Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
"Đoàng!" Một tiếng súng chói tai vang lên từ phía sau, Tuyết Linh đang chạy nghe tiếng động ấy, bất giác khựng chân, từ từ xoay người lại.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô đi từ bất ngờ, hoang mang, lo sợ đến phẫn nộ.
Trên tay Trạch Tịnh Thần cầm một khẩu súng của Đức, chậm rãi hạ xuống rồi chỉa họng súng vào đầu của Lộ Khiết.
Ánh mắt Lộ Khiết lảo đảo lo lắng, tay chân cô đều bị trói chặt lại bằng dây xích trên chiếc ghế đã cố định, không có khoá, không đời nào Lộ Khiết thoát được.
Tuyết Linh thật sự không biết Trạch Tịnh Thần định làm gì Lộ Khiết nữa.
Trạch Tịnh Thần cong môi mỉm cười, nhìn Lộ Khiết bằng ánh mắt ngạo mạn, sau đó liếc nhìn Tuyết Linh, nói:"Nếu em muốn bạn thân của mình phải hi sinh thì cứ việc bước ra khỏi cánh cửa này."
Tuyết Linh vẫn chưa hết bất ngờ, Trạch Tịnh Thần mà cô từng quen là một chàng trai ôn nhu, hoà đồng và ấm áp. Hiện giờ, người đang đứng trước mặt cô, vẫn là Trạch Tịnh Thần nhưng tay lại cầm súng, uy hiếp mình và tính giết bạn thân của mình.
Sự tin tưởng cuối cùng trong đáy lòng của Tuyết Linh đã rạn nứt. Cô không còn coi anh là một người bạn nữa.
Sự việc này khiến Tuyết Linh nhìn nhận ra được, Trạch Tịnh Thần chính là Lya, là một kẻ biến thái.... Là kẻ đã từng muốn giết cô.
"Anh muốn gì?"
Trạch Tịnh Thần nhún vai:"Em hiểu rõ nhất mà."
Hai hốc mắt Lộ Khiết đỏ ngầu, liên tục lắc đầu xin Tuyết Linh để mặc cô mà chạy đi.
Tuyết Linh nhìn là hiểu ý nhưng làm sao cô bỏ Lộ Khiết được. Tuyết Linh siết chặt tay lại, bước đến gần Trạch Tịnh Thần:"Chỉ cần anh thả Lộ Khiết ra, tôi sẽ ở lại với anh."
Trạch Tịnh Thần bỏ khẩu súng xuống khỏi đầu Lộ Khiết, rảo bước tới gần Tuyết Linh:"Em không có quyền ra điều kiện với tôi."
Lộ Khiết chính là mục tiêu chính của anh, bảo anh thả. Đùa sao?
Tuyết Linh cắn nhẹ khoé môi, đảo mắt suy nghĩ gì đó, giây sau liền tung một cú đánh đến người Trạch Tịnh Thần nhưng không thành thậm chí còn bị phản đòn.
Trạch Tịnh Thần đánh Tuyết Linh ngất đi, sau đó bế ngang người cô, nhìn Lộ Khiết đang hoảng loạn, vùng vẫy. Anh hạ giọng cất tiếng:"Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì tổn hại tới cô ấy." Trạch Tịnh Thần nhìn Tuyết Linh:"Tôi sẽ không bao giờ làm tổn hại đến người tôi yêu."
Trạch Tịnh Thần bế Tuyết Linh rời khỏi đó, rồi đưa cô đi tới một căn phòng khác, anh nhẹ nhàng đặt Tuyết Linh xuống giường, khẽ hôn nhẹ lên trán cô:"Mọi việc sẽ kết thúc sớm thôi. Tuyết Linh, chờ tôi."
Xong rồi, Trạch Tịnh Thần đứng dậy, gọi một cuộc gọi cho Tôn Hoằng:"Tưởng Ân thế nào rồi?"
[Đã đỡ hơn một chút rồi, hay là anh đến đây một chuyến đi. Mọi chuyện ở đó em sẽ sắp xếp hết cho anh.]
"Được."
__________
__________
Bệnh viện thành phố.
Trạch Tịnh Thần ngồi trước giường bệnh, chau mày nhìn vẻ mặt gầy gò của Tưởng Ân, mới hôm trước còn rất khoẻ mạnh, vậy mà hôm nay lại nằm ở đây bất tỉnh.
Anh khẽ thở dài, hơi thở pha lẫn nặng nhọc lẫn sự đau khổ, mà trong chính anh cũng chẳng biết tại sao mình lại có cảm giác này.
"Chuẩn bị tới đâu rồi?" Tôn Hoằng cất bước đi tới gần, thận trọng trình bày hết mọi kế hoạch cho Trạch Tịnh Thần.
Trạch Tịnh Thần và Tôn Hoằng vừa rời khỏi phòng, lúc này, hai bàn tay của Tưởng Ân khẽ co giật nhẹ, mở mắt ra đã tỉnh táo hẳn không giống như người mới tỉnh lại trong cơn hôn mê.
Thật ra, không phải cô hôn mê nà là cô đã tỉnh từ trước, có điều cô không muốn để ai biết thôi.
Cánh cửa phòng bị ai đó mở ra, một người phụ nữ khoảng chừng hai mươi lăm tuổi thản nhiên bước vào, nhìn Tưởng Ân chậm rãi cất tiếng:"Tỉnh rồi à? Tôi đợi cô lâu lắm rồi đó."
Tưởng Ân thoáng giật mình, giây sau bình ổn trở lại, nhìn người con gái trước mặt cất tiếng:"Lý Trân?"
___________
Hàn viên....
Hàn Dương Phong, Tư Cảnh Nam và Diệp Tấn cũng đang có mặt ở đó. Hiện tại, tin tức của Tuyết Linh không rõ, Diệp Tấn là người lo lắng nhất. Ông đã tự nói với chính mình rằng phải chăm sóc và bảo vệ cho con gái mình chu đáo ù và, vậy mà lần này ông lại để cô gặp chuyện.
Ba người họ đang nói chuyện, chiếc tivi trong phòng khách đột ngột kết nối với camera di động, màn hình tivi hiển thị lên cảnh Lộ Khiết đang bị bắt trói, miệng bị miếng băng keo bịt chặt, khuôn mặt vô cùng xanh xao.
"Muốn cứu cô ta, một mình mày đến đây." Trạch Tịnh Thần cười tươi nói, dù cho bây giờ, Tư Cảnh Nam có dẫn thêm người, thì Trạch Tịnh Thần cũng không ngại mà tiếp đón.
"Trạch Tịnh Thần?"
Tư Cảnh Nam đứng dậy khỏi ghế, tròn mắt nhìn Lộ Khiết, lòng anh đau đớn tột độ, người con gái của anh, anh không để chịu khổ hay tổn thương dù chỉ một chút, vậy mà hắn ta lại dám ra tay với cô, khiến cô trở nên như thế.
Hàn Dương Phong và Diệp Tấn cũng bất ngờ nhìn nhau, nếu Lộ Khiết bị Trạch Tịnh Thần bắt đi, thì Tuyết Linh chắc chắn cũng đang nằm trong tay của hắn.
Tư Cảnh Nam không thèm suy nghĩ, sau khi màn hình tắt đen, Tư Cảnh Nam bất chấp ngăn cản, đi ra khỏi biệt thự.
Trước lúc ấy, Tiểu Ninh đã kịp nhìn thấy khuôn mặt của Trạch Tịnh Thần. Dù bao nhiêu năm cũng vậy, Tiểu Ninh vẫn không thể quên anh trai của mình.
"Anh..." Khoé mắt Tiểu Ninh như bị bao vây bởi lớp sương mù dày đặc, dòng nước mắt lăn dài trên má khiến Hàn Dương Phong ngộ nhận ra điều gì đó.
...Thì ra mấu chốt vấn đề là ở đây.
____________
Trạch Tịnh Thần mở cửa bước vào căn phòng của Tuyết Linh. Cô đã tỉnh lại từ trước, có điều căn phòng này quá chật hẹp, tù túng và kín đáo, cô cảm thấy rất nhàm chán và cũng không cách nào thoát ra được.
Tuyết Linh ném cho Trạch Tịnh Thần một cái nhìn khinh bỉ, thế nhưng Trạch Tịnh Thần vẫn không chút tức giận, thậm chí còn tỏ ra hứng thú.
Dừng chân trước giường, Trạch Tịnh Thần đưa tay kéo một chiếc ghế gỗ ngồi trước mặt Tuyết Linh.
Nụ cười của Trạch Tịnh Thần vẫn giữ nguyên trên môi, anh nhìn Tuyết Linh một lúc lâu mới cất tiếng.
"Em vẫn chưa ăn gì đúng không? Tôi đưa em đi ăn."
"Tôi không cần! Anh thả Lộ Khiết ra, nếu không tôi sẽ không tha cho anh." Tuyết Linh trừng mắt nói.
Trạch Tịnh Thần nhếch môi cười nhạt:"Đến nước này mà em vẫn còn quan tâm đến người khác sao?"
"Tôi không quan tâm anh làm gì tôi, nhưng nếu anh dám động đến những người xung quanh tôi, tôi sẽ giết anh."
Lời nói của Tuyết Linh rất rắn chắc, Trạch Tịnh Thần càng thêm hứng thú. Người con gái anh thích quả thực rất kiên định, "Được, nếu bây giờ em nói ra những con số có trên mặt sợi dây chuyền. Tôi không những tha cho Lộ Khiết mà tôi cũng sẽ thả em ra."
"Hừm!" Tuyết Linh nói:"Anh đừng có mơ. Tôi sẽ không bao giờ nói cho anh biết mật mã đó đâu."
"...." Trạch Tịnh Thần tính mở miệng nói gì đó nhưng chợt im lặng. Thủ hạ của anh ở bên ngoài, đưa tay gõ cửa rồi thông báo:"Thưa ngài Lya, hắn ta đã đến."
Trạch Tịnh Thần mỉm cười. Nhìn Tuyết Linh bằng ánh mắt vô cùng mờ ám, sau đó rời khỏi phòng.
Cảm giác của Tuyết Linh lúc này vô cùng hoang mang, lo lắng. Không biết Lya sẽ làm gì, nhưng người như hắn chắc chắn sẽ làm những chuyện chẳng tốt đẹp, phải tìm mọi cách để ngăn hắn lại. Tuy nhiên, hiện giờ cô đang bị nhốt trong phòng này, cô phải nên làm thế nào đây?
....
Tư Cảnh Nam đứng trước căn hộ nằm độc lập giữa núi, hướng tầm tới toàn thành phố. Anh không thấy một tên nào canh gác, dù có chút nghi hoặc nhưng anh không hề do dự, một mạch xông cửa chạy vào bên trong.
Tư Cảnh Nam dò từng căn phòng, nhìn thấy Lộ Khiết bị trói ngồi trên ghế, vẻ mặt tiều tụy của cô khiến anh đau đớn tột độ, trái tim cơ hồ như bị bóp nát.
Rảo từng bước nặng nề về phía Lộ Khiết, cổ họng anh chợt khô rát, hốc mắt đỏ ngầu nhìn cô ôn nhu.
"Lộ Khiết...."
Nghe thấy ai đó gọi mình, giọng nói lại rất ngọt ngào và ấm áp, cảm giác quen thuộc lấn át đi cái đau đớn từ chân tay. Lộ Khiết chậm rãi mở mắt.
Quả thật là anh ấy!
"Nam...." Lộ Khiết gọi thầm, hai mắt đẫm lệ. Thoạt đầu, nhìn thấy anh, cô rất vui, cảm giác an toàn bủa quây trong cô, nhưng lúc này, đột nhiên cô không nghĩ thế.
Người bọn chúng nhắm đến là anh, chúng bắt cô tại đây là muốn anh xuất hiện. Tại sao anh lại ngốc tới vậy?
Hai tay Tư Cảnh Nam bỗng run rẩy chạm vào miếng băn keo trên miệng Lộ Khiết.
Lúc này, âm thanh của tiếng bước chân lộp cộp từ đằng sau phát ra khiến hành động của Tư Cảnh Nam ngưng trệ.
"Đến rồi sao?"
Tư Cảnh Nam quay người, đối diện anh là Trạch Tịnh Thần cũng chính là Lya. Điều này khiến Tư Cảnh Nam không quá bất ngờ, mà việc chính anh cần quan tâm lúc này là hắn định làm gì Lộ Khiết?
"Anh muốn gì?" Tư Cảnh Nam siết chặt tay, bình tĩnh hỏi.
"Thứ tôi muốn?" Trạch Tịnh Thần nhoẻn miệng cười, hai tay cho vào túi, thong thả bước đến ban công phía sau hai người.
"Thứ tôi muốn... Nhiều lắm!"
"Ban công này đẹp thật." Trạch Tịnh Thần xoay người, thản nhiên nói:"Còn năm tiếng nữa là đến giao thừa rồi, nếu ngắm pháo hoa ở đây chắc là tuyệt vời lắm."
Tư Cảnh Nam nhíu mày, dường như đã đoán ra được mưu đồ của Trạch Tịnh Thần.
Đối diện với căn hộ nằm độc lập giữa núi là một thành phố T vô cùng rộng lớn.
Toà nhà khách sạn lớn nhất thành phố được toạ lạc ở giữa trung tâm. Nó chính là thứ mà Trạch Tịnh Thần nhắm đến, không mục đích, cũng không lý do. Chỉ đơn giản, anh muốn phá hủy nó.
Buổi tối hôm nay, toà nhà khách sạn tổ chức tiệc rất lớn để đón lễ giáng sinh, nên người rất đông đúc. Việc thủ hạ của Trạch Tịnh Thần trà trộn vào để làm việc cũng chẳng có gì là khó.
Thành phố T. 11:00 pm.
Biệt thự Hàn viên.
Hàn Dương Phong ngồi trên ghế làm việc, sự căng thẳng trong anh không lúc nào là dứt. Phần lo lắng cho những người bị Lya bắt đi, đặc biệt là Tuyết Linh. Phần còn lại là phải tìm cách giải quyết vụ việc này không khỏi khiến anh mệt mỏi.
Tiếng chuông điện thoại bất chợt reo lên phá vỡ bầu không khí vốn tĩnh lặng. Hàn Dương Phong cầm máy lên, nhấn nút trả lời.
Giọng nói nhỏ nhẹ, lắng đọng sự vô tư của một người phụ nữ khá quen thuộc cất lên bên tai Hàn Dương Phong.
"Hàn thiếu. Anh còn nhớ tôi chứ?"
Cảnh tượng trước mắt khiến cô đi từ bất ngờ, hoang mang, lo sợ đến phẫn nộ.
Trên tay Trạch Tịnh Thần cầm một khẩu súng của Đức, chậm rãi hạ xuống rồi chỉa họng súng vào đầu của Lộ Khiết.
Ánh mắt Lộ Khiết lảo đảo lo lắng, tay chân cô đều bị trói chặt lại bằng dây xích trên chiếc ghế đã cố định, không có khoá, không đời nào Lộ Khiết thoát được.
Tuyết Linh thật sự không biết Trạch Tịnh Thần định làm gì Lộ Khiết nữa.
Trạch Tịnh Thần cong môi mỉm cười, nhìn Lộ Khiết bằng ánh mắt ngạo mạn, sau đó liếc nhìn Tuyết Linh, nói:"Nếu em muốn bạn thân của mình phải hi sinh thì cứ việc bước ra khỏi cánh cửa này."
Tuyết Linh vẫn chưa hết bất ngờ, Trạch Tịnh Thần mà cô từng quen là một chàng trai ôn nhu, hoà đồng và ấm áp. Hiện giờ, người đang đứng trước mặt cô, vẫn là Trạch Tịnh Thần nhưng tay lại cầm súng, uy hiếp mình và tính giết bạn thân của mình.
Sự tin tưởng cuối cùng trong đáy lòng của Tuyết Linh đã rạn nứt. Cô không còn coi anh là một người bạn nữa.
Sự việc này khiến Tuyết Linh nhìn nhận ra được, Trạch Tịnh Thần chính là Lya, là một kẻ biến thái.... Là kẻ đã từng muốn giết cô.
"Anh muốn gì?"
Trạch Tịnh Thần nhún vai:"Em hiểu rõ nhất mà."
Hai hốc mắt Lộ Khiết đỏ ngầu, liên tục lắc đầu xin Tuyết Linh để mặc cô mà chạy đi.
Tuyết Linh nhìn là hiểu ý nhưng làm sao cô bỏ Lộ Khiết được. Tuyết Linh siết chặt tay lại, bước đến gần Trạch Tịnh Thần:"Chỉ cần anh thả Lộ Khiết ra, tôi sẽ ở lại với anh."
Trạch Tịnh Thần bỏ khẩu súng xuống khỏi đầu Lộ Khiết, rảo bước tới gần Tuyết Linh:"Em không có quyền ra điều kiện với tôi."
Lộ Khiết chính là mục tiêu chính của anh, bảo anh thả. Đùa sao?
Tuyết Linh cắn nhẹ khoé môi, đảo mắt suy nghĩ gì đó, giây sau liền tung một cú đánh đến người Trạch Tịnh Thần nhưng không thành thậm chí còn bị phản đòn.
Trạch Tịnh Thần đánh Tuyết Linh ngất đi, sau đó bế ngang người cô, nhìn Lộ Khiết đang hoảng loạn, vùng vẫy. Anh hạ giọng cất tiếng:"Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì tổn hại tới cô ấy." Trạch Tịnh Thần nhìn Tuyết Linh:"Tôi sẽ không bao giờ làm tổn hại đến người tôi yêu."
Trạch Tịnh Thần bế Tuyết Linh rời khỏi đó, rồi đưa cô đi tới một căn phòng khác, anh nhẹ nhàng đặt Tuyết Linh xuống giường, khẽ hôn nhẹ lên trán cô:"Mọi việc sẽ kết thúc sớm thôi. Tuyết Linh, chờ tôi."
Xong rồi, Trạch Tịnh Thần đứng dậy, gọi một cuộc gọi cho Tôn Hoằng:"Tưởng Ân thế nào rồi?"
[Đã đỡ hơn một chút rồi, hay là anh đến đây một chuyến đi. Mọi chuyện ở đó em sẽ sắp xếp hết cho anh.]
"Được."
__________
__________
Bệnh viện thành phố.
Trạch Tịnh Thần ngồi trước giường bệnh, chau mày nhìn vẻ mặt gầy gò của Tưởng Ân, mới hôm trước còn rất khoẻ mạnh, vậy mà hôm nay lại nằm ở đây bất tỉnh.
Anh khẽ thở dài, hơi thở pha lẫn nặng nhọc lẫn sự đau khổ, mà trong chính anh cũng chẳng biết tại sao mình lại có cảm giác này.
"Chuẩn bị tới đâu rồi?" Tôn Hoằng cất bước đi tới gần, thận trọng trình bày hết mọi kế hoạch cho Trạch Tịnh Thần.
Trạch Tịnh Thần và Tôn Hoằng vừa rời khỏi phòng, lúc này, hai bàn tay của Tưởng Ân khẽ co giật nhẹ, mở mắt ra đã tỉnh táo hẳn không giống như người mới tỉnh lại trong cơn hôn mê.
Thật ra, không phải cô hôn mê nà là cô đã tỉnh từ trước, có điều cô không muốn để ai biết thôi.
Cánh cửa phòng bị ai đó mở ra, một người phụ nữ khoảng chừng hai mươi lăm tuổi thản nhiên bước vào, nhìn Tưởng Ân chậm rãi cất tiếng:"Tỉnh rồi à? Tôi đợi cô lâu lắm rồi đó."
Tưởng Ân thoáng giật mình, giây sau bình ổn trở lại, nhìn người con gái trước mặt cất tiếng:"Lý Trân?"
___________
Hàn viên....
Hàn Dương Phong, Tư Cảnh Nam và Diệp Tấn cũng đang có mặt ở đó. Hiện tại, tin tức của Tuyết Linh không rõ, Diệp Tấn là người lo lắng nhất. Ông đã tự nói với chính mình rằng phải chăm sóc và bảo vệ cho con gái mình chu đáo ù và, vậy mà lần này ông lại để cô gặp chuyện.
Ba người họ đang nói chuyện, chiếc tivi trong phòng khách đột ngột kết nối với camera di động, màn hình tivi hiển thị lên cảnh Lộ Khiết đang bị bắt trói, miệng bị miếng băng keo bịt chặt, khuôn mặt vô cùng xanh xao.
"Muốn cứu cô ta, một mình mày đến đây." Trạch Tịnh Thần cười tươi nói, dù cho bây giờ, Tư Cảnh Nam có dẫn thêm người, thì Trạch Tịnh Thần cũng không ngại mà tiếp đón.
"Trạch Tịnh Thần?"
Tư Cảnh Nam đứng dậy khỏi ghế, tròn mắt nhìn Lộ Khiết, lòng anh đau đớn tột độ, người con gái của anh, anh không để chịu khổ hay tổn thương dù chỉ một chút, vậy mà hắn ta lại dám ra tay với cô, khiến cô trở nên như thế.
Hàn Dương Phong và Diệp Tấn cũng bất ngờ nhìn nhau, nếu Lộ Khiết bị Trạch Tịnh Thần bắt đi, thì Tuyết Linh chắc chắn cũng đang nằm trong tay của hắn.
Tư Cảnh Nam không thèm suy nghĩ, sau khi màn hình tắt đen, Tư Cảnh Nam bất chấp ngăn cản, đi ra khỏi biệt thự.
Trước lúc ấy, Tiểu Ninh đã kịp nhìn thấy khuôn mặt của Trạch Tịnh Thần. Dù bao nhiêu năm cũng vậy, Tiểu Ninh vẫn không thể quên anh trai của mình.
"Anh..." Khoé mắt Tiểu Ninh như bị bao vây bởi lớp sương mù dày đặc, dòng nước mắt lăn dài trên má khiến Hàn Dương Phong ngộ nhận ra điều gì đó.
...Thì ra mấu chốt vấn đề là ở đây.
____________
Trạch Tịnh Thần mở cửa bước vào căn phòng của Tuyết Linh. Cô đã tỉnh lại từ trước, có điều căn phòng này quá chật hẹp, tù túng và kín đáo, cô cảm thấy rất nhàm chán và cũng không cách nào thoát ra được.
Tuyết Linh ném cho Trạch Tịnh Thần một cái nhìn khinh bỉ, thế nhưng Trạch Tịnh Thần vẫn không chút tức giận, thậm chí còn tỏ ra hứng thú.
Dừng chân trước giường, Trạch Tịnh Thần đưa tay kéo một chiếc ghế gỗ ngồi trước mặt Tuyết Linh.
Nụ cười của Trạch Tịnh Thần vẫn giữ nguyên trên môi, anh nhìn Tuyết Linh một lúc lâu mới cất tiếng.
"Em vẫn chưa ăn gì đúng không? Tôi đưa em đi ăn."
"Tôi không cần! Anh thả Lộ Khiết ra, nếu không tôi sẽ không tha cho anh." Tuyết Linh trừng mắt nói.
Trạch Tịnh Thần nhếch môi cười nhạt:"Đến nước này mà em vẫn còn quan tâm đến người khác sao?"
"Tôi không quan tâm anh làm gì tôi, nhưng nếu anh dám động đến những người xung quanh tôi, tôi sẽ giết anh."
Lời nói của Tuyết Linh rất rắn chắc, Trạch Tịnh Thần càng thêm hứng thú. Người con gái anh thích quả thực rất kiên định, "Được, nếu bây giờ em nói ra những con số có trên mặt sợi dây chuyền. Tôi không những tha cho Lộ Khiết mà tôi cũng sẽ thả em ra."
"Hừm!" Tuyết Linh nói:"Anh đừng có mơ. Tôi sẽ không bao giờ nói cho anh biết mật mã đó đâu."
"...." Trạch Tịnh Thần tính mở miệng nói gì đó nhưng chợt im lặng. Thủ hạ của anh ở bên ngoài, đưa tay gõ cửa rồi thông báo:"Thưa ngài Lya, hắn ta đã đến."
Trạch Tịnh Thần mỉm cười. Nhìn Tuyết Linh bằng ánh mắt vô cùng mờ ám, sau đó rời khỏi phòng.
Cảm giác của Tuyết Linh lúc này vô cùng hoang mang, lo lắng. Không biết Lya sẽ làm gì, nhưng người như hắn chắc chắn sẽ làm những chuyện chẳng tốt đẹp, phải tìm mọi cách để ngăn hắn lại. Tuy nhiên, hiện giờ cô đang bị nhốt trong phòng này, cô phải nên làm thế nào đây?
....
Tư Cảnh Nam đứng trước căn hộ nằm độc lập giữa núi, hướng tầm tới toàn thành phố. Anh không thấy một tên nào canh gác, dù có chút nghi hoặc nhưng anh không hề do dự, một mạch xông cửa chạy vào bên trong.
Tư Cảnh Nam dò từng căn phòng, nhìn thấy Lộ Khiết bị trói ngồi trên ghế, vẻ mặt tiều tụy của cô khiến anh đau đớn tột độ, trái tim cơ hồ như bị bóp nát.
Rảo từng bước nặng nề về phía Lộ Khiết, cổ họng anh chợt khô rát, hốc mắt đỏ ngầu nhìn cô ôn nhu.
"Lộ Khiết...."
Nghe thấy ai đó gọi mình, giọng nói lại rất ngọt ngào và ấm áp, cảm giác quen thuộc lấn át đi cái đau đớn từ chân tay. Lộ Khiết chậm rãi mở mắt.
Quả thật là anh ấy!
"Nam...." Lộ Khiết gọi thầm, hai mắt đẫm lệ. Thoạt đầu, nhìn thấy anh, cô rất vui, cảm giác an toàn bủa quây trong cô, nhưng lúc này, đột nhiên cô không nghĩ thế.
Người bọn chúng nhắm đến là anh, chúng bắt cô tại đây là muốn anh xuất hiện. Tại sao anh lại ngốc tới vậy?
Hai tay Tư Cảnh Nam bỗng run rẩy chạm vào miếng băn keo trên miệng Lộ Khiết.
Lúc này, âm thanh của tiếng bước chân lộp cộp từ đằng sau phát ra khiến hành động của Tư Cảnh Nam ngưng trệ.
"Đến rồi sao?"
Tư Cảnh Nam quay người, đối diện anh là Trạch Tịnh Thần cũng chính là Lya. Điều này khiến Tư Cảnh Nam không quá bất ngờ, mà việc chính anh cần quan tâm lúc này là hắn định làm gì Lộ Khiết?
"Anh muốn gì?" Tư Cảnh Nam siết chặt tay, bình tĩnh hỏi.
"Thứ tôi muốn?" Trạch Tịnh Thần nhoẻn miệng cười, hai tay cho vào túi, thong thả bước đến ban công phía sau hai người.
"Thứ tôi muốn... Nhiều lắm!"
"Ban công này đẹp thật." Trạch Tịnh Thần xoay người, thản nhiên nói:"Còn năm tiếng nữa là đến giao thừa rồi, nếu ngắm pháo hoa ở đây chắc là tuyệt vời lắm."
Tư Cảnh Nam nhíu mày, dường như đã đoán ra được mưu đồ của Trạch Tịnh Thần.
Đối diện với căn hộ nằm độc lập giữa núi là một thành phố T vô cùng rộng lớn.
Toà nhà khách sạn lớn nhất thành phố được toạ lạc ở giữa trung tâm. Nó chính là thứ mà Trạch Tịnh Thần nhắm đến, không mục đích, cũng không lý do. Chỉ đơn giản, anh muốn phá hủy nó.
Buổi tối hôm nay, toà nhà khách sạn tổ chức tiệc rất lớn để đón lễ giáng sinh, nên người rất đông đúc. Việc thủ hạ của Trạch Tịnh Thần trà trộn vào để làm việc cũng chẳng có gì là khó.
Thành phố T. 11:00 pm.
Biệt thự Hàn viên.
Hàn Dương Phong ngồi trên ghế làm việc, sự căng thẳng trong anh không lúc nào là dứt. Phần lo lắng cho những người bị Lya bắt đi, đặc biệt là Tuyết Linh. Phần còn lại là phải tìm cách giải quyết vụ việc này không khỏi khiến anh mệt mỏi.
Tiếng chuông điện thoại bất chợt reo lên phá vỡ bầu không khí vốn tĩnh lặng. Hàn Dương Phong cầm máy lên, nhấn nút trả lời.
Giọng nói nhỏ nhẹ, lắng đọng sự vô tư của một người phụ nữ khá quen thuộc cất lên bên tai Hàn Dương Phong.
"Hàn thiếu. Anh còn nhớ tôi chứ?"