Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53 "Kẻ khốn nào ạ?"
Đàm Tiểu Ân vừa kết thúc cuộc gọi với Âu Minh Triết chưa được một phút. Ngay sau đó điện thoại đã có cuộc gọi tới. Là một số lạ.
Thắc mắc không biết có phải là cuộc gọi lừa đảo hay không, cô nhất thời ngại ngần chuyện nhấc máy, sau cùng vẫn lựa chọn tắt đi.
Nhưng người ở bên kia vô cùng kiên nhẫn, cô tắt bao nhiêu lần, người đó sẽ gọi lại. Giống như nếu cô không nghe máy thì đừng hòng người đó bỏ qua vậy. Đàm Tiểu Ân có chút sợ hãi với kẻ này, cuối cùng đành phải mở máy ra nghe.
Trong tiếng gió thổi vô cùng lớn xuất hiện giọng nói của thiếu nữ, so với giọng của Đàm Tiểu Ân không sai biệt mấy, chỉ là có chút chững chạc hơn. Lúc này, giọng nói kia còn thể hiện rõ sự bất mãn, xen lẫn trong đó sự lo âu.
"Đàm Tiểu Ân?"
Hai mắt Đàm Tiểu Ân mở to, hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến cô chưa thể kịp thích ứng... Giọng nói này, không sai biệt, là của chị gái...
Đàm Tiểu Ân suýt chút nữa đã hét lên, may mắn giữ được bình tĩnh, giọng điệu kìm nén, xúc động gọi tên chị gái.
"Nhu Nhi? Chị là Nhu Nhi?"
"A, may quá, chị còn tưởng là kẻ khốn nào đó không cho em cầm điện thoại."
Cách nhau một cái màn hình, Đàm Tiểu Ân vẫn có thể nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của chị gái. Khoé miệng cong lên vô cùng đáng yêu. Nhưng có vài chữ khó hiểu trong lời nói kia khiến cô phải hỏi lại.
"Kẻ khốn nào ạ?"
"Là tên khốn Âu Minh Triết chứ còn ai nữa. Tên đó không có ăn hiếp em đấy chứ? Hắn ta có cho em ăn đủ 3 bữa một ngày không? Còn chuyện học hành, em có nghe lời chị đi học đầy đủ không vậy?! Hay tên kia lại giam em như hầu gái rồi bắt em làm việc nhà?"
Quả nhiên, chị em song sinh, đến sức tưởng tượng cũng thật phong phú như nhau. Chị gái liên tục hỏi dồn dập, làm não bộ của Tiểu Ân không kịp xử lý.
Đàm Nhu Nhi ngồi dưới tán cây mát, trước mắt là nước biển xanh ngắt, bãi cát trắng mịn, nhưng bây giờ vào mắt chị đều trở nên vô bổ. Mãi không nghe thấy Tiểu Ân trả lời, Nhu Nhi còn tưởng rằng con bé bị bắt nạt nhiều quá, lại sợ tên kia nên không dám nói ra. Giọng điệu có chút chậm xuống, nói với Đàm Tiểu Ân.
"Tiểu Ân ngoan, em có gì bức xúc cứ nói cho chị, đừng ngại gì hết. Nếu tên đó dám hạ nhục em, chị lập tức quay về thành phố Willow. Mặc kệ sống chết ra sao lôi em ra khỏi tên khốn kiếp đó được không?"
Đàm Tiểu Ân nghe được câu chị gái cô muốn tách cô khỏi Âu Minh Triết, trong đầu giống như máy quay số, tự động nhảy sang con số không tròn trĩnh. Không biết chị gái cảm nhận được hay không, cô liên tục lắc đầu biểu tình.
"Không thể, em không thể rời xa anh ấy được. Minh Triết đối với em vô cùng tốt, chẳng qua là anh ấy hơi nghèo một chút. Bất quá, em có thể kiếm tiền nuôi anh ấy được!"
Dường như cảm thấy lời nói của mình có phần không thuyết phục cho lắm, Đàm Tiểu Ân lại thêm một câu.
"Minh Triết bây giờ đến cơm em còn phải dặn ăn, không có em anh ấy chết chắc! Thật đấy!"
Đàm Tiểu Ân nói rất nhanh, trong lời nói còn có chút vội vàng hấp tấp, câu nọ đá câu kia, mãi mới trả lời hoàn chỉnh. Khiến cho người ở đầu giây bên kia kinh ngạc tròn mắt, còn tưởng bản thân chị ấy nghe nhầm.
Đàm Nhu Nhi thật không ngờ, sẽ có một ngày cô bé ngốc mà chị bao bọc lại biết đứng ra che chắn cho người khác nha. Thái độ còn quyết liệt như vậy?
Sau cái ngày rời khỏi thành phố Willow đó, Lâu Vĩnh vì sợ chị lưu luyến, nếu đọc tin tức không hay về Đàm gia sẽ không giữ được yên tĩnh mà đòi trở về Willow, sau khi Đàm Nhu Nhi ngủ đã trộm điện thoại của chị, cất giấu đi.
Mãi cho đến hơn một tháng sau, tức là ngày hôm nay, vì sự kiên quyết của mình mà Đàm Nhu Nhi mới lấy lại được điện thoại, điều đầu tiên chính là gọi điện cho đứa em ngốc nghếch của mình.
Vốn sợ rằng sẽ nghe tiếng khóc thút thít của đứa nhỏ, vậy mà ngoài dự đoán lại nghe thấy đứa nhỏ bênh vực tên kia. Không biết rằng trong một tháng qua đã xảy ra chuyện gì.
Bỏ chuyện đó qua một bên, Đàm Nhu Nhi lo lắng hỏi chuyện khác.
"Em... Còn đau đầu nữa không? Dạo này còn phải uống thuốc không đấy?"
"Ưm, chị không nhắc em liền không nhớ nha, đều đã không còn cảm thấy đau nữa"
Gật đầu với câu trả lời, Đàm Nhu Nhi cũng thở phào không ít. Nếu không phát bệnh thì tốt rồi.
Mãi lúc lâu nói chuyện, Đàm Nhu Nhi mới nhận ra lỗ hổng ở câu nói của Đàm Tiểu Ân, khiến chị lập tức nắm chặt điện thoại.
Âu Minh Triết được biết đến là người đàn ông quyền lực nhất thành phố, làm gì có chuyện hắn ta thiếu tiền ăn!
"Tiểu Ân..."
Tuy nhiên, lời chưa kịp thốt đã bị bàn tay có lực của người đàn ông đứng trước mặt cầm lấy.
Thắc mắc không biết có phải là cuộc gọi lừa đảo hay không, cô nhất thời ngại ngần chuyện nhấc máy, sau cùng vẫn lựa chọn tắt đi.
Nhưng người ở bên kia vô cùng kiên nhẫn, cô tắt bao nhiêu lần, người đó sẽ gọi lại. Giống như nếu cô không nghe máy thì đừng hòng người đó bỏ qua vậy. Đàm Tiểu Ân có chút sợ hãi với kẻ này, cuối cùng đành phải mở máy ra nghe.
Trong tiếng gió thổi vô cùng lớn xuất hiện giọng nói của thiếu nữ, so với giọng của Đàm Tiểu Ân không sai biệt mấy, chỉ là có chút chững chạc hơn. Lúc này, giọng nói kia còn thể hiện rõ sự bất mãn, xen lẫn trong đó sự lo âu.
"Đàm Tiểu Ân?"
Hai mắt Đàm Tiểu Ân mở to, hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến cô chưa thể kịp thích ứng... Giọng nói này, không sai biệt, là của chị gái...
Đàm Tiểu Ân suýt chút nữa đã hét lên, may mắn giữ được bình tĩnh, giọng điệu kìm nén, xúc động gọi tên chị gái.
"Nhu Nhi? Chị là Nhu Nhi?"
"A, may quá, chị còn tưởng là kẻ khốn nào đó không cho em cầm điện thoại."
Cách nhau một cái màn hình, Đàm Tiểu Ân vẫn có thể nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của chị gái. Khoé miệng cong lên vô cùng đáng yêu. Nhưng có vài chữ khó hiểu trong lời nói kia khiến cô phải hỏi lại.
"Kẻ khốn nào ạ?"
"Là tên khốn Âu Minh Triết chứ còn ai nữa. Tên đó không có ăn hiếp em đấy chứ? Hắn ta có cho em ăn đủ 3 bữa một ngày không? Còn chuyện học hành, em có nghe lời chị đi học đầy đủ không vậy?! Hay tên kia lại giam em như hầu gái rồi bắt em làm việc nhà?"
Quả nhiên, chị em song sinh, đến sức tưởng tượng cũng thật phong phú như nhau. Chị gái liên tục hỏi dồn dập, làm não bộ của Tiểu Ân không kịp xử lý.
Đàm Nhu Nhi ngồi dưới tán cây mát, trước mắt là nước biển xanh ngắt, bãi cát trắng mịn, nhưng bây giờ vào mắt chị đều trở nên vô bổ. Mãi không nghe thấy Tiểu Ân trả lời, Nhu Nhi còn tưởng rằng con bé bị bắt nạt nhiều quá, lại sợ tên kia nên không dám nói ra. Giọng điệu có chút chậm xuống, nói với Đàm Tiểu Ân.
"Tiểu Ân ngoan, em có gì bức xúc cứ nói cho chị, đừng ngại gì hết. Nếu tên đó dám hạ nhục em, chị lập tức quay về thành phố Willow. Mặc kệ sống chết ra sao lôi em ra khỏi tên khốn kiếp đó được không?"
Đàm Tiểu Ân nghe được câu chị gái cô muốn tách cô khỏi Âu Minh Triết, trong đầu giống như máy quay số, tự động nhảy sang con số không tròn trĩnh. Không biết chị gái cảm nhận được hay không, cô liên tục lắc đầu biểu tình.
"Không thể, em không thể rời xa anh ấy được. Minh Triết đối với em vô cùng tốt, chẳng qua là anh ấy hơi nghèo một chút. Bất quá, em có thể kiếm tiền nuôi anh ấy được!"
Dường như cảm thấy lời nói của mình có phần không thuyết phục cho lắm, Đàm Tiểu Ân lại thêm một câu.
"Minh Triết bây giờ đến cơm em còn phải dặn ăn, không có em anh ấy chết chắc! Thật đấy!"
Đàm Tiểu Ân nói rất nhanh, trong lời nói còn có chút vội vàng hấp tấp, câu nọ đá câu kia, mãi mới trả lời hoàn chỉnh. Khiến cho người ở đầu giây bên kia kinh ngạc tròn mắt, còn tưởng bản thân chị ấy nghe nhầm.
Đàm Nhu Nhi thật không ngờ, sẽ có một ngày cô bé ngốc mà chị bao bọc lại biết đứng ra che chắn cho người khác nha. Thái độ còn quyết liệt như vậy?
Sau cái ngày rời khỏi thành phố Willow đó, Lâu Vĩnh vì sợ chị lưu luyến, nếu đọc tin tức không hay về Đàm gia sẽ không giữ được yên tĩnh mà đòi trở về Willow, sau khi Đàm Nhu Nhi ngủ đã trộm điện thoại của chị, cất giấu đi.
Mãi cho đến hơn một tháng sau, tức là ngày hôm nay, vì sự kiên quyết của mình mà Đàm Nhu Nhi mới lấy lại được điện thoại, điều đầu tiên chính là gọi điện cho đứa em ngốc nghếch của mình.
Vốn sợ rằng sẽ nghe tiếng khóc thút thít của đứa nhỏ, vậy mà ngoài dự đoán lại nghe thấy đứa nhỏ bênh vực tên kia. Không biết rằng trong một tháng qua đã xảy ra chuyện gì.
Bỏ chuyện đó qua một bên, Đàm Nhu Nhi lo lắng hỏi chuyện khác.
"Em... Còn đau đầu nữa không? Dạo này còn phải uống thuốc không đấy?"
"Ưm, chị không nhắc em liền không nhớ nha, đều đã không còn cảm thấy đau nữa"
Gật đầu với câu trả lời, Đàm Nhu Nhi cũng thở phào không ít. Nếu không phát bệnh thì tốt rồi.
Mãi lúc lâu nói chuyện, Đàm Nhu Nhi mới nhận ra lỗ hổng ở câu nói của Đàm Tiểu Ân, khiến chị lập tức nắm chặt điện thoại.
Âu Minh Triết được biết đến là người đàn ông quyền lực nhất thành phố, làm gì có chuyện hắn ta thiếu tiền ăn!
"Tiểu Ân..."
Tuy nhiên, lời chưa kịp thốt đã bị bàn tay có lực của người đàn ông đứng trước mặt cầm lấy.