Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Chương 3: Hôn cô dâu.
"Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu." - Chủ hôn sau khi đọc lời thề, cất cao tiếng dõng dạc hô, khuôn mặt tươi cười nhìn hai người.
Đàm Tiểu Ân trong đầu toàn là hình ảnh chiếc bánh kem phía sau người chồng đẹp trai của cô. Ừm, sau lễ cưới này là của cô. Hơi đâu mà chú ý đến mấy lời nói của ông Chủ hôn kia. Tuy nhiên, cô không chú ý, không có nghĩa người đàn ông đối diện cô cũng vậy.
Âu Minh Triết nhướng mày, ánh mắt khẽ lướt về phía ông nội. Ông bây giờ vẫn đang nheo mắt nhìn chằm chằm vào hai người, dùng khẩu hình miệng ra lệnh cho cháu trai:
"Hôn đi, còn định để ông lên hôn giùm cháu sao?"
Đừng hỏi vì sao một Âu Minh Triết âm hiểm, quyền lực nhất thành phố Willow này lại nghe răm rắp lời ông nội một cách ngoan ngoãn như vậy. Bởi có hỏi cũng chẳng ai có đáp án chính xác để trả lời. Chỉ biết, trên đời này, người có thể ra lệnh cho Âu Minh Triết chỉ có ông nội hắn. Sau này có thể xếp thêm một người vào khoảng trống nữa, nhưng đó là chuyện sau này.
Âu Minh Triết thu tầm mắt lại, nhìn xuống cô dâu chỉ cao đến bả vai hắn. Một tay hắn vòng qua eo cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người. Tay còn lại sờ lên má cô, vuốt nhẹ tấm vải voan mỏng ra phía sau.
Đàm Tiểu Ân lúc này mới ngộ ra chuyện chính, ánh mắt cô rời chiếc bánh kem ngon ngọt phía sau để trừng mắt nhìn Âu Minh Triết. Khoé miệng lắp bắp được vài chữ.
"Khoan... Cái..."
Nói chưa được chữ thứ ba, bàn tay hắn vừa ở trên má cô bây giờ đã chuyển xuống dưới cằm, khẽ nâng cằm cô lên cao một chút. Môi mỏng một đường hôn xuống, khoá chặt môi cô bằng nụ hôn ngọt ngào.
Đàm Tiểu Ân lần đầu tiên được hôn, sốc đến ngơ ngác, hai mắt tròn xoe nhìn dung nhan phóng đại tuyệt mỹ của Âu Minh Triết. Gấp đến độ quên thở. Hắn cảm nhận được người bên cạnh cử chỉ ngây ngốc, không hiểu ma sui quỷ khiến gì hắn lại mở miệng. Giọng nói trầm thấp nhỏ lại, âm lượng chỉ đủ để cô dâu nghe thấy.
"Nhắm mắt lại, thở đều đi."
Nụ hôn dài hơn một phút, dưới sự chứng kiến những người có mặt ở đây. Bọn họ chính thức là vợ chồng.
Âu lão gia nhìn cặp đôi trẻ trên lễ đường, tâm tình kịch liệt vui sướng. Vậy là cuối cùng Triệt nhi nhà ông nó cũng có một cô vợ đàng hoàng. Nhớ đến ông bạn già Đàm Thiếu Dương trên thiên đàng, vậy là tôi đã thực hiện xong lời hứa giữa hai chúng ta.
Bất chợt, chỗ ông ngồi xuất hiện nhiều hơn một người, Đàm Ôn Tường từ đâu tiến lại gần. Đối với người này, Âu lão gia không thân thiết cho lắm. Tuy nhiên, đã là con trai của Đàm Thiếu Dương, người bạn chí cốt một thời của mình, ông đương nhiên sẽ dùng thái độ hoà hoãn mà trò chuyện.
"Âu lão gia, thật vinh hạnh, được trở thành thông gia với ông." - Đàm Ôn Tường đưa nụ cười hèn mọn, cúi đầu kính rượu.
Mà bên kia, Lộc Nhân cũng không rảnh rỗi, mắt thấy Âu Minh Triết từ từ rời xa con gái mình, tiến đến hội bạn của hắn. Lộc Nhân liền đi tới chỗ Đàm Tiểu Ân.
"Mẹ, con đói... Có thể ăn cái kia được không?" - Nhìn thấy Lộc Nhân đi tới, Tiểu Ân không nhịn được mà chỉ về phía chiếc bánh kem đặt trên bàn, hai mắt sáng rực.
Lộc Nhân nhìn Đàm Tiểu Ân ngây ngây ngốc ngốc vô cùng chướng mắt, vì sao nhiều năm như vậy mà đứa con gái này cứ một dạng ngốc nghếch như vậy? May xung quanh hai người không có ai, nếu không bà đã vì câu nói kia của cô dâu làm cho bẽ mặt.
"Tiểu Ân, kể từ bây giờ, con là Đàm Nhu Nhi có hiểu không? Tác phong phải nhã nhặn, đoan trang."
Đàm Tiểu Ân gật đầu như đã hiểu, nhưng vẫn không quên hỏi lại vấn đề có được hay không ăn chiếc bánh. Cuối cùng nhận lại hai chữ mang nồng đậm mùi vị tức giận của mẹ:
"Không được!"
Cô sau đó cũng không dám hỏi lần nữa, chỉ sợ mẹ tức giận lại đuổi cô đi thật xa như nhiều năm về trước bà ấy từng làm.
...
Sau hôn lễ.
Tối hôm ấy, Đàm Tiểu Ân ngồi trên giường tân hôn, loay hoay mãi vẫn không thể cởi bỏ được bộ váy cưới rườm rà ra, ôm bụng đói nằm phịch trên giường. Cô nhắm chặt mắt lại, ép bản thân đi ngủ. Khổ nỗi, trong đầu cô lúc này cứ lởn vởn giọng nói của mẹ khi cô gần rời xa.
"Nhớ, tuyệt đối phải nghe lời Âu thiếu nghe chưa? Con mà làm liên lụy đến gia đình này thì đừng mơ gặp lại mẹ nữa!"
Là một đứa ngốc như cô còn nhận ra trong lời cảnh cáo kia sự đe doạ nồng nặc.
Không chỉ có câu nói của mẹ, mà còn có câu nói của người đàn ông mang danh chồng cô, cùng với hành động môi chạm môi lúc nãy của hắn đối với Đàm Tiểu Ân. Trong vô thức, cô sờ lên miệng của mình, thầm nghĩ, thì ra hôn môi có mùi vị như vậy. Mát lạnh, lại thoang thoảng cảm nhận mùi lá trà dịu nhẹ đặc trưng.
Ọt ọt ọt...
Chiếc bụng không hiểu phong tình lần nữa kêu la đòi ăn, Đàm Tiểu Ân không còn cách nào khác chỉ biết khuyên nhủ nó:
"Ngoan ngoãn một chút đi, mi có đánh trống kêu la như thế nào thì bây giờ cũng không thể ăn được. Trong phòng này thì không có thức ăn, còn nếu muốn ra ngoài thì phải thay đồ. Mà mi chứng kiến rồi đó, ta đã cố gắng hết sức, nhưng quả thật thực chiếc váy mày quá khó cởi đi..."
Âu Minh Triết vặn khoá cửa, từ trong phòng truyền ra tiếng nói nhỏ nhẹ của nữ nhân. Hắn sau khi nghe được toàn bộ cuộc độc thoại của Đàm Tiểu Ân, nhíu mày suy nghĩ... Cô gái kia là giả ngốc hay ngốc thật vậy? Lần đầu tiên Âu Minh Triết nghe thấy cô dâu đến ngay cả cởi bỏ áo cưới cũng không biết đấy.
"Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu." - Chủ hôn sau khi đọc lời thề, cất cao tiếng dõng dạc hô, khuôn mặt tươi cười nhìn hai người.
Đàm Tiểu Ân trong đầu toàn là hình ảnh chiếc bánh kem phía sau người chồng đẹp trai của cô. Ừm, sau lễ cưới này là của cô. Hơi đâu mà chú ý đến mấy lời nói của ông Chủ hôn kia. Tuy nhiên, cô không chú ý, không có nghĩa người đàn ông đối diện cô cũng vậy.
Âu Minh Triết nhướng mày, ánh mắt khẽ lướt về phía ông nội. Ông bây giờ vẫn đang nheo mắt nhìn chằm chằm vào hai người, dùng khẩu hình miệng ra lệnh cho cháu trai:
"Hôn đi, còn định để ông lên hôn giùm cháu sao?"
Đừng hỏi vì sao một Âu Minh Triết âm hiểm, quyền lực nhất thành phố Willow này lại nghe răm rắp lời ông nội một cách ngoan ngoãn như vậy. Bởi có hỏi cũng chẳng ai có đáp án chính xác để trả lời. Chỉ biết, trên đời này, người có thể ra lệnh cho Âu Minh Triết chỉ có ông nội hắn. Sau này có thể xếp thêm một người vào khoảng trống nữa, nhưng đó là chuyện sau này.
Âu Minh Triết thu tầm mắt lại, nhìn xuống cô dâu chỉ cao đến bả vai hắn. Một tay hắn vòng qua eo cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người. Tay còn lại sờ lên má cô, vuốt nhẹ tấm vải voan mỏng ra phía sau.
Đàm Tiểu Ân lúc này mới ngộ ra chuyện chính, ánh mắt cô rời chiếc bánh kem ngon ngọt phía sau để trừng mắt nhìn Âu Minh Triết. Khoé miệng lắp bắp được vài chữ.
"Khoan... Cái..."
Nói chưa được chữ thứ ba, bàn tay hắn vừa ở trên má cô bây giờ đã chuyển xuống dưới cằm, khẽ nâng cằm cô lên cao một chút. Môi mỏng một đường hôn xuống, khoá chặt môi cô bằng nụ hôn ngọt ngào.
Đàm Tiểu Ân lần đầu tiên được hôn, sốc đến ngơ ngác, hai mắt tròn xoe nhìn dung nhan phóng đại tuyệt mỹ của Âu Minh Triết. Gấp đến độ quên thở. Hắn cảm nhận được người bên cạnh cử chỉ ngây ngốc, không hiểu ma sui quỷ khiến gì hắn lại mở miệng. Giọng nói trầm thấp nhỏ lại, âm lượng chỉ đủ để cô dâu nghe thấy.
"Nhắm mắt lại, thở đều đi."
Nụ hôn dài hơn một phút, dưới sự chứng kiến những người có mặt ở đây. Bọn họ chính thức là vợ chồng.
Âu lão gia nhìn cặp đôi trẻ trên lễ đường, tâm tình kịch liệt vui sướng. Vậy là cuối cùng Triệt nhi nhà ông nó cũng có một cô vợ đàng hoàng. Nhớ đến ông bạn già Đàm Thiếu Dương trên thiên đàng, vậy là tôi đã thực hiện xong lời hứa giữa hai chúng ta.
Bất chợt, chỗ ông ngồi xuất hiện nhiều hơn một người, Đàm Ôn Tường từ đâu tiến lại gần. Đối với người này, Âu lão gia không thân thiết cho lắm. Tuy nhiên, đã là con trai của Đàm Thiếu Dương, người bạn chí cốt một thời của mình, ông đương nhiên sẽ dùng thái độ hoà hoãn mà trò chuyện.
"Âu lão gia, thật vinh hạnh, được trở thành thông gia với ông." - Đàm Ôn Tường đưa nụ cười hèn mọn, cúi đầu kính rượu.
Mà bên kia, Lộc Nhân cũng không rảnh rỗi, mắt thấy Âu Minh Triết từ từ rời xa con gái mình, tiến đến hội bạn của hắn. Lộc Nhân liền đi tới chỗ Đàm Tiểu Ân.
"Mẹ, con đói... Có thể ăn cái kia được không?" - Nhìn thấy Lộc Nhân đi tới, Tiểu Ân không nhịn được mà chỉ về phía chiếc bánh kem đặt trên bàn, hai mắt sáng rực.
Lộc Nhân nhìn Đàm Tiểu Ân ngây ngây ngốc ngốc vô cùng chướng mắt, vì sao nhiều năm như vậy mà đứa con gái này cứ một dạng ngốc nghếch như vậy? May xung quanh hai người không có ai, nếu không bà đã vì câu nói kia của cô dâu làm cho bẽ mặt.
"Tiểu Ân, kể từ bây giờ, con là Đàm Nhu Nhi có hiểu không? Tác phong phải nhã nhặn, đoan trang."
Đàm Tiểu Ân gật đầu như đã hiểu, nhưng vẫn không quên hỏi lại vấn đề có được hay không ăn chiếc bánh. Cuối cùng nhận lại hai chữ mang nồng đậm mùi vị tức giận của mẹ:
"Không được!"
Cô sau đó cũng không dám hỏi lần nữa, chỉ sợ mẹ tức giận lại đuổi cô đi thật xa như nhiều năm về trước bà ấy từng làm.
...
Sau hôn lễ.
Tối hôm ấy, Đàm Tiểu Ân ngồi trên giường tân hôn, loay hoay mãi vẫn không thể cởi bỏ được bộ váy cưới rườm rà ra, ôm bụng đói nằm phịch trên giường. Cô nhắm chặt mắt lại, ép bản thân đi ngủ. Khổ nỗi, trong đầu cô lúc này cứ lởn vởn giọng nói của mẹ khi cô gần rời xa.
"Nhớ, tuyệt đối phải nghe lời Âu thiếu nghe chưa? Con mà làm liên lụy đến gia đình này thì đừng mơ gặp lại mẹ nữa!"
Là một đứa ngốc như cô còn nhận ra trong lời cảnh cáo kia sự đe doạ nồng nặc.
Không chỉ có câu nói của mẹ, mà còn có câu nói của người đàn ông mang danh chồng cô, cùng với hành động môi chạm môi lúc nãy của hắn đối với Đàm Tiểu Ân. Trong vô thức, cô sờ lên miệng của mình, thầm nghĩ, thì ra hôn môi có mùi vị như vậy. Mát lạnh, lại thoang thoảng cảm nhận mùi lá trà dịu nhẹ đặc trưng.
Ọt ọt ọt...
Chiếc bụng không hiểu phong tình lần nữa kêu la đòi ăn, Đàm Tiểu Ân không còn cách nào khác chỉ biết khuyên nhủ nó:
"Ngoan ngoãn một chút đi, mi có đánh trống kêu la như thế nào thì bây giờ cũng không thể ăn được. Trong phòng này thì không có thức ăn, còn nếu muốn ra ngoài thì phải thay đồ. Mà mi chứng kiến rồi đó, ta đã cố gắng hết sức, nhưng quả thật thực chiếc váy mày quá khó cởi đi..."
Âu Minh Triết vặn khoá cửa, từ trong phòng truyền ra tiếng nói nhỏ nhẹ của nữ nhân. Hắn sau khi nghe được toàn bộ cuộc độc thoại của Đàm Tiểu Ân, nhíu mày suy nghĩ... Cô gái kia là giả ngốc hay ngốc thật vậy? Lần đầu tiên Âu Minh Triết nghe thấy cô dâu đến ngay cả cởi bỏ áo cưới cũng không biết đấy.