Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50 Cư nhiên là thoát được...
Bệnh viện thành phố Willow.
Bác sĩ sau khi xem xét tình trạng sức khỏe cũng như cơ thể của cô gái nằm trên giường bệnh xong. Ông quay người lại, hướng ánh mắt đến chàng trai đang ngồi ở góc phòng hỏi.
"Cậu là gì của cô gái này?"
Bạch Phong Vũ đối với câu hỏi của bác sĩ, không nhanh không chậm mà đáp.
"Mới quen biết thôi, tôi thấy cô gái này bị thương. Vậy vết thương như thế nào vậy bác sĩ?"
"Gãy một cái xương sườn, cơ thể thiếu dưỡng chất nghiêm trọng vì ăn uống không đầy đủ. Nhìn sơ qua còn có khả năng tâm trí của người này có hơi bất ổn."
"Tạm thời cứ cho cô ấy ở lại bệnh viện để theo dõi, xem thử thần kinh có bị chấn động gì không. Cậu có thể gọi người nhà của cô gái này tới để tiện đường chăm sóc."
Bạch Phong Vũ gật đầu xem như đã hiểu. Gì chứ người này đến tên cậu ta còn không biết, làm sao mà biết được người nhà. Chắc người bác sĩ này muốn nói tới là chuyện tìm người đóng viên phí đây mà.
Đánh mắt nhìn sang cô gái đang nằm ngủ an tỉnh trên giường. Thở dài một hơi, đã giúp thì giúp cho trót.
Bạch Phong Vũ nghĩ vậy, liền đóng cửa lại, hướng tới quầy thu tiền đóng viện phí trước vậy...
Nghe thấy tiếng của phòng đóng chặt, hai mắt người trên giường vừa nãy đang nhắm nghiền lại lúc này mới từ từ mở ra.
Nhìn trần nhà trắng xoá, cùng với mùi thuốc khử trùng quen thuộc, Đường Tịnh Thi khẽ thở phào.
Cư nhiên là thoát được...
Cảm giác đau đớn từ cơ thể truyền lại, Đường Tịnh Thi trầm mặc. Do đặc thù nghề nghiệp, cô ngay lập tức cảm nhận được vấn đề của mình. Đáy mắt hiện ra tia hận ý vô hình, cho dù đã cố gắng giảm thiểu sự nguy hiểm nhất có thể vẫn là không tránh khỏi gãy xương sườn...
Đường Tịnh Thi dùng sức nghiêng đầu sang nhìn một vòng căn phòng, nếu cô nàng đoán không lầm, đây có thể là phòng VIP của bệnh viện.
Từng phân cảnh trước khi ngất như đoạn video ngắn chiếu lại trong đầu của Đường Tịnh Thi. Cô nhớ, trước khi ngất đi đã nắm góc áo ai đó để xin cứu giúp.
Có lẽ người đó đã đưa cô tới đây.
Đường Tịnh Thi không nhịn được cười chế diễu.
A! Không ngờ trên đời vẫn còn người tốt nha.
Nói không chừng giả tốt để chiếm lợi ích từ cô cũng không chừng.
Đang miên man suy nghĩ thì tiếng động từ tay khóa cửa kéo suy nghĩ của Đường Tịnh Thi trở lại. Hai mắt nhắm chặt, không muốn cho người kia biết mình đã tỉnh.
Bạch Phong Vũ đang trả tiền viện phí thì người của Bạch gia gọi tới kêu cậu về nhà.
Nhìn đồng hồ treo tường với phong cách đơn giản được trang trí trên tường của phòng bệnh. Kim ngắn đã vươn ra khỏi số 10 từ lâu.
Mắt thấy người trên giường vẫn còn chưa tỉnh, Bạch Phong Vũ khẽ thở dài.
"Haizzz, bây giờ tôi phải về nhà, tôi sẽ nhờ nhân viên y tế đến chăm sóc cô vậy."
Trong không khí ngoài tiếng nói của Bạch Phong Vũ thì chỉ là tiếng hít thở đều của Đường Tịnh Thi.
Bạch Phong Vũ cũng cảm thấy hành động của mình kì quặc, ai đời nào mà dặn dò người đang hôn mê bao giờ. Bước nhanh ra khỏi phòng, cậu ta tìm đến vài cô y tá để lo chuyện chăm sóc cho người bệnh.
Ngoại ô thành phố Willow.
Trong căn hầm tối đen, cùng với một mùi ẩm thấp khó chịu, bên tai có thể dễ dàng nghe thấy tiếng mấy con động vật nhỏ kêu lên. Vô cùng ghê tởm.
Đột nhiên, cửa chính mở ra. Ánh sáng buổi sáng mai hắt vào trong căn phòng.
Người đàn ông với một bên mắt phải có vết sẹo dài, vì không thích ứng kịp với ánh sáng có cường độ mạnh như thế, không nhịn được mà nheo mắt lại. Trên mỗi ông ta vẫn treo nụ cười ngả ngớn.
Xuất hiện trong ánh sáng kia là mấy bóng dáng của con người. Tên đàn ông kia nhìn thấy vậy, khuôn mặt tỏ vẻ khinh thường, giọng nói khàn đục cất lên.
“Wow wow, thì ra mấy tên lính đặc công các ngươi chẳng có gì to tát cả. Toàn dựa vào số lượng áp đảo chúng ta. Sao vậy? Bắt không được tổ chức nên giết nai doạ khỉ hay sao?"
Giọng nói khinh thường, cứ như lính đặc công không là gì đối với bọn xấu như tên này vậy.
cửa của căn hầm theo lệnh của chỉ huy mà đóng lại, tiếng thành cửa ma sát với nền nhà tạo ra âm thanh vô cùng chói tai. Cả căn phòng trở về với nguyên dạng của nó, một màu tối đen.
Không cần nhiều thời gian, đèn điện theo yêu cầu của cấp trên được bật lên. Hiện ra trong bóng tối là hai dáng vẻ quen thuộc.
Lục Cảnh Nghi đứng một bên quan sát, nhường toàn quyền tra khảo cho người đang ngồi đối diện với tù nhân.
Âu Minh Triết một thân tây trang màu đen, ánh mắt sắc lạnh, so với dao kiếm còn đáng sợ hơn. Khuôn mặt ung dung đến đáng sợ nhìn về phía đối diện.
"Lý Chung, lại gặp nhau rồi."
Nghe thấy tên mình được thốt ra bởi một thằng oắt con, Lý Chung ánh mắt có chút giao động. Nhưng làm việc xấu nhiều năm, ông ta lập tức thu hồi sắc mặt, vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. Tuy nhiên, ánh mắt dao động kia đã bị Âu Minh Triết bắt được.
Bác sĩ sau khi xem xét tình trạng sức khỏe cũng như cơ thể của cô gái nằm trên giường bệnh xong. Ông quay người lại, hướng ánh mắt đến chàng trai đang ngồi ở góc phòng hỏi.
"Cậu là gì của cô gái này?"
Bạch Phong Vũ đối với câu hỏi của bác sĩ, không nhanh không chậm mà đáp.
"Mới quen biết thôi, tôi thấy cô gái này bị thương. Vậy vết thương như thế nào vậy bác sĩ?"
"Gãy một cái xương sườn, cơ thể thiếu dưỡng chất nghiêm trọng vì ăn uống không đầy đủ. Nhìn sơ qua còn có khả năng tâm trí của người này có hơi bất ổn."
"Tạm thời cứ cho cô ấy ở lại bệnh viện để theo dõi, xem thử thần kinh có bị chấn động gì không. Cậu có thể gọi người nhà của cô gái này tới để tiện đường chăm sóc."
Bạch Phong Vũ gật đầu xem như đã hiểu. Gì chứ người này đến tên cậu ta còn không biết, làm sao mà biết được người nhà. Chắc người bác sĩ này muốn nói tới là chuyện tìm người đóng viên phí đây mà.
Đánh mắt nhìn sang cô gái đang nằm ngủ an tỉnh trên giường. Thở dài một hơi, đã giúp thì giúp cho trót.
Bạch Phong Vũ nghĩ vậy, liền đóng cửa lại, hướng tới quầy thu tiền đóng viện phí trước vậy...
Nghe thấy tiếng của phòng đóng chặt, hai mắt người trên giường vừa nãy đang nhắm nghiền lại lúc này mới từ từ mở ra.
Nhìn trần nhà trắng xoá, cùng với mùi thuốc khử trùng quen thuộc, Đường Tịnh Thi khẽ thở phào.
Cư nhiên là thoát được...
Cảm giác đau đớn từ cơ thể truyền lại, Đường Tịnh Thi trầm mặc. Do đặc thù nghề nghiệp, cô ngay lập tức cảm nhận được vấn đề của mình. Đáy mắt hiện ra tia hận ý vô hình, cho dù đã cố gắng giảm thiểu sự nguy hiểm nhất có thể vẫn là không tránh khỏi gãy xương sườn...
Đường Tịnh Thi dùng sức nghiêng đầu sang nhìn một vòng căn phòng, nếu cô nàng đoán không lầm, đây có thể là phòng VIP của bệnh viện.
Từng phân cảnh trước khi ngất như đoạn video ngắn chiếu lại trong đầu của Đường Tịnh Thi. Cô nhớ, trước khi ngất đi đã nắm góc áo ai đó để xin cứu giúp.
Có lẽ người đó đã đưa cô tới đây.
Đường Tịnh Thi không nhịn được cười chế diễu.
A! Không ngờ trên đời vẫn còn người tốt nha.
Nói không chừng giả tốt để chiếm lợi ích từ cô cũng không chừng.
Đang miên man suy nghĩ thì tiếng động từ tay khóa cửa kéo suy nghĩ của Đường Tịnh Thi trở lại. Hai mắt nhắm chặt, không muốn cho người kia biết mình đã tỉnh.
Bạch Phong Vũ đang trả tiền viện phí thì người của Bạch gia gọi tới kêu cậu về nhà.
Nhìn đồng hồ treo tường với phong cách đơn giản được trang trí trên tường của phòng bệnh. Kim ngắn đã vươn ra khỏi số 10 từ lâu.
Mắt thấy người trên giường vẫn còn chưa tỉnh, Bạch Phong Vũ khẽ thở dài.
"Haizzz, bây giờ tôi phải về nhà, tôi sẽ nhờ nhân viên y tế đến chăm sóc cô vậy."
Trong không khí ngoài tiếng nói của Bạch Phong Vũ thì chỉ là tiếng hít thở đều của Đường Tịnh Thi.
Bạch Phong Vũ cũng cảm thấy hành động của mình kì quặc, ai đời nào mà dặn dò người đang hôn mê bao giờ. Bước nhanh ra khỏi phòng, cậu ta tìm đến vài cô y tá để lo chuyện chăm sóc cho người bệnh.
Ngoại ô thành phố Willow.
Trong căn hầm tối đen, cùng với một mùi ẩm thấp khó chịu, bên tai có thể dễ dàng nghe thấy tiếng mấy con động vật nhỏ kêu lên. Vô cùng ghê tởm.
Đột nhiên, cửa chính mở ra. Ánh sáng buổi sáng mai hắt vào trong căn phòng.
Người đàn ông với một bên mắt phải có vết sẹo dài, vì không thích ứng kịp với ánh sáng có cường độ mạnh như thế, không nhịn được mà nheo mắt lại. Trên mỗi ông ta vẫn treo nụ cười ngả ngớn.
Xuất hiện trong ánh sáng kia là mấy bóng dáng của con người. Tên đàn ông kia nhìn thấy vậy, khuôn mặt tỏ vẻ khinh thường, giọng nói khàn đục cất lên.
“Wow wow, thì ra mấy tên lính đặc công các ngươi chẳng có gì to tát cả. Toàn dựa vào số lượng áp đảo chúng ta. Sao vậy? Bắt không được tổ chức nên giết nai doạ khỉ hay sao?"
Giọng nói khinh thường, cứ như lính đặc công không là gì đối với bọn xấu như tên này vậy.
cửa của căn hầm theo lệnh của chỉ huy mà đóng lại, tiếng thành cửa ma sát với nền nhà tạo ra âm thanh vô cùng chói tai. Cả căn phòng trở về với nguyên dạng của nó, một màu tối đen.
Không cần nhiều thời gian, đèn điện theo yêu cầu của cấp trên được bật lên. Hiện ra trong bóng tối là hai dáng vẻ quen thuộc.
Lục Cảnh Nghi đứng một bên quan sát, nhường toàn quyền tra khảo cho người đang ngồi đối diện với tù nhân.
Âu Minh Triết một thân tây trang màu đen, ánh mắt sắc lạnh, so với dao kiếm còn đáng sợ hơn. Khuôn mặt ung dung đến đáng sợ nhìn về phía đối diện.
"Lý Chung, lại gặp nhau rồi."
Nghe thấy tên mình được thốt ra bởi một thằng oắt con, Lý Chung ánh mắt có chút giao động. Nhưng làm việc xấu nhiều năm, ông ta lập tức thu hồi sắc mặt, vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. Tuy nhiên, ánh mắt dao động kia đã bị Âu Minh Triết bắt được.