Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34 "Thì ra cô cũng thuộc loại người đó."
Nhạc Diễm An vẫn giữ dáng điệu hiển nhiên không lo ngại gì hỏi chuyện với Âu Minh Triết. Nhưng trời mới biết trong thâm tâm cô như đang ngồi trên đống lửa, bồn chồn không yên.
Âu Minh Triết chỉ cần nghe qua là hiểu ý tứ mà Nhạc Diễm An cất trong câu lời kia. Ánh mắt sắc lạnh lướt qua Nhạc Diễm An.
"Đời tư của tôi coi bộ cố vô cùng để ý?"
"Ha ha, không dám không dám, chỉ là Diễm An tôi tò mò mà thôi."
"Có lẽ cô gái kia đang vui vẻ ở nơi khác, cùng người khác. Aizza, cô gái thời này mà, không trách được. Nay cùng đàn ông này lên giường, mai lại cùng nam nhân khác hôn môi là chuyện thường tình."
Cố tình, Nhạc Diễm An đang muốn cho người đàn ông này nghĩ xấu về đối phương.
Âu Minh Triết im lặng để cô ta thao thao bất tuyệt, chờ đến khi cô ta nói xong thì mỉm cười, gật đầu một cái xem như đã hiểu rõ.
"Thì ra cô cũng thuộc loại người đó."
"A không phải, Âu tổng.." - Nụ cười của Nhạc Diễm An lúc này đã cứng ngắc, trong bộ dạng vô cùng khó coi. Không phải, rõ ràng cô ta đang nói đến người phụ nữ kia, nhưng tại sao lại chuyển thành cô ta rồi?
"Hợp đồng tôi sẽ bảo thư ký đưa đến cho các cô sau."
Chớp thời cơ Âu Minh Triết bước qua chỗ của cô, cánh tay thon dài trắng ngần vươn ra níu góc áo của hắn, cắn cắn môi.
"Âu tổng, ngài đừng hiểu lầm, tôi không phải là loại người đó đâu. Chẳng qua là do tôi thường gặp những kiểu người như vậy quá nên mới muốn giúp ngài đề phòng thôi."
"Nhạc tiểu thư, chúng ta chỉ là quan hệ khách hàng quen của nhau. Vậy nên cô có phải loại người ấy hay không đối với tôi không quan trọng."
Hắn nghiêng đầu nhìn dung nhan diễm lệ của người phụ nữ đang cầm góc áo mình. Ánh mắt cô ta ngập nước trông vô cùng đáng thương. Nhưng càng khiến hắn có cảm giác chán ghét.
Vài lần trước cùng cô trò chuyện mấy câu, còn nghĩ cô ta cũng ổn. Vậy nên mới hỏi cô ta chuyện đó. Ai dè vợ nhỏ ngốc nghếch của hắn vào trong miệng cô ta đã trở thành loại nữ nhân hạ đẳng.
Vẫn là nên hỏi Doãn Lập Thành. Từ nay rút kinh nghiệm không đi hỏi người dưng mấy chuyện kiểu này nữa.
Trong lúc mọi người đang vô cùng hào hứng hô hoán nói chuyện rôm rả khi biết được điểm đến của chuyến ngoại khoá.
Người đi ngược lại với đám đông lại chính là Đàm Tiểu Ân. Chọn chỗ ngồi ở phía sau cùng, gần cửa sổ, Đàm Tiểu Ân nhanh chóng đi vào giấc mộng. Vu Hân ngồi bên cạnh chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Không hay biết rằng, lần ngủ này của cô đã bỏ lỡ một tin giật gân, liên quan trực tiếp đến mình.
Đàm Tiểu Ân rơi vào trạng thái ngủ sâu. Trước mắt xuất hiện nhà kho bỏ hoang cũ nát, trên nền nhà rải rác khắp nơi là mảnh vở thủy tinh. Tiếng tôn nát vì gió đập mạnh mà nghe ra âm thanh ầm ầm vô cùng lớn khiến cô dật mình.
Cô không thể nghe thấy tiếng người nói, nhưng có thể cảm nhận được có người đang ở xung quanh cô, không chỉ một, mà rất rất nhiều.
Không biết là mơ hay thực, nhưng cảm giác chân thật này khiến lòng cô rung động... Cảm giác sợ hãi này, vì sao lại quen thuộc đến như vậy?
Là nơi nào, rõ ràng trông vô cùng quen thuộc, nhưng cứ mãi cũng không thể nhớ nổi mình đã từng đặt chân đến nơi này hay chưa...
Từ bên ngoài cửa, cô nghe thấy tiếng kim loại va chạm với nền đá hoa cương, kéo lê một đường rất dài, phát ra âm thanh chói tai.
Là âm thanh ấy, cô nhớ, là âm thanh có nghe thấy vào đêm hôm ấy. Cái đêm mà Âu Minh Triết hôn cô.
Cô muốn nhìn rõ hình dáng người kia như thế nào. Tuy nhiên lại bị tiếng ai đó gọi tỉnh.
"Tiểu Ân, Tiểu Ân, Đàm Tiểu Ân.."
Vu Hân thở dài, gọi cho khản cổ họng ra rồi mà cô gái này vẫn ngủ ngon lành như vậy. Ngay lúc Vu Hân định dở tuyệt chiêu gọi người của mình thì Đàm Tiểu Ấn đột ngột mở mắt, dật mình nhìn cô ấy.
"Vu..Vụ Hân?"
"Cậu là heo à? Ngủ như cậu không biết bị bọn buôn người bắt đi bắt lại bao nhiêu lần" - Vu Hân trưng bộ mặt đen kịt nhìn cô bạn chí cốt.
"Chuyện gì vậy? Sao trên xe trống không vậy? Mọi người bị bắt cóc rồi à? Sao cậu có thể giữ cho hai chúng mình an toàn vậy?"
Đàm Tiểu Ân ngơ ngác, cô vừa tỉnh lại trong giấc mơ khó hiểu, đầu óc có hơi chậm tiêu một chút. Trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Khoé môi Vu Hân giật giật, a, thật tức chết cô ấy mà. Lấy ngón tay chọc chọc vào giữa trán Tiểu Ân vài cái, trừng mắt hỏi:
"Đau không?"
"Đương nhiên rồi, cậu rõ biết cậu đánh mình có bao nhiêu lực!" - Cô lên tiếng phản ánh, Đàm Tiểu Ân cô thật sui xẻo, rõ ràng cô đang thể hiện sự quan tâm đó còn gì? Không phải Vu Hân vừa bảo có bọn buôn người đi qua sao?
Vu Hân VỖ lên trán mình, quả nhiên người ta nói không sai, trong một số trường hợp mới ngủ dậy con người sẽ mất ý thức về mọi thứ xung quanh. Đàm Tiểu Ân đang ở trong trạng thái đó.
"Đàm Tiểu Ân, bây giờ chúng ta đang đi ngoại khoá, và tin mình đi, cậu và mình là hai người sẽ bị chịu phạt vì tội câu giờ trên xe đấy!" - Vu Hân sau cùng vẫn bất lực mà giải thích. Cô ấy đã cố gắng gọi lớn nhưng Đàm Tiểu Ân không chịu dậy.
Quả nhiên, lúc cả hai đi xuống thu về không ít ánh mắt của mọi người.
Âu Minh Triết chỉ cần nghe qua là hiểu ý tứ mà Nhạc Diễm An cất trong câu lời kia. Ánh mắt sắc lạnh lướt qua Nhạc Diễm An.
"Đời tư của tôi coi bộ cố vô cùng để ý?"
"Ha ha, không dám không dám, chỉ là Diễm An tôi tò mò mà thôi."
"Có lẽ cô gái kia đang vui vẻ ở nơi khác, cùng người khác. Aizza, cô gái thời này mà, không trách được. Nay cùng đàn ông này lên giường, mai lại cùng nam nhân khác hôn môi là chuyện thường tình."
Cố tình, Nhạc Diễm An đang muốn cho người đàn ông này nghĩ xấu về đối phương.
Âu Minh Triết im lặng để cô ta thao thao bất tuyệt, chờ đến khi cô ta nói xong thì mỉm cười, gật đầu một cái xem như đã hiểu rõ.
"Thì ra cô cũng thuộc loại người đó."
"A không phải, Âu tổng.." - Nụ cười của Nhạc Diễm An lúc này đã cứng ngắc, trong bộ dạng vô cùng khó coi. Không phải, rõ ràng cô ta đang nói đến người phụ nữ kia, nhưng tại sao lại chuyển thành cô ta rồi?
"Hợp đồng tôi sẽ bảo thư ký đưa đến cho các cô sau."
Chớp thời cơ Âu Minh Triết bước qua chỗ của cô, cánh tay thon dài trắng ngần vươn ra níu góc áo của hắn, cắn cắn môi.
"Âu tổng, ngài đừng hiểu lầm, tôi không phải là loại người đó đâu. Chẳng qua là do tôi thường gặp những kiểu người như vậy quá nên mới muốn giúp ngài đề phòng thôi."
"Nhạc tiểu thư, chúng ta chỉ là quan hệ khách hàng quen của nhau. Vậy nên cô có phải loại người ấy hay không đối với tôi không quan trọng."
Hắn nghiêng đầu nhìn dung nhan diễm lệ của người phụ nữ đang cầm góc áo mình. Ánh mắt cô ta ngập nước trông vô cùng đáng thương. Nhưng càng khiến hắn có cảm giác chán ghét.
Vài lần trước cùng cô trò chuyện mấy câu, còn nghĩ cô ta cũng ổn. Vậy nên mới hỏi cô ta chuyện đó. Ai dè vợ nhỏ ngốc nghếch của hắn vào trong miệng cô ta đã trở thành loại nữ nhân hạ đẳng.
Vẫn là nên hỏi Doãn Lập Thành. Từ nay rút kinh nghiệm không đi hỏi người dưng mấy chuyện kiểu này nữa.
Trong lúc mọi người đang vô cùng hào hứng hô hoán nói chuyện rôm rả khi biết được điểm đến của chuyến ngoại khoá.
Người đi ngược lại với đám đông lại chính là Đàm Tiểu Ân. Chọn chỗ ngồi ở phía sau cùng, gần cửa sổ, Đàm Tiểu Ân nhanh chóng đi vào giấc mộng. Vu Hân ngồi bên cạnh chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Không hay biết rằng, lần ngủ này của cô đã bỏ lỡ một tin giật gân, liên quan trực tiếp đến mình.
Đàm Tiểu Ân rơi vào trạng thái ngủ sâu. Trước mắt xuất hiện nhà kho bỏ hoang cũ nát, trên nền nhà rải rác khắp nơi là mảnh vở thủy tinh. Tiếng tôn nát vì gió đập mạnh mà nghe ra âm thanh ầm ầm vô cùng lớn khiến cô dật mình.
Cô không thể nghe thấy tiếng người nói, nhưng có thể cảm nhận được có người đang ở xung quanh cô, không chỉ một, mà rất rất nhiều.
Không biết là mơ hay thực, nhưng cảm giác chân thật này khiến lòng cô rung động... Cảm giác sợ hãi này, vì sao lại quen thuộc đến như vậy?
Là nơi nào, rõ ràng trông vô cùng quen thuộc, nhưng cứ mãi cũng không thể nhớ nổi mình đã từng đặt chân đến nơi này hay chưa...
Từ bên ngoài cửa, cô nghe thấy tiếng kim loại va chạm với nền đá hoa cương, kéo lê một đường rất dài, phát ra âm thanh chói tai.
Là âm thanh ấy, cô nhớ, là âm thanh có nghe thấy vào đêm hôm ấy. Cái đêm mà Âu Minh Triết hôn cô.
Cô muốn nhìn rõ hình dáng người kia như thế nào. Tuy nhiên lại bị tiếng ai đó gọi tỉnh.
"Tiểu Ân, Tiểu Ân, Đàm Tiểu Ân.."
Vu Hân thở dài, gọi cho khản cổ họng ra rồi mà cô gái này vẫn ngủ ngon lành như vậy. Ngay lúc Vu Hân định dở tuyệt chiêu gọi người của mình thì Đàm Tiểu Ấn đột ngột mở mắt, dật mình nhìn cô ấy.
"Vu..Vụ Hân?"
"Cậu là heo à? Ngủ như cậu không biết bị bọn buôn người bắt đi bắt lại bao nhiêu lần" - Vu Hân trưng bộ mặt đen kịt nhìn cô bạn chí cốt.
"Chuyện gì vậy? Sao trên xe trống không vậy? Mọi người bị bắt cóc rồi à? Sao cậu có thể giữ cho hai chúng mình an toàn vậy?"
Đàm Tiểu Ân ngơ ngác, cô vừa tỉnh lại trong giấc mơ khó hiểu, đầu óc có hơi chậm tiêu một chút. Trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Khoé môi Vu Hân giật giật, a, thật tức chết cô ấy mà. Lấy ngón tay chọc chọc vào giữa trán Tiểu Ân vài cái, trừng mắt hỏi:
"Đau không?"
"Đương nhiên rồi, cậu rõ biết cậu đánh mình có bao nhiêu lực!" - Cô lên tiếng phản ánh, Đàm Tiểu Ân cô thật sui xẻo, rõ ràng cô đang thể hiện sự quan tâm đó còn gì? Không phải Vu Hân vừa bảo có bọn buôn người đi qua sao?
Vu Hân VỖ lên trán mình, quả nhiên người ta nói không sai, trong một số trường hợp mới ngủ dậy con người sẽ mất ý thức về mọi thứ xung quanh. Đàm Tiểu Ân đang ở trong trạng thái đó.
"Đàm Tiểu Ân, bây giờ chúng ta đang đi ngoại khoá, và tin mình đi, cậu và mình là hai người sẽ bị chịu phạt vì tội câu giờ trên xe đấy!" - Vu Hân sau cùng vẫn bất lực mà giải thích. Cô ấy đã cố gắng gọi lớn nhưng Đàm Tiểu Ân không chịu dậy.
Quả nhiên, lúc cả hai đi xuống thu về không ít ánh mắt của mọi người.