Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Chương 22:
Đàm Tiểu Ân tưởng là nhân viên phục vụ đến nên không ngẩng đầu lên đưa menu cho cậu ta, nói: “Tôi muốn cái này, cái này cũng muốn, còn có cái này nữa…”
Dứt lời, cô vừa ngẩng đầu lên thì đập vào mắt là khuôn mặt đen thành than đá của Đinh Cẩn.
Cô ngẩn người, thu tay lại.
“Cậu.”
Tuy rằng mặt Đinh Cẩn đen sì, nhưng vẫn giữ đúng lễ phép.
Âu Minh Triết gật đầu.
Có vẻ như không hề bất ngờ vì sự xuất hiện của Đinh Cẩn.
Đàm Tiểu Ân sửng sốt. Nhìn tình huống này, hai người họ đã hẹn nhau từ trước rồi à?
Quả nhiên, ý tưởng này vừa nhen nhóm trong đầu cô thì đã nghe Đinh Cẩn nói: “Cậu, cậu tìm cháu có việc gì không?”
Nếu không phải Âu Minh Triết gọi thì cậu ta còn lâu mới chịu đến ăn cơm cùng Đàm Tiểu Ân.
Âu Minh Triết không nói chuyện, chỉ cầm khăn ướt lên, cẩn thận lau tay cho Đàm Tiểu Ân.
Đinh Cẩn lớn tới từng này rồi, chưa bao giờ từng thấy Âu Minh Triết hầu hạ người khác như vậy.
Không khí nhất thời trở nên gượng gạo.
Mãi cho tới khi cẩn thận lau sạch sẽ một ngón tay cuối cùng cho Đàm Tiểu Ân, Âu Minh Triết mới dừng lại, nhìn Đinh Cẩn: “Hôm nay cậu gọi cháu lại đây là có việc muốn hỏi cháu.”
“Cậu nói đi ạ.”
Từ nhỏ đến lớn, Đinh Cẩn luôn sợ Âu Minh Triết. Thấy anh đặt câu hỏi một cách nghiêm túc như vậy, cậu ta hơi khẩn trương nuốt nước miếng.
“Nghe nói, hôm nay ở khách sạn, cháu đã sa thải Tiểu Ân, đúng không?”
“…” Đàm Tiểu Ân giật mình, uống nước cái ực, suýt nữa thì sặc nước.
Cô không thể ngờ được rằng anh gọi Đinh Cẩn đến lại là… Hỏi chuyện này?
Sao anh lại biết việc mình đang làm thêm?
Lại sao mà biết là Đinh Cẩn làm?
Hơn nữa từ khi cô về nhà cho tới bây giờ, hai người ở bên nhau đã có hai giờ rồi, thế mà anh vẫn làm bộ như không biết gì hết vậy.
Đinh Cẩn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Đàm Tiểu Ân. Là cô nói với cậu chứ gì?
Cũng biết tố cáo đấy.
Cậu ta không phủ nhận: “Là cháu.”
Âu Minh Triết nhìn Đinh Cẩn: “Nói xin lỗi Tiểu Ân đi!”
“Cậu!” Đinh Cẩn ngẩng đầu, nhìn Âu Minh Triết: “Đàm Tiểu Ân…”
“Nói xin lỗi!” Âu Minh Triết trông có vẻ bình tĩnh lặp lại lần nữa.
Cơ bản là không cho cậu ta cơ hội để giải thích!
Sắc mặt Đinh Cẩn trở nên cứng ngắc. Cậu ta nhìn Đàm Tiểu Ân, cơn giận trồi lên trong ngực. Cậu ta mà lại phải nói xin lỗi loại con gái này sao?
Tại sao chứ?
Cô ta dựa vào gì mà được mình nói xin lỗi chứ?
“Cậu nói lần cuối, xin lỗi đi.” Âu Minh Triết nhìn Đinh Cẩn. Đàm Tiểu Ân là do anh dẫn về, anh sẽ không khiến cô phải chịu bất cứ thiệt thòi nào trong nhà mình.
Trước đó Đinh Cẩn từng xúc phạm Đàm Tiểu Ân hai lần, anh đều nhẫn nhịn.
Nhưng chuyện hôm nay, anh không nhịn được nữa.
…
Trong xe rất yên ắng, Âu Minh Triết vẫn không nói gì. Đàm Tiểu Ân nhìn anh. Dưới sức ép của Âu Minh Triết, Đinh Cẩn đã nói lời xin lỗi với cô.
Chỉ nghĩ tới Đinh Cẩn giận mà không dám nói gì, phải xin lỗi mình thì Đàm Tiểu Ân đã cảm thấy sướng rơn cả người.
Chẳng trách bình thường Lý Sơn sợ anh như vậy. Thì ra anh nổi giận thật sự trông rất đáng sợ!
“Chú ơi.” Đàm Tiểu Ân dè dặt vươn tay lắc lắc tay anh.
Đàm Tiểu Ân tưởng là nhân viên phục vụ đến nên không ngẩng đầu lên đưa menu cho cậu ta, nói: “Tôi muốn cái này, cái này cũng muốn, còn có cái này nữa…”
Dứt lời, cô vừa ngẩng đầu lên thì đập vào mắt là khuôn mặt đen thành than đá của Đinh Cẩn.
Cô ngẩn người, thu tay lại.
“Cậu.”
Tuy rằng mặt Đinh Cẩn đen sì, nhưng vẫn giữ đúng lễ phép.
Âu Minh Triết gật đầu.
Có vẻ như không hề bất ngờ vì sự xuất hiện của Đinh Cẩn.
Đàm Tiểu Ân sửng sốt. Nhìn tình huống này, hai người họ đã hẹn nhau từ trước rồi à?
Quả nhiên, ý tưởng này vừa nhen nhóm trong đầu cô thì đã nghe Đinh Cẩn nói: “Cậu, cậu tìm cháu có việc gì không?”
Nếu không phải Âu Minh Triết gọi thì cậu ta còn lâu mới chịu đến ăn cơm cùng Đàm Tiểu Ân.
Âu Minh Triết không nói chuyện, chỉ cầm khăn ướt lên, cẩn thận lau tay cho Đàm Tiểu Ân.
Đinh Cẩn lớn tới từng này rồi, chưa bao giờ từng thấy Âu Minh Triết hầu hạ người khác như vậy.
Không khí nhất thời trở nên gượng gạo.
Mãi cho tới khi cẩn thận lau sạch sẽ một ngón tay cuối cùng cho Đàm Tiểu Ân, Âu Minh Triết mới dừng lại, nhìn Đinh Cẩn: “Hôm nay cậu gọi cháu lại đây là có việc muốn hỏi cháu.”
“Cậu nói đi ạ.”
Từ nhỏ đến lớn, Đinh Cẩn luôn sợ Âu Minh Triết. Thấy anh đặt câu hỏi một cách nghiêm túc như vậy, cậu ta hơi khẩn trương nuốt nước miếng.
“Nghe nói, hôm nay ở khách sạn, cháu đã sa thải Tiểu Ân, đúng không?”
“…” Đàm Tiểu Ân giật mình, uống nước cái ực, suýt nữa thì sặc nước.
Cô không thể ngờ được rằng anh gọi Đinh Cẩn đến lại là… Hỏi chuyện này?
Sao anh lại biết việc mình đang làm thêm?
Lại sao mà biết là Đinh Cẩn làm?
Hơn nữa từ khi cô về nhà cho tới bây giờ, hai người ở bên nhau đã có hai giờ rồi, thế mà anh vẫn làm bộ như không biết gì hết vậy.
Đinh Cẩn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Đàm Tiểu Ân. Là cô nói với cậu chứ gì?
Cũng biết tố cáo đấy.
Cậu ta không phủ nhận: “Là cháu.”
Âu Minh Triết nhìn Đinh Cẩn: “Nói xin lỗi Tiểu Ân đi!”
“Cậu!” Đinh Cẩn ngẩng đầu, nhìn Âu Minh Triết: “Đàm Tiểu Ân…”
“Nói xin lỗi!” Âu Minh Triết trông có vẻ bình tĩnh lặp lại lần nữa.
Cơ bản là không cho cậu ta cơ hội để giải thích!
Sắc mặt Đinh Cẩn trở nên cứng ngắc. Cậu ta nhìn Đàm Tiểu Ân, cơn giận trồi lên trong ngực. Cậu ta mà lại phải nói xin lỗi loại con gái này sao?
Tại sao chứ?
Cô ta dựa vào gì mà được mình nói xin lỗi chứ?
“Cậu nói lần cuối, xin lỗi đi.” Âu Minh Triết nhìn Đinh Cẩn. Đàm Tiểu Ân là do anh dẫn về, anh sẽ không khiến cô phải chịu bất cứ thiệt thòi nào trong nhà mình.
Trước đó Đinh Cẩn từng xúc phạm Đàm Tiểu Ân hai lần, anh đều nhẫn nhịn.
Nhưng chuyện hôm nay, anh không nhịn được nữa.
…
Trong xe rất yên ắng, Âu Minh Triết vẫn không nói gì. Đàm Tiểu Ân nhìn anh. Dưới sức ép của Âu Minh Triết, Đinh Cẩn đã nói lời xin lỗi với cô.
Chỉ nghĩ tới Đinh Cẩn giận mà không dám nói gì, phải xin lỗi mình thì Đàm Tiểu Ân đã cảm thấy sướng rơn cả người.
Chẳng trách bình thường Lý Sơn sợ anh như vậy. Thì ra anh nổi giận thật sự trông rất đáng sợ!
“Chú ơi.” Đàm Tiểu Ân dè dặt vươn tay lắc lắc tay anh.