Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-117
Chương 117
Lương Minh Phương dặn dò Từ Lạc vài câu rồi rời khỏi phòng bệnh.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, Từ Lạc nằm xuống bên cạnh giường con trai, hai tay xoa mi tâm. Không biết qua bao lâu, nghe được bên ngoài có tiếng giày da đi trên sàn nhà.
Là Diệp Thành tới.
Diệp Thành đứng ngoài cửa nói gì đó với vệ sĩ ở cửa, anh mới biết đại khái chuyện gì vừa mới xảy ra. Bước nhanh vào bên trong phòng bệnh, áo khoác còn chưa kịp cởi xuống, trước hết nhìn trên người Từ Lạc và con trai Diệp Lạc Thiên một cái.
Còn may, hai mẹ con đều không bị làm sao.
Diệp Thành lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Từ Lạc, hồi lâu, vươn tay giúp cô xoa huyệt thái dương.
Con ngươi Từ Lạc có chút thâm trầm, thanh âm hơi khản đặc, cô nói, " họ Diệp kia là chú anh? Ở sau lưng ông ta, còn có ông nội anh? Nếu ông nội anh một mực muốn mang Lạc Thiên đi, tôi không bỏ qua chuyện này đâu."
Diệp Thành buông tay khỏi, giọng anh có chút uể oải, " ừ, ông ta vừa từ nước ngoài trở về, ông ta rất được lòng ông nội anh."
Anh tựa lưng vào thành giường nói tiếp, "hiện tại cha mẹ anh ở nước ngoài, không quan tâm tới chuyện công ty nữa. Tất cả giao cho anh xử lí. Diệp Viện Kiên kia về nước lần này chính là muốn chống đối anh, nên mượn tay ông nội gây áp lực cho anh. Hai tháng trước, ông ta có tới tìm anh, nói anh nhường cổ phần của anh lại cho ông ta, anh không đồng ý, nên ông ta mới nhờ ông nội uy hiếp anh."
" Uy hiếp?" Từ Lạc hơi kinh ngạc, chuyện như vậy xảy ra trước tết, nhưng Diệp Thành cũng không nói cho cô biết. Hôm giao thừa, Diệp Thành rời khỏi nhà tổ sớm, không lẽ là do bất hòa với ông nội anh sao?
Diệp Thành thở ra một hơi, anh nói, " ừ, giao thừa vừa qua, anh về nhà tổ, ông nội biết chuyện anh và em ly hôn, cũng biết em có thai, cho nên...."
Ngừng một lúc, anh nói tiếp, " ông nói, sau khi em sanh xong, phải mang nhóc con về nhà tổ cho ông, anh khi đó phản đối, không nghe theo, nên cãi nhau với ông rất lớn. Cho đến nay, em sanh xong, ông nội âm thầm để Diệp Viện Kiêm kia đến gặp em, tất cả đều qua mặt anh. Anh không có làm chuyện gì hết."
Ánh mắt Từ Lạc lạnh lẽo, " tôi sẽ không để ai mang con tôi đi, chuyện này cho dù là ông nội anh đứng sau, tôi một chút cũng không nhượng bộ. Nếu như ông nội anh muốn gây áp lực cho tôi....vậy thì..."
Cổ họng Diệp Thành khẽ chuyển một cái, ánh mắt kiên định, " anh sẽ chịu áp lực đó cho em, yên tâm, anh sẽ không để ai mang con trai chúng ta đi đâu cả, cho dù...cho dù hiện tại chúng ta không ở cùng nhau, nhưng anh sẽ không để ai động đến hai mẹ con em đâu."
Diệp Thành ở trong lòng, nói thêm: cả đời này bảo vệ em chính là điều quan trọng với anh.
Chuyện này thực không nhỏ, dù sao thì ông nội cũng là người thân của anh, anh thật không muốn đối đầu với ông, nhưng Từ Lạc và nhóc con còn quan trọng hơn nhiều, cả hai mẹ con đều là thịt đầu tim của anh, vậy nên, dù có lỗi với ông nội, có chống đối với ông, anh cũng không để hai người họ rời khỏi anh, tất cả những người khác muốn tùy tiện động vào họ, đừng mơ!"
Từ Lạc không bàn chuyện đó nữa, cô đổi đề tài, " chúng ta về thôi."
"Được." Diệp Thành gật đầu rồi đi ra cửa dặn dò vệ sĩ vài câu. Đoạn quay lại thu dọn hết đồ đạc còn lại của Từ Lạc.
Đến khi thu dọn xong, đã là hoàng hôn dần xuống, ráng chiều đầy trời.
Đám phóng viên nhà báo cũng chẳng còn một bóng, một phần vì ngồi hoài mà không thấy người ra nên bỏ về, phần còn lại lì lợm không đi, nên bị người của Diệp Thành tới làm việc, không muốn đi cũng phải đi.
Trong tay Từ Lạc ôm Diệp Lạc Thiên, Diệp Thành cũng xách theo hành lí đi sau, bọn họ để tránh phiền phức không đáng có, nên chọn đi cửa sau để về.
Cửa sau quả nhiên một mảnh an tĩnh, thưa thớt không một bóng người.
Từ Lạc ôm con trai, Diệp Thành lái xe. Chiếc xe chầm chậm rời khỏi bệnh viện theo sau là bốn chiếc xe khác chở theo vệ sĩ của Diệp Thành, một đường tiến thẳng về khu chung cư nhỏ của cô.
Từ Lạc ngồi trên xe, tâm tình cũng tốt hẳn lên. Chuyện nhà họ Diệp muốn mang con cô đi, cô cũng không để tâm, cái gì tới sẽ tới, cho dù là ai, cô cũng không sợ.
Đến một người, cô chống đối với một người, đến mười người, cô tiếp chuyện hết mười người, sẽ không ngán kẻ nào.
Ai cũng đừng hòng chia cắt mẹ con cô.
Diệp Thành một đường lái xe, tâm tình có chút phức tạp. Ông nội của anh, anh thừa biết, tính tình vô cùng cố chấp.
Cả đời anh, trước đây, chỉ cần là cha mẹ, hay ông nội, ba người họ không thích anh sẽ không làm, chuyện kết hôn với Từ Lạc trước kia ông nội không thích, nhưng anh theo đa số, chính là theo ba mẹ của anh nên cưới cô.
Cho đến hôm nay, anh hối hận, nên chỉ muốn đối tốt với cô, thế nên, cho dù lần này dù có đứng ra chống đối với ông nội. Anh cũng sẽ không nhượng bộ...
Vì Từ Lạc và Diệp Lạc Thiên, hai mẹ con họ là cuộc sống của anh.
Từng tia hoàng hôn cuối cùng của ngày lướt qua cửa kính xe, chiếu lên gương mặt tuấn tú của Diệp Thành.
Từ hôm nay trở về sau, anh sẽ ở bên cô, cho dù phía trước áp lực và khó khăn đến cỡ nào....chỉ cần có vợ và con bên cạnh..
Mọi thứ chính là đơn giản và nhẹ nhàng đối với anh..."
Lương Minh Phương dặn dò Từ Lạc vài câu rồi rời khỏi phòng bệnh.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, Từ Lạc nằm xuống bên cạnh giường con trai, hai tay xoa mi tâm. Không biết qua bao lâu, nghe được bên ngoài có tiếng giày da đi trên sàn nhà.
Là Diệp Thành tới.
Diệp Thành đứng ngoài cửa nói gì đó với vệ sĩ ở cửa, anh mới biết đại khái chuyện gì vừa mới xảy ra. Bước nhanh vào bên trong phòng bệnh, áo khoác còn chưa kịp cởi xuống, trước hết nhìn trên người Từ Lạc và con trai Diệp Lạc Thiên một cái.
Còn may, hai mẹ con đều không bị làm sao.
Diệp Thành lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Từ Lạc, hồi lâu, vươn tay giúp cô xoa huyệt thái dương.
Con ngươi Từ Lạc có chút thâm trầm, thanh âm hơi khản đặc, cô nói, " họ Diệp kia là chú anh? Ở sau lưng ông ta, còn có ông nội anh? Nếu ông nội anh một mực muốn mang Lạc Thiên đi, tôi không bỏ qua chuyện này đâu."
Diệp Thành buông tay khỏi, giọng anh có chút uể oải, " ừ, ông ta vừa từ nước ngoài trở về, ông ta rất được lòng ông nội anh."
Anh tựa lưng vào thành giường nói tiếp, "hiện tại cha mẹ anh ở nước ngoài, không quan tâm tới chuyện công ty nữa. Tất cả giao cho anh xử lí. Diệp Viện Kiên kia về nước lần này chính là muốn chống đối anh, nên mượn tay ông nội gây áp lực cho anh. Hai tháng trước, ông ta có tới tìm anh, nói anh nhường cổ phần của anh lại cho ông ta, anh không đồng ý, nên ông ta mới nhờ ông nội uy hiếp anh."
" Uy hiếp?" Từ Lạc hơi kinh ngạc, chuyện như vậy xảy ra trước tết, nhưng Diệp Thành cũng không nói cho cô biết. Hôm giao thừa, Diệp Thành rời khỏi nhà tổ sớm, không lẽ là do bất hòa với ông nội anh sao?
Diệp Thành thở ra một hơi, anh nói, " ừ, giao thừa vừa qua, anh về nhà tổ, ông nội biết chuyện anh và em ly hôn, cũng biết em có thai, cho nên...."
Ngừng một lúc, anh nói tiếp, " ông nói, sau khi em sanh xong, phải mang nhóc con về nhà tổ cho ông, anh khi đó phản đối, không nghe theo, nên cãi nhau với ông rất lớn. Cho đến nay, em sanh xong, ông nội âm thầm để Diệp Viện Kiêm kia đến gặp em, tất cả đều qua mặt anh. Anh không có làm chuyện gì hết."
Ánh mắt Từ Lạc lạnh lẽo, " tôi sẽ không để ai mang con tôi đi, chuyện này cho dù là ông nội anh đứng sau, tôi một chút cũng không nhượng bộ. Nếu như ông nội anh muốn gây áp lực cho tôi....vậy thì..."
Cổ họng Diệp Thành khẽ chuyển một cái, ánh mắt kiên định, " anh sẽ chịu áp lực đó cho em, yên tâm, anh sẽ không để ai mang con trai chúng ta đi đâu cả, cho dù...cho dù hiện tại chúng ta không ở cùng nhau, nhưng anh sẽ không để ai động đến hai mẹ con em đâu."
Diệp Thành ở trong lòng, nói thêm: cả đời này bảo vệ em chính là điều quan trọng với anh.
Chuyện này thực không nhỏ, dù sao thì ông nội cũng là người thân của anh, anh thật không muốn đối đầu với ông, nhưng Từ Lạc và nhóc con còn quan trọng hơn nhiều, cả hai mẹ con đều là thịt đầu tim của anh, vậy nên, dù có lỗi với ông nội, có chống đối với ông, anh cũng không để hai người họ rời khỏi anh, tất cả những người khác muốn tùy tiện động vào họ, đừng mơ!"
Từ Lạc không bàn chuyện đó nữa, cô đổi đề tài, " chúng ta về thôi."
"Được." Diệp Thành gật đầu rồi đi ra cửa dặn dò vệ sĩ vài câu. Đoạn quay lại thu dọn hết đồ đạc còn lại của Từ Lạc.
Đến khi thu dọn xong, đã là hoàng hôn dần xuống, ráng chiều đầy trời.
Đám phóng viên nhà báo cũng chẳng còn một bóng, một phần vì ngồi hoài mà không thấy người ra nên bỏ về, phần còn lại lì lợm không đi, nên bị người của Diệp Thành tới làm việc, không muốn đi cũng phải đi.
Trong tay Từ Lạc ôm Diệp Lạc Thiên, Diệp Thành cũng xách theo hành lí đi sau, bọn họ để tránh phiền phức không đáng có, nên chọn đi cửa sau để về.
Cửa sau quả nhiên một mảnh an tĩnh, thưa thớt không một bóng người.
Từ Lạc ôm con trai, Diệp Thành lái xe. Chiếc xe chầm chậm rời khỏi bệnh viện theo sau là bốn chiếc xe khác chở theo vệ sĩ của Diệp Thành, một đường tiến thẳng về khu chung cư nhỏ của cô.
Từ Lạc ngồi trên xe, tâm tình cũng tốt hẳn lên. Chuyện nhà họ Diệp muốn mang con cô đi, cô cũng không để tâm, cái gì tới sẽ tới, cho dù là ai, cô cũng không sợ.
Đến một người, cô chống đối với một người, đến mười người, cô tiếp chuyện hết mười người, sẽ không ngán kẻ nào.
Ai cũng đừng hòng chia cắt mẹ con cô.
Diệp Thành một đường lái xe, tâm tình có chút phức tạp. Ông nội của anh, anh thừa biết, tính tình vô cùng cố chấp.
Cả đời anh, trước đây, chỉ cần là cha mẹ, hay ông nội, ba người họ không thích anh sẽ không làm, chuyện kết hôn với Từ Lạc trước kia ông nội không thích, nhưng anh theo đa số, chính là theo ba mẹ của anh nên cưới cô.
Cho đến hôm nay, anh hối hận, nên chỉ muốn đối tốt với cô, thế nên, cho dù lần này dù có đứng ra chống đối với ông nội. Anh cũng sẽ không nhượng bộ...
Vì Từ Lạc và Diệp Lạc Thiên, hai mẹ con họ là cuộc sống của anh.
Từng tia hoàng hôn cuối cùng của ngày lướt qua cửa kính xe, chiếu lên gương mặt tuấn tú của Diệp Thành.
Từ hôm nay trở về sau, anh sẽ ở bên cô, cho dù phía trước áp lực và khó khăn đến cỡ nào....chỉ cần có vợ và con bên cạnh..
Mọi thứ chính là đơn giản và nhẹ nhàng đối với anh..."