Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 296
Chương 296:
Đinh Cẩn rất cao, mặc âu phục trông lãnh đạm thờ ơ,lại vô cùng cao quý,hắn không đáp ứng đề nghị của bà ta chỉ đáp, “cháu có việc phải đi trước.”
Vũ Minh Hân ngồi tại chỗ, nhìn bóng lưng của hắn rời đi, tim quặn thắt lại.
Lúc Trước mẹ cô ta hỏi cô ta về chuyện của Đinh Cẩn, vì để giữ được tiền tiêu vặt của mình, cô ta trả lời lấy lệ, không nói mình cùng Đinh Cẩn đã chia tay.
Không nghĩ tới hôm nay, lại xảy ra chuyện như vậy.
Cô ta bây giờ chỉ muốn đâm đầu vào đâu chết quách đi cho xong
Một vị phu nhân ngồi ở cạnh mẹ Vũ Minh Hân lên tiếng mỉa mai, “Minh Hân nhà chị thật là lợi hại, lại là bạn của Đinh Cẩn cơ đấy.”
Bà Vũ nhìn Vũ Minh Hân một con gái mình lại giấu chuyện đã chia tay Đinh Cẩn để lấy tiền tiêu vặt, thật là tức muốn nổ phổi mà!
Bị người bên cạnh chế giễu, bị mẹ trách cứ.Vũ Minh Hân cảm giác như muốn phát điên,cô ta đứng lên, “con đi vệ sinh một lát.”
Vũ Minh Hân đi theo hướng Đinh Cẩn vừa đi, đến nơi, nhìn thấy Đinh Cẩn đang nói chuyện với Cố Trường Bình.
Hai cha con mặc âu phục đứng chung một chỗ, đứng ở bên cạnh Cố Trường Bình, Đinh Cẩn có vẻ hơi non nớt.
“Cháu chào chú Cố ạ.” Vũ Minh Hân lấy dũng khí, đi tới.
Cô ta nghĩ lại tình cảnh vừa rồi,cộng thêm lúc ở trường đại học bị như vậy Đinh Cẩn không để ý tới cô ta,đã thế mới vừa rồi còn làm cô ta xấu hổ như vậy, gan cô ta cũng to thêm vài phần.
Đinh Cẩn nhìn thấy Vũ Minh Hân, nhíu mày một cái, Vũ Minh Hân đã đi tới.
Cố Trường Bình nhìn sang Vũ Minh Hân, hôm nay dù sao cũng là hôn lễ của Âu Minh Triết,người tới đều là khách, Cố Trường Bình cũng không tiện ra mặt, chỉ lãnh đạm hỏi: “Có chuyện gì?”
Cô gái này nhìn một cái liền biết không phải là người tốt lành, Cố Trường Bình lăn lội ngoài xã hội đã lâu, nên chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra được đâu là phụ nữ đê tiện.
Vũ Minh Hân này, giơ tay nhấc chân đều phô trương, lúc nào muốn câu dẫn người khác, nhìn là thấy ghét.
Vũ Minh Hân nói: “Hôm nay Chú Âu kết hôn, cháu tới tham gia hôn lễ, nhìn thấy chú, nên qua đây chào hỏi ạ.”
“Là muốn chào hỏi tôi, hay là muốn tiếp cận con trai tôi?” Cố Trường Bình nói chuyện cũng rất trực tiếp.
Sắc mặt của Vũ Minh Hân cứng đờ, lần trước sau khi ăn cơm, bị Cố Trường Bình dậy dỗ một trận, đến bây giờ chỉ cần nghĩ lại là đã nổi cả gai ốc.
Vốn cho là hôm nay sẽ khá hơn một chút, kết quả hôm nay còn bị vả mặt gay gắt hơn?
Không chút để ý cô còn là một cô gái, không cho cô chút mặt mũi nào.
Đinh Cẩn đứng ở một bên, cũng không nhìn Vũ Minh Hân, phảng phất không có liên quan gì đến anh.
Lần trước bởi vì Vũ Minh Hân làm loạn, hắn về nhà bị cha chửi cho một trận vô cùng thê thảm, bây giờ cũng không muốn đi tìm chết.
Vũ Minh Hân nhìn Đinh Cẩn một cái, trong lòng vô cùng bi thương, đã từng là bạn tốt nhất, thậm chí còn từng là người yêu, nhưng mà… Hắn đối với cô ta lại lạnh lùng như vậy.
Cô ta nắm tay thành quả đấm, cười nói với Cố Trường Bình: “Coi như cháu thích Đinh Cẩn,nhưng anh ấy cũng đâu thích cháu. Dù sao người anh ấy thích lại là…”
Vũ Minh Hân nhìn về phía Đinh Cẩn, Đinh Cẩn nghe được lời của Vũ Minh Hân, hiểu được cô ta muốn nói cái gì, trừng mắt về phía cô ta, Vũ Minh Hân cũng không có giống như bình thường chịu sự uy hiếp của hắn, cố ý như khiêu khích nói: “Đàm Tiểu Ân.”
“Vũ Minh Hân.” Đinh Cẩn rốt cuộc tức giận lên tiếng.
Đinh Cẩn rất cao, mặc âu phục trông lãnh đạm thờ ơ,lại vô cùng cao quý,hắn không đáp ứng đề nghị của bà ta chỉ đáp, “cháu có việc phải đi trước.”
Vũ Minh Hân ngồi tại chỗ, nhìn bóng lưng của hắn rời đi, tim quặn thắt lại.
Lúc Trước mẹ cô ta hỏi cô ta về chuyện của Đinh Cẩn, vì để giữ được tiền tiêu vặt của mình, cô ta trả lời lấy lệ, không nói mình cùng Đinh Cẩn đã chia tay.
Không nghĩ tới hôm nay, lại xảy ra chuyện như vậy.
Cô ta bây giờ chỉ muốn đâm đầu vào đâu chết quách đi cho xong
Một vị phu nhân ngồi ở cạnh mẹ Vũ Minh Hân lên tiếng mỉa mai, “Minh Hân nhà chị thật là lợi hại, lại là bạn của Đinh Cẩn cơ đấy.”
Bà Vũ nhìn Vũ Minh Hân một con gái mình lại giấu chuyện đã chia tay Đinh Cẩn để lấy tiền tiêu vặt, thật là tức muốn nổ phổi mà!
Bị người bên cạnh chế giễu, bị mẹ trách cứ.Vũ Minh Hân cảm giác như muốn phát điên,cô ta đứng lên, “con đi vệ sinh một lát.”
Vũ Minh Hân đi theo hướng Đinh Cẩn vừa đi, đến nơi, nhìn thấy Đinh Cẩn đang nói chuyện với Cố Trường Bình.
Hai cha con mặc âu phục đứng chung một chỗ, đứng ở bên cạnh Cố Trường Bình, Đinh Cẩn có vẻ hơi non nớt.
“Cháu chào chú Cố ạ.” Vũ Minh Hân lấy dũng khí, đi tới.
Cô ta nghĩ lại tình cảnh vừa rồi,cộng thêm lúc ở trường đại học bị như vậy Đinh Cẩn không để ý tới cô ta,đã thế mới vừa rồi còn làm cô ta xấu hổ như vậy, gan cô ta cũng to thêm vài phần.
Đinh Cẩn nhìn thấy Vũ Minh Hân, nhíu mày một cái, Vũ Minh Hân đã đi tới.
Cố Trường Bình nhìn sang Vũ Minh Hân, hôm nay dù sao cũng là hôn lễ của Âu Minh Triết,người tới đều là khách, Cố Trường Bình cũng không tiện ra mặt, chỉ lãnh đạm hỏi: “Có chuyện gì?”
Cô gái này nhìn một cái liền biết không phải là người tốt lành, Cố Trường Bình lăn lội ngoài xã hội đã lâu, nên chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra được đâu là phụ nữ đê tiện.
Vũ Minh Hân này, giơ tay nhấc chân đều phô trương, lúc nào muốn câu dẫn người khác, nhìn là thấy ghét.
Vũ Minh Hân nói: “Hôm nay Chú Âu kết hôn, cháu tới tham gia hôn lễ, nhìn thấy chú, nên qua đây chào hỏi ạ.”
“Là muốn chào hỏi tôi, hay là muốn tiếp cận con trai tôi?” Cố Trường Bình nói chuyện cũng rất trực tiếp.
Sắc mặt của Vũ Minh Hân cứng đờ, lần trước sau khi ăn cơm, bị Cố Trường Bình dậy dỗ một trận, đến bây giờ chỉ cần nghĩ lại là đã nổi cả gai ốc.
Vốn cho là hôm nay sẽ khá hơn một chút, kết quả hôm nay còn bị vả mặt gay gắt hơn?
Không chút để ý cô còn là một cô gái, không cho cô chút mặt mũi nào.
Đinh Cẩn đứng ở một bên, cũng không nhìn Vũ Minh Hân, phảng phất không có liên quan gì đến anh.
Lần trước bởi vì Vũ Minh Hân làm loạn, hắn về nhà bị cha chửi cho một trận vô cùng thê thảm, bây giờ cũng không muốn đi tìm chết.
Vũ Minh Hân nhìn Đinh Cẩn một cái, trong lòng vô cùng bi thương, đã từng là bạn tốt nhất, thậm chí còn từng là người yêu, nhưng mà… Hắn đối với cô ta lại lạnh lùng như vậy.
Cô ta nắm tay thành quả đấm, cười nói với Cố Trường Bình: “Coi như cháu thích Đinh Cẩn,nhưng anh ấy cũng đâu thích cháu. Dù sao người anh ấy thích lại là…”
Vũ Minh Hân nhìn về phía Đinh Cẩn, Đinh Cẩn nghe được lời của Vũ Minh Hân, hiểu được cô ta muốn nói cái gì, trừng mắt về phía cô ta, Vũ Minh Hân cũng không có giống như bình thường chịu sự uy hiếp của hắn, cố ý như khiêu khích nói: “Đàm Tiểu Ân.”
“Vũ Minh Hân.” Đinh Cẩn rốt cuộc tức giận lên tiếng.