vì thế mà không thể nào hỏi ra được vị trí của cục viễn chinh Nhật Bản, đã vô cùng giận dữ.
Lúc này, đám người Nhật lại còn không sợ chết tìm tới cửa, thật đúng là hợp ý hắn.
"Được! Tôi sẽ qua đó, nhưng tốt nhất là các người nên bảo đảm an toàn cho người của tôi, nếu không, kết cục của người Nhật Bản các ông đã được định sẵn rồi đấy."
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.
Hắn không hỏi người bị bắt là ai, bởi vì bất kỳ ai có quan hệ với hắn mà bị bắt, hắn đều chỉ sử dụng một cách đó là giết chết người bắt cóc mới thôi.
"Yên tâm đi, trước khi mày đến, người này sẽ được an toàn, nhưng chẳng lẽ mày không muốn nghe giọng của hắn ta sao? Này, tên vô dụng kia, nói chuyện với chủ nhân của mày đi, không phải vừa rồi mày kiên cường lắm sao? Để cho hắn biết mày đang trong tay bọn tao."
Cái gã Nhật Bản chất giọng the thé kia, rõ ràng đang nói gì đó với con tin.
Nhưng con tin lại không chịu đồng ý, cũng không chịu lên tiếng.
"Bốp bốp! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, một con chó Đại Hạ hèn mọn, muốn chết mà!"
Sau đó chỉ nghe thấy phốc một tiếng, âm thanh máu thịt bay ra.
"Á!!!"
Lần này cuối cùng Diệp Hi Hòa cũng đã nghe thấy, thế mà lại là giọng của Liễu Thành Chí.
Mà rốt cuộc Liễu Thành Chí cũng không chịu được nữa, sở dĩ ông ta không chịu lên tiếng, là bởi vì không muốn mình làm liên lụy đến Diệp Hi Hòa.
Nhưng đám người Nhật Bản này lại giày vò ông ta bằng những cách không ai chịu nổi, ông ta chỉ có thể hét lạc cả giọng: "Diệp thiếu! Ngài đừng tới! Mặc kệ tôi, đám chó Nhật Bản này có chuẩn bị, bọn chúng..."
Nhưng âm thanh đã bị cắt đứt, chỉ nghe thấy tên người Nhật Bản có chất giọng the thé đạp một cước, sau đó là tiếng kêu rên đau đớn khổ sở.
Vẻ mặt Diệp Hi Hòa lạnh lẽo: "Chú Liễu, đợi cháu."
Cúp điện thoại, hắn đưa mắt nhìn võ giả Đại võ tướng 3 sao kia, thấy thế mà đối phương muốn nhân lúc hắn dành thời gian nghe điện thoại, lén lút chạy trốn.
Một Đại võ tướng ba sao, nhân lúc người ta không đề phòng muốn bôi dầu vào chân bỏ chạy, không cần mặt mũi, Diệp Hi Hòa đánh ra một chưởng đã biến hắn ta thành một đống thịt vụn.
Trong lúc này, điện thoại của hắn lại vang lên, lấy ra xem là Lâm Chỉ Huyên gọi điện tới.
Nhưng sau khi nghe điện thoại, lại nghe thấy tiếng khóc rối rít của Liễu Thi Nghiên: "Anh Diệp ơi, em không liên lạc được với cha. Hình như ông ấy bị bắt đi rồi, anh có liên lạc được với ông ấy không?"
Thì ra, sáng nay Liễu Thành Chí đưa Liễu Thi Nghiên đến nhà họ Diệp xong, Liễu Thi Nghiên đã ở lại nói chuyện cùng Diệp Hinh Vũ, mà Liễu Thành Chí thì nhớ kỹ sứ mạng của mình, đến tập đoàn Diệp thị giúp đỡ Diệp Hi Hòa quản lý sắp xếp lại sản nghiệp của nhà họ Diệp.
Thật không ngờ, sau đó ông ta mất liên lạc, làm thế nào cũng không thể liên lạc được, cho nên Liễu Thi Nghiên rất lo lắng, mượn điện thoại của Lâm Chỉ Huyên để gọi điện cho Diệp Hi Hòa.
"Anh đã biết rồi. Thi Nghiên, em yên tâm đi, anh sẽ đưa chú Liễu bình an trở về, em đừng lo lắng." Diệp Hi Hòa bình tĩnh nói.
"Huhu, anh Diệp, đều tại em không tốt, có phải là em đã liên lụy đến cha không? Có phải ông ấy bị người nhà họ Cẩu bắt đi không? Chắc chắn là Cẩu Vượng, hắn... hắn ta có thù tất báo???..."
Diệp Hi Hòa thầm thở dài một hơi, cô bé ngốc này, thảo nào lại tự trách mình như vậy, thì ra là tự suy diễn sự mất tích của cha với nhà họ Cẩu, cho rằng bản thân đã làm liên lụy đến cha mình...
"Thi Nghiên, đừng nghĩ lung tung, em cứ ở nhà yên tâm chờ đợi, anh sẽ trả chú Liễu hoàn hảo khỏe mạnh về cho em."
Diệp Hi Hòa nói xong rồi mới cúp điện thoại.
Mà lúc này, Ei Hatano và Mikami Yua, đã giải quyết hết đám cấp dưới và võ giả của nhà họ Sầm, cả hai trở về bên cạnh Diệp Hi Hòa: "Chủ nhân, đã xảy ra chuyện gì?"
Khuôn mặt Diệp Hi Hòa không có cảm xúc gì, nhìn Ei Hatano: "Cô không cần về Tân Hải nữa, nhà họ Sầm cô hãy đi giải quyết, tịch thu hết cả nhà, gà chó cũng không tha."
Ei Hatano ngớ người, lập tức nói: "Vâng thưa chủ nhân!"
Diệp Hi Hòa suy nghĩ một lát, lại cầm bàn tay trắng như tuyết của cô ả, nhanh chóng vẽ ra mười đạo chân khí trên lòng bàn tay.
Có mười đạo chân khí này, cho dù nhà họ Sầm có cao thủ nào mạnh hơn Ei Hatano, thậm chí là cấp Đại Võ tướng đi chăng nữa, thì cô ả cũng sẽ không chết dễ dàng.
Có lẽ Ei Hatano chưa từng được chứng kiến bản lĩnh này của Diệp Hi Hòa, tò mò hỏi: "Chủ nhân, đây là..."
"Chị Ei, đây là khí của chủ nhân! Ngài ấy cho chị đó! Chị có thể thử một chút, khí của chủ nhân lợi hại lắm, chị có thể giết hết tất cả nhờ nó."
Mikami Yua đã từng đích thân trải nghiệm, lập tức kích động nói.
Con ngươi xinh đẹp của Ei Hatano khẽ động, vội vàng nói với Diệp Hi Hòa: "Xin chủ nhân hãy yên tâm, Hatano nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Sau đó cô ả bèn sử dụng nhẫn thuật, nhanh chóng biến mất.
"Lên xe!"
Diệp Hi Hòa cũng không nhiều lời, tiếp tục để Mikami Yua lái xe, đánh giết về Tân Hải.
Trên xe, cuối cùng Mikami Yua cũng biết có người Nhật Bản gây chuyện, lần này còn bắt cả cấp dưới của chủ nhân.
Ngay cả cô ta cũng không thể hiểu nổi, người Nhật Bản thuộc bên nào mà lại tới tìm chủ nhân gây phiền phức, dù sao thì Tsuyoshi Domoto và Junichi Okada vừa mới chết cách đây không lâu, chẳng lẽ lại là cục viễn chinh Nhật Bản?
Nhưng cũng không thể nào chứ, nếu như là cục viễn chinh Nhật Bản, thì khả năng lớn là đã ra tay ở Giang Đông rồi, còn cần tới tận Tân Hải để bắt con tin sao? Cho nên đại khái khả năng cao là...
Mikami Yua rất nhanh đã nhớ ra, nhưng lại không dám chắc, chỉ theo bản năng lo lắng trong lòng...
Không lâu sau xe đã trở về Tân Hải, theo như yêu cầu của Diệp Hi Hòa, thì lái thẳng tới tập đoàn Anh Hoa.
Diệp Hi Hòa không nói hai lời xuống xe đi thẳng vào tập đoàn, Mikami Yua cũng nhanh chân đi theo, hai người đi thang máy lên tầng cao nhất, rồi lên sân thượng.
Khi nhìn thấy phía trên xuất hiện mười mấy bóng người, khuôn mặt Mikami Yua trắng nhợt ngay tại chỗ.
Bởi vì, cô ta đã đoán đúng rồi, lần này tới Tân Hải là một nhân vật không hề tầm thường!!!
"Chủ nhân, bọn chúng là..."
Mikami Yua cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệnh.
"Cô biết sao?"
Diệp Hi Hòa ngừng bước, hờ hững hỏi.
"Ừm."
Mikami Yua gật đầu: "Bọn chúng đã từng là cấp trên của tôi và chị Ei, cấp dưới của đại nhân Huyết Ảnh, Thượng nhẫn đặc biệt!"
"Ở Nhật Bản, ninja có tổng cộng chín cấp bậc, hạ nhẫn, trung nhẫn, thượng nhẫn, ám bộ thượng nhẫn, thượng nhẫn cấp hiểu, ảnh, phong hào chi ảnh, còn có ảnh chi thượng thần bí nhất..."
"Người hạ huyết chú cho tôi và chị Ei, chính là một vị nhân vật cấp Ảnh, tên gọi là Huyết Ảnh, mà huyết chú ngài phá giải cho tôi và chị Ei, chắc chắn vị Huyết Ảnh đó cũng đã biết rồi, nên mới phái những thượng nhẫn đặc biệt này tới đối phó với ngài..."
Mikami Yua đã sắp cắn môi đến bật máu rồi.
Mặc dù cô ta đã vài lần tận mắt chứng kiến sự mạnh mẽ của Diệp Hi Hòa, cũng biết vị chủ nhân này của mình rất nghịch thiên, nhưng thân là ninja, một số quan niệm và sự sợ hãi đã ăn sâu bén rễ, còn được nuôi cấy trong đầu của cô ta, khiến cô ta khi đối mặt với đám thượng nhẫn đặc biệt, đều vô cùng lo lắng.
Hơn nữa, cô ta hiểu rõ tác phong của vị Huyết Ảnh kia, chắc chắn không chỉ đơn giản là phái mấy thượng cấp đặc biệt tới, không chừng còn có...
Chương 93: Rốt cuộc cậu là thứ yêu nghiệt gì?
"Mikami Yua, cô đúng là đồ chó cái thấp hèn. Cô là một ninja Nhật Bản nhưng giờ đây lại bán chủ cầu vinh, muốn đi theo bên cạnh tên Đại Hạ này. Cô đã khiến vị đại nhân đó rất tức giận đấy, có biết không?"
Trong mười bốn thượng nhẫn cường đại đối diện, một tên có hình dáng xấu xí cười nói.
Giọng của anh ta rất giống vịt đực, anh ta chính là người đã gọi điện thoại cho Diệp Hi Hòa trước đây.
"Koizumi Yuichiro, anh im miệng!! Bây giờ tôi đang bỏ tối theo sáng, khôi phục lại cuộc sống mới. Anh đừng tưởng rằng tôi đã quên năm đó chính anh là người phát hiện ra tôi, sau đó giết cả nhà tôi và ép buộc tôi phải đi vào khuôn khổ, tôi vẫn luôn ghi nhớ mối huyết hải thâm thù này!"
Mikami Yua nắm chặt tay, cả người run rẩy!
"Nực cười! Con khốn này, nếu như không có tôi thì bây giờ cô vẫn chỉ là một cô gái bình thường. Tôi đã để cho cô trở thành một ninja, cô không cảm ơn tôi thì thôi lại còn dám hận tôi, quả nhiên nuôi không một con đ**m thấp hèn."
Mikami Yua trừng mắt nghiến răng nghiến lợi, như sắp bùng nổ ngay lập tức, ước gì có thể tự tay giết chết Koizumi Yuichiro!
Thế nhưng cô ta biết rất rõ thực lực của mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Koizumi Yuichiro, thậm chí đối phương còn mạnh hơn Ei Hatano một cấp.
"Lui về phía sau đi."
Diệp Hi Hòa nhàn nhạt nói.
"Vâng! Chủ nhân!"
Mặc dù Mikami Yua không cam lòng nhưng cô ta cũng chỉ có thể lui về phía sau.
"Liễu Thành Chí ở đâu?"
Diệp Hi Hòa nhìn mười bốn thượng nhẫn Đặc Biệt đi thẳng vào vấn đề.
Đối phương nghe vậy thì cười lạnh: "Muốn biết sao? Vậy cậu phải nghe lời chúng tôi!"
Koizumi Yuichiro cất giọng vịt đực: "Diệp Hi Hòa, chúng tôi đã điều tra rõ lai lịch của cậu rồi, con người của cậu không đơn giản, biến mất ba năm, khi quay về lại mạnh mẽ nghịch thiên. Thế nhưng bây giờ rơi vào tay chúng tôi thì cậu chỉ còn một con đường chết thôi!"
Ầm!!!
Diệp Hi Hòa không nói nhiều lời vô nghĩa, trên người bùng nổ khí thế đáng sợ, định dùng một tay đập chết những thượng nhẫn Đặc Biệt này.
"Từ từ!!"
Bỗng nhiên mười bốn thượng nhẫn Đặc Biệt cảm nhận được sát ý của Diệp Hi Hòa, vội nói: "Diệp Hi Hòa, chẳng lẽ cậu không muốn cứu tên họ Liễu kia sao? Nếu như cậu dám ra tay thì chúng tôi bảo đảm cậu sẽ không còn được gặp lại ông ta đâu!"
Diệp Hi Hòa híp mắt, hắn mới từ từ làm loãng sát ý trên người.
"Cho nên?"
"Ha ha ha, coi như cậu biết điều, nếu như muốn cứu ông ta thì nghe theo sự sắp xếp của chúng tôi!"
Trong lòng Koizumi Yuichiro thấy đắc ý, may mà anh ta đã có chuẩn bị sớm: "Bây giờ cậu ăn thứ này vào, sau đó để cho con đĩ Mikami Yua này dùng dây ninja này trói cậu lại."
Vừa nói anh ta vừa ném viên thuốc màu đỏ như máu tới chỗ Diệp Hi Hòa, ngoài ra còn có một sợi dây thừng đặc chế.
Diệp Hi Hòa bắt lấy nó vào trong tay, sau khi thấy nó, sắc mặt của Mikami Yua thay đổi lớn!
"Chủ nhân, đừng! Đây là huyết hoàn, cũng là bí truyền bí mật của Huyết Ảnh khiến cho người ăn vào bị mất hết công lực. Dù là nhân vật cấp Ảnh cũng sẽ trở thành cừu non chờ giết thịt, còn sợi dây ninja này…"
"Mikami Yua, con điếm thối tha này, câm miệng!"
Koizumi Yuichiro vô cùng hung ác nói: "Cái miệng thối của cô, sớm muộn gì ông đây cũng sẽ giết chết nó, dù sao giữ lại người như cô cũng vô dụng!"
Tiếp đó, anh ta ngước mắt nhìn Diệp Hi Hòa: "Diệp Hi Hòa, mau nuốt xuống đi! Thời gian của bọn ông đây rất quý giá, không có thời gian lãng phí với cậu đâu."
Diệp Hi Hòa không nói hai lời, trực tiếp nuốt Huyết hoàn xuống.
Trong lòng của Mikami Yua đứng sau thấy nặng nề, mặt như tro tàn, thầm nói xong rồi, chủ nhân không tin tà như thế, e là hôm nay phải dặn dò tại đây còn cô ta nhất định phải tuẫn táng theo hắn…
" Ke ke, tốt lắm!"
Mười bốn tên thượng nhẫn Đặc Biệt nhìn thấy vậy, khóe miệng đều lộ ra nụ cười, sau đó nói với Mikami Yua: "Con đĩ thôi này, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau dùng sợi dây ninja kia trói chủ nhân Đại Hạ của cô lại, nhớ đừng giở trò, thắt nút chặt vào, cô hiểu chúng tôi đang nói gì mà!"
"Koizumi Yuichiro, tôi liều mạng với anh!!"
Làm sao Mikami Yua có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện chủ nhân mình phải chịu đựng sự nhục nhã này, cô ta tức giận và muốn dùng hết sức lao về phía Koizumi Yuichiro!
"Đừng có lắm chuyện."
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói: "Anh ta để cô trói thì cô cứ trói đi!"
Ánh mắt của Mikami Yua đỏ hoe: "Nhưng mà, chủ nhân…"
"Ke ke ke, Mikami Yua, con đĩ thối này, đã nghe rõ chưa? Chủ nhân của cô cũng bảo cô trói lại rồi, cô còn mè nheo gì nữa? Mau trói đi!!! Chờ khi trói xong, chúng ta sẽ không phải lãng phí thời gian với nhau nữa!"
Mikami Yua cố nén nước mắt, cô ta không thể làm gì khác là nhịn nhục đi lên, dùng dây ninja trói Diệp Hi Hòa.
Trái tim cô ta muốn tan vỡ rồi.
Diệp Hi Hòa nuốt huyết hoàn, lại còn bị trói bằng dây ninja, làm sao hắn còn có đường phản kháng đây?
Đám người Koizumi Yuichiro cũng thật hèn hạ, bọn họ là một đám thượng nhẫn Đặc Biệt lại đi liên thủ với nhau để đối phó với chủ nhân, lại còn dùng thủ đoạn hèn hạ như thế, quả không hổ là sỉ nhục người Nhật Bản!
"Ke ke ke, Mikami Yua, lần này cô làm rất tốt, không có thủ đoạn gì, muốn đích thân đưa chủ nhân của cô lên đường."
Khi Koizumi Yuichiro nhìn thấy Yua Mikami bấm xong nút ninja, anh ta mỉm cười.
"Bây giờ đã có thể cho tôi gặp con tin được chưa?"
Vẻ mặt của Diệp Hi Hòa không chút thay đổi nói.
"Đương nhiên, bây giờ cậu đã là cá nằm trên thớt mặc cho chúng tôi xẻ thịt, còn gì không thể tác thành cho cậu?"
Koizumi Yuichiro vỗ tay, lập tức có hai gã thượng nhẫn Đặc Biệt xách Liễu Thành Chí thương tích đầy mình đi ra.
Toàn thân Liễu Thành Chí đầy máu, hơi thở mong manh nhưng khi thấy Diệp Hi Hòa bị người khác khống chế, ông ấy phẫn uất đan xen, rơi nước mắt tự trách.
"Diệp thiếu!! Đều do tôi không tốt làm liên lụy đến ngài, mấy tên Nhật Bản tạp chủng này, dù tôi có làm quỷ cũng sẽ không tha cho bọn họ!"
"Không cần."
Diệp Hi Hòa nhún vai, cởi bỏ sợi dây ninja trên người ra.
"Kuso!! Trong tiếng Nhật, có nghĩa là đáng ghét, đ*t m*."
"Cái này tên Đại Hạ kia, làm sao cậu làm được?"
"Đây là sợi dây ninja, hơn nữa còn được thắt bằng nút thắt ninja, vì sao cậu ta có thể…"
Ngay cả Mikami Yua cũng trợn mắt to xinh đẹp, nhìn Diệp Hi Hòa với vẻ không thể tin nổi.
Cô ta biết rất rõ sợi dây ninja kia được làm thành từ vật liệu rất đặc biệt, vô cùng bền chắc, lửa nước không thể xâm nhập, trên đó còn có một số loại thuật ninja bị cấm, được cho là đến từ một thủ đoạn của nhân vật truyền thuyết có phong hiệu là Shadow…
Nhưng vậy mà chủ nhân có thể tự mở qua loa là xong?
Điều quan trọng là rõ ràng chủ nhân còn nuốt cả huyết hoàn, vốn dĩ công lực nên mất hết…
"Một đám Võ tướng 7 sao, 8 sao còn có hai đại Võ tướng 2 sao, một đại Võ tướng 3 sao, một đại Võ tướng 4 sao liên thủ lại giết tôi, lại còn dùng thêm thủ đoạn hèn hạ như vậy, một lần nữa các người lại để cho tôi chứng kiến sự vô liêm sỉ của người Nhật Bản!"
Diệp Hi Hòa coi thường mười bốn tên thượng nhẫn Đặc Biệt, giơ bàn tay lên: "Biến mất đi!"
"Không!!!"
"Diệp, Diệp Hi Hòa, rốt cuộc làm sao cậu có thể làm được?"
"Cậu đã nuốt huyết hoàn của Huyết Ảnh đại nhân rồi, sao lại không xảy ra chuyện gì?"
"Baka!!! Rốt cuộc cậu là thứ yêu nghiệt gì?"
Tuy nhiên Diệp Hi Hòa không muốn nói nhảm với mười bốn tên thượng nhẫn Đặc Biệt này nữa mà vung tát tới…
Chương 94: Sợ bị chi phối
Gió từ tay hắn dễ dàng làm nổ tung mười ba trong số mười bốn thượng nhẫn Đặc Biệt ngay tại chỗ.
Chỉ còn lại Koizumi Yuichiro cũng bị mềm mất nửa người, từ phần eo xuống hai chân đã hoàn toàn hóa thành sương máu, chỉ còn lại máu thịt lẫn lộn ở nửa thân trên, anh ta ngã xuống đất, dạ dày chảy hết ra ngoài.
Diệp Hi Hòa xách anh ta lên, châm băng giữ được mạng sống, sau đó nói: "Koizumi Yuichiro phải không? Bây giờ, tôi chỉ hỏi anh một vấn đề. Vị trí của Cục viễn chinh Nhật Bản ở đâu, chỉ cần giao ra thì tôi có thể cho anh chết thống khoái."
"Tôi…Tôi không biết!!!"
Nửa người của Koizumi Yuichiro run lên vì sợ hãi: "Tôi chỉ là một ninja, nghe lệnh của Huyết Ảnh đại nhân, tôi không biết những chuyện khác, đó là thế lực khác của đất nước làm còn tôi chỉ nghe theo lệnh của Huyết Ảnh đại nhân, đi tới Tân Hải…"
Ngay lúc này, Mikami Yua đứng dậy, trầm giọng nói: "Chủ nhân, đây là sự thật!"
"Ở Nhật Bản, ninja và võ sĩ đạo không giống nhau, là một chi nhánh tương đối độc lập."
"Mặc dù ninja cũng trung thành với Thiên Hoàng nhưng họ có quyền tự chủ rất lớn. Dưới tình huống hợp tác với chính phủ mới có thể trói ninja với một số các nhân vật đặc thù, cũng chính là phương thức huyết chú."
"Ngoại trừ điều này ra, ninja không biết nhiều, chỉ đơn giản là cỗ máy giết người!"
Lần này, Diệp Hi Hòa cũng coi như hiểu rằng trông đợi vào tên Koizumi Yuichiro hỏi ra được vị trí của Cục viễn chinh Nhật Bản là điều không thực tế.
Hắn lập tức ném mạng người còn sót một nửa của Koizumi Yuichiro cho Mikami Yua.
Mikami Yua hiểu ý của Diệp Hi Hòa, toàn thân kích động!!
Cô ta lập tức quỳ xuống nói cảm ơn với Diệp Hi Hòa, sau đó lấy kunai của mình ra và đi về phía Koizumi Yuichiro.
Dường như Koizumi Yuichiro cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi: "Không!!! Mikami Yua, cô không thể giết tôi, tôi là ân nhân của cô, là người dẫn đường, cô…"
Phụt!!
Mikami Yua hoàn toàn không đợi anh ta nói xong, đã cắm mạnh kunai vào cổ họng của anh ta!
Sau đó, cô ta bắt chước dáng vẻ lúc nãy của Diệp Hi Hòa, trực tiếp lăng trì Koizumi Yuichiro còn đang sống, cắt bay từng mảng máu thịt trên người anh ta!
Đáng thương cho Koizumi Yuichiro muốn chết cũng không được, gào khóc thảm thiết.
Diệp Hi Hòa không nhìn.
Không phải hắn thương nữ hầu nhà mình mà là hắn hiểu rõ nhất cảm giác cả nhà bị giết.
Không thể tự tay giết kẻ thù chính là một kiểu tiếc nuối, thậm chí còn hóa thành tâm ma.
Cho nên bây giờ, hắn cố thành toàn cho Mikami Yua.
Chỉ trong chốc lát, Mikami Yua đã biến người sống Koizumi Yuichiro thành một bộ xương khô, thảm thương không nỡ nhìn!
Đối với cảnh tượng thảm thiết này, Liễu Thành Chí nhìn ở một bên cũng hô lớn đầy hả giận!
Đúng lúc này, bỗng nhiên ánh mắt của Diệp Hi Hòa chuyển hướng sang chỗ khác, lạnh lùng nói: "Đừng trốn nữa, mau ra đây!"
"Ồ? Không hổ là yêu nghiệt của Đại Hạ, có thể nhìn thấy thân pháp của tôi còn có thể khóa chặt chỗ ẩn thân của tôi nữa, không đơn giản!"
Khi một âm thanh hài hước rơi xuống, đột nhiên trong không khí có sự dao động.
Tiếp đó, một bóng người hai tay cầm đao, mặt mũi xấu xí như quỷ, vẻ ngoài cười như không cười chậm rãi xuất hiện.
"Nhẫn…Nhẫn Đao Thất Nhân? Có phải anh là Miura Haruma không?"
Sau khi nhìn thấy bóng dáng này, bỗng nhiên Mikami Yua kinh ngạc!
Chẳng trách ngay từ ban đầu, cô ta đã cảm thấy lờ mờ không yên, cảm thấy người tàn bạo trời sinh như Huyết Ảnh, không thể chỉ phái mười bốn thượng nhẫn Đặc Biệt tới được.
Hóa ra còn có một vị mạnh hơn tồn tại, vẫn luôn núp trong bóng tối!
Người này tên là Miura Haruma, là sự tồn tại ở cấp thượng nhẫn Ám Bộ!
Theo phỏng đoán thận trọng, thực lực của anh ta cũng phải đạt tới đại Võ tướng 7 sao.
Hai thanh đao trên tay lại là song đao nổi danh trong giới ninja Nhật Bản - Hirame!
Giống như mười thanh đao nổi danh trong võ sĩ đạo Nhật Bản, giới ninja cũng có bảy thanh đao đặc biệt, mỗi thanh đao lại có nguồn gốc đáng sợ còn những người sở hữu nó cũng không phải những người tầm thường!
Song đao Hirame được xem như là thanh đao có xếp hạng thấp nhất trong bảy thanh đao nhưng cũng không thể khinh thường. Dưới sự tăng cường của Miura Haruma, không ai dám tưởng tượng khả năng chiến đấu thực chất của anh ta mạnh tới mức nào..
"Không sai, con đĩ nhỏ, nếu như cô đã có thể nhận ra ta là Miura Haruma thì cũng coi như cô có chút kiến thức. Đáng tiếc là cô lại nương nhờ vào tên Đại Hạ này nên tôi không thể tha cho cô được, cùng lắm trước khi để cô chết, phải chơi đùa cô thật tốt để cô làm một nữ quỷ phong lưu."
Miura Haruma nhìn Mikami Yua với ánh mắt đầy ham muốn.
Trong lòng Mikami Yua ớn lạnh, vội vàng quay trở lại bên người Diệp Hi Hòa:
"Chủ nhân, tên Miura Haruma này là thượng nhẫn Ám Bộ và cũng là một trong những tay sai chính dưới trướng Huyết Ảnh, thực lực sâu không lường được còn hai thanh đao kia…"
Thật ra Diệp Hi Hòa cũng đã chú ý tới hai thanh đao kia từ sớm.
Mặc dù thứ binh khí rác rưởi đó còn lâu mới lọt vào mắt hắn, có điều nó lại có công dụng khác.
"Tên Đại Hạ kia, tôi rất tò mò, tại sao cậu uống Huyết hoàn vào vẫn không xảy ra chuyện gì? Hơn nữa dây ninja cũng không thể trói được cậu. Trước khi cậu chết, có thể giải thích cho tôi không?"
Haruma Miura nhìn Diệp Hi Hòa cười nói.
"Tôi cũng rất tò mò, nếu như anh vẫn luôn ở đây thì tại sao lại trơ mắt nhìn tôi giết mười mấy tên thượng nhẫn Đặc Biệt kia, thờ ơ không làm gì?"
Diệp Hi Hòa hoàn toàn không muốn giải thích, bởi vì đó chỉ là Huyết hoàn tầm thường, rốt cuộc là thứ đồ chơi gì?
Trước bốn đạo chân khí căn nguyên của hắn, ngay cả kẹo dẻo cũng không bằng, cả dây ninja cũng thế.
"Mười bốn thượng nhẫn Đặc Biệt liên thủ lại với nhau cũng không thể giết chết cậu, vốn dĩ họ đáng chết thì tại sao tôi phải cứu?"
Miura Haruma tàn nhẫn cười nói: "Xem ra cậu không muốn nói, chẳng sao cả, đợi tôi bắt được cậu thì sẽ bắt cậu mở miệng!"
Nói xong, Miura Haruma trực tiếp vung song đao, gằn giọng nói: "Huyết Vụ đao pháp, rút xương!!!"
Anh ta hóa thành huyết quang, trực tiếp xóa bỏ Diệp Hi Hòa khiến sức mạnh của đại Võ tướng 7 sao bùng nổ đến tận cùng, hai thanh đao lao tới cực nhanh, sát khí bùng nổ!
Tuy nhiên Diệp Hi Hòa vẫn đứng yên không nhúc nhích, bàn tay trái rút Haruma Miura ra còn hai thanh đao rơi bịch xuống đất.
"Dám chơi sương máu trước mặt tôi?"
Diệp Hi Hòa không đợi Miura Haruma kịp phản ứng, một bàn tay ấn sát trán của anh ta và ấn năm cây châm băng xuống.
Vốn dĩ Miura Haruma đang cực kỳ kinh hoàng và sợ hãi, sau khi bị năm cây châm băng đâm vào đại não, ánh mắt lập tức trở nên đờ đẫn, toàn thân như thể mất đi ý thức.
"Tôi là kẻ đại ngốc nhất vũ trụ! Tôi bỉ ổi hèn hạ, rất thích sưu tầm đồ lót của phụ nữ…"
"Tôi còn là một kẻ nghiện chân, nghiện đùi, nghiện ngực…Tôi chơi đùa cả nam lẫn nữ, giỏi việc may vá, thích quyến rũ đàn ông. Huyết Ảnh đại nhân nhìn trúng tôi ở điểm này nên mới ban song đao Hirame này cho tôi…"
"Ha ha ha, tên ngốc như tôi, hôm nay tôi đã thành tên ngốc thật rồi, ôi, sao tôi lại ngốc như vậy…"
Trên sân thượng trống rỗng, Mikami Yua và Liễu Thành Chi cũng ngơ ngác khi thấy màn này!
Đặc biệt là Mikami Yua, cô ta nghĩ mãi không ra một tên ác có tiếng như Miura Haruma sao lại biến thành dáng vẻ này…
Đã ngu đần như vậy, lại còn chủ động nói ra quan hệ bất chính với Huyết Ảnh. Hóa ra Huyết Ảnh thích ra vẻ đạo mạo, chỉ tay năm ngón, sau lưng cũng là một lão biến thái…
"Chủ nhân, anh ta…"
"Hai thanh đao này, sau này sẽ là của cô."
Diệp Hi Hòa nhặt song đao Hirame kia lên, ném cho Mikami Yua nói: "Ngoài ra, cái tên Miura Haruma này đã bị tôi làm cho mất trí, anh ta sẽ nghe theo lời của cô."
"Thực lực của anh ta vẫn còn, bắt đầu từ bây giờ, cô hãy đưa anh ta đến một nơi không người để anh ta dạy cho cô tất cả công pháp."
"Tôi không mong thực lực của cô mãi mãi yếu như vậy, hãy dùng con đường của chính người Nhật Bản các cô để tự nâng cao bản thân đi!"
Mikami Yua nghe vậy, lại càng kinh ngạc hơn!
Cô ta càng không ngờ Diệp Hi Hòa lại đối tốt với mình như vậy!
Giữ lại Haruma Miura không giết, vậy mà lại để anh ta truyền thụ công pháp để giúp cô ta trở nên mạnh hơn?
Sau đó, Mikami Yua thực sự không biết nói gì cho phải, cô ta vội vàng quỳ xuống trước Diệp Hi Hòa, khóc lóc thành tiếng nói: "Cảm ơn chủ nhân!"
Diệp Hi Hòa khoát tay, không kiên nhẫn nói: "Biến đi!"
Sau đó, hắn trực tiếp đi tới chỗ Liễu Thành Chí ở bên kia.
Cùng lúc đó, trong đại điện bên dưới tế đàn thần bí, Huyết Ảnh tức giận!
"Là ai! Lại dám giết Koizumi Yuichiro và mười bốn thượng nhẫn Đặc Biệt, lại còn giết người tôi yêu… Không! Giết cả Miura Haruma?!"
Sát khí của ông ta bắn ra bốn phía, hai mắt đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn về phía Đại Hạ ở phía đông: "Đây là muốn ép tôi đích thân ra tay, đi đến Đại Hạ một chuyến sao?"
"Được lắm! Đã rất lâu rồi Huyết Ảnh tôi không đích thân lên đường, tôi sẽ để cho Đại Hạ cảm nhận một chút cảm giác sợ bị chi phối!"
Chương 95: Cuối cùng chân tướng sẽ được phơi bày
Trên sân thượng của tập đoàn Diệp thị.
Sau khi Diệp Hi Hòa kiểm tra tình trạng vết thương của Liễu Thành Chí, xác nhận ông ấy không bị thương nghiêm trọng, chẳng qua là bị mấy tên Đặc Biệt kia đánh nát một ít da thịt.
Hắn dùng mấy cây châm Thiên Sơn Băng Phách chữa trị, sau đó đưa Liễu Thành Chí xuống khỏi sân thượng.
Lúc này, Liễu Thành Chí vẫn còn kích động, từ đầu đến cuối, ông ấy không đoán ra được Diệp thiếu gia mình đi theo mạnh đến mức nào…
Bao nhiêu tên cường giả Nhật Bản đáng sợ như vậy chỉ như con kiến hôi trước mặt hắn, tùy tiện diệt chúng chỉ bằng một tay…
Rất nhanh, hai người trở lại nhà họ Diệp.
Liễu Thi Nghiên vẫn luôn thấp thỏm lo âu, thấy quả nhiên Diệp Hi Hòa đã đưa cha cô ấy trở về bình an vô sự, nước mắt rơi như mưa. Cô ấy trực tiếp lao mạnh vào trong lồng ngực của Liễu Thành Chí: "Cha!! Hu hu…"
Liễu Thành Chí sờ tóc con gái, cưng chiều cười nói: "Đứa nhỏ ngốc này, con còn khóc gì nữa? May mà có Diệp thiếu, những kẻ bắt cha dù có mạnh đến nhường nào, Diệp thiếu đều có thể diệt chúng chỉ bằng một tay!"
"Hu hu, anh Diệp!"
Liễu Thi Nghiên nghe vậy, cô ấy vừa buông cha ra chuyển thành nhào vào trong lồng ngực của Diệp Hi Hòa và ôm chặt lấy hắn.
Người đẹp trong lòng, hơi thở của thiếu nữ đập thẳng vào mặt, đôi tay của Diệp Hi Hòa thật sự không biết để ở đâu.
Lâm Chỉ Huyên ngồi ở một bên ghế sô pha khác hơi kinh ngạc, có điều xét thấy
Liễu Thi Nghiên chỉ là quá kích động nên cô ấy cũng không nghĩ nhiều.
Hơn hết cô ấy cũng nghe được một ít tin tức quan trọng từ trong lời nói của Liễu Thành Chí, lẽ nào thằng nhóc Diệp Hi Hòa này lại vừa làm chuyện gì nghịch thiên?
Sức mạnh của hắn vô địch, không có giới hạn sao…
"Được rồi, Thi Nghiên, đi chơi với Tiểu Vũ đi, anh với chị Huyên nói chuyện một chút."
Mặc cho Liễu Thi Nghiên khóc lóc một hồi, Diệp Hi Hòa khẽ vỗ vai cô ấy nói.
Lúc này, Liễu Thi Nghiên mới phản ứng được mình quá xúc động, lại còn chủ động lao vào vòng tay của anh Diệp.
Ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của người đẹp đỏ bừng, cô ấy vội xấu hổ chạy vào phòng của Diệp Hình Vũ.
Liễu Thành Chí nhìn lắc đầu, ông ấy không thể làm gì khác đành phải đuổi theo, rời khỏi phòng khách.
"Sao thế? Anh muốn nói gì với tôi?"
Lâm Chỉ Huyên nhìn Diệp Hi Hòa ngồi xuống, tò mò hỏi.
"Tôi cảm thấy người tên Đoạn Cửu này rất quen tai, ông ta ở Tân Hải là người như thế nào?"
Diệp Hi Hòa dứt khoát hỏi.
"Phụt! Đoạn Cửu?"
Lâm Chỉ Huyên vừa uống một ngụm nước, nghe vậy suýt phun nước ra ngoài, cô ấy trừng mắt hỏi: "Sao đột nhiên lại nhớ tới hỏi ông ta? Anh có mâu thuẫn với ông ta sao?"
"Ông ta xứng sao?"
Diệp Hi Hòa lắc đầu: "Bây giờ tôi chỉ biết là ông ta lén lút thuê người giết tôi cho nên tôi muốn tìm hiểu một chút."
"Diệp Hi Hòa, anh không nói đùa đấy chứ?"
Lâm Chỉ Huyên lập tức ngồi ngay ngắn lại: "Anh có biết Đoạn Cửu ở Tân Hải nghĩa là sao không? Ông ta là đại lão danh xứng với thực ở Tân Hải, giết cả hắc bạch còn nhà họ Đoạn cũng là gia tộc số một ở Tân Hải!"
"Sở dĩ anh cảm thấy quen tai là vì nhất định trước đây nhà họ Diệp từng có người nhắc đến tên của ông ta, ông ta cũng được gọi là Cửu Gia. Hiện tại ông ta được gọi là giấu nghề, trôi nổi dưới mặt nước nhưng thực ra bất kể chuyện lớn ở Tân Hải đều phải nghe ông ta quyết định, không ai dám không tuân theo mệnh lệnh của ông ta."
"Chẳng trách."
Diệp Hi Hòa cười lạnh: "Tôi đã nói là quen tai mà, chỉ là một con cáo đa mưu túc trí mà thôi. Nhưng kể từ khi tôi trở về Tân Hải, vẫn luôn truy tìm chân tướng. Tuy đã giết không ít người, diệt không ít các môn phái nhưng tôi chưa có bất kỳ mâu thuẫn nào với ông ta nhưng nếu ông ta đã có ý muốn giết tôi, điều này chứng tỏ trong lòng ông ta có quỷ."
"Nếu đã vậy thì tôi tin chắc rằng ông ta nhất định có liên quan đến sự kiện nhà họ Diệp bị tiêu diệt vào 3 năm trước, ít nhất ông ta biết một ít chuyện nội bộ chính xác. Xem ra nhà họ Đoạn này, có vẻ như tôi cần phải đi một chuyến."
"Diệp Hi Hòa, anh chắc chứ?"
Lâm Chỉ Huyên vẫn cảm thấy hơi nghẹt thở: "Tôi nhắc nhở anh, nhà họ Đoạn khác hẳn với những gia tộc anh từng tiêu diệt trước đây, là kinh khủng thật sự đấy! Không ai biết bối cảnh nhà họ sâu như thế nào, chỉ biết có một lần vào sinh nhật của Đoạn Cửu, một người tai to mặt lớn khác trong gia đình anh ta đã quay về chúc thọ ông ta. Lúc ấy, tất cả những gia tộc và thế lực ở Tân Hải toàn bộ quỳ xuống nghênh đón, tựa như bày tỏ lòng kính trọng với hoàng đế."
"Thậm chí ông nội tôi còn nói rằng nhà họ Đoạn có người đó thì năm mươi năm nữa cũng không ngã được, vẫn sẽ là người gánh vác đứng đầu Tân Hải!"
"Hay là cậu gọi điện thoại cho ông nội tôi đi? Có lẽ ông ấy hiểu nhiều về nhà họ Đoạn hơn."
"Không cần."
Diệp Hi Hòa khịt mũi coi thường, hắn không quan tâm chúc thọ nhân vật lớn gì cả hay là ông vua một cõi tự cao tự đại, chỉ cần tra rõ nhà họ Đoạn có thực sự liên quan tới chuyện ba năm trước không. Dù là kẻ cầm đầu, hay là Ngọc Hoàng đại đế của họ đi chăng nữa, hắn cũng sẽ giết sạch cả nhà, chó gà không tha!
Ngay lúc này, đột nhiên điện thoại di động của Diệp Hi Hòa vang lên, hiển thị là một số lạ.
Hắn nhíu mày và ấn nghe.
Chỉ nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến âm thanh già nua.
"Tôi đã biết anh tra đến đầu tôi, đoán ra được tôi có liên quan tới chuyện nhà họ Diệp của cậu ba năm trước."
"Ha ha, cuối cùng cũng đến giây phút này, lão phu cũng không ngờ tàn dư là cậu lại đâm liều như thế, vậy mà đến bây giờ vẫn không sao, Diệp Cửu Tiêu sinh một đứa cháu trai rất có khả năng gây chuyện."
"Ông là Đoạn Cửu?"
Diệp Hi Hòa nghe vậy, sắc mặt lạnh lùng.
Hắn không ngờ mình vừa mới muốn giết nhà họ Đoạn, đối phương lại chủ động gọi điện thoại tới!
"Không sai. Thằng nhóc, tôi biết bây giờ cậu không dằn nổi lòng muốn đến tìm tôi, khuyên cậu đừng phí sức lực nữa."
Đoạn Cửu cười thương xót: "Ngày mai ở nghĩa trang, à không cậu tự chọn thời gian và địa điểm đi, đến lúc đó lão phu sẽ đích thân đến nơi hẹn."
"Chúng ta hãy thanh toán triệt để chuyện ba năm trước đi, nếu như mạng cậu lớn thì cũng có thể hiểu được chút chuyện, đáng tiếc là lão phu cũng không đánh giá cao cậu."
"Nhớ an tâm đừng nóng, đến ngày mai tất cả sẽ có lời giải, sóng gió ở Tân Hải lần này cũng nên lắng xuống rồi."
Ngày mai!
Diệp Hi Hòa nhíu mày, tên Đoạn Cửu này lại ỷ thế không sợ gì cả, ý là nói ngày mai sẽ để chân tướng hoàn toàn lộ rõ?
"Ông cảm thấy mình có tư cách sống đến ngày mai sao? Bây giờ ông cút ra đây ngay cho tôi và giải thích hết mọi chuyện, tôi sẽ cho ông chết sảng khoái một chút."
"Ke ke ke, thật điên rồ, quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ hổ!"
Đoạn Cửu cười lạnh nói: "Diệp Hi Hòa, cậu đừng mơ tưởng hão huyền, lão phu tôi cũng vì ‘đau’ cậu cũng đã dồn sức chuẩn bị một ít đồ, ngày mai chúng ta gặp lại. Cho dù bây giờ cậu tìm tôi cũng tuyệt đối không tìm được đâu, hay là cậu tận hưởng nửa ngày trong cuộc đời sau cùng của mình đi, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống…"
Nói xong, Đoạn Cửu ngắt điện thoại, để lại Diệp Hi Hòa với vẻ mặt nặng trĩu.
Ở phía đối diện, Lâm Chỉ Huyên ngạc nhiên không ngừng hỏi: "Đoạn Cửu gọi điện thoại tới? Ông ta nói gì?"
Trên mặt Diệp Hi Hòa không có biểu cảm, hắn còn chưa kịp nói gì thì bỗng nhiên có cuộc điện thoại thứ hai gọi tới. Sau khi nghe xong, sắc mặt của hắn thay đổi!