Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51 "Mẹ kiếp! Ngươi dám?!"
Lý Chung là tên thật của kẻ có khuôn mặt sẹo kia. Trong giới, rất ít người biết đến cái tên này. Nếu có thì cũng chỉ được một hai người thân quen nhất với ông ta mà thôi.
Lý Chung nheo mắt lại, mặc kệ bản thân vẫn đang bị trói lại. Nhưng ông ta vẫn cất lên tiếng cười lảnh lót, hướng ánh mắt về phía Âu Minh Triết chào mời.
"Sao vậy, lão già ta có quen biết với oắt con sao? A, tiểu nhóc tử, ngươi có muốn kiếm nhiều tiền không? Ông đây giúp ngươi."
Lục Cảnh Nghi một bộ dạng thân bất do kỷ từ nay đến giờ, sau khi nghe xong lời nói của tên này cũng không nhịn được mà cười lên. Vẫn may, không phát ra tiếng động.
Tên này đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Vậy mà hỏi Âu Minh Triết muốn kiếm nhiều tiền không. Sợ rằng, tài khoản của tên họ Âu này còn nhiều gấp mấy lần tổng số tiền bọn chúng bán nội tạng trái phép nhận được đấy.
Âu Minh Triết khẽ cười, đưa một tay ra, Lục Cảnh Nghi lập tức hiểu ra, không chút do dự đặt vào trong tay của hắn một khẩu súng lục.
Những người lính
Ngay lập tức Âu Minh Triết nhắm vào đầu của tên lắm miệng kia, dùng tay gạt búa, giây sau
đã hướng xuống đất siết cò.
Đoàng!
Lý Chung trong giây lát bị doạ sợ, vết sẹo bên mắt phải đột nhiên đau ngứa bất thường.
"Còn nói thêm một chữ vô bổ nữa thì..."
Không đợi Âu Minh Triết nói xong, Lý Chung đã cướp lời.
"Thì sao? Ha, ngươi tưởng lấy mạng ta thì sẽ mò ra tổ chức sao? Nhóc con, người và đồng bọn của người tự tin quá nhỉ?"
Âu Minh Triết đối với sự chế diễu của tên này coi như không nghe thấy, tiếp tục lời nói của
mình.
"... Thì vợ con người sẽ chôn cùng với người đấy."
Lý Chung lúc này có bao nhiêu đắc ý, thì bây giờ lại có bấy nhiêu sợ hãi...
Lục Cảnh Nghi cũng bất ngờ, không ngờ được Âu Minh Triết lại có thể điều tra được tên này tường tận như thế. Những chi tiết đến cả thống tướng như anh cũng chưa điều tra tới mà Âu Minh Triết đều nắm bắt rõ như vậy...
Cho dù không biết người mà Âu Minh Triết muốn tìm là người như thế nào, nhưng chỉ cần nhìn thấy cách hành xử của Âu Minh Triết là đủ hiểu. Hắn đối với người kia nợ ơn rất nhiều.
Lý Chung khuôn mặt tái mét, nhìn không ra cái dáng vẻ bất cần đời của lão như lúc này nữa. Giọng khàn khàn vang lên, vừa như sợ hãi, vừa như muốn băm thây Âu Minh Triết ra từng mảnh.
"Khốn nạn, các ngươi làm sao mà biết, không, không phải. Chắc chắn các ngươi chỉ đoán mò mà thôi, lão già này làm gì có vợ con!"
"Lý Thừa Ân, 17 tuổi, học tại trường tỉnh lẻ ở thành phố A. Vợ là Song Khiết. Sao nào, không đúng sao?"
Âu Minh Triết cong cong khoé môi, nhàn nhạt liệt kê.
Lý Chung giờ khắc này khuôn mặt đã hoàn toàn không còn huyết sắc. Cả người vùng vẫy muốn thoát khỏi dây trói, rống giận.
"Con mẹ nó! Nếu ngươi dám làm hại họ, ta sẽ sống chết với ngươi, đưa người xuống hoàng tuyền!"
So với dáng điệu phát điện của Lý Chung, Âu Minh Triết bình thản hơn nhiều.
"Không cần gấp như vậy, mạng của hai người đó đang phụ thuộc vào người đấy. Lóc xương lột da thì không tới, nhưng cho hai người kia ngồi tù, cùng người đoàn tụ cũng được lắm."
Những người lính lúc nãy còn định tiến lại giữ chặt tên tội phạm đang nổi điên, bây giờ đều đưa ánh mắt kinh ngạc về phía người đàn ông có khí chất cao lãnh này.
Đúng là bạn bè của thống tướng đều không phải dạng vừa... Bọn họ từng gặp qua Dương Lâm, là một luật sư đáng sợ, chỉ cần anh ta lên tiếng, không một người nào có thể thắng được.
Bây giờ lại xuất hiện thêm một người nữa, so với Dương Lâm và thống tướng của bọn họ còn đáng sợ hơn rất nhiều. Hành xử nhanh gọn quyết đoán...
"Mẹ kiếp! Ngươi dám?!"
Âu Minh Triết nhìn qua khẩu súng lúc đang cầm trên tay, sau một lúc ném trả lại Lục Cảnh Nghi. Ánh mắt thâm trầm nhìn lão già.
Lý Chung nheo mắt lại, mặc kệ bản thân vẫn đang bị trói lại. Nhưng ông ta vẫn cất lên tiếng cười lảnh lót, hướng ánh mắt về phía Âu Minh Triết chào mời.
"Sao vậy, lão già ta có quen biết với oắt con sao? A, tiểu nhóc tử, ngươi có muốn kiếm nhiều tiền không? Ông đây giúp ngươi."
Lục Cảnh Nghi một bộ dạng thân bất do kỷ từ nay đến giờ, sau khi nghe xong lời nói của tên này cũng không nhịn được mà cười lên. Vẫn may, không phát ra tiếng động.
Tên này đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Vậy mà hỏi Âu Minh Triết muốn kiếm nhiều tiền không. Sợ rằng, tài khoản của tên họ Âu này còn nhiều gấp mấy lần tổng số tiền bọn chúng bán nội tạng trái phép nhận được đấy.
Âu Minh Triết khẽ cười, đưa một tay ra, Lục Cảnh Nghi lập tức hiểu ra, không chút do dự đặt vào trong tay của hắn một khẩu súng lục.
Những người lính
Ngay lập tức Âu Minh Triết nhắm vào đầu của tên lắm miệng kia, dùng tay gạt búa, giây sau
đã hướng xuống đất siết cò.
Đoàng!
Lý Chung trong giây lát bị doạ sợ, vết sẹo bên mắt phải đột nhiên đau ngứa bất thường.
"Còn nói thêm một chữ vô bổ nữa thì..."
Không đợi Âu Minh Triết nói xong, Lý Chung đã cướp lời.
"Thì sao? Ha, ngươi tưởng lấy mạng ta thì sẽ mò ra tổ chức sao? Nhóc con, người và đồng bọn của người tự tin quá nhỉ?"
Âu Minh Triết đối với sự chế diễu của tên này coi như không nghe thấy, tiếp tục lời nói của
mình.
"... Thì vợ con người sẽ chôn cùng với người đấy."
Lý Chung lúc này có bao nhiêu đắc ý, thì bây giờ lại có bấy nhiêu sợ hãi...
Lục Cảnh Nghi cũng bất ngờ, không ngờ được Âu Minh Triết lại có thể điều tra được tên này tường tận như thế. Những chi tiết đến cả thống tướng như anh cũng chưa điều tra tới mà Âu Minh Triết đều nắm bắt rõ như vậy...
Cho dù không biết người mà Âu Minh Triết muốn tìm là người như thế nào, nhưng chỉ cần nhìn thấy cách hành xử của Âu Minh Triết là đủ hiểu. Hắn đối với người kia nợ ơn rất nhiều.
Lý Chung khuôn mặt tái mét, nhìn không ra cái dáng vẻ bất cần đời của lão như lúc này nữa. Giọng khàn khàn vang lên, vừa như sợ hãi, vừa như muốn băm thây Âu Minh Triết ra từng mảnh.
"Khốn nạn, các ngươi làm sao mà biết, không, không phải. Chắc chắn các ngươi chỉ đoán mò mà thôi, lão già này làm gì có vợ con!"
"Lý Thừa Ân, 17 tuổi, học tại trường tỉnh lẻ ở thành phố A. Vợ là Song Khiết. Sao nào, không đúng sao?"
Âu Minh Triết cong cong khoé môi, nhàn nhạt liệt kê.
Lý Chung giờ khắc này khuôn mặt đã hoàn toàn không còn huyết sắc. Cả người vùng vẫy muốn thoát khỏi dây trói, rống giận.
"Con mẹ nó! Nếu ngươi dám làm hại họ, ta sẽ sống chết với ngươi, đưa người xuống hoàng tuyền!"
So với dáng điệu phát điện của Lý Chung, Âu Minh Triết bình thản hơn nhiều.
"Không cần gấp như vậy, mạng của hai người đó đang phụ thuộc vào người đấy. Lóc xương lột da thì không tới, nhưng cho hai người kia ngồi tù, cùng người đoàn tụ cũng được lắm."
Những người lính lúc nãy còn định tiến lại giữ chặt tên tội phạm đang nổi điên, bây giờ đều đưa ánh mắt kinh ngạc về phía người đàn ông có khí chất cao lãnh này.
Đúng là bạn bè của thống tướng đều không phải dạng vừa... Bọn họ từng gặp qua Dương Lâm, là một luật sư đáng sợ, chỉ cần anh ta lên tiếng, không một người nào có thể thắng được.
Bây giờ lại xuất hiện thêm một người nữa, so với Dương Lâm và thống tướng của bọn họ còn đáng sợ hơn rất nhiều. Hành xử nhanh gọn quyết đoán...
"Mẹ kiếp! Ngươi dám?!"
Âu Minh Triết nhìn qua khẩu súng lúc đang cầm trên tay, sau một lúc ném trả lại Lục Cảnh Nghi. Ánh mắt thâm trầm nhìn lão già.