Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn - Chương 936: Bạch Cẩm Sương giảng bài
Sự việc hôm nay chỉ làm dấy lên lửa giận trong lòng Vân Yến mà thôi.
Kể từ khi Sở Tuấn Thịnh cứu cô một lần sau bữa ăn tối của nhà họ Tần ngày hôm đó, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ lại làm lơ Sở Tuấn Thịnh nữa.
Sở Tuấn Thịnh cảm thấy trong lòng Vân Yến có điều gì đó, nhưng bài giảng sắp bắt đầu, hơn nữa Kiều Thanh
Tuấn đang ở bên cạnh, anh ta không thêm gì nữa, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Vân Yến.
Vân Yến liếc anh ta một cái, nhưng không nói lời nào.
Hai phút trước khi bài giảng bắt đầu, Bạch Cẩm Sương bước vào lớp, cô cắm bộ giáo trình đã chuẩn bị vào máy tính kết nối với máy chiếu và bắt đầu chuẩn bị bắt đầu.
Học sinh bên dưới thì thào. "Tôi thấy chủ nhiệm nói hôm nay giảng bài là bậc thầy về trang sức đá quý thế giới, Minh Huyền, tôi nghe nói cô ấy đạt được rất nhiều giải thưởng! Chẳng lẽ Minh Huyền chính là người đẹp bên trên!" "Chắc không phải đâu, nổi tiếng như vậy, tôi đoán...chắc là một bà lão, dù sao cũng không thể trẻ như thế kia được!" "Tôi cũng nghĩ...người đẹp ở trên chắc là trợ lý của Minh Huyền! Nghe nói Minh Huyền chưa từng xuất hiện trước công chúng. Mọi người đều không biết tuổi tác và ngoại hình của cô ấy, nhưng người đẹp đó sao lại, tôi thấy chắc không phải đâu!”
Mọi người đang xì xào bàn tán về thân thế của Bạch Cẩm Sương.
Khi Bạch Cẩm Sương nghe thấy tiếng chuông vào lớp, cô hằng giọng và bắt đầu giới thiệu bản thân: "Xin chào các bạn, tôi là Minh Huyền, theo lời mời của hiệu trưởng, tôi sẽ quay lại giảng bài cho các bạn. Nói ra thì, tôi cũng đã tốt nghiệp đại học Trà Giang. Mọi người ngồi ở dưới cũng là em trai em gái tôi”
Ngay sau khi Bạch Cẩm Sương vừa tự giới thiệu xong, cả lớp đã ồ lên. "Thật hay đùa thế, đúng là Minh Huyền kìa!" "Trời ơi, nổi tiếng thế mà còn trẻ như vậy, tin được không vậy!" "E rằng đây là trong truyền thuyết, rõ ràng có thể dựa vào sắc đẹp nhưng lại nhất định phải dựa vào thế lực của
Chúa vĩ đại!"
Thấy mọi người có vẻ kích động, Bạch Cẩm Sương giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại: "Nếu có vấn đề gì, khi nào sắp kết thúc tiết học, các bạn có thể hỏi tôi. Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu bài giảng. Rất mong mọi người hợp tác!”
Mặc dù tất cả mọi người đều tò mò về thân phận của Bạch Cẩm Sương, nhưng vẫn rất tôn trọng, Bạch Cẩm Sương bảo yên lặng, mọi người lập tức yên tĩnh lại.
Bạch Cẩm Sương thở phào nhẹ nhõm và hôm nay chính thức bắt đầu bài giảng của mình.
Lúc chuẩn bị, Bạch Cẩm Sương vẫn còn băn khoăn không biết có hồi hộp không, nhưng cô thực sự đã đứng ở đây, tự giới thiệu bản thân, và sau khi bài giảng bắt đầu cô liền cảm thấy suôn sẻ hơn rất nhiều!
Trong suốt hai giờ diễn thuyết, ngoại trừ mười phút giải lao giữa chừng, Bạch Cẩm Sương về cơ bản đã chia sẻ hết những gì cô đã chuẩn bị với mọi người.
Tiếng chuông tan học vang lên, Bạch Cẩm Sương mỉm cười thu dọn đồ đạc của mình.
Một chàng tran đỏ mặt lấy hết can đảm, cất giọng hỏi: "Nhà thiết kế Minh Huyền, cô có bạn trai chưa?"
Bạch Cẩm Sương cười nhẹ: "Tôi kết hôn rồi!"
Bạch Cẩm Sương vừa nói vậy, nhiều chàng trai đột nhiên tỏ vẻ thất vọng.
Một số người tò mò: "Nhà thiết kế Minh Huyền, năm nay cô bao nhiêu tuổi!"
Bạch Cẩm Sương cười đáp: "26!"
Nghe vậy, tất cả mọi người kinh ngạc, thậm chí có người thở dài: "Gái đẹp bây giờ đều sớm đã là hoa có chủ hết rồi.”
Anh ta vừa nói vậy, mọi người xung quanh đều bật cười.
Bạch Cẩm Sương biết bọn họ không có ác ý nên mỉm cười chuẩn bị rời đi.
Nhưng Vẫn Yến liền đứng dậy, đi qua Sở Tuấn Thịnh để tìm Bạch Cẩm Sương
Sở Tuấn Thịnh đột nhiên nằm lấy cánh tay của cô ấy "Tôi mời cô ăn tối!"
Vân Yến nghĩ đến việc Sở Tuấn Thịnh nói dối mình, trong lòng vẫn tức giận: "Không cần, tôi đi gặp Cẩm Sương!
Nhìn thấy Vân Yến thái độ kiên quyết, Sở Tuấn Thịnh không dám ngăn cản, đành buông tay ra.
Vân Yến nhanh chóng đuổi kịp Bạch Cẩm Sương: "Cẩm Sương!"
Bạch Cẩm Sương biết Vẫn Yến đã đến tham gia lớp học, mặc dù hai người họ không gặp nhau trước lớp, nhưng hai người họ đã liên lạc với nhau trên Zalo.
Bạch Cẩm Sương cười nói: "Đi thôi, bên phía trường học mời tớ ở lại ăn trưa, cậu đi cùng đi!" Vân Yến gật đầu và rời đi với Bạch Cẩm Sương với một nụ cười.
Sở Tuấn Thịnh không mời được Vân Yến, quay đầu nhìn Kiều Thanh Tuấn đang ngẩn người ngoài cửa sổ, nói: "Đi thôi, trưa hôm nay cậu dẫn cháu đi ăn!”
Kiều Thanh Tuấn hừ một cái: "Không có ai đi ăn trưa với chú, cậu mới nghĩ đến tôi!"
Sở Tuấn Thịnh cau mày: "Có đi hay không?" Kiều Thanh Tuấn liếc anh ta một cái: “Cậu còn muốn lên mặt dạy cháu Sở Tuấn Thịnh nhìn hắn: "Chú không phải muốn lên mặt dạy câu, chú chỉ muốn cùng cậu nói chuyện về Vân
Yến
Sở Tuấn Thịnh rất hiểu Kiều Thanh Tuấn, anh ta cảm thấy khó chịu khi thấy Kiều Thanh Tuấn quan tâm đến Vân Yến.
Vì vậy, anh ta dự định sẽ khai sáng và giáo dục Kiều Thanh Tuấn vào buổi trưa hôm nay, nói thật, anh ta cũng không muốn đánh nhau với cháu mình vì một người phụ nữ! Tất nhiên, anh ta nói rằng anh ta không muốn đối đầu, cũng chỉ để Kiều Thanh Tuấn rút lui vì anh ta không thể từ bỏ Vân Yến
Sau khi nghe Sở Tuấn Thịnh nói, Kiều Thanh Tuấn cũng không hỏi nhiều, im lặng đi theo anh ta.
Vân Yến và Bạch Cẩm Sương đã đi ăn với vài vị lãnh đạo của trường, trong bữa ăn, ai đó đột nhiên nhắc đến một cái tên quen thuộc. “Nghe nói Đỗ Nghĩa bây giờ ngồi tù?” Một vị lãnh đạo trường sau khi uống hai chén, liền nhắc lại chuyện này. Bạch Cẩm Sương và Vân Yến nhìn nhau, nhưng không nói gì.
Một vị lãnh đạo khác tiếp lời: "Đúng vậy, ngồi tù rồi. Nghe nói đã đắc tội nhà họ Vân và nhà họ Sở. Hai gia tộc lớn cùng nhau gây sức ép, tuy rằng nhà họ Đỗ có thể coi là một gia tộc giàu có, nhưng cũng không thể chống lại thế lực của hai gia tộc lớn này” "Đúng, đúng, đúng, chưa kể, nhà họ Đỗ không có khả năng so với nhà họ Sở và nhà họ Vân!" "Nói mới nhớ, trước đây nhà họ Đỗ cũng rất nổi tiếng, nhưng bây giờ càng ngày càng suy giảm!" Hai người Bạch Cẩm Sương và Vân Yến, vẻ mặt tế nhị ngồi ăn, nhưng không trả lời những chủ đề này.
Chợt có người nói: "Mọi người đã nghe nói chưa, nhà họ Đỗ đó, còn đến nhờ đứa con gái trước kia bỏ nhà họ Đỗ đi giúp đỡ, là gả cho nhà họ Tống. Sau này con gái nhà họ Đỗ đó hình như là có chuyện gì đó, nên rời khỏi nhà họ Tống, bỏ họ Tống. Ông nói xem, một người phụ nữ đã rời nhà họ Tống và rời nhà họ Đỗ hơn 20 năm, nhà họ Đỗ chưa từng đi tìm, bây giờ lại tìm người ta để nhờ giúp đỡ, nghe nói người con gái nhà họ Đỗ đó không giúp, nhà họ Đỗ liền âm thầm hủy hoại thanh danh của cô ấy, nói rằng cô ấy có dã tâm, không có lương tâm...
Người đàn ông vừa nói vừa lắc đầu.
Bạch Cẩm Sương sắc mặt thay đổi, Vân Yến sợ cô sẽ tức giận, vô thức đưa tay nắm lấy cổ tay cô.
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Vân Yến và khẽ lắc đầu ra hiệu rằng cô không sao!
Cô chỉ không ngờ nhà họ Đỗ bây giờ lại đê tiện và vô liêm sỉ như vậy, mẹ cô dù sao cũng là con gái của họ, bọn họ lại đi hủy hoại danh tiếng của chính mẹ mình. Cô liếc nhìn người đàn ông vừa nói: "Họ còn nói gì nữa?"
Người đàn ông không ngờ rằng Bạch Cẩm Sương lại quan tâm đến chuyện này, anh ta sững sờ một giây rồi chợt nhớ ra: "Trước đây tôi đã mời cô đến thuyết trình, khi mọi người đang ăn cùng nhau, cô cũng nhìn thấy Đỗ Nghĩa, phải không?"
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Đúng, gặp rồi!"
Người này lập tức hiểu ra: “Thảo nào cô tò mò, chỉ là...mấy lời này, không nghe thì hơn, người ta nói có chút phản cảm quá, nói con gái họ không giúp được gì cho gia đình, hại cháu trai nhà họ Đỗ phải đi tù. Thế nhưng, sao họ không nghĩ đến cách mà họ đối xử với đứa con gái đã lấy chồng rất lâu kia, giữa người với người, có qua có lại, cho dù là cha mẹ ruột cũng vậy, đối xử tệ với con cái, còn mong con cái hiếu thảo với mình thì làm gì có chuyện đó. Tất nhiên là đa số các bậc cha mẹ đều rất yêu thương con cái, nhà họ Đỗ mà tôi đang nói đến là một trường hợp đặc biệt, mọi người chỉ nghe thôi là đủ rồi!”
Kể từ khi Sở Tuấn Thịnh cứu cô một lần sau bữa ăn tối của nhà họ Tần ngày hôm đó, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ lại làm lơ Sở Tuấn Thịnh nữa.
Sở Tuấn Thịnh cảm thấy trong lòng Vân Yến có điều gì đó, nhưng bài giảng sắp bắt đầu, hơn nữa Kiều Thanh
Tuấn đang ở bên cạnh, anh ta không thêm gì nữa, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Vân Yến.
Vân Yến liếc anh ta một cái, nhưng không nói lời nào.
Hai phút trước khi bài giảng bắt đầu, Bạch Cẩm Sương bước vào lớp, cô cắm bộ giáo trình đã chuẩn bị vào máy tính kết nối với máy chiếu và bắt đầu chuẩn bị bắt đầu.
Học sinh bên dưới thì thào. "Tôi thấy chủ nhiệm nói hôm nay giảng bài là bậc thầy về trang sức đá quý thế giới, Minh Huyền, tôi nghe nói cô ấy đạt được rất nhiều giải thưởng! Chẳng lẽ Minh Huyền chính là người đẹp bên trên!" "Chắc không phải đâu, nổi tiếng như vậy, tôi đoán...chắc là một bà lão, dù sao cũng không thể trẻ như thế kia được!" "Tôi cũng nghĩ...người đẹp ở trên chắc là trợ lý của Minh Huyền! Nghe nói Minh Huyền chưa từng xuất hiện trước công chúng. Mọi người đều không biết tuổi tác và ngoại hình của cô ấy, nhưng người đẹp đó sao lại, tôi thấy chắc không phải đâu!”
Mọi người đang xì xào bàn tán về thân thế của Bạch Cẩm Sương.
Khi Bạch Cẩm Sương nghe thấy tiếng chuông vào lớp, cô hằng giọng và bắt đầu giới thiệu bản thân: "Xin chào các bạn, tôi là Minh Huyền, theo lời mời của hiệu trưởng, tôi sẽ quay lại giảng bài cho các bạn. Nói ra thì, tôi cũng đã tốt nghiệp đại học Trà Giang. Mọi người ngồi ở dưới cũng là em trai em gái tôi”
Ngay sau khi Bạch Cẩm Sương vừa tự giới thiệu xong, cả lớp đã ồ lên. "Thật hay đùa thế, đúng là Minh Huyền kìa!" "Trời ơi, nổi tiếng thế mà còn trẻ như vậy, tin được không vậy!" "E rằng đây là trong truyền thuyết, rõ ràng có thể dựa vào sắc đẹp nhưng lại nhất định phải dựa vào thế lực của
Chúa vĩ đại!"
Thấy mọi người có vẻ kích động, Bạch Cẩm Sương giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại: "Nếu có vấn đề gì, khi nào sắp kết thúc tiết học, các bạn có thể hỏi tôi. Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu bài giảng. Rất mong mọi người hợp tác!”
Mặc dù tất cả mọi người đều tò mò về thân phận của Bạch Cẩm Sương, nhưng vẫn rất tôn trọng, Bạch Cẩm Sương bảo yên lặng, mọi người lập tức yên tĩnh lại.
Bạch Cẩm Sương thở phào nhẹ nhõm và hôm nay chính thức bắt đầu bài giảng của mình.
Lúc chuẩn bị, Bạch Cẩm Sương vẫn còn băn khoăn không biết có hồi hộp không, nhưng cô thực sự đã đứng ở đây, tự giới thiệu bản thân, và sau khi bài giảng bắt đầu cô liền cảm thấy suôn sẻ hơn rất nhiều!
Trong suốt hai giờ diễn thuyết, ngoại trừ mười phút giải lao giữa chừng, Bạch Cẩm Sương về cơ bản đã chia sẻ hết những gì cô đã chuẩn bị với mọi người.
Tiếng chuông tan học vang lên, Bạch Cẩm Sương mỉm cười thu dọn đồ đạc của mình.
Một chàng tran đỏ mặt lấy hết can đảm, cất giọng hỏi: "Nhà thiết kế Minh Huyền, cô có bạn trai chưa?"
Bạch Cẩm Sương cười nhẹ: "Tôi kết hôn rồi!"
Bạch Cẩm Sương vừa nói vậy, nhiều chàng trai đột nhiên tỏ vẻ thất vọng.
Một số người tò mò: "Nhà thiết kế Minh Huyền, năm nay cô bao nhiêu tuổi!"
Bạch Cẩm Sương cười đáp: "26!"
Nghe vậy, tất cả mọi người kinh ngạc, thậm chí có người thở dài: "Gái đẹp bây giờ đều sớm đã là hoa có chủ hết rồi.”
Anh ta vừa nói vậy, mọi người xung quanh đều bật cười.
Bạch Cẩm Sương biết bọn họ không có ác ý nên mỉm cười chuẩn bị rời đi.
Nhưng Vẫn Yến liền đứng dậy, đi qua Sở Tuấn Thịnh để tìm Bạch Cẩm Sương
Sở Tuấn Thịnh đột nhiên nằm lấy cánh tay của cô ấy "Tôi mời cô ăn tối!"
Vân Yến nghĩ đến việc Sở Tuấn Thịnh nói dối mình, trong lòng vẫn tức giận: "Không cần, tôi đi gặp Cẩm Sương!
Nhìn thấy Vân Yến thái độ kiên quyết, Sở Tuấn Thịnh không dám ngăn cản, đành buông tay ra.
Vân Yến nhanh chóng đuổi kịp Bạch Cẩm Sương: "Cẩm Sương!"
Bạch Cẩm Sương biết Vẫn Yến đã đến tham gia lớp học, mặc dù hai người họ không gặp nhau trước lớp, nhưng hai người họ đã liên lạc với nhau trên Zalo.
Bạch Cẩm Sương cười nói: "Đi thôi, bên phía trường học mời tớ ở lại ăn trưa, cậu đi cùng đi!" Vân Yến gật đầu và rời đi với Bạch Cẩm Sương với một nụ cười.
Sở Tuấn Thịnh không mời được Vân Yến, quay đầu nhìn Kiều Thanh Tuấn đang ngẩn người ngoài cửa sổ, nói: "Đi thôi, trưa hôm nay cậu dẫn cháu đi ăn!”
Kiều Thanh Tuấn hừ một cái: "Không có ai đi ăn trưa với chú, cậu mới nghĩ đến tôi!"
Sở Tuấn Thịnh cau mày: "Có đi hay không?" Kiều Thanh Tuấn liếc anh ta một cái: “Cậu còn muốn lên mặt dạy cháu Sở Tuấn Thịnh nhìn hắn: "Chú không phải muốn lên mặt dạy câu, chú chỉ muốn cùng cậu nói chuyện về Vân
Yến
Sở Tuấn Thịnh rất hiểu Kiều Thanh Tuấn, anh ta cảm thấy khó chịu khi thấy Kiều Thanh Tuấn quan tâm đến Vân Yến.
Vì vậy, anh ta dự định sẽ khai sáng và giáo dục Kiều Thanh Tuấn vào buổi trưa hôm nay, nói thật, anh ta cũng không muốn đánh nhau với cháu mình vì một người phụ nữ! Tất nhiên, anh ta nói rằng anh ta không muốn đối đầu, cũng chỉ để Kiều Thanh Tuấn rút lui vì anh ta không thể từ bỏ Vân Yến
Sau khi nghe Sở Tuấn Thịnh nói, Kiều Thanh Tuấn cũng không hỏi nhiều, im lặng đi theo anh ta.
Vân Yến và Bạch Cẩm Sương đã đi ăn với vài vị lãnh đạo của trường, trong bữa ăn, ai đó đột nhiên nhắc đến một cái tên quen thuộc. “Nghe nói Đỗ Nghĩa bây giờ ngồi tù?” Một vị lãnh đạo trường sau khi uống hai chén, liền nhắc lại chuyện này. Bạch Cẩm Sương và Vân Yến nhìn nhau, nhưng không nói gì.
Một vị lãnh đạo khác tiếp lời: "Đúng vậy, ngồi tù rồi. Nghe nói đã đắc tội nhà họ Vân và nhà họ Sở. Hai gia tộc lớn cùng nhau gây sức ép, tuy rằng nhà họ Đỗ có thể coi là một gia tộc giàu có, nhưng cũng không thể chống lại thế lực của hai gia tộc lớn này” "Đúng, đúng, đúng, chưa kể, nhà họ Đỗ không có khả năng so với nhà họ Sở và nhà họ Vân!" "Nói mới nhớ, trước đây nhà họ Đỗ cũng rất nổi tiếng, nhưng bây giờ càng ngày càng suy giảm!" Hai người Bạch Cẩm Sương và Vân Yến, vẻ mặt tế nhị ngồi ăn, nhưng không trả lời những chủ đề này.
Chợt có người nói: "Mọi người đã nghe nói chưa, nhà họ Đỗ đó, còn đến nhờ đứa con gái trước kia bỏ nhà họ Đỗ đi giúp đỡ, là gả cho nhà họ Tống. Sau này con gái nhà họ Đỗ đó hình như là có chuyện gì đó, nên rời khỏi nhà họ Tống, bỏ họ Tống. Ông nói xem, một người phụ nữ đã rời nhà họ Tống và rời nhà họ Đỗ hơn 20 năm, nhà họ Đỗ chưa từng đi tìm, bây giờ lại tìm người ta để nhờ giúp đỡ, nghe nói người con gái nhà họ Đỗ đó không giúp, nhà họ Đỗ liền âm thầm hủy hoại thanh danh của cô ấy, nói rằng cô ấy có dã tâm, không có lương tâm...
Người đàn ông vừa nói vừa lắc đầu.
Bạch Cẩm Sương sắc mặt thay đổi, Vân Yến sợ cô sẽ tức giận, vô thức đưa tay nắm lấy cổ tay cô.
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Vân Yến và khẽ lắc đầu ra hiệu rằng cô không sao!
Cô chỉ không ngờ nhà họ Đỗ bây giờ lại đê tiện và vô liêm sỉ như vậy, mẹ cô dù sao cũng là con gái của họ, bọn họ lại đi hủy hoại danh tiếng của chính mẹ mình. Cô liếc nhìn người đàn ông vừa nói: "Họ còn nói gì nữa?"
Người đàn ông không ngờ rằng Bạch Cẩm Sương lại quan tâm đến chuyện này, anh ta sững sờ một giây rồi chợt nhớ ra: "Trước đây tôi đã mời cô đến thuyết trình, khi mọi người đang ăn cùng nhau, cô cũng nhìn thấy Đỗ Nghĩa, phải không?"
Bạch Cẩm Sương gật đầu: "Đúng, gặp rồi!"
Người này lập tức hiểu ra: “Thảo nào cô tò mò, chỉ là...mấy lời này, không nghe thì hơn, người ta nói có chút phản cảm quá, nói con gái họ không giúp được gì cho gia đình, hại cháu trai nhà họ Đỗ phải đi tù. Thế nhưng, sao họ không nghĩ đến cách mà họ đối xử với đứa con gái đã lấy chồng rất lâu kia, giữa người với người, có qua có lại, cho dù là cha mẹ ruột cũng vậy, đối xử tệ với con cái, còn mong con cái hiếu thảo với mình thì làm gì có chuyện đó. Tất nhiên là đa số các bậc cha mẹ đều rất yêu thương con cái, nhà họ Đỗ mà tôi đang nói đến là một trường hợp đặc biệt, mọi người chỉ nghe thôi là đủ rồi!”