Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 57
"Lam chủ, thuộc hạ yểm trợ cho người lên xe!”
"Anh cho rằng bây giờ có thể yểm trợ cho tôi lên xe trước?” Hừ lạnh một tiếng, móc ra khẩu súng lục giắt bên chân, nắm chặt trong tay, hất cằm: “Góc độ của phát đạn mới vừa bắn ra, một là từ hướng tay trái của anh, cách hơn hai trăm năm mươi mét, hai là ở vị trí bên dưới, cách đó bảy mươi mét. Nếu như những gì tôi đoán là đúng, vậy thì lần này ắt hẳn có hai người đến đây giết tôi. Vân Trạch, thay vì anh yểm trợ cho tôi lên xe trước, không bằng anh yểm trợ cho tôi giết người!"
Hiểu ý cô, Vân Trạch gật đầu một cái, nhìn sang phương hướng cô mới vừa nói đến, bất thình lình chui ra từ phía sau xe, không ngừng lia súng về vị trí đó. Qủa nhiên như những gì Lam Duê dự đoán, sau khi anh trốn ra ngoài, trong nháy mắt, mưa đạn không ngừng xối ào ạt từ hai vị trí ấy tới đây.
Ngay tại lúc này!
Chợt giơ tay lên, thần tốc mà chính xác hướng về phía hai vị trí đó nổ hai phát súng, vốn dĩ súng máy còn đang bắn quét liên tục, cũng ngưng lại! Cười lạnh, rất ít người có thể bì được với kỹ thuật bắn súng này, hạng tôm tép cỏn con mà cũng dám mơ tưởng đến việc đối phó với cô, phải chăng là quá xem thường cô rồi!
Đang định cất súng vào, một luồng hơi thở nguy hiểm chợt tiến tới gần, nhanh chóng xoay người, tay mới vừa nâng lên, khẩu súng liền bị một cái chân đạp bay sang một bên!
Mất đi súng, Lam Duê vội vàng thu tay lại, nửa ngồi xoạc chân quét ngang qua, người nọ vốn dĩ đã tiếp cận được gần, bởi vì những động tác liên tục của cô, chỉ có thể bất đắc dĩ ngã về phía sau.
Liếc mắt nhìn khẩu súng cùng với cự ly của cô, cuối cùng Lam Duê quyết định buông tha cho ý tưởng đi nhặt súng. Chậm rãi đứng lên, nhìn kẻ địch đứng cách đó không xa! Phụ nữ? A, không nghĩ đến, người được cử đi đối phó với cô lần này, cũng là phụ nữ! Hơn nữa, nhìn cô ta, hình như tuổi tác cũng chẳng chênh lệch với cô là bao.
Khẽ phủi tuyết bám trên quần áo, thản nhiên cười, nói: “Phương thức gặp mặt của tiểu thư như vậy, khiến tôi cảm thấy có chút mới mẻ!”
"Lam Duê, xem ra là chúng tôi coi thường cô, trong tích tắc mà vẫn có thể né tránh được trận tập kích bất ngờ, hơn nữa còn đoán ra được vị trí bắn tỉa, quả thật không tồi!” Trên gương mặt của người phụ nữ trẻ tuổi thoáng hiện qua một tia tán dương, nhưng sự nôn nóng muốn được so găng vẫn hiển hiện rõ hơn. Thân là một cao thủ võ thuật trong tổ chức, từ động tác phản kích vừa rồi của Lam Duê, cô có thể dễ dàng đoán ra, Lam Duê cũng là một cao thủ thượng thừa. Đã lâu rồi không gặp được đối thủ ngang tài ngang sức khiến cảm giác bị khô cạn đi, lúc này tựa như một kẻ chết khác đi lạc trong sa mạc gặp phải một vũng nước suối mát lành, nổi lên hứng thú điên cuồng.
Mặc dù gương mặt Lam Duê không có chút biểu cảm, thế nhưng lòng cô lại ngập tràn nghi vấn, cô gái này làm gì mà giống như vừa gặp được bảo bối, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô? Nếu không phải xác minh cô ta là phụ nữ thật, thì Lam Duê nghĩ rằng cô ta bị ăn nhầm phải thứ gì rồi cũng nên, một người phụ nữ vô cùng đói khát!
Mặt đối mặt với người phụ nữ tán thưởng mình công khai như vậy, Lam Duê cũng không khách khí: “Cảm ơn quá khen, so với tôi mà nói, thật ra thì cô mới là người đáng khâm phục, có thể ẩn núp được cả hai chúng tôi, năng lực của cô, dĩ nhiên cũng không phải hạng xoàng!”
"Nhưng đáng tiếc thay, hôm nay tôi tới là muốn lấy mạng của cô, bằng không, tôi thật sự rất muốn có một người bạn như vầy!”
Người phụ nữ vừa dứt lời, trực tiếp giương bàn tay không đeo găng tấn công về phía cô.
Lần đầu tiên đụng phải tình huống như thế, cho dù Lam Duê có bình tĩnh thế nào đi nữa, giờ phút này cũng không tránh khỏi có chút sững sờ. Đối mặt với những kẻ giết người, không phải súng thì cũng là dao, phương pháp cực kỳ phong phú. Nhưng hình như người phụ nữ trước mắt đang tính cùng cô so tài một phen, thủ pháp giết người này, hơi có phần đặc biệt!
Nụ cười trên mặt chuyển thành vẻ hưng phấn, hứng thú được khơi lên rồi. Cô cảm thấy khí thế hừng hực, người phụ nữ này, có lẽ......
Cho dù mang giày cao gót, nhưng động tác của Lam Duê vẫn không bị trì trệ, ngược lại vẫn như cũ, nhạy bén vô cùng!
Hai tay bắt chéo đỡ lấy một đòn của cô ta, Lam Duê vừa phòng thủ vừa nheo mắt tìm kiếm chỗ sơ hở. Thân thủ của người phụ nữ này khiến người ta giật mình ngạc nhiên, Lam Duê cảm thấy máu cả người mình cũng đang sôi trào.
Nhìn đúng vào kẽ hở, động tác sắc bén bất ngờ túm lấy tay phải mà cô ta vừa đánh tới mình, nhấc chân quét ngang qua, lại bị người phụ nữ kia linh hoạt né tránh. Cũng trong thời khắc cô ta vừa né được một đòn, chân phải của Lam Duê vốn đang quét ngang, bất thình lình khụy gối đánh thẳng lên, hung hăng thúc vào phần bụng của cô ta. Cảm giác được sức mạnh của người trong tay chợt buông lỏng, lần nữa dồn sức vào hai tay, nhấc bổng người nọ, ném thẳng qua vai!
Lam Duê vốn nghĩ, hàng loạt động tác giáng xuống thế này, cho dù cô ta không ngã đến bán sống bán chết, thì cũng bị thương không nhẹ. Thế nhưng người phụ nữ kia lại mượn đà bị ném đi, trong nháy mắt lộn tại chỗ mấy vòng, một chút thương tích cũng không có. Phát hiện này, khiến toàn thân Lam Duê hăng hái vô cùng.
Vào lúc này, ở vị trí của Vân Trạch không biết từ đâu chui ra mấy kẻ níu chân, mặc dù anh rất muốn chạy đến giúp cô, nhưng bản lĩnh của hai tên này cũng không tồi, nhất thời phải giằng co một phen. Lam Duê chỉ nhìn lướt qua, cũng biết được tình thế bây giờ.
Thật sự trong lòng cô vẫn không ngừng hoài nghi, nếu như muốn giết cô, tại sao lại dùng đến phương pháp này?
Mải suy tư, người phụ nữ kia đã lấn người lên trước, hai chân thon dài mang theo hơi lạnh thấu xương bổ đến. Trong phút chốc khiến cô thất thần, mặc dù Lam Duê đã cố sức ngăn cản, nhưng vẫn bị quét trúng vào bả vai. Một cơn đau nhói từ bả vai truyền thẳng đến dây thần kinh trong não khiến cô không nhịn được mà muốn chửi bậy ra ngoài.
Thái độ vốn dĩ còn hơi chểnh mảng, hiện tại rốt cuộc cũng trở nên nghiêm túc.
Biến phòng thủ thành tấn công, dường như toàn thân Lam Duê vừa được thay máu, nhanh chóng tiếp sát cô ta, vung chân quét ngang. Sau khi màn công kích bằng đùi bị ngăn chặn, cô lại bất ngờ gập khủy tay, hung hăng đánh về phía lồng ngực người kia, thời khắc cô ta đang theo quán tính ngã về phía sau, giơ chân lên lần nữa, dốc sức đạp tới.
"Lam chủ, Vân Vũ đến rồi!”
Lúc này Vân Trạch đã giải quyết xong bên của anh, ngoại trừ mái tóc có hơi hỗn độn, trên người lại không có lấy một chút nhếch nhác nào.
Nâng chân khảy khẩu súng nằm ở một bên, nhảy lên trên, khẩu súng màu bạc xoay ngược mấy vòng trên không, vững vàng rơi vào tay cô.
“Trên thế giới này, có bao nhiêu người muốn giết chết tôi, thế nhưng cách thức đâm đầu vào chỗ chết như cô, là lần đầu tiên tôi nhìn thấy! Cô cho rằng tôi là loại người dựa vào sự bảo vệ của người khác mới có thể sống?” Xoa xoa khẩu súng trong tay, Lam Duê lại nở nụ cười thản nhiên như ban đầu. Giọng điệu có vẻ như đang tám chuyện nhà, cũng không bởi vì bị người ta ám sát mà trở nên mất hứng: “Tôi không thích giết một sát thủ không biết tên, đối với cô, tôi rất hứng thú! Nói đi, tên của cô!”
Người phụ nữ kia cười cười, hình như không hề để tâm đến việc bản thân bị rơi vào trong tay chính con mồi của mình: “Liliane!”
Nghe được tên, Lam Duê cũng không đưa ra bất kỳ động tác nào, chờ sau khi Vân Trạch đến bên cạnh nói thầm gì đó vào tai cô, mới thấy cô giương mắt lên, chậm rãi đến gần cô ta: “Liliane ư, không phải đã chết từ ba năm trước rồi sao? Không nghĩ rằng cô còn sống khỏe re! Chẳng qua, cô có thể trả lời tôi, bây giờ cô đang ra sức phục vụ vì ai? Ai có thể khiến cô từ một thiếu tướng của cục cảnh sát hình sự quốc tế, cam tâm tình nguyện dốc lòng thế này đây!”
Liliane vốn đang tỉnh bơ, nét mặt bỗng nhiên đổi khác, trên thế giới này có rất nhiều người trùng tên trùng họ, cô không ngờ chỉ mới có hai phút sau khi Lam Duê nghe thấy tên, liền nắm rõ được cả thân phận của mình. Mái tóc ngắn màu vàng kim khẽ rũ xuống, từ từ che khuất nửa gương mặt.
Quả nhiên hắn nói không sai, người phụ nữ này thật khó đối phó. Thậm chí đối với người bên cạnh cô ta cũng không thể phớt lờ, ban đầu cô còn chưa tin, nhưng bây giờ thì không thể không tin rồi!
"Trên cái thế giới này, có rất nhiều người trùng tên trùng họ, Lam đương gia cũng không thể đem cái tội danh kẻ phản bội chụp lên trên đầu của tôi!”
Thấy cô ta nghiến chặt răng không thừa nhận, Lam Duê cũng không so đo, vươn tay, nhận lấy chiếc máy tính bảng từ trong tay Vân Trạch, đưa tới trước mặt cô ta: “Vậy cô có thể giải thích cho tôi? Trùng tên trùng họ quả thật có rất nhiều, nhưng mà còn trùng cả dáng vẻ, cô thật sự là người đầu tiên!”
Liliane cũng không giả vờ nữa, đôi mắt to màu xanh lam hung ác nhìn chòng chọc vào cô, cắn răng nghiến lợi nói: "Lam Duê, nếu đã tra ra thân phận của tôi, thế thì trực tiếp giao nộp tôi đi, đừng làm bộ làm tịch ở đây!” Lúc nói chuyện có chút kích động, khiến phần ngực vừa bị đả thương nghiêm trọng nhói lên đau buốt, nhất thời khiến sắc mặt của cô ta tái đi, nhưng vẫn không muốn rên lên thành tiếng.
Nghe vậy, nụ cười nơi khóe miệng của Lam Duê dần dần nhạt đi, ngón tay mảnh khảnh lạnh lẽo nắm lầy cằm của cô ta, tỉ mỉ đưa mắt nhìn một lúc lâu. Lúc đứng lên, khẩu súng lục nhắm ngay vào trán cô ta: “Người đã chết qua một lần, lại đi phơi thây ở đầu đường lần nữa, cô nói, những đồng nghiệp của cô sau khi nhìn thấy, sẽ có phản ứng thế nào?”
"Mặc dù tôi không có thói quen thả hổ về rừng, càng không giữ lại mầm mống gieo họa, nhưng mà lần này tôi lại tuyệt nhiên không muối giết cô! Liliane, hãy cho tôi xem một chút, rốt cuộc cô có bản lĩnh cỡ nào!”
Nhìn cô ta nhắm chặt hai mắt, Lam Duê chợt thu tay lại, không nhìn đến mấy người trên mặt tuyết, đi đến xe ở một bên. Lúc Vân trạch mở cửa xe, vừa muốn đi vào, bỗng nhiên quay đầu lại nói: “Đúng rồi, thay tôi gửi lời thăm hỏi đến người đứng đầu của cô, có chuyện gì công khai trực tiếp, không cần lúc nào cũng lén lén lút lút như vậy, chuyện bẽ mặt, một lần là đủ rồi, không cần lặp đi lặp lại làm gì!”
Liliane ngây ngốc nhìn chiếc xe rời khỏi, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết cũng chẳng nhẹ nhõm là bao, ngược lại càng thêm dồn nén. Lam Duê, người phụ nữ này thật sự là quá đáng sợ. Bắt đầu từ sáu năm trước, cô đã có cảm giác như thế, nhưng không cảm thấy mãnh liệt như hiện giờ. Ngẫm lại cũng đúng, Lam Duê mười bảy tuổi đã có thể ngồi vững lên chiếc ghế tối cao trong giới Hắc đạo ở Mỹ, thủ đoạn cùng với năng lực của cô ta dĩ nhiên không tồi!
Nhớ ban đầu cô còn là một cảnh sát viên non nớt trong cục cảnh sát hình sự quốc tế, lần đầu tiên nhìn thấy Lam Duê, khi đó chắc cô ta cũng mới vừa giữ lấy chức vị chủ nhân nhà họ Lam. Những người tự xưng là nhân viên của bộ quốc phòng muốn gây áp lực cho cô ta, nhưng cuối cùng kết quả là gì? Lam Duê mười bảy tuổi, chỉ có thể là một cô gái nhỏ, nhưng đối với trường hợp này lại chẳng hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn mang đến nhiều lợi ích hơn về cho nhà họ Lam. Ngay cả mấy người ở bộ quốc phòng kia, trước đó còn quả quyết như thế nào, nhưng sau thì sao? Mỗi khi nhắc đến, bọn họ tuyệt đối không dám tìm cô ta nói chuyện!
Trước khi đi, cô có thể cảm nhận được tầm mắt của Lam Duê bất chợt đặt trên người mình, giữa mấy tia sắc nhọn toát lên mùi quỷ dị. Không chờ cô phát hiện ra, tầm mắt kia liền rời khỏi, không ai nhìn thấy!
Ba năm trước đây giả chết, là bởi vì đã mất đi hy vọng đối với hoàn cảnh khi ấy, cũng bởi vì một chút chuyện cá nhân.
Ba năm sau lại gặp nhau lần nữa, cô nghĩ Lam Duê nhất định sẽ không nhớ rõ mình, chỉ là, cô ta vẫn nhớ!
Lam Duê, một trong những người mà người kia muốn tiêu diệt! ‘Hôm nay tôi tới vốn cũng không phải muốn giết cô, chẳng qua chỉ muốn thăm dò thực hư thế thôi, lại chẳng hề phát hiện được gì!’
Trong lúc nhất thời, cô không biết nên trở về khai báo làm sao!
"Lam chủ, giữ lại cô ta có ích lợi gì?"
Thấy anh đang lái xe đằng trước, Lam Duê nhíu mày cởi áo khoác trên người ra, chỉ là, không ngờ mới động nhẹ một cái, trên bả vai liền truyền đến cơn đau buốt như bị chặt đứt.
"Sáu năm trước, anh có nhớ lần đầu tiên tôi tham dự hội nghị với mấy lão ở Bộ Quốc Phòng hay không? Bọn họ cho tôi là một đương gia mới vừa nhậm chức, bất quá cũng chỉ là một con bé trẻ người non dạ mà thôi, muốn chiếm đoạt lợi ích từ tôi. Vào chính lúc ấy, tôi đã nhìn thấy Liliane. Khi đó cô ta chỉ là một cảnh sát viên cỏn con, nhưng ba năm sau lại bò lên được vị trí Thiếu tướng. Căn bản phụ nữ muốn được thăng chức đã là chuyện khó khăn, thế nhưng cô ta lại nhanh chóng đi lên như vậy, anh nói thử xem, có phải Liliane này là một nhân vật đặc biệt hay không?” Vừa nói vừa cởi nút áo trên người ra, kéo cổ áo sơmi của chiếc váy ngắn màu trắng gạo tuột qua khỏi bả vai. Da thịt trắng nõn như tuyết liền lộ ra bên ngoài, thế nhưng trên bả vai liền hiện lên một mảng tím đen, nhìn rất chói mắt: “Giữ lại cô ta, tự nhiên là có thời điểm dùng đến, trước giờ tôi không thích làm chuyện thừa thãi! Liliane, tôi tin, vào thời điểm quan trọng, nhất định là một con cờ tốt!”
Vân Trạch đang lái xe, lơ đãng nhìn lướt về phía sau, mặc dù giọng nói vẫn điềm tĩnh như trước nhưng lại có chút lo lắng: “Lam chủ, người bị thương!”
"Ừ!" Gật đầu một cái: “Lúc đang đối kháng, có chút thất thần, bị đá vào bả vai, cũng không có chuyện gì!”
Nghe cô nói như vậy, anh cũng không tiện nói thêm gì nữa, ước chừng lái xe được mười phút, liền dừng lại trước phố Tàu.
"Lam chủ!” Sau khi Vân Vũ, Vân Lãng lên xe, ngồi đối diện với Lam Duê thưa gửi một tiếng, liền lập tức đổi vị trí với Vân Trạch.
Lam Duê gật đầu một cái, chỉnh đốn lại quần áo trên người, đối với chiếc cổ áo còn để mở, cô cũng không để ý nhiều, nhìn về phía Vân Trạch vừa ngồi vào đối diện với mình, nói: “Dựa vào đầu mối này, anh thử điều tra xem, ba năm nay Liliane đã từng tiếp xúc với ai. Tôi nghĩ, thu hoạch cũng không ít!”
"Dạ!"
Vân Vũ và Vân Lãng nhìn nhau, đối với việc tối nay Lam chủ bị tập kích, mặc dù bọn họ không hỏi, nhưng chuyện gì nên hiểu rõ, bọn họ dĩ nhiên nắm được. Chỉ có điều, rốt cuộc ai lại dám ra tay với Lam chủ ngay trên địa bàn của nhà họ Lam? Dám khiêu chiến ngay trên đất Mỹ này, vậy chỉ có thể đại diện cho, bàn tay hắc ám kia đã vươn móng vuốt đến đây rồi.
Nhưng mà Lam chủ lại không đề cập đến chuyện này, bọn họ cũng không thể qua mặt, chỉ có thể lẳng lặng tự mình điều tra. Nếu như quả thật hắn đã đến đây, vậy thì thật sự có chút phiền toái!
Thời điểm trở lại biệt thự ở Manhattan, trời cũng vừa rạng sáng.
Vốn dĩ cô muốn đi tắm nước ấm rồi ngủ một giấc, nhưng mà đối với người không mời mà đến, gương mặt cô lại thoáng qua một tia bất đắc dĩ. Cô còn cho rằng anh sẽ không để ý đến mình trong một thời gian dài, không ngờ chỉ mới có ba ngày, anh liền bất thình lình xuất hiện.
Tiện tay cởi xuống áo khoác trên người, nhưng mới vừa cử động, cơ thể liền cứng đờ, cô quên mất trên bả vai mới vừa bị người ta đá một cú, bây giờ chỉ cần khẽ động một chút liền đau đớn vô cùng. Vân Trạch đứng bên cạnh thấy vậy, vội vàng tiến lên giúp cô cởi áo khoác ra.
“A, sao anh lại đến đây?” Đang định đưa tay phải ra rót một ly rượu cho mình, rồi lại chậm rãi thụt tay về khi bắt gặp tầm mắt bén nhọn của Lăng Ngạo. Lần này đổi sang tay trái: “Em cho rằng anh đang tức giận, nên sẽ bẵng đi một thời gian mà không màng đến em!”
Thu gọn động tác lơ đãng vừa rồi của cô vào đáy mắt, Lăng Ngạo quét mắt nhìn một vòng lên toàn bộ phía trên tay phải của cô, thản nhiên nói: “Không hoan nghênh?”
Co rụt người một cái, cô cứng nhắc cười cười: “Không có, chỉ là có chút vui mừng!” Điểm mấu chốt là, đến lúc nào không đến, tại sao lại nhằm ngay lúc này! Cô mới vừa bị thương, người này cũng không biết từ đâu xông ra, thật sự muốn hù chết cô sao? Nếu nói vui mừng, kỳ thực là vừa mừng vừa run.
"Thật sao?" Khóe miệng Lăng Ngạo vẽ nên một đường cong, bất chợt đứng lên, tiến đến gần. Thân hình cao lớn che khuất ánh sáng bên trên đỉnh đầu cô, chiếc bóng đen phủ xuống: “Vậy thì cho anh nhìn cái tay này của em xem!”
Nói xong, bất thình lình nâng tay phải của cô lên, rõ ràng cảm giác được người phía dưới cứng đờ!
Nguy hiểm nheo mắt lại, cơn sóng lớn mãnh liệt cuộn trào bên trong con ngươi đen kịt, Lăng Ngạo cắn răng nghiến lợi: "Lam Duê, em lại để mình bị thương!”
"Hức!" Hít vào một hơi, Lam Duê còn có thể bật cười, xem như là không tệ: “Đây chỉ là ngoài ý muốn, thật sự là ngoài ý muốn. Lúc ấy có chút thất thần mà thôi, nếu không…….”
Lời còn chưa nói hết cũng dần dần nuốt ngược vào trong, nhìn sắc mặt của anh ngày càng trở nên khó coi, cô nuốt nước miếng một cái, hình như cô vừa nói cái gì không phải ư, chẳng lẽ đắc tội anh?
Giận quá hóa cười, chợt kéo cô vào trong ngực: “Chỉ hơi thất thần một chút? Em khỏe nhỉ, Lam Duê, em thật sự là quá khỏe rồi! Đụng phải chuyện như vậy, thế nhưng em vẫn chỉ nói với anh là hơi thất thần? Em thật sự muốn chết, phải hay không?”
Đám thuộc hạ bên cạnh bọn họ cũng rất hiểu chuyện, đã rời đi nơi khác, hiện giờ trong phòng khách chỉ còn lại hai người.
Lam Duê phát giác được tình hình hiện tại, mím môi, đành chấp nhận số phận rũ vai xuống: “Em biết rồi, em biết tất cả đều là sai lầm của em, chẳng qua là tình huống khi đó có chút phức tạp, cho nên....... Em hứa không có lần sau nữa! Được không?"
"Lời hứa này, em nói mấy lần rồi hả?" Ai biết người ta căn bản cũng chẳng cảm kích chút nào, lạnh lùng bóc trần lời hứa qua loa cho có lệ của cô. Răng trên răng dưới đụng vào nhau, suýt chút nữa cắn luôn đầu lưỡi, người đàn ông khôn khéo.
Thấy cô không nói tiếng nào, Lăng Ngạo thở dài, giọng nói thoáng dịu đi đôi chút: "Lam Duê, em phải biết bây giờ em không còn một thân một mình nữa, em là vợ của anh. Chồng không bao giờ muốn để cho vợ mình đi mạo hiểm, hiện giờ tình cảnh hai ta khác biệt, cho nên anh không tiện nhúng tay vào chuyện của em. Tuy nhiên, em nên chú ý nhiều hơn đến an toàn của bản thân mình!”
"Em biết rõ rồi! Lần này hứa thật, tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa! Em cam đoan, không bao giờ để cho mình bị thương!"
Cô biết anh thật sự không muốn thấy mình bị thương, người lúc nào cũng lạnh lùng như anh mà có thể tuôn ra một tràng như vậy, hoàn toàn nói lên được sự quan tâm của anh dành cho cô. Dù cho lời nói có hơi khó nghe một chút, thế nhưng, đôi khi so với những lời ngon tiếng ngọt bên tai còn chân thật hơn hẳn.
"Nghỉ ngơi sao?" Cởi nút áo trên người cô ra, khẽ vuốt ve bả vai bị tím đen, sóng lớn mới vừa lặn xuống, sau khi tận mắt nhìn thấy được vết thương, lại cuộn trào lên lần nữa. Bên trong con ngươi đen nhánh lóe lên một tia chết chóc tàn độc.
Nhận thấy được nỗi lòng của anh, Lam Duê kéo tay anh đến cầu thang xoắn đi lên lầu hai, vào thư phòng.
"Vốn muốn đi ngủ, nhưng mà bây giờ ngược lại không thấy buồn ngủ nữa! Anh đã đến, vừa đúng lúc muốn nói với anh một số chuyện mà trong khoảng thời gian này nhà họ Lam gặp phải!” Nói xong, cô mở máy tính bên cạnh ra, đôi tay chạy thoăn thoắt trên bàn phím: “Anh xem, đây là hơn hai tháng qua, nhà họ Lam gặp phải đủ thứ chuyện. Từ buôn bán vũ khí cho đến tập đoàn Lam thị, kẻ đứng đằng sau, đang tính toán muốn nuốt trọn cả nhà họ Lam!”
"Ban đầu em giao Vân Trạch đi điều ra chuyện này một chút, thế nhưng lần nào cũng chỉ nắm được chút đầu mối, rồi lại chợt biến mất. Em đang nghĩ, có phải bàn tay kia muốn thâu tóm cả hai nhà Lam, Lăng trong Ngũ Đại thế lực hay không? Nhưng mà đến tận bây giờ, bọn họ chỉ nhắm vào nhà họ Lam, điều này khiến em đắn đo, có phải mình đã đoán sai rồi! Hoặc giả, nhà họ Lam đã đắc tội với kẻ nào cao tay lắm, bây giờ hắn bắt đầu phản kích!"
Lăng Ngạo liếc nhìn, anh cũng không điều tra được gì nhiều, chỉ có một chút tư liệu mật mà bây giờ mới được tận mắt nhìn thấy. Nhưng mà chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ biết cũng có lợi ích gì!
"Hiện giờ nhà họ Lăng cũng không bị bất kỳ ai nhắm vào, nếu như bọn họ lựa chọn nhà họ Lam làm mục tiêu để bắt đầu, thế thì vào lúc này, hẳn là không có đủ năng lực để đối phó nhà họ Lăng.” Dừng một chút: “Hôm nay ai tập kích em?”
"Liliane, cô ta đã từng là Thiếu tướng của Cục Cảnh Sát Hình Sự Quốc Tế, nhưng mà ba năm về trước lại giả chết rồi biến mất! Nếu như không phải hôm nay tận mắt thấy được, em cũng không ngờ cô ta vẫn còn sống. Chỉ là, em không nhớ rõ mình đắc tội với cô ta ở đâu. Ngẫm lại thì có lẽ là thế lực phía sau rồi, thế nhưng em vẫn không hiểu, nguyên nhân cuối cùng là gì, mà lại khiến cho cô ta vứt bỏ thành quả suốt ba năm phấn đấu, rời khỏi nơi đó! Sự kiện hôm nay, mặc dù quả thật trước đó có súng bắn tỉa nhằm vào em, nhưng em nghĩ cô ta không phải muốn giết em thật. Cô ta mang đến cho em một cảm giác, ngược lại…..ngược lại giống như là đang thăm dò thực hư ở em. Dạo gần đây tài liệu mật của tập đoàn Lam thị bị rò rỉ ra ngoài, mặc dù bọn em đã có đề phòng, nhưng ngay cả một cao thủ máy tính như Vân Trạch cũng không thể lần theo dấu vết. Người như vậy, là lần đầu tiên em gặp phải! Nhất thời thật sự có chút khó giải quyết!”
"Điều tra thử xem, ở Lam thị dạo gần đây tài liệu ấy đã qua tay những ai, nội bộ tập đoàn có cao thủ về phương diện này hay không!”
“Em đã điều tra!” Lam Duê nâng cằm lên, hàng mi dài cong vút kẽ run rẩy, bất chợt vỗ tay thành tiếng: “Đúng rồi, lần trước ở chỗ lão già William em có mượn được một vật, anh nhìn thử xem! Vân Trạch đã cố gắng giải mã một thời gian rồi mà vẫn không ra. Nói như vậy, em không có cánh nào nhìn thấy thứ bên trong rồi!”
Nói xong liền nhấn nút điện thoại bên trong phòng, chưa đến một phút, Vân Trạch đã mang đồ đến.
"Con chip?” Kinh ngạc nhìn cô, thì ra cô nói đồ vật chính là cái này? “Lấy năng lực của Vân Trạch, đây chỉ là chuyện nhỏ!”
Lam Duê đến gần anh ngồi xuống: "Cũng bởi vì Vân Trạch không giải mã được, nên em mới tìm đến anh. Bằng không, cần gì phải phiền toái như vậy?”
Hai tay nắm chặt lại, Vân Trạch không giải mã được mới tìm anh? Thế nào mà những lời này lọt vào trong tai lại không hề cảm thấy thoải mái?
"Thuộc hạ của em nhiều cao thủ hacker như vậy, chẳng lẽ còn cần anh dạy em?”
Lam Duê không hiểu tại sao mà sắc mặt của anh lại trở nên khó coi đến vậy, hơi mơ hồ. Coi như cô có thông minh cỡ nào đi nữa, cũng không có biện pháp nghĩ ra, chẳng lẽ trong lúc vô tình nhắc đến người đàn ông khác, khiến anh ăn dấm chua rồi hả?
"Chuyện gian lận sau lưng nhà họ Lam, giao cho anh, bây giờ em chỉ cần tập trung ứng phó với chuyện ở Lam thị. Có Lăng Ngạo anh ở đây, ngược lại anh muốn nhìn xem, ai có thể giở trò dưới mi mắt của anh!”
"Vậy sao! Thế cũng được!" Cô tuyệt đối tin tưởng vào năng lực của anh, vừa vặn chuyện mới đây có hơi gấp gáp, đem chút chuyện trên tay chia bớt ra ngoài cũng tốt.
Ngáp một cái, mệt mỏi cả một ngày, hiện giờ cô cảm thấy mình đang kiệt sức. Nghiêng đầu, tựa vào bả vai của anh, cứ như vậy dần dần thiếp đi.
Cả buổi chẳng thấy cô có bất kỳ động tĩnh gì, cho đến khi cảm thấy bờ vai của mình chợt gia tăng sức nặng, anh mới phát hiện ra, cô cứ thế mà ngủ say sưa.
Như vậy cũng có thể ngủ, mấy ngày nay cô thật sự bị xoay đến mệt chết rồi. Đưa ngón tay vén sợi tóc vướng trên má cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng quét qua làn da mềm mại như da con nít, cuối cùng rơi vào bả vai phải bị lớp áo che khuất. Những kẻ làm cô bị thương, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua, người phụ nữ của anh, không phải ai cũng có thể đụng đến. Nếu đã làm cô bị thương, vậy thì chờ trả giá đi!
Nhẹ nhàng ôm lấy người đang tựa vào vai mình, Lăng Ngạo mang cô vào phòng ngủ. Sau khi đắp chăn, ngồi ở phía trước cửa sổ ngắm nhìn cô một lúc lâu, đứng dậy rời khỏi phòng.
"Thủ lĩnh!"
Lăng Ngạo vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Âu Liêm và Ngự Phong đang chờ sẵn, trong tay cầm một chiếc áo khoác ngoài, hình như đang chuẩn bị đi đâu đó.
"Thủ lĩnh, bây giờ đi đâu?"
Khoác áo vào, trong đầu Lăng Ngạo chợt thoáng qua vẻ mặt mệt mỏi của cộ, sắc mặt lạnh tanh: “Đi Italy!”
Nathan Andrew mời, anh vốn không muốn đi, nhưng hắn ta cứ rình rập người phụ nữ của anh, hành động này thật sự khiến Lăng Ngạo rất tức giận. Mặc dù biết rõ Lam Duê chẳng có cảm giác gì với Andrew, nhưng anh không thích có kẻ khác cứ ôm ấp nhớ nhung về cô.
Trong vòng hai tháng này, anh tuyệt đối không cho phép có bất kỳ chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.
*******
Andrew với mái tóc bạch kim quen thuộc ngồi trong một quán cà phê ngoài trời, có vẻ như rất nổi bật, khiến những người chung quanh không kềm được ánh mắt tò mò cùng si mê, cứ mãi hướng về phía người đàn ông ấy. Toàn thân hắn lại phảng phất một thứ gì đó rất thần bí, bất kể là đàn ông hay phụ nữ đều không thể không đặt tầm mắt của mình về phía hắn. Nhưng tiếc thay, có vẻ như thân phận của hắn rất cao quý, trong phạm vi mấy trăm mét chung quanh, không cho phép bất kỳ ai bước chân vào.
Thế nhưng có vài người phụ nữ cuồng si, không nhịn được mà cứ muốn đến gần. Chỉ tiếc là mỗi khi vừa nhấc chân, liền bị mấy người đàn ông mặc vest đen không biết từ nơi nào xuất hiện cản lại. Sau khi thử qua mấy lần, họ đành ngậm ngùi tiếc nuối buông tay, thế rồi lại không nỡ, cứ thập thò lấp ló đằng xa.
Việc Lăng Ngạo xuất hiện, rõ ràng nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của tất cả mọi người. Qủa thật rất bất ngờ!
Andrew thanh lịch bí ẩn, Lăng Ngạo anh tuấn lạnh lùng, hai người đàn ông này đều thuộc vào loại hiếm có khó tìm trên thế giới. Điều này càng khiến cho số đông phụ nữ bất ngờ lên cơn sốt!
Sự xuất hiện của Lăng Ngạo khiến Andrew cuối cùng cũng nở nụ cười: "Trong lúc rối ren mà Lăng thủ lĩnh vẫn còn bớt chút thời gian đến đây, thật sự làm tôi cảm thấy ‘vừa mừng vừa lo’!”
Lạnh lùng nhìn hắn, Lăng Ngạo dựa vào ghế, yên lặng chờ lời nói tiếp theo.
"Tôi nghe nói, hai nhà Lam - Lăng muốn kết thân? Điều này là sự thật?"
"Anh cho rằng, chuyện này cần thiết phải thông báo cho anh biết?”
Gằn giọng cười lạnh, tròng mắt đen nhánh như Ưng của Lăng Ngạo xoáy sâu vào đôi mắt tựa như băng đá của hắn.
Đối với thái độ của anh, Andrew cũng không thèm để ý, cười như không người nhướn đôi coi ngươi màu xanh lục: “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Lăng thũ lĩnh lại cảm thấy hứng thú với Lam Duê. Tôi cho là, anh sẽ không đi thích người phụ nữ có cá tính mạnh như vậy mới phải!”
“Vậy thì anh cho rằng tôi nên thích kiểu phụ nữ như thế nào?” Giọng nói trầm thấp, Lăng Ngạo hỏi ngược lại.
"Mỏng manh, ngoan ngoãn, xinh đẹp, hoặc giả, có thể nói là, trong nhà Lăng thủ lĩnh nuôi dưỡng mấy thứ linh tinh ‘trong ngoài bất nhất’!” Anhdrew bưng tách cà phê đã nguội lên, khẽ nhấp một ngụm: “Cà phê lạnh, thật sự rất đắng! Bất quá, cà phê còn có thể đổi, nhưng mà, không biết sau khi Lăng thủ lĩnh cưới Lam Duê về, ví bằng có những lời khó mà nuốt trôi, đến khi đó, Lăng thủ lĩnh tính đổi cô ấy thế nào đây? Hay là, nhà họ Lăng nhắm được thứ gì đó trong tay cô ấy rồi!”
Andrew cũng không biết, rốt cuộc bản thân hắn đang suy nghĩ điều gì. Chỉ là, thời điểm nghe thấy cô thật sự muốn kết hôn với Lăng Ngạo, trong khoảnh khắc, hắn có loại kích động muốn đích thân giết chết người trước mặt. Hắn không muốn cô kết hôn, nhất là với người đàn ông khác.
Thu hết vẻ mặt của hắn vào đáy mắt, Lăng Ngạo đứng lên, nói: "Hôm nay tôi đến không phải để nghe anh nói nhảm, tôi muốn cái gì, không cần anh chỉ dạy!” Lúc xoay người, cười lạnh, tiếp lời: “Andrew, thay vì anh có thời gian rảnh rỗi ở đây nói nhảm với tôi, chi bằng anh đi củng cố thế lực trong tay mình cho tốt đi. Bằng không, anh cho rằng mình có tư cách gì để nói chuyện với tôi!”
Lời của anh, khiến Andrew ngẩn ra.
Hắn có người ở bên cạnh, anh cũng không phải chẳng có ai ở bên. Cả hai chỉ đang tìm kiếm một thế thăng bằng mà thôi, nếu đánh nhau thật, ngư ông đắc lợi thật sự cũng không phải bọn họ.
Ngẩn người trong nháy mắt, Andrew nhẹ nhàng ném ra một câu: "Lăng Ngạo, tôi tuyệt đối sẽ không để anh có được cô ấy dễ dàng như vậy! Thứ tôi muốn, nếu không có được, tôi sẵn sàng hủy diệt!” Trong từ điển của hắn, thứ hắn đã muốn, trước giờ không có hai chữ “không thể,” nếu như không chiếm được, vậy thì người khác cũng đừng mong hưởng lợi!
Chuyển bước chân, họng súng mang theo sát khí nồng đậm, chỉa thẳng vào đầu hắn: “Xem ra chuyện tối ngày hôm qua là do anh làm rồi!”
Đối với việc mình bị chỉa súng vào đầu, Andrew làm như không thấy, hắn nắm lấy họng súng đen ngòm, dời vào ngay mi tâm, cười đến lạnh lùng, sặc mùi máu tanh: "Nếu như anh nghĩ là tôi, thì nổ súng đi!”
Hai người với hai tác phong khác nhau, nhưng lại cùng là lão đại của những thế lực Hắc đạo bậc nhất. Vì một người phụ nữ cũng ngang tài ngang sức mà lần đầu tiên ở chung một chỗ, còn là lần đầu tiên ‘rút kiếm giương cung’ mà không phải vì địa bàn làm ăn.
Mấy người chung quanh kéo đến xem, nhìn đăm đăm vào khẩu súng chuẩn bị lên nòng, hồi hộp chờ đợi.
Thế mà, Lăng Ngạo lại từ từ buông tay xuống, cất súng: "Andrew, tôi sẽ không giết anh! Nhưng nếu anh dám uy hiếp hay làm khó dễ Lam Duê, khi đó tôi sẽ không dễ dàng buông tay!”
Uy hiếp cô ấy? Tròng mắt xanh lục tựa như rắn độc nhìn chòng chọc về phía bóng lưng của anh, Andrew cười lạnh trong lòng. Hắn đã từng ôm ấp ý tưởng giết chết cô, nhưng mà, bây giờ càng ngày càng xuống tay không được. Mỗi lần lấy được một chút tin tức về cô, hắn đều không nhịn được mà muốn đi gặp mặt ngay tức khắc, thế nhưng bây giờ lại nhận được tin cô sắp kết hôn, quả là châm chọc!
Nếu như uy hiếp thật sự có tác dụng, hắn cũng sẽ không ngại mà thử một phen. Nhưng điều đáng tiếc chính là, một khi Lăng Ngạo còn chưa chết, hắn sẽ không có cách nào để chiếm được cô. Cho nên, Lăng Ngạo cũng không thể trách hắn.
"Đi nói cho bọn họ biết, Gia tộc Andrew đồng ý hợp tác!"
*********
Lam Duê, tôi nói rồi, các người có thể kết hôn, nhưng mà điều kiện tiên quyết là, các người có thể hoàn thành hôn lễ một cách trọn vẹn hay không……”Liliane, hành động lần này, cô có biết sẽ tạo ra hậu quả thế nào không?”
Giọng nói trầm thấp có phần cứng nhắc, bên trong căn phòng mờ tối, lại càng thêm u ám!
Liliane siết chặt hai tay thành nắm đấm, cắn chặt răng không lên tiếng.
"Có vẻ như ba năm nay, cô vẫn không không biết cách tiết chế tính khí của mình, nên biết, bản thân cô muốn đứng ở đây, không ai ép buộc. Nếu như cô không muốn chết, thì đừng làm những chuyện khiến tôi mất hứng, bằng không, cô phải biết hậu quả!”
Trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc Liliane cũng gật đầu: "Dạ, tôi hiểu!"
"Hiểu là tốt rồi! Nhưng hành động lần này của cô đã gây ảnh hưởng đến kế hoạch của tôi, cô đến căn cứ Karst một tháng!"
Chỉ thị này khiến toàn thân Liliane run lên, một nỗi sợ hãi vô hình cùng không cam lòng chạy thẳng từ chân lên não. Gắt gao nghiến chặt hàm răng, đè nén sự ấm ức trong lòng, cúi đầu nói: “Dạ, tôi biết rồi!”
Sau khi đi ra khỏi căn phòng âm u, nghe tiếng cửa chậm rãi đóng lại phía sau, Liliane đột nhiên ngã nhào xuống đất. Chỉ vì chuyện này mà người kia muốn đưa cô đến căn cứ Karst một tháng, là muốn cô chết sao? Nếu như không phải vì để điều tra chuyện kia, cô cũng sẽ không ra nông nỗi như bây giờ!
Hít một hơi thật sâu, Liliane ổn định cảm xúc nhốn nháo trong lòng, hai chân gần như nhũn ra, cố gắng đứng vững trên mặt đất, kiên định đi về phía bên ngoài.
Bất kể như thế nào cô cũng sẽ không ngã xuống, tuyệt đối sẽ không....
Chín giờ đúng, Vân Trạch đứng trước cửa phòng Lam Duê, gõ nhẹ ba cái, thấy người bên trong không có phản ứng, liền tự động đẩy cửa đi vào.
Đem tấm màn trắng như tuyết rũ xuống đất vén sang một bên, ánh mặt trời ấm áp của buổi sớm mùa đông liền ồ ạt kéo vào.
"Ách...... A!" Bị ánh sáng mặt trời chiếu lên trên mặt, người trên giường trở mình, lại ảnh hưởng đến vết thương trên vai, vô thức hít hà một tiếng.
Đặt quần áo đã được chuẩn bị đâu vào đấy bên cạnh cô, tới gần phía trước kiểm tra chỗ cô bị thương ngày hôm qua. Không ngờ mới vừa liếc mắt nhìn liền phát hiện, so với tối hôm qua thì tình hình hiện giờ có vẻ nghiêm trọng hơn, một mảng tím đen thật lớn, làn da tuyết trắng lại càng khiến nó trở nên chói mắt.
"Lam chủ, vết thương trên bả vai của người bị tụ máu nghiêm trọng rồi!”
Một cảm giác mát rượi từ vai phải truyền đến, rốt cuộc cũng đánh thức cô từ trong cơn mê loạn. Vừa quay đầu, chỉ thấy anh đang cầm lọ thuốc bôi lên vai cô. Cơn đau buốt thuyên giảm đi rất nhiều, cô hít thật sâu nói: “Trước đó không cảm thấy gì, không ngờ chỉ mới ngủ có một giấc, ngược lại nghiêm trọng hơn! Xem ra về sau thật sự không thể để xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Thu tay lại, Vân Trạch ngồi dậy, cả người là một bộ vest trắng tinh tươm, đưa lưng về phía ánh sáng, gương mặt với những đường cong anh tuấn, nhìn cực kỳ bắt mắt.
"Tốt rồi, Lam chủ thay quần áo đi! Thuộc hạ chờ ở cửa!”
Lam Duê gật đầu, tựa lưng vào thành giường nhìn anh rời khỏi. Quét mắt sang bên cạnh, dấu vết trên trường rõ ràng chỉ có một mình cô ngủ, chợt thở dài trong lòng, xem ra là tối hôm qua, sau khi Lăng Ngạo chờ cô ngủ rồi mới đi. Nhìn dáng vẻ tối qua là đặc biệt đến nhìn cô một chút mà thôi, nhưng ai biết được, chỉ đến xem qua một chút, ai ngờ lại đụng phải chuyện như vậy, thế cũng đủ để gánh rồi!
Thay quần áo Vân Trạch đã chuẩn bị trước đó, đi chân trần đến trước cửa sổ sát đất bằng thủy tinh trong suốt, nhìn ra bên ngoài.
Tối hôm qua tuyết vẫn còn rơi, thế nhưng hôm nay lại trời quang mây tạnh, trên mặt đất, một chút dấu vết tuyết tan cũng không có.
Vừa mở cửa ra, quả nhiên trông thấy Vân Trạch đang cầm một đôi giày đứng ngay ngưỡng cửa. Thấy cô đi chân trần như vậy, nụ cười trên mặt chợt tắt, quỳ một chân xuống, giúp cô mang đôi giày boots màu trắng cao đến đầu gối vào.
Đã sớm quen với việc được chăm sóc thế này, Lam Duê cũng không nói gì, nét mặt thản nhiên: “Tối hôm qua, Lăng Ngạo đi khi nào?"
"Sau khi Lam chủ ngủ, Lăng thủ lĩnh đưa người vào phòng rồi rời đi!"
Rốt cuộc tối qua cô ngủ thiếp đi từ bao giờ? Cô chỉ nhớ lúc ấy mình đang thảo luận về con chip, sau đó hình như từ từ dựa vào vai anh…….Đúng rồi, con chip! Bên cạnh cô không còn nữa, xem ra là bị Lăng Ngạo mang đi rồi. Cũng không biết anh nói có đúng không, nếu là sự thật, vậy thì bên trong con chip kia rốt cuộc đang cất giấu cái gì?
Sau khi dùng xong bữa sáng, đồng hồ đã điểm mười giờ rưỡi. Cũng đến giờ đi làm rồi!
Mặc vào chiếc áo khoác ngoài hơi dầy màu xanh dương, dài đến đầu gối, ngồi lên xe chờ ở một bên.
***
Đây là lần đầu tiên Lam Duê xuất hiện trước mặt mọi người sau khi đảm nhiệm chức vị Tổng giám đốc Tập đoàn Lam thị.
Khi cô xuất hiện, nghĩ sơ qua cũng đoán được là sẽ dẫn đến một trận xôn xao. Cho dù như vậy, nhưng hai cô tiếp tân ở đại sảnh cũng rất biết chọn thời điểm, đưa tay ngăn lại.
"Xin lỗi, vị tiểu thư này, không biết là cô đến tìm người nào? Có hẹn trước hay không?" Hai cô tiếp tân ở đại sảnh tươi cười rạng rỡ, lễ độ hỏi, mặc dù trong lòng vẫn không ngừng hoài nghi về hai người trước mặt, vả lại khí chất của người phụ nữ mặc áo khoác ngoài màu xanh dương này cũng rất thu hút, tuy nhiên bọn họ biết rõ nhiệm vụ của mình.
Vân Trạch tiến lên một bước, nói: "Xin lỗi, chúng tôi không phải đến tìm người, cũng không có hẹn trước, mà là tới làm!"
Lời của anh khiến mấy nhân viên đi qua đi lại chung quanh cảm thấy khó hiểu, trong khoảng thời gian này không nghe nói đến việc công ty có tuyển thêm người, thế nào mà người này lại mở to mắt chạy đến đây tán dóc rồi hả? Ngay cả cô tiếp tân cũng nghi ngờ: “Tiên sinh, đây là tập đoàn Lam thị, trong khoảng thời gian này, chúng tôi không có nhận được tin tức nào từ bộ phận nhân sự báo có nhân viên mới đến, mời không cần đùa kiểu này! Nếu như các người không có hẹn trước, rất xin lỗi, tôi không thể cho các người đi vào!"
Lam Duê đứng ở sau lưng Vân Trạch, nhếch khóe môi, đây là lần đầu tiên gặp trường hợp ‘không cho khách vào nhà’ đấy, hơn nữa còn có người dám cự tuyệt Vân Trạch, đây cũng là người đầu tiên.
"Tổng giám đốc tiền nhiệm hẳn đã có nói qua, sẽ có người đến tiếp nhận vị trí của ông ấy!” Kịp thời nhắc nhở, Vân Trạch vẫn nở nụ cười ôn hòa như cũ.
Sau khi anh vừa dứt lời, nhịp thở của mấy người chung quanh chợt tăng lên, đừng bảo người đàn ông này chính là người đến kế nhiệm vị trí Tổng giám đốc, còn trẻ như vậy. Quan trọng hơn là, phải đích thân mang theo một thư ký bên mình sao? Hơn nữa, cô thư ký bên cạnh lại ăn mặc rất sang trọng, cả một thân trang phục đắt tiền giá trên trời, người này cũng quá......
Cô tiếp tân ban đầu có vẻ sững sờ, sau đó hơi thu lại nụ cười, nói: “Qủa thật Tổng giám đốc Lam có truyền thông báo như vậy, nhưng tôi thật sự không thể xác định thân phận của anh, cho nên, rất xin lỗi!"
Bị cự tuyệt rồi!
"Ha ha ha! Vân Trạch, không ngờ anh cũng có một ngày bị như thế!" Từ trong ánh mắt của những người đó, Lam Duê rất dễ nhận ra, hình như bọn họ có chút hiểu lầm đối với thân phận của cô và Vân Trạch. Dường như thân phận của cả hai vừa bị tráo đổi cho nhau. Ưu nhã vén vén tóc trên vai, xoay người đi đến khu vực khách chờ ở một bên, nói: "Gọi điện thoại bảo một trong ba người kia, bất luận là chuyện gì, một người phải xuống!”
"Dạ!"
Hàng lọat sự việc xảy ra nối tiếp nhau khiến mấy người chung quanh hơi sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng. Suy đoán cả nửa buổi, thì ra người đàn ông này không phải là chủ nhân, mà người phụ nữ xinh đẹp, thanh lịch phía sau mới là chủ. Hơn nữa, nghe qua giọng nói vừa nãy, mặc dù nhàn nhạt, nhưng lại mang theo một tia khí thế, mà thái độ của người đàn ông kia đối với cô ấy lại rất cung kính, không hề tỏ ra bất mãn.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Vân Trạch liền đứng vào sau lưng cô, cầm chiếc máy tính bảng trong tay khua khua gõ gõ, nhất thời giữa hai người không có một sự trao đổi nào, yên lặng.
Ba phút sau, Lam Duê nhíu mày nhìn người đàn ông thở hổn hển đứng ở trước mặt mình, mái tóc vốn rất gọn gàng, bây giờ đã ngổn ngang không còn hình dáng.
"Không tồi, từ tầng 49 chạy thẳng xuống đây, dùng có ba phút!" Thản nhiên đứng lên, xoay người nhìn Lam Dịch nhếch nhác, cười đắc ý: “Nhưng mà không thể không tán thưởng một câu, mấy anh đào tạo nhân viên của mình không tệ, chí ít biết người không rõ thân phận, không thể cho vào.”
Nói xong, đưa ánh nhìn như có điều ngụ ý về phía cô tiếp tân vẫn ngăn cản bọn họ, đáy mắt tràn đầy nụ cười, khiến người ta không rõ, rốt cuộc là thật lòng khen tặng hay là châm chọc.
Lam Dịch vụng trộm bĩu môi, đây đều là báo ứng cho việc cô đem một đống công chuyện đè lên trên người bọn họ. Bình thường ngày nào cũng ngủ thẳng cẳng đến tận chín giờ rưỡi sáng mới rời giường, thế mà hai ngày nay, ngày nào anh cũng phải dậy từ tám giờ sáng, buổi tối lại phải tăng ca, làm thêm những việc mà đáng nhẽ không nằm trong phạm vi của mình. Anh là người sống về đêm, thế mà vẻ đẹp của mấy người phụ nữ trong ngực cứ ngày ngày bị tước đoạt thế này sao! Ngẫm lại anh đã cảm thấy buồn bực, bất quá thì chờ cô đi thôi, có gì vội đâu!
Nhìn sắc mặt muôn hình muôn vẻ của anh, Lam Dịch đang suy nghĩ gì, cô là người hiểu rõ hơn ai hết, nhẹ nhàng hỏi: "Có phải đang oán trách bên cạnh không có mấy cô xinh đẹp hay không? Oán trách em đem công việc đè lên trên đầu của anh?"
"Đúng vậy!" Mới vừa trả lời xong đã cảm thấy có gì đó không đúng, vừa quay đầu, quả nhiên chỉ thấy gương mặt tinh xảo như gốm sứ của Lam Duê mang theo nụ cười nhạt nhìn mình. Hai giọt mồ hôi lạnh từ trên trán trượt xuống, vội vàng cười ha hả nói: "Không có, làm sao có thể chứ? Cuộc sống thế này thật sự là rất phong phú, rất phong phú!"
"A, thật sao?" Dẫn đầu đi lướt qua anh, đến trước thang máy chuyên dụng, còn Vân Trạch rốt cuộc cũng ngưng động tác trên tay, đi đến bên tai cô nói nhỏ đôi câu. Âm lượng của anh rất nhỏ, ngay cả người đứng sát bên như Lam Dịch cũng nghe không rõ, chỉ có thể suy đoán từ ánh mắt chợt lóe lên mấy tia khát máu của cô, xem ra tin tức này có tính chất bùng nổ rồi đây!
Bước chân đang tiến về phía trước bất ngờ dừng lại, Lam Duê quay đầu nhìn anh: "Hôm nay em không tới, chuyện trên dưới của tập đoàn anh phải chú ý thật tốt, thay em báo cho hai người kia, theo dõi mật thiết những tài liệu mật trong tập đoàn, đề phòng bị lộ ra ngoài!”
"Ai ôi? Em đi đâu? Đích thân anh xuống đón em đó, làm sao em...... Nói đi là đi thế nào, không thăm hỏi một câu, cũng không giải thích lý do, thật sự không chịu trách nhiệm ư!" Mấy lời đầu tiên còn dám nói to trước mặt mọi người, nhưng mà tiếc thay, rõ ràng hai người kia cũng chả thèm quan tâm gì đến anh. Mấy lời sau cùng thì tự mình lầm bầm lầu bầu, khiến mấy người chung quanh tràn ngập tò mò.
"Tổng thanh tra Lam, người mới vừa rồi là ai?" Cô tiếp tân lấy dũng khí hỏi, trong lòng vẫn không ngừng cầu nguyện, ngàn vạn lần không được giống như suy nghĩ của cô nha. Thế nhưng, đại khái là hôm nay Thượng đế đi nghỉ phép, không nghe thấy lời cầu nguyện ấy, Lam Dịch miễn cưỡng phất tay một cái, xác nhận thân phận của Lam Duê: "Tổng giám đốc mới, Lam Duê! Cũng chính là chủ nhân chân chính của nhà họ Lam, về sau cô ấy có làm bất kỳ chuyện gì cũng không được ngăn cản!”
Rõ ràng hôm nay tâm tình của cô không tệ, nếu như gặp phải lúc đang khó chịu, ai dám liều chết ngăn cản trước mặt cô, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Hiện tại anh vẫn đang nghĩ, rốt cuộc chuyện gì lại quan trọng như vậy, còn hơn cả vấn đề ở Lam thị. Nhưng điều đáng tiếc chính là, chuyện nội bộ trong nhà họ Lam, đừng nói là anh, ngay cả ông nội cũng không biết rõ, anh chỉ biết một điều. Tất cả mọi chuyện, có thể giải quyết, Lam Duê sẽ đích thân xử lý, không thể giải quyết, cô vẫn tự lo một mình, chưa bao giờ để người trong nhà phải suy nghĩ một chút nào.
Thật là, có một cô em gái mạnh mẽ như vậy, ngược lại có vẻ mấy người làm anh như bọn họ, trở nên rất vô dụng rồi! Không biết làm nũng, thật sự là không đáng yêu một chút nào đâu!
*********
Lam Duê vẫn luôn cho rằng Lăng Ngạo đã mang con chip đi, nhưng không phải, mà là trước khi đi anh đã để lại cho Vân Trạch. Xem như là gặp vận may, sau một thời gian dài như vậy, con chip cũng được giải mã.
Thế nhưng theo lời Vân Trạch nói vừa nãy, lại nghe thấy được cả tên của cô. Thậm chí bên trong con chip còn có cả dữ liệu về cô, hơn nữa còn có vẻ khá đầy đủ.
Xe chạy tới một vùng ngoại ô của thành phố New York, đây là nơi mà cơ sở nghiên cứu của nhà họ Lam tọa lạc, chiếm một diện tích khổng lồ, nghiên cứu về nhiều phương diện khác nhau, bất kể ngành nghề nào cũng có liên quan đến.
Đi tới tổ phân tích, quả nhiên nhìn thấy một nhóm người vây quanh ở bên trong.
“Đương gia!"
Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, tuổi còn khá trẻ đứng lên, hướng về phía Lam Duê gọi một tiếng.
Lam Duê gật đầu: "Tôi nghe nói con chip đã được giải mã, Yuri, có phát hiện gì đó phải không?" Nói xong liền đi tới bên cạnh anh ta, ngồi xuống.
Yuri gật đầu một cái, gương mặt có chút nặng nề, nói: "Trải qua các quy trình trước đó, phát hiện ra, đây là nghiên cứu về não người. Trong này tồn tại một kho dữ liệu khổng lồ, từ thí nghiệm phỏng đoán trên não bộ, đến số liệu thí nghiệm về não đã tử vong, đầy đủ mọi thứ. Trí nhớ của não người, khống chế, chuyển đổi, những thứ này đều có số liệu để tham khảo, có thể tưởng tượng, nhìn vào toàn bộ số liệu đã thu thập được, nhất định đã làm rất nhiều thí nghiệm nghiên cứu! Nói cách khác...... Rất nhiều người có thể vì vậy mà chết!"
Xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, Lam Duê lẳng lặng nghe lời anh nói, cả căn phòng ngoại trừ tiếng vang của máy móc, cũng chỉ còn lại tiếng nói có phần dồn dập của Yuri.
"Mặc dù trước đó vẫn chưa rõ tại sao lại đi nghiên cứu những thứ này, nhưng sau khi đi sâu phân tích, lúc này mới phát hiện ra, những thí nghiệm trước mặt, chỉ đưa đến một kết quả sau cùng! Mục đích cuối cùng của con chip, chính là để nghiên cứu ra kỹ thuật chuyển đổi não người, hoặc có thể nói, là cải tạo chức năng của não người."
Gõ, gõ, gõ, gập ngón tay gõ xuống mặt bàn, đôi mắt của Lam Duê càng thêm thâm trầm, cuối cùng ngẩng đầu, nói: "Trước đó tôi có nghe nói, trong này có dữ liệu về tôi? Chuyện gì đã xảy ra?"
"A!" Dường như vừa nghĩ đến thứ quan trọng nhất, nét mặt của Yuri lập tức trở nên rất khó coi, ngón tay chuyển động mấy cái trước máy móc trước mặt, mang dữ liệu thấy được trước đó ra ngoài.
"Chính là cái này!"
"Cái này là......" Bất thình lình đứng lên, Lam Duê chấn động nhìn những dữ liệu gần như bao hàm toàn diện. Phía trên kia ghi lại mỗi một chuyện mà cô đã trải qua gần đây, từ những thủ đoạn để đối phó người khác. Điều quan trọng hơn là, bên cạnh có rất nhiều số liệu, cô càng xem càng không hiểu: "Đây là cái gì?"
Sẽ không ai thích tất cả mọi chuyện của mình đều bị bóc trần dưới ánh mắt của kẻ khác. Những chuyện cô đã làm, mặc dù không hề che giấu, nhưng mà mỗi hành vi và việc làm của cô trong sáu năm qua đều được ghi lại đầy đủ, chuyện như vậy là lần đầu. Siết ngón tay lại thật chặt, cảm giác như có một sự uy hiếp vô hình đang tiến tới gần.
"Anh cho rằng bây giờ có thể yểm trợ cho tôi lên xe trước?” Hừ lạnh một tiếng, móc ra khẩu súng lục giắt bên chân, nắm chặt trong tay, hất cằm: “Góc độ của phát đạn mới vừa bắn ra, một là từ hướng tay trái của anh, cách hơn hai trăm năm mươi mét, hai là ở vị trí bên dưới, cách đó bảy mươi mét. Nếu như những gì tôi đoán là đúng, vậy thì lần này ắt hẳn có hai người đến đây giết tôi. Vân Trạch, thay vì anh yểm trợ cho tôi lên xe trước, không bằng anh yểm trợ cho tôi giết người!"
Hiểu ý cô, Vân Trạch gật đầu một cái, nhìn sang phương hướng cô mới vừa nói đến, bất thình lình chui ra từ phía sau xe, không ngừng lia súng về vị trí đó. Qủa nhiên như những gì Lam Duê dự đoán, sau khi anh trốn ra ngoài, trong nháy mắt, mưa đạn không ngừng xối ào ạt từ hai vị trí ấy tới đây.
Ngay tại lúc này!
Chợt giơ tay lên, thần tốc mà chính xác hướng về phía hai vị trí đó nổ hai phát súng, vốn dĩ súng máy còn đang bắn quét liên tục, cũng ngưng lại! Cười lạnh, rất ít người có thể bì được với kỹ thuật bắn súng này, hạng tôm tép cỏn con mà cũng dám mơ tưởng đến việc đối phó với cô, phải chăng là quá xem thường cô rồi!
Đang định cất súng vào, một luồng hơi thở nguy hiểm chợt tiến tới gần, nhanh chóng xoay người, tay mới vừa nâng lên, khẩu súng liền bị một cái chân đạp bay sang một bên!
Mất đi súng, Lam Duê vội vàng thu tay lại, nửa ngồi xoạc chân quét ngang qua, người nọ vốn dĩ đã tiếp cận được gần, bởi vì những động tác liên tục của cô, chỉ có thể bất đắc dĩ ngã về phía sau.
Liếc mắt nhìn khẩu súng cùng với cự ly của cô, cuối cùng Lam Duê quyết định buông tha cho ý tưởng đi nhặt súng. Chậm rãi đứng lên, nhìn kẻ địch đứng cách đó không xa! Phụ nữ? A, không nghĩ đến, người được cử đi đối phó với cô lần này, cũng là phụ nữ! Hơn nữa, nhìn cô ta, hình như tuổi tác cũng chẳng chênh lệch với cô là bao.
Khẽ phủi tuyết bám trên quần áo, thản nhiên cười, nói: “Phương thức gặp mặt của tiểu thư như vậy, khiến tôi cảm thấy có chút mới mẻ!”
"Lam Duê, xem ra là chúng tôi coi thường cô, trong tích tắc mà vẫn có thể né tránh được trận tập kích bất ngờ, hơn nữa còn đoán ra được vị trí bắn tỉa, quả thật không tồi!” Trên gương mặt của người phụ nữ trẻ tuổi thoáng hiện qua một tia tán dương, nhưng sự nôn nóng muốn được so găng vẫn hiển hiện rõ hơn. Thân là một cao thủ võ thuật trong tổ chức, từ động tác phản kích vừa rồi của Lam Duê, cô có thể dễ dàng đoán ra, Lam Duê cũng là một cao thủ thượng thừa. Đã lâu rồi không gặp được đối thủ ngang tài ngang sức khiến cảm giác bị khô cạn đi, lúc này tựa như một kẻ chết khác đi lạc trong sa mạc gặp phải một vũng nước suối mát lành, nổi lên hứng thú điên cuồng.
Mặc dù gương mặt Lam Duê không có chút biểu cảm, thế nhưng lòng cô lại ngập tràn nghi vấn, cô gái này làm gì mà giống như vừa gặp được bảo bối, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô? Nếu không phải xác minh cô ta là phụ nữ thật, thì Lam Duê nghĩ rằng cô ta bị ăn nhầm phải thứ gì rồi cũng nên, một người phụ nữ vô cùng đói khát!
Mặt đối mặt với người phụ nữ tán thưởng mình công khai như vậy, Lam Duê cũng không khách khí: “Cảm ơn quá khen, so với tôi mà nói, thật ra thì cô mới là người đáng khâm phục, có thể ẩn núp được cả hai chúng tôi, năng lực của cô, dĩ nhiên cũng không phải hạng xoàng!”
"Nhưng đáng tiếc thay, hôm nay tôi tới là muốn lấy mạng của cô, bằng không, tôi thật sự rất muốn có một người bạn như vầy!”
Người phụ nữ vừa dứt lời, trực tiếp giương bàn tay không đeo găng tấn công về phía cô.
Lần đầu tiên đụng phải tình huống như thế, cho dù Lam Duê có bình tĩnh thế nào đi nữa, giờ phút này cũng không tránh khỏi có chút sững sờ. Đối mặt với những kẻ giết người, không phải súng thì cũng là dao, phương pháp cực kỳ phong phú. Nhưng hình như người phụ nữ trước mắt đang tính cùng cô so tài một phen, thủ pháp giết người này, hơi có phần đặc biệt!
Nụ cười trên mặt chuyển thành vẻ hưng phấn, hứng thú được khơi lên rồi. Cô cảm thấy khí thế hừng hực, người phụ nữ này, có lẽ......
Cho dù mang giày cao gót, nhưng động tác của Lam Duê vẫn không bị trì trệ, ngược lại vẫn như cũ, nhạy bén vô cùng!
Hai tay bắt chéo đỡ lấy một đòn của cô ta, Lam Duê vừa phòng thủ vừa nheo mắt tìm kiếm chỗ sơ hở. Thân thủ của người phụ nữ này khiến người ta giật mình ngạc nhiên, Lam Duê cảm thấy máu cả người mình cũng đang sôi trào.
Nhìn đúng vào kẽ hở, động tác sắc bén bất ngờ túm lấy tay phải mà cô ta vừa đánh tới mình, nhấc chân quét ngang qua, lại bị người phụ nữ kia linh hoạt né tránh. Cũng trong thời khắc cô ta vừa né được một đòn, chân phải của Lam Duê vốn đang quét ngang, bất thình lình khụy gối đánh thẳng lên, hung hăng thúc vào phần bụng của cô ta. Cảm giác được sức mạnh của người trong tay chợt buông lỏng, lần nữa dồn sức vào hai tay, nhấc bổng người nọ, ném thẳng qua vai!
Lam Duê vốn nghĩ, hàng loạt động tác giáng xuống thế này, cho dù cô ta không ngã đến bán sống bán chết, thì cũng bị thương không nhẹ. Thế nhưng người phụ nữ kia lại mượn đà bị ném đi, trong nháy mắt lộn tại chỗ mấy vòng, một chút thương tích cũng không có. Phát hiện này, khiến toàn thân Lam Duê hăng hái vô cùng.
Vào lúc này, ở vị trí của Vân Trạch không biết từ đâu chui ra mấy kẻ níu chân, mặc dù anh rất muốn chạy đến giúp cô, nhưng bản lĩnh của hai tên này cũng không tồi, nhất thời phải giằng co một phen. Lam Duê chỉ nhìn lướt qua, cũng biết được tình thế bây giờ.
Thật sự trong lòng cô vẫn không ngừng hoài nghi, nếu như muốn giết cô, tại sao lại dùng đến phương pháp này?
Mải suy tư, người phụ nữ kia đã lấn người lên trước, hai chân thon dài mang theo hơi lạnh thấu xương bổ đến. Trong phút chốc khiến cô thất thần, mặc dù Lam Duê đã cố sức ngăn cản, nhưng vẫn bị quét trúng vào bả vai. Một cơn đau nhói từ bả vai truyền thẳng đến dây thần kinh trong não khiến cô không nhịn được mà muốn chửi bậy ra ngoài.
Thái độ vốn dĩ còn hơi chểnh mảng, hiện tại rốt cuộc cũng trở nên nghiêm túc.
Biến phòng thủ thành tấn công, dường như toàn thân Lam Duê vừa được thay máu, nhanh chóng tiếp sát cô ta, vung chân quét ngang. Sau khi màn công kích bằng đùi bị ngăn chặn, cô lại bất ngờ gập khủy tay, hung hăng đánh về phía lồng ngực người kia, thời khắc cô ta đang theo quán tính ngã về phía sau, giơ chân lên lần nữa, dốc sức đạp tới.
"Lam chủ, Vân Vũ đến rồi!”
Lúc này Vân Trạch đã giải quyết xong bên của anh, ngoại trừ mái tóc có hơi hỗn độn, trên người lại không có lấy một chút nhếch nhác nào.
Nâng chân khảy khẩu súng nằm ở một bên, nhảy lên trên, khẩu súng màu bạc xoay ngược mấy vòng trên không, vững vàng rơi vào tay cô.
“Trên thế giới này, có bao nhiêu người muốn giết chết tôi, thế nhưng cách thức đâm đầu vào chỗ chết như cô, là lần đầu tiên tôi nhìn thấy! Cô cho rằng tôi là loại người dựa vào sự bảo vệ của người khác mới có thể sống?” Xoa xoa khẩu súng trong tay, Lam Duê lại nở nụ cười thản nhiên như ban đầu. Giọng điệu có vẻ như đang tám chuyện nhà, cũng không bởi vì bị người ta ám sát mà trở nên mất hứng: “Tôi không thích giết một sát thủ không biết tên, đối với cô, tôi rất hứng thú! Nói đi, tên của cô!”
Người phụ nữ kia cười cười, hình như không hề để tâm đến việc bản thân bị rơi vào trong tay chính con mồi của mình: “Liliane!”
Nghe được tên, Lam Duê cũng không đưa ra bất kỳ động tác nào, chờ sau khi Vân Trạch đến bên cạnh nói thầm gì đó vào tai cô, mới thấy cô giương mắt lên, chậm rãi đến gần cô ta: “Liliane ư, không phải đã chết từ ba năm trước rồi sao? Không nghĩ rằng cô còn sống khỏe re! Chẳng qua, cô có thể trả lời tôi, bây giờ cô đang ra sức phục vụ vì ai? Ai có thể khiến cô từ một thiếu tướng của cục cảnh sát hình sự quốc tế, cam tâm tình nguyện dốc lòng thế này đây!”
Liliane vốn đang tỉnh bơ, nét mặt bỗng nhiên đổi khác, trên thế giới này có rất nhiều người trùng tên trùng họ, cô không ngờ chỉ mới có hai phút sau khi Lam Duê nghe thấy tên, liền nắm rõ được cả thân phận của mình. Mái tóc ngắn màu vàng kim khẽ rũ xuống, từ từ che khuất nửa gương mặt.
Quả nhiên hắn nói không sai, người phụ nữ này thật khó đối phó. Thậm chí đối với người bên cạnh cô ta cũng không thể phớt lờ, ban đầu cô còn chưa tin, nhưng bây giờ thì không thể không tin rồi!
"Trên cái thế giới này, có rất nhiều người trùng tên trùng họ, Lam đương gia cũng không thể đem cái tội danh kẻ phản bội chụp lên trên đầu của tôi!”
Thấy cô ta nghiến chặt răng không thừa nhận, Lam Duê cũng không so đo, vươn tay, nhận lấy chiếc máy tính bảng từ trong tay Vân Trạch, đưa tới trước mặt cô ta: “Vậy cô có thể giải thích cho tôi? Trùng tên trùng họ quả thật có rất nhiều, nhưng mà còn trùng cả dáng vẻ, cô thật sự là người đầu tiên!”
Liliane cũng không giả vờ nữa, đôi mắt to màu xanh lam hung ác nhìn chòng chọc vào cô, cắn răng nghiến lợi nói: "Lam Duê, nếu đã tra ra thân phận của tôi, thế thì trực tiếp giao nộp tôi đi, đừng làm bộ làm tịch ở đây!” Lúc nói chuyện có chút kích động, khiến phần ngực vừa bị đả thương nghiêm trọng nhói lên đau buốt, nhất thời khiến sắc mặt của cô ta tái đi, nhưng vẫn không muốn rên lên thành tiếng.
Nghe vậy, nụ cười nơi khóe miệng của Lam Duê dần dần nhạt đi, ngón tay mảnh khảnh lạnh lẽo nắm lầy cằm của cô ta, tỉ mỉ đưa mắt nhìn một lúc lâu. Lúc đứng lên, khẩu súng lục nhắm ngay vào trán cô ta: “Người đã chết qua một lần, lại đi phơi thây ở đầu đường lần nữa, cô nói, những đồng nghiệp của cô sau khi nhìn thấy, sẽ có phản ứng thế nào?”
"Mặc dù tôi không có thói quen thả hổ về rừng, càng không giữ lại mầm mống gieo họa, nhưng mà lần này tôi lại tuyệt nhiên không muối giết cô! Liliane, hãy cho tôi xem một chút, rốt cuộc cô có bản lĩnh cỡ nào!”
Nhìn cô ta nhắm chặt hai mắt, Lam Duê chợt thu tay lại, không nhìn đến mấy người trên mặt tuyết, đi đến xe ở một bên. Lúc Vân trạch mở cửa xe, vừa muốn đi vào, bỗng nhiên quay đầu lại nói: “Đúng rồi, thay tôi gửi lời thăm hỏi đến người đứng đầu của cô, có chuyện gì công khai trực tiếp, không cần lúc nào cũng lén lén lút lút như vậy, chuyện bẽ mặt, một lần là đủ rồi, không cần lặp đi lặp lại làm gì!”
Liliane ngây ngốc nhìn chiếc xe rời khỏi, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết cũng chẳng nhẹ nhõm là bao, ngược lại càng thêm dồn nén. Lam Duê, người phụ nữ này thật sự là quá đáng sợ. Bắt đầu từ sáu năm trước, cô đã có cảm giác như thế, nhưng không cảm thấy mãnh liệt như hiện giờ. Ngẫm lại cũng đúng, Lam Duê mười bảy tuổi đã có thể ngồi vững lên chiếc ghế tối cao trong giới Hắc đạo ở Mỹ, thủ đoạn cùng với năng lực của cô ta dĩ nhiên không tồi!
Nhớ ban đầu cô còn là một cảnh sát viên non nớt trong cục cảnh sát hình sự quốc tế, lần đầu tiên nhìn thấy Lam Duê, khi đó chắc cô ta cũng mới vừa giữ lấy chức vị chủ nhân nhà họ Lam. Những người tự xưng là nhân viên của bộ quốc phòng muốn gây áp lực cho cô ta, nhưng cuối cùng kết quả là gì? Lam Duê mười bảy tuổi, chỉ có thể là một cô gái nhỏ, nhưng đối với trường hợp này lại chẳng hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn mang đến nhiều lợi ích hơn về cho nhà họ Lam. Ngay cả mấy người ở bộ quốc phòng kia, trước đó còn quả quyết như thế nào, nhưng sau thì sao? Mỗi khi nhắc đến, bọn họ tuyệt đối không dám tìm cô ta nói chuyện!
Trước khi đi, cô có thể cảm nhận được tầm mắt của Lam Duê bất chợt đặt trên người mình, giữa mấy tia sắc nhọn toát lên mùi quỷ dị. Không chờ cô phát hiện ra, tầm mắt kia liền rời khỏi, không ai nhìn thấy!
Ba năm trước đây giả chết, là bởi vì đã mất đi hy vọng đối với hoàn cảnh khi ấy, cũng bởi vì một chút chuyện cá nhân.
Ba năm sau lại gặp nhau lần nữa, cô nghĩ Lam Duê nhất định sẽ không nhớ rõ mình, chỉ là, cô ta vẫn nhớ!
Lam Duê, một trong những người mà người kia muốn tiêu diệt! ‘Hôm nay tôi tới vốn cũng không phải muốn giết cô, chẳng qua chỉ muốn thăm dò thực hư thế thôi, lại chẳng hề phát hiện được gì!’
Trong lúc nhất thời, cô không biết nên trở về khai báo làm sao!
"Lam chủ, giữ lại cô ta có ích lợi gì?"
Thấy anh đang lái xe đằng trước, Lam Duê nhíu mày cởi áo khoác trên người ra, chỉ là, không ngờ mới động nhẹ một cái, trên bả vai liền truyền đến cơn đau buốt như bị chặt đứt.
"Sáu năm trước, anh có nhớ lần đầu tiên tôi tham dự hội nghị với mấy lão ở Bộ Quốc Phòng hay không? Bọn họ cho tôi là một đương gia mới vừa nhậm chức, bất quá cũng chỉ là một con bé trẻ người non dạ mà thôi, muốn chiếm đoạt lợi ích từ tôi. Vào chính lúc ấy, tôi đã nhìn thấy Liliane. Khi đó cô ta chỉ là một cảnh sát viên cỏn con, nhưng ba năm sau lại bò lên được vị trí Thiếu tướng. Căn bản phụ nữ muốn được thăng chức đã là chuyện khó khăn, thế nhưng cô ta lại nhanh chóng đi lên như vậy, anh nói thử xem, có phải Liliane này là một nhân vật đặc biệt hay không?” Vừa nói vừa cởi nút áo trên người ra, kéo cổ áo sơmi của chiếc váy ngắn màu trắng gạo tuột qua khỏi bả vai. Da thịt trắng nõn như tuyết liền lộ ra bên ngoài, thế nhưng trên bả vai liền hiện lên một mảng tím đen, nhìn rất chói mắt: “Giữ lại cô ta, tự nhiên là có thời điểm dùng đến, trước giờ tôi không thích làm chuyện thừa thãi! Liliane, tôi tin, vào thời điểm quan trọng, nhất định là một con cờ tốt!”
Vân Trạch đang lái xe, lơ đãng nhìn lướt về phía sau, mặc dù giọng nói vẫn điềm tĩnh như trước nhưng lại có chút lo lắng: “Lam chủ, người bị thương!”
"Ừ!" Gật đầu một cái: “Lúc đang đối kháng, có chút thất thần, bị đá vào bả vai, cũng không có chuyện gì!”
Nghe cô nói như vậy, anh cũng không tiện nói thêm gì nữa, ước chừng lái xe được mười phút, liền dừng lại trước phố Tàu.
"Lam chủ!” Sau khi Vân Vũ, Vân Lãng lên xe, ngồi đối diện với Lam Duê thưa gửi một tiếng, liền lập tức đổi vị trí với Vân Trạch.
Lam Duê gật đầu một cái, chỉnh đốn lại quần áo trên người, đối với chiếc cổ áo còn để mở, cô cũng không để ý nhiều, nhìn về phía Vân Trạch vừa ngồi vào đối diện với mình, nói: “Dựa vào đầu mối này, anh thử điều tra xem, ba năm nay Liliane đã từng tiếp xúc với ai. Tôi nghĩ, thu hoạch cũng không ít!”
"Dạ!"
Vân Vũ và Vân Lãng nhìn nhau, đối với việc tối nay Lam chủ bị tập kích, mặc dù bọn họ không hỏi, nhưng chuyện gì nên hiểu rõ, bọn họ dĩ nhiên nắm được. Chỉ có điều, rốt cuộc ai lại dám ra tay với Lam chủ ngay trên địa bàn của nhà họ Lam? Dám khiêu chiến ngay trên đất Mỹ này, vậy chỉ có thể đại diện cho, bàn tay hắc ám kia đã vươn móng vuốt đến đây rồi.
Nhưng mà Lam chủ lại không đề cập đến chuyện này, bọn họ cũng không thể qua mặt, chỉ có thể lẳng lặng tự mình điều tra. Nếu như quả thật hắn đã đến đây, vậy thì thật sự có chút phiền toái!
Thời điểm trở lại biệt thự ở Manhattan, trời cũng vừa rạng sáng.
Vốn dĩ cô muốn đi tắm nước ấm rồi ngủ một giấc, nhưng mà đối với người không mời mà đến, gương mặt cô lại thoáng qua một tia bất đắc dĩ. Cô còn cho rằng anh sẽ không để ý đến mình trong một thời gian dài, không ngờ chỉ mới có ba ngày, anh liền bất thình lình xuất hiện.
Tiện tay cởi xuống áo khoác trên người, nhưng mới vừa cử động, cơ thể liền cứng đờ, cô quên mất trên bả vai mới vừa bị người ta đá một cú, bây giờ chỉ cần khẽ động một chút liền đau đớn vô cùng. Vân Trạch đứng bên cạnh thấy vậy, vội vàng tiến lên giúp cô cởi áo khoác ra.
“A, sao anh lại đến đây?” Đang định đưa tay phải ra rót một ly rượu cho mình, rồi lại chậm rãi thụt tay về khi bắt gặp tầm mắt bén nhọn của Lăng Ngạo. Lần này đổi sang tay trái: “Em cho rằng anh đang tức giận, nên sẽ bẵng đi một thời gian mà không màng đến em!”
Thu gọn động tác lơ đãng vừa rồi của cô vào đáy mắt, Lăng Ngạo quét mắt nhìn một vòng lên toàn bộ phía trên tay phải của cô, thản nhiên nói: “Không hoan nghênh?”
Co rụt người một cái, cô cứng nhắc cười cười: “Không có, chỉ là có chút vui mừng!” Điểm mấu chốt là, đến lúc nào không đến, tại sao lại nhằm ngay lúc này! Cô mới vừa bị thương, người này cũng không biết từ đâu xông ra, thật sự muốn hù chết cô sao? Nếu nói vui mừng, kỳ thực là vừa mừng vừa run.
"Thật sao?" Khóe miệng Lăng Ngạo vẽ nên một đường cong, bất chợt đứng lên, tiến đến gần. Thân hình cao lớn che khuất ánh sáng bên trên đỉnh đầu cô, chiếc bóng đen phủ xuống: “Vậy thì cho anh nhìn cái tay này của em xem!”
Nói xong, bất thình lình nâng tay phải của cô lên, rõ ràng cảm giác được người phía dưới cứng đờ!
Nguy hiểm nheo mắt lại, cơn sóng lớn mãnh liệt cuộn trào bên trong con ngươi đen kịt, Lăng Ngạo cắn răng nghiến lợi: "Lam Duê, em lại để mình bị thương!”
"Hức!" Hít vào một hơi, Lam Duê còn có thể bật cười, xem như là không tệ: “Đây chỉ là ngoài ý muốn, thật sự là ngoài ý muốn. Lúc ấy có chút thất thần mà thôi, nếu không…….”
Lời còn chưa nói hết cũng dần dần nuốt ngược vào trong, nhìn sắc mặt của anh ngày càng trở nên khó coi, cô nuốt nước miếng một cái, hình như cô vừa nói cái gì không phải ư, chẳng lẽ đắc tội anh?
Giận quá hóa cười, chợt kéo cô vào trong ngực: “Chỉ hơi thất thần một chút? Em khỏe nhỉ, Lam Duê, em thật sự là quá khỏe rồi! Đụng phải chuyện như vậy, thế nhưng em vẫn chỉ nói với anh là hơi thất thần? Em thật sự muốn chết, phải hay không?”
Đám thuộc hạ bên cạnh bọn họ cũng rất hiểu chuyện, đã rời đi nơi khác, hiện giờ trong phòng khách chỉ còn lại hai người.
Lam Duê phát giác được tình hình hiện tại, mím môi, đành chấp nhận số phận rũ vai xuống: “Em biết rồi, em biết tất cả đều là sai lầm của em, chẳng qua là tình huống khi đó có chút phức tạp, cho nên....... Em hứa không có lần sau nữa! Được không?"
"Lời hứa này, em nói mấy lần rồi hả?" Ai biết người ta căn bản cũng chẳng cảm kích chút nào, lạnh lùng bóc trần lời hứa qua loa cho có lệ của cô. Răng trên răng dưới đụng vào nhau, suýt chút nữa cắn luôn đầu lưỡi, người đàn ông khôn khéo.
Thấy cô không nói tiếng nào, Lăng Ngạo thở dài, giọng nói thoáng dịu đi đôi chút: "Lam Duê, em phải biết bây giờ em không còn một thân một mình nữa, em là vợ của anh. Chồng không bao giờ muốn để cho vợ mình đi mạo hiểm, hiện giờ tình cảnh hai ta khác biệt, cho nên anh không tiện nhúng tay vào chuyện của em. Tuy nhiên, em nên chú ý nhiều hơn đến an toàn của bản thân mình!”
"Em biết rõ rồi! Lần này hứa thật, tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa! Em cam đoan, không bao giờ để cho mình bị thương!"
Cô biết anh thật sự không muốn thấy mình bị thương, người lúc nào cũng lạnh lùng như anh mà có thể tuôn ra một tràng như vậy, hoàn toàn nói lên được sự quan tâm của anh dành cho cô. Dù cho lời nói có hơi khó nghe một chút, thế nhưng, đôi khi so với những lời ngon tiếng ngọt bên tai còn chân thật hơn hẳn.
"Nghỉ ngơi sao?" Cởi nút áo trên người cô ra, khẽ vuốt ve bả vai bị tím đen, sóng lớn mới vừa lặn xuống, sau khi tận mắt nhìn thấy được vết thương, lại cuộn trào lên lần nữa. Bên trong con ngươi đen nhánh lóe lên một tia chết chóc tàn độc.
Nhận thấy được nỗi lòng của anh, Lam Duê kéo tay anh đến cầu thang xoắn đi lên lầu hai, vào thư phòng.
"Vốn muốn đi ngủ, nhưng mà bây giờ ngược lại không thấy buồn ngủ nữa! Anh đã đến, vừa đúng lúc muốn nói với anh một số chuyện mà trong khoảng thời gian này nhà họ Lam gặp phải!” Nói xong, cô mở máy tính bên cạnh ra, đôi tay chạy thoăn thoắt trên bàn phím: “Anh xem, đây là hơn hai tháng qua, nhà họ Lam gặp phải đủ thứ chuyện. Từ buôn bán vũ khí cho đến tập đoàn Lam thị, kẻ đứng đằng sau, đang tính toán muốn nuốt trọn cả nhà họ Lam!”
"Ban đầu em giao Vân Trạch đi điều ra chuyện này một chút, thế nhưng lần nào cũng chỉ nắm được chút đầu mối, rồi lại chợt biến mất. Em đang nghĩ, có phải bàn tay kia muốn thâu tóm cả hai nhà Lam, Lăng trong Ngũ Đại thế lực hay không? Nhưng mà đến tận bây giờ, bọn họ chỉ nhắm vào nhà họ Lam, điều này khiến em đắn đo, có phải mình đã đoán sai rồi! Hoặc giả, nhà họ Lam đã đắc tội với kẻ nào cao tay lắm, bây giờ hắn bắt đầu phản kích!"
Lăng Ngạo liếc nhìn, anh cũng không điều tra được gì nhiều, chỉ có một chút tư liệu mật mà bây giờ mới được tận mắt nhìn thấy. Nhưng mà chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ biết cũng có lợi ích gì!
"Hiện giờ nhà họ Lăng cũng không bị bất kỳ ai nhắm vào, nếu như bọn họ lựa chọn nhà họ Lam làm mục tiêu để bắt đầu, thế thì vào lúc này, hẳn là không có đủ năng lực để đối phó nhà họ Lăng.” Dừng một chút: “Hôm nay ai tập kích em?”
"Liliane, cô ta đã từng là Thiếu tướng của Cục Cảnh Sát Hình Sự Quốc Tế, nhưng mà ba năm về trước lại giả chết rồi biến mất! Nếu như không phải hôm nay tận mắt thấy được, em cũng không ngờ cô ta vẫn còn sống. Chỉ là, em không nhớ rõ mình đắc tội với cô ta ở đâu. Ngẫm lại thì có lẽ là thế lực phía sau rồi, thế nhưng em vẫn không hiểu, nguyên nhân cuối cùng là gì, mà lại khiến cho cô ta vứt bỏ thành quả suốt ba năm phấn đấu, rời khỏi nơi đó! Sự kiện hôm nay, mặc dù quả thật trước đó có súng bắn tỉa nhằm vào em, nhưng em nghĩ cô ta không phải muốn giết em thật. Cô ta mang đến cho em một cảm giác, ngược lại…..ngược lại giống như là đang thăm dò thực hư ở em. Dạo gần đây tài liệu mật của tập đoàn Lam thị bị rò rỉ ra ngoài, mặc dù bọn em đã có đề phòng, nhưng ngay cả một cao thủ máy tính như Vân Trạch cũng không thể lần theo dấu vết. Người như vậy, là lần đầu tiên em gặp phải! Nhất thời thật sự có chút khó giải quyết!”
"Điều tra thử xem, ở Lam thị dạo gần đây tài liệu ấy đã qua tay những ai, nội bộ tập đoàn có cao thủ về phương diện này hay không!”
“Em đã điều tra!” Lam Duê nâng cằm lên, hàng mi dài cong vút kẽ run rẩy, bất chợt vỗ tay thành tiếng: “Đúng rồi, lần trước ở chỗ lão già William em có mượn được một vật, anh nhìn thử xem! Vân Trạch đã cố gắng giải mã một thời gian rồi mà vẫn không ra. Nói như vậy, em không có cánh nào nhìn thấy thứ bên trong rồi!”
Nói xong liền nhấn nút điện thoại bên trong phòng, chưa đến một phút, Vân Trạch đã mang đồ đến.
"Con chip?” Kinh ngạc nhìn cô, thì ra cô nói đồ vật chính là cái này? “Lấy năng lực của Vân Trạch, đây chỉ là chuyện nhỏ!”
Lam Duê đến gần anh ngồi xuống: "Cũng bởi vì Vân Trạch không giải mã được, nên em mới tìm đến anh. Bằng không, cần gì phải phiền toái như vậy?”
Hai tay nắm chặt lại, Vân Trạch không giải mã được mới tìm anh? Thế nào mà những lời này lọt vào trong tai lại không hề cảm thấy thoải mái?
"Thuộc hạ của em nhiều cao thủ hacker như vậy, chẳng lẽ còn cần anh dạy em?”
Lam Duê không hiểu tại sao mà sắc mặt của anh lại trở nên khó coi đến vậy, hơi mơ hồ. Coi như cô có thông minh cỡ nào đi nữa, cũng không có biện pháp nghĩ ra, chẳng lẽ trong lúc vô tình nhắc đến người đàn ông khác, khiến anh ăn dấm chua rồi hả?
"Chuyện gian lận sau lưng nhà họ Lam, giao cho anh, bây giờ em chỉ cần tập trung ứng phó với chuyện ở Lam thị. Có Lăng Ngạo anh ở đây, ngược lại anh muốn nhìn xem, ai có thể giở trò dưới mi mắt của anh!”
"Vậy sao! Thế cũng được!" Cô tuyệt đối tin tưởng vào năng lực của anh, vừa vặn chuyện mới đây có hơi gấp gáp, đem chút chuyện trên tay chia bớt ra ngoài cũng tốt.
Ngáp một cái, mệt mỏi cả một ngày, hiện giờ cô cảm thấy mình đang kiệt sức. Nghiêng đầu, tựa vào bả vai của anh, cứ như vậy dần dần thiếp đi.
Cả buổi chẳng thấy cô có bất kỳ động tĩnh gì, cho đến khi cảm thấy bờ vai của mình chợt gia tăng sức nặng, anh mới phát hiện ra, cô cứ thế mà ngủ say sưa.
Như vậy cũng có thể ngủ, mấy ngày nay cô thật sự bị xoay đến mệt chết rồi. Đưa ngón tay vén sợi tóc vướng trên má cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng quét qua làn da mềm mại như da con nít, cuối cùng rơi vào bả vai phải bị lớp áo che khuất. Những kẻ làm cô bị thương, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua, người phụ nữ của anh, không phải ai cũng có thể đụng đến. Nếu đã làm cô bị thương, vậy thì chờ trả giá đi!
Nhẹ nhàng ôm lấy người đang tựa vào vai mình, Lăng Ngạo mang cô vào phòng ngủ. Sau khi đắp chăn, ngồi ở phía trước cửa sổ ngắm nhìn cô một lúc lâu, đứng dậy rời khỏi phòng.
"Thủ lĩnh!"
Lăng Ngạo vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Âu Liêm và Ngự Phong đang chờ sẵn, trong tay cầm một chiếc áo khoác ngoài, hình như đang chuẩn bị đi đâu đó.
"Thủ lĩnh, bây giờ đi đâu?"
Khoác áo vào, trong đầu Lăng Ngạo chợt thoáng qua vẻ mặt mệt mỏi của cộ, sắc mặt lạnh tanh: “Đi Italy!”
Nathan Andrew mời, anh vốn không muốn đi, nhưng hắn ta cứ rình rập người phụ nữ của anh, hành động này thật sự khiến Lăng Ngạo rất tức giận. Mặc dù biết rõ Lam Duê chẳng có cảm giác gì với Andrew, nhưng anh không thích có kẻ khác cứ ôm ấp nhớ nhung về cô.
Trong vòng hai tháng này, anh tuyệt đối không cho phép có bất kỳ chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.
*******
Andrew với mái tóc bạch kim quen thuộc ngồi trong một quán cà phê ngoài trời, có vẻ như rất nổi bật, khiến những người chung quanh không kềm được ánh mắt tò mò cùng si mê, cứ mãi hướng về phía người đàn ông ấy. Toàn thân hắn lại phảng phất một thứ gì đó rất thần bí, bất kể là đàn ông hay phụ nữ đều không thể không đặt tầm mắt của mình về phía hắn. Nhưng tiếc thay, có vẻ như thân phận của hắn rất cao quý, trong phạm vi mấy trăm mét chung quanh, không cho phép bất kỳ ai bước chân vào.
Thế nhưng có vài người phụ nữ cuồng si, không nhịn được mà cứ muốn đến gần. Chỉ tiếc là mỗi khi vừa nhấc chân, liền bị mấy người đàn ông mặc vest đen không biết từ nơi nào xuất hiện cản lại. Sau khi thử qua mấy lần, họ đành ngậm ngùi tiếc nuối buông tay, thế rồi lại không nỡ, cứ thập thò lấp ló đằng xa.
Việc Lăng Ngạo xuất hiện, rõ ràng nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của tất cả mọi người. Qủa thật rất bất ngờ!
Andrew thanh lịch bí ẩn, Lăng Ngạo anh tuấn lạnh lùng, hai người đàn ông này đều thuộc vào loại hiếm có khó tìm trên thế giới. Điều này càng khiến cho số đông phụ nữ bất ngờ lên cơn sốt!
Sự xuất hiện của Lăng Ngạo khiến Andrew cuối cùng cũng nở nụ cười: "Trong lúc rối ren mà Lăng thủ lĩnh vẫn còn bớt chút thời gian đến đây, thật sự làm tôi cảm thấy ‘vừa mừng vừa lo’!”
Lạnh lùng nhìn hắn, Lăng Ngạo dựa vào ghế, yên lặng chờ lời nói tiếp theo.
"Tôi nghe nói, hai nhà Lam - Lăng muốn kết thân? Điều này là sự thật?"
"Anh cho rằng, chuyện này cần thiết phải thông báo cho anh biết?”
Gằn giọng cười lạnh, tròng mắt đen nhánh như Ưng của Lăng Ngạo xoáy sâu vào đôi mắt tựa như băng đá của hắn.
Đối với thái độ của anh, Andrew cũng không thèm để ý, cười như không người nhướn đôi coi ngươi màu xanh lục: “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Lăng thũ lĩnh lại cảm thấy hứng thú với Lam Duê. Tôi cho là, anh sẽ không đi thích người phụ nữ có cá tính mạnh như vậy mới phải!”
“Vậy thì anh cho rằng tôi nên thích kiểu phụ nữ như thế nào?” Giọng nói trầm thấp, Lăng Ngạo hỏi ngược lại.
"Mỏng manh, ngoan ngoãn, xinh đẹp, hoặc giả, có thể nói là, trong nhà Lăng thủ lĩnh nuôi dưỡng mấy thứ linh tinh ‘trong ngoài bất nhất’!” Anhdrew bưng tách cà phê đã nguội lên, khẽ nhấp một ngụm: “Cà phê lạnh, thật sự rất đắng! Bất quá, cà phê còn có thể đổi, nhưng mà, không biết sau khi Lăng thủ lĩnh cưới Lam Duê về, ví bằng có những lời khó mà nuốt trôi, đến khi đó, Lăng thủ lĩnh tính đổi cô ấy thế nào đây? Hay là, nhà họ Lăng nhắm được thứ gì đó trong tay cô ấy rồi!”
Andrew cũng không biết, rốt cuộc bản thân hắn đang suy nghĩ điều gì. Chỉ là, thời điểm nghe thấy cô thật sự muốn kết hôn với Lăng Ngạo, trong khoảnh khắc, hắn có loại kích động muốn đích thân giết chết người trước mặt. Hắn không muốn cô kết hôn, nhất là với người đàn ông khác.
Thu hết vẻ mặt của hắn vào đáy mắt, Lăng Ngạo đứng lên, nói: "Hôm nay tôi đến không phải để nghe anh nói nhảm, tôi muốn cái gì, không cần anh chỉ dạy!” Lúc xoay người, cười lạnh, tiếp lời: “Andrew, thay vì anh có thời gian rảnh rỗi ở đây nói nhảm với tôi, chi bằng anh đi củng cố thế lực trong tay mình cho tốt đi. Bằng không, anh cho rằng mình có tư cách gì để nói chuyện với tôi!”
Lời của anh, khiến Andrew ngẩn ra.
Hắn có người ở bên cạnh, anh cũng không phải chẳng có ai ở bên. Cả hai chỉ đang tìm kiếm một thế thăng bằng mà thôi, nếu đánh nhau thật, ngư ông đắc lợi thật sự cũng không phải bọn họ.
Ngẩn người trong nháy mắt, Andrew nhẹ nhàng ném ra một câu: "Lăng Ngạo, tôi tuyệt đối sẽ không để anh có được cô ấy dễ dàng như vậy! Thứ tôi muốn, nếu không có được, tôi sẵn sàng hủy diệt!” Trong từ điển của hắn, thứ hắn đã muốn, trước giờ không có hai chữ “không thể,” nếu như không chiếm được, vậy thì người khác cũng đừng mong hưởng lợi!
Chuyển bước chân, họng súng mang theo sát khí nồng đậm, chỉa thẳng vào đầu hắn: “Xem ra chuyện tối ngày hôm qua là do anh làm rồi!”
Đối với việc mình bị chỉa súng vào đầu, Andrew làm như không thấy, hắn nắm lấy họng súng đen ngòm, dời vào ngay mi tâm, cười đến lạnh lùng, sặc mùi máu tanh: "Nếu như anh nghĩ là tôi, thì nổ súng đi!”
Hai người với hai tác phong khác nhau, nhưng lại cùng là lão đại của những thế lực Hắc đạo bậc nhất. Vì một người phụ nữ cũng ngang tài ngang sức mà lần đầu tiên ở chung một chỗ, còn là lần đầu tiên ‘rút kiếm giương cung’ mà không phải vì địa bàn làm ăn.
Mấy người chung quanh kéo đến xem, nhìn đăm đăm vào khẩu súng chuẩn bị lên nòng, hồi hộp chờ đợi.
Thế mà, Lăng Ngạo lại từ từ buông tay xuống, cất súng: "Andrew, tôi sẽ không giết anh! Nhưng nếu anh dám uy hiếp hay làm khó dễ Lam Duê, khi đó tôi sẽ không dễ dàng buông tay!”
Uy hiếp cô ấy? Tròng mắt xanh lục tựa như rắn độc nhìn chòng chọc về phía bóng lưng của anh, Andrew cười lạnh trong lòng. Hắn đã từng ôm ấp ý tưởng giết chết cô, nhưng mà, bây giờ càng ngày càng xuống tay không được. Mỗi lần lấy được một chút tin tức về cô, hắn đều không nhịn được mà muốn đi gặp mặt ngay tức khắc, thế nhưng bây giờ lại nhận được tin cô sắp kết hôn, quả là châm chọc!
Nếu như uy hiếp thật sự có tác dụng, hắn cũng sẽ không ngại mà thử một phen. Nhưng điều đáng tiếc chính là, một khi Lăng Ngạo còn chưa chết, hắn sẽ không có cách nào để chiếm được cô. Cho nên, Lăng Ngạo cũng không thể trách hắn.
"Đi nói cho bọn họ biết, Gia tộc Andrew đồng ý hợp tác!"
*********
Lam Duê, tôi nói rồi, các người có thể kết hôn, nhưng mà điều kiện tiên quyết là, các người có thể hoàn thành hôn lễ một cách trọn vẹn hay không……”Liliane, hành động lần này, cô có biết sẽ tạo ra hậu quả thế nào không?”
Giọng nói trầm thấp có phần cứng nhắc, bên trong căn phòng mờ tối, lại càng thêm u ám!
Liliane siết chặt hai tay thành nắm đấm, cắn chặt răng không lên tiếng.
"Có vẻ như ba năm nay, cô vẫn không không biết cách tiết chế tính khí của mình, nên biết, bản thân cô muốn đứng ở đây, không ai ép buộc. Nếu như cô không muốn chết, thì đừng làm những chuyện khiến tôi mất hứng, bằng không, cô phải biết hậu quả!”
Trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc Liliane cũng gật đầu: "Dạ, tôi hiểu!"
"Hiểu là tốt rồi! Nhưng hành động lần này của cô đã gây ảnh hưởng đến kế hoạch của tôi, cô đến căn cứ Karst một tháng!"
Chỉ thị này khiến toàn thân Liliane run lên, một nỗi sợ hãi vô hình cùng không cam lòng chạy thẳng từ chân lên não. Gắt gao nghiến chặt hàm răng, đè nén sự ấm ức trong lòng, cúi đầu nói: “Dạ, tôi biết rồi!”
Sau khi đi ra khỏi căn phòng âm u, nghe tiếng cửa chậm rãi đóng lại phía sau, Liliane đột nhiên ngã nhào xuống đất. Chỉ vì chuyện này mà người kia muốn đưa cô đến căn cứ Karst một tháng, là muốn cô chết sao? Nếu như không phải vì để điều tra chuyện kia, cô cũng sẽ không ra nông nỗi như bây giờ!
Hít một hơi thật sâu, Liliane ổn định cảm xúc nhốn nháo trong lòng, hai chân gần như nhũn ra, cố gắng đứng vững trên mặt đất, kiên định đi về phía bên ngoài.
Bất kể như thế nào cô cũng sẽ không ngã xuống, tuyệt đối sẽ không....
Chín giờ đúng, Vân Trạch đứng trước cửa phòng Lam Duê, gõ nhẹ ba cái, thấy người bên trong không có phản ứng, liền tự động đẩy cửa đi vào.
Đem tấm màn trắng như tuyết rũ xuống đất vén sang một bên, ánh mặt trời ấm áp của buổi sớm mùa đông liền ồ ạt kéo vào.
"Ách...... A!" Bị ánh sáng mặt trời chiếu lên trên mặt, người trên giường trở mình, lại ảnh hưởng đến vết thương trên vai, vô thức hít hà một tiếng.
Đặt quần áo đã được chuẩn bị đâu vào đấy bên cạnh cô, tới gần phía trước kiểm tra chỗ cô bị thương ngày hôm qua. Không ngờ mới vừa liếc mắt nhìn liền phát hiện, so với tối hôm qua thì tình hình hiện giờ có vẻ nghiêm trọng hơn, một mảng tím đen thật lớn, làn da tuyết trắng lại càng khiến nó trở nên chói mắt.
"Lam chủ, vết thương trên bả vai của người bị tụ máu nghiêm trọng rồi!”
Một cảm giác mát rượi từ vai phải truyền đến, rốt cuộc cũng đánh thức cô từ trong cơn mê loạn. Vừa quay đầu, chỉ thấy anh đang cầm lọ thuốc bôi lên vai cô. Cơn đau buốt thuyên giảm đi rất nhiều, cô hít thật sâu nói: “Trước đó không cảm thấy gì, không ngờ chỉ mới ngủ có một giấc, ngược lại nghiêm trọng hơn! Xem ra về sau thật sự không thể để xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Thu tay lại, Vân Trạch ngồi dậy, cả người là một bộ vest trắng tinh tươm, đưa lưng về phía ánh sáng, gương mặt với những đường cong anh tuấn, nhìn cực kỳ bắt mắt.
"Tốt rồi, Lam chủ thay quần áo đi! Thuộc hạ chờ ở cửa!”
Lam Duê gật đầu, tựa lưng vào thành giường nhìn anh rời khỏi. Quét mắt sang bên cạnh, dấu vết trên trường rõ ràng chỉ có một mình cô ngủ, chợt thở dài trong lòng, xem ra là tối hôm qua, sau khi Lăng Ngạo chờ cô ngủ rồi mới đi. Nhìn dáng vẻ tối qua là đặc biệt đến nhìn cô một chút mà thôi, nhưng ai biết được, chỉ đến xem qua một chút, ai ngờ lại đụng phải chuyện như vậy, thế cũng đủ để gánh rồi!
Thay quần áo Vân Trạch đã chuẩn bị trước đó, đi chân trần đến trước cửa sổ sát đất bằng thủy tinh trong suốt, nhìn ra bên ngoài.
Tối hôm qua tuyết vẫn còn rơi, thế nhưng hôm nay lại trời quang mây tạnh, trên mặt đất, một chút dấu vết tuyết tan cũng không có.
Vừa mở cửa ra, quả nhiên trông thấy Vân Trạch đang cầm một đôi giày đứng ngay ngưỡng cửa. Thấy cô đi chân trần như vậy, nụ cười trên mặt chợt tắt, quỳ một chân xuống, giúp cô mang đôi giày boots màu trắng cao đến đầu gối vào.
Đã sớm quen với việc được chăm sóc thế này, Lam Duê cũng không nói gì, nét mặt thản nhiên: “Tối hôm qua, Lăng Ngạo đi khi nào?"
"Sau khi Lam chủ ngủ, Lăng thủ lĩnh đưa người vào phòng rồi rời đi!"
Rốt cuộc tối qua cô ngủ thiếp đi từ bao giờ? Cô chỉ nhớ lúc ấy mình đang thảo luận về con chip, sau đó hình như từ từ dựa vào vai anh…….Đúng rồi, con chip! Bên cạnh cô không còn nữa, xem ra là bị Lăng Ngạo mang đi rồi. Cũng không biết anh nói có đúng không, nếu là sự thật, vậy thì bên trong con chip kia rốt cuộc đang cất giấu cái gì?
Sau khi dùng xong bữa sáng, đồng hồ đã điểm mười giờ rưỡi. Cũng đến giờ đi làm rồi!
Mặc vào chiếc áo khoác ngoài hơi dầy màu xanh dương, dài đến đầu gối, ngồi lên xe chờ ở một bên.
***
Đây là lần đầu tiên Lam Duê xuất hiện trước mặt mọi người sau khi đảm nhiệm chức vị Tổng giám đốc Tập đoàn Lam thị.
Khi cô xuất hiện, nghĩ sơ qua cũng đoán được là sẽ dẫn đến một trận xôn xao. Cho dù như vậy, nhưng hai cô tiếp tân ở đại sảnh cũng rất biết chọn thời điểm, đưa tay ngăn lại.
"Xin lỗi, vị tiểu thư này, không biết là cô đến tìm người nào? Có hẹn trước hay không?" Hai cô tiếp tân ở đại sảnh tươi cười rạng rỡ, lễ độ hỏi, mặc dù trong lòng vẫn không ngừng hoài nghi về hai người trước mặt, vả lại khí chất của người phụ nữ mặc áo khoác ngoài màu xanh dương này cũng rất thu hút, tuy nhiên bọn họ biết rõ nhiệm vụ của mình.
Vân Trạch tiến lên một bước, nói: "Xin lỗi, chúng tôi không phải đến tìm người, cũng không có hẹn trước, mà là tới làm!"
Lời của anh khiến mấy nhân viên đi qua đi lại chung quanh cảm thấy khó hiểu, trong khoảng thời gian này không nghe nói đến việc công ty có tuyển thêm người, thế nào mà người này lại mở to mắt chạy đến đây tán dóc rồi hả? Ngay cả cô tiếp tân cũng nghi ngờ: “Tiên sinh, đây là tập đoàn Lam thị, trong khoảng thời gian này, chúng tôi không có nhận được tin tức nào từ bộ phận nhân sự báo có nhân viên mới đến, mời không cần đùa kiểu này! Nếu như các người không có hẹn trước, rất xin lỗi, tôi không thể cho các người đi vào!"
Lam Duê đứng ở sau lưng Vân Trạch, nhếch khóe môi, đây là lần đầu tiên gặp trường hợp ‘không cho khách vào nhà’ đấy, hơn nữa còn có người dám cự tuyệt Vân Trạch, đây cũng là người đầu tiên.
"Tổng giám đốc tiền nhiệm hẳn đã có nói qua, sẽ có người đến tiếp nhận vị trí của ông ấy!” Kịp thời nhắc nhở, Vân Trạch vẫn nở nụ cười ôn hòa như cũ.
Sau khi anh vừa dứt lời, nhịp thở của mấy người chung quanh chợt tăng lên, đừng bảo người đàn ông này chính là người đến kế nhiệm vị trí Tổng giám đốc, còn trẻ như vậy. Quan trọng hơn là, phải đích thân mang theo một thư ký bên mình sao? Hơn nữa, cô thư ký bên cạnh lại ăn mặc rất sang trọng, cả một thân trang phục đắt tiền giá trên trời, người này cũng quá......
Cô tiếp tân ban đầu có vẻ sững sờ, sau đó hơi thu lại nụ cười, nói: “Qủa thật Tổng giám đốc Lam có truyền thông báo như vậy, nhưng tôi thật sự không thể xác định thân phận của anh, cho nên, rất xin lỗi!"
Bị cự tuyệt rồi!
"Ha ha ha! Vân Trạch, không ngờ anh cũng có một ngày bị như thế!" Từ trong ánh mắt của những người đó, Lam Duê rất dễ nhận ra, hình như bọn họ có chút hiểu lầm đối với thân phận của cô và Vân Trạch. Dường như thân phận của cả hai vừa bị tráo đổi cho nhau. Ưu nhã vén vén tóc trên vai, xoay người đi đến khu vực khách chờ ở một bên, nói: "Gọi điện thoại bảo một trong ba người kia, bất luận là chuyện gì, một người phải xuống!”
"Dạ!"
Hàng lọat sự việc xảy ra nối tiếp nhau khiến mấy người chung quanh hơi sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng. Suy đoán cả nửa buổi, thì ra người đàn ông này không phải là chủ nhân, mà người phụ nữ xinh đẹp, thanh lịch phía sau mới là chủ. Hơn nữa, nghe qua giọng nói vừa nãy, mặc dù nhàn nhạt, nhưng lại mang theo một tia khí thế, mà thái độ của người đàn ông kia đối với cô ấy lại rất cung kính, không hề tỏ ra bất mãn.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Vân Trạch liền đứng vào sau lưng cô, cầm chiếc máy tính bảng trong tay khua khua gõ gõ, nhất thời giữa hai người không có một sự trao đổi nào, yên lặng.
Ba phút sau, Lam Duê nhíu mày nhìn người đàn ông thở hổn hển đứng ở trước mặt mình, mái tóc vốn rất gọn gàng, bây giờ đã ngổn ngang không còn hình dáng.
"Không tồi, từ tầng 49 chạy thẳng xuống đây, dùng có ba phút!" Thản nhiên đứng lên, xoay người nhìn Lam Dịch nhếch nhác, cười đắc ý: “Nhưng mà không thể không tán thưởng một câu, mấy anh đào tạo nhân viên của mình không tệ, chí ít biết người không rõ thân phận, không thể cho vào.”
Nói xong, đưa ánh nhìn như có điều ngụ ý về phía cô tiếp tân vẫn ngăn cản bọn họ, đáy mắt tràn đầy nụ cười, khiến người ta không rõ, rốt cuộc là thật lòng khen tặng hay là châm chọc.
Lam Dịch vụng trộm bĩu môi, đây đều là báo ứng cho việc cô đem một đống công chuyện đè lên trên người bọn họ. Bình thường ngày nào cũng ngủ thẳng cẳng đến tận chín giờ rưỡi sáng mới rời giường, thế mà hai ngày nay, ngày nào anh cũng phải dậy từ tám giờ sáng, buổi tối lại phải tăng ca, làm thêm những việc mà đáng nhẽ không nằm trong phạm vi của mình. Anh là người sống về đêm, thế mà vẻ đẹp của mấy người phụ nữ trong ngực cứ ngày ngày bị tước đoạt thế này sao! Ngẫm lại anh đã cảm thấy buồn bực, bất quá thì chờ cô đi thôi, có gì vội đâu!
Nhìn sắc mặt muôn hình muôn vẻ của anh, Lam Dịch đang suy nghĩ gì, cô là người hiểu rõ hơn ai hết, nhẹ nhàng hỏi: "Có phải đang oán trách bên cạnh không có mấy cô xinh đẹp hay không? Oán trách em đem công việc đè lên trên đầu của anh?"
"Đúng vậy!" Mới vừa trả lời xong đã cảm thấy có gì đó không đúng, vừa quay đầu, quả nhiên chỉ thấy gương mặt tinh xảo như gốm sứ của Lam Duê mang theo nụ cười nhạt nhìn mình. Hai giọt mồ hôi lạnh từ trên trán trượt xuống, vội vàng cười ha hả nói: "Không có, làm sao có thể chứ? Cuộc sống thế này thật sự là rất phong phú, rất phong phú!"
"A, thật sao?" Dẫn đầu đi lướt qua anh, đến trước thang máy chuyên dụng, còn Vân Trạch rốt cuộc cũng ngưng động tác trên tay, đi đến bên tai cô nói nhỏ đôi câu. Âm lượng của anh rất nhỏ, ngay cả người đứng sát bên như Lam Dịch cũng nghe không rõ, chỉ có thể suy đoán từ ánh mắt chợt lóe lên mấy tia khát máu của cô, xem ra tin tức này có tính chất bùng nổ rồi đây!
Bước chân đang tiến về phía trước bất ngờ dừng lại, Lam Duê quay đầu nhìn anh: "Hôm nay em không tới, chuyện trên dưới của tập đoàn anh phải chú ý thật tốt, thay em báo cho hai người kia, theo dõi mật thiết những tài liệu mật trong tập đoàn, đề phòng bị lộ ra ngoài!”
"Ai ôi? Em đi đâu? Đích thân anh xuống đón em đó, làm sao em...... Nói đi là đi thế nào, không thăm hỏi một câu, cũng không giải thích lý do, thật sự không chịu trách nhiệm ư!" Mấy lời đầu tiên còn dám nói to trước mặt mọi người, nhưng mà tiếc thay, rõ ràng hai người kia cũng chả thèm quan tâm gì đến anh. Mấy lời sau cùng thì tự mình lầm bầm lầu bầu, khiến mấy người chung quanh tràn ngập tò mò.
"Tổng thanh tra Lam, người mới vừa rồi là ai?" Cô tiếp tân lấy dũng khí hỏi, trong lòng vẫn không ngừng cầu nguyện, ngàn vạn lần không được giống như suy nghĩ của cô nha. Thế nhưng, đại khái là hôm nay Thượng đế đi nghỉ phép, không nghe thấy lời cầu nguyện ấy, Lam Dịch miễn cưỡng phất tay một cái, xác nhận thân phận của Lam Duê: "Tổng giám đốc mới, Lam Duê! Cũng chính là chủ nhân chân chính của nhà họ Lam, về sau cô ấy có làm bất kỳ chuyện gì cũng không được ngăn cản!”
Rõ ràng hôm nay tâm tình của cô không tệ, nếu như gặp phải lúc đang khó chịu, ai dám liều chết ngăn cản trước mặt cô, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Hiện tại anh vẫn đang nghĩ, rốt cuộc chuyện gì lại quan trọng như vậy, còn hơn cả vấn đề ở Lam thị. Nhưng điều đáng tiếc chính là, chuyện nội bộ trong nhà họ Lam, đừng nói là anh, ngay cả ông nội cũng không biết rõ, anh chỉ biết một điều. Tất cả mọi chuyện, có thể giải quyết, Lam Duê sẽ đích thân xử lý, không thể giải quyết, cô vẫn tự lo một mình, chưa bao giờ để người trong nhà phải suy nghĩ một chút nào.
Thật là, có một cô em gái mạnh mẽ như vậy, ngược lại có vẻ mấy người làm anh như bọn họ, trở nên rất vô dụng rồi! Không biết làm nũng, thật sự là không đáng yêu một chút nào đâu!
*********
Lam Duê vẫn luôn cho rằng Lăng Ngạo đã mang con chip đi, nhưng không phải, mà là trước khi đi anh đã để lại cho Vân Trạch. Xem như là gặp vận may, sau một thời gian dài như vậy, con chip cũng được giải mã.
Thế nhưng theo lời Vân Trạch nói vừa nãy, lại nghe thấy được cả tên của cô. Thậm chí bên trong con chip còn có cả dữ liệu về cô, hơn nữa còn có vẻ khá đầy đủ.
Xe chạy tới một vùng ngoại ô của thành phố New York, đây là nơi mà cơ sở nghiên cứu của nhà họ Lam tọa lạc, chiếm một diện tích khổng lồ, nghiên cứu về nhiều phương diện khác nhau, bất kể ngành nghề nào cũng có liên quan đến.
Đi tới tổ phân tích, quả nhiên nhìn thấy một nhóm người vây quanh ở bên trong.
“Đương gia!"
Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, tuổi còn khá trẻ đứng lên, hướng về phía Lam Duê gọi một tiếng.
Lam Duê gật đầu: "Tôi nghe nói con chip đã được giải mã, Yuri, có phát hiện gì đó phải không?" Nói xong liền đi tới bên cạnh anh ta, ngồi xuống.
Yuri gật đầu một cái, gương mặt có chút nặng nề, nói: "Trải qua các quy trình trước đó, phát hiện ra, đây là nghiên cứu về não người. Trong này tồn tại một kho dữ liệu khổng lồ, từ thí nghiệm phỏng đoán trên não bộ, đến số liệu thí nghiệm về não đã tử vong, đầy đủ mọi thứ. Trí nhớ của não người, khống chế, chuyển đổi, những thứ này đều có số liệu để tham khảo, có thể tưởng tượng, nhìn vào toàn bộ số liệu đã thu thập được, nhất định đã làm rất nhiều thí nghiệm nghiên cứu! Nói cách khác...... Rất nhiều người có thể vì vậy mà chết!"
Xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, Lam Duê lẳng lặng nghe lời anh nói, cả căn phòng ngoại trừ tiếng vang của máy móc, cũng chỉ còn lại tiếng nói có phần dồn dập của Yuri.
"Mặc dù trước đó vẫn chưa rõ tại sao lại đi nghiên cứu những thứ này, nhưng sau khi đi sâu phân tích, lúc này mới phát hiện ra, những thí nghiệm trước mặt, chỉ đưa đến một kết quả sau cùng! Mục đích cuối cùng của con chip, chính là để nghiên cứu ra kỹ thuật chuyển đổi não người, hoặc có thể nói, là cải tạo chức năng của não người."
Gõ, gõ, gõ, gập ngón tay gõ xuống mặt bàn, đôi mắt của Lam Duê càng thêm thâm trầm, cuối cùng ngẩng đầu, nói: "Trước đó tôi có nghe nói, trong này có dữ liệu về tôi? Chuyện gì đã xảy ra?"
"A!" Dường như vừa nghĩ đến thứ quan trọng nhất, nét mặt của Yuri lập tức trở nên rất khó coi, ngón tay chuyển động mấy cái trước máy móc trước mặt, mang dữ liệu thấy được trước đó ra ngoài.
"Chính là cái này!"
"Cái này là......" Bất thình lình đứng lên, Lam Duê chấn động nhìn những dữ liệu gần như bao hàm toàn diện. Phía trên kia ghi lại mỗi một chuyện mà cô đã trải qua gần đây, từ những thủ đoạn để đối phó người khác. Điều quan trọng hơn là, bên cạnh có rất nhiều số liệu, cô càng xem càng không hiểu: "Đây là cái gì?"
Sẽ không ai thích tất cả mọi chuyện của mình đều bị bóc trần dưới ánh mắt của kẻ khác. Những chuyện cô đã làm, mặc dù không hề che giấu, nhưng mà mỗi hành vi và việc làm của cô trong sáu năm qua đều được ghi lại đầy đủ, chuyện như vậy là lần đầu. Siết ngón tay lại thật chặt, cảm giác như có một sự uy hiếp vô hình đang tiến tới gần.