Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Chương 19:
Câu hỏi này khiến anh nhớ tới Dương Nhạc Linh.
Nhưng Đàm Tiểu Ân lại không cảm nhận được điều đó, vẫn thản nhiên nói: “Thì ra cảm giác bị bạn bè phản bội lại khó chịu như vậy…”
Âu Minh Triết nghe thấy sự cô đơn trong giọng nói của cô, kiềm chế sắc bén trong mắt, khép cuốn sách trên tay lại, đẩy xe lăn đi đến bên cạnh cô nói: “Em là vợ tôi, nếu có chuyện vì buồn thì có thể tâm sự với tôi.”
Đàm Tiểu Ân ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn Âu Minh Triết.
Tuy rằng đôi mắt ấy không rơi lệ, nhưng hốc mắt lại ướt nhòa.
Âu Minh Triết thấy vậy, không khỏi đau lòng.
“Thật ra thì cũng không có gì đâu… Chẳng qua là cháu có một người bạn, cháu vẫn coi cô ta là bạn tốt nhất của mình. Lại không ngờ rằng thực tế cô ta không nghĩ vậy, còn nói xấu sau lưng cháu nữa, khiến người ta hiểu lầm cháu…”
Nếu không phải vì coi Vũ Minh Hân là bạn tốt của mình thì cô sẽ không khó chịu tới mức này.
Không chỉ khổ sở, cô còn giận mình tại sao lại không phát hiện bộ mặt thật của cô ta sớm hơn.
“Là bạn học cùng trường à?”
“Vâng.” Đàm Tiểu Ân gật đầu.
Âu Minh Triết vuốt mái tóc mềm mại của cô, nói: “Nếu không giải quyết được thì nói cho tôi, tôi giải quyết thay em.”
Trong lòng Đàm Tiểu Ân ấm lên: “Cám ơn chú.”
Có lẽ trên thế giới này, chỉ có chú mới sẽ quan tâm cô.
Sau khi Đàm Tiểu Ân ngủ, Âu Minh Triết trở trở lại thư phòng.
Màn hình máy tính trên bàn hiện ra khuôn mặt của Lý Sơn.
“Anh Âu, chuyện anh bảo tôi điều tra đã có rồi.”
“Ừ.” Ngón tay thon dài của Âu Minh Triết chậm rãi gõ mặt bàn, “Hôm nay Tiểu Ân đã làm gì?”
Lý Sơn nói: “Làm thêm ngoài giờ ở nhà hàng khách sạn Minh Lệ, làm nhân viên phục vụ.”
Minh Lệ?
Đó không phải là khách sạn mà nhà họ Đinh mở đó sao?
Sau khi nghe xong, Âu Minh Triết im lặng không nói gì cả. Màn hình dần tối đi. Anh đẩy xe lăn trở về phòng ngủ.
Hôm sau Đàm Tiểu Ân ngủ dậy, thấy Âu Minh Triết đã ra ngoài thì khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ít nhất cô có thể ra ngoài mà không cần nghĩ lý do nữa.
Đến khách sạn làm thêm, cô thay đồng phục rồi bắt đầu làm việc một cách nghiêm túc.
Lúc này đồng nghiệp bên cạnh kéo cô lại nói: “Tiểu Ân, em có biết hôm nay cậu chủ của khách sạn sẽ tới đây thực tập không?”
Cậu chủ?
Đàm Tiểu Ân lắc đầu. Cô chỉ đến đây làm việc thôi, sao có thời gian mà quan tâm cậu chủ gì chứ.
Đồng nghiệp phấn khởi: “Nghe nói cậu chỉ bằng tuổi em đấy, còn vừa cao vừa đẹp trai nữa. Chị hóng quá đi!”
Đàm Tiểu Ân bật cười. Trong nhà cô đã có một ông chú đẹp trai lắm rồi, đàn ông khác cô đều chướng mắt hết.
Đang cười nói thì thấy giám đốc dẫn một nam sinh mặc sơ mi trắng đi đến. Đồng nghiệp vội kéo áo cô bảo cô xem. Đàm Tiểu Ân vừa ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người quen thuộc đi về phía họ.
Vóc dáng cao gầy, cùng với khí chất thờ ơ kiêu ngạo, vừa nhìn đã khiến cô nhận ra đó là Đinh Cẩn!
Rõ ràng Đinh Cẩn cũng thấy Đàm Tiểu Ân. Cậu ta ngạc nhiên nói: “Đàm Tiểu Ân, sao cậu lại ở đây?”
Giám đốc hỏi: “Cậu Đinh, cậu quen cô ấy à?”
Đinh Cẩn mím môi: “Nhà hàng tuyển người kiểu gì vậy? Sao người nào cũng chọn đại vào hết thế?”
Ban đầu giám đốc còn tưởng Đàm Tiểu Ân là bạn của Đinh Cẩn, nghe thấy câu chất vấn này thì lập tức biết ngay không phải là bạn bè gì hết, là kẻ thù thì đúng hơn, bèn vội lau mồ hôi nói: “Gần đây nhà hàng thiếu nhân lực nên lúc tuyển người không kiểm tra tỉ mỉ. Không biết có vấn đề gì không?”
Đinh Cẩn còn đang giận chuyện Đàm Tiểu Ân chia tay với mình, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Câu hỏi này khiến anh nhớ tới Dương Nhạc Linh.
Nhưng Đàm Tiểu Ân lại không cảm nhận được điều đó, vẫn thản nhiên nói: “Thì ra cảm giác bị bạn bè phản bội lại khó chịu như vậy…”
Âu Minh Triết nghe thấy sự cô đơn trong giọng nói của cô, kiềm chế sắc bén trong mắt, khép cuốn sách trên tay lại, đẩy xe lăn đi đến bên cạnh cô nói: “Em là vợ tôi, nếu có chuyện vì buồn thì có thể tâm sự với tôi.”
Đàm Tiểu Ân ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn Âu Minh Triết.
Tuy rằng đôi mắt ấy không rơi lệ, nhưng hốc mắt lại ướt nhòa.
Âu Minh Triết thấy vậy, không khỏi đau lòng.
“Thật ra thì cũng không có gì đâu… Chẳng qua là cháu có một người bạn, cháu vẫn coi cô ta là bạn tốt nhất của mình. Lại không ngờ rằng thực tế cô ta không nghĩ vậy, còn nói xấu sau lưng cháu nữa, khiến người ta hiểu lầm cháu…”
Nếu không phải vì coi Vũ Minh Hân là bạn tốt của mình thì cô sẽ không khó chịu tới mức này.
Không chỉ khổ sở, cô còn giận mình tại sao lại không phát hiện bộ mặt thật của cô ta sớm hơn.
“Là bạn học cùng trường à?”
“Vâng.” Đàm Tiểu Ân gật đầu.
Âu Minh Triết vuốt mái tóc mềm mại của cô, nói: “Nếu không giải quyết được thì nói cho tôi, tôi giải quyết thay em.”
Trong lòng Đàm Tiểu Ân ấm lên: “Cám ơn chú.”
Có lẽ trên thế giới này, chỉ có chú mới sẽ quan tâm cô.
Sau khi Đàm Tiểu Ân ngủ, Âu Minh Triết trở trở lại thư phòng.
Màn hình máy tính trên bàn hiện ra khuôn mặt của Lý Sơn.
“Anh Âu, chuyện anh bảo tôi điều tra đã có rồi.”
“Ừ.” Ngón tay thon dài của Âu Minh Triết chậm rãi gõ mặt bàn, “Hôm nay Tiểu Ân đã làm gì?”
Lý Sơn nói: “Làm thêm ngoài giờ ở nhà hàng khách sạn Minh Lệ, làm nhân viên phục vụ.”
Minh Lệ?
Đó không phải là khách sạn mà nhà họ Đinh mở đó sao?
Sau khi nghe xong, Âu Minh Triết im lặng không nói gì cả. Màn hình dần tối đi. Anh đẩy xe lăn trở về phòng ngủ.
Hôm sau Đàm Tiểu Ân ngủ dậy, thấy Âu Minh Triết đã ra ngoài thì khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ít nhất cô có thể ra ngoài mà không cần nghĩ lý do nữa.
Đến khách sạn làm thêm, cô thay đồng phục rồi bắt đầu làm việc một cách nghiêm túc.
Lúc này đồng nghiệp bên cạnh kéo cô lại nói: “Tiểu Ân, em có biết hôm nay cậu chủ của khách sạn sẽ tới đây thực tập không?”
Cậu chủ?
Đàm Tiểu Ân lắc đầu. Cô chỉ đến đây làm việc thôi, sao có thời gian mà quan tâm cậu chủ gì chứ.
Đồng nghiệp phấn khởi: “Nghe nói cậu chỉ bằng tuổi em đấy, còn vừa cao vừa đẹp trai nữa. Chị hóng quá đi!”
Đàm Tiểu Ân bật cười. Trong nhà cô đã có một ông chú đẹp trai lắm rồi, đàn ông khác cô đều chướng mắt hết.
Đang cười nói thì thấy giám đốc dẫn một nam sinh mặc sơ mi trắng đi đến. Đồng nghiệp vội kéo áo cô bảo cô xem. Đàm Tiểu Ân vừa ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người quen thuộc đi về phía họ.
Vóc dáng cao gầy, cùng với khí chất thờ ơ kiêu ngạo, vừa nhìn đã khiến cô nhận ra đó là Đinh Cẩn!
Rõ ràng Đinh Cẩn cũng thấy Đàm Tiểu Ân. Cậu ta ngạc nhiên nói: “Đàm Tiểu Ân, sao cậu lại ở đây?”
Giám đốc hỏi: “Cậu Đinh, cậu quen cô ấy à?”
Đinh Cẩn mím môi: “Nhà hàng tuyển người kiểu gì vậy? Sao người nào cũng chọn đại vào hết thế?”
Ban đầu giám đốc còn tưởng Đàm Tiểu Ân là bạn của Đinh Cẩn, nghe thấy câu chất vấn này thì lập tức biết ngay không phải là bạn bè gì hết, là kẻ thù thì đúng hơn, bèn vội lau mồ hôi nói: “Gần đây nhà hàng thiếu nhân lực nên lúc tuyển người không kiểm tra tỉ mỉ. Không biết có vấn đề gì không?”
Đinh Cẩn còn đang giận chuyện Đàm Tiểu Ân chia tay với mình, sắc mặt cực kỳ khó coi.