Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Chương 31:
“Để tôi tự ăn.” Anh nghiêm túc lấy hoa quả từ trong tay cô.
Đàm Tiểu Ân thấy anh khách sáo với mình như vậy, cô cười cười: “Lúc trước ai đã nói, tôi là vợ của chú, bảo tôi không cần phải khách sáo, chú đang coi tôi như người ngoài đấy à?”
Cô nhóc này…
Rõ ràng lúc trước ở trước mặt mình luôn rất căng thẳng, bây giờ lá gan càng lúc càng to.
Còn dám trêu chọc anh cơ.
Âu Minh Triết tự ăn hoa quả, Đàm Tiểu Ân chạy tới ghế sô pha bên cạnh rồi ngồi xuống, bật điện thoại lên đã thấy ngay dòng tin nhắn thêm bạn mới hiện trên màn hình: Bé Cưng Của Trung Trung yêu cầu thêm bạn là bạn thân.
Đàm Tiểu Ân hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp thời, đây là… tên mới của Vũ Minh Hân.
Cô ta bị khùng hả?
Tự dưng nhảy ra kết bạn với mình làm gì?
Đàm Tiểu Ân nghi ngờ, nhíu mày lại, nhớ tới phản ứng ban nãy của Vũ Minh Hân khi ở dưới tầng, giơ tay ấn chấp nhận.
Cô rất muốn xem xem, Vũ Minh Hân muốn làm gì.
Vũ Minh Hân vốn cũng chỉ ôm tâm lý thử xem sao, cô ta muốn xem xem Đàm Tiểu Ân có còn để ý tới mình không.
Không ngờ Đàm Tiểu Ân lại chấp nhận.
Đầu óc cô đơn giản, muốn nghe ngóng chuyện gì đó từ phía cô không khó khăn.
Nghĩ tới đây, Vũ Minh Hân gõ một câu vào điện thoại của mình: “Tiểu Ân, chuyện trước kia, xin lỗi nhé.”
Đàm Tiểu Ân nhìn ba chữ xin lỗi nhé trên màn hình mà không nhịn được cười.
Vũ Minh Hân bị khùng đúng không?
Cô ta tưởng rằng, vấn đề giữa họ, chỉ cần xin lỗi là có thể giải quyết được à.
Với mức độ hiểu biết của Đàm Tiểu Ân về Vũ Minh Hân, cô đoán Vũ Minh Hân có lẽ đang thăm dò.
Đàm Tiểu Ân gõ trả lời hai chữ: “Chuyện gì?”
“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi xem, sao cô lại ở đây?”
Đinh Cẩn không nói với cô ta, cô ta chỉ có thể hỏi Đàm Tiểu Ân.
Đàm Tiểu Ân nhìn câu hỏi này, Vũ Minh Hân không biết nguyên nhân, xem ra là vì Đinh Cẩn không nói với cô ta?
Nếu không, chắc Vũ Minh Hân cũng chẳng nghĩ tới chuyện qua hỏi mình đâu.
Đàm Tiểu Ân nói: “Cô hỏi Đinh Cẩn đi! Không phải cô đã nói cô cùng cậu ta là người của một thế giới sao, tôi cứ tưởng cái gì cô cũng biết.”
Trước kia chuyện gì cô cũng nói với Vũ Minh Hân, là vì cô coi cô ta như bạn bè.
Bây giờ Đàm Tiểu Ân không ngốc như vậy đâu.
Vũ Minh Hân nói: “Đinh Cẩn dẫn cô đến? Chuyện này tại sao trước kia cô không nói với tôi?”
Một phút lơ đễnh, Vũ Minh Hân đã dùng ngay giọng điệu chất vấn.
…
Đàm Tiểu Ân không nhịn được cười: “Cô là ai thế? Tại sao tôi phải nói cho cô biết?”
“…”
Vũ Minh Hân im lặng một lúc lâu mới trả lời lại: “Tiểu Ân, chúng ta không phải là bạn bè sao? Làm bạn bè bao nhiêu lâu như vậy, không lẽ vì một chút chuyện nhỏ mà cô thực sự ngó lơ tôi luôn à?”
Cho dù cách một lớp màn hình, Đàm Tiểu Ân vẫn có thể tưởng tượng ra được biểu cảm thảo mai nhưng xuất phát từ nội tâm toan tính của Vũ Minh Hân.
Trước kia, khi hai người vẫn còn là bạn bè, thỉnh thoảng cũng có những lúc xích mích và ầm ĩ không vui, nhưng mỗi lần như thế, Vũ Minh Hân chỉ cần dịu dàng cúi mặt xuống, giả bộ đáng thương, Đàm Tiểu Ân đã tha thứ cho cô ta rồi.
Cô ta sẽ không cho rằng mình vẫn còn dễ dỗ dành như hồi trước đấy chứ!
Thời gian này, tất cả những hành động của Vũ Minh Hân đã khiến người ta rất phẫn nộ.
Bất kể là chuyện cướp đi Đinh Cẩn hay là chuyện bôi nhọ cô trước mặt Tô Khanh Khanh, từng chuyện một, từng việc một, đều cho thấy Vũ Minh Hân căn bản chưa từng coi cô như bạn bè.
Nếu đã không là bạn bè, cô có tư cách gì để tôi dùng tâm thế đối đãi với bạn bè mà tha thứ cho cô?
Ngón tay thon dài của Đàm Tiểu Ân gõ ra vài chữ: “Loại bạn cướp bạn trai của bạn mình à?”
…
“Để tôi tự ăn.” Anh nghiêm túc lấy hoa quả từ trong tay cô.
Đàm Tiểu Ân thấy anh khách sáo với mình như vậy, cô cười cười: “Lúc trước ai đã nói, tôi là vợ của chú, bảo tôi không cần phải khách sáo, chú đang coi tôi như người ngoài đấy à?”
Cô nhóc này…
Rõ ràng lúc trước ở trước mặt mình luôn rất căng thẳng, bây giờ lá gan càng lúc càng to.
Còn dám trêu chọc anh cơ.
Âu Minh Triết tự ăn hoa quả, Đàm Tiểu Ân chạy tới ghế sô pha bên cạnh rồi ngồi xuống, bật điện thoại lên đã thấy ngay dòng tin nhắn thêm bạn mới hiện trên màn hình: Bé Cưng Của Trung Trung yêu cầu thêm bạn là bạn thân.
Đàm Tiểu Ân hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp thời, đây là… tên mới của Vũ Minh Hân.
Cô ta bị khùng hả?
Tự dưng nhảy ra kết bạn với mình làm gì?
Đàm Tiểu Ân nghi ngờ, nhíu mày lại, nhớ tới phản ứng ban nãy của Vũ Minh Hân khi ở dưới tầng, giơ tay ấn chấp nhận.
Cô rất muốn xem xem, Vũ Minh Hân muốn làm gì.
Vũ Minh Hân vốn cũng chỉ ôm tâm lý thử xem sao, cô ta muốn xem xem Đàm Tiểu Ân có còn để ý tới mình không.
Không ngờ Đàm Tiểu Ân lại chấp nhận.
Đầu óc cô đơn giản, muốn nghe ngóng chuyện gì đó từ phía cô không khó khăn.
Nghĩ tới đây, Vũ Minh Hân gõ một câu vào điện thoại của mình: “Tiểu Ân, chuyện trước kia, xin lỗi nhé.”
Đàm Tiểu Ân nhìn ba chữ xin lỗi nhé trên màn hình mà không nhịn được cười.
Vũ Minh Hân bị khùng đúng không?
Cô ta tưởng rằng, vấn đề giữa họ, chỉ cần xin lỗi là có thể giải quyết được à.
Với mức độ hiểu biết của Đàm Tiểu Ân về Vũ Minh Hân, cô đoán Vũ Minh Hân có lẽ đang thăm dò.
Đàm Tiểu Ân gõ trả lời hai chữ: “Chuyện gì?”
“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi xem, sao cô lại ở đây?”
Đinh Cẩn không nói với cô ta, cô ta chỉ có thể hỏi Đàm Tiểu Ân.
Đàm Tiểu Ân nhìn câu hỏi này, Vũ Minh Hân không biết nguyên nhân, xem ra là vì Đinh Cẩn không nói với cô ta?
Nếu không, chắc Vũ Minh Hân cũng chẳng nghĩ tới chuyện qua hỏi mình đâu.
Đàm Tiểu Ân nói: “Cô hỏi Đinh Cẩn đi! Không phải cô đã nói cô cùng cậu ta là người của một thế giới sao, tôi cứ tưởng cái gì cô cũng biết.”
Trước kia chuyện gì cô cũng nói với Vũ Minh Hân, là vì cô coi cô ta như bạn bè.
Bây giờ Đàm Tiểu Ân không ngốc như vậy đâu.
Vũ Minh Hân nói: “Đinh Cẩn dẫn cô đến? Chuyện này tại sao trước kia cô không nói với tôi?”
Một phút lơ đễnh, Vũ Minh Hân đã dùng ngay giọng điệu chất vấn.
…
Đàm Tiểu Ân không nhịn được cười: “Cô là ai thế? Tại sao tôi phải nói cho cô biết?”
“…”
Vũ Minh Hân im lặng một lúc lâu mới trả lời lại: “Tiểu Ân, chúng ta không phải là bạn bè sao? Làm bạn bè bao nhiêu lâu như vậy, không lẽ vì một chút chuyện nhỏ mà cô thực sự ngó lơ tôi luôn à?”
Cho dù cách một lớp màn hình, Đàm Tiểu Ân vẫn có thể tưởng tượng ra được biểu cảm thảo mai nhưng xuất phát từ nội tâm toan tính của Vũ Minh Hân.
Trước kia, khi hai người vẫn còn là bạn bè, thỉnh thoảng cũng có những lúc xích mích và ầm ĩ không vui, nhưng mỗi lần như thế, Vũ Minh Hân chỉ cần dịu dàng cúi mặt xuống, giả bộ đáng thương, Đàm Tiểu Ân đã tha thứ cho cô ta rồi.
Cô ta sẽ không cho rằng mình vẫn còn dễ dỗ dành như hồi trước đấy chứ!
Thời gian này, tất cả những hành động của Vũ Minh Hân đã khiến người ta rất phẫn nộ.
Bất kể là chuyện cướp đi Đinh Cẩn hay là chuyện bôi nhọ cô trước mặt Tô Khanh Khanh, từng chuyện một, từng việc một, đều cho thấy Vũ Minh Hân căn bản chưa từng coi cô như bạn bè.
Nếu đã không là bạn bè, cô có tư cách gì để tôi dùng tâm thế đối đãi với bạn bè mà tha thứ cho cô?
Ngón tay thon dài của Đàm Tiểu Ân gõ ra vài chữ: “Loại bạn cướp bạn trai của bạn mình à?”
…