Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Chương 1
Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy.
Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu.
Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau.
Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác.
Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại những ngày tháng tươi đẹp của mình trong quá khứ...
Dương Họa Y từng là cô gái có một cuộc sống mà bất kì cô gái nào cũng mơ ước. Cô là thiên kim duy nhất của họ Dương. Gia đình cô giàu thuộc hạng nhất nhì nước. Là con một nên cô rất được bố mẹ yêu thương, cưng chiều hết mực. Không chỉ vậy, cô rất thông minh. Thành tích học tập của cô vô cùng cao. Cô lại được sở hữu giọng hát rất hay và tài vẽ họa cực giỏi. Có thể thấy, trong mắt mọi người, cô là cô gái vô cùng ưu tú, hoàn hảo, có một tương lai phía trước rất tươi đẹp.
Nhưng bất hạnh bất ngờ ập đến vào năm cô 19 tuổi. Lúc đó cô đang là sinh viên năm nhất trường nghệ thuật quốc tế. Tập đoàn của gia đình cô bất ngờ bị lộ thông tin bảo mật nên làm ăn càng ngày càng xuống dốc và phải nợ một khoản tiền rất lớn với Nhan gia.
Càng đáng thương hơn nữa khi bố mẹ cô đang trên đường từ sân bay đi công tác về lại gặp tai nạn giao thông và qua đời. Một cô gái bé nhỏ làm sao có thể chống lại cú sốc đó và một mình gánh vác cả một tập đoàn cùng khoản nợ lớn như thế?
Vì không thể trả hết nợ, Dương Họa Y bị bắt phải gả vào Nhan gia để xóa nợ. Cũng may mắn cho cô một điều. Dù là bị bắt gả vào Nhan gia để trả nợ nhưng cô vẫn nhận được sự yêu thường từ bên gia đình chồng. Điều này cũng khiến cô thấy ấm áp phần nào.
Nhưng sự ấm áp đấy cũng biến mất ngay sau ngày cưới của cô.
Trước hôm cưới, người yêu của chồng Dương Họa Y đến gây sự với cô nên giữa hai người có xảy ra mâu thuẫn. Nhưng có chết cô cũng không ngờ tới cô lại bị rơi vào bẫy của cô ta. Cô ta giả vờ kéo tay cô về phía mình rồi ngã lùi ra phía sau và bị xe tải lao tới đâm mạnh khiến mất mạng tại chỗ. Vì thế mà cô tự dưng bị mang tiếng là giết người.
Để dẹp đi bàn tán và nguy hiểm gây hại từ dư luận, gia đình chồng cô dẹp hết mọi tin tức và cho người bảo vệ Dương Họa Y cực kì cẩn thận. Nhưng họ chưa bảo vệ cô được nổi một ngày thì chồng cô đòi cả hai ra ở riêng. Gia đình chồng cô nghĩ hai người muốn có không gian riêng nên đồng ý lập tức. Nhưng họ đâu biết khi ở riêng như vậy, cuộc sống của cô rơi vào khổ cực, đau đớn biết nhường nào.
Gia đình chồng cô tin tưởng cô vô tội nhưng còn chồng cô thì không. Nhan Từ Khuynh luôn một mực cho rằng cô muốn giết người anh yêu thương nhất để mong chiếm lấy vị trí Nhan thiếu phu nhân mà bao người hằng mong ước. Vì thế sau khi đến ở nhà riêng, không lấy một ngày anh không hành hạ cô. Từ mắng chửi đến đánh đập. Anh coi cô như công cụ trút giận và làm ra đủ mọi cực hình mỗi khi cô không vừa ý anh.
Được nửa năm. Từ một cô gái tài sắc vẹn toàn, tương lai rộng mở biến thành một cô gái thân tàn ma dại, chịu đủ mọi hành hạ về thể xác lẫn tinh thần. Ngày nào Nhan Từ Khuynh ở nhà là ngày đấy cô sống không được yên.
Cũng vì thế mà sức khỏe cô ngày càng sa sút đi, bệnh càng ngày càng nhiều lên, thời gian nằm viện ngày càng nhiều. Dù thế Nhan Từ Khuynh cũng không bỏ qua cho cô.
Mọi việc nhà trong căn biệt thự đó một mình Dương Họa Y phải làm hết. Không vừa ý anh cô sẽ phải...
Cuộc sống như vậy khiến Dương Họa Y nổi lòng quyết tâm muốn bỏ trốn khỏi nơi địa ngục đó. Trong suốt 6 năm qua, không biết bao nhiêu lần cô bỏ trốn nhưng sức cô quá yếu nên vẫn không thể thoát khỏi bàn tay tử thần từ Nhan Từ Khuynh...
Trời dần sáng. Đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại. Dương Họa Y không chỉ đau ở vết thương bên ngoài mà cả bên trong cô cũng thấy đau. Cô co người lại thở dốc. Gương mặt cô càng tái nhợt đi. Nước mắt cô trào ra. Cả người cô lạnh toát.
Lúc này cánh cửa bỗng bật tung ra. Một bóng người cao lớn chậm rãi bước vào...
Chương 2
Nhìn dáng người nhỏ bé đang vật vã đang giành từng phút sống sót ở dưới đất mà mặt Nhan Từ Khuynh không có chút thương cảm nào.
Bàn tay to lớn nắm chặt gương mặt tái nhợt kia rồi giọng nói giận dữ vang lên:
- Dương Họa Y! Cô định diễn cảnh này cho ai xem? Ra vẻ mình đáng thương ư? Lúc cô giết người sao cô không nghĩ đến người đó đáng thương?
Nhưng dù có nói gì, có giận dữ đến đâu cô vẫn không nghe gì. Trong đầu cô chỉ còn những kí ức đau khổ mơ hồ cùng với những cơn đau thể xác không thể chống đỡ nổi nữa. Dù Nhan Từ Khuynh có bóp mạnh đến đâu thì cô cũng không có phản ứng gì.
Ánh mắt lạnh lùng của Nhan Từ Khuynh có chút thay đổi. Không hiểu sao thấy Dương Họa Y như vậy lòng anh có chút đau. Có lẽ do thời gian đã dài nên... Im lặng một lúc, anh buông lỏng tay ra. Sau đó anh đứng dậy lấy chiếc áo choàng quấn lên người cô rồi bế cô đi.
Ra đến cổng, Nhan Từ Khuynh ra lệnh cho vệ sĩ gác cổng:
- Mau chuẩn bị xe!
Trên đường đến bệnh viện. Mới đầu Nhan Từ Khuynh còn mặc Dương Họa Y dựa người vào cửa, muốn ngồi thế nào thì ngồi, ngã cũng kệ. Nhưng được một lúc, anh lại kéo nhẹ cô lại gần rồi ôm cô vào lòng. Anh khẽ níu mày khi cảm nhận được hơi thở của cô càng lúc càng yếu dần.
Vừa đến bệnh viện, anh bế cô xuống xe rồi bước nhanh vào trong.
- Mau cấp cứu cho cô ta! Chậm 1 phút thì đừng mong bệnh viện này tồn tại.
Các bác sĩ nghe vậy liền vội vã đưa Dương Họa Y vào trong. Hai tiếng sau, đèn cấp cứu cũng tắt. Các bác sĩ run rẩy đi ra. Họ sợ nói ra tình hình của cô, Nhan Từ Khuynh sẽ ném họ ra ngoài mất.
- Sao rồi? - Giọng nói lạnh lùng vang lên làm mọi người càng sợ hơn.
- Dạ... Thưa Nhan thiếu... Dương tiểu thư... có... có chút khá hơn rồi ạ... Nhưng...
- Nhưng sao?
- Dạ... Dương tiểu thư... do nhiễm lạnh nhiều nên... hô hấp có... chút khó khăn... thậm chí có dấu hiệu... xuất huyết... phổi... Còn... còn nữa... tiểu thư sức khỏe yếu... nên... nên nhịp tim có... có chút bất ổn... cần theo dõi... Còn cả vết thương... vết thương sâu... nên cô ấy... bị mất máu nhiều...
Các bác sĩ càng ngày càng run hơn nữa vì sắc mặt của anh càng ngày càng đen lại theo từng lời nói của họ.
- Đi đi!
Chỉ chờ câu này, các bác sĩ nhanh chóng rời đi, không dám quay đầu lại. Nhan Từ Khuynh mở cửa phòng bước vào. Dương Họa Y nằm bất động ở đó. Chiếc ống thở dường như che hết cả gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt ấy. Những miếng gạc trắng tinh băng bó dày xung quanh người cô. Còn cả những ống dây truyền nữa. Anh lặng lẽ lại gần ngồi cạnh cô. Số đo nhịp tim nhịp thở bên cạnh hiển thị con số khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Dường như nó đang tính từng phút sống của cô vậy.
Nhan Từ Khuynh rơi vào trầm mặc. 6 năm. Một thời gian khá dài anh đối xử tệ bạc với Dương Họa Y. Nhưng anh chẳng cảm thấy chút hối hận nào vì đã làm vậy. Đơn giản, anh hận cô vì cô đã giết người mà anh yêu thương rất sâu đậm. Anh hận cô, không hối hận khi ngược đãi cô, ra tay tàn nhẫn nhiều hơn với cô nhưng lúc này anh lại thấy chút đau khi thấy cô như vậy.
Đến tối, sang ngày hôm sau, và sang cả ngày sau nữa, Dương Họa Y vẫn chưa tỉnh lại và vẫn trong tình trạng như ban đầu, không tiến triển gì hơn.
Nhan Từ Khuynh không đến thăm cô, đúng hơn là xem cô như thế nào mà chỉ cử người đến trông chừng phòng lỡ cô lại bỏ trốn.
Rồi lại thêm ngày nữa, ngày nữa,... rồi được một tuần. Dương Họa Y vẫn nhắm chặt đôi mắt ấy. Cả người nằm bất động. Tình trạng không có chút biến triển nào. Nhan Từ Khuynh bắt đầu sốt ruột.
Thật ra mấy ngày cô nằm viện, anh ở nhà một mình không lo nổi những việc như nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp... Vì thế giờ căn biệt thự là một mớ lộn xộn. Thậm chí anh còn đi làm muộn chì vì tìm tài liệu trong mớ hỗn độn ấy.
Sang ngày thứ 9, Dương Họa Y mới tỉnh lại. Cả người cô đều đau nhức. Nhưng vừa mở mắt, trước mặt cô lại là gương mặt sát khí của Nhan Từ Khuynh.
- Cuối cùng cũng tỉnh rồi?
Dương Họa Y khẽ gật đầu. Hiện giờ cô không thể nói được gì vì bị chiếc mặt nạ thở che mất miệng. Kèm theo đó trong người cô cực kì mệt mỏi nên có cố nói chưa chắc anh đã nghe rõ.
- Nhà đang đợi cô dọn kìa!
Tên khốn này! Người ta vừa mới tỉnh lại chưa được 2 phút đã mở miệng ra muốn người ta về làm việc. Bảo dọn căn phòng mấy chục mét vuông thì còn tạm nghe được. Đằng này là cả căn biệt thự 3 tầng rộng mấy trăm mét, lại thêm cả cái sân rộng đến nỗi đủ để cả chiếc máy bay hạ cánh... Kiểu này muốn hành chết người ta mà!
Dương Họa Y vẫn khẽ gật đầu rồi từ từ nhắm mắt lại.
- Ai cho phép cô ngủ nữa?
Đột nhiên Nhan Từ Khuynh nắm chặt tay cô kéo cô dậy. Anh tức giận khi thấy hành động nhỏ đó của cô.
Dương Họa Y nhíu chặt lông mày, người hơi cúi xuống thở gấp, bên tay còn lại bấu chặt vào chăn. Cô đau quá! Cả cánh tay cô như muốn rời ra dưới lực nắm của anh.
Thấy vậy, Nhan Từ Khuynh lại có chút mềm lòng buông lỏng tay cô ra.
- Tôi cho cô ít nhất 1 ngày, nhiều nhất 2 ngày để hồi phục và quay về làm việc.
Nhan Từ Khuynh lạnh lùng ra lệnh cho cô rồi xoay lưng rời đi...
Chương 3
Dương Họa Y bất lực nhìn về phía bóng lưng đang dần khuất sau cánh cửa. Cô vẫn nuôi ý chí muốn chạy trốn khỏi bàn tay tử thần ấy nhưng giờ cả người cô đều đau nhức, mệt mỏi, muốn cử động nhẹ thôi đã rất khó rồi chứ đừng nói đến chạy cả một đường thật xa.
Một ngày. Rồi hai ngày. Đến hạn Nhan Từ Khuynh đã ra. Anh lần nữa bước vào căn phòng bệnh đó. Nhưng lần này tim anh đau thắt lại. Mặt cô trắng bệch đi. Số nhịp thở với số nhịp tim hiện lên trên thiết bị khá thấp...
Lúc này các bác sĩ đang cố hết tất cả khả năng, sức lực của mình để cứu lấy Dương Họa Y.
Nhan Từ Khuynh ngồi ngoài cửa đợi. Anh cố nghĩ đến bao nhiêu đi nữa vẫn chưa thể nhận ra nguyên nhân tại sao lần này cô lại yếu đến vậy. Hành hạ cô là thế nhưng thiếu cô, cuộc sống của anh bị xáo trộn khá nhiều. Dường như anh cảm thấy trong nhà thiếu hẳn người chăm lo phục vụ tận nơi nên bây giờ anh thấy làm gì cũng thấy khó khăn...
Bác sĩ chợt mở cửa đi ra. Nhan Từ Khuynh lao tới túm lấy cổ áo bác sĩ hỏi:
- Cô ấy sao rồi? Tôi không hi vọng mấy người nói ra điều không hay đâu!
- Thưa Nhan thiếu... Dương tiểu thư đã ổn hơn chút rồi ạ... Hiện giờ cô ấy... cần được nghỉ ngơi nhiều và... cần được chăm sóc đầy đủ...
Bác sĩ run rấy trả lời anh. Ông rất sợ trước thái độ này của anh. Ông còn vợ còn con, nếu bị ném ra khỏi bệnh viện này thì cuộc sống sẽ chật vật lắm...
Nhan Từ Khuynh buông bác sĩ ra rồi đẩy cửa vào trong. Trông Dương Họa Y lúc này có chút tốt hơn ban nãy. Anh ngồi xuống cạnh giường cô ngắm nhìn gương mặt tiều tụy đang bị mặt nạ thở che gần hết ấy. Dù là đang hôn mê nhưng ở khóe mắt cô vẫn còn đọng lại giọt nước mắt.
Dương Họa Y lần nữa tỉnh dậy. Cô biết bản thân vừa nãy thiếu chút nữa là có thể gặp được bố mẹ rồi nhưng vẫn là số phận không cho phép. Đã vậy thì...
Dương Họa Y chống tay ngồi dậy. Sau khi lấy được chút sức lực, mặc ánh mắt muốn giết người của Nhan Từ Khuynh, cô rút hết ống thở, dây truyền, kim tiêm... ra khỏi người rồi chống tay đứng lên, đi từng bước yếu ớt ra cửa.
- Cô đi đâu? - Nhan Từ Khuynh tức giận túm lấy tay cô kéo mạnh lại.
- Về nhà... - Dương Họa Y cố nén cơn đau mà yếu ớt đáp lại - Tôi muốn về... Còn nhiều việc...
- Ở lại đây cho tôi! Bước một chân ra cửa cô đừng hòng sống sót!
Dương Họa Y khẽ nhếch miệng cười mỉa mai. "Đừng hòng sống sót!". Cô đang muốn chết đây! Anh năm lần bảy lượt cản tôi chết vậy mà giờ còn dọa tôi câu đó?
Cô càng bước nhanh ra cửa.
- Cô muốn chết thật sao?
- Không phải... anh bảo nhà... cần dọn sao?... Giờ tôi về... làm... Bình thường... anh cũng đâu muốn... tôi nằm viện...
- Ở đây! Chừng nào chưa khỏe, tôi cấm cô về!
Ha! Anh muốn cô khỏe lại rồi mới được về sao? Từ bao giờ anh lại chú ý đến sức khỏe của cô? 6 năm nằm đất lạnh, 6 năm dùng nước lạnh quanh năm, 6 năm chưa được ngủ một giấc yên bình, 6 năm ăn uống không đầy đủ... Giờ người cô chỉ thiếu mỗi bệnh ung thư giai đoạn cuối thôi! Nếu là cô của 10 năm về trước thì đến cả cái cửa sắt cô cũng có thể đạp bay nó được. Nếu là cô 10 năm về trước thì có chạy cả thành phố cô cũng không thấy mệt. Nếu là cô 10 năm về trước thì một viên thuốc cô cũng không bao giờ đụng đến...
Dương Họa Y ngồi bệt xuống đất. Sau đó cô ôm lấy mặt khóc nức nở. Cô thấy bản thân của mình bây giờ thật vô dụng và thảm hại. Đáng lẽ cô phải được sống trong một cuộc sống thật an nhàn, hạnh phúc...
Nhan Từ Khuynh ban đầu còn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng khi ngồi xuống cạnh cô và kéo đôi tay nhỏ bé yếu ớt đấy ra, ánh mắt anh hoàn toàn khác.
Đôi mắt ấy dường như chỉ còn lại sự tuyệt vọng, bất lực. Nó dường như đã vô hồn và không còn chút sức sống. Những giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt ấy sao nặng nề, đau đớn đến thế?
Lúc này chợt điện thoại của Nhan Từ Khuynh vang lên. Anh nhíu mày khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình.
- Có chuyện gì?
"Anh hai, sao bây giờ anh mới nghe máy? Chị dâu đâu?"
- Đang ngủ.
"Anh đừng lừa em nữa! Bao lần em và bố mẹ gọi đến anh đều bảo chị ấy ngủ! 6 năm rồi đấy! Anh thử hỏi như vậy có đáng nghi không? Rốt cuộc giữa anh và chị có chuyện gì đã xảy ra?"
- Hỏi vậy mãi không chán sao? Không có chuyện gì hết!
"Em nói rồi! Anh có thể qua mắt được bố mẹ nhưng đừng đòi qua mắt em! Năm đó anh tự dưng đưa cả nhà ra nước ngoài sống nhưng mỗi lần em với bố mẹ muốn về nước thì đều gặp sự cố. Bảo là một hai lần thì không sao. Sự cố gì mà kéo dài tận 6 năm thế? Rồi mỗi lần gọi điện anh đều không cho bố mẹ với em gặp chị dâu. Anh nói đi! Chị ấy đã xảy ra chuyện gì?"
Chợt Dương Họa Y kéo nhẹ tay anh.
- Anh để tôi... nói chuyện với... con bé...
- Không được!
- Tôi hứa... sẽ không để xảy ra... chuyện gì...
Nhan Từ Khuynh do dự rồi cũng đưa cho cô.
- Tiểu Tuệ...
"A! Chị dâu!"
Chương 4
Nghe thấy giọng cô, Nhan Từ Tuệ vui mừng muốn khóc. 6 năm là một khoảng thời gian rất dài cô đã không được nghe tiếng của chị dâu cô rồi.
"Chị dâu! Chị nói đi! Có phải anh em bắt nạt chị đúng không? Anh ấy vừa lừa em là chị đang ngủ đấy! Chị có. chuyện gì cứ nói ra đi, em với bố mẹ nhất định sẽ bảo vệ chị!"
- Chị không sao... Em với bố mẹ... vẫn khỏe chứ?...
"Ở đây ai cũng khỏe cả! Chị không phải lo! Mà em. nghe giọng chị sao ấy... Chị đang bệnh phải không?"
- Chị không sao... Chỉ cảm chút thôi... Anh trai em... không lừa em đâu... Chỉ là... chị vừa mới ngủ dậy...
"Vậy ạ? Vậy chị cứ nghỉ ngơi đi! Nhất định mai em sẽ cùng bố mẹ về thăm chị. Lần này có sự cố gì nữa em cũng sẽ đưa bố mẹ về gặp chị bằng được! Suốt 6 năm qua không về, không liên lạc được với chị, bố mẹ lo lắm!"
- Chị không sao mà... Mọi người đừng lo... Mọi người cứ... yên tâm làm việc đi... Đừng về vội... ở đây lạnh lắm...
"Rồi rồi! Nghe chị hết! Vậy thì đợi sang xuân ấm hơn, em đưa bố mẹ về thăm chị nhé!"
- Được... Cho chị gửi lời... hỏi thăm bố mẹ nhé!...
"Vâng ạ! Giờ chị nghỉ ngơi đi! Em sẽ giúp chị chuyển lời mà! Giờ em cúp máy nhé!"
- Ừ!...
Sau khi thấy Nhan Từ Tuệ cúp máy, sắc mặt của Nhan Từ Khuynh có chút hài lòng. Nhưng anh để ý thấy, khi nói chuyện, biểu cảm của cô rất bình thường. Người ngoài nhìn vào có thể thấy đó chỉ là cuộc nói chuyện bình thường giữa hai chị em lâu ngày không gặp chứ không phải là lời nói dối ép buộc. Dường như cô thật sự không muốn cho gia đình anh biết hoàn cảnh hiện tại của cô, đúng hơn ra là cô không có ý định cầu cứu như anh nghĩ.
Nói chuyện xong, Dương Họa Y cũng nhanh chóng trả lại điện thoại cho anh rồi ngồi tựa vào giường. Cô yếu thật nhưng cô không muốn liên lụy đến ai. Cô sẽ tự cố gắng từng giây một để cứu lấy bản thân chứ không bao giờ nhờ đến ai hết.
Cả hai cứ ngồi yên lặng như vậy cho đến khi một ý tá bước vào để xem tình hình của Dương Họa Y. Có vẻ như cô y tá đó không để ý đến sự tồn tại của Nhan Từ Khuynh hoặc cô ấy không biết đến quyền lực cực lớn của anh mà lướt qua anh rồi lo lắng đỡ Dương Họa Y lên giường. Sau đó cô ấy còn định quay lại trách mắng Nhan Từ Khuynh vì chuyện để bệnh nhân của cô ngồi dưới nền đất lạnh nữa. Thật may khi Dương Họa Y kéo tay cô ấy lại rồi khẽ nói:
- Đừng trách chồng tôi... Là tôi muốn ngồi thế...
Cô y tá thấy vậy đành im lặng rồi truyền nước cho cô. Dương Họa Y khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nếu cô không cản, chắc chắn cô ý tá đó sẽ mất việc, hoặc nặng hơn nữa thì lại một linh hồn nữa phải rời xa nhân thế...
Sau khi cô y tá rời đi, Nhan Từ Khuynh lại gần ngồi cạnh Dương Họa Y. Nhưng cô có chút sợ hãi mà cố hết sức lùi vào trong. Bởi bình thường, những lúc anh tự động lại gần cô như vậy không nhục mạ thì cũng động tay động chân với cô.
Nhan Từ Khuynh thấy hành động như vậy của cô liền nhíu mày lại. Anh đưa tay kéo cô ra ngoài rồi nói:
- Tôi đáng sợ đến vậy sao?
Dương Họa Y im lặng. Cô đang cố hết sức để nén lại cơn đau. Thật sự bây giờ chỉ cần một cái chạm nhẹ là cả người cô muốn rụng rời hết ra rồi. Mà anh cũng hỏi câu thừa. Không sợ thì cô lùi lại làm gì?
- Anh... Anh về đi... Còn việc nhà... chút... chút nữa khá hơn... tôi về làm...
Cô vẫn nghĩ đến làm việc nhà! Nhan Từ Khuynh không muốn nói nhiều nữa nên chỉ đứng lên rồi lạnh lùng rồi đi. Cô muốn làm? Được! Tôi xem cô làm được gì!
Đúng như đã nói. Nhan Từ Khuynh vừa về nhà được một lúc, Dương Họa Y cũng đi từng bước yếu ớt về đến căn biệt thự đó. Tại sao cô không nhân cơ hội bỏ trốn ư? Cô quá yếu rồi thì làm sao mà chạy được. Với lại vệ sĩ của anh theo sát cô từng giây một thì làm sao mà trốn được? Mà tại sao cô lại tự đi bộ về ư? Anh có để cho cô ngồi xe anh tự do đi lại đâu!
Nhan Từ Khuynh ngạc nhiên nhìn cô. Anh cũng không thể ngờ cô lại kiên cường đến vậy. Nhìn bóng dáng bé nhỏ đang vịn cây gậy đi từng bước một, lòng anh có chút đau. Tự dưng, anh đứng bật dậy rồi vội vã ra ngoài lại gần cô, còn đưa tay ra để đỡ lấy cô. Nhưng Dương Họa Y lại bị hành động này dọa sợ. Cô bật lùi ra phía sau, thiếu chút nữa là ngã.
Anh nhìn cô. Đôi vai bé nhỏ ấy run run. Đầu cô cúi xuống, không dám nhìn anh. Mái tóc hạt dẻ xõa xuống che mất nửa khuôn mặt.
Dương Họa Y chợt giật mình khi có hai bàn tay to lớn áp và hai bên má cô. Nhan Từ Khuynh khẽ vén tóc rồi nâng gương mặt nhỏ nhắn, tái nhợt ấy lên.
- Sao cô lại đi bộ một mình về?
Không hỏi thì thôi, hỏi cô càng ấm ức hơn. Tiền cô không có, chẳng lẽ lại mang tiếng Nhan thiếu phu nhân đi taxi không trả tiền? Xe riêng thì anh đi về trước rồi, cô đi kiểu gì? Những giọt lệ lần nữa không tự chủ được mà rơi ra.
Nhan Từ Khuynh thấy thế liền buông cô ra rồi bế cô lên đi thẳng vào trong nhà.
Chương 5
Dương Họa Y sững người trước hành động này của Nhan Từ Khuynh. Thậm chí khi vào trong cô càng sốc hơn khi thấy mớ hỗn độn đã lâu không được dọn. Giờ thực sự cô tức đến phát khóc luôn rồi. Cô nhất định phải thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.
Nhan Từ Khuynh bế cô lên phòng rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
- Ở đây nghỉ ngơi đi! Tôi sẽ cho người đến trông cô. - Anh lạnh lùng nhìn cô.
- Nhan thiếu... tại sao... anh lại đối xử... với tôi như thế?... - Cô run rẩy hỏi.
- Ý cô là sao?
- Tại sao... anh luôn hành hạ tôi... sống không bằng chết... vậy mà giờ... lại lo sức khỏe... cho tôi?...
-...
Tại sao ư? Nhan Từ Khuynh cũng không biết. Anh chỉ biết mỗi lần hành hạ cô xong, anh lại thấy trong lòng lại có chút đau. Không phải bây giờ anh mới thấy mà là... anh đã cảm nhận được hơn 2 năm nay rồi...
Nhan Từ Khuynh không nói câu gì mà lạnh lùng rời đi. Dương Họa Y nhìn theo bóng lưng đó khuất sau cánh cửa rồi mới chậm rãi bước xuống giường. Cô lại gần cửa sổ. Chiếc ô tô màu đen rời khỏi căn biệt thự rồi mất hút ở cuối con đường. Lúc này cô mới có chút nhẹ nhõm rồi vịn vào tường từng chút một để xuống tầng.
Mặc cơ thể đang rất yếu nhưng Dương Họa Y vẫn bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa rồi nấu cơm cho anh. Những vệ sĩ được anh cử theo sát trông chừng cô đứng ở cửa thấy vậy liền lại gần dáng người nhỏ bé đang đang chật vật xếp sách với tài liệu lên kệ sách cao.
Dương Họa Y mắng thầm, tại sao anh lại có thể bề bộn đến mức vậy chứ? Mà bình thường cô chỉ cần nhón chân lên là có thể đặt quyển sách đó vào kệ được rồi, sao hôm nay cô bắc cả ghế vẫn không tới được nhỉ? Cô bỗng giật mình suýt ngã ra phía sau bởi giọng nói đột ngột vang lên phía sau:
- Thiếu phu nhân để tôi xếp giúp cho!
Dương Họa Y quay lại. Là hai tên vệ sĩ theo cô không rời một bước đó. Cô khẽ xua tay:
- Không cần đâu... Để tôi làm... Các anh không biết xếp đâu... Mà... đừng gọi tôi là... thiếu phu nhân nữa... Nhan thiếu nghe thấy... sẽ giết các anh mất...
- Không sao đâu! Chúng tôi thật sự muốn gọi người là thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân là một người rất tốt! Tốt hơn rất nhiều so với người yêu của thiếu gia!
Tốt hơn rất nhiều ư? Chắc họ có hiểu lầm gì không?
- Tôi không tốt... Tôi đã giết cô ấy mà...
- Thiếu phu nhân không giết người! Chúng tôi hôm đó đã nhìn tận mắt rồi! Là cô ta cố ý! Chúng tôi đã nói với thiếu gia chuyện này nhưng... thiếu gia... không tin...
- Không sao cả... Tôi tin một ngày nào đó... anh ấy sẽ nhận ra...
- Thiếu phu nhân, người nói câu này với chúng tôi mấy năm nay rồi...
- Phải hi vọng chứ...
Dương Họa Y cười khổ. Cô nói với họ như vậy cũng chỉ mong bản thân có chút hi vọng để tiếp tục sống mà thôi. Chứ thực sự cô tuyệt vọng lắm rồi! Có thể cô không giết cô gái ấy nhưng trong lòng cô vẫn áy náy vì bản thân đã hại bạn thân cô...
Mặc Ngọc là bạn thân nhất của cô từ thuở bé đến giờ. Cả hai lớn lên cùng nhau, có chung sở thích, chung thói quen, chung suy nghĩ, chung tính cách... đi đâu làm gì cũng có nhau như hình với bóng.
Năm đó gia đình cô gặp nạn, Mặc gia cũng cố hết sức giúp nhưng đều không được. Đến khi biết chuyện cô gả vào Nhan gia và suốt ngày bị hành hạ, họ lại càng quyết tâm cứu cô ra rất nhiều lần nhưng vẫn không thành công. Cô cũng vì muốn bảo vệ họ, không muốn để Nhan Từ Khuynh phát hiện ra họ nên cô chọn cách ở lại chịu trận để họ chạy thoát.
Nhưng đến 2 năm trước, cuối cùng Nhan Từ Khuynh vẫn phát hiện ra họ và đã giết họ ngay trước mắt cô. Điều này khiến cô luôn day dứt, ân hận mãi không thôi.
Còn tại sao mấy tên vệ sĩ luôn coi cô là một người tốt lại không để cô trốn thoát?
Chỉ có một vài người họ thì làm sao chống lại được cả mấy trăm con người lùng sục họ khắp thành phố được? Vì thế cô còn ở đây ngày nào họ sẽ giúp đỡ, bảo vệ cô ngày ấy.
Ở bên này, Nhan Từ Khuynh đang uống rượu ở một quán bar lớn.
- Nhan thiếu! Hôm nay đi uống một mình không rủ tôi à? - Một chàng trai đi vào ngồi xuống cạnh Nhan Từ Khuynh.
- Đâu cần gọi cậu cũng tự vác mặt đến mà! - Nhan Từ Khuynh lặng lẽ nhìn ly rượu trong tay đáp.
- Sao? Cô gái nhỏ ấy lại khiến cậu suy nghĩ à?
- Cũng đúng... Cậu nói xem, cảm giác đau khi thấy cô ta yếu ớt, đau đớn vì thương bệnh là sao?
- Yêu nhiều rồi vẫn hỏi câu đó là sao? Cậu bị ngốc hả?
- Không thể là yêu được! Tôi hận cô ta đến tận xương tủy sao lại có thể yêu cô ta được?
- Đó chỉ là lý trí của cậu! Nhưng cậu thực sự đau khi thấy cô ấy đáng thương như thế thì lại là do con tim của cậu.
- Không thể nào! Người tôi yêu duy nhất chỉ có mình Tiểu Nhi thôi!
- Tiểu Nhi, Tiểu Nhi, Tiểu Nhi! Cậu lúc nào cũng Tiểu Nhi! Vậy tôi hỏi cậu, đã bao giờ cậu có những cảm giác như vậy khi cô ấy còn sống chưa?
Nhan Từ Khuynh im lặng. Những cảm giác đó... chưa hề có thì phải... Nhưng anh thực sự tức giận khi thấy cô giết Tiểu Nhi của anh... Hay đúng là anh chỉ có mỗi tức giận thôi mà không thấy đau đớn gì?
- Tôi nghĩ cậu nên xem lại hành động của bản thân đi! Đừng để sau này quá hối hận!
Một đôi vai nhỏ bé đang run rẩy ở trong góc một căn phòng tối tăm. Đôi tay đầy những vết thương đang ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé cũng nhiều vết thương không kém. Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng đầy đau khổ ấy.
Ngoài cửa sổ, từng đợt tuyết dày phủ kín con đường đêm vắng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt lùa vào căn phòng đó. Vậy mà cô gái bé nhỏ ấy chỉ mặc trên mình một chiếc váy ngủ bị rách nhiều chỗ, để lộ ra những vết thương đang rỉ máu.
Hôm nay, Dương Họa Y lại bỏ trốn. Nhưng chưa được bao xa cô đã bị bắt lại và phải chịu một trận đòn rất đau.
Dương Họa Y ngồi khóc nức nở. Cô ước gì bản thân có thể chết đi để ngày nào cũng không phải chịu khổ sở như vậy. Nhưng người đó không cho cô được toại nguyện. Hắn năm lần bảy lượt cản cô tự tử rồi đem cô nhốt vào căn phòng riêng để hành hạ cô từ ngày này sang ngày khác.
Khóc nhiều rồi cũng mệt. Dương Họa Y từ từ gục xuống thiếp đi lúc nào không hay. Rồi trong giấc mơ, cô mơ bản thân quay trở về sống lại những ngày tháng tươi đẹp của mình trong quá khứ...
Dương Họa Y từng là cô gái có một cuộc sống mà bất kì cô gái nào cũng mơ ước. Cô là thiên kim duy nhất của họ Dương. Gia đình cô giàu thuộc hạng nhất nhì nước. Là con một nên cô rất được bố mẹ yêu thương, cưng chiều hết mực. Không chỉ vậy, cô rất thông minh. Thành tích học tập của cô vô cùng cao. Cô lại được sở hữu giọng hát rất hay và tài vẽ họa cực giỏi. Có thể thấy, trong mắt mọi người, cô là cô gái vô cùng ưu tú, hoàn hảo, có một tương lai phía trước rất tươi đẹp.
Nhưng bất hạnh bất ngờ ập đến vào năm cô 19 tuổi. Lúc đó cô đang là sinh viên năm nhất trường nghệ thuật quốc tế. Tập đoàn của gia đình cô bất ngờ bị lộ thông tin bảo mật nên làm ăn càng ngày càng xuống dốc và phải nợ một khoản tiền rất lớn với Nhan gia.
Càng đáng thương hơn nữa khi bố mẹ cô đang trên đường từ sân bay đi công tác về lại gặp tai nạn giao thông và qua đời. Một cô gái bé nhỏ làm sao có thể chống lại cú sốc đó và một mình gánh vác cả một tập đoàn cùng khoản nợ lớn như thế?
Vì không thể trả hết nợ, Dương Họa Y bị bắt phải gả vào Nhan gia để xóa nợ. Cũng may mắn cho cô một điều. Dù là bị bắt gả vào Nhan gia để trả nợ nhưng cô vẫn nhận được sự yêu thường từ bên gia đình chồng. Điều này cũng khiến cô thấy ấm áp phần nào.
Nhưng sự ấm áp đấy cũng biến mất ngay sau ngày cưới của cô.
Trước hôm cưới, người yêu của chồng Dương Họa Y đến gây sự với cô nên giữa hai người có xảy ra mâu thuẫn. Nhưng có chết cô cũng không ngờ tới cô lại bị rơi vào bẫy của cô ta. Cô ta giả vờ kéo tay cô về phía mình rồi ngã lùi ra phía sau và bị xe tải lao tới đâm mạnh khiến mất mạng tại chỗ. Vì thế mà cô tự dưng bị mang tiếng là giết người.
Để dẹp đi bàn tán và nguy hiểm gây hại từ dư luận, gia đình chồng cô dẹp hết mọi tin tức và cho người bảo vệ Dương Họa Y cực kì cẩn thận. Nhưng họ chưa bảo vệ cô được nổi một ngày thì chồng cô đòi cả hai ra ở riêng. Gia đình chồng cô nghĩ hai người muốn có không gian riêng nên đồng ý lập tức. Nhưng họ đâu biết khi ở riêng như vậy, cuộc sống của cô rơi vào khổ cực, đau đớn biết nhường nào.
Gia đình chồng cô tin tưởng cô vô tội nhưng còn chồng cô thì không. Nhan Từ Khuynh luôn một mực cho rằng cô muốn giết người anh yêu thương nhất để mong chiếm lấy vị trí Nhan thiếu phu nhân mà bao người hằng mong ước. Vì thế sau khi đến ở nhà riêng, không lấy một ngày anh không hành hạ cô. Từ mắng chửi đến đánh đập. Anh coi cô như công cụ trút giận và làm ra đủ mọi cực hình mỗi khi cô không vừa ý anh.
Được nửa năm. Từ một cô gái tài sắc vẹn toàn, tương lai rộng mở biến thành một cô gái thân tàn ma dại, chịu đủ mọi hành hạ về thể xác lẫn tinh thần. Ngày nào Nhan Từ Khuynh ở nhà là ngày đấy cô sống không được yên.
Cũng vì thế mà sức khỏe cô ngày càng sa sút đi, bệnh càng ngày càng nhiều lên, thời gian nằm viện ngày càng nhiều. Dù thế Nhan Từ Khuynh cũng không bỏ qua cho cô.
Mọi việc nhà trong căn biệt thự đó một mình Dương Họa Y phải làm hết. Không vừa ý anh cô sẽ phải...
Cuộc sống như vậy khiến Dương Họa Y nổi lòng quyết tâm muốn bỏ trốn khỏi nơi địa ngục đó. Trong suốt 6 năm qua, không biết bao nhiêu lần cô bỏ trốn nhưng sức cô quá yếu nên vẫn không thể thoát khỏi bàn tay tử thần từ Nhan Từ Khuynh...
Trời dần sáng. Đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại. Dương Họa Y không chỉ đau ở vết thương bên ngoài mà cả bên trong cô cũng thấy đau. Cô co người lại thở dốc. Gương mặt cô càng tái nhợt đi. Nước mắt cô trào ra. Cả người cô lạnh toát.
Lúc này cánh cửa bỗng bật tung ra. Một bóng người cao lớn chậm rãi bước vào...
Chương 2
Nhìn dáng người nhỏ bé đang vật vã đang giành từng phút sống sót ở dưới đất mà mặt Nhan Từ Khuynh không có chút thương cảm nào.
Bàn tay to lớn nắm chặt gương mặt tái nhợt kia rồi giọng nói giận dữ vang lên:
- Dương Họa Y! Cô định diễn cảnh này cho ai xem? Ra vẻ mình đáng thương ư? Lúc cô giết người sao cô không nghĩ đến người đó đáng thương?
Nhưng dù có nói gì, có giận dữ đến đâu cô vẫn không nghe gì. Trong đầu cô chỉ còn những kí ức đau khổ mơ hồ cùng với những cơn đau thể xác không thể chống đỡ nổi nữa. Dù Nhan Từ Khuynh có bóp mạnh đến đâu thì cô cũng không có phản ứng gì.
Ánh mắt lạnh lùng của Nhan Từ Khuynh có chút thay đổi. Không hiểu sao thấy Dương Họa Y như vậy lòng anh có chút đau. Có lẽ do thời gian đã dài nên... Im lặng một lúc, anh buông lỏng tay ra. Sau đó anh đứng dậy lấy chiếc áo choàng quấn lên người cô rồi bế cô đi.
Ra đến cổng, Nhan Từ Khuynh ra lệnh cho vệ sĩ gác cổng:
- Mau chuẩn bị xe!
Trên đường đến bệnh viện. Mới đầu Nhan Từ Khuynh còn mặc Dương Họa Y dựa người vào cửa, muốn ngồi thế nào thì ngồi, ngã cũng kệ. Nhưng được một lúc, anh lại kéo nhẹ cô lại gần rồi ôm cô vào lòng. Anh khẽ níu mày khi cảm nhận được hơi thở của cô càng lúc càng yếu dần.
Vừa đến bệnh viện, anh bế cô xuống xe rồi bước nhanh vào trong.
- Mau cấp cứu cho cô ta! Chậm 1 phút thì đừng mong bệnh viện này tồn tại.
Các bác sĩ nghe vậy liền vội vã đưa Dương Họa Y vào trong. Hai tiếng sau, đèn cấp cứu cũng tắt. Các bác sĩ run rẩy đi ra. Họ sợ nói ra tình hình của cô, Nhan Từ Khuynh sẽ ném họ ra ngoài mất.
- Sao rồi? - Giọng nói lạnh lùng vang lên làm mọi người càng sợ hơn.
- Dạ... Thưa Nhan thiếu... Dương tiểu thư... có... có chút khá hơn rồi ạ... Nhưng...
- Nhưng sao?
- Dạ... Dương tiểu thư... do nhiễm lạnh nhiều nên... hô hấp có... chút khó khăn... thậm chí có dấu hiệu... xuất huyết... phổi... Còn... còn nữa... tiểu thư sức khỏe yếu... nên... nên nhịp tim có... có chút bất ổn... cần theo dõi... Còn cả vết thương... vết thương sâu... nên cô ấy... bị mất máu nhiều...
Các bác sĩ càng ngày càng run hơn nữa vì sắc mặt của anh càng ngày càng đen lại theo từng lời nói của họ.
- Đi đi!
Chỉ chờ câu này, các bác sĩ nhanh chóng rời đi, không dám quay đầu lại. Nhan Từ Khuynh mở cửa phòng bước vào. Dương Họa Y nằm bất động ở đó. Chiếc ống thở dường như che hết cả gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt ấy. Những miếng gạc trắng tinh băng bó dày xung quanh người cô. Còn cả những ống dây truyền nữa. Anh lặng lẽ lại gần ngồi cạnh cô. Số đo nhịp tim nhịp thở bên cạnh hiển thị con số khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Dường như nó đang tính từng phút sống của cô vậy.
Nhan Từ Khuynh rơi vào trầm mặc. 6 năm. Một thời gian khá dài anh đối xử tệ bạc với Dương Họa Y. Nhưng anh chẳng cảm thấy chút hối hận nào vì đã làm vậy. Đơn giản, anh hận cô vì cô đã giết người mà anh yêu thương rất sâu đậm. Anh hận cô, không hối hận khi ngược đãi cô, ra tay tàn nhẫn nhiều hơn với cô nhưng lúc này anh lại thấy chút đau khi thấy cô như vậy.
Đến tối, sang ngày hôm sau, và sang cả ngày sau nữa, Dương Họa Y vẫn chưa tỉnh lại và vẫn trong tình trạng như ban đầu, không tiến triển gì hơn.
Nhan Từ Khuynh không đến thăm cô, đúng hơn là xem cô như thế nào mà chỉ cử người đến trông chừng phòng lỡ cô lại bỏ trốn.
Rồi lại thêm ngày nữa, ngày nữa,... rồi được một tuần. Dương Họa Y vẫn nhắm chặt đôi mắt ấy. Cả người nằm bất động. Tình trạng không có chút biến triển nào. Nhan Từ Khuynh bắt đầu sốt ruột.
Thật ra mấy ngày cô nằm viện, anh ở nhà một mình không lo nổi những việc như nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp... Vì thế giờ căn biệt thự là một mớ lộn xộn. Thậm chí anh còn đi làm muộn chì vì tìm tài liệu trong mớ hỗn độn ấy.
Sang ngày thứ 9, Dương Họa Y mới tỉnh lại. Cả người cô đều đau nhức. Nhưng vừa mở mắt, trước mặt cô lại là gương mặt sát khí của Nhan Từ Khuynh.
- Cuối cùng cũng tỉnh rồi?
Dương Họa Y khẽ gật đầu. Hiện giờ cô không thể nói được gì vì bị chiếc mặt nạ thở che mất miệng. Kèm theo đó trong người cô cực kì mệt mỏi nên có cố nói chưa chắc anh đã nghe rõ.
- Nhà đang đợi cô dọn kìa!
Tên khốn này! Người ta vừa mới tỉnh lại chưa được 2 phút đã mở miệng ra muốn người ta về làm việc. Bảo dọn căn phòng mấy chục mét vuông thì còn tạm nghe được. Đằng này là cả căn biệt thự 3 tầng rộng mấy trăm mét, lại thêm cả cái sân rộng đến nỗi đủ để cả chiếc máy bay hạ cánh... Kiểu này muốn hành chết người ta mà!
Dương Họa Y vẫn khẽ gật đầu rồi từ từ nhắm mắt lại.
- Ai cho phép cô ngủ nữa?
Đột nhiên Nhan Từ Khuynh nắm chặt tay cô kéo cô dậy. Anh tức giận khi thấy hành động nhỏ đó của cô.
Dương Họa Y nhíu chặt lông mày, người hơi cúi xuống thở gấp, bên tay còn lại bấu chặt vào chăn. Cô đau quá! Cả cánh tay cô như muốn rời ra dưới lực nắm của anh.
Thấy vậy, Nhan Từ Khuynh lại có chút mềm lòng buông lỏng tay cô ra.
- Tôi cho cô ít nhất 1 ngày, nhiều nhất 2 ngày để hồi phục và quay về làm việc.
Nhan Từ Khuynh lạnh lùng ra lệnh cho cô rồi xoay lưng rời đi...
Chương 3
Dương Họa Y bất lực nhìn về phía bóng lưng đang dần khuất sau cánh cửa. Cô vẫn nuôi ý chí muốn chạy trốn khỏi bàn tay tử thần ấy nhưng giờ cả người cô đều đau nhức, mệt mỏi, muốn cử động nhẹ thôi đã rất khó rồi chứ đừng nói đến chạy cả một đường thật xa.
Một ngày. Rồi hai ngày. Đến hạn Nhan Từ Khuynh đã ra. Anh lần nữa bước vào căn phòng bệnh đó. Nhưng lần này tim anh đau thắt lại. Mặt cô trắng bệch đi. Số nhịp thở với số nhịp tim hiện lên trên thiết bị khá thấp...
Lúc này các bác sĩ đang cố hết tất cả khả năng, sức lực của mình để cứu lấy Dương Họa Y.
Nhan Từ Khuynh ngồi ngoài cửa đợi. Anh cố nghĩ đến bao nhiêu đi nữa vẫn chưa thể nhận ra nguyên nhân tại sao lần này cô lại yếu đến vậy. Hành hạ cô là thế nhưng thiếu cô, cuộc sống của anh bị xáo trộn khá nhiều. Dường như anh cảm thấy trong nhà thiếu hẳn người chăm lo phục vụ tận nơi nên bây giờ anh thấy làm gì cũng thấy khó khăn...
Bác sĩ chợt mở cửa đi ra. Nhan Từ Khuynh lao tới túm lấy cổ áo bác sĩ hỏi:
- Cô ấy sao rồi? Tôi không hi vọng mấy người nói ra điều không hay đâu!
- Thưa Nhan thiếu... Dương tiểu thư đã ổn hơn chút rồi ạ... Hiện giờ cô ấy... cần được nghỉ ngơi nhiều và... cần được chăm sóc đầy đủ...
Bác sĩ run rấy trả lời anh. Ông rất sợ trước thái độ này của anh. Ông còn vợ còn con, nếu bị ném ra khỏi bệnh viện này thì cuộc sống sẽ chật vật lắm...
Nhan Từ Khuynh buông bác sĩ ra rồi đẩy cửa vào trong. Trông Dương Họa Y lúc này có chút tốt hơn ban nãy. Anh ngồi xuống cạnh giường cô ngắm nhìn gương mặt tiều tụy đang bị mặt nạ thở che gần hết ấy. Dù là đang hôn mê nhưng ở khóe mắt cô vẫn còn đọng lại giọt nước mắt.
Dương Họa Y lần nữa tỉnh dậy. Cô biết bản thân vừa nãy thiếu chút nữa là có thể gặp được bố mẹ rồi nhưng vẫn là số phận không cho phép. Đã vậy thì...
Dương Họa Y chống tay ngồi dậy. Sau khi lấy được chút sức lực, mặc ánh mắt muốn giết người của Nhan Từ Khuynh, cô rút hết ống thở, dây truyền, kim tiêm... ra khỏi người rồi chống tay đứng lên, đi từng bước yếu ớt ra cửa.
- Cô đi đâu? - Nhan Từ Khuynh tức giận túm lấy tay cô kéo mạnh lại.
- Về nhà... - Dương Họa Y cố nén cơn đau mà yếu ớt đáp lại - Tôi muốn về... Còn nhiều việc...
- Ở lại đây cho tôi! Bước một chân ra cửa cô đừng hòng sống sót!
Dương Họa Y khẽ nhếch miệng cười mỉa mai. "Đừng hòng sống sót!". Cô đang muốn chết đây! Anh năm lần bảy lượt cản tôi chết vậy mà giờ còn dọa tôi câu đó?
Cô càng bước nhanh ra cửa.
- Cô muốn chết thật sao?
- Không phải... anh bảo nhà... cần dọn sao?... Giờ tôi về... làm... Bình thường... anh cũng đâu muốn... tôi nằm viện...
- Ở đây! Chừng nào chưa khỏe, tôi cấm cô về!
Ha! Anh muốn cô khỏe lại rồi mới được về sao? Từ bao giờ anh lại chú ý đến sức khỏe của cô? 6 năm nằm đất lạnh, 6 năm dùng nước lạnh quanh năm, 6 năm chưa được ngủ một giấc yên bình, 6 năm ăn uống không đầy đủ... Giờ người cô chỉ thiếu mỗi bệnh ung thư giai đoạn cuối thôi! Nếu là cô của 10 năm về trước thì đến cả cái cửa sắt cô cũng có thể đạp bay nó được. Nếu là cô 10 năm về trước thì có chạy cả thành phố cô cũng không thấy mệt. Nếu là cô 10 năm về trước thì một viên thuốc cô cũng không bao giờ đụng đến...
Dương Họa Y ngồi bệt xuống đất. Sau đó cô ôm lấy mặt khóc nức nở. Cô thấy bản thân của mình bây giờ thật vô dụng và thảm hại. Đáng lẽ cô phải được sống trong một cuộc sống thật an nhàn, hạnh phúc...
Nhan Từ Khuynh ban đầu còn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng khi ngồi xuống cạnh cô và kéo đôi tay nhỏ bé yếu ớt đấy ra, ánh mắt anh hoàn toàn khác.
Đôi mắt ấy dường như chỉ còn lại sự tuyệt vọng, bất lực. Nó dường như đã vô hồn và không còn chút sức sống. Những giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt ấy sao nặng nề, đau đớn đến thế?
Lúc này chợt điện thoại của Nhan Từ Khuynh vang lên. Anh nhíu mày khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình.
- Có chuyện gì?
"Anh hai, sao bây giờ anh mới nghe máy? Chị dâu đâu?"
- Đang ngủ.
"Anh đừng lừa em nữa! Bao lần em và bố mẹ gọi đến anh đều bảo chị ấy ngủ! 6 năm rồi đấy! Anh thử hỏi như vậy có đáng nghi không? Rốt cuộc giữa anh và chị có chuyện gì đã xảy ra?"
- Hỏi vậy mãi không chán sao? Không có chuyện gì hết!
"Em nói rồi! Anh có thể qua mắt được bố mẹ nhưng đừng đòi qua mắt em! Năm đó anh tự dưng đưa cả nhà ra nước ngoài sống nhưng mỗi lần em với bố mẹ muốn về nước thì đều gặp sự cố. Bảo là một hai lần thì không sao. Sự cố gì mà kéo dài tận 6 năm thế? Rồi mỗi lần gọi điện anh đều không cho bố mẹ với em gặp chị dâu. Anh nói đi! Chị ấy đã xảy ra chuyện gì?"
Chợt Dương Họa Y kéo nhẹ tay anh.
- Anh để tôi... nói chuyện với... con bé...
- Không được!
- Tôi hứa... sẽ không để xảy ra... chuyện gì...
Nhan Từ Khuynh do dự rồi cũng đưa cho cô.
- Tiểu Tuệ...
"A! Chị dâu!"
Chương 4
Nghe thấy giọng cô, Nhan Từ Tuệ vui mừng muốn khóc. 6 năm là một khoảng thời gian rất dài cô đã không được nghe tiếng của chị dâu cô rồi.
"Chị dâu! Chị nói đi! Có phải anh em bắt nạt chị đúng không? Anh ấy vừa lừa em là chị đang ngủ đấy! Chị có. chuyện gì cứ nói ra đi, em với bố mẹ nhất định sẽ bảo vệ chị!"
- Chị không sao... Em với bố mẹ... vẫn khỏe chứ?...
"Ở đây ai cũng khỏe cả! Chị không phải lo! Mà em. nghe giọng chị sao ấy... Chị đang bệnh phải không?"
- Chị không sao... Chỉ cảm chút thôi... Anh trai em... không lừa em đâu... Chỉ là... chị vừa mới ngủ dậy...
"Vậy ạ? Vậy chị cứ nghỉ ngơi đi! Nhất định mai em sẽ cùng bố mẹ về thăm chị. Lần này có sự cố gì nữa em cũng sẽ đưa bố mẹ về gặp chị bằng được! Suốt 6 năm qua không về, không liên lạc được với chị, bố mẹ lo lắm!"
- Chị không sao mà... Mọi người đừng lo... Mọi người cứ... yên tâm làm việc đi... Đừng về vội... ở đây lạnh lắm...
"Rồi rồi! Nghe chị hết! Vậy thì đợi sang xuân ấm hơn, em đưa bố mẹ về thăm chị nhé!"
- Được... Cho chị gửi lời... hỏi thăm bố mẹ nhé!...
"Vâng ạ! Giờ chị nghỉ ngơi đi! Em sẽ giúp chị chuyển lời mà! Giờ em cúp máy nhé!"
- Ừ!...
Sau khi thấy Nhan Từ Tuệ cúp máy, sắc mặt của Nhan Từ Khuynh có chút hài lòng. Nhưng anh để ý thấy, khi nói chuyện, biểu cảm của cô rất bình thường. Người ngoài nhìn vào có thể thấy đó chỉ là cuộc nói chuyện bình thường giữa hai chị em lâu ngày không gặp chứ không phải là lời nói dối ép buộc. Dường như cô thật sự không muốn cho gia đình anh biết hoàn cảnh hiện tại của cô, đúng hơn ra là cô không có ý định cầu cứu như anh nghĩ.
Nói chuyện xong, Dương Họa Y cũng nhanh chóng trả lại điện thoại cho anh rồi ngồi tựa vào giường. Cô yếu thật nhưng cô không muốn liên lụy đến ai. Cô sẽ tự cố gắng từng giây một để cứu lấy bản thân chứ không bao giờ nhờ đến ai hết.
Cả hai cứ ngồi yên lặng như vậy cho đến khi một ý tá bước vào để xem tình hình của Dương Họa Y. Có vẻ như cô y tá đó không để ý đến sự tồn tại của Nhan Từ Khuynh hoặc cô ấy không biết đến quyền lực cực lớn của anh mà lướt qua anh rồi lo lắng đỡ Dương Họa Y lên giường. Sau đó cô ấy còn định quay lại trách mắng Nhan Từ Khuynh vì chuyện để bệnh nhân của cô ngồi dưới nền đất lạnh nữa. Thật may khi Dương Họa Y kéo tay cô ấy lại rồi khẽ nói:
- Đừng trách chồng tôi... Là tôi muốn ngồi thế...
Cô y tá thấy vậy đành im lặng rồi truyền nước cho cô. Dương Họa Y khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nếu cô không cản, chắc chắn cô ý tá đó sẽ mất việc, hoặc nặng hơn nữa thì lại một linh hồn nữa phải rời xa nhân thế...
Sau khi cô y tá rời đi, Nhan Từ Khuynh lại gần ngồi cạnh Dương Họa Y. Nhưng cô có chút sợ hãi mà cố hết sức lùi vào trong. Bởi bình thường, những lúc anh tự động lại gần cô như vậy không nhục mạ thì cũng động tay động chân với cô.
Nhan Từ Khuynh thấy hành động như vậy của cô liền nhíu mày lại. Anh đưa tay kéo cô ra ngoài rồi nói:
- Tôi đáng sợ đến vậy sao?
Dương Họa Y im lặng. Cô đang cố hết sức để nén lại cơn đau. Thật sự bây giờ chỉ cần một cái chạm nhẹ là cả người cô muốn rụng rời hết ra rồi. Mà anh cũng hỏi câu thừa. Không sợ thì cô lùi lại làm gì?
- Anh... Anh về đi... Còn việc nhà... chút... chút nữa khá hơn... tôi về làm...
Cô vẫn nghĩ đến làm việc nhà! Nhan Từ Khuynh không muốn nói nhiều nữa nên chỉ đứng lên rồi lạnh lùng rồi đi. Cô muốn làm? Được! Tôi xem cô làm được gì!
Đúng như đã nói. Nhan Từ Khuynh vừa về nhà được một lúc, Dương Họa Y cũng đi từng bước yếu ớt về đến căn biệt thự đó. Tại sao cô không nhân cơ hội bỏ trốn ư? Cô quá yếu rồi thì làm sao mà chạy được. Với lại vệ sĩ của anh theo sát cô từng giây một thì làm sao mà trốn được? Mà tại sao cô lại tự đi bộ về ư? Anh có để cho cô ngồi xe anh tự do đi lại đâu!
Nhan Từ Khuynh ngạc nhiên nhìn cô. Anh cũng không thể ngờ cô lại kiên cường đến vậy. Nhìn bóng dáng bé nhỏ đang vịn cây gậy đi từng bước một, lòng anh có chút đau. Tự dưng, anh đứng bật dậy rồi vội vã ra ngoài lại gần cô, còn đưa tay ra để đỡ lấy cô. Nhưng Dương Họa Y lại bị hành động này dọa sợ. Cô bật lùi ra phía sau, thiếu chút nữa là ngã.
Anh nhìn cô. Đôi vai bé nhỏ ấy run run. Đầu cô cúi xuống, không dám nhìn anh. Mái tóc hạt dẻ xõa xuống che mất nửa khuôn mặt.
Dương Họa Y chợt giật mình khi có hai bàn tay to lớn áp và hai bên má cô. Nhan Từ Khuynh khẽ vén tóc rồi nâng gương mặt nhỏ nhắn, tái nhợt ấy lên.
- Sao cô lại đi bộ một mình về?
Không hỏi thì thôi, hỏi cô càng ấm ức hơn. Tiền cô không có, chẳng lẽ lại mang tiếng Nhan thiếu phu nhân đi taxi không trả tiền? Xe riêng thì anh đi về trước rồi, cô đi kiểu gì? Những giọt lệ lần nữa không tự chủ được mà rơi ra.
Nhan Từ Khuynh thấy thế liền buông cô ra rồi bế cô lên đi thẳng vào trong nhà.
Chương 5
Dương Họa Y sững người trước hành động này của Nhan Từ Khuynh. Thậm chí khi vào trong cô càng sốc hơn khi thấy mớ hỗn độn đã lâu không được dọn. Giờ thực sự cô tức đến phát khóc luôn rồi. Cô nhất định phải thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.
Nhan Từ Khuynh bế cô lên phòng rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
- Ở đây nghỉ ngơi đi! Tôi sẽ cho người đến trông cô. - Anh lạnh lùng nhìn cô.
- Nhan thiếu... tại sao... anh lại đối xử... với tôi như thế?... - Cô run rẩy hỏi.
- Ý cô là sao?
- Tại sao... anh luôn hành hạ tôi... sống không bằng chết... vậy mà giờ... lại lo sức khỏe... cho tôi?...
-...
Tại sao ư? Nhan Từ Khuynh cũng không biết. Anh chỉ biết mỗi lần hành hạ cô xong, anh lại thấy trong lòng lại có chút đau. Không phải bây giờ anh mới thấy mà là... anh đã cảm nhận được hơn 2 năm nay rồi...
Nhan Từ Khuynh không nói câu gì mà lạnh lùng rời đi. Dương Họa Y nhìn theo bóng lưng đó khuất sau cánh cửa rồi mới chậm rãi bước xuống giường. Cô lại gần cửa sổ. Chiếc ô tô màu đen rời khỏi căn biệt thự rồi mất hút ở cuối con đường. Lúc này cô mới có chút nhẹ nhõm rồi vịn vào tường từng chút một để xuống tầng.
Mặc cơ thể đang rất yếu nhưng Dương Họa Y vẫn bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa rồi nấu cơm cho anh. Những vệ sĩ được anh cử theo sát trông chừng cô đứng ở cửa thấy vậy liền lại gần dáng người nhỏ bé đang đang chật vật xếp sách với tài liệu lên kệ sách cao.
Dương Họa Y mắng thầm, tại sao anh lại có thể bề bộn đến mức vậy chứ? Mà bình thường cô chỉ cần nhón chân lên là có thể đặt quyển sách đó vào kệ được rồi, sao hôm nay cô bắc cả ghế vẫn không tới được nhỉ? Cô bỗng giật mình suýt ngã ra phía sau bởi giọng nói đột ngột vang lên phía sau:
- Thiếu phu nhân để tôi xếp giúp cho!
Dương Họa Y quay lại. Là hai tên vệ sĩ theo cô không rời một bước đó. Cô khẽ xua tay:
- Không cần đâu... Để tôi làm... Các anh không biết xếp đâu... Mà... đừng gọi tôi là... thiếu phu nhân nữa... Nhan thiếu nghe thấy... sẽ giết các anh mất...
- Không sao đâu! Chúng tôi thật sự muốn gọi người là thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân là một người rất tốt! Tốt hơn rất nhiều so với người yêu của thiếu gia!
Tốt hơn rất nhiều ư? Chắc họ có hiểu lầm gì không?
- Tôi không tốt... Tôi đã giết cô ấy mà...
- Thiếu phu nhân không giết người! Chúng tôi hôm đó đã nhìn tận mắt rồi! Là cô ta cố ý! Chúng tôi đã nói với thiếu gia chuyện này nhưng... thiếu gia... không tin...
- Không sao cả... Tôi tin một ngày nào đó... anh ấy sẽ nhận ra...
- Thiếu phu nhân, người nói câu này với chúng tôi mấy năm nay rồi...
- Phải hi vọng chứ...
Dương Họa Y cười khổ. Cô nói với họ như vậy cũng chỉ mong bản thân có chút hi vọng để tiếp tục sống mà thôi. Chứ thực sự cô tuyệt vọng lắm rồi! Có thể cô không giết cô gái ấy nhưng trong lòng cô vẫn áy náy vì bản thân đã hại bạn thân cô...
Mặc Ngọc là bạn thân nhất của cô từ thuở bé đến giờ. Cả hai lớn lên cùng nhau, có chung sở thích, chung thói quen, chung suy nghĩ, chung tính cách... đi đâu làm gì cũng có nhau như hình với bóng.
Năm đó gia đình cô gặp nạn, Mặc gia cũng cố hết sức giúp nhưng đều không được. Đến khi biết chuyện cô gả vào Nhan gia và suốt ngày bị hành hạ, họ lại càng quyết tâm cứu cô ra rất nhiều lần nhưng vẫn không thành công. Cô cũng vì muốn bảo vệ họ, không muốn để Nhan Từ Khuynh phát hiện ra họ nên cô chọn cách ở lại chịu trận để họ chạy thoát.
Nhưng đến 2 năm trước, cuối cùng Nhan Từ Khuynh vẫn phát hiện ra họ và đã giết họ ngay trước mắt cô. Điều này khiến cô luôn day dứt, ân hận mãi không thôi.
Còn tại sao mấy tên vệ sĩ luôn coi cô là một người tốt lại không để cô trốn thoát?
Chỉ có một vài người họ thì làm sao chống lại được cả mấy trăm con người lùng sục họ khắp thành phố được? Vì thế cô còn ở đây ngày nào họ sẽ giúp đỡ, bảo vệ cô ngày ấy.
Ở bên này, Nhan Từ Khuynh đang uống rượu ở một quán bar lớn.
- Nhan thiếu! Hôm nay đi uống một mình không rủ tôi à? - Một chàng trai đi vào ngồi xuống cạnh Nhan Từ Khuynh.
- Đâu cần gọi cậu cũng tự vác mặt đến mà! - Nhan Từ Khuynh lặng lẽ nhìn ly rượu trong tay đáp.
- Sao? Cô gái nhỏ ấy lại khiến cậu suy nghĩ à?
- Cũng đúng... Cậu nói xem, cảm giác đau khi thấy cô ta yếu ớt, đau đớn vì thương bệnh là sao?
- Yêu nhiều rồi vẫn hỏi câu đó là sao? Cậu bị ngốc hả?
- Không thể là yêu được! Tôi hận cô ta đến tận xương tủy sao lại có thể yêu cô ta được?
- Đó chỉ là lý trí của cậu! Nhưng cậu thực sự đau khi thấy cô ấy đáng thương như thế thì lại là do con tim của cậu.
- Không thể nào! Người tôi yêu duy nhất chỉ có mình Tiểu Nhi thôi!
- Tiểu Nhi, Tiểu Nhi, Tiểu Nhi! Cậu lúc nào cũng Tiểu Nhi! Vậy tôi hỏi cậu, đã bao giờ cậu có những cảm giác như vậy khi cô ấy còn sống chưa?
Nhan Từ Khuynh im lặng. Những cảm giác đó... chưa hề có thì phải... Nhưng anh thực sự tức giận khi thấy cô giết Tiểu Nhi của anh... Hay đúng là anh chỉ có mỗi tức giận thôi mà không thấy đau đớn gì?
- Tôi nghĩ cậu nên xem lại hành động của bản thân đi! Đừng để sau này quá hối hận!