Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy - Chương 662: Hết muốn ăn
Sở Từ nhìn dáng vẻ keo kiệt của Tần Trường Tố không khỏi mỉm cười. Dù sao cô cũng là người tính sổ sạch ở Phúc Duyên Đài hơn hai năm, nhắc đến tiền đôi mắt đều xanh.
“Em hứa với chị, tiêu 400.000 này đáng giá.” Sở Từ cười nói.
“Em nói như vậy là sao? Nhiều phòng như vậy, nhưng chúng ta chỉ có bốn người. Làm sao dùng hết?”
Tần Trường Tố vẫn khó hiểu như cũ.
“Em mua căn nhà này cách nơi ở của quan chức và gia đình quyền quý trước kia một con đường. Nhưng em không có khả năng mua nổi những dinh thự đó, nên bỏ qua. Nhưng chỗ này thực sự rất đáng giá. Hoàn cảnh xung quanh nó đầu tiên rất tốt, tiện ích xung quanh cũng rất đầy đủ hết, thuộc về nội thành thủ đô, tương lai có thể phát triển gần đây. Chị họ, mấy năm nay chị đi theo bên người em, lẽ ra cũng có tầm nhìn hơn người khác mới đúng. Bây giờ hộ kinh doanh cá thể ngày càng nhiều, người làm ruộng kiếm tiền ngược lại ít đi. Mà tương lai sẽ có nhiều người đi theo con đường kinh doanh, sớm muộn gì có một ngày thủ đô sẽ tương tự như Cảng Thành. Thậm chí càng tốt hơn. Dù sao thì đây cũng là trung tâm của một quốc gia. Đến lúc đó, em mua nhà ở đây có thể rẻ hơn bây giờ sao?”
Tóm lại, căn nhà này nhất định là bảo đảm giá trị tiền gửi, giống như vàng từ xưa đến giờ đều là thứ tốt.
“Thành thật mà nói, trong tay em không có tiền. Nếu có tiền mua căn to gấp mười lần em cũng sẵn sàng mua.” Sở Từ dửng dưng nói.
Đời trước, bất động sản của nàng không có mấy trăm cũng có mấy chục. Ngoài ra còn có một số cửa hàng và điền trang* do cha mẹ để lại cho nàng. Mặc dù nàng ở biên cảnh cũng có phủ Tướng quân. Phủ Tướng quân kia mặc dù tương đối tồi tàn, nhưng nó rộng lớn gấp mấy lần căn nhà mua hiện tại. Không chỉ có như thế, bên trong đình đài lầu các, không có gì là không có. Nha hoàn, người hầu, hộ vệ cộng lại lên đến 2-300 người. Nhưng chủ nhân chỉ có một mình nàng.
(*Điền trang là vùng đất các vương hầu, công chúa, phò mã chiêu tập dân phiêu tán làm nô tài để khai khẩn ruộng đất hoang.)
Tuy bây giờ mọi thứ không thể so với trước đây. Nhưng tốt xấu cũng không thể quá thê thảm chứ? Trước đây thiếu tiền cũng không sao, nàng cũng có thể ở trong nhà tranh vách đất cỡ lòng bàn tay. Nhưng bây giờ lại không phải bị bất đắc dĩ, vậy tại sao còn muốn ấm ức bản thân?
Tần Trường Tố bị lời nói của nàng làm cho nghẹn họng, lập tức cũng không dám mở miệng, miễn cho Sở Từ dưới lý tưởng hào hùng lại ra ngoài mua căn lớn hơn.
Nhưng khi nghe những gì Sở Từ vừa nói, cô cũng không khỏi hơi do dự. Dù sao Sở Từ làm việc trước nay vẫn luôn ổn thỏa, cũng có tầm nhìn xa. Nếu nàng nói căn nhà đó tốt, vậy nhất định là đúng.
Chỉ tiếc là cô không có nhiều tiền trong tay, cũng không mua nổi căn nhà như Sở Từ. Đương nhiên, cô cũng không muốn so sánh mình với sẽ Sở Từ. Dù sao thứ Sở Từ biết thì cô lại quá ngu dốt. Cô cũng chỉ có thể đi theo bên cạnh giúp đỡ Sở Từ. Bây giờ một tháng còn có thể nhận được tiền lương cao hơn người bình thường đã rất tốt rồi.
Hiện tại, mặc dù bốn người không gọi nhiều đồ ăn. Nhưng ăn cũng ngon miệng. Nhưng lúc nhìn thấy sắp ăn xong lại nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói khó chịu.
“Thật là chán ghét, sớm biết như vậy đã đi phòng riêng ăn, nhìn thấy trẻ con có tướng ăn khó coi như vậy ở bên ngoài thật hết muốn ăn.”
Sở Từ hơi sửng sốt, mới nhận ra đối phương nói trẻ con có tướng ăn khó coi là ám chỉ Hoắc Hạnh Quả.
Hoắc Hạnh Quả dưới sự dạy dỗ của Sở Từ vẫn tương đối ngoan ngoãn. Nhưng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, hơn nữa cũng ham chơi. Cho nên trên mặt dính chút nước đồ ăn, nhìn qua thật không xinh đẹp. Nhưng con bé ngồi ở bên trong, cũng không phát ra nhiều âm thanh. Theo lý mà nói, lẽ ra sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.
Sở Từ cũng không tức giận, nàng cũng nghiêm khắc với Hoắc Hạnh Quả. Về mặc dạy dỗ phép tắc gia đình đều dựa theo những lễ nghi đời trước. Cho nên nàng nghe thấy lời này chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn đối phương một cái, rồi lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi cho Hoắc Hạnh Quả lau miệng
“Em hứa với chị, tiêu 400.000 này đáng giá.” Sở Từ cười nói.
“Em nói như vậy là sao? Nhiều phòng như vậy, nhưng chúng ta chỉ có bốn người. Làm sao dùng hết?”
Tần Trường Tố vẫn khó hiểu như cũ.
“Em mua căn nhà này cách nơi ở của quan chức và gia đình quyền quý trước kia một con đường. Nhưng em không có khả năng mua nổi những dinh thự đó, nên bỏ qua. Nhưng chỗ này thực sự rất đáng giá. Hoàn cảnh xung quanh nó đầu tiên rất tốt, tiện ích xung quanh cũng rất đầy đủ hết, thuộc về nội thành thủ đô, tương lai có thể phát triển gần đây. Chị họ, mấy năm nay chị đi theo bên người em, lẽ ra cũng có tầm nhìn hơn người khác mới đúng. Bây giờ hộ kinh doanh cá thể ngày càng nhiều, người làm ruộng kiếm tiền ngược lại ít đi. Mà tương lai sẽ có nhiều người đi theo con đường kinh doanh, sớm muộn gì có một ngày thủ đô sẽ tương tự như Cảng Thành. Thậm chí càng tốt hơn. Dù sao thì đây cũng là trung tâm của một quốc gia. Đến lúc đó, em mua nhà ở đây có thể rẻ hơn bây giờ sao?”
Tóm lại, căn nhà này nhất định là bảo đảm giá trị tiền gửi, giống như vàng từ xưa đến giờ đều là thứ tốt.
“Thành thật mà nói, trong tay em không có tiền. Nếu có tiền mua căn to gấp mười lần em cũng sẵn sàng mua.” Sở Từ dửng dưng nói.
Đời trước, bất động sản của nàng không có mấy trăm cũng có mấy chục. Ngoài ra còn có một số cửa hàng và điền trang* do cha mẹ để lại cho nàng. Mặc dù nàng ở biên cảnh cũng có phủ Tướng quân. Phủ Tướng quân kia mặc dù tương đối tồi tàn, nhưng nó rộng lớn gấp mấy lần căn nhà mua hiện tại. Không chỉ có như thế, bên trong đình đài lầu các, không có gì là không có. Nha hoàn, người hầu, hộ vệ cộng lại lên đến 2-300 người. Nhưng chủ nhân chỉ có một mình nàng.
(*Điền trang là vùng đất các vương hầu, công chúa, phò mã chiêu tập dân phiêu tán làm nô tài để khai khẩn ruộng đất hoang.)
Tuy bây giờ mọi thứ không thể so với trước đây. Nhưng tốt xấu cũng không thể quá thê thảm chứ? Trước đây thiếu tiền cũng không sao, nàng cũng có thể ở trong nhà tranh vách đất cỡ lòng bàn tay. Nhưng bây giờ lại không phải bị bất đắc dĩ, vậy tại sao còn muốn ấm ức bản thân?
Tần Trường Tố bị lời nói của nàng làm cho nghẹn họng, lập tức cũng không dám mở miệng, miễn cho Sở Từ dưới lý tưởng hào hùng lại ra ngoài mua căn lớn hơn.
Nhưng khi nghe những gì Sở Từ vừa nói, cô cũng không khỏi hơi do dự. Dù sao Sở Từ làm việc trước nay vẫn luôn ổn thỏa, cũng có tầm nhìn xa. Nếu nàng nói căn nhà đó tốt, vậy nhất định là đúng.
Chỉ tiếc là cô không có nhiều tiền trong tay, cũng không mua nổi căn nhà như Sở Từ. Đương nhiên, cô cũng không muốn so sánh mình với sẽ Sở Từ. Dù sao thứ Sở Từ biết thì cô lại quá ngu dốt. Cô cũng chỉ có thể đi theo bên cạnh giúp đỡ Sở Từ. Bây giờ một tháng còn có thể nhận được tiền lương cao hơn người bình thường đã rất tốt rồi.
Hiện tại, mặc dù bốn người không gọi nhiều đồ ăn. Nhưng ăn cũng ngon miệng. Nhưng lúc nhìn thấy sắp ăn xong lại nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói khó chịu.
“Thật là chán ghét, sớm biết như vậy đã đi phòng riêng ăn, nhìn thấy trẻ con có tướng ăn khó coi như vậy ở bên ngoài thật hết muốn ăn.”
Sở Từ hơi sửng sốt, mới nhận ra đối phương nói trẻ con có tướng ăn khó coi là ám chỉ Hoắc Hạnh Quả.
Hoắc Hạnh Quả dưới sự dạy dỗ của Sở Từ vẫn tương đối ngoan ngoãn. Nhưng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, hơn nữa cũng ham chơi. Cho nên trên mặt dính chút nước đồ ăn, nhìn qua thật không xinh đẹp. Nhưng con bé ngồi ở bên trong, cũng không phát ra nhiều âm thanh. Theo lý mà nói, lẽ ra sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.
Sở Từ cũng không tức giận, nàng cũng nghiêm khắc với Hoắc Hạnh Quả. Về mặc dạy dỗ phép tắc gia đình đều dựa theo những lễ nghi đời trước. Cho nên nàng nghe thấy lời này chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn đối phương một cái, rồi lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi cho Hoắc Hạnh Quả lau miệng