• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Vợ ơi, yêu lại nhé (5 Viewers)

  • Chap-172




Chương 172: Gặp lại nhau, là một thay đổi kinh ngạc​




Hôm sau lúc Từ Lạc tỉnh dậy, ngẩng đầu lên liền mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành.



Mơ hồ lúc này, kèm theo ánh sáng nhu hòa cách rèm cửa xuyên qua, giống như là có beauty effect của máy ảnh, khiến Từ Lạc nhất thời nhận phải bạo kích nhan trị anh tuấn của Diệp Thành.



Mặc dù rất ghét thằng cha này, nhưng không thể không thừa nhận, mặt vẫn rất chuẩn.



Vóc người cũng được.



Chính là bây giờ trở nên phiền phức, khiến cô đôi khi có chút khó chịu, Từ Lạc nghĩ trong lòng, không nhịn được duỗi lưng một cái, động tác này lập tức đánh thức Diệp Thành trước giờ ngủ vẫn luôn không sâu.



Diệp Thành tỉnh lại, mắt vẫn nhắm, sau đó nửa ngồi dậy, "em tỉnh rồi."



"....Mấy giờ rồi." Từ Lạc hỏi.



"9 rưỡi rồi, vẫn còn sớm.".
ngôn tình tổng tài



Từ Lạc xoa mắt, cảm thấy cảnh trước mắt rõ ràng hơn, "9 rưỡi mà còn sớm, anh trước đây không phải ngày nào cũng toàn 8 giờ đã đi rồi sao?"



"Anh là tổng tài công ty, có thể tự quyết định giờ cho mình." Diệp Thành cười nhẹ nhàng ôm vai Từ Lạc. "Trước kia là công việc quan trọng hơn tất cả, bây giờ....anh cảm thấy ngủ cùng em thêm một lát, đáng giá hơn nhiều so với đi làm đúng giờ."



Từ Lạc xí một tiếng trở mình rời giường, đi dép vào, đến phòng rửa tay rửa mặt.



Diệp Thành nhìn bóng lưng Từ Lạc, hồi lâu cũng yên lặng đứng dậy rời giường.



Hôm nay là ngày dỗ của mẹ Từ Lạc, Từ Lạc chắc chắn sẽ không quên, mà Diệp Thành anh, đương nhiên cũng không dám quên.



Diệp Thành đã tính toán sắp xếp công việc hôm nay: Họp cấp cao buổi trưa phải đi, nhưng hội nghị có thể giải quyết trong hai tiếng. Văn kiện hôm nay phải đích thân xử lý, có thể hoàn thành trong một tiếng, thêm một tiếng xử lý việc vặt, thời gian còn lại vẫn đủ ăn cơm chiều cùng với Từ Lạc, sau đó cùng đến nghĩa trang viếng mộ của mẹ cô, cũng là mẹ vợ của anh.



Anh sau khi tính toán xong tất cả, cũng rửa mặt, cùng ăn sáng với Từ Lạc.



Trong phòng ăn, bác Long đang cầm trên tay bìn sữa bột pha sẵn, sau đó ẵm Diệp Lạc Thiên từ tay của Từ Lạc, cẩn thận cho nhóc con ăn sữa. Nhóc con mút sữa nhìn đến ham, khiến bác Long nhìn đến thích thú, "ui chao, tiểu Thiên nhà chúng ta giỏi quá này, lại đáng yêu nữa, đáng yêu quá đi...!!"



Đôi mắt nhóc con đen láy, lại mang theo chút lấp lánh, nhìn rất khiến người ta ưa thích.



Từ Lạc nhìn cảnh này, bất đắc dĩ lắc đầu.



Bác Long thật sự quá cưng chiều tiểu Thiên nhà họ.



Hiện tại đã chiều như vậy, sau này lớn lên, nhóc con Diệp Lạc Thiên này sẽ càng được các chú dì ông bà cưng chiều vô biên nhiều hơn.



Cô thở dài, cúi đầu ăn vào miếng cháo.



Diệp Thành nghe thấy Từ Lạc thở dài, lặng yên buông thìa trong tay xuống, nhẹ nhàng nói: "Chờ chiều nay anh về, chúng ta cùng đến nghĩa trang Yên Sơn nhé."



Từ Lạc bỗng ngẩn ra, "anh biết hôm nay là...."



"Ừ...anh vẫn nhớ." Diệp Thành trịnh trọng gật đầu, "anh dẫn em cùng đi, được không?"



Từ Lạc cúi đầu gật gật đồng ý, ăn hết bữa sáng.



Sau bữa sáng, cô nói với Diệp Thành, "lát nữa em muốn đến quán, lâu rồi không đến, em muốn qua xem tình hình.,"



Diệp Thành đồng ý, trước khi đến công ty thì ân cần lái xe đưa vợ đến quán của cô trước, nhìn cô đi vào cửa chính rồi. Mới yên tâm đóng cửa xe mình lại, lái xe đến Diệp thị.



Mắt Từ Lạc mặc dù vẫn hơi mờ, nhưng không gây cản trở, cẩn thận một chút sẽ không bị va chạm hoặc ngã xuống.



Cô đi vào quán, hôm nay trong quán vẫn buôn bán như bình thường. Vì vậy nhân viên cửa hàng vẫn coi như là thoải mái.



Bọn Ngọc Thảo vốn đang bận lau bàn, nhìn thấy Từ Lạc, cực kỳ mừng rỡ vây quanh: "Chị Từ à, thân thể chị khỏe chưa?" Từ Lạc cười gật gật đầu: " mổ được mấy hôm rồi, khôi phục cũng không tệ lắm."



"Mừng quá, nào nào nào, ngồi ngồi ngồi." Ngọc Thảo kéo Từ Lạc đến một bên bàn ngồi xuống.



Từ Lạc cười nói: "Khoảng thời gian này, quán vẫn ổn chứ?"



"Hoàn toàn không có vấn đề, doanh thu mỗi ngày vèo vèo ấy chứ." Ngữ khí Ngọc Thảo có loại tự tin kiểu tranh công, "chị cứ yên tâm đi."



"Mọi người đều bận lắm sao?"



"Không chị ơi, trước kia khả năng còn vất vả, bây giờ chị tuyển thêm nhân viên mới rồi, nhẹ nhàng hơn nhiều."



Từ Lạc nghe thấy lời Ngọc Thảo, vẫn hơi nghi ngờ, đột nhiên nhớ đến chuyện mình trước khi mổ, Lộ Hà từng gọi điện thoại nhờ cô tìm công việc cho Hồ Thiên Nam, cô cau mày: "Là Hồ Thiên Nam phải không?"



Lời này của Từ Lạc vừa dứt, trong căn bếp một giọng nam từ tính vang lên, "các chị em, ăn cơm thôi." Sau khi giọng nói kia vang lên, Từ Lạc quay đầu qua, chỉ thấy bóng dáng của một người đàn ông xuất hiện, mặc đồng phục đáng yêu của quán, đứng ở trước tầm mắt cô.



Hồ Thiên Nam mặc đồng phục của Sweet Happy, đứng trước mặt Từ Lạc.



Tóc anh có chút rối loạn, thoạt nhìn cũng không trải qua xử lí tỉ mỉ như lần gặp trước kia.



Trước kia, móng tay thì sơn màu, mặt lại thoa kem phấn, bây giờ khác hẳn, móng tay không sơn màu, mặt cũng không còn kem phấn gì nữa.



Từ Lạc cứ vậy nhìn anh, luôn cảm thấy, anh có nhiều chỗ đã không còn là trước đây. Nhìn giống một thẳng nam hơn là bất nam bất nữ.



Bọn Ngọc Thảo nghe lời Từ Lạc đã vào bếp ăn cơm trước. Hồ Thiên Nam ở trước mặt Từ Lạc, hồi lâu, cúi đầu yếu ớt nói: "xin chào."



Hoàn toàn không có một chút lớn lối trước đây.



Từ Lạc nuốt một ngụm, nhẹ giọng hỏi: "thân thể của anh tốt hơn chưa?" Hồ Thiên Nam giống như tự giễu giơ cánh tay từng bị anh cứa cổ tay lên đặt trước mắt mình nhìn một chút, "mệnh tiện lắm, không thể chết được. Vết thương không tính là quá sâu, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là có thể bình thường, chỉ là bác sĩ dặn dò, ray này không được làm việc quá sức."



Từ Lạc gật gật đầu, "công việc ở đây vừa ý chứ? Đãi ngộ các thứ...."



"Đều rất tốt." Hồ Thiên Nam gật gật đầu, "dù sao tôi cũng không có ai cần, cô....chịu tuyển tôi, đã là tốt lắm rồi, tôi không có một câu oán thán đâu, thật đấy."



Từ Lạc nheo mắt lại tụ ánh sáng, nhìn thấy trne trán Hồ Thiên Nam mồ hôi đầm đìa, kết hợp với những lời Ngọc Thảo kể ban nãy, có thể nhìn thấy mấy ngày nay, anh ở quán của cô, lao động cực khổ không ít.



"Đừng xem thường bản thân như vậy, tôi thấy anh cũng ưu tú lắm đó." Từ Lạc vừa cười, vừa nói.



"Thôi đi." Hồ Thiên Nam sờ sờ mũi, "tôi chính là biến thái á, ai cũng nói vậy mà. Mà thật ra tôi cũng nghĩ thông suốt rồi, biến thái thì biến thái, dù sao tôi sau này cũng chỉ sống một mình, không muốn gặp gỡ với ai khác cả, cô độc đến chết cũng không sao."



Từ Lạc nghe ra được uất ức và sa sút ở trong lòng anh, liền cười nói: "đừng có bi quan thế, hôm nào, tôi và Lộ Hà mời anh ăn cơm, bọn mình tán gẫu cho vui."



Hồ Thiên Nam muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy đôi mắt của Từ Lạc, bỗng nhiên lại không thể nói ra lời từ chối.



Hồi lâu, anh chỉ có thể gật đầu đồng ý, xoay người đi về phía căn bếp.



Mới đi được vài bước quay đầu lại: "Chuyện đó... cảm ơn cô, vì mời bác sĩ tâm lý cho tôi."



"Gì cơ?"



"Chuyện mời bác sĩ tâm lý ấy, cảm ơn đã giúp tôi." Khóe môi Hồ Thiên Nam khẽ câu lên, anh nói: "Không thể phủ nhận, bác sĩ kia rất giỏi."



Hồ Thiên Nam cười nói tiếp: " Tôi trước khi chết vốn nghĩ, không tự sát thành công, tôi sẽ lại tự sát lần nữa, dù sao chết cũng nhẹ nhàng hơn sống. Nhưng mà hiện tại tốt hơn trước rồi. Cảm ơn ơn chồng cô, cũng cảm ơn cô."



Từ Lạc gật gật đầu, "không có gì đâu, cũng không phải là công của tôi, là anh Thành mời bác sĩ, tôi cũng không biết chuyện này. Mà, chỉ cần tâm trang của anh khá lên là tốt rồi."



Hồ Thiên Nam không nói chuyện, quay đầu trầm mặc đi vào bếp, lát sau lại yên lặng từ trong bếp đi ra, trên tay bê một bát, đặt trên bàn trước mặt Từ Lạc.



"Ăn đi nha, mặc dù nó được từ người biến thái như tôi nấu, nhưng vẫn là ăn được, nên đừng ghét bỏ nó."



Từ Lạc cúi đầu nhìn kỹ, trong bát, từng sợi mì nho nhỏ, thoạt nhìn trơn bóng ngon miệng. Nấu mì ấm, phối với các loại rau củ tươi, thịt sóng sánh, màu sắc lại phối hợp đẹp đẽ, mùi thơm nồng xông vào mũi.



Từ Lạc nhẹ nhàng cười nói: "Xem ra, tay nghề rất cừ, cảm ơn anh."



Hồ Thiên Nam xoay người, "tôi cũng chỉ có chút kỹ năng như vậy thôi. Ăn được là tốt rồi, nhân lúc còn nóng, mau ăn đi."



Từ Lạc nhìn dáng vẻ Hồ Thiên Nam trầm mặc cầm khăn lau bàn, trong lòng lại có chút chua xót, cũng đan xen vui mừng lẫn lộn.



Con người ta thật ra chỉ cần suy nghĩ đơn giản một chút, thì sự việc cũng không quá bi quan đến vậy. Hồ Thiên Nam trước kia thế nào, giờ gặp lại, lại thay đổi được như vậy, đã là đáng mừng rồi.



Chỉ mong thời gian sau này, cuộc đời với anh lúc nào cũng là mùa xuân....
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom