Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Chương 25:
Tuy dì là người giúp việc, nhưng tuổi tác cũng tầm tầm mẹ của Đàm Tiểu Ân. Lúc nói chuyện với bà, Đàm Tiểu Ân rất lễ phép.
Dì giúp việc nói: “Không, không cần đâu, hai người cứ ăn đi!”
“Dì ngồi đi mà!” Đàm Tiểu Ân nói: “Đông người, quây quần hơn, được chứ, chú nhỉ?”
Đàm Tiểu Ân nhìn về phía Âu Minh Triết, chờ mong nhận được sự đồng ý từ anh.
Âu Minh Triết đáp lời: “Ừ.”
Cô ấy thích thế nào thì cứ làm như thế đi.
Dì giúp việc nhìn Âu Minh Triết mà không dám tin, anh đồng ý rồi, bà là người giúp việc cơ mà!
Nhà họ Âu không có truyền thống người giúp việc được ngồi chung bàn ăn cơm với chủ nhà đâu.
Lý Sơn nói: “Mợ chủ đã có lời, dì cứ ngồi xuống đi! Ở đây cũng không phải nhà họ Âu, chỉ có mấy người chúng ta thôi.”
Dì giúp việc nghe Lý Sơn nói vậy mới chịu ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên bà ăn cơm cùng Âu Minh Triết, anh chẳng hề cười, ngồi gần anh như vậy, áp lực lắm.
Đàm Tiểu Ân lại rất tự tại, dường như không hề sợ Âu Minh Triết, cô còn gắp thức ăn giúp anh: “Chú à, nếm thử món này xem, ngon lắm đấy.”
Rõ ràng trước kia từng làm rất nhiều thứ cho anh như vậy, anh chẳng nhớ thứ gì. Đàm Tiểu Ân thề rằng nhất định phải để tạo dựng nhận thức của anh về bản thân mình một lần nữa.
Âu Minh Triết nếm thử một miếng, mùi vị quả thực vừa ăn: “Ừm.”
Ngon lắm!
Đàm Tiểu Ân được anh công nhận, cười tít cả hai mắt lại: “Đúng không nào! Tôi đúng là thiên tài nấu nướng, từ nhỏ nấu ăn đã ngon rồi! mMỗi lần có người đến nhà đều khen tôi nấu cơm ngon. Chú nói xem, hay là tôi đổi nghề thành đầu bếp nhé?”
Cô tự hào về tài nghệ nấu nướng của mình nhất.
Âu Minh Triết ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ vui mừng của cô, cô gái này bận rộn trong bếp xuống hai tiếng đồng hồ, không phải chuyện dễ dàng gì.
Anh vươn tay ra, kéo lấy tay cô, dùng bàn tay to lớn nắm lấy nó trong lòng bàn tay.
Động tác đột ngột này khiến Đàm Tiểu Ân khựng lại, ơ… anh Lý với dì giúp việc đang ở đây này!
Ông chú to gan quá đi!
Âu Minh Triết nhìn cô và nói: “Chuyện nấu nướng này cứ coi như sở thích là được, không cần ngày nào cũng làm đâu. Bàn tay đẹp như thế này, dùng để nấu cơm thì tiếc lắm.”
Ngón tay Đàm Tiểu Ân vừa dài vừa thon, không giống một bàn tay để làm việc nặng nhọc, nhưng anh biết, cô từng làm không ít việc như vậy.
Các cô gái ở tầm tuổi cô ấy, đa phần đều được cưng chiều!
Cô ấy không giống vậy.
Càng như vậy, anh càng muốn thương cô nhiều hơn chút.
Đàm Tiểu Ân bật cười vì câu nói của Âu Minh Triết, cô nói: “Không sao đâu, nấu một bữa cơm đâu mệt nhọc gì.”
Dì giúp việc nói: “Vi Vi nhà tôi lớn hơn cô mà còn không biết nấu cơm kia.”
“Sở trường của mỗi người không giống nhau, con cũng chỉ biết nấu cơm thôi mà.” Bữa cơm này cũng vì muốn cảm ơn Âu Minh Triết đã giúp cô xả giận ngày hôm nay.
Đàm Tiểu Ân là người rất đơn giản, người khác đối xử với cô tốt một phần, cô sẽ ghi nhớ trong lòng và hồi đáp lại gấp trăm lần, nghìn lần.
Trước kia, cô đối xử Vũ Minh Hân cũng như thế, lúc đó cô còn tưởng Vũ Minh Hân đối xử với cô rất tốt, bây giờ thì…
Thực tế chứng minh cô mù rồi.
Thế nhưng cho dù là vậy, cô vẫn như trước thôi.
Vẫn trân trọng mỗi người đối xử tốt với cô.
Tuy dì là người giúp việc, nhưng tuổi tác cũng tầm tầm mẹ của Đàm Tiểu Ân. Lúc nói chuyện với bà, Đàm Tiểu Ân rất lễ phép.
Dì giúp việc nói: “Không, không cần đâu, hai người cứ ăn đi!”
“Dì ngồi đi mà!” Đàm Tiểu Ân nói: “Đông người, quây quần hơn, được chứ, chú nhỉ?”
Đàm Tiểu Ân nhìn về phía Âu Minh Triết, chờ mong nhận được sự đồng ý từ anh.
Âu Minh Triết đáp lời: “Ừ.”
Cô ấy thích thế nào thì cứ làm như thế đi.
Dì giúp việc nhìn Âu Minh Triết mà không dám tin, anh đồng ý rồi, bà là người giúp việc cơ mà!
Nhà họ Âu không có truyền thống người giúp việc được ngồi chung bàn ăn cơm với chủ nhà đâu.
Lý Sơn nói: “Mợ chủ đã có lời, dì cứ ngồi xuống đi! Ở đây cũng không phải nhà họ Âu, chỉ có mấy người chúng ta thôi.”
Dì giúp việc nghe Lý Sơn nói vậy mới chịu ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên bà ăn cơm cùng Âu Minh Triết, anh chẳng hề cười, ngồi gần anh như vậy, áp lực lắm.
Đàm Tiểu Ân lại rất tự tại, dường như không hề sợ Âu Minh Triết, cô còn gắp thức ăn giúp anh: “Chú à, nếm thử món này xem, ngon lắm đấy.”
Rõ ràng trước kia từng làm rất nhiều thứ cho anh như vậy, anh chẳng nhớ thứ gì. Đàm Tiểu Ân thề rằng nhất định phải để tạo dựng nhận thức của anh về bản thân mình một lần nữa.
Âu Minh Triết nếm thử một miếng, mùi vị quả thực vừa ăn: “Ừm.”
Ngon lắm!
Đàm Tiểu Ân được anh công nhận, cười tít cả hai mắt lại: “Đúng không nào! Tôi đúng là thiên tài nấu nướng, từ nhỏ nấu ăn đã ngon rồi! mMỗi lần có người đến nhà đều khen tôi nấu cơm ngon. Chú nói xem, hay là tôi đổi nghề thành đầu bếp nhé?”
Cô tự hào về tài nghệ nấu nướng của mình nhất.
Âu Minh Triết ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ vui mừng của cô, cô gái này bận rộn trong bếp xuống hai tiếng đồng hồ, không phải chuyện dễ dàng gì.
Anh vươn tay ra, kéo lấy tay cô, dùng bàn tay to lớn nắm lấy nó trong lòng bàn tay.
Động tác đột ngột này khiến Đàm Tiểu Ân khựng lại, ơ… anh Lý với dì giúp việc đang ở đây này!
Ông chú to gan quá đi!
Âu Minh Triết nhìn cô và nói: “Chuyện nấu nướng này cứ coi như sở thích là được, không cần ngày nào cũng làm đâu. Bàn tay đẹp như thế này, dùng để nấu cơm thì tiếc lắm.”
Ngón tay Đàm Tiểu Ân vừa dài vừa thon, không giống một bàn tay để làm việc nặng nhọc, nhưng anh biết, cô từng làm không ít việc như vậy.
Các cô gái ở tầm tuổi cô ấy, đa phần đều được cưng chiều!
Cô ấy không giống vậy.
Càng như vậy, anh càng muốn thương cô nhiều hơn chút.
Đàm Tiểu Ân bật cười vì câu nói của Âu Minh Triết, cô nói: “Không sao đâu, nấu một bữa cơm đâu mệt nhọc gì.”
Dì giúp việc nói: “Vi Vi nhà tôi lớn hơn cô mà còn không biết nấu cơm kia.”
“Sở trường của mỗi người không giống nhau, con cũng chỉ biết nấu cơm thôi mà.” Bữa cơm này cũng vì muốn cảm ơn Âu Minh Triết đã giúp cô xả giận ngày hôm nay.
Đàm Tiểu Ân là người rất đơn giản, người khác đối xử với cô tốt một phần, cô sẽ ghi nhớ trong lòng và hồi đáp lại gấp trăm lần, nghìn lần.
Trước kia, cô đối xử Vũ Minh Hân cũng như thế, lúc đó cô còn tưởng Vũ Minh Hân đối xử với cô rất tốt, bây giờ thì…
Thực tế chứng minh cô mù rồi.
Thế nhưng cho dù là vậy, cô vẫn như trước thôi.
Vẫn trân trọng mỗi người đối xử tốt với cô.