-
Chương 66-70
Chương 66: Cầu xin ngài đừng làm vậy
"Năm…Năm trăm tỷ?"
Nghe xong lời này, nhóm quản lý cấp cao người Nhật suýt chút nữa hộc máu!
Lúc trước, Diệp Hi Hòa yêu cầu một trăm tỷ đã quá lắm rồi. Bây giờ hắn lại đòi thêm năm trăm tỷ. Vậy chẳng phải tổng cộng là sáu trăm tỷ sao?
Bọn họ thực sự nghĩ rằng người Nhật mở ngân hàng ư?
Nhưng lúc này bọn họ không dám nói gì, chỉ có thể cúi đầu đồng ý.
May mà bọn họ đều là người có chuyên môn. Chỉ trong một thời gian ngắn, bọn họ đã viết từng hợp đồng chuyển nhượng tài sản giao cho Diệp Hi Hòa.
"Diệp thiếu, đây là tài sản trước đây của nhà họ Diệp. Hiện tại mọi thứ đều được trả lại cho chủ nhân ban đầu còn về yêu cầu của ngài, chúng tôi cũng đã lan truyền qua tất cả các kênh tiếng Nhật. Về việc cấp trên có nghe được hay không và phản ứng ra sao thì chúng tôi không biết."
"Rất tốt, hiện tại mấy người có thể đi chết được rồi."
Nói xong, Diệp Hi Hòa biến tất cả những người quản lý cấp cao người Nhật này thành sương máu.
Đáng tiếc cho những người quản lý cấp cao người Nhật này cứ tưởng nghe theo lời của Diệp Hi Hòa thì sẽ có cơ hội sống sót nhưng không ngờ rằng họ cũng sẽ chết…
Lúc này, trong tập đoàn Anh Đào khổng lồ chỉ còn lại tám nhân viên bảo vệ Nhật Bản nhưng Diệp Hi Hòa cũng đánh chết tất cả bọn họ và biến họ thành cát bụi.
Thấy vậy, Liễu Thành Chí cảm thấy sợ hãi nhưng ông ta cũng được khuyến khích, cảm thấy không hổ là thiếu gia của nhà họ Diệp. Có hắn ở đây, sự kiên trì suốt ba năm qua của ông ta cuối cùng cũng có lý…
"Chú Liễu, chú đã xem hết những hợp đồng này rồi. Tài sản của nhà họ Diệp đã được lấy lại hết rồi."
Diệp Hi Hòa nhận lại những hợp đồng đó và nói với Liễu Thành Chí: "Sau này, cháu vẫn sẽ giao tất cả sản nghiệp lại cho chú. Chú vẫn là tổng giám đốc của cháu, chú có thể tự tin và mạnh dạn làm việc. Nếu như chú gặp phải phiền toái gì không thể giải quyết được thì chú có thể nói với cháu bất cứ lúc nào."
Nghe vậy, Liễu Thành Chí cảm thấy sửng sốt và lập tức rơi nước mắt: "Diệp thiếu, cảm ơn ngài đã tin tưởng tôi! Nhưng…Dù tôi có muốn phục vụ ngài thì bây giờ tôi cũng không thể làm gì được…"
"Tôi đã bị tàn tật nửa thân và mù một mắt. Làm sao tôi còn có thể làm tổng giám đốc được nữa? Tôi…"
"Chuyện này không thành vấn đề, cháu có thể giúp chú chữa lành vết thương chỉ trong phút chốc. Chú không cần lo lắng điều này, chú chỉ cần dũng cảm và giúp cháu khôi phục lại vinh quang của nhà họ Diệp là được."
Diệp Hi Hòa bình tình nói.
"Chữa…Chữa khỏi?"
Liễu Thành Chí lại ngơ ngác!
Ông ta không thể tin nổi rằng mình bị tàn tật bao lâu như thế mà vẫn có thể trở thành người bình thường. Diệp thiếu nói rằng có thể chữa khỏi cho ông ta?
"Ừm, chúng ta rời khỏi đây trước đã và đến nhà của chú. Cháu sẽ chữa bệnh cho chú và ăn nhanh trên đường đi, như vậy được chứ?"
Diệp Hi Hòa cười nói.
Kể từ khi trở lại Tân Hải, hắn chưa được ăn một bữa ngon nào. Vì thế, hắn cảm thấy nói chuyện xưa với Liễu Thành Chí cũng không tồi.
"Không, không có vấn đề gì! Diệp thiếu, mời!"
Làm sao Liễu Thành Chí dám từ chối, thật ra ông ta cũng mong muốn thiếu gia của ân nhân cũ có thể tới nhà ông ta dùng bữa nhưng ông ta chỉ sợ bản thân bị ghét bỏ…
Ngay khi Diệp Hi Hòa chuẩn bị rời đi cùng với Liễu Thành Chí, đột nhiên không khí có thay đổi. Sau đó, Mikami Yua - người có kỹ năng thể chất mạnh mẽ bất ngờ xuất hiện.
Cô ta liếc nhìn sương máu Nhật Bản trên mặt đất, sau đó lập tức quỳ xuống đầy vẻ sợ hãi trước Diệp Hi Hòa: "Chủ nhân, thuộc hạ bất tài, không phát hiện ra những người này định hãm hại ngài. Xin ngài hãy trừng phạt tôi!"
Sắc mặt của Diệp Hi Hòa vô cảm, hắn cảm thấy người phụ nữ này đúng là một kẻ phế vật. Cô ta còn tự nhận mình là một người giỏi tìm hiểu tin tức nhưng cuối cùng tất cả mọi người bị giết chết hết rồi thì cô ta mới tới!
Tuy nhiên Diệp Hi Hòa cũng biết rằng điều này không thể trách cô ta được vì cô ta chỉ có một mình còn cục viễn chinh Nhật Bản của đối phương lại bí ẩn và khó đoán đến mức khiến cho khả năng làm sói đơn độc của cô ta bị hạn chế.
"Đứng dậy đi."
Diệp Hi Hòa bình tĩnh nói: "Từ giờ trở đi, cô có một nhiệm vụ mới. Hãy giúp tôi tìm ra nơi chấp sự Tsuyoshi Domoto đang ẩn náu và cho tôi biết càng sớm càng tốt!"
"Vâng!"
Mikami Yua hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy: "Chủ nhân, lần này thuộc hạ sẽ không khiến ngài thất vọng nữa. Nếu như vẫn thất bại thì thuộc hạ sẵn sàng tự sát để chuộc lỗi!"
"Biến mất đi."
Diệp Hi Hòa sốt ruột xua tay.
Sau khi Mikami Yua biến mất, Liễu Thành Chí nhìn Diệp Hi Hòa với vẻ càng ngạc nhiên hơn.
Không ngờ Diệp thiếu lại mạnh mẽ như vậy, không ngờ hắn có thể thuần hóa được người phụ nữ Nhật Bản có khí chất kỳ dị và đáng sợ như vậy, thật sự càng ngày càng khó nhìn thấu…
Sau khi rời khỏi tập đoàn Anh Đào, Diệp Hi Hòa bắt taxi đưa bản thân và Liễu Thành Chí trở về nhà họ Liễu.
Trên đường đi, hắn cũng lấy điện thoại di động ra bấm số của Long Lăng Vân. Hắn kể cho cô ấy chuyện vừa xảy ra, đồng thời nhắc nhở cô ấy rằng ở Giang Đông có cục viễn chinh của Nhật Bản.
Nghe xong lời này, sắc mặt của Long Lăng Vân càng trở nên nghiêm trọng hơn!
Cô ấy chưa từng nghe đến cục viễn chinh Nhật Bản và cũng không biết nó đã ẩn náu ở Giang Đông bao lâu rồi.
Giống như kẻ địch xây dựng trung tâm chỉ huy trên đất của mình nhưng mình lại không hề nhận ra!
Điều này cũng khẳng định với Long Lăng Vân rằng trong số các quan chức cấp cao ở Giang Đông nhất định có gián điệp, bằng không những người Nhật Bản đó không thể làm tốt công tác giữ bí mật như vậy được.
"Sư đệ, ta hiểu rồi. Sư tỷ cảm ơn đệ, lần này đệ lại có cống hiến lớn với Giang Đông rồi!"
Long Lăng Vân nói: "Có điều hiện tại ở chỗ ta lại có phiền toái mới. Việc giám sát đoạn Nguyệt Vận bị tấn công đã bị mọi người phá hoại."
"Xem ra quả thực đang có một bàn tay to lớn đang treo lơ lửng ở Giang Đông sắp gây họa, ta vĩnh viễn sẽ không có được cuộc sống yên bình rồi!"
"Sư tỷ, đệ vẫn câu nói đó, nếu như cần đệ giúp đỡ thì cứ nói, sư đệ không phải người ngoài." Diệp Hi Hòa nói.
"Ừm, ta biết rồi. Sư đệ cứ yên tâm, sư tỷ cũng có thể giải quyết được. Trước tiên, tỷ đệ chúng ta tự giải quyết chuyện riêng đi đã, sau đó mới bàn bạc những vấn đề lớn trong tương lai để phát huy thế mạnh của nhau."
"…"
Sau khi ngắt điện thoại, Diệp Hi Hòa có chút không nói nên lời nhưng mỗi lần nói chuyện điện thoại với Long Lăng Vân, tâm trạng của hắn dễ chịu hơn nhiều.
Đúng lúc này, chiếc taxi cũng đi vào một thị trấn tồi tàn bẩn thỉu.
Liễu Thành Chí hơi xấu hổ: "Diệp thiếu, mong ngài đừng ghét bỏ. Hiện tại gia đình của chúng tôi chỉ có thể sống ở đây. Sau khi tôi bị tàn tật, gia đình tôi không có nguồn thu nhập, toàn bộ số tiền đều dùng để chữa trị vết thương vẫn chưa lành của tôi. Bây giờ mọi gánh nặng tài chính đều dồn lên vai mẹ của Thi Nghiên…"
"Đúng rồi, hôm nay con gái Thi Nghiên của tôi cũng về. Diệp thiếu, ngài có còn nhớ con bé không?"
"Bữa tối giao thừa năm đó, tôi cũng đưa con bé đến nhà họ Diệp. Lúc đó con bé rất xấu hổ nhưng lại chơi rất vui vẻ với em gái của ngài, Diệp Hình Vũ. Hai đứa là một đôi bạn thân…"
Khi nghe thấy điều này, Diệp Hi Hòa không khỏi nhớ đến một cô gái thuần khiết và nhút nhát với mái tóc đuôi ngựa.
Khi đó Liễu Thi Nghiên cũng đi theo Tiểu Vũ và gọi hắn là anh trai rất ngọt ngào, cô bé rất đáng yêu. Có lẽ bây giờ cô ấy đang học đại học chăng?
"Tôi nhớ cô ấy, cô ấy là một cô gái khá tốt. Bây giờ cô ấy có triển vọng không?" Diệp Hi Hòa mỉm cười hỏi.
"Ừm, con gái của tôi đã nỗ lực đỗ vào đại học Giang Đông. Đây là điều khiến tôi phấn khích nhất!"
Mỗi khi nhắc đến con gái, trên mặt của Liễu Chí Thành đều lộ ra vẻ tự hào: "Thi Nghiên là niềm hy vọng cả đời của tôi. Ở trường, con bé cũng học rất giỏi và giành được nhiều học bổng. Lần này, con bé mang học bổng về thăm tôi và mẹ của nó. Đứa trẻ này đã hiểu chuyện từ nhỏ."
Dừng lại một chút, Liễu Chí Thành tiếp tục nói: "Chỉ là ba năm trước, sau khi nhà họ Diệp xảy ra chuyện, con bé vẫn luôn buồn bã khóc lóc suốt mấy tháng trời…"
Diệp Hi Hòa thở dài, cả nhà đều có tình nghĩa và chính nghĩa, hắn đều ghi nhớ.
Và nếu như Liễu Thi Nghiên biết rằng Tiểu Vũ vẫn còn sống và họ có thể nối lại mối quan hệ như những người bạn tốt nhất trong tương lai thì đó chắc hẳn là một điều may mắn với cả cô ấy và Tiểu Vũ đúng không?
Chẳng mấy chốc, chiếc taxi đã lái tới trước một khoảng sân nhỏ.
Khoảng sân nhỏ này được coi là nghèo nàn và chật chội nhất trong toàn bộ khu ổ chuột, ngay cả người lái xe cũng tỏ ra chán ghét.
Diệp Hi Hòa đưa Liễu Chí Thành ra khỏi xe. Không ngờ trước khi bước vào sân, hắn đã nghe thấy tiếng hét cực kỳ kinh hãi từ bên trong truyền đến: "Cẩu thiếu, xin ngài đừng làm vậy. Xin ngài hãy tha cho tôi…Nếu không thì tôi sẽ gọi người tới!"
Chương 67: Thích làm súc sinh?
Diệp Hi Hòa và Liễu Thành Chí vừa bước vào sân đã giật mình vì tiếng hét!
Đặc biệt là Liễu Thành Chí, ông ta chưa bao giờ tưởng tượng bây giờ lại có một chiếc siêu xe như vậy đậu ở trong sân nhà mình.
Động tĩnh bên trong vẫn không ngừng phát ra:
"Liễu Thi Nghiên, cô cứ hét đi! Tôi nói cho cô biết ở một nơi khủng khiếp như thế này, cho dù cô có hét đứt cổ họng thì cũng sẽ không có người đến cứu cô đâu. Tốt nhất là cô nên tiết kiệm sức lực đi, chỉ cần nghe lời tôi là được!"
"Không…Tôi không muốn!!"
Sau đó là tiếng khóc của một cô gái.
"Đồ súc sinh!"
Nghe vậy, hai mắt của Liễu Thành Chí đỏ hoe, ông ta vội vàng xuống xe và lao vào bên trong.
Sắc mặt của Diệp Hi Hòa cũng tái mét, hắn sải bước đi vào!
Lúc này, ở bên trong có một căn phòng.
Trên chiếc giường hẹp, có một cô gái trẻ đang bị một người đàn ông trông có vẻ giàu có đè xuống giường. Hắn ta nở nụ cười dâm đãng và nói: "Liễu Thi Nghiên, không phải là cô không biết tôi đã bị cô thu hút từ hồi học cấp 3!"
"Lúc đó tôi điên cuồng theo đuổi cô nhưng cô cứ từ chối và tránh mặt tôi! Cuối cùng, hiện tại tôi đã đợi được cô trở về. Hôm nay tôi nhất định phải đạt được tâm nguyện của mình, tôi sẽ phá tấm màng trinh nhỏ bé của cô!"
Vừa dứt lời, hắn ta vừa định ấn cô xuống thì đột nhiên cảm thấy có một bàn tay to lớn tóm lấy gáy mình.
Sau đó, bàn tay to lớn đó ném hắn ta về hướng ngược lại, ném hắn ta về phía sau khiến cho xương sống của hắn ta bị gãy một tiếng rồi ngã xuống.
Đột nhiên cậu ấm hét lên một tiếng như lợn bị chọc tiết!
Liễu Thi Nghiên đang nằm trên giường lập tức ngồi dậy đầy vẻ kinh hãi, cô ấy nắm chặt lấy quần áo và nhìn mọi thứ đầy vẻ sợ hãi.
"Thi Nghiên!!!"
Khi nhìn thấy con gái suýt bị bắt nạt, Liễu Thành Chí cảm thấy vô cùng đau đớn. Sau đó ông ta cầm lấy một cây gậy gỗ định xông lên đánh cậu ấm!
"Hu hu, cha ơi, đừng mà…"
Đột nhiên Liễu Thi Nghiên nhảy từ trên giường xuống và ôm chặt lấy cha mình. Cô ấy biết Liễu Thành Chí vẫn chưa giải được mối hận, tuy cô ấy cũng cảm thấy oan ức khóc như mưa nhưng nhà họ Liễu không thể đắc tội với cậu ấm kia được…
Thấy vậy, Diệp Hi Hòa nói "Ôi!" và tóm lấy cậu ấm đang hú hét trên mặt đất, lạnh lùng hỏi: "Thi Nghiên, người này là ai?"
Lúc này, Liễu Thi Nghiên mới nhìn Diệp Hi Hòa với đôi mắt đẫm lệ. Cô ấy cảm thấy người anh trai này trông có vẻ quen quen, chẳng lẽ…
"Thi Nghiên, đây là Diệp thiếu! Là anh trai của Diệp Hình Vũ, con có nhớ không? Lần trước cha đã đưa con tới nhà họ ăn tối đó! Lúc đó con còn gọi là anh trai theo Tiểu Vũ nữa. Chẳng phải con nói đã rất lâu rồi cậu ấy không trở về hay sao?"
Liễu Thành Chí nói với con gái mình.
Liễu Thi Nghiên bối rối mở miệng: "Diệp… Anh Hi Hòa?"
Cô ấy vẫn không thể tin nổi, không phải mọi người đều nói rằng tất cả người nhà họ Diệp đều chết hết vào ba năm trước rồi sao? Hiện tại cho dù là Diệp Hi Hòa hay là Diệp Hình Vũ làm sao có thể…
"Đúng! Cậu ấy chính là Diệp thiếu. Cậu ấy vẫn còn sống và đã quay trở lại. Hơn nữa, hiện tại Diệp thiếu không giống như trước…."
Lúc này, cậu ấm bị Diệp Hi Hòa ôm trong tay cố nén cơn đau quay đầu lại nhìn Diệp Hi Hòa với vẻ khó tin.
Hóa ra…Đây là Diệp Hi Hòa?
Thân phận của hắn ta không bình thường, đương nhiên là hắn ta cũng đã nghe nói chuyện xảy ra hai ngày nay ở Tân Hải. Làm sao tên Diệp thiếu gặp thần giết thần, gặp phật giết phật lại tình cờ xuất hiện ở nhà họ Liễu được?
"Diệp…anh Diệp, anh…"
Đôi mắt của Liễu Thi Nghiên tràn ngập nước mắt.
"Thi Nghiên, rốt cuộc người này là ai?"
Diệp Hi Hòa nhấc tên cậu ấm lên và lạnh lùng hỏi.
"Anh ta…Anh ta tên là Cẩu Vượng, là bạn học cấp ba cũ của em…"
Liễu Thi Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Em không ngờ hôm nay khi em về thăm cha mẹ, lại bị anh ta nhắm vào và sau đó đi theo em về nhà…"
"Anh Diệp, cảm ơn anh đã cứu em nhưng anh nên thả hắn ta ra đi, em…em không sao là được rồi…"
Không phải Liễu Thi Nghiên có tâm thánh mẫu mà là cô ấy sợ Diệp Hi Hòa không đủ khả năng đắc tội với Cẩu Vượng!!!
Theo như cô ấy biết, ngay cả nhà họ Diệp từng huy hoàng một thời, bối cảnh của họ cũng không bằng nhà họ Cẩu!
Nhà họ Cẩu là một trong ba gia tộc nổi tiếng hiển hách nhất ở Tân Hải còn Cẩu Vượng là con trai duy nhất của nhà họ Cẩu, quần áo lụa là hạng nhất. Cô ấy không muốn Diệp Hi Hòa vì mình mà tức giận…
"Thả hắn ta đi? Được, anh thả hắn ta đi."
Diệp Hi Hòa nói xong rồi nhấc Cẩu Vượng ra ngoài.
"Anh Diệp."
Liễu Thi Nghiên vội vàng muốn đuổi theo nhưng lại được Liễu Thành Chí an ủi, sau đó lắc đầu với con gái.
Bên ngoài khu phố tồi tàn.
Diệp Hi Hòa đưa Cẩu Vượng đến một công trường xây dựng bỏ hoang.
"Diệp Hi Hòa, mày, mày muốn làm gì? Tao cảnh cáo mày đừng làm loạn. Tao là người nhà họ Cẩu đấy. Trước đây cha của mày phải khách khí khi gặp cha của tao. Cha của tao là Cẩu Bái Trừng đấy!"
Cẩu Vượng nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa với ánh mắt sắc bén và nói.
Tuy lúc này hắn ta đang dựng tóc gáy nhưng hắn ta không tin tên sát thần Diệp Hi Hòa này thật sự sẽ thả hắn ta đi!
Diệp Hi Hòa không nói gì, hắn nhìn xung quanh và tìm thấy một thanh thép rỉ sét. Hắn cầm thanh thép lên và đặt Cẩu Vượng xuống đất.
"Diệp Hi Hòa,mày muốn làm gì?"
Cẩu Vượng nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa với vẻ cảnh giác.
Xì xì!!! Diệp Hi Hòa không nói lời nào mà trực tiếp nhét thẳng thanh thép rỉ sét vào háng của Cẩu Vượng, máu bắn tung tóe cao ba mét!
"A!!!"
Đột nhiên Cẩu Vượng hét lên đầy đau đớn, hắn ta điên cuồng hét lớn, toàn thân giãy dụa và điên cuồng co giật nhưng Diệp Hi Hòa lại rút thanh thép đẫm máu ra.
Xì xì!!!
Bàng quang của Cẩu Vượng bị xuyên thủng qua lần thứ 2. Vì bị đè xuống đất nên lúc này Cẩu Vượng không thể cử động, hắn ta bị kéo căng đến mức gần như trợn mắt.
"Có thoải mái không? Kiếp sau muốn trở thành súc sinh, cậu phải hỏi xem thanh thép này có đồng ý hay không đã."
Diệp Hi Hòa vừa nói vừa đứng dậy đá vào đầu Cẩu Vượng khiến cho cơ thể của hắn ta xoay quanh thanh thép rồi nổ tung thành một đám sương máu!
Diệp Hi Hòa phủi tay và trở về nhà họ Liễu.
Lúc này, Liễu Thi Nghiên đang lo lắng đứng trong sân nhỏ chờ hắn: "Anh Diệp, Cẩu…Cẩu Vượng đi rồi sao? Nhưng còn xe của hắn ta thì sao?"
"Sau này, xe của hắn ta sẽ trở thành xe của em. Coi như là bồi thường vì đã gây ra tổn thất tinh thần lớn như vậy cho em. Đừng lo lắng, anh đã nói rất rõ ràng với hắn ta rồi. Hắn ta rất hiểu chuyện nên sẽ không bao giờ tìm đến em nữa."
Diệp Hi Hòa nói xong rồi tiến tới chạm vào mặt của Liễu Thi Nghiên.
Còn chưa nói, sau ba năm không gặp, tính cách của cô gái này đã hoàn toàn thay đổi so với ba năm trước.
Môi đỏ, răng trắng và giọng nói ngọt ngào vang lên khiến cho người ta có cảm giác như con gái rượu. Tuy cô ấy mặc trang phục đơn giản và không cầu kỳ nhưng dáng người mảnh khảnh, làn da trắng hồng đã thể hiện trọn vẹn sự trẻ trung của cô gái nhà bên. Thậm chí các đường nét trên khuôn mặt còn thanh tú và trắng trẻo hơn, tràn ngập collagen đáng yêu.
"Không, em không muốn xe của hắn ta đâu."
Liễu Thi Nghiên lắc đầu, nhìn chiếc xe thể thao với đầy vẻ phản kháng. Tuy nhiên cô ấy không phản đối việc Diệp Hi Hòa chạm vào mặt mình, đôi má ngọc bích đỏ bừng đầy quyến rũ.
Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói ngạc nhiên khác vang lên từ phía sau: "Diệp thiếu, xin hỏi ngài là Diệp thiếu đúng không?"
Chương 68: Diệp Hinh Vũ vẫn còn sống
Diệp Hi Hòa và Liễu Thi Nghiên cùng lúc ngoái đầu lại, trông thấy ngoài cổng nhà xuất hiện một người phụ nữ trung niên đang xách theo giỏ rau bước tới.
Người này chính là Từ Mỹ Đệ, vợ của Liễu Thành Chí, thoạt nhìn mới chỉ tầm bốn mươi, phong thái hẵng còn thướt tha, quyến rũ lắm, dáng người cũng đẹp, chỉ là có lẽ đã trải qua nhiều sương gió gian truân nên trông tiều tụy hơn tuổi thật đôi chút, trên đầu cũng nhiều tóc bạc hơn.
"Mẹ!" Liễu Thi Nghiên nhìn thấy mẹ thì vội vàng chạy bước nhỏ lại gần, giúp bà ấy xách lấy giỏ rau.
Còn Từ Mỹ Đệ vẫn dán mắt nhìn Diệp Hi Hòa chằm chằm như cũ, trên mặt hiện lên biểu cảm không dám tin. Bởi vì trong ấn tượng của bà ấy, Diệp Hi Hòa đã chết từ lâu, lý do bà ấy biết mặt hắn là do con gái đã từng cho bà ấy xem ảnh chụp của Diệp Hi Hòa, hiện tại…
"Mẹ Thi Nghiên à, đừng đứng ngây ra đó nữa, đây là cậu Diệp, con trai của chủ tịch Diệp đấy!" Liễu Thành Chí vui mừng lết ra tới cửa: "Trong nhà còn bao nhiêu tiền? Bà nhanh chân chạy đi mua thêm chút thịt, tối nay nhớ nấu vài món ngon để tôi nhắm rượu với cậu Diệp nhé!"
"Tôi biết rồi!" Từ Mỹ Đệ hào hứng gật đầu, bà ấy biết chồng mình đã được nhà họ Diệp giúp đỡ rất nhiều, dù nhà họ Diệp đã diệt vong từ ba năm trước, chồng bà vẫn nhớ mãi không quên năm ấy, Diệp Thiên Hồng đối xử tốt với mình cỡ nào.
Từ Mỹ Đệ đưa vội giỏ rau cho Liễu Thi Nghiên cầm rồi chạy như bay ra khỏi cổng.
"Cô ơi, không cần phiền phức vậy đâu, làm mấy món dân dã bình thường là được rồi ạ." Diệp Hi Hòa lập tức khuyên nhủ.
"Không được! Hôm nay cậu Diệp ghé thăm nhà tôi, tức là có khách quý đến chơi, nhất định phải đón tiếp nồng hậu mới được, đây là điều cả nhà tôi nên làm!" Liễu Thành Chí nghiêm mặt đáp.
"Chú Liễu à, chú mà nói vậy thì sao sau này cháu dám đến nhà chú nữa, đừng như thế, cháu vẫn còn muốn thường xuyên ghé thăm nhà mà!" Diệp Hi Hòa giả vờ bất mãn, nói.
"A, thôi được! Tôi nghe cậu Diệp vậy. Thi Nghiên, con mau đuổi theo mẹ, nói với bà ấy mua ít đồ lại, một con gà quay hay vài miếng thịt lợn gì đó là được rồi…" Liễu Thành Chí là người thành thật, nghe hắn nói vậy thì lập tức quay sang dặn dò Liễu Thi Nghiên.
Về phần Liễu Thi Nghiên, lúc này cô ấy đang ngước mắt nhìn Diệp Hi Hòa chằm chằm, thấy quan hệ giữa cha và Diệp Hi Hòa thân thiết như vậy, cô ấy vui lắm. Sau đó lại nghe Diệp Hi Hòa mai này sẽ thường xuyên ghé thăm nhà mình thì vui như mở cờ trong bụng, ôm khuôn mặt đỏ bừng chạy ra ngoài.
Diệp Hi Hòa lắc đầu, rồi nói với Liễu Thành Chí: "Chú Liễu, chú vào nhà đi, để cháu kiểm tra vết thương cho chú."
"Được!" Tuy không mấy tin tưởng, nhưng Liễu Thành Chí vẫn thuận theo lời Diệp Hi Hòa nói mà đi trở vào phòng.
Diệp Hi Hòa đỡ Liễu Thành Chí ngồi lên giường, cẩn thận quan sát tay chân của ông ta.
Đám người Nhật Bản năm đó ác thật sự, đập nát cả xương, giờ cơ cũng teo lại, thoạt nhìn có vẻ khá phiền phức.
"Cậu Diệp, tôi biết hiện tại tôi chính là kẻ tàn phế nhất trong số những kẻ tàn phế, tấm lòng của cậu tôi xin nhận, nhưng tôi thật sự chẳng dám hy vọng xa vời ngày nào đó mình sẽ khỏe lại. Nhưng Thi Nghiên thì khác, đợi con bé tốt nghiệp, tôi sẽ bảo nó vào tập đoàn của nhà ngài làm việc, thành tích học tập của con bé xuất sắc lắm, còn theo học chuyên ngành quản trị kinh doanh nữa, giỏi hơn tôi nhiều…" Liễu Thành Chí chua xót nói.
"Im lặng!" Diệp Hi Hòa không nói nhiều, mở rộng bàn tay, ngưng kết băng châm, sau đó đâm thẳng vào đầu cánh tay bị liệt của Liễu Thành Chí.
Ngay sau đó, Liễu Thành Chí cảm nhận được xúc cảm lành lạnh truyền tới từ chỗ cánh tay. Điều này khiến ông ta vô cùng ngạc nhiên, vì từ sau khi cánh tay này bị liệt, đã lâu rồi ông ta không còn cảm nhận được gì nữa cả, sao mới chớp mắt một cái thì cảm giác đã được khôi phục rồi?
Mắt thường cũng nhìn thấy được một đầu băng châm của Diệp Hi Hòa được chân khí màu trắng bao phủ, từ tốn xâm nhập vào huyệt đạo trên cánh tay bị liệt của ông ta.
Một cảm giác lạ lẫm không từ ngữ nào miêu tả được truyền đến từ chỗ cánh tay, ngay sau đó, phần cơ bị teo nhỏ, gân cốt bị hủy hoại thế mà lại tự động hồi phục, từ một cách tay tàn phế, chỉ trong chớp mắt đã trở về như ban đầu!
"Đây… Đây là…?" Liễu Thành Chí sững sờ, không dám tin mà nhìn chằm chằm tay mình hồi lâu, sau đó lại ngước mắt nhìn Diệp Hi Hòa!
Có nằm mơ ông ta cũng không dám nghĩ rằng ba năm sau, cậu Diệp không chỉ kỳ tích trở về, sở hữu thân thủ hơn người, mà đến cả y thuật cũng xuất sắc tới như vậy. Rốt cuộc hắn đã làm gì mà có thể chữa lành được cánh tay ông ta chỉ trong vài giây ngắn ngủi chứ?
"Chú Liễu, chú thử cử động xem cánh tay đã khỏi hẳn chưa?" Diệp Hi Hòa thấy kết quả chữa trị xem như tạm ổn thì quay sang nói với Liễu Thành Chí.
Không câu từ nào có thể diễn tả nổi tâm trạng kích động của Liễu Thành Chí lúc này, nước mắt ông ta tuôn rơi như mưa, vội vàng dùng sức cử động cánh tay, không thể tin nổi, tất cả đều đã trở về như bình thường, cánh tay này của ông ấy hoàn toàn khôi phục rồi!
"Cậu Diệp, chuyện này…"
"Đừng vội, còn chân nữa mà." Diệp Hi Hòa an ủi Liễu Thành Chí đang lệ rơi đầy mặt, sau đó lặp lại thủ thuật ban nãy, chữa lành hai chân của ông ta.
Lúc này đây, thậm chí Liễu Thành Chí còn có thể đứng dậy khỏi giường, không cần dựa dẫm vào chiếc xe đẩy tay đáng xấu hổ kia nữa. Sau đó, ông ta lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Hi Hòa: "Cậu Diệp, bây giờ ngài chẳng khác nào một vị thần cả! Ngài đã ban cho tôi cuộc đời mới, để Liễu Thành Chí tôi đây có thể sống như một con người, thật lòng cảm ơn ngài!"
Dứt lời, ông ta lập tức dập đầu cảm tạ Diệp Hi Hòa liền tù tì mấy cái.
"Chú Liễu, chú đừng nói như vậy, năm ấy chú bị người Nhật Bản đánh cho tàn phế cũng là vì nhà họ Diệp bọn cháu mà, không phải sao? Chú mau đứng lên đi!"
Hắn chủ động vươn tay, muốn đỡ Liễu Thành Chí từ dưới đất dậy.
Đúng lúc này, Liễu Thi Nghiên vừa hay xách theo giỏ rau từ bên ngoài chạy trở về nhà. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, hai mắt cô ấy trợn tròn, cái miệng hồng hồng cũng há lớn thành hình chữ "O"!
"Thi Nghiên, mau đến đây xem cha nè! Ha ha ha! Cha đã khỏi hẳn rồi, sau này có thể đứng lên, tay cũng lành lặn như trước, tất cả đều nhờ công lao của cậu Diệp cả đấy, giờ cậu Diệp chẳng còn là người phàm nữa đâu, mà thành thần tiên rồi!" Liễu Thành Chí mừng rỡ khoe với con gái.
Liễu Thi Nghiên lập tức quay về phía Diệp Hi Hòa, đôi mắt xinh đẹp của cô em gái nhà bên sáng rực lên như đèn pha, bây giờ anh Diệp tài giỏi tới vậy sao?
Trái tim bé bỏng của cô ấy nảy lên thình thịch như nai con chạy loạn…
Kế tiếp, Diệp Hi Hòa lại kiểm tra hai mắt giúp Liễu Thành Chí.
Con mắt này của ông ta bị mù là do nhãn cầu đã bị phá hủy. Đây chẳng phải vấn đề gì to tát, chỉ cần vài châm là thị lực sẽ hồi phục ngay. Có điều hiện tại vẫn không thể để mắt tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng, vì mắt không khỏe được như cơ thể mà rất yếu ớt, phải chờ tới khi dây thần kinh bên trong mắt khôi phục hoàn toàn, thiết lập lại đường dây liên kết, cũng như để não bộ có thời gian chuẩn bị sẵn sàng cho việc tiếp nhận lại tín hiệu, vậy mới là cách đảm bảo nhất.
Thế nên mấy ngày tới hắn sẽ đến kiểm tra thêm vài lần, chờ khi nào khẳng định được chắc chắn đã khỏi hẳn thì mới để hai mắt tiếp xúc ánh sáng!
Liễu Thành Chí vô cùng biết ơn Diệp Hi Hòa, cả Liễu Thi Nghiên lẫn Từ Mỹ Đệ vừa mua thịt về, nhìn thấy cảnh tượng này cũng cảm kích khôn tả, thiếu điều quỳ xuống dập đầu tạ ơn Diệp Hi Hòa nữa thôi!
Sau đó, mọi người quây quần cùng ăn bữa cơm trong bầu không khí vui vẻ, hòa thuận, lại ấm áp vô cùng.
"Đúng rồi, Thi Nghiên à, có một chuyện anh muốn báo cho em hay, nghe xong chắc chắn em sẽ vui lắm cho xem." Diệp Hi Hòa vừa ăn uống thả cửa, vừa nói với Liễu Thi Nghiên: "Hiện tại Tiểu Vũ cũng còn sống đấy! Giờ đang ở nhà anh, nếu em có rảnh thì ghé qua thăm, chơi với nó nhiều một chút, con bé cũng nhớ em lắm đấy."
Chương 69: Tới cửa báo tin dữ
"Gì cơ? Tiểu Vũ còn sống?"
Liễu Thi Nghiên vốn đang lấy tay nâng má, say sưa nhìn Diệp Hi Hòa ăn cơm nghe vậy cả kinh, trực tiếp đứng lên, trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa hỏi.
"Ừ, nói chính xác hơn là ba năm nay con bé luôn ở nhà họ Diệp của bọn anh, chẳng qua sống rất khổ."
Diệp Hi Hòa nói tiếp: "Giờ anh đã chữa hết bệnh cho con bé, sau này sẽ không sao nữa."
Liễu Thi Nghiên bật khóc: "Anh Diệp à, em nhớ Tiểu Vũ lắm, em đến thăm con bé liền được không? Lát nữa cơm nước xong em với anh về ngay nhé?"
"Không cần đâu."
Diệp Hi Hòa lắc đầu: "Giờ Tiểu Vũ vẫn yếu lắm, còn hôn mê, đợi ngày mai đi, không cần đến gấp vậy đâu."
"Dạ..."
Trong lòng Liễu Thi Nghiên vừa sợ vừa lo, nhưng vẫn cố đè nén ngồi xuống.
Tiếp đó, mấy người họ ăn cơm, lại trò chuyện rất lâu.
Sắc trời đã tối, Liễu Thi Nghiên thu dọn bát đũa đi ra ngoài trước, còn Liễu Thành Chí ở lại uống trà một lát với Diệp Hi Hòa.
Ba năm nay ông ta có quá nhiều chuyện muốn nói với Diệp Hi Hòa, ví như cũng rất phẫn nộ không biết đến tột cùng là ai đã hủy diệt nhà họ Diệp vào ba năm trước.
Sau đó lại vô cùng tò mò vì những gì Diệp Hi Hòa đã trải qua trong ba năm nay, không hiểu tại sao Diệp Hi Hòa trở về lại như thay da đổi thịt.
Điều nên nói Diệp Hi Hòa sẽ nói ra, điều không nên cũng không để lộ, suy cho cùng đối với người bình thường như nhà họ Liễu, biết quá nhiều ngược lại không tốt cho họ."
"Chú Liễu, nhà vệ sinh của chú ở đâu nhỉ? Cháu đi vệ sinh một chút."
Diệp Hi Hòa lấy cớ đứng dậy.
"Ở sân sau."
"Vâng."
Diệp Hi Hòa rời khỏi phòng, đi vào sân sau.
Thấy một căn nhà nhỏ trong góc cách đó không xa vẫn còn sáng đèn, hắn bèn đi qua.
Mà khi đẩy cửa ra đã giật mình bởi cảnh tượng trong đó.
Chỉ thấy một thân thể mềm mại trắng nõn hoàn hảo đến không tì vết, vô cùng uyển chuyển hiện ra trước mắt!
Liễu Thi Nghiên cởi bỏ quần áo trên người, đang đứng trong căn nhà nhỏ múc nước tắm rửa.
Cô ấy đặt mái tóc dài đen nhánh như thác nước lên bờ vai ngọc non mịn, vầng trán và cánh mũi tinh xảo như gốm sứ, đôi bầu trước ngực của thiếu nữ không kiêng nể gì bại lộ ra ngoài, như thể đang giao tranh dữ dội với không khí!
Thân thể uyển chuyển bên dưới lớp hơi nước ấm áp, có vẻ yêu kiều duyên dáng, mái tóc đẹp xinh nhuốm đẫm hơi nước tựa như ngọc nữ hạ phàm.
Da trắng như mỡ dê, hồng hào ướt át, lả lướt xinh đẹp với tỉ lệ vàng, thoáng chốc khiến Diệp Hi Hòa ấn tượng rất sâu!
Còn Liễu Thi Nghiên cũng không ngờ Diệp Hi Hòa sẽ đột ngột đẩy cửa bước vào, gương mặt xinh đẹp lập tức nghẹn đến đỏ bừng, hai tay nhanh chóng che đậy điểm yếu của mình, khuôn mặt quyến rũ như sắp ngưng tụ thành nước."
"Anh Diệp, anh..."
Cô ấy cũng không thét lên như trong tưởng tượng, ngược lại vô cùng e thẹn cúi đầu, kẹp chân, có phần quẫn bách và không chỗ dung thân.
"Thi Nghiên, ngại quá, anh đến tìm nhà vệ sinh..."
Diệp Hi Hòa lập tức quay người đi, trái tim đập nhanh như trống bỏi, cảm giác phần thận Rồng và máu Kỳ Lân trong người kia muốn tạo phản!
Hắn nhanh chóng chạy ra ngoài, sợ cũng lộ vẻ xấu hổ.
Còn Liễu Thi Nghiên vẫn luôn nhìn Diệp Hi Hòa, đến khi hắn hoàn toàn rời khỏi, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đỏ hồng một mảng, trái tim cũng đập lên thình thịch.
Bàn tay nhỏ mảnh mai của cô ấy buông xuống, bước chân đi đến cửa lén nhìn bóng dáng của Diệp Hi Hòa, đôi tay lại lần nữa bưng kín khuôn mặt nhỏ của mình: "Ôi không! Mắc cỡ chết đi được!"
Nhưng chỉ chốc lát sau, trong đầu cô ấy lại hiện lên một ý nghĩ kỳ lạ: Vừa rồi anh Diệp đã thấy hết rồi ư? Liệu có cảm thấy dáng người của mình khó coi không nhỉ...
Sau khi Diệp Hi Hòa trở về căn phòng trước đó, thật sự không còn tâm trạng uống trà, nói một tiếng với Liễu Thành Chí và Từ Mỹ Đệ liền chào tạm biệt rời đi.
Hắn lại chiếc siêu xe của Cẩu Vượng rời đi, có một số việc phải cần giải quyết, không thể nào để nhà họ Liễu gánh oan tiếng xấu này được!
Rất nhanh Diệp Hi Hòa đã lái chiếc siêu xe đi vào một căn biệt thự ánh đèn sáng trưng.
Căn biệt thư này là một trong những biệt thự đẹp nhất ở Tân Hải, vì đây đúng là biệt thự của nhà họ Cẩu tiếng tăm lừng lẫy!
Mấy gã vệ sĩ trước cửa nhìn thấy chiếc siêu xe quen thuộc chạy đến thì nhanh chóng đến nghênh đón.
"Thiếu gia đã về rồi! Thiếu gia, sao hôm nay ngài lại về sớm vậy? Ngài chơi có vui không?"
Còn chưa dứt lời đã nhìn thấy người mở cửa xuống xe không phải thiếu gia mà là một người trẻ tuổi họ chưa gặp qua bao giờ.
"Thiếu gia không trở về, tổ tông của nhà họ Cẩu đã về rồi, bảo Cẩu Bái Trừng ra đây gặp tôi!"
Diệp Hi Hòa hờ hững nói.
Mấy gã vệ sĩ ngơ ngác hết ra, trò đùa gì đây? Thiếu gia không về, tên này còn tự xưng là tổ tông của nhà họ Cẩu, điểm danh nói thẳng tên đại tiên sinh?
"Thằng chó chết này, mày là ai mà dám đến nhà họ Cẩu giương oai, có biết..."
Ầm!!
Còn chưa nói hết câu, Diệp Hi Hòa đã tát thẳng một cú, tát gã kia thành một vũng máu!
"Tôi lặp lại lần nữa, bảo Cẩu Bái Trừng ra đây, tôi có việc nói với ông ta, không muốn chết cũng đừng dong dài."
Mấy gã vệ sĩ còn lại bị dọa sợ ngơ ngác, một gã trong đó ngoài mạng trong yếu nói: "Được, anh chờ đó!!!"
Rồi sau đấy mấy người kia chạy vào hết, nói chuyện bên này cho người nhà họ Cẩu hay.
Chỉ chốc lát sau, Cẩu Bái Trừng đã tự mình dẫn người mình ra ngoài: "Thằng oắt kia, mẹ nó mày càn rỡ lắm, tới nhà họ Cẩu bọn tao giết người phải không?"
Nhưng ngay sau đó, ông ta đã cảm thấy thằng oắt trước mặt này hơi quen mắt, thế mà là Diệp Hi Hòa của nhà họ Diệp!!!
Điều này khiến Cẩu Bái Trừng vô cùng hoảng sợ, sao bây giờ tên ma đầu điên cuồng giết người không chớp mắt, kẻ thù chung của toàn bộ Tân Hải lại đến nhà của mình?
Phải biết rằng trong sự kiện năm đó, tuy nhà họ Cẩu không được coi là tham gia vào nhưng sau khi xong việc vẫn bá chiếm vài sản nghiệp của nhà họ Diệp.
Chẳng lẽ tên dư nghiệt này đến đây vì chuyện đó?
Ha, giờ toàn bộ Tân Hải đều hồn bay phách lạc với hắn, nhưng nhà họ Cẩu lại không sợ hắn, suy cho cùng nội tình của nhà họ Cẩu so với nhà họ Vương chỉ mạnh hơn chứ không hề yếu, đến cả Khô Lâu Đường cũng kém xa!
"Thằng nghiệt súc, mày tới nhà họ Cẩu của tao làm gì? Còn nữa sao mày lại lái xe của con trai tao? Con trai tao đâu rồi?"
Lúc này Diệp Hi Hòa cũng lạnh nhạt nhìn chằm chằm Cẩu Bái Trừng.
Nói thật, từ trước đến giờ hắn chỉ từng được nghe kỳ danh của người này, chứ không có ấn tượng quá sâu.
Có lẽ không phải là một trong những hung thủ hại chết nhà họ Diệp, chẳng qua thân phận của tên này đặc thù, chắc chắn cũng biết được một chút nội tình.
"Cẩu Bái Trừng, hai việc."
Diệp Hi Hòa xòe hai ngón tay ra: "Thứ nhất, con trai ông bị tôi giết, hắn ta chết chưa hết tội, đừng hỏi tôi tại sao, ông không xứng. Nếu ông dám truy cứu, hoặc là muốn báo thù cho con trai ông, hôm nay tôi sẽ giết sạch cả nhà ông."
"Thứ hai, tôi muốn ông nói hết những gì ông biết về chuyện ba năm trước, nhà họ Diệp của tôi bị diệt, không lý nào ông không nghe được, tôi sẽ xem xét tình huống mà xử lý nặng nhẹ với ông."
"Mày, mày nói sao?!"
Cẩu Bái Trừng nghe được lời đó, cả người đơ ra!
Tên thiếu gia nhà họ Diệp này đã giết chết con trai mình, thế mà còn dám đến cửa báo tin dữ và cảnh cáo luôn mình không được báo thù?!
Mẹ nó thằng này đang nói tiếng người đó ư?!
Hơn nữa chuyện ba năm trươcs của nhà họ Diệp, dẫu ông ta có biết cũng sẽ không nói, nào có ai nhổ miếng thịt mình đã ăn ra ngoài chứ?
"Đệch con mẹ mày, thằng con do điếm nuôi! Mày dàm giết con tao, còn dám khoe khoang với tao nữa, mẹ nó mày thật sự không biết chữ chết viết như thế nào đúng không!!!"
Cẩu Bái Trừng giận tím mặt, chỉ thẳng mặt Diệp Hi Hòa nói: "Bắt nó lại cho tao! Tao phải xé nát đầu nó báo thù cho Vượng Nhi!!!"
Chương 70: Không đội trời chung
Soạt soạt soạt!
Cẩu Bái Trừng vừa dứt lời, hộ vệ từ trong nhà họ Cẩu lao tới càng nhiều!
Nhìn sơ qua có khoảng bốn năm trăm người, đều là thế lực bảo vệ nhà họ Cẩu nhiều năm qua!
"Diệp Hi Hoà, tao biết mày không còn giống như xưa nữa, từ khi trở lại Tân Hải, mày làm nhiều chuyện vô pháp vô thiên như vậy, nhưng tối nay tao sẽ cho mày biết, nhà họ Cẩu tao không phải là chỗ mày có thể giương oai, mày tốt nhất không nên đụng đến con trai của Cẩu Bái Trừng tao. Giết!"
Hơn bốn trăm hộ vệ lập tức lao thẳng về phía Diệp Hi Hoà.
Diệp Hi Hoà biết tên họ Cẩu này sẽ không thức thời, chỉ một cái tát đã hất tung bốn trăm người, tất cả đều biến thành sương máu.
Hai trăm người còn lại đều khiếp vía nhìn vị thiếu gia nhà họ Diệp, hóa ra lời đồn là thật, chỉ cần một cái nhấc tay, anh có thể khiến người ta bốc hơi thành sương máu.
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, tôi cho ông toại nguyện!"
Dứt lời, Diệp Hi Hoà lại nhấc tay giết chết hai trăm người còn lại, sương máu bao phủ phía trên bầu trời nhà họ Cẩu, nhuộm đỏ màn đêm trong phạm vi nhỏ này.
Cẩu Bái Trừng hoảng sợ lùi về sau hai bước, lúc này ông ta mới ý thức được, Diệp Hi Hoà sát phạt quyết đoán, quả nhiên là một pho tượng tử thần khủng khiếp!
Nhưng vậy thì sao chứ? Mối thù giết chết con trai, ông ta sao có thể bỏ qua cho Diệp Hi Hoà?
"Diệp Hi Hoà, mày con mẹ nó thật tàn nhẫn! Chẳng qua, bây giờ mày với nhà họ Cẩu tao có mối thù lớn! Mày không chết, nhà họ Cẩu tao nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ, tao..."
Ông ta còn chưa nói xong, Diệp Hi Hoà đã đưa tay lên trời, nhấc Cẩu Bái Trừng trong tay: "Thích nói nhảm không? Chuyện tôi vừa hỏi, ông lập tức nói rõ, như vậy ông có thể ít chịu đau khổ!"
"Ha ha ha! Cũng chưa biết ai thắng ai, mày...A!!!"
Ông ta chưa dứt câu, một quả thận đẫm máu đã bị Diệp Hi Hoà ngắt ra.
"Còn nói nhảm nữa không?"
"Diệp Hi Hoà, mày sẽ chết không yên! Chết không yên!"
Cẩu Bái Trừng đau đến run rẩy, khàn giọng kêu rên.
Đúng lúc này, biệt thự nhà họ Cẩu truyền tới một âm thanh sắc bén: "Dư nghiệt nhà họ Diệp, mày dừng tay!"
Ngay sau đó lập tức thấy lão giả tóc trắng xóa mang theo một đám võ giả đi ra.
"Cha, mau cứu con… Tên dư nghiệt này đã giết Vượng Nhi, bây giờ lại lấy thận của con, nhà họ Cẩu chúng ta sẽ đấu với hắn đến chết đó..."
Cẩu Bái Trừng rít giọng nói với lão giả.
Lão giả này không ai khác chính là người đứng đầu nhà họ Cẩu, Cẩu Bộ Thập!
Lúc này, Cẩu Bộ Thập nheo đôi mắt già nua lại, u ám nhìn chằm chằm Diệp Hi Hoà, cảm thấy dư nghiệt nhà họ Diệp thật sự kiêu căng cực điểm, thế mà dám cắt đứt hương khói của gia đình mình?
Ban đầu ông ta muốn ngày mai đến nghĩa trang Diệp Thị, tận mắt chứng kiến Diệp Hi Hoà bị hành hình, nhưng không ngờ rằng dư nghiệt này lại đến nhà ông ta trước, lại còn giết chết cháu trai bảo bối của ông ta!
"Dư nghiệt, gan chó của mày cũng lớn, tối nay tao sẽ khiến mày có đến mà không có về!"
Nói xong, Cẩu Bộ Thập chỉ vào Diệp Hi Hoà: "Giết hắn!"
Đám võ giả cung phụng phía sau ông ta, chất lượng cực tốt, nghe vậy đi lên.
Một trong những thủ lĩnh trong đó lại ngang tài ngang sức với Yokoyama You, người xuất hiện ở tập đoàn Anh Đào cách đây không lâu, cũng là cấp Thái Đấu 8 sao!
Mấy người khác cũng có sức mạnh cấp Thái Đấu, trong đó một người cấp Thái Đấu 6 sao, hai người cấp Thái Đấu 2 sao.
"Oắt con, nghe nói cậu rất ngông cuồng, gần đây ngay cả người Nhật cũng giết không lưu lại dấu vết, cấp Thái Đấu cũng không để vào trong mắt?"
Lão giả cấp Thái Đấu 8 sao cười lạnh nói: "Nhưng mà để tôi nói cho cậu biết, trong số cấp Thái Đấu đó, cũng chia làm nhiều loại, ví dụ như tôi là cấp Thái Đấu 8 sao, kim lượng có thể cao hơn người Nhật, tôi cho cậu nhận lấy cái chết!"
Dứt lời, lão giả sát ý điên cuồng lao thẳng về phía Diệp Hi Hoà.
"Hổ trảo!"
Diệp Hi Hoà không thèm nhìn ông ta lấy một cái, một tay xách Cẩu Bái Trừng, vung một cái tát đã biến lão giả này thành sương máu.
Kíttt!
Một đám cung phụng nhà họ Cẩu đang xông lên thấy vậy đều thắng lại.
Cái quái gì vậy!
Nghê lão dù gì cũng là cấp Thái Đấu 8 sao của cường giả, làm sao vừa gặp đã bị quạt mất?
Mà Diệp Hi Hoà hoàn toàn không để cho bọn họ có thời gian phản ứng, lại tát một cái, biến toàn bộ đám võ giả thành sương máu ngay lập tức.
"Cẩu Bộ Thập, ông không hiểu tiếng người sao? Tôi muốn con trai ông nói rõ tất cả những gì ông ta biết về nhà họ Diệp ba năm trước, ông cũng muốn tới đây tìm cái chết? Lão già như ông gấp cái gì chứ?"
Diệp Hi Hoà lạnh lùng đi về phía Cẩu Bộ Thập.
Cộp cộp cộp!
Cẩu Bộ Thập sắc mặt trắng bệch, sợ hãi lùi về phía sau, có nằm mơ cũng không nghĩ đến, chính mình bỏ ra số tiền lớn thuê nhiều cung phụng như vậy, cũng không địch lại Diệp Hi Hoà!
"Diệp... Diệp Hi Hoà, mày!"
Đúng lúc này, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng ầm vang, đồng thời một hồi giày da dữ dội truyền tới.
Tiếp theo, giống như có máy móc hạng nặng từ bên trong đi ra!
"Cha, đại ca yên tâm, con đến đây, xem con giết chết thứ tạp chủng này!"
Cùng với tiếng gầm ngày càng đinh tai nhức óc, một chiếc xe tăng hạng nặng lẽ ra không nên xuất hiện ở trung tâm thành phố, đâm thẳng vào tường viện, nòng pháo chĩa thẳng ra ngoài.
Click click click, nòng pháo đã nhắm thẳng vào Diệp Hi Hoà từ lâu, đạn dược đã được nạp, bất cứ lúc nào đều có thể bắn ra!
"Lang Phổ, nổ tung hắn cho cha!"
Lúc này, Cẩu Bộ Thập hai mắt đỏ ngầu, giận dữ hét!
Cẩu Lang Phổ là con trai thứ hai của ông ta.
Từ nhỏ đã yêu thích vũ khí, đặc biệt là vũ khí nóng.
Cẩu Bộ Thập vì thỏa mãn ông ta, chuyên môn thông qua các mối quan hệ đặc biệt, mua cho ông ta chiếc xe tăng hạng nặng này.
Bình thường Cẩu Lang Phổ vẫn luôn trốn ở nhà, nhưng bây giờ, người bị giết trước cửa nhà mình, đương nhiên ông ta cũng không khách khí, vừa hay thử xem sức mạnh của xe tăng này.
"Dư nghiệt, đi chết đi!"
Cẩu Lang Phổ nhấn nút, trong phút chốc, một viên đạn pháo từ nòng pháo bắn về hướng Diệp Hi Hoà!
Diệp Hi Hoà đứng yên không nhúc nhích, mặc cho viên đạn pháo kia nổ trúng, mặt đất rung chuyển, khói thuốc súng nổi lên bốn phía!
"Ha ha ha, mọi người đều nói dư nghiệt nhà họ Diệp rất trâu bò, theo tao thì chính là kẻ ngốc, nhìn thấy xe tăng của lão tử cũng không biết trốn, cái này là bị lão tử dọa cho ngốc luôn rồi sao?"
Tuy nhiên, Cẩu Lang Phổ vừa dứt lời, bỗng chốc thấy Diệp Hi Hoà không mất một cọng lông đứng giữa làn khói thuốc súng đã tan.
Trái lại, Cẩu Bái Trừng bị Diệp Hi Hoà nắm trong tay đã bị đạn pháo nổ bay một nửa, bụng và máu tươi không ngừng chảy xuống.
"Lão Nhị, trước khi nổ pháo em nhìn cho rõ, anh còn ở trên tay hắn!"
Ông ta rít lên với Cẩu Lang Phổ, cảm thấy mình hôm nay thật sự phải chết oan ở chỗ này!
"Hả?"
Cẩu Lang Phổ thấy một màn như vậy cũng rất khiếp sợ, vô thức lại ấn nút bắn, nhưng ngại đại ca còn đang bị đối phương cầm lấy, không dám tiếp tục nã pháo.
Nhưng vào lúc này, Diệp Hi Hoà tàn nhẫn ném Cẩu Bái Trừng về phía xe tăng của Cẩu Lang Phổ, trực tiếp va vào kính ngắm, tạo nên vụ nổ đẫm máu!
Sau đó, anh lao tới chặn nòng pháo trước khi Cẩu Bái Trừng bắn đạn pháo thứ hai!
Đạn pháo nổ ngay bên trong, lực nổ kinh khủng bị Diệp Hi Hoà đẩy trở lại, tạo ra tiếng nổ xé lòng!
Tội nghiệp Cẩu Lang Phổ từ đầu đến cuối chưa kịp phản ứng lại, đã cùng chiếc xe tăng phát nổ từ bên trong.
Trong lúc nhất thời, cả biệt thự nhà họ Cẩu đất rung núi chuyển, dư âm của vụ nổ thậm chí còn phá hủy các tòa nhà bên trong, đâu đâu cũng là tường đổ nhà sập, lửa lớn hừng hực, cực kỳ bi thảm, tất cả người trong nhà họ Cẩu hầu như không còn!
"Năm…Năm trăm tỷ?"
Nghe xong lời này, nhóm quản lý cấp cao người Nhật suýt chút nữa hộc máu!
Lúc trước, Diệp Hi Hòa yêu cầu một trăm tỷ đã quá lắm rồi. Bây giờ hắn lại đòi thêm năm trăm tỷ. Vậy chẳng phải tổng cộng là sáu trăm tỷ sao?
Bọn họ thực sự nghĩ rằng người Nhật mở ngân hàng ư?
Nhưng lúc này bọn họ không dám nói gì, chỉ có thể cúi đầu đồng ý.
May mà bọn họ đều là người có chuyên môn. Chỉ trong một thời gian ngắn, bọn họ đã viết từng hợp đồng chuyển nhượng tài sản giao cho Diệp Hi Hòa.
"Diệp thiếu, đây là tài sản trước đây của nhà họ Diệp. Hiện tại mọi thứ đều được trả lại cho chủ nhân ban đầu còn về yêu cầu của ngài, chúng tôi cũng đã lan truyền qua tất cả các kênh tiếng Nhật. Về việc cấp trên có nghe được hay không và phản ứng ra sao thì chúng tôi không biết."
"Rất tốt, hiện tại mấy người có thể đi chết được rồi."
Nói xong, Diệp Hi Hòa biến tất cả những người quản lý cấp cao người Nhật này thành sương máu.
Đáng tiếc cho những người quản lý cấp cao người Nhật này cứ tưởng nghe theo lời của Diệp Hi Hòa thì sẽ có cơ hội sống sót nhưng không ngờ rằng họ cũng sẽ chết…
Lúc này, trong tập đoàn Anh Đào khổng lồ chỉ còn lại tám nhân viên bảo vệ Nhật Bản nhưng Diệp Hi Hòa cũng đánh chết tất cả bọn họ và biến họ thành cát bụi.
Thấy vậy, Liễu Thành Chí cảm thấy sợ hãi nhưng ông ta cũng được khuyến khích, cảm thấy không hổ là thiếu gia của nhà họ Diệp. Có hắn ở đây, sự kiên trì suốt ba năm qua của ông ta cuối cùng cũng có lý…
"Chú Liễu, chú đã xem hết những hợp đồng này rồi. Tài sản của nhà họ Diệp đã được lấy lại hết rồi."
Diệp Hi Hòa nhận lại những hợp đồng đó và nói với Liễu Thành Chí: "Sau này, cháu vẫn sẽ giao tất cả sản nghiệp lại cho chú. Chú vẫn là tổng giám đốc của cháu, chú có thể tự tin và mạnh dạn làm việc. Nếu như chú gặp phải phiền toái gì không thể giải quyết được thì chú có thể nói với cháu bất cứ lúc nào."
Nghe vậy, Liễu Thành Chí cảm thấy sửng sốt và lập tức rơi nước mắt: "Diệp thiếu, cảm ơn ngài đã tin tưởng tôi! Nhưng…Dù tôi có muốn phục vụ ngài thì bây giờ tôi cũng không thể làm gì được…"
"Tôi đã bị tàn tật nửa thân và mù một mắt. Làm sao tôi còn có thể làm tổng giám đốc được nữa? Tôi…"
"Chuyện này không thành vấn đề, cháu có thể giúp chú chữa lành vết thương chỉ trong phút chốc. Chú không cần lo lắng điều này, chú chỉ cần dũng cảm và giúp cháu khôi phục lại vinh quang của nhà họ Diệp là được."
Diệp Hi Hòa bình tình nói.
"Chữa…Chữa khỏi?"
Liễu Thành Chí lại ngơ ngác!
Ông ta không thể tin nổi rằng mình bị tàn tật bao lâu như thế mà vẫn có thể trở thành người bình thường. Diệp thiếu nói rằng có thể chữa khỏi cho ông ta?
"Ừm, chúng ta rời khỏi đây trước đã và đến nhà của chú. Cháu sẽ chữa bệnh cho chú và ăn nhanh trên đường đi, như vậy được chứ?"
Diệp Hi Hòa cười nói.
Kể từ khi trở lại Tân Hải, hắn chưa được ăn một bữa ngon nào. Vì thế, hắn cảm thấy nói chuyện xưa với Liễu Thành Chí cũng không tồi.
"Không, không có vấn đề gì! Diệp thiếu, mời!"
Làm sao Liễu Thành Chí dám từ chối, thật ra ông ta cũng mong muốn thiếu gia của ân nhân cũ có thể tới nhà ông ta dùng bữa nhưng ông ta chỉ sợ bản thân bị ghét bỏ…
Ngay khi Diệp Hi Hòa chuẩn bị rời đi cùng với Liễu Thành Chí, đột nhiên không khí có thay đổi. Sau đó, Mikami Yua - người có kỹ năng thể chất mạnh mẽ bất ngờ xuất hiện.
Cô ta liếc nhìn sương máu Nhật Bản trên mặt đất, sau đó lập tức quỳ xuống đầy vẻ sợ hãi trước Diệp Hi Hòa: "Chủ nhân, thuộc hạ bất tài, không phát hiện ra những người này định hãm hại ngài. Xin ngài hãy trừng phạt tôi!"
Sắc mặt của Diệp Hi Hòa vô cảm, hắn cảm thấy người phụ nữ này đúng là một kẻ phế vật. Cô ta còn tự nhận mình là một người giỏi tìm hiểu tin tức nhưng cuối cùng tất cả mọi người bị giết chết hết rồi thì cô ta mới tới!
Tuy nhiên Diệp Hi Hòa cũng biết rằng điều này không thể trách cô ta được vì cô ta chỉ có một mình còn cục viễn chinh Nhật Bản của đối phương lại bí ẩn và khó đoán đến mức khiến cho khả năng làm sói đơn độc của cô ta bị hạn chế.
"Đứng dậy đi."
Diệp Hi Hòa bình tĩnh nói: "Từ giờ trở đi, cô có một nhiệm vụ mới. Hãy giúp tôi tìm ra nơi chấp sự Tsuyoshi Domoto đang ẩn náu và cho tôi biết càng sớm càng tốt!"
"Vâng!"
Mikami Yua hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy: "Chủ nhân, lần này thuộc hạ sẽ không khiến ngài thất vọng nữa. Nếu như vẫn thất bại thì thuộc hạ sẵn sàng tự sát để chuộc lỗi!"
"Biến mất đi."
Diệp Hi Hòa sốt ruột xua tay.
Sau khi Mikami Yua biến mất, Liễu Thành Chí nhìn Diệp Hi Hòa với vẻ càng ngạc nhiên hơn.
Không ngờ Diệp thiếu lại mạnh mẽ như vậy, không ngờ hắn có thể thuần hóa được người phụ nữ Nhật Bản có khí chất kỳ dị và đáng sợ như vậy, thật sự càng ngày càng khó nhìn thấu…
Sau khi rời khỏi tập đoàn Anh Đào, Diệp Hi Hòa bắt taxi đưa bản thân và Liễu Thành Chí trở về nhà họ Liễu.
Trên đường đi, hắn cũng lấy điện thoại di động ra bấm số của Long Lăng Vân. Hắn kể cho cô ấy chuyện vừa xảy ra, đồng thời nhắc nhở cô ấy rằng ở Giang Đông có cục viễn chinh của Nhật Bản.
Nghe xong lời này, sắc mặt của Long Lăng Vân càng trở nên nghiêm trọng hơn!
Cô ấy chưa từng nghe đến cục viễn chinh Nhật Bản và cũng không biết nó đã ẩn náu ở Giang Đông bao lâu rồi.
Giống như kẻ địch xây dựng trung tâm chỉ huy trên đất của mình nhưng mình lại không hề nhận ra!
Điều này cũng khẳng định với Long Lăng Vân rằng trong số các quan chức cấp cao ở Giang Đông nhất định có gián điệp, bằng không những người Nhật Bản đó không thể làm tốt công tác giữ bí mật như vậy được.
"Sư đệ, ta hiểu rồi. Sư tỷ cảm ơn đệ, lần này đệ lại có cống hiến lớn với Giang Đông rồi!"
Long Lăng Vân nói: "Có điều hiện tại ở chỗ ta lại có phiền toái mới. Việc giám sát đoạn Nguyệt Vận bị tấn công đã bị mọi người phá hoại."
"Xem ra quả thực đang có một bàn tay to lớn đang treo lơ lửng ở Giang Đông sắp gây họa, ta vĩnh viễn sẽ không có được cuộc sống yên bình rồi!"
"Sư tỷ, đệ vẫn câu nói đó, nếu như cần đệ giúp đỡ thì cứ nói, sư đệ không phải người ngoài." Diệp Hi Hòa nói.
"Ừm, ta biết rồi. Sư đệ cứ yên tâm, sư tỷ cũng có thể giải quyết được. Trước tiên, tỷ đệ chúng ta tự giải quyết chuyện riêng đi đã, sau đó mới bàn bạc những vấn đề lớn trong tương lai để phát huy thế mạnh của nhau."
"…"
Sau khi ngắt điện thoại, Diệp Hi Hòa có chút không nói nên lời nhưng mỗi lần nói chuyện điện thoại với Long Lăng Vân, tâm trạng của hắn dễ chịu hơn nhiều.
Đúng lúc này, chiếc taxi cũng đi vào một thị trấn tồi tàn bẩn thỉu.
Liễu Thành Chí hơi xấu hổ: "Diệp thiếu, mong ngài đừng ghét bỏ. Hiện tại gia đình của chúng tôi chỉ có thể sống ở đây. Sau khi tôi bị tàn tật, gia đình tôi không có nguồn thu nhập, toàn bộ số tiền đều dùng để chữa trị vết thương vẫn chưa lành của tôi. Bây giờ mọi gánh nặng tài chính đều dồn lên vai mẹ của Thi Nghiên…"
"Đúng rồi, hôm nay con gái Thi Nghiên của tôi cũng về. Diệp thiếu, ngài có còn nhớ con bé không?"
"Bữa tối giao thừa năm đó, tôi cũng đưa con bé đến nhà họ Diệp. Lúc đó con bé rất xấu hổ nhưng lại chơi rất vui vẻ với em gái của ngài, Diệp Hình Vũ. Hai đứa là một đôi bạn thân…"
Khi nghe thấy điều này, Diệp Hi Hòa không khỏi nhớ đến một cô gái thuần khiết và nhút nhát với mái tóc đuôi ngựa.
Khi đó Liễu Thi Nghiên cũng đi theo Tiểu Vũ và gọi hắn là anh trai rất ngọt ngào, cô bé rất đáng yêu. Có lẽ bây giờ cô ấy đang học đại học chăng?
"Tôi nhớ cô ấy, cô ấy là một cô gái khá tốt. Bây giờ cô ấy có triển vọng không?" Diệp Hi Hòa mỉm cười hỏi.
"Ừm, con gái của tôi đã nỗ lực đỗ vào đại học Giang Đông. Đây là điều khiến tôi phấn khích nhất!"
Mỗi khi nhắc đến con gái, trên mặt của Liễu Chí Thành đều lộ ra vẻ tự hào: "Thi Nghiên là niềm hy vọng cả đời của tôi. Ở trường, con bé cũng học rất giỏi và giành được nhiều học bổng. Lần này, con bé mang học bổng về thăm tôi và mẹ của nó. Đứa trẻ này đã hiểu chuyện từ nhỏ."
Dừng lại một chút, Liễu Chí Thành tiếp tục nói: "Chỉ là ba năm trước, sau khi nhà họ Diệp xảy ra chuyện, con bé vẫn luôn buồn bã khóc lóc suốt mấy tháng trời…"
Diệp Hi Hòa thở dài, cả nhà đều có tình nghĩa và chính nghĩa, hắn đều ghi nhớ.
Và nếu như Liễu Thi Nghiên biết rằng Tiểu Vũ vẫn còn sống và họ có thể nối lại mối quan hệ như những người bạn tốt nhất trong tương lai thì đó chắc hẳn là một điều may mắn với cả cô ấy và Tiểu Vũ đúng không?
Chẳng mấy chốc, chiếc taxi đã lái tới trước một khoảng sân nhỏ.
Khoảng sân nhỏ này được coi là nghèo nàn và chật chội nhất trong toàn bộ khu ổ chuột, ngay cả người lái xe cũng tỏ ra chán ghét.
Diệp Hi Hòa đưa Liễu Chí Thành ra khỏi xe. Không ngờ trước khi bước vào sân, hắn đã nghe thấy tiếng hét cực kỳ kinh hãi từ bên trong truyền đến: "Cẩu thiếu, xin ngài đừng làm vậy. Xin ngài hãy tha cho tôi…Nếu không thì tôi sẽ gọi người tới!"
Chương 67: Thích làm súc sinh?
Diệp Hi Hòa và Liễu Thành Chí vừa bước vào sân đã giật mình vì tiếng hét!
Đặc biệt là Liễu Thành Chí, ông ta chưa bao giờ tưởng tượng bây giờ lại có một chiếc siêu xe như vậy đậu ở trong sân nhà mình.
Động tĩnh bên trong vẫn không ngừng phát ra:
"Liễu Thi Nghiên, cô cứ hét đi! Tôi nói cho cô biết ở một nơi khủng khiếp như thế này, cho dù cô có hét đứt cổ họng thì cũng sẽ không có người đến cứu cô đâu. Tốt nhất là cô nên tiết kiệm sức lực đi, chỉ cần nghe lời tôi là được!"
"Không…Tôi không muốn!!"
Sau đó là tiếng khóc của một cô gái.
"Đồ súc sinh!"
Nghe vậy, hai mắt của Liễu Thành Chí đỏ hoe, ông ta vội vàng xuống xe và lao vào bên trong.
Sắc mặt của Diệp Hi Hòa cũng tái mét, hắn sải bước đi vào!
Lúc này, ở bên trong có một căn phòng.
Trên chiếc giường hẹp, có một cô gái trẻ đang bị một người đàn ông trông có vẻ giàu có đè xuống giường. Hắn ta nở nụ cười dâm đãng và nói: "Liễu Thi Nghiên, không phải là cô không biết tôi đã bị cô thu hút từ hồi học cấp 3!"
"Lúc đó tôi điên cuồng theo đuổi cô nhưng cô cứ từ chối và tránh mặt tôi! Cuối cùng, hiện tại tôi đã đợi được cô trở về. Hôm nay tôi nhất định phải đạt được tâm nguyện của mình, tôi sẽ phá tấm màng trinh nhỏ bé của cô!"
Vừa dứt lời, hắn ta vừa định ấn cô xuống thì đột nhiên cảm thấy có một bàn tay to lớn tóm lấy gáy mình.
Sau đó, bàn tay to lớn đó ném hắn ta về hướng ngược lại, ném hắn ta về phía sau khiến cho xương sống của hắn ta bị gãy một tiếng rồi ngã xuống.
Đột nhiên cậu ấm hét lên một tiếng như lợn bị chọc tiết!
Liễu Thi Nghiên đang nằm trên giường lập tức ngồi dậy đầy vẻ kinh hãi, cô ấy nắm chặt lấy quần áo và nhìn mọi thứ đầy vẻ sợ hãi.
"Thi Nghiên!!!"
Khi nhìn thấy con gái suýt bị bắt nạt, Liễu Thành Chí cảm thấy vô cùng đau đớn. Sau đó ông ta cầm lấy một cây gậy gỗ định xông lên đánh cậu ấm!
"Hu hu, cha ơi, đừng mà…"
Đột nhiên Liễu Thi Nghiên nhảy từ trên giường xuống và ôm chặt lấy cha mình. Cô ấy biết Liễu Thành Chí vẫn chưa giải được mối hận, tuy cô ấy cũng cảm thấy oan ức khóc như mưa nhưng nhà họ Liễu không thể đắc tội với cậu ấm kia được…
Thấy vậy, Diệp Hi Hòa nói "Ôi!" và tóm lấy cậu ấm đang hú hét trên mặt đất, lạnh lùng hỏi: "Thi Nghiên, người này là ai?"
Lúc này, Liễu Thi Nghiên mới nhìn Diệp Hi Hòa với đôi mắt đẫm lệ. Cô ấy cảm thấy người anh trai này trông có vẻ quen quen, chẳng lẽ…
"Thi Nghiên, đây là Diệp thiếu! Là anh trai của Diệp Hình Vũ, con có nhớ không? Lần trước cha đã đưa con tới nhà họ ăn tối đó! Lúc đó con còn gọi là anh trai theo Tiểu Vũ nữa. Chẳng phải con nói đã rất lâu rồi cậu ấy không trở về hay sao?"
Liễu Thành Chí nói với con gái mình.
Liễu Thi Nghiên bối rối mở miệng: "Diệp… Anh Hi Hòa?"
Cô ấy vẫn không thể tin nổi, không phải mọi người đều nói rằng tất cả người nhà họ Diệp đều chết hết vào ba năm trước rồi sao? Hiện tại cho dù là Diệp Hi Hòa hay là Diệp Hình Vũ làm sao có thể…
"Đúng! Cậu ấy chính là Diệp thiếu. Cậu ấy vẫn còn sống và đã quay trở lại. Hơn nữa, hiện tại Diệp thiếu không giống như trước…."
Lúc này, cậu ấm bị Diệp Hi Hòa ôm trong tay cố nén cơn đau quay đầu lại nhìn Diệp Hi Hòa với vẻ khó tin.
Hóa ra…Đây là Diệp Hi Hòa?
Thân phận của hắn ta không bình thường, đương nhiên là hắn ta cũng đã nghe nói chuyện xảy ra hai ngày nay ở Tân Hải. Làm sao tên Diệp thiếu gặp thần giết thần, gặp phật giết phật lại tình cờ xuất hiện ở nhà họ Liễu được?
"Diệp…anh Diệp, anh…"
Đôi mắt của Liễu Thi Nghiên tràn ngập nước mắt.
"Thi Nghiên, rốt cuộc người này là ai?"
Diệp Hi Hòa nhấc tên cậu ấm lên và lạnh lùng hỏi.
"Anh ta…Anh ta tên là Cẩu Vượng, là bạn học cấp ba cũ của em…"
Liễu Thi Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Em không ngờ hôm nay khi em về thăm cha mẹ, lại bị anh ta nhắm vào và sau đó đi theo em về nhà…"
"Anh Diệp, cảm ơn anh đã cứu em nhưng anh nên thả hắn ta ra đi, em…em không sao là được rồi…"
Không phải Liễu Thi Nghiên có tâm thánh mẫu mà là cô ấy sợ Diệp Hi Hòa không đủ khả năng đắc tội với Cẩu Vượng!!!
Theo như cô ấy biết, ngay cả nhà họ Diệp từng huy hoàng một thời, bối cảnh của họ cũng không bằng nhà họ Cẩu!
Nhà họ Cẩu là một trong ba gia tộc nổi tiếng hiển hách nhất ở Tân Hải còn Cẩu Vượng là con trai duy nhất của nhà họ Cẩu, quần áo lụa là hạng nhất. Cô ấy không muốn Diệp Hi Hòa vì mình mà tức giận…
"Thả hắn ta đi? Được, anh thả hắn ta đi."
Diệp Hi Hòa nói xong rồi nhấc Cẩu Vượng ra ngoài.
"Anh Diệp."
Liễu Thi Nghiên vội vàng muốn đuổi theo nhưng lại được Liễu Thành Chí an ủi, sau đó lắc đầu với con gái.
Bên ngoài khu phố tồi tàn.
Diệp Hi Hòa đưa Cẩu Vượng đến một công trường xây dựng bỏ hoang.
"Diệp Hi Hòa, mày, mày muốn làm gì? Tao cảnh cáo mày đừng làm loạn. Tao là người nhà họ Cẩu đấy. Trước đây cha của mày phải khách khí khi gặp cha của tao. Cha của tao là Cẩu Bái Trừng đấy!"
Cẩu Vượng nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa với ánh mắt sắc bén và nói.
Tuy lúc này hắn ta đang dựng tóc gáy nhưng hắn ta không tin tên sát thần Diệp Hi Hòa này thật sự sẽ thả hắn ta đi!
Diệp Hi Hòa không nói gì, hắn nhìn xung quanh và tìm thấy một thanh thép rỉ sét. Hắn cầm thanh thép lên và đặt Cẩu Vượng xuống đất.
"Diệp Hi Hòa,mày muốn làm gì?"
Cẩu Vượng nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa với vẻ cảnh giác.
Xì xì!!! Diệp Hi Hòa không nói lời nào mà trực tiếp nhét thẳng thanh thép rỉ sét vào háng của Cẩu Vượng, máu bắn tung tóe cao ba mét!
"A!!!"
Đột nhiên Cẩu Vượng hét lên đầy đau đớn, hắn ta điên cuồng hét lớn, toàn thân giãy dụa và điên cuồng co giật nhưng Diệp Hi Hòa lại rút thanh thép đẫm máu ra.
Xì xì!!!
Bàng quang của Cẩu Vượng bị xuyên thủng qua lần thứ 2. Vì bị đè xuống đất nên lúc này Cẩu Vượng không thể cử động, hắn ta bị kéo căng đến mức gần như trợn mắt.
"Có thoải mái không? Kiếp sau muốn trở thành súc sinh, cậu phải hỏi xem thanh thép này có đồng ý hay không đã."
Diệp Hi Hòa vừa nói vừa đứng dậy đá vào đầu Cẩu Vượng khiến cho cơ thể của hắn ta xoay quanh thanh thép rồi nổ tung thành một đám sương máu!
Diệp Hi Hòa phủi tay và trở về nhà họ Liễu.
Lúc này, Liễu Thi Nghiên đang lo lắng đứng trong sân nhỏ chờ hắn: "Anh Diệp, Cẩu…Cẩu Vượng đi rồi sao? Nhưng còn xe của hắn ta thì sao?"
"Sau này, xe của hắn ta sẽ trở thành xe của em. Coi như là bồi thường vì đã gây ra tổn thất tinh thần lớn như vậy cho em. Đừng lo lắng, anh đã nói rất rõ ràng với hắn ta rồi. Hắn ta rất hiểu chuyện nên sẽ không bao giờ tìm đến em nữa."
Diệp Hi Hòa nói xong rồi tiến tới chạm vào mặt của Liễu Thi Nghiên.
Còn chưa nói, sau ba năm không gặp, tính cách của cô gái này đã hoàn toàn thay đổi so với ba năm trước.
Môi đỏ, răng trắng và giọng nói ngọt ngào vang lên khiến cho người ta có cảm giác như con gái rượu. Tuy cô ấy mặc trang phục đơn giản và không cầu kỳ nhưng dáng người mảnh khảnh, làn da trắng hồng đã thể hiện trọn vẹn sự trẻ trung của cô gái nhà bên. Thậm chí các đường nét trên khuôn mặt còn thanh tú và trắng trẻo hơn, tràn ngập collagen đáng yêu.
"Không, em không muốn xe của hắn ta đâu."
Liễu Thi Nghiên lắc đầu, nhìn chiếc xe thể thao với đầy vẻ phản kháng. Tuy nhiên cô ấy không phản đối việc Diệp Hi Hòa chạm vào mặt mình, đôi má ngọc bích đỏ bừng đầy quyến rũ.
Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói ngạc nhiên khác vang lên từ phía sau: "Diệp thiếu, xin hỏi ngài là Diệp thiếu đúng không?"
Chương 68: Diệp Hinh Vũ vẫn còn sống
Diệp Hi Hòa và Liễu Thi Nghiên cùng lúc ngoái đầu lại, trông thấy ngoài cổng nhà xuất hiện một người phụ nữ trung niên đang xách theo giỏ rau bước tới.
Người này chính là Từ Mỹ Đệ, vợ của Liễu Thành Chí, thoạt nhìn mới chỉ tầm bốn mươi, phong thái hẵng còn thướt tha, quyến rũ lắm, dáng người cũng đẹp, chỉ là có lẽ đã trải qua nhiều sương gió gian truân nên trông tiều tụy hơn tuổi thật đôi chút, trên đầu cũng nhiều tóc bạc hơn.
"Mẹ!" Liễu Thi Nghiên nhìn thấy mẹ thì vội vàng chạy bước nhỏ lại gần, giúp bà ấy xách lấy giỏ rau.
Còn Từ Mỹ Đệ vẫn dán mắt nhìn Diệp Hi Hòa chằm chằm như cũ, trên mặt hiện lên biểu cảm không dám tin. Bởi vì trong ấn tượng của bà ấy, Diệp Hi Hòa đã chết từ lâu, lý do bà ấy biết mặt hắn là do con gái đã từng cho bà ấy xem ảnh chụp của Diệp Hi Hòa, hiện tại…
"Mẹ Thi Nghiên à, đừng đứng ngây ra đó nữa, đây là cậu Diệp, con trai của chủ tịch Diệp đấy!" Liễu Thành Chí vui mừng lết ra tới cửa: "Trong nhà còn bao nhiêu tiền? Bà nhanh chân chạy đi mua thêm chút thịt, tối nay nhớ nấu vài món ngon để tôi nhắm rượu với cậu Diệp nhé!"
"Tôi biết rồi!" Từ Mỹ Đệ hào hứng gật đầu, bà ấy biết chồng mình đã được nhà họ Diệp giúp đỡ rất nhiều, dù nhà họ Diệp đã diệt vong từ ba năm trước, chồng bà vẫn nhớ mãi không quên năm ấy, Diệp Thiên Hồng đối xử tốt với mình cỡ nào.
Từ Mỹ Đệ đưa vội giỏ rau cho Liễu Thi Nghiên cầm rồi chạy như bay ra khỏi cổng.
"Cô ơi, không cần phiền phức vậy đâu, làm mấy món dân dã bình thường là được rồi ạ." Diệp Hi Hòa lập tức khuyên nhủ.
"Không được! Hôm nay cậu Diệp ghé thăm nhà tôi, tức là có khách quý đến chơi, nhất định phải đón tiếp nồng hậu mới được, đây là điều cả nhà tôi nên làm!" Liễu Thành Chí nghiêm mặt đáp.
"Chú Liễu à, chú mà nói vậy thì sao sau này cháu dám đến nhà chú nữa, đừng như thế, cháu vẫn còn muốn thường xuyên ghé thăm nhà mà!" Diệp Hi Hòa giả vờ bất mãn, nói.
"A, thôi được! Tôi nghe cậu Diệp vậy. Thi Nghiên, con mau đuổi theo mẹ, nói với bà ấy mua ít đồ lại, một con gà quay hay vài miếng thịt lợn gì đó là được rồi…" Liễu Thành Chí là người thành thật, nghe hắn nói vậy thì lập tức quay sang dặn dò Liễu Thi Nghiên.
Về phần Liễu Thi Nghiên, lúc này cô ấy đang ngước mắt nhìn Diệp Hi Hòa chằm chằm, thấy quan hệ giữa cha và Diệp Hi Hòa thân thiết như vậy, cô ấy vui lắm. Sau đó lại nghe Diệp Hi Hòa mai này sẽ thường xuyên ghé thăm nhà mình thì vui như mở cờ trong bụng, ôm khuôn mặt đỏ bừng chạy ra ngoài.
Diệp Hi Hòa lắc đầu, rồi nói với Liễu Thành Chí: "Chú Liễu, chú vào nhà đi, để cháu kiểm tra vết thương cho chú."
"Được!" Tuy không mấy tin tưởng, nhưng Liễu Thành Chí vẫn thuận theo lời Diệp Hi Hòa nói mà đi trở vào phòng.
Diệp Hi Hòa đỡ Liễu Thành Chí ngồi lên giường, cẩn thận quan sát tay chân của ông ta.
Đám người Nhật Bản năm đó ác thật sự, đập nát cả xương, giờ cơ cũng teo lại, thoạt nhìn có vẻ khá phiền phức.
"Cậu Diệp, tôi biết hiện tại tôi chính là kẻ tàn phế nhất trong số những kẻ tàn phế, tấm lòng của cậu tôi xin nhận, nhưng tôi thật sự chẳng dám hy vọng xa vời ngày nào đó mình sẽ khỏe lại. Nhưng Thi Nghiên thì khác, đợi con bé tốt nghiệp, tôi sẽ bảo nó vào tập đoàn của nhà ngài làm việc, thành tích học tập của con bé xuất sắc lắm, còn theo học chuyên ngành quản trị kinh doanh nữa, giỏi hơn tôi nhiều…" Liễu Thành Chí chua xót nói.
"Im lặng!" Diệp Hi Hòa không nói nhiều, mở rộng bàn tay, ngưng kết băng châm, sau đó đâm thẳng vào đầu cánh tay bị liệt của Liễu Thành Chí.
Ngay sau đó, Liễu Thành Chí cảm nhận được xúc cảm lành lạnh truyền tới từ chỗ cánh tay. Điều này khiến ông ta vô cùng ngạc nhiên, vì từ sau khi cánh tay này bị liệt, đã lâu rồi ông ta không còn cảm nhận được gì nữa cả, sao mới chớp mắt một cái thì cảm giác đã được khôi phục rồi?
Mắt thường cũng nhìn thấy được một đầu băng châm của Diệp Hi Hòa được chân khí màu trắng bao phủ, từ tốn xâm nhập vào huyệt đạo trên cánh tay bị liệt của ông ta.
Một cảm giác lạ lẫm không từ ngữ nào miêu tả được truyền đến từ chỗ cánh tay, ngay sau đó, phần cơ bị teo nhỏ, gân cốt bị hủy hoại thế mà lại tự động hồi phục, từ một cách tay tàn phế, chỉ trong chớp mắt đã trở về như ban đầu!
"Đây… Đây là…?" Liễu Thành Chí sững sờ, không dám tin mà nhìn chằm chằm tay mình hồi lâu, sau đó lại ngước mắt nhìn Diệp Hi Hòa!
Có nằm mơ ông ta cũng không dám nghĩ rằng ba năm sau, cậu Diệp không chỉ kỳ tích trở về, sở hữu thân thủ hơn người, mà đến cả y thuật cũng xuất sắc tới như vậy. Rốt cuộc hắn đã làm gì mà có thể chữa lành được cánh tay ông ta chỉ trong vài giây ngắn ngủi chứ?
"Chú Liễu, chú thử cử động xem cánh tay đã khỏi hẳn chưa?" Diệp Hi Hòa thấy kết quả chữa trị xem như tạm ổn thì quay sang nói với Liễu Thành Chí.
Không câu từ nào có thể diễn tả nổi tâm trạng kích động của Liễu Thành Chí lúc này, nước mắt ông ta tuôn rơi như mưa, vội vàng dùng sức cử động cánh tay, không thể tin nổi, tất cả đều đã trở về như bình thường, cánh tay này của ông ấy hoàn toàn khôi phục rồi!
"Cậu Diệp, chuyện này…"
"Đừng vội, còn chân nữa mà." Diệp Hi Hòa an ủi Liễu Thành Chí đang lệ rơi đầy mặt, sau đó lặp lại thủ thuật ban nãy, chữa lành hai chân của ông ta.
Lúc này đây, thậm chí Liễu Thành Chí còn có thể đứng dậy khỏi giường, không cần dựa dẫm vào chiếc xe đẩy tay đáng xấu hổ kia nữa. Sau đó, ông ta lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Hi Hòa: "Cậu Diệp, bây giờ ngài chẳng khác nào một vị thần cả! Ngài đã ban cho tôi cuộc đời mới, để Liễu Thành Chí tôi đây có thể sống như một con người, thật lòng cảm ơn ngài!"
Dứt lời, ông ta lập tức dập đầu cảm tạ Diệp Hi Hòa liền tù tì mấy cái.
"Chú Liễu, chú đừng nói như vậy, năm ấy chú bị người Nhật Bản đánh cho tàn phế cũng là vì nhà họ Diệp bọn cháu mà, không phải sao? Chú mau đứng lên đi!"
Hắn chủ động vươn tay, muốn đỡ Liễu Thành Chí từ dưới đất dậy.
Đúng lúc này, Liễu Thi Nghiên vừa hay xách theo giỏ rau từ bên ngoài chạy trở về nhà. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, hai mắt cô ấy trợn tròn, cái miệng hồng hồng cũng há lớn thành hình chữ "O"!
"Thi Nghiên, mau đến đây xem cha nè! Ha ha ha! Cha đã khỏi hẳn rồi, sau này có thể đứng lên, tay cũng lành lặn như trước, tất cả đều nhờ công lao của cậu Diệp cả đấy, giờ cậu Diệp chẳng còn là người phàm nữa đâu, mà thành thần tiên rồi!" Liễu Thành Chí mừng rỡ khoe với con gái.
Liễu Thi Nghiên lập tức quay về phía Diệp Hi Hòa, đôi mắt xinh đẹp của cô em gái nhà bên sáng rực lên như đèn pha, bây giờ anh Diệp tài giỏi tới vậy sao?
Trái tim bé bỏng của cô ấy nảy lên thình thịch như nai con chạy loạn…
Kế tiếp, Diệp Hi Hòa lại kiểm tra hai mắt giúp Liễu Thành Chí.
Con mắt này của ông ta bị mù là do nhãn cầu đã bị phá hủy. Đây chẳng phải vấn đề gì to tát, chỉ cần vài châm là thị lực sẽ hồi phục ngay. Có điều hiện tại vẫn không thể để mắt tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng, vì mắt không khỏe được như cơ thể mà rất yếu ớt, phải chờ tới khi dây thần kinh bên trong mắt khôi phục hoàn toàn, thiết lập lại đường dây liên kết, cũng như để não bộ có thời gian chuẩn bị sẵn sàng cho việc tiếp nhận lại tín hiệu, vậy mới là cách đảm bảo nhất.
Thế nên mấy ngày tới hắn sẽ đến kiểm tra thêm vài lần, chờ khi nào khẳng định được chắc chắn đã khỏi hẳn thì mới để hai mắt tiếp xúc ánh sáng!
Liễu Thành Chí vô cùng biết ơn Diệp Hi Hòa, cả Liễu Thi Nghiên lẫn Từ Mỹ Đệ vừa mua thịt về, nhìn thấy cảnh tượng này cũng cảm kích khôn tả, thiếu điều quỳ xuống dập đầu tạ ơn Diệp Hi Hòa nữa thôi!
Sau đó, mọi người quây quần cùng ăn bữa cơm trong bầu không khí vui vẻ, hòa thuận, lại ấm áp vô cùng.
"Đúng rồi, Thi Nghiên à, có một chuyện anh muốn báo cho em hay, nghe xong chắc chắn em sẽ vui lắm cho xem." Diệp Hi Hòa vừa ăn uống thả cửa, vừa nói với Liễu Thi Nghiên: "Hiện tại Tiểu Vũ cũng còn sống đấy! Giờ đang ở nhà anh, nếu em có rảnh thì ghé qua thăm, chơi với nó nhiều một chút, con bé cũng nhớ em lắm đấy."
Chương 69: Tới cửa báo tin dữ
"Gì cơ? Tiểu Vũ còn sống?"
Liễu Thi Nghiên vốn đang lấy tay nâng má, say sưa nhìn Diệp Hi Hòa ăn cơm nghe vậy cả kinh, trực tiếp đứng lên, trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa hỏi.
"Ừ, nói chính xác hơn là ba năm nay con bé luôn ở nhà họ Diệp của bọn anh, chẳng qua sống rất khổ."
Diệp Hi Hòa nói tiếp: "Giờ anh đã chữa hết bệnh cho con bé, sau này sẽ không sao nữa."
Liễu Thi Nghiên bật khóc: "Anh Diệp à, em nhớ Tiểu Vũ lắm, em đến thăm con bé liền được không? Lát nữa cơm nước xong em với anh về ngay nhé?"
"Không cần đâu."
Diệp Hi Hòa lắc đầu: "Giờ Tiểu Vũ vẫn yếu lắm, còn hôn mê, đợi ngày mai đi, không cần đến gấp vậy đâu."
"Dạ..."
Trong lòng Liễu Thi Nghiên vừa sợ vừa lo, nhưng vẫn cố đè nén ngồi xuống.
Tiếp đó, mấy người họ ăn cơm, lại trò chuyện rất lâu.
Sắc trời đã tối, Liễu Thi Nghiên thu dọn bát đũa đi ra ngoài trước, còn Liễu Thành Chí ở lại uống trà một lát với Diệp Hi Hòa.
Ba năm nay ông ta có quá nhiều chuyện muốn nói với Diệp Hi Hòa, ví như cũng rất phẫn nộ không biết đến tột cùng là ai đã hủy diệt nhà họ Diệp vào ba năm trước.
Sau đó lại vô cùng tò mò vì những gì Diệp Hi Hòa đã trải qua trong ba năm nay, không hiểu tại sao Diệp Hi Hòa trở về lại như thay da đổi thịt.
Điều nên nói Diệp Hi Hòa sẽ nói ra, điều không nên cũng không để lộ, suy cho cùng đối với người bình thường như nhà họ Liễu, biết quá nhiều ngược lại không tốt cho họ."
"Chú Liễu, nhà vệ sinh của chú ở đâu nhỉ? Cháu đi vệ sinh một chút."
Diệp Hi Hòa lấy cớ đứng dậy.
"Ở sân sau."
"Vâng."
Diệp Hi Hòa rời khỏi phòng, đi vào sân sau.
Thấy một căn nhà nhỏ trong góc cách đó không xa vẫn còn sáng đèn, hắn bèn đi qua.
Mà khi đẩy cửa ra đã giật mình bởi cảnh tượng trong đó.
Chỉ thấy một thân thể mềm mại trắng nõn hoàn hảo đến không tì vết, vô cùng uyển chuyển hiện ra trước mắt!
Liễu Thi Nghiên cởi bỏ quần áo trên người, đang đứng trong căn nhà nhỏ múc nước tắm rửa.
Cô ấy đặt mái tóc dài đen nhánh như thác nước lên bờ vai ngọc non mịn, vầng trán và cánh mũi tinh xảo như gốm sứ, đôi bầu trước ngực của thiếu nữ không kiêng nể gì bại lộ ra ngoài, như thể đang giao tranh dữ dội với không khí!
Thân thể uyển chuyển bên dưới lớp hơi nước ấm áp, có vẻ yêu kiều duyên dáng, mái tóc đẹp xinh nhuốm đẫm hơi nước tựa như ngọc nữ hạ phàm.
Da trắng như mỡ dê, hồng hào ướt át, lả lướt xinh đẹp với tỉ lệ vàng, thoáng chốc khiến Diệp Hi Hòa ấn tượng rất sâu!
Còn Liễu Thi Nghiên cũng không ngờ Diệp Hi Hòa sẽ đột ngột đẩy cửa bước vào, gương mặt xinh đẹp lập tức nghẹn đến đỏ bừng, hai tay nhanh chóng che đậy điểm yếu của mình, khuôn mặt quyến rũ như sắp ngưng tụ thành nước."
"Anh Diệp, anh..."
Cô ấy cũng không thét lên như trong tưởng tượng, ngược lại vô cùng e thẹn cúi đầu, kẹp chân, có phần quẫn bách và không chỗ dung thân.
"Thi Nghiên, ngại quá, anh đến tìm nhà vệ sinh..."
Diệp Hi Hòa lập tức quay người đi, trái tim đập nhanh như trống bỏi, cảm giác phần thận Rồng và máu Kỳ Lân trong người kia muốn tạo phản!
Hắn nhanh chóng chạy ra ngoài, sợ cũng lộ vẻ xấu hổ.
Còn Liễu Thi Nghiên vẫn luôn nhìn Diệp Hi Hòa, đến khi hắn hoàn toàn rời khỏi, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đỏ hồng một mảng, trái tim cũng đập lên thình thịch.
Bàn tay nhỏ mảnh mai của cô ấy buông xuống, bước chân đi đến cửa lén nhìn bóng dáng của Diệp Hi Hòa, đôi tay lại lần nữa bưng kín khuôn mặt nhỏ của mình: "Ôi không! Mắc cỡ chết đi được!"
Nhưng chỉ chốc lát sau, trong đầu cô ấy lại hiện lên một ý nghĩ kỳ lạ: Vừa rồi anh Diệp đã thấy hết rồi ư? Liệu có cảm thấy dáng người của mình khó coi không nhỉ...
Sau khi Diệp Hi Hòa trở về căn phòng trước đó, thật sự không còn tâm trạng uống trà, nói một tiếng với Liễu Thành Chí và Từ Mỹ Đệ liền chào tạm biệt rời đi.
Hắn lại chiếc siêu xe của Cẩu Vượng rời đi, có một số việc phải cần giải quyết, không thể nào để nhà họ Liễu gánh oan tiếng xấu này được!
Rất nhanh Diệp Hi Hòa đã lái chiếc siêu xe đi vào một căn biệt thự ánh đèn sáng trưng.
Căn biệt thư này là một trong những biệt thự đẹp nhất ở Tân Hải, vì đây đúng là biệt thự của nhà họ Cẩu tiếng tăm lừng lẫy!
Mấy gã vệ sĩ trước cửa nhìn thấy chiếc siêu xe quen thuộc chạy đến thì nhanh chóng đến nghênh đón.
"Thiếu gia đã về rồi! Thiếu gia, sao hôm nay ngài lại về sớm vậy? Ngài chơi có vui không?"
Còn chưa dứt lời đã nhìn thấy người mở cửa xuống xe không phải thiếu gia mà là một người trẻ tuổi họ chưa gặp qua bao giờ.
"Thiếu gia không trở về, tổ tông của nhà họ Cẩu đã về rồi, bảo Cẩu Bái Trừng ra đây gặp tôi!"
Diệp Hi Hòa hờ hững nói.
Mấy gã vệ sĩ ngơ ngác hết ra, trò đùa gì đây? Thiếu gia không về, tên này còn tự xưng là tổ tông của nhà họ Cẩu, điểm danh nói thẳng tên đại tiên sinh?
"Thằng chó chết này, mày là ai mà dám đến nhà họ Cẩu giương oai, có biết..."
Ầm!!
Còn chưa nói hết câu, Diệp Hi Hòa đã tát thẳng một cú, tát gã kia thành một vũng máu!
"Tôi lặp lại lần nữa, bảo Cẩu Bái Trừng ra đây, tôi có việc nói với ông ta, không muốn chết cũng đừng dong dài."
Mấy gã vệ sĩ còn lại bị dọa sợ ngơ ngác, một gã trong đó ngoài mạng trong yếu nói: "Được, anh chờ đó!!!"
Rồi sau đấy mấy người kia chạy vào hết, nói chuyện bên này cho người nhà họ Cẩu hay.
Chỉ chốc lát sau, Cẩu Bái Trừng đã tự mình dẫn người mình ra ngoài: "Thằng oắt kia, mẹ nó mày càn rỡ lắm, tới nhà họ Cẩu bọn tao giết người phải không?"
Nhưng ngay sau đó, ông ta đã cảm thấy thằng oắt trước mặt này hơi quen mắt, thế mà là Diệp Hi Hòa của nhà họ Diệp!!!
Điều này khiến Cẩu Bái Trừng vô cùng hoảng sợ, sao bây giờ tên ma đầu điên cuồng giết người không chớp mắt, kẻ thù chung của toàn bộ Tân Hải lại đến nhà của mình?
Phải biết rằng trong sự kiện năm đó, tuy nhà họ Cẩu không được coi là tham gia vào nhưng sau khi xong việc vẫn bá chiếm vài sản nghiệp của nhà họ Diệp.
Chẳng lẽ tên dư nghiệt này đến đây vì chuyện đó?
Ha, giờ toàn bộ Tân Hải đều hồn bay phách lạc với hắn, nhưng nhà họ Cẩu lại không sợ hắn, suy cho cùng nội tình của nhà họ Cẩu so với nhà họ Vương chỉ mạnh hơn chứ không hề yếu, đến cả Khô Lâu Đường cũng kém xa!
"Thằng nghiệt súc, mày tới nhà họ Cẩu của tao làm gì? Còn nữa sao mày lại lái xe của con trai tao? Con trai tao đâu rồi?"
Lúc này Diệp Hi Hòa cũng lạnh nhạt nhìn chằm chằm Cẩu Bái Trừng.
Nói thật, từ trước đến giờ hắn chỉ từng được nghe kỳ danh của người này, chứ không có ấn tượng quá sâu.
Có lẽ không phải là một trong những hung thủ hại chết nhà họ Diệp, chẳng qua thân phận của tên này đặc thù, chắc chắn cũng biết được một chút nội tình.
"Cẩu Bái Trừng, hai việc."
Diệp Hi Hòa xòe hai ngón tay ra: "Thứ nhất, con trai ông bị tôi giết, hắn ta chết chưa hết tội, đừng hỏi tôi tại sao, ông không xứng. Nếu ông dám truy cứu, hoặc là muốn báo thù cho con trai ông, hôm nay tôi sẽ giết sạch cả nhà ông."
"Thứ hai, tôi muốn ông nói hết những gì ông biết về chuyện ba năm trước, nhà họ Diệp của tôi bị diệt, không lý nào ông không nghe được, tôi sẽ xem xét tình huống mà xử lý nặng nhẹ với ông."
"Mày, mày nói sao?!"
Cẩu Bái Trừng nghe được lời đó, cả người đơ ra!
Tên thiếu gia nhà họ Diệp này đã giết chết con trai mình, thế mà còn dám đến cửa báo tin dữ và cảnh cáo luôn mình không được báo thù?!
Mẹ nó thằng này đang nói tiếng người đó ư?!
Hơn nữa chuyện ba năm trươcs của nhà họ Diệp, dẫu ông ta có biết cũng sẽ không nói, nào có ai nhổ miếng thịt mình đã ăn ra ngoài chứ?
"Đệch con mẹ mày, thằng con do điếm nuôi! Mày dàm giết con tao, còn dám khoe khoang với tao nữa, mẹ nó mày thật sự không biết chữ chết viết như thế nào đúng không!!!"
Cẩu Bái Trừng giận tím mặt, chỉ thẳng mặt Diệp Hi Hòa nói: "Bắt nó lại cho tao! Tao phải xé nát đầu nó báo thù cho Vượng Nhi!!!"
Chương 70: Không đội trời chung
Soạt soạt soạt!
Cẩu Bái Trừng vừa dứt lời, hộ vệ từ trong nhà họ Cẩu lao tới càng nhiều!
Nhìn sơ qua có khoảng bốn năm trăm người, đều là thế lực bảo vệ nhà họ Cẩu nhiều năm qua!
"Diệp Hi Hoà, tao biết mày không còn giống như xưa nữa, từ khi trở lại Tân Hải, mày làm nhiều chuyện vô pháp vô thiên như vậy, nhưng tối nay tao sẽ cho mày biết, nhà họ Cẩu tao không phải là chỗ mày có thể giương oai, mày tốt nhất không nên đụng đến con trai của Cẩu Bái Trừng tao. Giết!"
Hơn bốn trăm hộ vệ lập tức lao thẳng về phía Diệp Hi Hoà.
Diệp Hi Hoà biết tên họ Cẩu này sẽ không thức thời, chỉ một cái tát đã hất tung bốn trăm người, tất cả đều biến thành sương máu.
Hai trăm người còn lại đều khiếp vía nhìn vị thiếu gia nhà họ Diệp, hóa ra lời đồn là thật, chỉ cần một cái nhấc tay, anh có thể khiến người ta bốc hơi thành sương máu.
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, tôi cho ông toại nguyện!"
Dứt lời, Diệp Hi Hoà lại nhấc tay giết chết hai trăm người còn lại, sương máu bao phủ phía trên bầu trời nhà họ Cẩu, nhuộm đỏ màn đêm trong phạm vi nhỏ này.
Cẩu Bái Trừng hoảng sợ lùi về sau hai bước, lúc này ông ta mới ý thức được, Diệp Hi Hoà sát phạt quyết đoán, quả nhiên là một pho tượng tử thần khủng khiếp!
Nhưng vậy thì sao chứ? Mối thù giết chết con trai, ông ta sao có thể bỏ qua cho Diệp Hi Hoà?
"Diệp Hi Hoà, mày con mẹ nó thật tàn nhẫn! Chẳng qua, bây giờ mày với nhà họ Cẩu tao có mối thù lớn! Mày không chết, nhà họ Cẩu tao nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ, tao..."
Ông ta còn chưa nói xong, Diệp Hi Hoà đã đưa tay lên trời, nhấc Cẩu Bái Trừng trong tay: "Thích nói nhảm không? Chuyện tôi vừa hỏi, ông lập tức nói rõ, như vậy ông có thể ít chịu đau khổ!"
"Ha ha ha! Cũng chưa biết ai thắng ai, mày...A!!!"
Ông ta chưa dứt câu, một quả thận đẫm máu đã bị Diệp Hi Hoà ngắt ra.
"Còn nói nhảm nữa không?"
"Diệp Hi Hoà, mày sẽ chết không yên! Chết không yên!"
Cẩu Bái Trừng đau đến run rẩy, khàn giọng kêu rên.
Đúng lúc này, biệt thự nhà họ Cẩu truyền tới một âm thanh sắc bén: "Dư nghiệt nhà họ Diệp, mày dừng tay!"
Ngay sau đó lập tức thấy lão giả tóc trắng xóa mang theo một đám võ giả đi ra.
"Cha, mau cứu con… Tên dư nghiệt này đã giết Vượng Nhi, bây giờ lại lấy thận của con, nhà họ Cẩu chúng ta sẽ đấu với hắn đến chết đó..."
Cẩu Bái Trừng rít giọng nói với lão giả.
Lão giả này không ai khác chính là người đứng đầu nhà họ Cẩu, Cẩu Bộ Thập!
Lúc này, Cẩu Bộ Thập nheo đôi mắt già nua lại, u ám nhìn chằm chằm Diệp Hi Hoà, cảm thấy dư nghiệt nhà họ Diệp thật sự kiêu căng cực điểm, thế mà dám cắt đứt hương khói của gia đình mình?
Ban đầu ông ta muốn ngày mai đến nghĩa trang Diệp Thị, tận mắt chứng kiến Diệp Hi Hoà bị hành hình, nhưng không ngờ rằng dư nghiệt này lại đến nhà ông ta trước, lại còn giết chết cháu trai bảo bối của ông ta!
"Dư nghiệt, gan chó của mày cũng lớn, tối nay tao sẽ khiến mày có đến mà không có về!"
Nói xong, Cẩu Bộ Thập chỉ vào Diệp Hi Hoà: "Giết hắn!"
Đám võ giả cung phụng phía sau ông ta, chất lượng cực tốt, nghe vậy đi lên.
Một trong những thủ lĩnh trong đó lại ngang tài ngang sức với Yokoyama You, người xuất hiện ở tập đoàn Anh Đào cách đây không lâu, cũng là cấp Thái Đấu 8 sao!
Mấy người khác cũng có sức mạnh cấp Thái Đấu, trong đó một người cấp Thái Đấu 6 sao, hai người cấp Thái Đấu 2 sao.
"Oắt con, nghe nói cậu rất ngông cuồng, gần đây ngay cả người Nhật cũng giết không lưu lại dấu vết, cấp Thái Đấu cũng không để vào trong mắt?"
Lão giả cấp Thái Đấu 8 sao cười lạnh nói: "Nhưng mà để tôi nói cho cậu biết, trong số cấp Thái Đấu đó, cũng chia làm nhiều loại, ví dụ như tôi là cấp Thái Đấu 8 sao, kim lượng có thể cao hơn người Nhật, tôi cho cậu nhận lấy cái chết!"
Dứt lời, lão giả sát ý điên cuồng lao thẳng về phía Diệp Hi Hoà.
"Hổ trảo!"
Diệp Hi Hoà không thèm nhìn ông ta lấy một cái, một tay xách Cẩu Bái Trừng, vung một cái tát đã biến lão giả này thành sương máu.
Kíttt!
Một đám cung phụng nhà họ Cẩu đang xông lên thấy vậy đều thắng lại.
Cái quái gì vậy!
Nghê lão dù gì cũng là cấp Thái Đấu 8 sao của cường giả, làm sao vừa gặp đã bị quạt mất?
Mà Diệp Hi Hoà hoàn toàn không để cho bọn họ có thời gian phản ứng, lại tát một cái, biến toàn bộ đám võ giả thành sương máu ngay lập tức.
"Cẩu Bộ Thập, ông không hiểu tiếng người sao? Tôi muốn con trai ông nói rõ tất cả những gì ông ta biết về nhà họ Diệp ba năm trước, ông cũng muốn tới đây tìm cái chết? Lão già như ông gấp cái gì chứ?"
Diệp Hi Hoà lạnh lùng đi về phía Cẩu Bộ Thập.
Cộp cộp cộp!
Cẩu Bộ Thập sắc mặt trắng bệch, sợ hãi lùi về phía sau, có nằm mơ cũng không nghĩ đến, chính mình bỏ ra số tiền lớn thuê nhiều cung phụng như vậy, cũng không địch lại Diệp Hi Hoà!
"Diệp... Diệp Hi Hoà, mày!"
Đúng lúc này, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng ầm vang, đồng thời một hồi giày da dữ dội truyền tới.
Tiếp theo, giống như có máy móc hạng nặng từ bên trong đi ra!
"Cha, đại ca yên tâm, con đến đây, xem con giết chết thứ tạp chủng này!"
Cùng với tiếng gầm ngày càng đinh tai nhức óc, một chiếc xe tăng hạng nặng lẽ ra không nên xuất hiện ở trung tâm thành phố, đâm thẳng vào tường viện, nòng pháo chĩa thẳng ra ngoài.
Click click click, nòng pháo đã nhắm thẳng vào Diệp Hi Hoà từ lâu, đạn dược đã được nạp, bất cứ lúc nào đều có thể bắn ra!
"Lang Phổ, nổ tung hắn cho cha!"
Lúc này, Cẩu Bộ Thập hai mắt đỏ ngầu, giận dữ hét!
Cẩu Lang Phổ là con trai thứ hai của ông ta.
Từ nhỏ đã yêu thích vũ khí, đặc biệt là vũ khí nóng.
Cẩu Bộ Thập vì thỏa mãn ông ta, chuyên môn thông qua các mối quan hệ đặc biệt, mua cho ông ta chiếc xe tăng hạng nặng này.
Bình thường Cẩu Lang Phổ vẫn luôn trốn ở nhà, nhưng bây giờ, người bị giết trước cửa nhà mình, đương nhiên ông ta cũng không khách khí, vừa hay thử xem sức mạnh của xe tăng này.
"Dư nghiệt, đi chết đi!"
Cẩu Lang Phổ nhấn nút, trong phút chốc, một viên đạn pháo từ nòng pháo bắn về hướng Diệp Hi Hoà!
Diệp Hi Hoà đứng yên không nhúc nhích, mặc cho viên đạn pháo kia nổ trúng, mặt đất rung chuyển, khói thuốc súng nổi lên bốn phía!
"Ha ha ha, mọi người đều nói dư nghiệt nhà họ Diệp rất trâu bò, theo tao thì chính là kẻ ngốc, nhìn thấy xe tăng của lão tử cũng không biết trốn, cái này là bị lão tử dọa cho ngốc luôn rồi sao?"
Tuy nhiên, Cẩu Lang Phổ vừa dứt lời, bỗng chốc thấy Diệp Hi Hoà không mất một cọng lông đứng giữa làn khói thuốc súng đã tan.
Trái lại, Cẩu Bái Trừng bị Diệp Hi Hoà nắm trong tay đã bị đạn pháo nổ bay một nửa, bụng và máu tươi không ngừng chảy xuống.
"Lão Nhị, trước khi nổ pháo em nhìn cho rõ, anh còn ở trên tay hắn!"
Ông ta rít lên với Cẩu Lang Phổ, cảm thấy mình hôm nay thật sự phải chết oan ở chỗ này!
"Hả?"
Cẩu Lang Phổ thấy một màn như vậy cũng rất khiếp sợ, vô thức lại ấn nút bắn, nhưng ngại đại ca còn đang bị đối phương cầm lấy, không dám tiếp tục nã pháo.
Nhưng vào lúc này, Diệp Hi Hoà tàn nhẫn ném Cẩu Bái Trừng về phía xe tăng của Cẩu Lang Phổ, trực tiếp va vào kính ngắm, tạo nên vụ nổ đẫm máu!
Sau đó, anh lao tới chặn nòng pháo trước khi Cẩu Bái Trừng bắn đạn pháo thứ hai!
Đạn pháo nổ ngay bên trong, lực nổ kinh khủng bị Diệp Hi Hoà đẩy trở lại, tạo ra tiếng nổ xé lòng!
Tội nghiệp Cẩu Lang Phổ từ đầu đến cuối chưa kịp phản ứng lại, đã cùng chiếc xe tăng phát nổ từ bên trong.
Trong lúc nhất thời, cả biệt thự nhà họ Cẩu đất rung núi chuyển, dư âm của vụ nổ thậm chí còn phá hủy các tòa nhà bên trong, đâu đâu cũng là tường đổ nhà sập, lửa lớn hừng hực, cực kỳ bi thảm, tất cả người trong nhà họ Cẩu hầu như không còn!