Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Chương 66:
Đinh Cẩn nhìn Vũ Minh Hân, cũng không nói thêm gì.
Rất nhanh liền bị các bạn học nam kêu đi, cậu ta hôm nay có vẻ không Đàm hứng lắm.
Vũ Minh Hân biết cậu ta đang tức giận, cũng không dám đi tới quấy rầy cậu ta, chỉ ngồi xuống ở bên cạnh.
Nhân lúc Thầy giáo La còn chưa tới, Đàm Tiểu Ân đi vào phòng vệ sinh, vừa vặn Trương Tâm Dao cũng ở đó, cô đi tới, cười với Trương Tâm Dao một tiếng: “Cám ơn.”
“Cám ơn cái gì?” Trương Tâm Dao nói: “Tôi chỉ là không thích loại phụ nữ như Vũ Minh Hân, trước mặt một kiểu sau lưng lại trở mặt.”
Cô dĩ nhiên cũng từng bị Vũ Minh Hân nói xấu, cho nên khó chịu với Vũ Minh Hân đã rất lâu.
Đàm Tiểu Ân cười một tiếng, “Bất luận thế nào, vẫn là cám ơn cậu.”
Vũ Minh Hân cho rằng cô ta diễn kỹ không chê vào đâu được, thực tế, cô ta có thể gạt được người khác một lúc nào đó, nhưng không thể gạt người ta cả đời.
Đàm Tiểu Ân rửa tay xong liền cùng Trương Tâm Dao quay lại phòng ăn, Thầy giáo La đã đến, thấy Đàm Tiểu Ân, vội vàng gọi cô lại: “Đàm Tiểu Ân.”
“Thầy giáo La.” Đàm Tiểu Ân nhẹ nhàng đi tới, Thầy giáo La đối với cô thật sự rất tốt, là người thầy giỏi nhất cô từng học trong suốt bao năm qua
Thầy giáo La đeo kính, vóc người cao gầy, vỗ vỗ Đinh Cẩn đứng bên cạnh một cái, vừa cười với Đàm Tiểu Ân: “Hai đứa thi không tệ, không để thầy thất vọng.”
“Thầy giáo La, thầy sao chỉ khen hai người bọn họ chứ!” Giang Đình Đình ở bên cạnh nói: “Vũ Minh Hân không phải cũng thi không tệ sao?”
Vũ Minh Hân, Đinh Cẩn và Đàm Tiểu Ân, đều thi đỗ đại học Kinh Châu. Trong lớp chỉ có ba người bọn họ đỗ đại học Kinh Châu.
Lời này của cô ta lại khiến mọi người chú ý đến Vũ Minh Hân.
Thầy giáo La sửng sốt một chút, nhìn về phía Vũ Minh Hân, cười một tiếng, “Minh Hân cũng thi không tệ.”
Có điều, thái độ của thầy với Vũ Minh Hân rõ ràng không nhiệt tình như vậy.
Vũ Minh Hân đứng ở một bên, sắc mặt dường như trở nên rất khó coi.
Giang Đình Đình kéo tay Vũ Minh Hân, cảm thấy không công bằng: “Thầy sao lại như vậy chứ? Đúng rồi Minh Hân, cậu thi được bao nhiêu điểm?”
“…” Vũ Minh Hân không trả lời.
Cô ta bình thường thành tích không tệ, lại thường xuyên có Đàm Tiểu Ân nói giúp, cho nên, vẫn là đứng top đầu trong lớp. Chỉ là… Lần này kỳ thi vô cùng quan trọng, bởi vì căng thẳng, cô ta phát huy cũng không được tốt lắm, chuyện này cũng chưa từng nói qua với ai.
Cô ta vốn nghĩ rằng, dù sao cũng đã được trúng tuyển, thành tích không quan trọng.
Bị Giang Đình Đình hỏi như vậy, ngược lại cảm thấy khó chịu.
Bây giờ cô ta lại cảm thấy Giang Đình Đình này thực sự là phiền chết, hận không thể lập tức phủi sạch quan hệ với cô ta.
Lúc ăn cơm, Đàm Tiểu Ân ngồi ở vị trí rất gần Thầy giáo La, Thầy giáo La nghe nói cô không lên đại học, một mực làm công tác tư tưởng cho cô: “Thi đậu đại học Kinh Châu không dễ, em đừng ngốc, em bây giờ cho dù đi làm thêm, có thể kiếm chút đỉnh, cải thiện tình hình trong nhà, nhưng là hủy đi sự nghiệp cả đời mình. Sau này em sẽ hối hận…”
“Em biết ạ.” Đàm Tiểu Ân dĩ nhiên biết những thứ này, cô nói với Thầy giáo La: “Em sẽ kiên trì.”
Cô thật ra đã sớm biết những điều đó, nhưng khi Thầy giáo La quan tâm mình như vậy, Đàm Tiểu Ân vẫn vô cùng cảm động. Cũng chỉ có thầy, mới có thể ủng hộ cô khích lệ cô.
Chứ không phải giống như mẹ cô, chỉ mong cô không đi học đại học.
Đinh Cẩn ngồi ở một bên, vị trí của cậu cũng rất gần thầy giáo, cho nên nghe thấy được rõ ràng đoạn hội thoại giữa hai người, cậu nhìn Đàm Tiểu Ân, màu mắt bỗng trầm xuống.
Đinh Cẩn nhìn Vũ Minh Hân, cũng không nói thêm gì.
Rất nhanh liền bị các bạn học nam kêu đi, cậu ta hôm nay có vẻ không Đàm hứng lắm.
Vũ Minh Hân biết cậu ta đang tức giận, cũng không dám đi tới quấy rầy cậu ta, chỉ ngồi xuống ở bên cạnh.
Nhân lúc Thầy giáo La còn chưa tới, Đàm Tiểu Ân đi vào phòng vệ sinh, vừa vặn Trương Tâm Dao cũng ở đó, cô đi tới, cười với Trương Tâm Dao một tiếng: “Cám ơn.”
“Cám ơn cái gì?” Trương Tâm Dao nói: “Tôi chỉ là không thích loại phụ nữ như Vũ Minh Hân, trước mặt một kiểu sau lưng lại trở mặt.”
Cô dĩ nhiên cũng từng bị Vũ Minh Hân nói xấu, cho nên khó chịu với Vũ Minh Hân đã rất lâu.
Đàm Tiểu Ân cười một tiếng, “Bất luận thế nào, vẫn là cám ơn cậu.”
Vũ Minh Hân cho rằng cô ta diễn kỹ không chê vào đâu được, thực tế, cô ta có thể gạt được người khác một lúc nào đó, nhưng không thể gạt người ta cả đời.
Đàm Tiểu Ân rửa tay xong liền cùng Trương Tâm Dao quay lại phòng ăn, Thầy giáo La đã đến, thấy Đàm Tiểu Ân, vội vàng gọi cô lại: “Đàm Tiểu Ân.”
“Thầy giáo La.” Đàm Tiểu Ân nhẹ nhàng đi tới, Thầy giáo La đối với cô thật sự rất tốt, là người thầy giỏi nhất cô từng học trong suốt bao năm qua
Thầy giáo La đeo kính, vóc người cao gầy, vỗ vỗ Đinh Cẩn đứng bên cạnh một cái, vừa cười với Đàm Tiểu Ân: “Hai đứa thi không tệ, không để thầy thất vọng.”
“Thầy giáo La, thầy sao chỉ khen hai người bọn họ chứ!” Giang Đình Đình ở bên cạnh nói: “Vũ Minh Hân không phải cũng thi không tệ sao?”
Vũ Minh Hân, Đinh Cẩn và Đàm Tiểu Ân, đều thi đỗ đại học Kinh Châu. Trong lớp chỉ có ba người bọn họ đỗ đại học Kinh Châu.
Lời này của cô ta lại khiến mọi người chú ý đến Vũ Minh Hân.
Thầy giáo La sửng sốt một chút, nhìn về phía Vũ Minh Hân, cười một tiếng, “Minh Hân cũng thi không tệ.”
Có điều, thái độ của thầy với Vũ Minh Hân rõ ràng không nhiệt tình như vậy.
Vũ Minh Hân đứng ở một bên, sắc mặt dường như trở nên rất khó coi.
Giang Đình Đình kéo tay Vũ Minh Hân, cảm thấy không công bằng: “Thầy sao lại như vậy chứ? Đúng rồi Minh Hân, cậu thi được bao nhiêu điểm?”
“…” Vũ Minh Hân không trả lời.
Cô ta bình thường thành tích không tệ, lại thường xuyên có Đàm Tiểu Ân nói giúp, cho nên, vẫn là đứng top đầu trong lớp. Chỉ là… Lần này kỳ thi vô cùng quan trọng, bởi vì căng thẳng, cô ta phát huy cũng không được tốt lắm, chuyện này cũng chưa từng nói qua với ai.
Cô ta vốn nghĩ rằng, dù sao cũng đã được trúng tuyển, thành tích không quan trọng.
Bị Giang Đình Đình hỏi như vậy, ngược lại cảm thấy khó chịu.
Bây giờ cô ta lại cảm thấy Giang Đình Đình này thực sự là phiền chết, hận không thể lập tức phủi sạch quan hệ với cô ta.
Lúc ăn cơm, Đàm Tiểu Ân ngồi ở vị trí rất gần Thầy giáo La, Thầy giáo La nghe nói cô không lên đại học, một mực làm công tác tư tưởng cho cô: “Thi đậu đại học Kinh Châu không dễ, em đừng ngốc, em bây giờ cho dù đi làm thêm, có thể kiếm chút đỉnh, cải thiện tình hình trong nhà, nhưng là hủy đi sự nghiệp cả đời mình. Sau này em sẽ hối hận…”
“Em biết ạ.” Đàm Tiểu Ân dĩ nhiên biết những thứ này, cô nói với Thầy giáo La: “Em sẽ kiên trì.”
Cô thật ra đã sớm biết những điều đó, nhưng khi Thầy giáo La quan tâm mình như vậy, Đàm Tiểu Ân vẫn vô cùng cảm động. Cũng chỉ có thầy, mới có thể ủng hộ cô khích lệ cô.
Chứ không phải giống như mẹ cô, chỉ mong cô không đi học đại học.
Đinh Cẩn ngồi ở một bên, vị trí của cậu cũng rất gần thầy giáo, cho nên nghe thấy được rõ ràng đoạn hội thoại giữa hai người, cậu nhìn Đàm Tiểu Ân, màu mắt bỗng trầm xuống.