Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Chương 54:
Vũ Minh Hân thấy Đàm Tiểu Ân đồng ý thì khẽ nhếch khóe miệng, sau đó cô ta nhắn tin cho Đinh Cẩn vốn đang chơi game: “Ngày mai là sinh nhật thầy La, anh có tới không?”
“Không.” Hai ngày nay Đinh Cẩn thấy tâm trạng tồi tệ khủng khiếp, nhất là thái độ của Đàm Tiểu Ân ban nãy càng khiến cậu ta ngột ngạt tới mức khó chịu.
Vũ Minh Hân lại hỏi: “Ban nãy Tiểu Ân đã đồng ý là sẽ đi, anh vẫn không đi à?”
“…” Đinh Cẩn có chút bất ngờ, cậu lập tức đổi ý: “Anh sẽ đi.”
Vũ Minh Hân thấy cậu ta đổi ý nhanh như chớp chỉ vì Đàm Tiểu Ân, đôi mắt tối sầm xuống, biết ngay là Đinh Cẩn quan tâm Đàm Tiểu Ân mà. Nghĩ tới đây, cô ta bực bội muốn chết.
Cô ta có chỗ nào không tốt bằng Đàm Tiểu Ân chứ?
Ngoài việc chỉ biết đi học ra, Đàm Tiểu Ân có điểm nào là có thể so với cô ta?
Nhất là bây giờ Đàm Tiểu Ân đã đến với Âu Minh Triết, Đinh Cẩn còn để ý Đàm Tiểu Ân như vậy, nghĩ thôi cũng đã khiến người ta khó chịu rồi.
Nhưng ở trước mặt Đinh Cẩn, Vũ Minh Hân không tiện nói gì.
***
Trong phòng sách, Lý Sơn đứng trước mặt Âu Minh Triết: “Ngài Âu, lúc trước anh bảo tôi điều tra chuyện của Đàm Tiểu Ân ở trường học, tôi đã điều tra xong rồi. Cô ấy quả thực từng có bạn trai, hơn nữa… người đó, anh cũng biết.”
Khi nói xong câu này, Lý Sơn cảm thấy lòng hốt hoảng, rất sợ Âu Minh Triết không vui.
Nhưng về chuyện như thế này, anh ta không thể giúp Phó Cảnh giấu diếm được, cứ để Âu Minh Triết biết sớm thì sẽ tốt hơn!
Tránh cho mai sau xảy ra chuyện gì thì Âu Minh Triết lại quay ra trách móc anh ta.
Âu Minh Triết không lên tiếng. Người mà anh quen biết, lại từng hẹn hò với Đàm Tiểu Ân, nhìn tới nhìn lui thì cũng chỉ nghĩ đến một người.
Lý Sơn nói tiếp: “Trước kia lúc đi học cô ấy ngồi cùng bàn với cậu Đinh Cẩn, hai người có mối quan hệ khá tốt nên đã từng hẹn hò với nhau. Có điều bây giờ bọn họ đã chia tay rồi.”
Dù sao Đinh Cẩn đã đưa Vũ Minh Hân về nhà ra mắt, xem ra không còn mối quan hệ gì với Đàm Tiểu Ân nữa.
Âu Minh Triết không nói gì, dường như anh đang nghĩ ngợi điều gì đó. Không khí trong căn phòng lập tức trở nên ngột ngạt.
Lý Sơn đứng bên cạnh nhìn Âu Minh Triết, không rõ là anh đang tức giận hay không.
Nếu tức giận thì cũng là điều bình thường, dù sao lúc trước Đàm Tiểu Ân quay lại còn nói trước mặt mọi người là không quen biết Đinh Cẩn, nói dối điều này thực sự là không tốt.
Nhưng Đàm Tiểu Ân không nói ra đương nhiên là có lập trường riêng của cô.
Dù sao cô không thể nói với mọi người rằng Đinh Cẩn là bạn trai cũ của cô được!
Lý Sơn lại nói tiếp: “Thực ra bọn họ chỉ là mấy đứa nhóc yêu đương chơi bời thôi, có ai là không trải qua thời thanh xuân đâu? Anh đừng quá để ý làm gì.”
Đúng lúc này điện thoại của Âu Minh Triết vang lên. Là một tin nhắn, trên đó có ghi:
Chào Chú Âu, cháu là Vũ Minh Hân, bạn gái của Đinh Cẩn.
Xin lỗi vì hôm qua đến nhà của chú mà lại khiến chú tức giận.
Thực ra hôm qua cháu cũng không ngờ là sẽ gặp được Đàm Tiểu Ân ở nhà chú. Trước kia Đàm Tiểu Ân là bạn thân của cháu, cô ta biết rõ Đinh Cẩn là bạn trai cháu, nhưng lúc nào cũng nhân cơ hội ngồi cùng bàn với Đinh Cẩn để quyến rũ cậu ấy. Sau này khi biết chuyện đó, cháu không chơi với cô ta nữa. Không ngờ lại gặp phải cô ta ở nhà chú!
Nhà Đàm Tiểu Ân rất nghèo, cho nên cứ gặp ai có tiền là cô ta sẽ thích người đó. Chẳng qua chú là cậu của Đinh Cẩn, cháu thật sự không đành lòng nhìn cô ta lừa chú như thế, nên hôm nay mới lấy hết dũng khí nói những điều này với chú.
Nếu chú cảm thấy chuyện này chẳng có gì quan trọng, vậy hãy coi như cháu chưa nói gì hết.
Cô ta lấy số điện thoại từ chỗ Đinh Cẩn với lý do là muốn xin lỗi Phó Cảnh, thế là Đinh Cẩn lập tức gửi số cho cô ta.
Âu Minh Triết nhìn tin nhắn trên điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Lý Sơn nhìn anh, tuy là cười nhưng sao nụ cười này lại khiến người ta cảm thấy có chút kỳ quái?
Vũ Minh Hân thấy Đàm Tiểu Ân đồng ý thì khẽ nhếch khóe miệng, sau đó cô ta nhắn tin cho Đinh Cẩn vốn đang chơi game: “Ngày mai là sinh nhật thầy La, anh có tới không?”
“Không.” Hai ngày nay Đinh Cẩn thấy tâm trạng tồi tệ khủng khiếp, nhất là thái độ của Đàm Tiểu Ân ban nãy càng khiến cậu ta ngột ngạt tới mức khó chịu.
Vũ Minh Hân lại hỏi: “Ban nãy Tiểu Ân đã đồng ý là sẽ đi, anh vẫn không đi à?”
“…” Đinh Cẩn có chút bất ngờ, cậu lập tức đổi ý: “Anh sẽ đi.”
Vũ Minh Hân thấy cậu ta đổi ý nhanh như chớp chỉ vì Đàm Tiểu Ân, đôi mắt tối sầm xuống, biết ngay là Đinh Cẩn quan tâm Đàm Tiểu Ân mà. Nghĩ tới đây, cô ta bực bội muốn chết.
Cô ta có chỗ nào không tốt bằng Đàm Tiểu Ân chứ?
Ngoài việc chỉ biết đi học ra, Đàm Tiểu Ân có điểm nào là có thể so với cô ta?
Nhất là bây giờ Đàm Tiểu Ân đã đến với Âu Minh Triết, Đinh Cẩn còn để ý Đàm Tiểu Ân như vậy, nghĩ thôi cũng đã khiến người ta khó chịu rồi.
Nhưng ở trước mặt Đinh Cẩn, Vũ Minh Hân không tiện nói gì.
***
Trong phòng sách, Lý Sơn đứng trước mặt Âu Minh Triết: “Ngài Âu, lúc trước anh bảo tôi điều tra chuyện của Đàm Tiểu Ân ở trường học, tôi đã điều tra xong rồi. Cô ấy quả thực từng có bạn trai, hơn nữa… người đó, anh cũng biết.”
Khi nói xong câu này, Lý Sơn cảm thấy lòng hốt hoảng, rất sợ Âu Minh Triết không vui.
Nhưng về chuyện như thế này, anh ta không thể giúp Phó Cảnh giấu diếm được, cứ để Âu Minh Triết biết sớm thì sẽ tốt hơn!
Tránh cho mai sau xảy ra chuyện gì thì Âu Minh Triết lại quay ra trách móc anh ta.
Âu Minh Triết không lên tiếng. Người mà anh quen biết, lại từng hẹn hò với Đàm Tiểu Ân, nhìn tới nhìn lui thì cũng chỉ nghĩ đến một người.
Lý Sơn nói tiếp: “Trước kia lúc đi học cô ấy ngồi cùng bàn với cậu Đinh Cẩn, hai người có mối quan hệ khá tốt nên đã từng hẹn hò với nhau. Có điều bây giờ bọn họ đã chia tay rồi.”
Dù sao Đinh Cẩn đã đưa Vũ Minh Hân về nhà ra mắt, xem ra không còn mối quan hệ gì với Đàm Tiểu Ân nữa.
Âu Minh Triết không nói gì, dường như anh đang nghĩ ngợi điều gì đó. Không khí trong căn phòng lập tức trở nên ngột ngạt.
Lý Sơn đứng bên cạnh nhìn Âu Minh Triết, không rõ là anh đang tức giận hay không.
Nếu tức giận thì cũng là điều bình thường, dù sao lúc trước Đàm Tiểu Ân quay lại còn nói trước mặt mọi người là không quen biết Đinh Cẩn, nói dối điều này thực sự là không tốt.
Nhưng Đàm Tiểu Ân không nói ra đương nhiên là có lập trường riêng của cô.
Dù sao cô không thể nói với mọi người rằng Đinh Cẩn là bạn trai cũ của cô được!
Lý Sơn lại nói tiếp: “Thực ra bọn họ chỉ là mấy đứa nhóc yêu đương chơi bời thôi, có ai là không trải qua thời thanh xuân đâu? Anh đừng quá để ý làm gì.”
Đúng lúc này điện thoại của Âu Minh Triết vang lên. Là một tin nhắn, trên đó có ghi:
Chào Chú Âu, cháu là Vũ Minh Hân, bạn gái của Đinh Cẩn.
Xin lỗi vì hôm qua đến nhà của chú mà lại khiến chú tức giận.
Thực ra hôm qua cháu cũng không ngờ là sẽ gặp được Đàm Tiểu Ân ở nhà chú. Trước kia Đàm Tiểu Ân là bạn thân của cháu, cô ta biết rõ Đinh Cẩn là bạn trai cháu, nhưng lúc nào cũng nhân cơ hội ngồi cùng bàn với Đinh Cẩn để quyến rũ cậu ấy. Sau này khi biết chuyện đó, cháu không chơi với cô ta nữa. Không ngờ lại gặp phải cô ta ở nhà chú!
Nhà Đàm Tiểu Ân rất nghèo, cho nên cứ gặp ai có tiền là cô ta sẽ thích người đó. Chẳng qua chú là cậu của Đinh Cẩn, cháu thật sự không đành lòng nhìn cô ta lừa chú như thế, nên hôm nay mới lấy hết dũng khí nói những điều này với chú.
Nếu chú cảm thấy chuyện này chẳng có gì quan trọng, vậy hãy coi như cháu chưa nói gì hết.
Cô ta lấy số điện thoại từ chỗ Đinh Cẩn với lý do là muốn xin lỗi Phó Cảnh, thế là Đinh Cẩn lập tức gửi số cho cô ta.
Âu Minh Triết nhìn tin nhắn trên điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Lý Sơn nhìn anh, tuy là cười nhưng sao nụ cười này lại khiến người ta cảm thấy có chút kỳ quái?