Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Chương 57:
Lý Sơn không thể làm khác, đành đứng một bên, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đàm Tiểu Ân.
Thấy trong mắt Đàm Tiểu Ân chỉ có ăn, anh ta không nhịn được cười lạnh một tiếng: Đàm Tiểu Ân, gan cô cũng lớn đấy, chẳng lẽ cô cho rằng chuyện của cô Ngài Âu còn không biết sao?
Trước còn dám nói láo không quen Đinh Cẩn.
Cũng khó trách Đinh Cẩn ghét Đàm Tiểu Ân như vậy!
Bây giờ, ngay đến anh ta cũng có chút ghét Đàm Tiểu Ân rồi.
Đàm Tiểu Ân cầm lấy cái muỗng của Âu Minh Triết, múc cho anh một miếng, đút cho anh: “Chú, chú nếm thử cái này một chút đi, ngon lắm đó!”
Âu Minh Triết nhìn cô đưa tới, mặc dù không thích lắm, nhưng cũng không từ chối ý tốt của cô, nuốt vào.
“Ngon chứ?” Đàm Tiểu Ân nói: “Thật sự rất ngon mà, lần sau tôi cũng muốn theo dì học một ít.”
Lý Sơn nhìn dáng vẻ cô quyến rũ Âu Minh Triết, hận không thể xông lên phơi bày bộ mặt thật của cô.
Lại nhìn về phía Âu Minh Triết đang ngồi một bên, anh dường như rất hưởng thụ vẻ lấy lòng của Đàm Tiểu Ân.
Lý Sơn thật sự nghĩ không thông mà!
Ngài Âu của anh ta hẳn không phải là người dễ dàng bị mê hoặc như vậy, trước kia bao nhiêu phụ nữ sáp tới gần như vậy, anh cũng không có hứng thú.
Làm sao lại bị Đàm Tiểu Ân mê hoặc đến đầu óc choáng váng rồi?
Buổi tối lúc ăn cơm, Lý Sơn đứng bên ngoài phòng ăn, Đàm Tiểu Ân từ trong phòng ăn đi ra, thấy anh ta, liền đi tới trước mặt.
Lý Sơn sửng sốt một chút, nhìn Đàm Tiểu Ân, “Có chuyện gì?”
Đàm Tiểu Ân cười một tiếng: “Tôi làm gì sai sao?”
Hôm nay từ khi Lý Sơn xuất hiện, Đàm Tiểu Ân cũng cảm giác được có điều gì không đúng, cô chào hỏi Lý Sơn, anh ta cũng không đáp lại cô.
Cô đoán rằng mình có chỗ không đúng, khiến Lý Sơn mất hứng, cho nên mới lại hỏi rõ ràng.
Dẫu sao, Lý Sơn đối với cô cũng không tệ, Đàm Tiểu Ân không muốn vô duyên vô cớ đắc tội người khác.
Lý Sơn nhìn dáng vẻ vô tội này của cô, diễn không tệ!
Anh ta nhìn Đàm Tiểu Ân: “Còn nhớ lúc cô vừa mới tới, tôi đã nói gì với cô chứ?”
“Ừ.” Mặc dù anh ta nói rất nhiều, nhưng phần lớn Đàm Tiểu Ân đều nhớ. Cô nhìn Lý Sơn: “Sao?”
Lý Sơn nghiêm túc nói: “Nếu như cô dám làm gì có lỗi với Ngài Âu, khiến anh ấy đau lòng, tôi sẽ không khách khí với cô.”
Đàm Tiểu Ân cười một tiếng, “Tôi làm sao lại có lỗi với chú chứ? Chú đối với tôi tốt như vậy, tôi tại sao phải làm gì có lỗi với chú ấy?”
Đàm Tiểu Ân nói xong, Âu Minh Triết liền từ bên trong đi ra, anh mặc áo sơ mi rộng thùng thình, ngồi trên xe lăn, nhìn hai người đứng cạnh nhau nói chuyện, khẽ khàng mở miệng: “Lý Sơn.”
Giọng nói rất bình tĩnh, nhưng trầm trầm một cảm giác đè nén.
Lý Sơn vội vàng đi tới, “Ngài Âu.”
Âu Minh Triết nói: “Tiểu Ân, em đi trước đi, chúng tôi có chút việc cần nói.”
“Được.”
Đàm Tiểu Ân từ trước tới nay đều rất hiểu chuyện, cũng không tò mò bọn họ nói chuyện gì.
Chỉ là không biết tại sao, cô luôn cảm thấy hôm nay Âu Minh Triết và Lý Sơn đều có chút nghiêm túc.
Không phải có chuyện gì cô không biết chứ?
Sau khi Đàm Tiểu Ân rời đi, Lý Sơn nhìn sang phía Âu Minh Triết: “Ngài Âu, chuyện kia anh không nói với Đàm Tiểu Ân hay sao?”
“Chuyện gì?”
“Chính là chuyện Vũ Minh Hân nói lúc trước.” Lý Sơn nói: “Bất luận thế nào, anh ít nhất cũng phải hỏi qua một chút chứ!”
“Tôi quên rồi.” Âu Minh Triết bình tĩnh đáp.
Lý Sơn: “…”
Lý Sơn không thể làm khác, đành đứng một bên, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đàm Tiểu Ân.
Thấy trong mắt Đàm Tiểu Ân chỉ có ăn, anh ta không nhịn được cười lạnh một tiếng: Đàm Tiểu Ân, gan cô cũng lớn đấy, chẳng lẽ cô cho rằng chuyện của cô Ngài Âu còn không biết sao?
Trước còn dám nói láo không quen Đinh Cẩn.
Cũng khó trách Đinh Cẩn ghét Đàm Tiểu Ân như vậy!
Bây giờ, ngay đến anh ta cũng có chút ghét Đàm Tiểu Ân rồi.
Đàm Tiểu Ân cầm lấy cái muỗng của Âu Minh Triết, múc cho anh một miếng, đút cho anh: “Chú, chú nếm thử cái này một chút đi, ngon lắm đó!”
Âu Minh Triết nhìn cô đưa tới, mặc dù không thích lắm, nhưng cũng không từ chối ý tốt của cô, nuốt vào.
“Ngon chứ?” Đàm Tiểu Ân nói: “Thật sự rất ngon mà, lần sau tôi cũng muốn theo dì học một ít.”
Lý Sơn nhìn dáng vẻ cô quyến rũ Âu Minh Triết, hận không thể xông lên phơi bày bộ mặt thật của cô.
Lại nhìn về phía Âu Minh Triết đang ngồi một bên, anh dường như rất hưởng thụ vẻ lấy lòng của Đàm Tiểu Ân.
Lý Sơn thật sự nghĩ không thông mà!
Ngài Âu của anh ta hẳn không phải là người dễ dàng bị mê hoặc như vậy, trước kia bao nhiêu phụ nữ sáp tới gần như vậy, anh cũng không có hứng thú.
Làm sao lại bị Đàm Tiểu Ân mê hoặc đến đầu óc choáng váng rồi?
Buổi tối lúc ăn cơm, Lý Sơn đứng bên ngoài phòng ăn, Đàm Tiểu Ân từ trong phòng ăn đi ra, thấy anh ta, liền đi tới trước mặt.
Lý Sơn sửng sốt một chút, nhìn Đàm Tiểu Ân, “Có chuyện gì?”
Đàm Tiểu Ân cười một tiếng: “Tôi làm gì sai sao?”
Hôm nay từ khi Lý Sơn xuất hiện, Đàm Tiểu Ân cũng cảm giác được có điều gì không đúng, cô chào hỏi Lý Sơn, anh ta cũng không đáp lại cô.
Cô đoán rằng mình có chỗ không đúng, khiến Lý Sơn mất hứng, cho nên mới lại hỏi rõ ràng.
Dẫu sao, Lý Sơn đối với cô cũng không tệ, Đàm Tiểu Ân không muốn vô duyên vô cớ đắc tội người khác.
Lý Sơn nhìn dáng vẻ vô tội này của cô, diễn không tệ!
Anh ta nhìn Đàm Tiểu Ân: “Còn nhớ lúc cô vừa mới tới, tôi đã nói gì với cô chứ?”
“Ừ.” Mặc dù anh ta nói rất nhiều, nhưng phần lớn Đàm Tiểu Ân đều nhớ. Cô nhìn Lý Sơn: “Sao?”
Lý Sơn nghiêm túc nói: “Nếu như cô dám làm gì có lỗi với Ngài Âu, khiến anh ấy đau lòng, tôi sẽ không khách khí với cô.”
Đàm Tiểu Ân cười một tiếng, “Tôi làm sao lại có lỗi với chú chứ? Chú đối với tôi tốt như vậy, tôi tại sao phải làm gì có lỗi với chú ấy?”
Đàm Tiểu Ân nói xong, Âu Minh Triết liền từ bên trong đi ra, anh mặc áo sơ mi rộng thùng thình, ngồi trên xe lăn, nhìn hai người đứng cạnh nhau nói chuyện, khẽ khàng mở miệng: “Lý Sơn.”
Giọng nói rất bình tĩnh, nhưng trầm trầm một cảm giác đè nén.
Lý Sơn vội vàng đi tới, “Ngài Âu.”
Âu Minh Triết nói: “Tiểu Ân, em đi trước đi, chúng tôi có chút việc cần nói.”
“Được.”
Đàm Tiểu Ân từ trước tới nay đều rất hiểu chuyện, cũng không tò mò bọn họ nói chuyện gì.
Chỉ là không biết tại sao, cô luôn cảm thấy hôm nay Âu Minh Triết và Lý Sơn đều có chút nghiêm túc.
Không phải có chuyện gì cô không biết chứ?
Sau khi Đàm Tiểu Ân rời đi, Lý Sơn nhìn sang phía Âu Minh Triết: “Ngài Âu, chuyện kia anh không nói với Đàm Tiểu Ân hay sao?”
“Chuyện gì?”
“Chính là chuyện Vũ Minh Hân nói lúc trước.” Lý Sơn nói: “Bất luận thế nào, anh ít nhất cũng phải hỏi qua một chút chứ!”
“Tôi quên rồi.” Âu Minh Triết bình tĩnh đáp.
Lý Sơn: “…”