Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Chương 55:
Anh ta bèn hỏi: “Anh Âu, có chuyện gì ạ?”
“Cậu đọc đi.” Âu Minh Triết trực tiếp quăng chiếc điện thoại sang cho Lý Sơn.
Lý Sơn bắt lấy, nhìn vào điện thoại. Anh ta im lặng đọc hết tin nhắn của Vũ Minh Hân, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Nếu Đàm Tiểu Ân đúng là loại người như vậy, tôi cảm thấy anh Âu phải suy nghĩ thật kỹ chuyện kết hôn với cô ta.”
Thực tế là tới tận bây giờ Lý Sơn vẫn còn chưa hiểu rõ rốt cuộc Âu Minh Triết và Đàm Tiểu Ân đã đến với nhau như thế nào.
Ngày đó khi anh ta bị Âu Minh Triết gọi tới làm bản thỏa thuận kết hôn, anh ta đã rất bất ngờ.
Đàm Tiểu Ân chỉ là một con nhóc tầm thường, một người hầu tới đây làm thuê, bình thường anh ta không hề để cô tiếp xúc với Âu Minh Triết.
Lý Sơn nhớ tới ngày đó Đàm Tiểu Ân băng bó vết thương giúp Âu Minh Triết, lại chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà khiến anh Âu đưa ra quyết định sẽ cưới cô ta, anh ta cũng không khỏi khâm phục.
Không thể nhìn ra Đàm Tiểu Ân này đúng là rất có thủ đoạn!
Ngay cả anh Âu khó đến vậy cũng bị cô thu phục.
Âu Minh Triết không lên tiếng, chỉ nhìn Lý Sơn đang tỏ ra khá căm phẫn.
Lý Sơn càng nghĩ càng tức giận: “Anh không biết chứ con gái bây giờ không còn giống với thời chúng ta thời đi học nữa rồi. Tí tuổi đầu không lo học hành cho giỏi, chỉ biết ham hư vinh, nhiều cô còn đi làm tình nhân cho đại gia nữa.”
…
Đàm Tiểu Ân nằm trên giường nghịch điện thoại một lúc, sau đó ngủ chừng nửa tiếng rồi tỉnh. Lúc cô tỉnh dậy, lại thấy Âu Minh Triết đang ngồi một bên nhìn mình.
Đàm Tiểu Ân dụi dụi mắt nhìn anh: “Ủa, chú đến từ lúc nào mà tôi không biết.”
“Đến được một lúc rồi.” Anh nhìn Đàm Tiểu Ân với vẻ mặt lạnh nhạt. Nhưng bình thường anh đã như vậy rồi nên Đàm Tiểu Ân không hề cảm thấy kỳ lạ.
Đàm Tiểu Ân mặc chiếc áo phông của Âu Minh Triết, cô dựa vào gối dịu dàng nhìn anh: “Chẳng lẽ chú cứ ngồi đây trông tôi hả!”
Âu Minh Triết nhìn gương mặt mang nét cười của cô, ánh mắt cô sáng trong như vậy…
“Đứng lên đi! Tôi làm đồ ăn cho cô rồi đó.”
“Thật sao? Món gì ạ?” Đàm Tiểu Ân lập tức lấy lại tinh thần, từ trên giường bò dậy, sau đó vội vàng ôm quần áo chạy vào phòng vệ sinh, vừa vệ sinh vừa thay quần áo.
Động tác của cô vô cùng nhanh, chưa tới năm phút đã chỉnh trang xong xuôi, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Thật đúng là kẻ ham ăn mà!
Vừa nghe đến ăn, giống như ngay cả mạng mình đều không thiết nữa.
Đàm Tiểu Ân đi cùng Âu Minh Triết xuống lầu, dì Ngô nói: “Tiểu Ân, nhanh lại đây, xem tôi làm cho cô món gì này?”
Dì tự tay làm bánh ngọt, còn có cả kem ly, Âu Châu Du đã ăn rồi, Đàm Tiểu Ân ngồi xuống: “Cám ơn dì.”
Âu Châu Du nhìn dáng vẻ thấy đồ ăn là chảy nước miếng của cô: “Em đúng là ham ăn mà!”
“Biết làm sao được đây, em đang tuổi ăn tuổi lớn mà?” Đàm Tiểu Ân đem ly kem tới trước mặt Âu Minh Triết, lại đưa cái muỗng cho anh: “Chú.”
“Em ăn đi!” Âu Minh Triết đối với những thứ này cũng không ưa thích lắm.
Anh cũng không phải cô gái nhỏ mười mấy tuổi như cô.
Đàm Tiểu Ân nói: “Thử một chút thôi! Thời tiết nóng thế này, ăn giải nhiệt một chút.”
Kinh Châu nổi danh là lò lửa, mặc dù trong phòng có máy điều hòa nhưng dù sao cũng là mùa hè. Cho dù thân thể không nóng, trong lòng cũng khó tránh khỏi có mấy phần ngột ngạt, lúc này có thể ăn ly kem ngọt ngọt mát mát, không cần nói cũng đủ thấy hạnh phúc.
Âu Minh Triết nói: “Cứ để đó.”
Ánh mắt anh đều đặt trên người Đàm Tiểu Ân, quả thực không có cách nào tìm ra được tương quan giữa cô và người Vũ Minh Hân miêu tả.
Anh ta bèn hỏi: “Anh Âu, có chuyện gì ạ?”
“Cậu đọc đi.” Âu Minh Triết trực tiếp quăng chiếc điện thoại sang cho Lý Sơn.
Lý Sơn bắt lấy, nhìn vào điện thoại. Anh ta im lặng đọc hết tin nhắn của Vũ Minh Hân, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Nếu Đàm Tiểu Ân đúng là loại người như vậy, tôi cảm thấy anh Âu phải suy nghĩ thật kỹ chuyện kết hôn với cô ta.”
Thực tế là tới tận bây giờ Lý Sơn vẫn còn chưa hiểu rõ rốt cuộc Âu Minh Triết và Đàm Tiểu Ân đã đến với nhau như thế nào.
Ngày đó khi anh ta bị Âu Minh Triết gọi tới làm bản thỏa thuận kết hôn, anh ta đã rất bất ngờ.
Đàm Tiểu Ân chỉ là một con nhóc tầm thường, một người hầu tới đây làm thuê, bình thường anh ta không hề để cô tiếp xúc với Âu Minh Triết.
Lý Sơn nhớ tới ngày đó Đàm Tiểu Ân băng bó vết thương giúp Âu Minh Triết, lại chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà khiến anh Âu đưa ra quyết định sẽ cưới cô ta, anh ta cũng không khỏi khâm phục.
Không thể nhìn ra Đàm Tiểu Ân này đúng là rất có thủ đoạn!
Ngay cả anh Âu khó đến vậy cũng bị cô thu phục.
Âu Minh Triết không lên tiếng, chỉ nhìn Lý Sơn đang tỏ ra khá căm phẫn.
Lý Sơn càng nghĩ càng tức giận: “Anh không biết chứ con gái bây giờ không còn giống với thời chúng ta thời đi học nữa rồi. Tí tuổi đầu không lo học hành cho giỏi, chỉ biết ham hư vinh, nhiều cô còn đi làm tình nhân cho đại gia nữa.”
…
Đàm Tiểu Ân nằm trên giường nghịch điện thoại một lúc, sau đó ngủ chừng nửa tiếng rồi tỉnh. Lúc cô tỉnh dậy, lại thấy Âu Minh Triết đang ngồi một bên nhìn mình.
Đàm Tiểu Ân dụi dụi mắt nhìn anh: “Ủa, chú đến từ lúc nào mà tôi không biết.”
“Đến được một lúc rồi.” Anh nhìn Đàm Tiểu Ân với vẻ mặt lạnh nhạt. Nhưng bình thường anh đã như vậy rồi nên Đàm Tiểu Ân không hề cảm thấy kỳ lạ.
Đàm Tiểu Ân mặc chiếc áo phông của Âu Minh Triết, cô dựa vào gối dịu dàng nhìn anh: “Chẳng lẽ chú cứ ngồi đây trông tôi hả!”
Âu Minh Triết nhìn gương mặt mang nét cười của cô, ánh mắt cô sáng trong như vậy…
“Đứng lên đi! Tôi làm đồ ăn cho cô rồi đó.”
“Thật sao? Món gì ạ?” Đàm Tiểu Ân lập tức lấy lại tinh thần, từ trên giường bò dậy, sau đó vội vàng ôm quần áo chạy vào phòng vệ sinh, vừa vệ sinh vừa thay quần áo.
Động tác của cô vô cùng nhanh, chưa tới năm phút đã chỉnh trang xong xuôi, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Thật đúng là kẻ ham ăn mà!
Vừa nghe đến ăn, giống như ngay cả mạng mình đều không thiết nữa.
Đàm Tiểu Ân đi cùng Âu Minh Triết xuống lầu, dì Ngô nói: “Tiểu Ân, nhanh lại đây, xem tôi làm cho cô món gì này?”
Dì tự tay làm bánh ngọt, còn có cả kem ly, Âu Châu Du đã ăn rồi, Đàm Tiểu Ân ngồi xuống: “Cám ơn dì.”
Âu Châu Du nhìn dáng vẻ thấy đồ ăn là chảy nước miếng của cô: “Em đúng là ham ăn mà!”
“Biết làm sao được đây, em đang tuổi ăn tuổi lớn mà?” Đàm Tiểu Ân đem ly kem tới trước mặt Âu Minh Triết, lại đưa cái muỗng cho anh: “Chú.”
“Em ăn đi!” Âu Minh Triết đối với những thứ này cũng không ưa thích lắm.
Anh cũng không phải cô gái nhỏ mười mấy tuổi như cô.
Đàm Tiểu Ân nói: “Thử một chút thôi! Thời tiết nóng thế này, ăn giải nhiệt một chút.”
Kinh Châu nổi danh là lò lửa, mặc dù trong phòng có máy điều hòa nhưng dù sao cũng là mùa hè. Cho dù thân thể không nóng, trong lòng cũng khó tránh khỏi có mấy phần ngột ngạt, lúc này có thể ăn ly kem ngọt ngọt mát mát, không cần nói cũng đủ thấy hạnh phúc.
Âu Minh Triết nói: “Cứ để đó.”
Ánh mắt anh đều đặt trên người Đàm Tiểu Ân, quả thực không có cách nào tìm ra được tương quan giữa cô và người Vũ Minh Hân miêu tả.