-
Chương 1-5
Chương 1 Sống lại
Buổi trưa tháng tám, trời nắng chang chang.
Trong phòng làm việc tòa nhà Thiên Hòa.
Giang Tả ngồi trước bàn làm việc, mờ mịt nhìn khung cảnh xung quanh, thậm chí có chút không nghĩ nổi.
Chẳng qua, chỉ trong chốc lát, trong đầu hắn hiện lên vô số nghi vấn, ví như đây là đâu? Nơi này là nơi nào? Tại sao lại quen mắt như vậy?
Không phải là hắn đang tìm chết sao? Thực chẳng lẽ là chết thật rồi?
Sau đó Giang Tả bắt đầu lục lại trí nhớ, rốt cục tìm được ký ức quen thuộc về cảnh này.
Tiếp đó, Giang Tả liền nhìn sang góc dưới phải màn hình, năm 2020.
Hiện tại, Giang Tả đã chắn chắn, hắn sống lại, trở lại lúc hắn mới đi làm.
Xem ra trong vụ cuối kia, hắn đã thực sự đem bản thân đùa tới chết.
Thân là Tuyệt Thế Ma Quân, Giang Tả đã sớm đánh khắp Cửu Thiên Thập Địa không đối thủ, cao thủ tịch mịch ai có thể hiểu.
Nhất là tịch mịch vô số năm, Giang Tả không thể nào nhịn được sự buồn chán, hắn bắt đầu nghiên cứu thế giới này, chẳng may có thu hoạch ngoài ý muốn thì sao?
Mỗi lần nghiên cứu đều là một hồi thử, cũng là một lần tự sát, buồn chán điều khiển bản thân tìm hiểu làm thế nào để chết.
Cho nên, đại khái là hắn đã chết.
Nhưng, hiện tại là sao? Hắn cần làm gì? Hắn sẽ làm gì?
Đi làm? Vậy còn không bằng ra ngoài đi cướp một phen.
Có điều Giang Tả cũng sẽ không đi cướp, hắn còn không rảnh rỗi tới mức đi làm cái việc này, hơn nữa với thân thể suy nhược hiện giờ, đi cướp thì chẳng khác nào chịu chết.
Lúc này, Giang Tả đột nhiên thấy điện thoại rung lên, vừa nhìn thì là số của bộ phận hậu cần công ty gửi tới.
Nội dung trên đó rất đơn giản: Tô Kỳ có việc đột xuất, cần ra ngoài làm việc, thời gian trở lại chưa rõ.
Tô Kỳ, nếu Giang Tả nhớ không nhầm, đây chính là lão bà hắn. Nhắc tới Tô Kỳ, Giang Tả không thể phủ nhận Tô Kỳ là một cô gái tốt, tốt nghiệp một cái là gả cho hắn, hơn nữa còn không yêu cầu bất cứ thứ gì.
Tô Kỳ mà một mỹ nữ, tính tình cũng rất hoạt bát. Cẩn thận nhớ lại, người như vậy mà gả cho hắn hiện tại, hắn quả thực quá may mắn.
Về phần quan hệ giữa hắn và Tô Kỳ, vậy hẳn phải nói tới thời điểm học cấp hai.
Hai người ngồi cùng bàn, từ một câu chuyện cười mà làm thân, từ đó mãi tới nay.
Có điều, cũng không được bao lâu, cả hai đã mâu thuẫn tới mức không thể không ly hôn.
Không phải mâu thuẫn gì quá đáng, mà đơn giản vì công việc, cứ ba năm ngày lại phải đi công tác một lần, dù là ai cũng khó tránh khỏi việc hiểu sai, hơn nữa, lần này ra ngoài, thậm chí còn không cả gọi điện báo lại.
Lúc này, Giang Tả không thể nhịn được nữa.
Lần này khi Tô Kỳ công tác trở về, chính là lúc Giang Tả cùng Tô Kỳ li hôn.
Có điều Giang Tả còn rất hiếu kỳ, không hiểu Tô Kỳ thường xuyên ra ngoài làm gì.
Thực ra, tại thời điểm này của kiếp trước, Giang Tả vẫn chỉ là người bình thường, sau khi ly hôn, gặp cơ duyên mới bắt đầu tu luyện.
Hắn nhớ khi đó mới ly hôn, hắn cũng xin nghỉ ở Thiên Hòa, mà kỳ ngộ cũng bắt đầu từ sau đó.
Nhập Tiên Linh động phủ, tới chiến trường viễn cổ, đi qua Tiên Phủ, lại đoạt Hạo Thiên tháp, nhặt Ngộ Đạo thạch, ăn Ngộ Đạo quả, cuối cùng mới thành Đạo.
Tóm lại, sau khi rời khỏi Thiên Hòa, hắn liền có cảm giác bản thân như đã trải qua một đời, một đời sau đó rất ít tiếp xúc với sinh hoạt nhân gian, dù sao cuộc sống trước đó cũng quá mức bình thường an dật.
Hơn nữa, sau đó hắn cũng không có thời gian trở lại tìm hiểu ngọn ngành, bởi trước khi hắn thành Đạo, hắn vẫn không thể trở về được. Mà sau khi thành Đạo, mọi thứ đã sớm thương hải tang điền, cảnh còn người mất.
Còn chuyện Tô Kỳ sau đó thế nào, có tái giá hay không, hắn cũng không biết, thậm chí Giang Tả còn sớm đã quên đi tồn tại của Tô Kỳ.
Hiện tại nghĩ tới Tô Kỳ, hắn thực sự không có cảm giác gì đặc biệt.
Nhưng đối với việc Tô Kỳ ra ngoài làm việc, hắn vẫn có chút hiếu kỳ.
Trong năm tháng vô tận, thứ duy trì hắn khỏi trầm luân, chỉ có lòng hiếu kỳ với muốn chết!
Vị trí Giang Tả đang làm hiện tại thuộc bộ phận thị trường, cụ thể là gì thì hắn đã sớm quên, đại khái cũng không phải thứ gì tươi đẹp để mà nhớ.
Suy nghĩ một chốc, Giang Tả liền đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, bây giờ đang giờ làm việc, Giang Tả đứng dậy ra ngoài, thực sự khiến người khác kinh ngạc.
Nhưng cũng không ai nói gì, quản lý cũng không lên tiếng.
Bởi Giang Tả đã nộp đơn xin thôi việc, vô dục tắc cương, mà đã muốn nghỉ thì cũng không sợ khuôn phép.
- Nếu như ta nhớ không lầm, ba ngày sau Tô Kỳ sẽ trở lại, mà kỳ ngộ của ta bắt đầu từ ngày thứ tư, từ đó hoàn toàn xa rời thế giới bình thường. Đi hướng đỉnh phong nhân sinh, nhưng những kỳ ngộ kia ta đều đã gặp, đỉnh phong cũng đã đi qua, sao còn phải lặp lại?
Giang Tả đứng trên đỉnh phong, trở thành Ma Quân không phải chuyện ngày một ngày hai, có gì mà hắn không biết không hiểu?
Hắn căn bản không cần kỳ ngộ, bản thân hắn chính là kỳ ngộ lớn nhất thiên hạ này rồi.
Giang Tả đi trên hành lang, hiện hắn đang muốn tìm cô em ở bộ phận hậu cần, cô em này thường xuyên nhắn tin báo việc đi công tác của Tô Kỳ cho hắn, cho nên hẳn là biết Tô Kỳ hiện ở đâu.
Tập đoàn Thiên Hòa có Nhất bộ cùng Nhị bộ, Giang Tả chưa từng tới Nhị bộ, mà cô em hậu cần là thuộc Nhị bộ kia.
Nhất bộ cùng Nhị bộ ngăn bởi một cái hành lang thật dài, Giang Tả đi tới trước hành lang, đột nhiên nở nụ cười.
Kết giới, nơi này có kết giới, mặc dù chỉ là một kết giới bình thường, nhưng dùng để phòng vệ người thường tuyệt không thành vấn đề.
Người thường tới gần kết giới, sẽ đột nhiên sinh ý không muốn đi vào, sau đó từ bỏ nó mà quay về.
- Thú vị, mọi thứ bắt đầu thú vị rồi đây, hóa ra công ty này không đơn giản như bề ngoài.
Đương nhiên, cái loại kết giới thôi miên ám thị sơ đẳng này, chẳng có tác dụng gì với Giang Tả cả.
Coi như hắn hiện là người thường, thì cũng không phải là người thường.
Tùy tiện rèn luyện một chút, lấy một đánh mười cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Lúc đi tới Nhị bộ, Giang Tả mới phát hiện, người trong này không nhiều.
Giang Tả nhìn quanh Nhị bộ, bên trong không có bất luận bóng người nào, chẳng lẽ nay nghỉ phép sao? Hay là đang giờ làm việc nên thế?
- Xong đời, lần này chết chắc rồi, thiết bị cảm giác hỏng rồi, hỏng trong lúc này, đúng là muốn mạng người mà!
- Bớt ồn đi, cậu còn muốn để người khác biết nữa sao? Nếu không phải các cô dùng bừa bãi, thiết bị có thể hỏng sao?
- Mau sửa đi, dù gì cậu cũng là người bộ phận kỹ thuật, muốn sửa cũng không khó chứ?
- Khó, đương nhiên khó. Tôi thuộc bộ phận kỹ thuật, nhưng tôi không biết sửa chữa, tôi làm sáng chế!
- Mấy cậu cũng bớt lời đi, mau nghĩ cách sửa lại, bọn họ vẫn chờ chúng ta gửi tín hiệu, ủy thác thất bại thì không sao, nhưng để chết người là thành chuyện lớn đấy, ai cũng đừng mong sống tốt được.
Giang Tả ở ngoài nghe tiếng ba người nói chuyện, người cuối là nữ.
Nghe được tình huống này, có vẻ như ba người này đang gặp rắc rối.
Giang Tả tìm tới nơi truyền ra tâm thanh, là bộ phận khảo sát thị trường.
Bộ phận khảo sát thị trường rất lớn, nói cho đúng là bên trong chia thành không ít phòng nhỏ, mà thanh âm vừa rồi là truyền ra từ phòng thứ nhất.
Cửa phòng này để mở.
Giang Tả đi tới nhìn vào, bên trong có tổng cộng bốn người, ba nam một nữ, nữ ngồi trên ghế, một người đàn ông đang loay hoay gì đó, hẳn là người của bộ phận kỹ thuật.
Giang Tả thấy bốn người, bốn người cũng nhìn thấy Giang Tả.
Bốn người ngẩn người, tấm thẻ công tác đeo trên cổ Giang Tả, là của Nhất bộ.
Gặp quỷ sao?!
Chương 2 Động tác khiến người ta hít thở không thông
- Mấy người…
Giang Tả mới mở miệng, còn chưa kịp nói gì, một thanh niên trong số ba nam đột nhiên đưa tay về phía Giang Tả:
- Thôi Miên thuật!
Giang Tả đột nhiên thấy mê muội một chút, sau đó liền thanh tỉnh.
Người kia sững sờ, nhặt cái chặn giấy lớn như cục gạch trên bàn xông về phía Giang Tả, thuận miệng hét lớn:
- Tối cường Thôi Miên thuật, Vật Lý thôi miên!
Vùa nói, vừa cầm cái chặn giấy định đập lên đầu Giang Tả.
Giang Tả né người qua một chút, sau đó hoa lệ xoay người, đi tới sau lưng nam thanh niên vừa xông tới kia, tiếp đó chém qua một sống tay.
Phanh, nam thanh niên kia lập tức đổ ập xuống đất, bất tỉnh!
Ba người còn lại hoàn toàn sửng tốt.
Người Nhất bộ tới phá quán? Hơn nữa còn thành công đánh ngã một người, người ngoại bộ lại đánh người nội bộ, như vậy là trái quy định của công ty.
Hơn nữa họ là ai? Người ngoại bộ cũng dám phách lối với nội bộ? Ba người lập tức tiến tới, thầm quyết phải đánh ngã tên nhân viên ngoại bộ này.
- Mấy người không thể nghe tôi nói hết lời sao?
Giang Tả có chút bất đắc dĩ.
Những người này đúng là có thể động thủ liền không nói nhảm, nếu là lúc đánh nhau, hắn sẽ rất thích người như vậy. Nhưng giờ là lúc nói chuyện với nhau, cho nên liền có chút cảm giác bó tay.
Nữ nhân viên kia nắm chặt gậy đánh bóng trên tay:
- Nói đi, nhưng bất luận cậu nói cái gì, đánh người của tôi, tôi tuyệt không dễ bỏ qua.
Đây là một đám lưu manh…
Có điều lời Giang Tả nói sau đó, trực tiếp khiến ba người kinh sợ, chuyện này có thể bỏ qua.
- Tôi vửa ở ngoài, nghe mấy người nói có thiết bị bị hỏng, có lẽ tôi có thể giúp một chút.
Nam thanh niên thuộc bộ kỹ thuật kinh ngạc hỏi:
- Cậu biết sửa?
Giang Tả lắc đầu:
- Không biết!
- Không biết? Đùa chúng tôi sao?
Người cô gái duy nhất trong nhóm lại thấy không thể bỏ qua.
Giang Tả nhìn qua mặt bàn, trên đó có một cái bản đồ 3D giả lập, cộng thêm đây là bộ phận khảo sát thị trường, bộ phận khảo sát này, hẳn là bộ phận Cảm Tri thì đúng hơn, hiện tại, hẳn là đang tìm thứ gì đó.
Giang Tả không biết sửa đồ, nhưng tìm đồ thì hắn lại rất thạo.
Trong lúc cô gái kia khó chịu, âm hưởn bên trong đã dồn dập truyền ra:
- Tiểu Mặc còn chưa xong sao? Bên này chúng tôi đã sắp không kiên trì được nữa rồi, căn bản không thể phản kích được.
Nghe thanh âm này, đám người đều hoảng, bây giờ mới chợt nhớ lại, ủy thác còn chưa xong, tính mệnh một nhóm người còn đang trong tay bọn họ.
Tiêu Tiểu Mặc nhìn về phía Giang Tả, sau đó cắn răng:
- Được, giúp chúng tôi trước, có chuyện gì rồi nói sau.
- Nói trước cho tôi biết, mấy người đang muốn làm gì?
Giang Tả hỏi.
- Tìm Huyết yêu đang ẩn nấp, vốn là ba người chúng tôi hợp sức, là có thể tìm được nó từ xa, nhưng thiết bị cần thiết lại đột nhiên hỏng, không thể nào cảm ứng được Huyết yêu.
Thành viên Trần Ức trong Cảm Tri bộ nhanh chóng giải thích.
Nói ngắn gọn lại, thiết bị hỏng, bọn họ không thể tìm được kẻ địch, thành viên ra ngoài làm ủy thác gặp nguy hiểm.
Giang Tả nhìn bản đồ giả lập trên bàn:
- Đây là phạm vi tìm kiếm sao?
Mặc dù không biết Giang Tả muốn làm gì, nhưng Trần Ức vẫn giải thích:
- Không sai, đây là bản đồ kết nối với thiết bị cảm ứng, dùng để cung cấp tọa độ!
Tiêu Tiểu Mặc thúc giục:
- Đến cùng là cậu có giúp được không?
Giang Tả liếc mắt nhìn qua cô gái này, dung mạo không tệ, nhưng tính khí không ổn, như nữ bạo long vậy.
Loại trừ yếu tố tiền mãn kinh do chưa đủ tuổi, hẳn là tới tháng.
Không để ý tới Tiêu Tiểu Mặc, Giang Tả hỏi:
- Có tiền xu ở đây không?
Đám người ngẩn ra, cuối cùng, nhân viên kỹ thuật kia lấy ra một đồng bạc:
- Cái này được không?
Giang Tả cầm đồng bạc:
- Có thể!
Giang Tả lại cầm đồng bạc, đi tới trước tấm bản đồ, tiện tay ném đồng bạc ra, đồng bạc rơi trên hình ảnh một con sông trên bản đồ.
- Huyết yêu ở vị trí đồng bạc.
Đám người: “…”
Kẻ này tới để vũ nhục chỉ số thông minh của bọn họ sao?
Ca, đùa thì cũng nên có một chút căn cứ được không?
Tiêu Tiểu Mặc phẫn nộ:
- Cậu cho rằng chúng tôi bị ngu sao? Hay là trí tuệ của chúng tôi chưa đủ để hiểu cậu?
Giang Tả cau mày, cô gái này đúng là nóng tính, thực muốn khâu cái miệng này lại.
Lúc này, thanh âm trong thiết bị liên lạc lại yếu ớt truyền ra:
- Tiểu Mặc!
Tiêu Tiểu Mặc tức giận, nhưng tình thế cấp bách, hồn vía lên mây ấn nút, nói:
- Bờ sông nhỏ, tọa độ 198, 123.
Sau đó, đối diện truyền tới tiếng nổ lớn, tiếp đó lại có thanh âm truyền về:
- Không có!
Lần này, ba người còn lại cũng tức giận nhìn Giang Tả, Giang Tả nhàn nhạt cầm đồng bạc lên:
- Đối phương không phải cái bia, chẳng lẽ đứng tại chỗ chờ các anh đánh? Hơn nữa trước khi đám người bên kia công kích, Huyết yêu rõ ràng đã công kích họ một lần, cũng có nghĩa là chúng đã sớm rời vị trí cũ. Vậy mà cô nói bọn họ đánh vị trí đó, sao còn có thể đánh trúng người.
Vừa nói, Giang Tả vừa ném đồng bạc, lần này lại vẫn là vị trí cũ.
Tiêu Tiểu Mặc nhắm mắt:
- Vẫn là vị trí cũ, nhanh!
Lại một tiếng nổ lớn.
Tiếp đó là âm thanh kích động:
- Trúng rồi, được rồi, hắn đã bị thương, nhưng cũng trốn rồi. Tiểu Mặc, còn có thể tìm được không?
Cảm Tri bộ lập tức kinh ngạc nhìn Giang Tả, thực sự trúng?
Không phải đùa sao?
Sao hắn làm được?
Lúc này, Giang Tả lại lần nữa cầm đồng bạc ném lại, ba người Tiêu Tiểu Mặc cũng đưa ánh mắt nhìn tới đồng bạc, chờ vị trí nó rơi xuống.
Phanh một tiếng, đồng bạc hạ xuống, vẫn là vị trí vừa rồi, liên tục ba lần, liệu có phải giả không?
Nhưng Tiêu Tiểu Mặc vẫn nói:
- Vẫn vị trí vừa rồi!
- Trúng, lại trúng, vừa rồi Tân sư thúc còn nói Huyết yêu này không bình thường, nói mấy cậu khó mà tìm được, chúng ta có thể tự vệ cũng là không tệ rồi. Bây giờ Tân sư thúc cũng kinh ngạc tới ngây người, hắn nói Cảm Tri bộ ngọa hổ tàng long nha.
Nghe lời phía đối diện, đám người cùng nhìn về phía Giang Tả, đúng vậy, Nhất bộ ngọa hổ tàng lòng.
Thực sự vượt ngoài tưởng tượng của họ.
Giang Tả không nhìn lại:
- Huyết yêu trọng thương cũng không đơn giản, hắn sẽ phản công đấy, còn đồng bạc hay tiền xu nào nữa không?
Người thuộc bộ phận kỹ thuật lần nữa lấy ra một nắm đồng bạc, Giang Tả cầm năm đồng:
- Đủ rồi, báo tọa độ nhanh một chút, chậm là không đánh tới đâu.
Tiêu Tiểu Mặc gật đầu.
Sau đó, cảnh tượng tiếp theo khiến Tiêu Tiểu Mặc kinh hoàng, Giang Tả căn bản không ném từng đồng, mà là trực tiếp rắc cả năm đồng.
Làm gì đây? Cái này bảo nàng báo tọa độ thế nào?
Lúc này, Giang Tả mới mở miệng nói:
- Tập trung chú ý, đồng bạc sẽ rơi xuống theo thứ tự, đồng nào rơi xuống thì báo đồng đó.
Lúc này, Tiêu Tiểu Mặc cũng cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, phương thức báo tọa độ như này, cô chưa từng thử qua, hơn nữa, ai biết thứ tự đồng bạc rơi xuống thế nào.
Phanh, đồng thứ nhất nằm yên:
- Tọa độ 132,68, nhanh, không được dừng lại.
Phanh, đồng thứ hai rơi xuống.
- Tọa độ 148,45.
Phanh, đồng thứ ba rơi xuống, khoảng cách chỉ cách nhau một giây.
- Chỗ cũ, nhanh.
Đồng thứ tư.
Đồng thứ năm.
Đồng thứ sáu.
Sau đó liền yên tĩnh, tất cả cùng nín thở chờ kết quả.
Đám người Cảm Tri bộ bắt đầu có cảm giác thật điên cuồng.
Họ vậy mà làm như lời Giang Tả nói, tùy tiện nhìn sáu đồng bạc, tùy tiện báo vị trí, như vậy cũng được sao?
Sao có thể a?
Chương 3 Gia nhập nhị bộ
Bất luận bọn họ cảm thấy thế nào, nhưng tọa độ đã báo ra, tất cả cùng đang chờ mong, chờ tin tốt.
Toàn bộ gian phòng như yên tĩnh lại, thậm chí là nghe được cả tiếng hít thở của người nằm trên đất kia.
Sau đó, trong thiết bị truyền tới thanh âm:
- Tiểu Mặc.
Tiêu Tiểu Mặc lập tức giật mình:
- Tôi đây.
- Quá tuyệt, bắt, chúng ta bắt sống được hắn rồi. Cô biết giờ hắn đang làm gì không? Hắn liên tục lẩm bẩm, không thể nào, không thể nào, sao có thể, các người căn bản không thể tìm được tôi. Ha ha, hắn bị chúng ta bắt lại rồi.
Nghe thanh âm truyền tới, đám người trong phòng cùng khiếp sợ, cả đám nhìn Giang Tả như thấy quỷ, không dám tin vào thanh âm trước mắt, nhưng sự thực lại xảy ra đúng như thế.
- Tiểu Mặc, sư thúc nói muốn mời các cô ăn cơm, ông ấy cũng sợ tới không nói thành lời rồi. Ông ấy vốn còn không tin đây, sáu vị trí kia là tôi chủ đạo dẫn mọi người đánh đó, ha ha, lần này tôi lập công lớn rồi. Không đúng, là các cô lập đại công. A thôi, chúng tôi còn phải xử lý nốt, lần này đúng là nhờ các cô, trở về chúng tôi sẽ cảm ơn tiếp. Gặp lại.
Tiêu Tiểu Mặc tắt máy.
Sau đó cả đám cùng nhìn về phía Giang Tả, hết thảy đều quá không bình thường, bọn họ còn chưa thể tỉnh thần lại được.
Câu mà Huyết yêu lẩm bẩm kia, bọn họ cũng đang lẩm nhẩm trong lòng.
Cuối cùng, vẫn là Trần Ức mở miệng nói trước:
- Giang đạo hữu, không biết sư thừa của đạo hữu ở đâu?
Giang Tả không trả lời Trần Ức, mà hỏi:
- Bây giờ mấy cậu có thể nói cho tôi biết, công ty này là chuyện gì không?
Dương Mộc thuộc bộ phận kỹ thuật kinh ngạc:
- Giang đạo hữu không biết?
Giang Tả nhìn Dương Mộc, sau đó lắc nhẹ.
Ba người có chút khó tin, đúng là ngọa hổ tàng long nha, một nhân viên của Nhất bộ, lại là cao thủ khó lường như vậy?
Giang Tả nắm đồng bạc, thầm thở dài, hắn coi thường công ty này, xem ra hắn làm việc ở đây cũng không phải chuyện bình thường.
Về phần chuyện hắn vừa ném tiền tìm Huyết yêu, thực ra cũng không có gì, chỉ là một chút kinh nghiệm cộng với thủ đoạn bói toán mà thôi.
Kiểu bói toán này thích hợp để tìm đồ, kỳ ngộ của hắn cũng đa phần nhờ ném đồng xu mà thu được.
Việc này không quá quan hệ với tu vi của hắn, nó chỉ là ứng dụng huyền học, mà hắn đã luyện thứ này tới tận cùng.
Coi như biến thành người thường, năng lực yếu đi rất nhiều, nhưng tìm Huyết yêu trên bản đồ, không khó.
Mà sáu đồng bạc này, cái này hoàn toàn là kinh nghiệm, không có gì để nói, Huyết yêu thường sẽ làm thế.
Hắn đã thấy việc tương tự rất nhiều, dù sao đám Huyết yêu vẫn luôn ngu xuẩn như vậy.
- Tập đoàn Thiên Hòa chia thành hai bộ phận, hai bộ phận có hai đối tượng quản lý hoàn toàn khác nhau, thậm chí có thể nói là hai công ty hoàn toàn khác nhau.
Nhất bộ là bộ phận bình thường, nghiệp vụ không khác các công ty khác.
Còn Nhị bộ thì khác, người ở đây không phải là người thường, tất cả đều là người tu luyện có tu vi nhất định.
Người Nhị bộ tới từ nhiều nơi khác nhau, môn phái, gia tộc, tán tu…
Mục đích tới đây cũng rất đa dạng, có người muốn kiếm tiền, có người để lịch luyện. Nhưng mục đích chung, đều là làm việc không bình thường.
Tiêu Tiểu Mặc giải thích.
Giang Tả hỏi:
- Người Nhất bộ có biết việc Nhị bộ không?
- Có, nhưng rất ít, một số người Nhất bộ là thân nhân của người trong Nhị bộ. Cũng có một số đại lão thích ở Nhất bộ, nhưng tên đương nhiên thuộc biên chế Nhị bộ.
Tiêu Tiểu Mặc liếc qua Giang Tả, vốn cô cũng nghĩ Giang Tả là loại đại lão như vậy.
Giang Tả không hỏi nhiều nữa, hắn đã hiểu việc Tô Kỳ ra ngoài thường xuyên là để làm gì.
- Tôi muốn gia nhập Nhị bộ, các cô có cách ào không?
Tiêu Tiểu Mặc hiếu kỳ:
- Anh muốn gia nhập bộ phận nào?
Giang Tả nghĩ một chút:
- Bộ phận thị trường đi, người bộ phận này cũng ra ngoài chứ?
- Đúng vậy, bộ phận thị trường giống như những người vừa rồi vậy. Người trong bộ phận thị trường cơ bản là để kiếm tiền, hơn nữa kiếm rất nhanh. Người bộ phận này thường là tán tu, dù sao tu luyện cũng rất tốn tiền nha.
Tu luyện tốn tiền?
Từ lúc Giang Tả bước chân vào thế giới tu luyện, thực sự hắn chưa bao giờ phải dùng đến tiền, một đường lơ đễnh đã đi tới đỉnh phong, thậm chí hắn còn không có khái niệm tiêu tiền trong đầu.
Có điều, đó là việc sau khi hắn thu được kỳ ngộ đầu tiên, còn hiện tại, muốn khôi phục thực lực, quả thực cần phải kiếm tiền làm một số việc.
Xem ra, tới bộ phận thị trường là lựa chọn chính xác.
Lúc này, Trần Ức lại hỏi:
- Vừa rồi hẳn đạo hữu cũng nghe được, có người muốn mời cơm.
Trần Ức còn chưa nói xong, Giang Tả đã từ chối:
- Tôi không có hứng thú, chuyện vừa rồi cũng không cần nói ra ngoài.
- Vậy chúng tôi còn có thể tìm anh không?
Tiêu Tiểu Mặc hỏi.
Giang Tả hỏi:
- Có trả tiền không?
Tiêu Tiểu Mặc sững sờ, lập tức nói:
- Trả!
- Vậy thì xem tâm tình đi.
Sau đó Giang Tả hỏi:
- Cần làm thủ tục chuyển công tác không? Tôi đã gửi đơn thôi việc ở Nhất bộ, theo lý thuyết là ba ngày nữa sẽ nghỉ.
Tiêu Tiểu Mặc lắc đầu:
- Nếu như là bộ phận thị trường, tôi giúp anh viết tên lên danh sách là được.
Sau đó, Tiêu Tiểu Mặc mở máy tính, gõ gõ mấy cái:
- Giang Tả đúng không? Môn phái, đạo hiệu thế nào? Tuổi tác, tình trạng hôn nhân có muốn ghi không?
- Đạo hiệu? Các cô đều dùng đạo hiệu sao?
Thực tế, Giang Tả không có đạo hiệu, chỉ có một danh hiệu Ma Quân.
Danh hiệu đó, là sau khi hắn đánh cho cả thiên hạ đều run, những người kia đặt cho hắn.
Hình như là Diệt Thế Ma Quân gì đó, nghe thôi cũng đã thấy ngốc rồi.
Hắn đương nhiên không công nhận, Diệt Thế còn không bằng Diệt Bá gì gì đó.
- Chỉ có đệ tử Đại môn phái hoặc một số tiền bối mới có đạo hiệu, chúng tôi quá yếu, không dám lấy tên ngoài.
Dương Mộc giải thích.
- Dùng đạo hiệu thì không cần ghi tên phải không?
Giang Tả hỏi.
Tiêu Tiểu Mặc nói:
- Đúng vậy, có điều viết tên lên cũng không thành vấn đề.
- Vậy thì ghi là Phá Hiểu đi, môn phái không, tuổi hai hai, đã kết hôn.
Những tin tức này không có gì phải giấu, về phần đạo hiệu, cũng là để bù đắp tiếc nuối đời trước không có đạo hiệu riêng.
Mà cái đạo hiệu Phá Hiểu này, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ là hắn cảm thấy thú vị mà thôi.
Không bao lâu, Tiêu Tiểu Mặc lại nói:
- Được rồi, thẻ công tác thì có thể tới bộ phận nhân sự nhận. Tài liệu nhân viên cũng sửa rồi, tên anh đã được xóa khỏi Nhất bộ.
- Được rồi, tiếp theo là một số công việc ở Nhị bộ. Ở đây thì không cần điểm danh hàng ngày như Nhất bộ, không đến cũng được. Nhưng nếu muốn làm việc thì phải tới công ty, không tới không được, hơn nữa còn là tới trước được trước. Không tới thì không có việc làm. Vị trí làm việc thì sẽ được phân sau khi nhận thẻ công tác.
Nghe xong mấy thứ này, Giang Tả gật đầu:
- Đại khái hiểu, còn cần chú ý gì không?
Trần Ức lập tức nói:
- Đúng là có, ví như, thêm vào nhóm nhé?
Giang Tả do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu.
Sau đó, hắn được mời gia nhập nhóm Cảm Tri Số Một!
Giang Tả xạm mặt lại, hắn còn tưởng là nhóm của công ty, hay là nhóm nói chuyện phiếm gì đó, cuối cùng lại là nhóm của bộ phận Cảm tri.
Lúc này, Trần Ức giải thích:
- Thực ra tên này là đặt từ mấy ngày đầu, sau này lười sửa lại. Trong nhóm có rất nhiều tiên tử xinh đẹp nha, a quên, anh đã kết hôn rồi. Có điều nhìn cho vui mắt cũng được nha, mấy vị này cũng hay selfie lắm.
Giang Tả không để ý tới Trần Ức, hiện hắn cần đi thử khôi phục tu vi.
------
Chương 4 Một đơn ủy thác
“Trần Ức mời Phá Hiểu gia nhập nhóm!”
- Phá Hiểu? Người mới sao? Là thành viên Cảm Tri bộ?
Một cái tên là Xích Huyết Đồng Tử nhắn tới.
Trần Ức lập tức giải thích:
- Là thành viên bộ phận thị trường, hôm nay mới tới.
Liễu Y Y gửi tới một icon kinh ngạc:
- Mới tới, là thân thích của cậu sao?
Tiêu Tiểu Mặc gửi một tấm ảnh trấn an:
- Đừng nói lung tung, hắn không thích nói chuyện.
Mới chỉ hai câu, Tiêu Tiểu Mặc đã thấy Giang Tả nhíu mày nhìn điện thoại.
Cũng không biết thêm vào nhóm là tốt hay xấu nữa.
- Bộ phận thị trường sao? Hắn có thời gian không? Giờ tôi đang có một ủy thác cần gấp, hắn có muốn nhận không?
Một cái tên Biên Hải Đao Khách gửi tới một icon nhờ cậy.
Sau đó, Phá Hiểu nhắn hai chữ:
- Cụ thể?
Biên Hải Đao Khách:
- Mà một vị đạo hữu ủy thác, nhà hắn có một đầu sủng vật am hiểu ẩn thân, cấp bậc rất cao, bây giờ không tìm được, rất có thể là đã có việc ngoài ý muốn, đang cần người tìm giúp. Có đầu mối ba mươi ngàn, tìm được thì ba trăm ngàn, cộng thêm một viên Nguyệt Lệ châu.
Xích Huyết Đồng Tử gửi tới một icon xấu xa:
- Mấy người đoán tôi nghĩ tới ai?
Liễu Y Y cũng gửi icon cười xấu xa:
- Tôi đoán tôi với cậu cùng nghĩ một người!
Trần Ức: +1
Tiêu Tiểu Mặc: +1
Dương Mộc: +1
Giang Tả không để ý tới sự nhàm chán của mấy người này, hắn vừa thấy ba chữ Nguyệt Lệ châu, lập tức gửi thêm hai chữ:
- Tiếp tục!
Nguyệt Lệ châu, Giang Tả không biết thứ này có ý nghĩa gì với đám người ở đây không, nhưng với hắn mà nói, có giá trị cực lớn.
Đây là thứ hắn cần để tu luyện.
Dưới tình huống bình thường, tư chất của hắn là một số không tròn trĩnh.
Nếu không có kỳ ngộ, muốn tu luyện là chuyện không thể, vốn là hắn còn đang nghĩ thử mấy cách khác, nhưng giờ có Nguyệt Lệ châu, vậy không cần phiền nữa.
Nhận được cách liên lạc với người ra ủy thác kia, Giang Tả nở một nụ cười như có như không.
Xích Huyết Đồng Tử gửi tới một sticker lễ bái:
- Bội phục, nhìn cách nói chuyện, nhìn phát biết đại lão!
Liễu Y Y hỏi:
- Phá Hiểu là đạo hiệu sao?
Dương Mộc trả lời:
- Ừm!
Liễu Y Y gửi một sticker khiếp sợ:
- Tại sao cậu viết, Cảm Tri bộ cùng Kỹ Thuật bộ cùng văn phòng sao?
Một tên Lục Nguyệt Tuyết nhắn tới:
- Hôm nay không thấy tới văn phòng, hẳn là bọn họ đang ở cùng nhau.
Xích Huyết Đồng Tử gửi một sticker hộc máu:
- Không dẫn tôi theo? Tôi mang cái đồng tử thân này mấy chục năm nay rồi nha!
Nhìn tới đây, Giang Tả không để ý tới cái nhóm này nữa, tiện tay ấn tắt thông báo.
Hắn quyết định đi ới nhà người ra ủy thác kia, Nguyệt Lệ châu thích hợp dùng buổi tối, hắn không muốn kéo đến tối thứ hai.
Rời khỏi Nhị bộ, Giang Tả đi tới phòng nhân sự, nhanh chóng lấy được thẻ công tác.
Sau đó Giang Tả liền rời tòa nhà Thiên Hòa, về phần bàn làm việc, trên thẻ công tác có tiêu chí rõ rồi.
Cũng không cần người dẫn đi, bộ phận thị trường ở Nhất bộ hay Nhị bộ cũng đều có thiết kế giống nhau thôi.
…
Đường quê.
Người ra ủy thác kia ở đây.
Giang Tả ấn gọi điện.
- Ai vậy?
- Người nhận ủy thác, anh chuẩn bị Nguyệt Lệ châu chưa? Tôi không hy vọng nghe được câu ngày mai đưa tới!
Giang Tả nhàn nhạt nói.
Đối phương có chút sững lại, đây là người kiêu ngạo nhất mà hắn biết, người nhận ủy thác này là thành viên tập đoàn Thiên Hòa sao?
Bây giờ người của tập đoàn Thiên Hòa đều cuồng vọng như vậy sao?
Giang Tả đột nhiên cảm thấy cách nói chuyện của bản thân sai sai, trong lúc nhất thời, lại dùng giọng điệu lúc trước nói một là một của hắn.
Có điều, hắn cũng không có ý đổi giọng.
Sau đó, người kia lạnh lùng nói:
- Chỉ cần cậu tìm được Tiểu Lê trong hôm nay cho tôi, cậu có thể lập tức nhận thưởng, hy vọng cậu không phải là kẻ chỉ biết mạnh mồn.
- Chuẩn bị Nguyệt Lệ châu đi!
Nói xong, Giang Tả liền tắt máy.
Sau đó hắn đi tới trước một cái sân, đây là chỗ ở của người ra ủy thác, hay còn gọi là cố chủ kia.
Gõ cửa một cái, đã có người mở cửa.
Là một trung niên đại thúc đầy phong độ.
- Phá Hiểu?
Giang Tả gật đầu, hắn không nói nhảm, hỏi thẳng:
- Cho tôi xem ảnh của đầu sủng vật đó.
Người này chính là người vừa nói chuyện điện thoại với Giang Tả, cũng chính là cố chủ kia.
Điểm này, Giang Tả có thể khẳng định.
Vừa tới, đã trực tiếp bắt đầu công việc, phong cách lôi lệ phong hành như thế, Cố Kiếm Sinh lần đầu gặp.
Nếu là những người khác, thế nào cũng phải chế giễu hắn hai câu trước đã.
Hy vọng, đối phương không giả bộ.
Nghĩ như vậy, Cố Kiếm Sinh liền lấy một tấm ảnh cho Giang Tả xem.
Giang Tả liếc qua một cái, lại lách qua người Cố Kiếm Sinh đi vào trong, ngay cả hình cũng không nhìn thêm một cái.
Hành động của Giang Tả khiến Cố Kiếm Sinh kém chút muốn đánh người, người này quá kiêu ngạo, không biết tôn trọng tiền bối a.
Cố Kiếm Sinh đã quyết định, nếu kẻ này chỉ là làm ra vẻ, vậy hôm nay đừng mong đứng mà đi ra ngoài, hắn muốn cho người trẻ tuổi này biết, làm việc ở tập đoàn Thiên Hòa cũng không dễ như vậy đâu.
Kiếm tiền, càng không dễ như thế.
Giang Tả cầm đồng xu mới kiếm được ở một cửa hàng trên đường, hắn đã chọn rấu lâu, đồng này là hắn cảm thấy thuận tay nhất.
Muốn tìm đồ, vậy phải có mục tiêu, hiểu càng rõ, thì tìm càng dễ, biết tên, biết tướng mạo, biết đặc thù, biết càng nhiều càng tốt.
Sủng vật của Cố Kiếm Sinh tên Tiểu Lê, là một con Bạch Sắc Hồ ly, đặc thù: Tam Vĩ Hồ ly.
Có câu, người phân Tam Lục Cửu đẳng, nhưng đây chỉ là người tự phân, không có ý nghĩa quá lớn.
Mà Hồ ly, lại thực phân Tam Lục Cửu đẳng, cái đuôi chính là thứ định tính.
Cửu Vĩ hồ không chỉ là đại diện tu vi, mà còn là đại diện thân phận, là quý tộc, vương giả trong Hồ ly, mạnh hơn các Hồ ly khác.
Mà con Hồ ly này chỉ có ba đuôi, chẳng qua chỉ có linh trí, thêm chút tư chất hơn Hồ ly bình thường.
Tìm được không khó, nhưng thiên phú ẩn náu này lại khá thú vị, Hồ ly bình thường không có thiên phú này, xem ra đầu Hồ ly này từng có kỳ ngộ.
Nếu như kỳ ngộ là một đặc thù, vậy rất dễ tìm, nếu kỳ ngộ là một loại bảo hộ, vậy khó tìm hơn.
Nghĩ tới đây, Giang Tả búng tay hất đồng tiền xu lên.
Là đặc thù hay bảo hộ, tiền xu rơi xuống sẽ rõ.
Cố Kiếm Sinh ở sau nhìn mà sửng sốt, hắn lần đầu nhìn thấy người tập đoàn Thiên Hòa nghiêm túc ném đồng xu như vậy, nếu tìm được, tối nay hắn ăn điện thoại thay cơm.
Có điều, nhìn cách Phá Hiểu tìm Tiểu Lê, hắn biết, bản thân nên đặt một giường bệnh hộ tên gia hỏa tên Phá Hiểu này rồi!
Dám đùa hắn? Nghĩ Cố Kiếm Sinh hắn dễ gạt sao?
Đồng xu bắt đầu rơi xuống, lúc rơi xuống bên cạnh Giang Tả, Giang Tả liền cầm lại đồng xu, khẽ nhếch miệng.
Hắn xoay người nhìn về phía Cố Kiếm Sinh, quan sát từ trên xuống dưới, nói:
- Tìm được!
Cố Kiếm Sinh sững sờ, tìm được? Ở đâu? Đùa hắn sao?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Cố Kiếm Sinh liền trầm xuống, kẻ này tới gọi đòn sao!
Đối với việc Cố Kiếm Sinh đổi sắc, Giang Tả hồn nhiên không biết, tiếp tục nói:
- Lúc đồng xu rơi xuống, chính là lúc đầu Hồ ly kia hiện thân, bắt được hay không tôi không chịu trách nhiệm, anh chuẩn bị chưa?
- Nếu không tìm được cái bóng của Tiểu Lê, cậu sẽ biết hậu quả trêu chọc tôi là như thế nào!
Giang Tả nói:
- Không nên động, bắt đầu.
Sau đó, đồng xu lại bay lên.
Chương 5 Đánh giá một sao, không giải thích
Giang Tả tuyệt đối tự tin tìm được đầu Tam Vĩ hồ kia, đồng xu kia nói cho hắn biết, đầu Hồ ly kia vẫn còn ở đây.
Hơn nữa tìm rất thuận lợi, không có trở ngại gì.
Điều này nói rõ, đầu Hồ ly này không kháng cự lại, quan hệ giữa người và hồ này không bình thường.
Tiền xu bay lên thật cao, sau đó rơi xuống, Giang Tả nhìn đồng xu, Cố Kiếm Sinh cũng nhìn đồng xu.
Sau đó Cố Kiếm Sinh liền thấy đồng xu bay về phía sau hắn, hoặc có thể nói là bay xuống sát sau hắn.
Tiếp đó, đồng xu rơi vào cái gì đó, Cố Kiếm Sinh nhìn lại, phía sau đã thấy Tam Vĩ hồ đang xụ mặt lại.
Nếu không phải Tiểu Lê đang tội nghiệp nhìn hắn, Cố Kiếm Sinh đã có xúc động muốn đập cho đối phương một trận, tìm ngươi nhiều ngày như vậy, ngươi lại chơi trốn tìm với ta?
Còn nấp phía sau hắn, còn dùng cách hắn dạy để ẩn thân.
Có điều, thứ khiến hắn kinh hãi, lại là người trẻ tuổi kia có thể tìm được dễ dàng như thế.
Xem ra, không phải là làm ra vẻ.
Hơn nữa, ném tiền xu liền tìm được Tiểu Lê? Là cao nhân sao?
Lúc này, Giang Tả cầm lại đồng xu của mình, đưa tay:
- Đồ của tôi!
Cố Kiếm Sinh nhướng mày một cái, người này đúng là đủ kiệm lời.
Sau đó liền lấy điện thoại ra, mở App Thiên Hòa, tiếp đó ấn nút đã hoàn thành vào trong ủy thác ban ra.
Đánh giá: ★☆☆☆☆
“Đáng giá 1 sao, không giải thích”
Sau khi làm xong, Cố Kiếm Sinh nhìn sang Giang Tả:
- Tiền chuyển qua Thiên Hòa rồi chuyển cho cậu, Nguyệt Lệ châu thì đi lấy với tôi.
Sau đó Cố Kiếm Sinh ôm theo Tam Vĩ hồ vào trong phòng, vừa rồi bọn họ mới chỉ đứng ở ngoài sân.
Lúc này, Giang Tả cũng nhận được tin nhắn báo nhận tiền.
Tài khoản habank 1310…0406 GD +240,000 đồng lúc 2020-08-24 18:26:01. Số dư 280,233 đồng. Nội dung: Hoàn thành ủy thác!
Nhìn thấy tin nhắn, Giang Tả cũng biết chiết khấu của tập đoàn Thiên Hòa là 20%, cắt thịt đúng là đủ sâu!
Có điều Giang Tả cũng không nói gì, người ta cũng phải sống a.
Đi theo Cố Kiếm Sinh vào trong phòng, Giang Tả liền phát hiện bố trí trong này rất tinh tế, xem ra người này cũng không tệ lắm.
Chí ít mạnh hơn mấy người Tiêu Tiểu Mặc nhiều.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy, ánh mắt Cố Kiếm Sinh này nhìn Hồ ly có gì đó là lạ.
Sau đó Cố Kiếm Sinh lấy một cái hộp gấm, đưa cho Giang Tả:
- Kiểm hàng đi, nhận rồi không thể trả.
Giang Tả mở hộp, Nguyệt Lệ châu là một hạt châu hình giọt nước màu lam.
Màu sắc càng đậm thì phẩm chất càng cao, mà viên Nguyệt Lệ châu này chỉ có một chút lam, không bằng cả màu xanh nhạt.
- Chất lượng kém, hạ phẩm cũng không đạt.
Giang Tả không nói hai lời, cầm Nguyệt Lệ châu rời đi.
Cố Kiếm Sinh khẽ co rút khóe miệng, nếu không phải tính khí không tệ, chắc chắn đã đè tên gia hỏa này xuống đấm một trận.
- Thôi kệ, đám người Thiên Hòa này hòa mà toàn kẻ tính thối. Cái tính này nhất định có ngày bị đánh, lúc đó ta lại ấn like!
Vừa nói, vừa vuốt Tiểu Lê trong ngực, tâm tình trở nên tốt.
…
Rời khỏi nhà Cố Kiếm Sinh, Giang Tả đi tới một tiệm thuốc bắc khá lớn, hắn cần một ít dược liệu, không có dược liệu phụ trợ, chỉ một viên Nguyệt Lệ châu chất lượng kém không tạo được tác dụng.
Hiệu Thuốc Nhân Tâm, cũng là một hiệu thuốc lớn, các loại dược liệu đông y khá đa dạng, thứ Giang Tả cần đều có.
Lúc này, điện thoại Giang Tả lại vang lên, là thông báo của nhóm Cảm Tri số 1.
Hắn đã tắt thông báo của nhóm này, nhưng bây giờ có thông báo, chứng tỏ có người nhắc tới hắn.
Nhấn mở nhóm chat, quả nhiên có người điểm danh.
Liễu Y Y:
- @Phá Hiểu đại lão, anh làm xong rồi?
Một câu không đầu không đuôi.
Sau đó Liễu Y Y lại giải thích:
- Vừa rồi tôi tra bảng ủy thác, phát hiện ủy thác tìm Hồ ly đã hoàn thành.
Xích Huyết Đồng Tử gửi một icon khiếp sợ:
- Sao có thể, nhanh vậy sao? Con Hồ ly kia ngoan vậy sao?
Biên Hải Đao Khách cũng ló đầu:
- Dễ như vậy sao? Tôi còn cảm thấy nó tương đối khó giải quyết đây!
Liễu Y Y:
- Thứ tôi kinh ngạc, không phải là hoàn thành nhanh như vậy, để tôi gửi ảnh chụp màn hình.
Sau đó Liễu Y Y gửi một tấm ảnh chụp phần đánh giá, một sao, cộng thêm một cái cảm nhận: “Đáng giá 1 sao, không giải thích.”
Cảm đám cùng yên lặng.
Lục Nguyệt Tuyết:
- Phá Hiểu đại lão, sao ngài làm được?
Xích Huyết Đồng Tử, Biên Hải Đao Khách, Dương Mộc:
- Cùng câu hỏi!
- Cùng câu hỏi!
- Cùng câu hỏi!
Giang Tả kinh ngạc, còn có đánh giá sao, xem ở đâu vậy?
Phá Hiểu:
- Xem cái này ở đâu?
Trần Ức lập tức gửi tin:
- Trên chplay có App Thiên Hòa, tài khoản là số nhân viên trên thẻ công tác, mật khẩu sẽ gửi trực tiếp vào số điện thoại, sau đó sửa sau.
Giang Tả tìm trên Chplay, quả nhiên tìm thấy ứng dụng Thiên Hòa.
Rất nhanh hắn đã đăng nhập thành công.
Đạo hiệu: Phá Hiểu
Trạng thái: Đang nhàn rỗi
Tu vi: Không rõ
Số ủy thác hoàn thành: 01
Tỷ lệ thành công: 100%
Đánh giá: ★☆☆☆☆
Các nhận xét:
Ẩn danh: ★☆☆☆☆ “Đáng giá một sao, không giải thích.”
Thấy đánh giá này, Giang Tả khẽ cười, thứ này đúng là thú vị.
Đáng tiếc chỉ là số liệu vô dụng.
Chờ hắn nhìn lại nhóm chat, hắn rốt cục hiểu vì sao đám người này hỏi vì sao làm nhanh vậy.
Không phải vì hắn lợi hại, mà mọi người đều biết cố chủ là Cố Kiếm Sinh, mà Cố Kiếm Sinh nổi tiếng tốt tính, có thể đánh giá một sao đúng là hiếm, thêm một câu không giải thích kia, vậy càng thêm hiếm.
Giang Tả không có nhu cầu giải thích, có điều vẫn đáp:
- Tự do phóng khoáng, không giải thích!
Trong nháy mắt, cả nhóm bùng nổ, người người gửi sticker quỳ lạy đại lão.
Giang Tả toét miệng cười, thế giới này đúng là thú vị.
Không phí công trả lời.
Lúc này Giang Tả đã nhận được thuốc, rời khỏi hiệu thuốc.
Chẳng qua lúc mới ra, đã thấy một thân ảnh trực tiếp vọt về phía hắn, Giang Tả cau mày, lui hai bước tránh qua một bên.
Mới tránh khỏi người này đụng tới.
Giang Tả định thần nhìn lại, người tới là nữ
Là một thiếu nữ, tóc thắt hai bím, gương mặt ưa nhìn, có điều có chút cá tính.
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi vội tới lấy thuốc. Thật xin lỗi.
Vừa nói, cô gái kia còn không đợi Giang Tả trả lời, đã vọt vào trong tiệm.
Giang Tả lắc đầu một cái, cũng không định so đo với một cô gái.
Chẳng qua hắn vừa đi hai bước, đã bị gọi lại:
- Chờ chút, người đang ở cửa, anh chờ một chút.
Giang Tả xoay người, phát hiện người gọi chính là thiếu nữ vừa rồi.
- Có chuyện?
- A, có một loại thuốc chỉ còn một phần cuối cùng, vừa hay bị anh mua mất, anh có thể bán lại cho tôi không? Tôi trả gấp đôi!
Cô gái kia nói.
Giang Tả không quan tâm, trực tiếp xoay người đi.
Đã là một phần cuối, hắn có thể bán sao?
- Này, anh chờ chút, tôi trả gấp ba, thuốc đó rất đắt, gấp ba là rất nhiều tiền a. Anh có thể đi xem các tiệm thuốc khác, may mắn là có thể tìm được. Tôi cần gấp về cứu mạng người.
Giang Tả cũng không quay đầu, như lời cô gái nói, thuốc này rất hiếm?
Như vậy càng không thể bán, nếu đối phương có tiền như vậy, tự đi thử vận may đi!
Đối phương cần cứu mạng, hắn cần nâng tu vi, không có tu vi mà muốn hoạt động ở Nhị bộ, đó là đang tìm chết!
- Đứng lại, anh có biết tôi là ai không?
-------------
Buổi trưa tháng tám, trời nắng chang chang.
Trong phòng làm việc tòa nhà Thiên Hòa.
Giang Tả ngồi trước bàn làm việc, mờ mịt nhìn khung cảnh xung quanh, thậm chí có chút không nghĩ nổi.
Chẳng qua, chỉ trong chốc lát, trong đầu hắn hiện lên vô số nghi vấn, ví như đây là đâu? Nơi này là nơi nào? Tại sao lại quen mắt như vậy?
Không phải là hắn đang tìm chết sao? Thực chẳng lẽ là chết thật rồi?
Sau đó Giang Tả bắt đầu lục lại trí nhớ, rốt cục tìm được ký ức quen thuộc về cảnh này.
Tiếp đó, Giang Tả liền nhìn sang góc dưới phải màn hình, năm 2020.
Hiện tại, Giang Tả đã chắn chắn, hắn sống lại, trở lại lúc hắn mới đi làm.
Xem ra trong vụ cuối kia, hắn đã thực sự đem bản thân đùa tới chết.
Thân là Tuyệt Thế Ma Quân, Giang Tả đã sớm đánh khắp Cửu Thiên Thập Địa không đối thủ, cao thủ tịch mịch ai có thể hiểu.
Nhất là tịch mịch vô số năm, Giang Tả không thể nào nhịn được sự buồn chán, hắn bắt đầu nghiên cứu thế giới này, chẳng may có thu hoạch ngoài ý muốn thì sao?
Mỗi lần nghiên cứu đều là một hồi thử, cũng là một lần tự sát, buồn chán điều khiển bản thân tìm hiểu làm thế nào để chết.
Cho nên, đại khái là hắn đã chết.
Nhưng, hiện tại là sao? Hắn cần làm gì? Hắn sẽ làm gì?
Đi làm? Vậy còn không bằng ra ngoài đi cướp một phen.
Có điều Giang Tả cũng sẽ không đi cướp, hắn còn không rảnh rỗi tới mức đi làm cái việc này, hơn nữa với thân thể suy nhược hiện giờ, đi cướp thì chẳng khác nào chịu chết.
Lúc này, Giang Tả đột nhiên thấy điện thoại rung lên, vừa nhìn thì là số của bộ phận hậu cần công ty gửi tới.
Nội dung trên đó rất đơn giản: Tô Kỳ có việc đột xuất, cần ra ngoài làm việc, thời gian trở lại chưa rõ.
Tô Kỳ, nếu Giang Tả nhớ không nhầm, đây chính là lão bà hắn. Nhắc tới Tô Kỳ, Giang Tả không thể phủ nhận Tô Kỳ là một cô gái tốt, tốt nghiệp một cái là gả cho hắn, hơn nữa còn không yêu cầu bất cứ thứ gì.
Tô Kỳ mà một mỹ nữ, tính tình cũng rất hoạt bát. Cẩn thận nhớ lại, người như vậy mà gả cho hắn hiện tại, hắn quả thực quá may mắn.
Về phần quan hệ giữa hắn và Tô Kỳ, vậy hẳn phải nói tới thời điểm học cấp hai.
Hai người ngồi cùng bàn, từ một câu chuyện cười mà làm thân, từ đó mãi tới nay.
Có điều, cũng không được bao lâu, cả hai đã mâu thuẫn tới mức không thể không ly hôn.
Không phải mâu thuẫn gì quá đáng, mà đơn giản vì công việc, cứ ba năm ngày lại phải đi công tác một lần, dù là ai cũng khó tránh khỏi việc hiểu sai, hơn nữa, lần này ra ngoài, thậm chí còn không cả gọi điện báo lại.
Lúc này, Giang Tả không thể nhịn được nữa.
Lần này khi Tô Kỳ công tác trở về, chính là lúc Giang Tả cùng Tô Kỳ li hôn.
Có điều Giang Tả còn rất hiếu kỳ, không hiểu Tô Kỳ thường xuyên ra ngoài làm gì.
Thực ra, tại thời điểm này của kiếp trước, Giang Tả vẫn chỉ là người bình thường, sau khi ly hôn, gặp cơ duyên mới bắt đầu tu luyện.
Hắn nhớ khi đó mới ly hôn, hắn cũng xin nghỉ ở Thiên Hòa, mà kỳ ngộ cũng bắt đầu từ sau đó.
Nhập Tiên Linh động phủ, tới chiến trường viễn cổ, đi qua Tiên Phủ, lại đoạt Hạo Thiên tháp, nhặt Ngộ Đạo thạch, ăn Ngộ Đạo quả, cuối cùng mới thành Đạo.
Tóm lại, sau khi rời khỏi Thiên Hòa, hắn liền có cảm giác bản thân như đã trải qua một đời, một đời sau đó rất ít tiếp xúc với sinh hoạt nhân gian, dù sao cuộc sống trước đó cũng quá mức bình thường an dật.
Hơn nữa, sau đó hắn cũng không có thời gian trở lại tìm hiểu ngọn ngành, bởi trước khi hắn thành Đạo, hắn vẫn không thể trở về được. Mà sau khi thành Đạo, mọi thứ đã sớm thương hải tang điền, cảnh còn người mất.
Còn chuyện Tô Kỳ sau đó thế nào, có tái giá hay không, hắn cũng không biết, thậm chí Giang Tả còn sớm đã quên đi tồn tại của Tô Kỳ.
Hiện tại nghĩ tới Tô Kỳ, hắn thực sự không có cảm giác gì đặc biệt.
Nhưng đối với việc Tô Kỳ ra ngoài làm việc, hắn vẫn có chút hiếu kỳ.
Trong năm tháng vô tận, thứ duy trì hắn khỏi trầm luân, chỉ có lòng hiếu kỳ với muốn chết!
Vị trí Giang Tả đang làm hiện tại thuộc bộ phận thị trường, cụ thể là gì thì hắn đã sớm quên, đại khái cũng không phải thứ gì tươi đẹp để mà nhớ.
Suy nghĩ một chốc, Giang Tả liền đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, bây giờ đang giờ làm việc, Giang Tả đứng dậy ra ngoài, thực sự khiến người khác kinh ngạc.
Nhưng cũng không ai nói gì, quản lý cũng không lên tiếng.
Bởi Giang Tả đã nộp đơn xin thôi việc, vô dục tắc cương, mà đã muốn nghỉ thì cũng không sợ khuôn phép.
- Nếu như ta nhớ không lầm, ba ngày sau Tô Kỳ sẽ trở lại, mà kỳ ngộ của ta bắt đầu từ ngày thứ tư, từ đó hoàn toàn xa rời thế giới bình thường. Đi hướng đỉnh phong nhân sinh, nhưng những kỳ ngộ kia ta đều đã gặp, đỉnh phong cũng đã đi qua, sao còn phải lặp lại?
Giang Tả đứng trên đỉnh phong, trở thành Ma Quân không phải chuyện ngày một ngày hai, có gì mà hắn không biết không hiểu?
Hắn căn bản không cần kỳ ngộ, bản thân hắn chính là kỳ ngộ lớn nhất thiên hạ này rồi.
Giang Tả đi trên hành lang, hiện hắn đang muốn tìm cô em ở bộ phận hậu cần, cô em này thường xuyên nhắn tin báo việc đi công tác của Tô Kỳ cho hắn, cho nên hẳn là biết Tô Kỳ hiện ở đâu.
Tập đoàn Thiên Hòa có Nhất bộ cùng Nhị bộ, Giang Tả chưa từng tới Nhị bộ, mà cô em hậu cần là thuộc Nhị bộ kia.
Nhất bộ cùng Nhị bộ ngăn bởi một cái hành lang thật dài, Giang Tả đi tới trước hành lang, đột nhiên nở nụ cười.
Kết giới, nơi này có kết giới, mặc dù chỉ là một kết giới bình thường, nhưng dùng để phòng vệ người thường tuyệt không thành vấn đề.
Người thường tới gần kết giới, sẽ đột nhiên sinh ý không muốn đi vào, sau đó từ bỏ nó mà quay về.
- Thú vị, mọi thứ bắt đầu thú vị rồi đây, hóa ra công ty này không đơn giản như bề ngoài.
Đương nhiên, cái loại kết giới thôi miên ám thị sơ đẳng này, chẳng có tác dụng gì với Giang Tả cả.
Coi như hắn hiện là người thường, thì cũng không phải là người thường.
Tùy tiện rèn luyện một chút, lấy một đánh mười cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Lúc đi tới Nhị bộ, Giang Tả mới phát hiện, người trong này không nhiều.
Giang Tả nhìn quanh Nhị bộ, bên trong không có bất luận bóng người nào, chẳng lẽ nay nghỉ phép sao? Hay là đang giờ làm việc nên thế?
- Xong đời, lần này chết chắc rồi, thiết bị cảm giác hỏng rồi, hỏng trong lúc này, đúng là muốn mạng người mà!
- Bớt ồn đi, cậu còn muốn để người khác biết nữa sao? Nếu không phải các cô dùng bừa bãi, thiết bị có thể hỏng sao?
- Mau sửa đi, dù gì cậu cũng là người bộ phận kỹ thuật, muốn sửa cũng không khó chứ?
- Khó, đương nhiên khó. Tôi thuộc bộ phận kỹ thuật, nhưng tôi không biết sửa chữa, tôi làm sáng chế!
- Mấy cậu cũng bớt lời đi, mau nghĩ cách sửa lại, bọn họ vẫn chờ chúng ta gửi tín hiệu, ủy thác thất bại thì không sao, nhưng để chết người là thành chuyện lớn đấy, ai cũng đừng mong sống tốt được.
Giang Tả ở ngoài nghe tiếng ba người nói chuyện, người cuối là nữ.
Nghe được tình huống này, có vẻ như ba người này đang gặp rắc rối.
Giang Tả tìm tới nơi truyền ra tâm thanh, là bộ phận khảo sát thị trường.
Bộ phận khảo sát thị trường rất lớn, nói cho đúng là bên trong chia thành không ít phòng nhỏ, mà thanh âm vừa rồi là truyền ra từ phòng thứ nhất.
Cửa phòng này để mở.
Giang Tả đi tới nhìn vào, bên trong có tổng cộng bốn người, ba nam một nữ, nữ ngồi trên ghế, một người đàn ông đang loay hoay gì đó, hẳn là người của bộ phận kỹ thuật.
Giang Tả thấy bốn người, bốn người cũng nhìn thấy Giang Tả.
Bốn người ngẩn người, tấm thẻ công tác đeo trên cổ Giang Tả, là của Nhất bộ.
Gặp quỷ sao?!
Chương 2 Động tác khiến người ta hít thở không thông
- Mấy người…
Giang Tả mới mở miệng, còn chưa kịp nói gì, một thanh niên trong số ba nam đột nhiên đưa tay về phía Giang Tả:
- Thôi Miên thuật!
Giang Tả đột nhiên thấy mê muội một chút, sau đó liền thanh tỉnh.
Người kia sững sờ, nhặt cái chặn giấy lớn như cục gạch trên bàn xông về phía Giang Tả, thuận miệng hét lớn:
- Tối cường Thôi Miên thuật, Vật Lý thôi miên!
Vùa nói, vừa cầm cái chặn giấy định đập lên đầu Giang Tả.
Giang Tả né người qua một chút, sau đó hoa lệ xoay người, đi tới sau lưng nam thanh niên vừa xông tới kia, tiếp đó chém qua một sống tay.
Phanh, nam thanh niên kia lập tức đổ ập xuống đất, bất tỉnh!
Ba người còn lại hoàn toàn sửng tốt.
Người Nhất bộ tới phá quán? Hơn nữa còn thành công đánh ngã một người, người ngoại bộ lại đánh người nội bộ, như vậy là trái quy định của công ty.
Hơn nữa họ là ai? Người ngoại bộ cũng dám phách lối với nội bộ? Ba người lập tức tiến tới, thầm quyết phải đánh ngã tên nhân viên ngoại bộ này.
- Mấy người không thể nghe tôi nói hết lời sao?
Giang Tả có chút bất đắc dĩ.
Những người này đúng là có thể động thủ liền không nói nhảm, nếu là lúc đánh nhau, hắn sẽ rất thích người như vậy. Nhưng giờ là lúc nói chuyện với nhau, cho nên liền có chút cảm giác bó tay.
Nữ nhân viên kia nắm chặt gậy đánh bóng trên tay:
- Nói đi, nhưng bất luận cậu nói cái gì, đánh người của tôi, tôi tuyệt không dễ bỏ qua.
Đây là một đám lưu manh…
Có điều lời Giang Tả nói sau đó, trực tiếp khiến ba người kinh sợ, chuyện này có thể bỏ qua.
- Tôi vửa ở ngoài, nghe mấy người nói có thiết bị bị hỏng, có lẽ tôi có thể giúp một chút.
Nam thanh niên thuộc bộ kỹ thuật kinh ngạc hỏi:
- Cậu biết sửa?
Giang Tả lắc đầu:
- Không biết!
- Không biết? Đùa chúng tôi sao?
Người cô gái duy nhất trong nhóm lại thấy không thể bỏ qua.
Giang Tả nhìn qua mặt bàn, trên đó có một cái bản đồ 3D giả lập, cộng thêm đây là bộ phận khảo sát thị trường, bộ phận khảo sát này, hẳn là bộ phận Cảm Tri thì đúng hơn, hiện tại, hẳn là đang tìm thứ gì đó.
Giang Tả không biết sửa đồ, nhưng tìm đồ thì hắn lại rất thạo.
Trong lúc cô gái kia khó chịu, âm hưởn bên trong đã dồn dập truyền ra:
- Tiểu Mặc còn chưa xong sao? Bên này chúng tôi đã sắp không kiên trì được nữa rồi, căn bản không thể phản kích được.
Nghe thanh âm này, đám người đều hoảng, bây giờ mới chợt nhớ lại, ủy thác còn chưa xong, tính mệnh một nhóm người còn đang trong tay bọn họ.
Tiêu Tiểu Mặc nhìn về phía Giang Tả, sau đó cắn răng:
- Được, giúp chúng tôi trước, có chuyện gì rồi nói sau.
- Nói trước cho tôi biết, mấy người đang muốn làm gì?
Giang Tả hỏi.
- Tìm Huyết yêu đang ẩn nấp, vốn là ba người chúng tôi hợp sức, là có thể tìm được nó từ xa, nhưng thiết bị cần thiết lại đột nhiên hỏng, không thể nào cảm ứng được Huyết yêu.
Thành viên Trần Ức trong Cảm Tri bộ nhanh chóng giải thích.
Nói ngắn gọn lại, thiết bị hỏng, bọn họ không thể tìm được kẻ địch, thành viên ra ngoài làm ủy thác gặp nguy hiểm.
Giang Tả nhìn bản đồ giả lập trên bàn:
- Đây là phạm vi tìm kiếm sao?
Mặc dù không biết Giang Tả muốn làm gì, nhưng Trần Ức vẫn giải thích:
- Không sai, đây là bản đồ kết nối với thiết bị cảm ứng, dùng để cung cấp tọa độ!
Tiêu Tiểu Mặc thúc giục:
- Đến cùng là cậu có giúp được không?
Giang Tả liếc mắt nhìn qua cô gái này, dung mạo không tệ, nhưng tính khí không ổn, như nữ bạo long vậy.
Loại trừ yếu tố tiền mãn kinh do chưa đủ tuổi, hẳn là tới tháng.
Không để ý tới Tiêu Tiểu Mặc, Giang Tả hỏi:
- Có tiền xu ở đây không?
Đám người ngẩn ra, cuối cùng, nhân viên kỹ thuật kia lấy ra một đồng bạc:
- Cái này được không?
Giang Tả cầm đồng bạc:
- Có thể!
Giang Tả lại cầm đồng bạc, đi tới trước tấm bản đồ, tiện tay ném đồng bạc ra, đồng bạc rơi trên hình ảnh một con sông trên bản đồ.
- Huyết yêu ở vị trí đồng bạc.
Đám người: “…”
Kẻ này tới để vũ nhục chỉ số thông minh của bọn họ sao?
Ca, đùa thì cũng nên có một chút căn cứ được không?
Tiêu Tiểu Mặc phẫn nộ:
- Cậu cho rằng chúng tôi bị ngu sao? Hay là trí tuệ của chúng tôi chưa đủ để hiểu cậu?
Giang Tả cau mày, cô gái này đúng là nóng tính, thực muốn khâu cái miệng này lại.
Lúc này, thanh âm trong thiết bị liên lạc lại yếu ớt truyền ra:
- Tiểu Mặc!
Tiêu Tiểu Mặc tức giận, nhưng tình thế cấp bách, hồn vía lên mây ấn nút, nói:
- Bờ sông nhỏ, tọa độ 198, 123.
Sau đó, đối diện truyền tới tiếng nổ lớn, tiếp đó lại có thanh âm truyền về:
- Không có!
Lần này, ba người còn lại cũng tức giận nhìn Giang Tả, Giang Tả nhàn nhạt cầm đồng bạc lên:
- Đối phương không phải cái bia, chẳng lẽ đứng tại chỗ chờ các anh đánh? Hơn nữa trước khi đám người bên kia công kích, Huyết yêu rõ ràng đã công kích họ một lần, cũng có nghĩa là chúng đã sớm rời vị trí cũ. Vậy mà cô nói bọn họ đánh vị trí đó, sao còn có thể đánh trúng người.
Vừa nói, Giang Tả vừa ném đồng bạc, lần này lại vẫn là vị trí cũ.
Tiêu Tiểu Mặc nhắm mắt:
- Vẫn là vị trí cũ, nhanh!
Lại một tiếng nổ lớn.
Tiếp đó là âm thanh kích động:
- Trúng rồi, được rồi, hắn đã bị thương, nhưng cũng trốn rồi. Tiểu Mặc, còn có thể tìm được không?
Cảm Tri bộ lập tức kinh ngạc nhìn Giang Tả, thực sự trúng?
Không phải đùa sao?
Sao hắn làm được?
Lúc này, Giang Tả lại lần nữa cầm đồng bạc ném lại, ba người Tiêu Tiểu Mặc cũng đưa ánh mắt nhìn tới đồng bạc, chờ vị trí nó rơi xuống.
Phanh một tiếng, đồng bạc hạ xuống, vẫn là vị trí vừa rồi, liên tục ba lần, liệu có phải giả không?
Nhưng Tiêu Tiểu Mặc vẫn nói:
- Vẫn vị trí vừa rồi!
- Trúng, lại trúng, vừa rồi Tân sư thúc còn nói Huyết yêu này không bình thường, nói mấy cậu khó mà tìm được, chúng ta có thể tự vệ cũng là không tệ rồi. Bây giờ Tân sư thúc cũng kinh ngạc tới ngây người, hắn nói Cảm Tri bộ ngọa hổ tàng long nha.
Nghe lời phía đối diện, đám người cùng nhìn về phía Giang Tả, đúng vậy, Nhất bộ ngọa hổ tàng lòng.
Thực sự vượt ngoài tưởng tượng của họ.
Giang Tả không nhìn lại:
- Huyết yêu trọng thương cũng không đơn giản, hắn sẽ phản công đấy, còn đồng bạc hay tiền xu nào nữa không?
Người thuộc bộ phận kỹ thuật lần nữa lấy ra một nắm đồng bạc, Giang Tả cầm năm đồng:
- Đủ rồi, báo tọa độ nhanh một chút, chậm là không đánh tới đâu.
Tiêu Tiểu Mặc gật đầu.
Sau đó, cảnh tượng tiếp theo khiến Tiêu Tiểu Mặc kinh hoàng, Giang Tả căn bản không ném từng đồng, mà là trực tiếp rắc cả năm đồng.
Làm gì đây? Cái này bảo nàng báo tọa độ thế nào?
Lúc này, Giang Tả mới mở miệng nói:
- Tập trung chú ý, đồng bạc sẽ rơi xuống theo thứ tự, đồng nào rơi xuống thì báo đồng đó.
Lúc này, Tiêu Tiểu Mặc cũng cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, phương thức báo tọa độ như này, cô chưa từng thử qua, hơn nữa, ai biết thứ tự đồng bạc rơi xuống thế nào.
Phanh, đồng thứ nhất nằm yên:
- Tọa độ 132,68, nhanh, không được dừng lại.
Phanh, đồng thứ hai rơi xuống.
- Tọa độ 148,45.
Phanh, đồng thứ ba rơi xuống, khoảng cách chỉ cách nhau một giây.
- Chỗ cũ, nhanh.
Đồng thứ tư.
Đồng thứ năm.
Đồng thứ sáu.
Sau đó liền yên tĩnh, tất cả cùng nín thở chờ kết quả.
Đám người Cảm Tri bộ bắt đầu có cảm giác thật điên cuồng.
Họ vậy mà làm như lời Giang Tả nói, tùy tiện nhìn sáu đồng bạc, tùy tiện báo vị trí, như vậy cũng được sao?
Sao có thể a?
Chương 3 Gia nhập nhị bộ
Bất luận bọn họ cảm thấy thế nào, nhưng tọa độ đã báo ra, tất cả cùng đang chờ mong, chờ tin tốt.
Toàn bộ gian phòng như yên tĩnh lại, thậm chí là nghe được cả tiếng hít thở của người nằm trên đất kia.
Sau đó, trong thiết bị truyền tới thanh âm:
- Tiểu Mặc.
Tiêu Tiểu Mặc lập tức giật mình:
- Tôi đây.
- Quá tuyệt, bắt, chúng ta bắt sống được hắn rồi. Cô biết giờ hắn đang làm gì không? Hắn liên tục lẩm bẩm, không thể nào, không thể nào, sao có thể, các người căn bản không thể tìm được tôi. Ha ha, hắn bị chúng ta bắt lại rồi.
Nghe thanh âm truyền tới, đám người trong phòng cùng khiếp sợ, cả đám nhìn Giang Tả như thấy quỷ, không dám tin vào thanh âm trước mắt, nhưng sự thực lại xảy ra đúng như thế.
- Tiểu Mặc, sư thúc nói muốn mời các cô ăn cơm, ông ấy cũng sợ tới không nói thành lời rồi. Ông ấy vốn còn không tin đây, sáu vị trí kia là tôi chủ đạo dẫn mọi người đánh đó, ha ha, lần này tôi lập công lớn rồi. Không đúng, là các cô lập đại công. A thôi, chúng tôi còn phải xử lý nốt, lần này đúng là nhờ các cô, trở về chúng tôi sẽ cảm ơn tiếp. Gặp lại.
Tiêu Tiểu Mặc tắt máy.
Sau đó cả đám cùng nhìn về phía Giang Tả, hết thảy đều quá không bình thường, bọn họ còn chưa thể tỉnh thần lại được.
Câu mà Huyết yêu lẩm bẩm kia, bọn họ cũng đang lẩm nhẩm trong lòng.
Cuối cùng, vẫn là Trần Ức mở miệng nói trước:
- Giang đạo hữu, không biết sư thừa của đạo hữu ở đâu?
Giang Tả không trả lời Trần Ức, mà hỏi:
- Bây giờ mấy cậu có thể nói cho tôi biết, công ty này là chuyện gì không?
Dương Mộc thuộc bộ phận kỹ thuật kinh ngạc:
- Giang đạo hữu không biết?
Giang Tả nhìn Dương Mộc, sau đó lắc nhẹ.
Ba người có chút khó tin, đúng là ngọa hổ tàng long nha, một nhân viên của Nhất bộ, lại là cao thủ khó lường như vậy?
Giang Tả nắm đồng bạc, thầm thở dài, hắn coi thường công ty này, xem ra hắn làm việc ở đây cũng không phải chuyện bình thường.
Về phần chuyện hắn vừa ném tiền tìm Huyết yêu, thực ra cũng không có gì, chỉ là một chút kinh nghiệm cộng với thủ đoạn bói toán mà thôi.
Kiểu bói toán này thích hợp để tìm đồ, kỳ ngộ của hắn cũng đa phần nhờ ném đồng xu mà thu được.
Việc này không quá quan hệ với tu vi của hắn, nó chỉ là ứng dụng huyền học, mà hắn đã luyện thứ này tới tận cùng.
Coi như biến thành người thường, năng lực yếu đi rất nhiều, nhưng tìm Huyết yêu trên bản đồ, không khó.
Mà sáu đồng bạc này, cái này hoàn toàn là kinh nghiệm, không có gì để nói, Huyết yêu thường sẽ làm thế.
Hắn đã thấy việc tương tự rất nhiều, dù sao đám Huyết yêu vẫn luôn ngu xuẩn như vậy.
- Tập đoàn Thiên Hòa chia thành hai bộ phận, hai bộ phận có hai đối tượng quản lý hoàn toàn khác nhau, thậm chí có thể nói là hai công ty hoàn toàn khác nhau.
Nhất bộ là bộ phận bình thường, nghiệp vụ không khác các công ty khác.
Còn Nhị bộ thì khác, người ở đây không phải là người thường, tất cả đều là người tu luyện có tu vi nhất định.
Người Nhị bộ tới từ nhiều nơi khác nhau, môn phái, gia tộc, tán tu…
Mục đích tới đây cũng rất đa dạng, có người muốn kiếm tiền, có người để lịch luyện. Nhưng mục đích chung, đều là làm việc không bình thường.
Tiêu Tiểu Mặc giải thích.
Giang Tả hỏi:
- Người Nhất bộ có biết việc Nhị bộ không?
- Có, nhưng rất ít, một số người Nhất bộ là thân nhân của người trong Nhị bộ. Cũng có một số đại lão thích ở Nhất bộ, nhưng tên đương nhiên thuộc biên chế Nhị bộ.
Tiêu Tiểu Mặc liếc qua Giang Tả, vốn cô cũng nghĩ Giang Tả là loại đại lão như vậy.
Giang Tả không hỏi nhiều nữa, hắn đã hiểu việc Tô Kỳ ra ngoài thường xuyên là để làm gì.
- Tôi muốn gia nhập Nhị bộ, các cô có cách ào không?
Tiêu Tiểu Mặc hiếu kỳ:
- Anh muốn gia nhập bộ phận nào?
Giang Tả nghĩ một chút:
- Bộ phận thị trường đi, người bộ phận này cũng ra ngoài chứ?
- Đúng vậy, bộ phận thị trường giống như những người vừa rồi vậy. Người trong bộ phận thị trường cơ bản là để kiếm tiền, hơn nữa kiếm rất nhanh. Người bộ phận này thường là tán tu, dù sao tu luyện cũng rất tốn tiền nha.
Tu luyện tốn tiền?
Từ lúc Giang Tả bước chân vào thế giới tu luyện, thực sự hắn chưa bao giờ phải dùng đến tiền, một đường lơ đễnh đã đi tới đỉnh phong, thậm chí hắn còn không có khái niệm tiêu tiền trong đầu.
Có điều, đó là việc sau khi hắn thu được kỳ ngộ đầu tiên, còn hiện tại, muốn khôi phục thực lực, quả thực cần phải kiếm tiền làm một số việc.
Xem ra, tới bộ phận thị trường là lựa chọn chính xác.
Lúc này, Trần Ức lại hỏi:
- Vừa rồi hẳn đạo hữu cũng nghe được, có người muốn mời cơm.
Trần Ức còn chưa nói xong, Giang Tả đã từ chối:
- Tôi không có hứng thú, chuyện vừa rồi cũng không cần nói ra ngoài.
- Vậy chúng tôi còn có thể tìm anh không?
Tiêu Tiểu Mặc hỏi.
Giang Tả hỏi:
- Có trả tiền không?
Tiêu Tiểu Mặc sững sờ, lập tức nói:
- Trả!
- Vậy thì xem tâm tình đi.
Sau đó Giang Tả hỏi:
- Cần làm thủ tục chuyển công tác không? Tôi đã gửi đơn thôi việc ở Nhất bộ, theo lý thuyết là ba ngày nữa sẽ nghỉ.
Tiêu Tiểu Mặc lắc đầu:
- Nếu như là bộ phận thị trường, tôi giúp anh viết tên lên danh sách là được.
Sau đó, Tiêu Tiểu Mặc mở máy tính, gõ gõ mấy cái:
- Giang Tả đúng không? Môn phái, đạo hiệu thế nào? Tuổi tác, tình trạng hôn nhân có muốn ghi không?
- Đạo hiệu? Các cô đều dùng đạo hiệu sao?
Thực tế, Giang Tả không có đạo hiệu, chỉ có một danh hiệu Ma Quân.
Danh hiệu đó, là sau khi hắn đánh cho cả thiên hạ đều run, những người kia đặt cho hắn.
Hình như là Diệt Thế Ma Quân gì đó, nghe thôi cũng đã thấy ngốc rồi.
Hắn đương nhiên không công nhận, Diệt Thế còn không bằng Diệt Bá gì gì đó.
- Chỉ có đệ tử Đại môn phái hoặc một số tiền bối mới có đạo hiệu, chúng tôi quá yếu, không dám lấy tên ngoài.
Dương Mộc giải thích.
- Dùng đạo hiệu thì không cần ghi tên phải không?
Giang Tả hỏi.
Tiêu Tiểu Mặc nói:
- Đúng vậy, có điều viết tên lên cũng không thành vấn đề.
- Vậy thì ghi là Phá Hiểu đi, môn phái không, tuổi hai hai, đã kết hôn.
Những tin tức này không có gì phải giấu, về phần đạo hiệu, cũng là để bù đắp tiếc nuối đời trước không có đạo hiệu riêng.
Mà cái đạo hiệu Phá Hiểu này, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ là hắn cảm thấy thú vị mà thôi.
Không bao lâu, Tiêu Tiểu Mặc lại nói:
- Được rồi, thẻ công tác thì có thể tới bộ phận nhân sự nhận. Tài liệu nhân viên cũng sửa rồi, tên anh đã được xóa khỏi Nhất bộ.
- Được rồi, tiếp theo là một số công việc ở Nhị bộ. Ở đây thì không cần điểm danh hàng ngày như Nhất bộ, không đến cũng được. Nhưng nếu muốn làm việc thì phải tới công ty, không tới không được, hơn nữa còn là tới trước được trước. Không tới thì không có việc làm. Vị trí làm việc thì sẽ được phân sau khi nhận thẻ công tác.
Nghe xong mấy thứ này, Giang Tả gật đầu:
- Đại khái hiểu, còn cần chú ý gì không?
Trần Ức lập tức nói:
- Đúng là có, ví như, thêm vào nhóm nhé?
Giang Tả do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu.
Sau đó, hắn được mời gia nhập nhóm Cảm Tri Số Một!
Giang Tả xạm mặt lại, hắn còn tưởng là nhóm của công ty, hay là nhóm nói chuyện phiếm gì đó, cuối cùng lại là nhóm của bộ phận Cảm tri.
Lúc này, Trần Ức giải thích:
- Thực ra tên này là đặt từ mấy ngày đầu, sau này lười sửa lại. Trong nhóm có rất nhiều tiên tử xinh đẹp nha, a quên, anh đã kết hôn rồi. Có điều nhìn cho vui mắt cũng được nha, mấy vị này cũng hay selfie lắm.
Giang Tả không để ý tới Trần Ức, hiện hắn cần đi thử khôi phục tu vi.
------
Chương 4 Một đơn ủy thác
“Trần Ức mời Phá Hiểu gia nhập nhóm!”
- Phá Hiểu? Người mới sao? Là thành viên Cảm Tri bộ?
Một cái tên là Xích Huyết Đồng Tử nhắn tới.
Trần Ức lập tức giải thích:
- Là thành viên bộ phận thị trường, hôm nay mới tới.
Liễu Y Y gửi tới một icon kinh ngạc:
- Mới tới, là thân thích của cậu sao?
Tiêu Tiểu Mặc gửi một tấm ảnh trấn an:
- Đừng nói lung tung, hắn không thích nói chuyện.
Mới chỉ hai câu, Tiêu Tiểu Mặc đã thấy Giang Tả nhíu mày nhìn điện thoại.
Cũng không biết thêm vào nhóm là tốt hay xấu nữa.
- Bộ phận thị trường sao? Hắn có thời gian không? Giờ tôi đang có một ủy thác cần gấp, hắn có muốn nhận không?
Một cái tên Biên Hải Đao Khách gửi tới một icon nhờ cậy.
Sau đó, Phá Hiểu nhắn hai chữ:
- Cụ thể?
Biên Hải Đao Khách:
- Mà một vị đạo hữu ủy thác, nhà hắn có một đầu sủng vật am hiểu ẩn thân, cấp bậc rất cao, bây giờ không tìm được, rất có thể là đã có việc ngoài ý muốn, đang cần người tìm giúp. Có đầu mối ba mươi ngàn, tìm được thì ba trăm ngàn, cộng thêm một viên Nguyệt Lệ châu.
Xích Huyết Đồng Tử gửi tới một icon xấu xa:
- Mấy người đoán tôi nghĩ tới ai?
Liễu Y Y cũng gửi icon cười xấu xa:
- Tôi đoán tôi với cậu cùng nghĩ một người!
Trần Ức: +1
Tiêu Tiểu Mặc: +1
Dương Mộc: +1
Giang Tả không để ý tới sự nhàm chán của mấy người này, hắn vừa thấy ba chữ Nguyệt Lệ châu, lập tức gửi thêm hai chữ:
- Tiếp tục!
Nguyệt Lệ châu, Giang Tả không biết thứ này có ý nghĩa gì với đám người ở đây không, nhưng với hắn mà nói, có giá trị cực lớn.
Đây là thứ hắn cần để tu luyện.
Dưới tình huống bình thường, tư chất của hắn là một số không tròn trĩnh.
Nếu không có kỳ ngộ, muốn tu luyện là chuyện không thể, vốn là hắn còn đang nghĩ thử mấy cách khác, nhưng giờ có Nguyệt Lệ châu, vậy không cần phiền nữa.
Nhận được cách liên lạc với người ra ủy thác kia, Giang Tả nở một nụ cười như có như không.
Xích Huyết Đồng Tử gửi tới một sticker lễ bái:
- Bội phục, nhìn cách nói chuyện, nhìn phát biết đại lão!
Liễu Y Y hỏi:
- Phá Hiểu là đạo hiệu sao?
Dương Mộc trả lời:
- Ừm!
Liễu Y Y gửi một sticker khiếp sợ:
- Tại sao cậu viết, Cảm Tri bộ cùng Kỹ Thuật bộ cùng văn phòng sao?
Một tên Lục Nguyệt Tuyết nhắn tới:
- Hôm nay không thấy tới văn phòng, hẳn là bọn họ đang ở cùng nhau.
Xích Huyết Đồng Tử gửi một sticker hộc máu:
- Không dẫn tôi theo? Tôi mang cái đồng tử thân này mấy chục năm nay rồi nha!
Nhìn tới đây, Giang Tả không để ý tới cái nhóm này nữa, tiện tay ấn tắt thông báo.
Hắn quyết định đi ới nhà người ra ủy thác kia, Nguyệt Lệ châu thích hợp dùng buổi tối, hắn không muốn kéo đến tối thứ hai.
Rời khỏi Nhị bộ, Giang Tả đi tới phòng nhân sự, nhanh chóng lấy được thẻ công tác.
Sau đó Giang Tả liền rời tòa nhà Thiên Hòa, về phần bàn làm việc, trên thẻ công tác có tiêu chí rõ rồi.
Cũng không cần người dẫn đi, bộ phận thị trường ở Nhất bộ hay Nhị bộ cũng đều có thiết kế giống nhau thôi.
…
Đường quê.
Người ra ủy thác kia ở đây.
Giang Tả ấn gọi điện.
- Ai vậy?
- Người nhận ủy thác, anh chuẩn bị Nguyệt Lệ châu chưa? Tôi không hy vọng nghe được câu ngày mai đưa tới!
Giang Tả nhàn nhạt nói.
Đối phương có chút sững lại, đây là người kiêu ngạo nhất mà hắn biết, người nhận ủy thác này là thành viên tập đoàn Thiên Hòa sao?
Bây giờ người của tập đoàn Thiên Hòa đều cuồng vọng như vậy sao?
Giang Tả đột nhiên cảm thấy cách nói chuyện của bản thân sai sai, trong lúc nhất thời, lại dùng giọng điệu lúc trước nói một là một của hắn.
Có điều, hắn cũng không có ý đổi giọng.
Sau đó, người kia lạnh lùng nói:
- Chỉ cần cậu tìm được Tiểu Lê trong hôm nay cho tôi, cậu có thể lập tức nhận thưởng, hy vọng cậu không phải là kẻ chỉ biết mạnh mồn.
- Chuẩn bị Nguyệt Lệ châu đi!
Nói xong, Giang Tả liền tắt máy.
Sau đó hắn đi tới trước một cái sân, đây là chỗ ở của người ra ủy thác, hay còn gọi là cố chủ kia.
Gõ cửa một cái, đã có người mở cửa.
Là một trung niên đại thúc đầy phong độ.
- Phá Hiểu?
Giang Tả gật đầu, hắn không nói nhảm, hỏi thẳng:
- Cho tôi xem ảnh của đầu sủng vật đó.
Người này chính là người vừa nói chuyện điện thoại với Giang Tả, cũng chính là cố chủ kia.
Điểm này, Giang Tả có thể khẳng định.
Vừa tới, đã trực tiếp bắt đầu công việc, phong cách lôi lệ phong hành như thế, Cố Kiếm Sinh lần đầu gặp.
Nếu là những người khác, thế nào cũng phải chế giễu hắn hai câu trước đã.
Hy vọng, đối phương không giả bộ.
Nghĩ như vậy, Cố Kiếm Sinh liền lấy một tấm ảnh cho Giang Tả xem.
Giang Tả liếc qua một cái, lại lách qua người Cố Kiếm Sinh đi vào trong, ngay cả hình cũng không nhìn thêm một cái.
Hành động của Giang Tả khiến Cố Kiếm Sinh kém chút muốn đánh người, người này quá kiêu ngạo, không biết tôn trọng tiền bối a.
Cố Kiếm Sinh đã quyết định, nếu kẻ này chỉ là làm ra vẻ, vậy hôm nay đừng mong đứng mà đi ra ngoài, hắn muốn cho người trẻ tuổi này biết, làm việc ở tập đoàn Thiên Hòa cũng không dễ như vậy đâu.
Kiếm tiền, càng không dễ như thế.
Giang Tả cầm đồng xu mới kiếm được ở một cửa hàng trên đường, hắn đã chọn rấu lâu, đồng này là hắn cảm thấy thuận tay nhất.
Muốn tìm đồ, vậy phải có mục tiêu, hiểu càng rõ, thì tìm càng dễ, biết tên, biết tướng mạo, biết đặc thù, biết càng nhiều càng tốt.
Sủng vật của Cố Kiếm Sinh tên Tiểu Lê, là một con Bạch Sắc Hồ ly, đặc thù: Tam Vĩ Hồ ly.
Có câu, người phân Tam Lục Cửu đẳng, nhưng đây chỉ là người tự phân, không có ý nghĩa quá lớn.
Mà Hồ ly, lại thực phân Tam Lục Cửu đẳng, cái đuôi chính là thứ định tính.
Cửu Vĩ hồ không chỉ là đại diện tu vi, mà còn là đại diện thân phận, là quý tộc, vương giả trong Hồ ly, mạnh hơn các Hồ ly khác.
Mà con Hồ ly này chỉ có ba đuôi, chẳng qua chỉ có linh trí, thêm chút tư chất hơn Hồ ly bình thường.
Tìm được không khó, nhưng thiên phú ẩn náu này lại khá thú vị, Hồ ly bình thường không có thiên phú này, xem ra đầu Hồ ly này từng có kỳ ngộ.
Nếu như kỳ ngộ là một đặc thù, vậy rất dễ tìm, nếu kỳ ngộ là một loại bảo hộ, vậy khó tìm hơn.
Nghĩ tới đây, Giang Tả búng tay hất đồng tiền xu lên.
Là đặc thù hay bảo hộ, tiền xu rơi xuống sẽ rõ.
Cố Kiếm Sinh ở sau nhìn mà sửng sốt, hắn lần đầu nhìn thấy người tập đoàn Thiên Hòa nghiêm túc ném đồng xu như vậy, nếu tìm được, tối nay hắn ăn điện thoại thay cơm.
Có điều, nhìn cách Phá Hiểu tìm Tiểu Lê, hắn biết, bản thân nên đặt một giường bệnh hộ tên gia hỏa tên Phá Hiểu này rồi!
Dám đùa hắn? Nghĩ Cố Kiếm Sinh hắn dễ gạt sao?
Đồng xu bắt đầu rơi xuống, lúc rơi xuống bên cạnh Giang Tả, Giang Tả liền cầm lại đồng xu, khẽ nhếch miệng.
Hắn xoay người nhìn về phía Cố Kiếm Sinh, quan sát từ trên xuống dưới, nói:
- Tìm được!
Cố Kiếm Sinh sững sờ, tìm được? Ở đâu? Đùa hắn sao?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Cố Kiếm Sinh liền trầm xuống, kẻ này tới gọi đòn sao!
Đối với việc Cố Kiếm Sinh đổi sắc, Giang Tả hồn nhiên không biết, tiếp tục nói:
- Lúc đồng xu rơi xuống, chính là lúc đầu Hồ ly kia hiện thân, bắt được hay không tôi không chịu trách nhiệm, anh chuẩn bị chưa?
- Nếu không tìm được cái bóng của Tiểu Lê, cậu sẽ biết hậu quả trêu chọc tôi là như thế nào!
Giang Tả nói:
- Không nên động, bắt đầu.
Sau đó, đồng xu lại bay lên.
Chương 5 Đánh giá một sao, không giải thích
Giang Tả tuyệt đối tự tin tìm được đầu Tam Vĩ hồ kia, đồng xu kia nói cho hắn biết, đầu Hồ ly kia vẫn còn ở đây.
Hơn nữa tìm rất thuận lợi, không có trở ngại gì.
Điều này nói rõ, đầu Hồ ly này không kháng cự lại, quan hệ giữa người và hồ này không bình thường.
Tiền xu bay lên thật cao, sau đó rơi xuống, Giang Tả nhìn đồng xu, Cố Kiếm Sinh cũng nhìn đồng xu.
Sau đó Cố Kiếm Sinh liền thấy đồng xu bay về phía sau hắn, hoặc có thể nói là bay xuống sát sau hắn.
Tiếp đó, đồng xu rơi vào cái gì đó, Cố Kiếm Sinh nhìn lại, phía sau đã thấy Tam Vĩ hồ đang xụ mặt lại.
Nếu không phải Tiểu Lê đang tội nghiệp nhìn hắn, Cố Kiếm Sinh đã có xúc động muốn đập cho đối phương một trận, tìm ngươi nhiều ngày như vậy, ngươi lại chơi trốn tìm với ta?
Còn nấp phía sau hắn, còn dùng cách hắn dạy để ẩn thân.
Có điều, thứ khiến hắn kinh hãi, lại là người trẻ tuổi kia có thể tìm được dễ dàng như thế.
Xem ra, không phải là làm ra vẻ.
Hơn nữa, ném tiền xu liền tìm được Tiểu Lê? Là cao nhân sao?
Lúc này, Giang Tả cầm lại đồng xu của mình, đưa tay:
- Đồ của tôi!
Cố Kiếm Sinh nhướng mày một cái, người này đúng là đủ kiệm lời.
Sau đó liền lấy điện thoại ra, mở App Thiên Hòa, tiếp đó ấn nút đã hoàn thành vào trong ủy thác ban ra.
Đánh giá: ★☆☆☆☆
“Đáng giá 1 sao, không giải thích”
Sau khi làm xong, Cố Kiếm Sinh nhìn sang Giang Tả:
- Tiền chuyển qua Thiên Hòa rồi chuyển cho cậu, Nguyệt Lệ châu thì đi lấy với tôi.
Sau đó Cố Kiếm Sinh ôm theo Tam Vĩ hồ vào trong phòng, vừa rồi bọn họ mới chỉ đứng ở ngoài sân.
Lúc này, Giang Tả cũng nhận được tin nhắn báo nhận tiền.
Tài khoản habank 1310…0406 GD +240,000 đồng lúc 2020-08-24 18:26:01. Số dư 280,233 đồng. Nội dung: Hoàn thành ủy thác!
Nhìn thấy tin nhắn, Giang Tả cũng biết chiết khấu của tập đoàn Thiên Hòa là 20%, cắt thịt đúng là đủ sâu!
Có điều Giang Tả cũng không nói gì, người ta cũng phải sống a.
Đi theo Cố Kiếm Sinh vào trong phòng, Giang Tả liền phát hiện bố trí trong này rất tinh tế, xem ra người này cũng không tệ lắm.
Chí ít mạnh hơn mấy người Tiêu Tiểu Mặc nhiều.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy, ánh mắt Cố Kiếm Sinh này nhìn Hồ ly có gì đó là lạ.
Sau đó Cố Kiếm Sinh lấy một cái hộp gấm, đưa cho Giang Tả:
- Kiểm hàng đi, nhận rồi không thể trả.
Giang Tả mở hộp, Nguyệt Lệ châu là một hạt châu hình giọt nước màu lam.
Màu sắc càng đậm thì phẩm chất càng cao, mà viên Nguyệt Lệ châu này chỉ có một chút lam, không bằng cả màu xanh nhạt.
- Chất lượng kém, hạ phẩm cũng không đạt.
Giang Tả không nói hai lời, cầm Nguyệt Lệ châu rời đi.
Cố Kiếm Sinh khẽ co rút khóe miệng, nếu không phải tính khí không tệ, chắc chắn đã đè tên gia hỏa này xuống đấm một trận.
- Thôi kệ, đám người Thiên Hòa này hòa mà toàn kẻ tính thối. Cái tính này nhất định có ngày bị đánh, lúc đó ta lại ấn like!
Vừa nói, vừa vuốt Tiểu Lê trong ngực, tâm tình trở nên tốt.
…
Rời khỏi nhà Cố Kiếm Sinh, Giang Tả đi tới một tiệm thuốc bắc khá lớn, hắn cần một ít dược liệu, không có dược liệu phụ trợ, chỉ một viên Nguyệt Lệ châu chất lượng kém không tạo được tác dụng.
Hiệu Thuốc Nhân Tâm, cũng là một hiệu thuốc lớn, các loại dược liệu đông y khá đa dạng, thứ Giang Tả cần đều có.
Lúc này, điện thoại Giang Tả lại vang lên, là thông báo của nhóm Cảm Tri số 1.
Hắn đã tắt thông báo của nhóm này, nhưng bây giờ có thông báo, chứng tỏ có người nhắc tới hắn.
Nhấn mở nhóm chat, quả nhiên có người điểm danh.
Liễu Y Y:
- @Phá Hiểu đại lão, anh làm xong rồi?
Một câu không đầu không đuôi.
Sau đó Liễu Y Y lại giải thích:
- Vừa rồi tôi tra bảng ủy thác, phát hiện ủy thác tìm Hồ ly đã hoàn thành.
Xích Huyết Đồng Tử gửi một icon khiếp sợ:
- Sao có thể, nhanh vậy sao? Con Hồ ly kia ngoan vậy sao?
Biên Hải Đao Khách cũng ló đầu:
- Dễ như vậy sao? Tôi còn cảm thấy nó tương đối khó giải quyết đây!
Liễu Y Y:
- Thứ tôi kinh ngạc, không phải là hoàn thành nhanh như vậy, để tôi gửi ảnh chụp màn hình.
Sau đó Liễu Y Y gửi một tấm ảnh chụp phần đánh giá, một sao, cộng thêm một cái cảm nhận: “Đáng giá 1 sao, không giải thích.”
Cảm đám cùng yên lặng.
Lục Nguyệt Tuyết:
- Phá Hiểu đại lão, sao ngài làm được?
Xích Huyết Đồng Tử, Biên Hải Đao Khách, Dương Mộc:
- Cùng câu hỏi!
- Cùng câu hỏi!
- Cùng câu hỏi!
Giang Tả kinh ngạc, còn có đánh giá sao, xem ở đâu vậy?
Phá Hiểu:
- Xem cái này ở đâu?
Trần Ức lập tức gửi tin:
- Trên chplay có App Thiên Hòa, tài khoản là số nhân viên trên thẻ công tác, mật khẩu sẽ gửi trực tiếp vào số điện thoại, sau đó sửa sau.
Giang Tả tìm trên Chplay, quả nhiên tìm thấy ứng dụng Thiên Hòa.
Rất nhanh hắn đã đăng nhập thành công.
Đạo hiệu: Phá Hiểu
Trạng thái: Đang nhàn rỗi
Tu vi: Không rõ
Số ủy thác hoàn thành: 01
Tỷ lệ thành công: 100%
Đánh giá: ★☆☆☆☆
Các nhận xét:
Ẩn danh: ★☆☆☆☆ “Đáng giá một sao, không giải thích.”
Thấy đánh giá này, Giang Tả khẽ cười, thứ này đúng là thú vị.
Đáng tiếc chỉ là số liệu vô dụng.
Chờ hắn nhìn lại nhóm chat, hắn rốt cục hiểu vì sao đám người này hỏi vì sao làm nhanh vậy.
Không phải vì hắn lợi hại, mà mọi người đều biết cố chủ là Cố Kiếm Sinh, mà Cố Kiếm Sinh nổi tiếng tốt tính, có thể đánh giá một sao đúng là hiếm, thêm một câu không giải thích kia, vậy càng thêm hiếm.
Giang Tả không có nhu cầu giải thích, có điều vẫn đáp:
- Tự do phóng khoáng, không giải thích!
Trong nháy mắt, cả nhóm bùng nổ, người người gửi sticker quỳ lạy đại lão.
Giang Tả toét miệng cười, thế giới này đúng là thú vị.
Không phí công trả lời.
Lúc này Giang Tả đã nhận được thuốc, rời khỏi hiệu thuốc.
Chẳng qua lúc mới ra, đã thấy một thân ảnh trực tiếp vọt về phía hắn, Giang Tả cau mày, lui hai bước tránh qua một bên.
Mới tránh khỏi người này đụng tới.
Giang Tả định thần nhìn lại, người tới là nữ
Là một thiếu nữ, tóc thắt hai bím, gương mặt ưa nhìn, có điều có chút cá tính.
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi vội tới lấy thuốc. Thật xin lỗi.
Vừa nói, cô gái kia còn không đợi Giang Tả trả lời, đã vọt vào trong tiệm.
Giang Tả lắc đầu một cái, cũng không định so đo với một cô gái.
Chẳng qua hắn vừa đi hai bước, đã bị gọi lại:
- Chờ chút, người đang ở cửa, anh chờ một chút.
Giang Tả xoay người, phát hiện người gọi chính là thiếu nữ vừa rồi.
- Có chuyện?
- A, có một loại thuốc chỉ còn một phần cuối cùng, vừa hay bị anh mua mất, anh có thể bán lại cho tôi không? Tôi trả gấp đôi!
Cô gái kia nói.
Giang Tả không quan tâm, trực tiếp xoay người đi.
Đã là một phần cuối, hắn có thể bán sao?
- Này, anh chờ chút, tôi trả gấp ba, thuốc đó rất đắt, gấp ba là rất nhiều tiền a. Anh có thể đi xem các tiệm thuốc khác, may mắn là có thể tìm được. Tôi cần gấp về cứu mạng người.
Giang Tả cũng không quay đầu, như lời cô gái nói, thuốc này rất hiếm?
Như vậy càng không thể bán, nếu đối phương có tiền như vậy, tự đi thử vận may đi!
Đối phương cần cứu mạng, hắn cần nâng tu vi, không có tu vi mà muốn hoạt động ở Nhị bộ, đó là đang tìm chết!
- Đứng lại, anh có biết tôi là ai không?
-------------