Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Hai tay của Vô Tình ôm chặt lấy nữ tử trong lòng, hai tay giam cầm nàng ở trên giường, trong đôi mắt hắn khẽ nheo lại hiện ra một tia sáng khác thường. Ngay lập tức, trong toàn bộ phòng đều truyền lưu không khí làm lòng người nhảy không thôi…
“Không tốt!”
Quân Thanh Vũ vốn khẽ nhắm hai mắt bỗng nhiên mở mắt ra, trong nháy mắt, trên khuôn mặt tuyệt sắc là một mảnh tái nhợt.
Môi mỏng của nam nhân ngừng ở phía trên nàng, phun ra hơi thở mát lạnh, phả ở trên khuôn mặt của nàng.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Là hoàng nhi!” Đôi mắt của Quân Thanh Vũ trầm xuống: “Ta cảm nhận được Hoàng Nhi đã xảy ra chuyện! Vô Tình, ta muốn đi Phượng Hoàng nhất tộc một chuyến!”
Vô Tình khẽ nhíu mày lại, trong đôi mát lạnh lùng xẹt qua một tia lạnh lẽo: “Ta bồi nàng đi.”
Hắn muốn biết, rốt cuộc là bởi vì ai quấy rầy chuyện tốt của hắn!
……
Quân Thanh Vũ mới vừa đi ra khỏi phòng, một bóng dáng bước nhanh đến, khi nhìn thấy nàng, nháy mắt trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.
“Quân cô nương, vừa rồi minh chủ Liên Minh Luyện Trận Thần Thành muốn gặp ngươi.”
Minh chủ Liên Minh Luyện Trận Thần Thành?
Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Bàng Thiếu Kỳ, nói: “Ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn đi làm, không rảnh đi gặp ông ta, Vô Tình, chúng ta đi thôi.”
Giọng nói vừa dứt, nàng cũng không quay đầu lại đi ra ngoài…
Nhưng mà, khi hai người đi ra viện môn, trong phút chốc một đám người vây xung quanh lại, vây quanh bọn họ ở giữa.
Quân Thanh Vũ dừng chân lại, từ từ nâng ánh mắt thanh lãnh lên, vì thế, dưới hoàng hôn, một giọng nói già nua từ ngoài đám người đã đi tới…
“Quân cô nương.” Diệp Thu mỉm cười, đi tới trước mặt Quân Thanh Vũ, vẻ mặt chân thành tha thiết hỏi: “Không biết ngươi có hứng thú gia nhập Liên Minh Luyện Trận Thần Thành chúng ta hay không?”
Nghe được lời này, Quân Thanh Vũ nghĩ cũng không nghĩ đã cự tuyệt.
“Xin lỗi, ta không có hứng thú.”
Khuôn mặt của Diệp Thu cứng đờ một chút, rất nhanh thả lỏng xuống: “Quân cô nương, ta thừa nhận thực lực của U Minh Thiên Tôn rất mạnh, đáng tiếc thuật luyện trận của ông ta lại không tốt, chỉ cần ngươi nguyện ý gia nhập Liên Minh Luyện Trận chúng ta, ta có thể nhận ngươi làm đồ đệ, tự mình dạy dỗ ngươi tu luyện thuật luyện trận, hơn nữa truyền thụ tất cả tri thức và kinh nghiệm của ta cho ngươi, nếu ngươi không có Luyện Trận Sư thập nhất cấp dạy dỗ, sợ là một mình ngươi cân nhắc, cho dù lại qua đi trăm năm đều không thể đột phá!”
Không phải Diệp Thu tự tin, mà là ở trong Thần Cảnh, trừ lão gia hỏa Thiên Cơ Tử kia ra, cũng chỉ có thuật luyện trận của ông là mạnh nhất, hiện giờ đã đạt tới thập nhất cấp.
Chỉ cần nàng nguyện ý bái ông ta làm sư, ông có thể truyền thụ kinh nghiệm của mình khi đột phá cho nàng. Lúc đó, trong Liên Minh Luyện Trận sẽ có hai thập nhất cấp…
Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cong khóe môi lên, giọng nói thanh lãnh mà lạnh nhạt vang lên.
“Xin lỗi, làm sư phụ của ta, ngươi… Còn không có tư cách!”
Giờ khắc này, sắc mặt của Diệp Thu hoàn toàn thay đổi.
Ông ta không nghĩ tới nữ nhân này sẽ không biết tốt xấu như thế, lại sẽ cự tuyệt ông ta! Nếu không có một Luyện Trận Sư chỉ đạo, nàng tuyệt đối không có khả năng đột phá đến thập nhất cấp.
“Quân cô nương, ta là nể tình thiên phú của ngươi không tồi, muốn kéo ngươi một phen, cũng chỉ là xuất phát từ lòng tốt, nếu không cần, ta sẽ không miễn cưỡng, chẳng qua hy vọng ở lúc ngươi gặp được bình cảnh không cần hối hận cơ hội ta chưa cho ngươi!”
Diệp Thu cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt dần hiện vẻ cao ngạo.
Đúng lúc này, một tiếng cười từ phía sau truyền đến: “Hối hận cái gì? Không bằng nói cho ta nghe một chút?”
Giọng nói của lão giả mang theo một tia du dương, lại làm Diệp Thu sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Thiên Cơ Tử từ phía sau đi tới, chần chờ hỏi: “Thiên Cơ Tử, sao ngươi lại tới đây?”
Thiên Cơ Tử không trả lời ông ta, cười tủm tỉm đi về phía Quân Thanh Vũ: “Nha đầu, đã lâu không gặp, không nghĩ tới ngươi lại gặp phải chấn động lớn như vậy, Luyện Trận Sư thập cấp trẻ tuổi như vậy, chậc chậc, làm ta giật cả mình…”
Nụ cười của Diệp Thu cứng lại, ánh mắt kinh ngạc dừng ở trên mặt Thiên Cơ Tử, hung hăng nuốt nước miếng: “Thiên…… Thiên Cơ Tử, các ngươi biết nhau?”
Nghe vậy, rốt cuộc Thiên Cơ Tử nhìn về phía Diệp Thu bên cạnh, ha hả nở nụ cười: “Diệp Thu minh chủ, còn nhớ rõ ta đã nói gì không? Ấn đường của ngươi biến thành màu đen, sẽ có tai nạn đến, nhưng ngươi được ta nhắc nhở còn không thu liễm tính tình của mình một chút, đoán chừng ngươi là ghét bỏ mình không đủ xui xẻo.”
Một lời nói này, nháy mắt đánh Thiên Cơ Tử vào đáy cốc.
Đoạn thời gian này ông ta xác thật rất xui xẻo, chẳng những mất đi một linh thú cấp bậc Thần Đan, còn ngay cả trưởng lão trong liên minh đều bị người hành hạ đến chết.
Kia chính là một Luyện Trận Sư thập cấp, sao có thể không khiến ông ta đau lòng?
Thiên Cơ Tử không hề nhìn Diệp Thu một cái, ánh mắt lại chuyển về phía Quân Thanh Vũ lần nữa, xoa nắn nắm tay, ha hả cười nói: “Cái kia, nha đầu, trình độ luyện trận của ngươi cao như vậy, chắc chắn có một danh sư dạy dỗ, không biết ta có thể may mắn gặp sư phụ kia của ngươi một lần hay không?”
Quân Thanh Vũ khẽ nhíu mày, vừa định cự tuyệt, trong linh hồn bất ngờ truyền ra một giọng nói già nua.
“Tiểu chủ nhân, hiện tại cũng là lúc ta xuất hiện, chỉ có ta xuất hiện, mới có thể trợ giúp cho ngươi…”
Nghe được lời này, Quân Thanh Vũ ngẩn ra nửa ngày, trầm ngâm thật lâu, mới nói: “Được, hiện tại ta để cho sư phụ ta ra gặp ngươi.”
“Hiện tại?”
Thiên Cơ Tử ngơ ngẩn chớp đôi mắt, có chút khó hiểu nhìn Quân Thanh Vũ.
Chẳng lẽ, sư phụ của nàng ở nơi này?
Xoạt!
Một ánh sáng bỗng nhiên từ trên người Quân Thanh Vũ phát ra, rồi sau đó một thân thể già nua mà trong suốt xuất hiện ở trước mặt nàng.
Đó là một lão nhân đầu tóc hoa râm, thoạt nhìn lại thập phần tinh thần, trên khuôn mặt của ông nở nụ cười nhàn nhạt, giọng nói mờ ảo lạnh nhạt: “Đã lâu rồi ta không được hít thở không khí bên ngoài, không nghĩ tới vẫn là không có sai biệt với ngàn năm trước, không biết hiện tại Thần Cảnh còn có người nhớ rõ ta hay không…”
Ngàn năm.
Nghìn năm qua ông luôn vượt qua ở trong Chu Tước Bảo Đỉnh, không rời đi quá một bước, vì thế, cũng cách xa thế giới bên ngoài ngàn năm thời gian…
“Một lão nhân?” Diệp Thu nhíu chặt mày: “Hơn nữa lại là linh hồn! Chẳng lẽ ông ta chính là sư phụ của ngươi? Ta thấy cũng không thế nào!”
Lão nhân này thoạt nhìn gầy gò, căn bản không có lực lượng gì, sao có thể so với mình?
Nhưng giờ khắc này Diệp Thu không có nhìn thấy Thiên Cơ Tử bên cạnh thay đổi sắc mặt.
“Ngươi… Ngươi là…” Lòng của Thiên Cơ Tử như một đạo sấm sét đánh vào, nháy mắt run rẩy, đôi mắt của ông nhìn chằm chằm Vô Đạo lão nhân, trong ánh mắt bắn ra tia kích động: “Ngươi là Vô Đạo lão nhân? Không sai, ngươi là đệ nhất Luyện Trận Sư ngàn năm trước được thế nhân gọi là Vô Đạo tiền bối!”
Không sai, xác thật là khuôn mặt này!
“Ngươi biết ta?” Vô Đạo lão nhân mỉm cười: “Xem ra đến giờ còn có người nhớ rõ ta.”
“Tiền bối, ta chính là bởi vì ngươi mới bước vào cái ngành Luyện Trận Sư này.” Thiên Cơ Tử kích động nói: “Năm đó ta mới chỉ năm tuổi, đi theo tổ phụ đi tham quan thi đấu Luyện Trận Sư một hồi, cũng chính là ở trên thi đấu kia ta thấy được tiền bối ngươi, còn bởi vì cuộc tỷ thí kia chấn động nhân tâm làm ta quyết định, sau này nhất định phải trở thành Luyện Trận Sư cường đại như ngươi!”
Nguyên nhân chính là vì trận thi đấu kia, ở trong lòng lúc Thiên Cơ Tử nhỏ tuổi chôn xuống một hạt giống, còn là nghìn năm qua, ông đều chưa từng quên khuôn mặt mang đến chấn động kia cho ông.
Đáng tiếc, sau thi đấu kia, Vô Đạo tiền bối biến mất ở trong tầm mắt của mọi người…
“Vô Đạo lão nhân?”
Ầm!
Như một đạo sấm sét nổ vang ở trong đám người, khiến cho một trận động đất kinh thiên động địa.
Toàn bộ Luyện Trận Sư Thần Cảnh, sợ là không có ai không biết đại danh của Vô Đạo lão nhân. Chẳng những bởi vì ông có thuật luyện trận cường đại, còn bởi vì năm đó ông phát danh ra vô số trận pháp, cũng theo ông mà biến mất…
“Không! Không có khả năng!”
Diệp Thu lắc đầu, không dám tin tưởng nói: “Vô Đạo tiền bối là nhân vật ở ngàn năm trước, sao sẽ xuất hiện ở chỗ này, cho dù là linh hồn thể cũng quá không hợp lý, hơn nữa, Thiên Cơ Tử lại quen biết Vô Đạo lão nhân như thế nào? Chẳng lẽ Thiên Cơ Tử là lão quái vật đã sống một ngàn năm?”
Còn khiến cho ông ta khó có thể tiếp thu chính là, Vô Đạo lão nhân có khuôn mặt tầm thường này, lại là sư phụ của nàng! Buồn cười vừa rồi ông ta còn khoác lác, nói nếu nàng từ bỏ cơ hội này, hơn trăm năm đều không thể đột phá.
“Tiền bối.”
Quân Thanh Vũ khẽ nhíu mày: “Thì ra ngươi nổi danh như vậy, ta vẫn là lần đầu tiên biết.”
Nghe được lời này, Vô Đạo lão nhân ha hả cười: “Tiểu chủ nhân, ngươi quả thật chính là đang làm khó coi ta, ta lại có danh, cũng kém hơn tương lai của tiểu chủ nhân ngươi.”
Tiểu chủ nhân?
Lúc này sắc mặt mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Vừa rồi bọn họ không có nghe lầm, Vô Đạo lão nhân gọi nàng là tiểu chủ nhân? Không phải bọn họ là sư đồ sao?
“Ngươi là minh chủ Liên Minh Luyện Trận?” Vô Đạo lão nhân nhàn nhạt cười, ánh mắt dừng ở trên người Diệp Thu: “Vừa rồi ngươi muốn thu tiểu chủ nhân làm đồ đệ? Không biết là ai cho ngươi tự tin lớn như vậy, khiến ngươi cho rằng ngươi có thể dạy dỗ nàng.”
Sắc mặt của Diệp Thu trở nên tái nhợt một mảnh, lẩm bẩm nói: “Tiền bối, ta không phải không biết nàng là đồ nhi của ngươi sao? Nói cách khác, lại cho ta nhiều lá gan ta cũng sẽ không cuồng vọng như vậy.”
“Phải không?” Khóe môi của Vô Đạo lão nhân lộ ra nụ cười lạnh nhạt: “Vậy nếu có người muốn thoát khỏi Liên Minh Luyện Trận của ngươi, tin tưởng ngươi hẳn là sẽ không từ chối.”
“Cái gì?”
Diệp Thu sửng sốt một chút, nghi hoặc hỏi.
“Ha ha.” Vô Đạo lão nhân cười hai tiếng, tầm mắt nhìn toàn bộ Luyện Trận Sư ở trên đường phố, nhàn nhạt nói: “Không biết các ngươi có ai nguyện ý rời khỏi Liên Minh Luyện Trận, gia nhập Quân gia của tiểu chủ nhân ta không?”
Trong lúc nhất thời, mọi người trên đường phố châu đầu ghé tai, mở ra nghị luận…
“Vô Đạo tiền bối.” Thiên Cơ Tử cung kính nhìn Vô Đạo lão nhân: “Không biết ta có thể lựa chọn gia nhập Quân gia hay không?”
Xoạt!
Khuôn mặt của Diệp Thu tái nhợt vô sắc, bước chân lảo đảo vài cái.
Năm đó, minh chủ tiền nhiệm liên minh luyện trận muốn giao vị trí cho Thiên Cơ Tử, ông lại cự tuyệt vị trí minh chủ này, tuyên bố mình yêu thích tự do, không thích trói buộc.
Hiện giờ, lại cam tâm tình nguyện trở thành phụ thuộc Quân gia…
Sao không khiến ông ta bị đả kích?
……
“Thiên Cơ Tử lại lựa chọn gia nhập Quân gia!”
“Ngay cả đệ nhất Luyện Trận Sư đều làm ra loại quyết định này, chúng ta còn do dự cái gì? Hơn nữa ngươi không nghe ông ấy nói sao? Lão nhân không quá thu hút kia là Vô Đạo tiền bối, nghe nói ông ấy chẳng những là đệ nhất Luyện Trận Sư, còn có phối phương luyện trận mà những người khác không có, nếu có thể có được những phối phương này, gia nhập cũng không có gì không tốt.”
“Ta đã quyết định, ta muốn gia nhập Quân gia! Quân cô nương tuổi còn trẻ chính là một Luyện Trận Sư thập cấp, sau này tiền đồ tuyệt đối vô lượng, ngay cả Vô Đạo tiền bối cũng là đến ba mươi tuổi mới có thể bắt được thập cấp, kể từ đó, nói lên thành tựu về sau của Quân cô nương còn mạnh hơn Vô Đạo tiền bối!”
Hai tay của Vô Tình ôm chặt lấy nữ tử trong lòng, hai tay giam cầm nàng ở trên giường, trong đôi mắt hắn khẽ nheo lại hiện ra một tia sáng khác thường. Ngay lập tức, trong toàn bộ phòng đều truyền lưu không khí làm lòng người nhảy không thôi…
“Không tốt!”
Quân Thanh Vũ vốn khẽ nhắm hai mắt bỗng nhiên mở mắt ra, trong nháy mắt, trên khuôn mặt tuyệt sắc là một mảnh tái nhợt.
Môi mỏng của nam nhân ngừng ở phía trên nàng, phun ra hơi thở mát lạnh, phả ở trên khuôn mặt của nàng.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Là hoàng nhi!” Đôi mắt của Quân Thanh Vũ trầm xuống: “Ta cảm nhận được Hoàng Nhi đã xảy ra chuyện! Vô Tình, ta muốn đi Phượng Hoàng nhất tộc một chuyến!”
Vô Tình khẽ nhíu mày lại, trong đôi mát lạnh lùng xẹt qua một tia lạnh lẽo: “Ta bồi nàng đi.”
Hắn muốn biết, rốt cuộc là bởi vì ai quấy rầy chuyện tốt của hắn!
……
Quân Thanh Vũ mới vừa đi ra khỏi phòng, một bóng dáng bước nhanh đến, khi nhìn thấy nàng, nháy mắt trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.
“Quân cô nương, vừa rồi minh chủ Liên Minh Luyện Trận Thần Thành muốn gặp ngươi.”
Minh chủ Liên Minh Luyện Trận Thần Thành?
Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Bàng Thiếu Kỳ, nói: “Ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn đi làm, không rảnh đi gặp ông ta, Vô Tình, chúng ta đi thôi.”
Giọng nói vừa dứt, nàng cũng không quay đầu lại đi ra ngoài…
Nhưng mà, khi hai người đi ra viện môn, trong phút chốc một đám người vây xung quanh lại, vây quanh bọn họ ở giữa.
Quân Thanh Vũ dừng chân lại, từ từ nâng ánh mắt thanh lãnh lên, vì thế, dưới hoàng hôn, một giọng nói già nua từ ngoài đám người đã đi tới…
“Quân cô nương.” Diệp Thu mỉm cười, đi tới trước mặt Quân Thanh Vũ, vẻ mặt chân thành tha thiết hỏi: “Không biết ngươi có hứng thú gia nhập Liên Minh Luyện Trận Thần Thành chúng ta hay không?”
Nghe được lời này, Quân Thanh Vũ nghĩ cũng không nghĩ đã cự tuyệt.
“Xin lỗi, ta không có hứng thú.”
Khuôn mặt của Diệp Thu cứng đờ một chút, rất nhanh thả lỏng xuống: “Quân cô nương, ta thừa nhận thực lực của U Minh Thiên Tôn rất mạnh, đáng tiếc thuật luyện trận của ông ta lại không tốt, chỉ cần ngươi nguyện ý gia nhập Liên Minh Luyện Trận chúng ta, ta có thể nhận ngươi làm đồ đệ, tự mình dạy dỗ ngươi tu luyện thuật luyện trận, hơn nữa truyền thụ tất cả tri thức và kinh nghiệm của ta cho ngươi, nếu ngươi không có Luyện Trận Sư thập nhất cấp dạy dỗ, sợ là một mình ngươi cân nhắc, cho dù lại qua đi trăm năm đều không thể đột phá!”
Không phải Diệp Thu tự tin, mà là ở trong Thần Cảnh, trừ lão gia hỏa Thiên Cơ Tử kia ra, cũng chỉ có thuật luyện trận của ông là mạnh nhất, hiện giờ đã đạt tới thập nhất cấp.
Chỉ cần nàng nguyện ý bái ông ta làm sư, ông có thể truyền thụ kinh nghiệm của mình khi đột phá cho nàng. Lúc đó, trong Liên Minh Luyện Trận sẽ có hai thập nhất cấp…
Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cong khóe môi lên, giọng nói thanh lãnh mà lạnh nhạt vang lên.
“Xin lỗi, làm sư phụ của ta, ngươi… Còn không có tư cách!”
Giờ khắc này, sắc mặt của Diệp Thu hoàn toàn thay đổi.
Ông ta không nghĩ tới nữ nhân này sẽ không biết tốt xấu như thế, lại sẽ cự tuyệt ông ta! Nếu không có một Luyện Trận Sư chỉ đạo, nàng tuyệt đối không có khả năng đột phá đến thập nhất cấp.
“Quân cô nương, ta là nể tình thiên phú của ngươi không tồi, muốn kéo ngươi một phen, cũng chỉ là xuất phát từ lòng tốt, nếu không cần, ta sẽ không miễn cưỡng, chẳng qua hy vọng ở lúc ngươi gặp được bình cảnh không cần hối hận cơ hội ta chưa cho ngươi!”
Diệp Thu cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt dần hiện vẻ cao ngạo.
Đúng lúc này, một tiếng cười từ phía sau truyền đến: “Hối hận cái gì? Không bằng nói cho ta nghe một chút?”
Giọng nói của lão giả mang theo một tia du dương, lại làm Diệp Thu sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Thiên Cơ Tử từ phía sau đi tới, chần chờ hỏi: “Thiên Cơ Tử, sao ngươi lại tới đây?”
Thiên Cơ Tử không trả lời ông ta, cười tủm tỉm đi về phía Quân Thanh Vũ: “Nha đầu, đã lâu không gặp, không nghĩ tới ngươi lại gặp phải chấn động lớn như vậy, Luyện Trận Sư thập cấp trẻ tuổi như vậy, chậc chậc, làm ta giật cả mình…”
Nụ cười của Diệp Thu cứng lại, ánh mắt kinh ngạc dừng ở trên mặt Thiên Cơ Tử, hung hăng nuốt nước miếng: “Thiên…… Thiên Cơ Tử, các ngươi biết nhau?”
Nghe vậy, rốt cuộc Thiên Cơ Tử nhìn về phía Diệp Thu bên cạnh, ha hả nở nụ cười: “Diệp Thu minh chủ, còn nhớ rõ ta đã nói gì không? Ấn đường của ngươi biến thành màu đen, sẽ có tai nạn đến, nhưng ngươi được ta nhắc nhở còn không thu liễm tính tình của mình một chút, đoán chừng ngươi là ghét bỏ mình không đủ xui xẻo.”
Một lời nói này, nháy mắt đánh Thiên Cơ Tử vào đáy cốc.
Đoạn thời gian này ông ta xác thật rất xui xẻo, chẳng những mất đi một linh thú cấp bậc Thần Đan, còn ngay cả trưởng lão trong liên minh đều bị người hành hạ đến chết.
Kia chính là một Luyện Trận Sư thập cấp, sao có thể không khiến ông ta đau lòng?
Thiên Cơ Tử không hề nhìn Diệp Thu một cái, ánh mắt lại chuyển về phía Quân Thanh Vũ lần nữa, xoa nắn nắm tay, ha hả cười nói: “Cái kia, nha đầu, trình độ luyện trận của ngươi cao như vậy, chắc chắn có một danh sư dạy dỗ, không biết ta có thể may mắn gặp sư phụ kia của ngươi một lần hay không?”
Quân Thanh Vũ khẽ nhíu mày, vừa định cự tuyệt, trong linh hồn bất ngờ truyền ra một giọng nói già nua.
“Tiểu chủ nhân, hiện tại cũng là lúc ta xuất hiện, chỉ có ta xuất hiện, mới có thể trợ giúp cho ngươi…”
Nghe được lời này, Quân Thanh Vũ ngẩn ra nửa ngày, trầm ngâm thật lâu, mới nói: “Được, hiện tại ta để cho sư phụ ta ra gặp ngươi.”
“Hiện tại?”
Thiên Cơ Tử ngơ ngẩn chớp đôi mắt, có chút khó hiểu nhìn Quân Thanh Vũ.
Chẳng lẽ, sư phụ của nàng ở nơi này?
Xoạt!
Một ánh sáng bỗng nhiên từ trên người Quân Thanh Vũ phát ra, rồi sau đó một thân thể già nua mà trong suốt xuất hiện ở trước mặt nàng.
Đó là một lão nhân đầu tóc hoa râm, thoạt nhìn lại thập phần tinh thần, trên khuôn mặt của ông nở nụ cười nhàn nhạt, giọng nói mờ ảo lạnh nhạt: “Đã lâu rồi ta không được hít thở không khí bên ngoài, không nghĩ tới vẫn là không có sai biệt với ngàn năm trước, không biết hiện tại Thần Cảnh còn có người nhớ rõ ta hay không…”
Ngàn năm.
Nghìn năm qua ông luôn vượt qua ở trong Chu Tước Bảo Đỉnh, không rời đi quá một bước, vì thế, cũng cách xa thế giới bên ngoài ngàn năm thời gian…
“Một lão nhân?” Diệp Thu nhíu chặt mày: “Hơn nữa lại là linh hồn! Chẳng lẽ ông ta chính là sư phụ của ngươi? Ta thấy cũng không thế nào!”
Lão nhân này thoạt nhìn gầy gò, căn bản không có lực lượng gì, sao có thể so với mình?
Nhưng giờ khắc này Diệp Thu không có nhìn thấy Thiên Cơ Tử bên cạnh thay đổi sắc mặt.
“Ngươi… Ngươi là…” Lòng của Thiên Cơ Tử như một đạo sấm sét đánh vào, nháy mắt run rẩy, đôi mắt của ông nhìn chằm chằm Vô Đạo lão nhân, trong ánh mắt bắn ra tia kích động: “Ngươi là Vô Đạo lão nhân? Không sai, ngươi là đệ nhất Luyện Trận Sư ngàn năm trước được thế nhân gọi là Vô Đạo tiền bối!”
Không sai, xác thật là khuôn mặt này!
“Ngươi biết ta?” Vô Đạo lão nhân mỉm cười: “Xem ra đến giờ còn có người nhớ rõ ta.”
“Tiền bối, ta chính là bởi vì ngươi mới bước vào cái ngành Luyện Trận Sư này.” Thiên Cơ Tử kích động nói: “Năm đó ta mới chỉ năm tuổi, đi theo tổ phụ đi tham quan thi đấu Luyện Trận Sư một hồi, cũng chính là ở trên thi đấu kia ta thấy được tiền bối ngươi, còn bởi vì cuộc tỷ thí kia chấn động nhân tâm làm ta quyết định, sau này nhất định phải trở thành Luyện Trận Sư cường đại như ngươi!”
Nguyên nhân chính là vì trận thi đấu kia, ở trong lòng lúc Thiên Cơ Tử nhỏ tuổi chôn xuống một hạt giống, còn là nghìn năm qua, ông đều chưa từng quên khuôn mặt mang đến chấn động kia cho ông.
Đáng tiếc, sau thi đấu kia, Vô Đạo tiền bối biến mất ở trong tầm mắt của mọi người…
“Vô Đạo lão nhân?”
Ầm!
Như một đạo sấm sét nổ vang ở trong đám người, khiến cho một trận động đất kinh thiên động địa.
Toàn bộ Luyện Trận Sư Thần Cảnh, sợ là không có ai không biết đại danh của Vô Đạo lão nhân. Chẳng những bởi vì ông có thuật luyện trận cường đại, còn bởi vì năm đó ông phát danh ra vô số trận pháp, cũng theo ông mà biến mất…
“Không! Không có khả năng!”
Diệp Thu lắc đầu, không dám tin tưởng nói: “Vô Đạo tiền bối là nhân vật ở ngàn năm trước, sao sẽ xuất hiện ở chỗ này, cho dù là linh hồn thể cũng quá không hợp lý, hơn nữa, Thiên Cơ Tử lại quen biết Vô Đạo lão nhân như thế nào? Chẳng lẽ Thiên Cơ Tử là lão quái vật đã sống một ngàn năm?”
Còn khiến cho ông ta khó có thể tiếp thu chính là, Vô Đạo lão nhân có khuôn mặt tầm thường này, lại là sư phụ của nàng! Buồn cười vừa rồi ông ta còn khoác lác, nói nếu nàng từ bỏ cơ hội này, hơn trăm năm đều không thể đột phá.
“Tiền bối.”
Quân Thanh Vũ khẽ nhíu mày: “Thì ra ngươi nổi danh như vậy, ta vẫn là lần đầu tiên biết.”
Nghe được lời này, Vô Đạo lão nhân ha hả cười: “Tiểu chủ nhân, ngươi quả thật chính là đang làm khó coi ta, ta lại có danh, cũng kém hơn tương lai của tiểu chủ nhân ngươi.”
Tiểu chủ nhân?
Lúc này sắc mặt mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Vừa rồi bọn họ không có nghe lầm, Vô Đạo lão nhân gọi nàng là tiểu chủ nhân? Không phải bọn họ là sư đồ sao?
“Ngươi là minh chủ Liên Minh Luyện Trận?” Vô Đạo lão nhân nhàn nhạt cười, ánh mắt dừng ở trên người Diệp Thu: “Vừa rồi ngươi muốn thu tiểu chủ nhân làm đồ đệ? Không biết là ai cho ngươi tự tin lớn như vậy, khiến ngươi cho rằng ngươi có thể dạy dỗ nàng.”
Sắc mặt của Diệp Thu trở nên tái nhợt một mảnh, lẩm bẩm nói: “Tiền bối, ta không phải không biết nàng là đồ nhi của ngươi sao? Nói cách khác, lại cho ta nhiều lá gan ta cũng sẽ không cuồng vọng như vậy.”
“Phải không?” Khóe môi của Vô Đạo lão nhân lộ ra nụ cười lạnh nhạt: “Vậy nếu có người muốn thoát khỏi Liên Minh Luyện Trận của ngươi, tin tưởng ngươi hẳn là sẽ không từ chối.”
“Cái gì?”
Diệp Thu sửng sốt một chút, nghi hoặc hỏi.
“Ha ha.” Vô Đạo lão nhân cười hai tiếng, tầm mắt nhìn toàn bộ Luyện Trận Sư ở trên đường phố, nhàn nhạt nói: “Không biết các ngươi có ai nguyện ý rời khỏi Liên Minh Luyện Trận, gia nhập Quân gia của tiểu chủ nhân ta không?”
Trong lúc nhất thời, mọi người trên đường phố châu đầu ghé tai, mở ra nghị luận…
“Vô Đạo tiền bối.” Thiên Cơ Tử cung kính nhìn Vô Đạo lão nhân: “Không biết ta có thể lựa chọn gia nhập Quân gia hay không?”
Xoạt!
Khuôn mặt của Diệp Thu tái nhợt vô sắc, bước chân lảo đảo vài cái.
Năm đó, minh chủ tiền nhiệm liên minh luyện trận muốn giao vị trí cho Thiên Cơ Tử, ông lại cự tuyệt vị trí minh chủ này, tuyên bố mình yêu thích tự do, không thích trói buộc.
Hiện giờ, lại cam tâm tình nguyện trở thành phụ thuộc Quân gia…
Sao không khiến ông ta bị đả kích?
……
“Thiên Cơ Tử lại lựa chọn gia nhập Quân gia!”
“Ngay cả đệ nhất Luyện Trận Sư đều làm ra loại quyết định này, chúng ta còn do dự cái gì? Hơn nữa ngươi không nghe ông ấy nói sao? Lão nhân không quá thu hút kia là Vô Đạo tiền bối, nghe nói ông ấy chẳng những là đệ nhất Luyện Trận Sư, còn có phối phương luyện trận mà những người khác không có, nếu có thể có được những phối phương này, gia nhập cũng không có gì không tốt.”
“Ta đã quyết định, ta muốn gia nhập Quân gia! Quân cô nương tuổi còn trẻ chính là một Luyện Trận Sư thập cấp, sau này tiền đồ tuyệt đối vô lượng, ngay cả Vô Đạo tiền bối cũng là đến ba mươi tuổi mới có thể bắt được thập cấp, kể từ đó, nói lên thành tựu về sau của Quân cô nương còn mạnh hơn Vô Đạo tiền bối!”